Trước mặt Diệp Thanh Hòa là một đống lớn sách bài tập cùng với sách giáo khoa.
Cô còn chưa ăn cơm tối, nhưng bữa tối của nhà họ Tiêu đã sớm qua, cô đang suy nghĩ, không biết có nên đi đến nhà bếp tìm thứ gì đó để ăn không?
Nhưng ý niệm này cũng chỉ vụt thoáng qua liền thôi. Dù sao, đây là nhà người khác, nên cô không muốn làm chuyện gây thêm phiền toái cho người ta, lần trước món tỏi trộn thịt luộc vẫn còn nguyên như mới trong trí óc. . . . . .
Nghĩ như thế, cô liền toàn tâm toàn ý bắt đầu làm bài tập.
Mới làm được một lát, đã có người gõ cửa.
Không biết là người nào? Tiêu Thành Trác sao?
Cô đứng dậy, đi ra mở cửa.
Nhưng thật không ngờ, người gõ cửa lại là dì Vân giúp việc, trong tay của dì ấy, còn bưng một chén sủi cảo nóng hổi.
"Thanh Hòa, chắc vẫn chưa ăn cơm chứ? Nhân lúc còn nóng ăn mau đi.". Dì Vân đi vào trong phòng, đem sủi cảo đặt lên trên bàn của cô.
"Dì Vân. . . . . . Cám ơn dì. . . . . .". cổ họng Diệp Thanh Hòa hơi tắc nghẹn, thật ra thì cô vốn là một người rất dễ dàng bị cảm động. . . . . .
Dì Vân cười cười nói: "Cám ơn gì chứ? Cô bé ngốc, cháu đấy, có lúc thật quá hiểu chuyện đến khiến cho người ta phải đau lòng! Ăn đi, ăn xong còn làm bài tập, dì cũng không làm phiền cháu nữa, về sau có chuyện gì không tiện cứ nói cho dì biết."
"Vâng. . . . . . Cám ơn dì Vân.". Sau khi tiễn dì giúp việc ra cửa, cô lặng lẽ đưa mắt nhìn bát sủi cảo trước mặt, cho đến khi hơi nóng bốc hết lên mắt kính, trước mắt đầy sương mù cái gì cũng không thấy rõ, mới dùng giấy lau lau gọng kính, bắt đầu ăn sủi cảo.
Dì Vân khoảng chừng bốn mươi tuổi, bình thường chính là một người vô cùng hòa nhã, thiện lương, có lẽ là thương cảm với tình cảnh đứa trẻ mồ côi như cô, nên đối xử với cô cực kỳ dịu dàng, không hề mắng mỏ cô lần nào, tuy dì ấy luôn nói có chuyện gì không tiện thì cứ nói nhưng cô cũng chưa từng ngờ vả dì ấy lần nào. Cô luôn nghĩ, tuy dì Vân thật lòng thương yêu mình, nhưng dì ấy cũng không phải là người nhà họ Tiêu, chỉ là người giúp việc mà thôi, nếu giúp cô, ai biết được có bị người ta lên án hay không?
Dì Vân đã nói, chưa từng thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện hơn cô.
Có lẽ dì ấy đã nói đúng. . . . . .
Với mỗi một chuyện cô luôn cố gắng phân tích mọi phương diện có liên quan, cố gắng làm cho nó trở nên hoàn mỹ, ví dụ như, bác Tiêu giao cho cô nhiệm vụ quản lý tiền tiêu vặt, thì cho tới bây giờ cô cũng chưa mua cho mình bất kỳ thứ gì, cho dù là một cái kẹo hay một chai nước.
Cô hiểu rất rõ, có thể có được cuộc sống bây giờ, đã là ân huệ lớn vô cùng, sao dám mơ đến những nhu cầu khác?
Cho nên, hai khoản tiền tiêu vặt kia, thật ra thì đều một mình Tiêu Y Đình tiêu, mỗi một khoản chi, cô đều ghi lại cẩn thận ghi lại. Cô hi vọng, trong khoảng thời gian ở nhà họ Tiêu này, sẽ trở thành kinh nghiệm vô giá trong cuộc đời của mình, hơn nữa, từ sau sự kiện thịt luộc trộn tỏi kia, cô lại càng cẩn thận hơn nữa. . . . . .
"Thơm quá! Đang ăn cái gì thế?"
Cô vừa mới ăn mấy miếng, đã nghe thấy giọng nói của Tiêu Y Đình vang lên ở phía sau.
Vừa dứt lời, anh liền đi tới bên cạnh cô.
"Vụ mật mã kia, không thể nào đâu!". Cô lạnh lùng nói. Nghĩ tới quan hệ của Tiêu Y Đình và mình, mặc dù không thể nói là thủy hỏa bất dung, nhưng cũng là Sở, Hán rạch ròi, cô luôn luôn rõ ràng, người như anh nếu không có chuyện sẽ không bao giờ đặt chân đến điện Tam Bảo, cũng sẽ không liên tục tìm cô hai lần trong một buổi tối, cho nên, trừ việc đến đòi mật mã còn có chuyện gì nữa chứ?
"Sủi cảo!", Ánh mắt anh sáng lên: "Sủi cảo dì Vân làm ăn rất ngon đấy! Chuyện gì đang xảy ra chứ? Thiên vị một mình cô sao? Dì Vân đúng là quá thiên vị rồi!".
Quả thật cái cô sợ nhất chính là điều này! Sợ rằng một khi dì Vân đối tốt với mình sẽ bị người nhà họ Tiêu bắt bẻ, truy vấn, vì thế liền bối rối trừng mắt nhìn anh đáp: "Đừng nói lung tung!"
Lời này nói ở đây thì thôi đi, cô nhìn ra ngoài, chỉ sợ anh lại thuận miệng nói ra sẽ bị Khương Ngư Vãn nghe được.
Cô còn chưa ăn cơm tối, nhưng bữa tối của nhà họ Tiêu đã sớm qua, cô đang suy nghĩ, không biết có nên đi đến nhà bếp tìm thứ gì đó để ăn không?
Nhưng ý niệm này cũng chỉ vụt thoáng qua liền thôi. Dù sao, đây là nhà người khác, nên cô không muốn làm chuyện gây thêm phiền toái cho người ta, lần trước món tỏi trộn thịt luộc vẫn còn nguyên như mới trong trí óc. . . . . .
Nghĩ như thế, cô liền toàn tâm toàn ý bắt đầu làm bài tập.
Mới làm được một lát, đã có người gõ cửa.
Không biết là người nào? Tiêu Thành Trác sao?
Cô đứng dậy, đi ra mở cửa.
Nhưng thật không ngờ, người gõ cửa lại là dì Vân giúp việc, trong tay của dì ấy, còn bưng một chén sủi cảo nóng hổi.
"Thanh Hòa, chắc vẫn chưa ăn cơm chứ? Nhân lúc còn nóng ăn mau đi.". Dì Vân đi vào trong phòng, đem sủi cảo đặt lên trên bàn của cô.
"Dì Vân. . . . . . Cám ơn dì. . . . . .". cổ họng Diệp Thanh Hòa hơi tắc nghẹn, thật ra thì cô vốn là một người rất dễ dàng bị cảm động. . . . . .
Dì Vân cười cười nói: "Cám ơn gì chứ? Cô bé ngốc, cháu đấy, có lúc thật quá hiểu chuyện đến khiến cho người ta phải đau lòng! Ăn đi, ăn xong còn làm bài tập, dì cũng không làm phiền cháu nữa, về sau có chuyện gì không tiện cứ nói cho dì biết."
"Vâng. . . . . . Cám ơn dì Vân.". Sau khi tiễn dì giúp việc ra cửa, cô lặng lẽ đưa mắt nhìn bát sủi cảo trước mặt, cho đến khi hơi nóng bốc hết lên mắt kính, trước mắt đầy sương mù cái gì cũng không thấy rõ, mới dùng giấy lau lau gọng kính, bắt đầu ăn sủi cảo.
Dì Vân khoảng chừng bốn mươi tuổi, bình thường chính là một người vô cùng hòa nhã, thiện lương, có lẽ là thương cảm với tình cảnh đứa trẻ mồ côi như cô, nên đối xử với cô cực kỳ dịu dàng, không hề mắng mỏ cô lần nào, tuy dì ấy luôn nói có chuyện gì không tiện thì cứ nói nhưng cô cũng chưa từng ngờ vả dì ấy lần nào. Cô luôn nghĩ, tuy dì Vân thật lòng thương yêu mình, nhưng dì ấy cũng không phải là người nhà họ Tiêu, chỉ là người giúp việc mà thôi, nếu giúp cô, ai biết được có bị người ta lên án hay không?
Dì Vân đã nói, chưa từng thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện hơn cô.
Có lẽ dì ấy đã nói đúng. . . . . .
Với mỗi một chuyện cô luôn cố gắng phân tích mọi phương diện có liên quan, cố gắng làm cho nó trở nên hoàn mỹ, ví dụ như, bác Tiêu giao cho cô nhiệm vụ quản lý tiền tiêu vặt, thì cho tới bây giờ cô cũng chưa mua cho mình bất kỳ thứ gì, cho dù là một cái kẹo hay một chai nước.
Cô hiểu rất rõ, có thể có được cuộc sống bây giờ, đã là ân huệ lớn vô cùng, sao dám mơ đến những nhu cầu khác?
Cho nên, hai khoản tiền tiêu vặt kia, thật ra thì đều một mình Tiêu Y Đình tiêu, mỗi một khoản chi, cô đều ghi lại cẩn thận ghi lại. Cô hi vọng, trong khoảng thời gian ở nhà họ Tiêu này, sẽ trở thành kinh nghiệm vô giá trong cuộc đời của mình, hơn nữa, từ sau sự kiện thịt luộc trộn tỏi kia, cô lại càng cẩn thận hơn nữa. . . . . .
"Thơm quá! Đang ăn cái gì thế?"
Cô vừa mới ăn mấy miếng, đã nghe thấy giọng nói của Tiêu Y Đình vang lên ở phía sau.
Vừa dứt lời, anh liền đi tới bên cạnh cô.
"Vụ mật mã kia, không thể nào đâu!". Cô lạnh lùng nói. Nghĩ tới quan hệ của Tiêu Y Đình và mình, mặc dù không thể nói là thủy hỏa bất dung, nhưng cũng là Sở, Hán rạch ròi, cô luôn luôn rõ ràng, người như anh nếu không có chuyện sẽ không bao giờ đặt chân đến điện Tam Bảo, cũng sẽ không liên tục tìm cô hai lần trong một buổi tối, cho nên, trừ việc đến đòi mật mã còn có chuyện gì nữa chứ?
"Sủi cảo!", Ánh mắt anh sáng lên: "Sủi cảo dì Vân làm ăn rất ngon đấy! Chuyện gì đang xảy ra chứ? Thiên vị một mình cô sao? Dì Vân đúng là quá thiên vị rồi!".
Quả thật cái cô sợ nhất chính là điều này! Sợ rằng một khi dì Vân đối tốt với mình sẽ bị người nhà họ Tiêu bắt bẻ, truy vấn, vì thế liền bối rối trừng mắt nhìn anh đáp: "Đừng nói lung tung!"
Lời này nói ở đây thì thôi đi, cô nhìn ra ngoài, chỉ sợ anh lại thuận miệng nói ra sẽ bị Khương Ngư Vãn nghe được.
/362
|