Liếc mắt liền nhìn thấy cô đang lau mặt, mặc dù bị tóc dài che mất, không nhìn rõ biểu tình như thế nào, nhưng cho dù là heo cũng có thể đoán được là cô đang khóc. Anh lập tức khẳng định chắc chắn vì mình cho nên cô mới bị cha anh khiển trách nặng nề như thế.
Với tính tình như cô, ngay cả trời sập xuống cũng vô cùng trấn định, giờ phút này lại có thể khóc thành ra như vậy, chắc hẳn là cha anh đã trách móc hết sức nghiêm khắc. Thấy thế không khỏi có chút đau lòng.
Vì vậy anh liền đi vòng qua trước mặt cô, cúi đầu tìm kiếm khuôn mặt đang chứa chan nước mắt kia.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh tỏ vẻ hốt hoảng, thủy chung vẫn cúi thấp đầu tránh né ánh mắt săm soi của anh, hơn nữa nhanh chóng đeo mắt kính lên.
Việc cô tránh né cùng với những giọt nước mắt kia, khiến cho phẩm chất đang ông trong anh kịch liệt bành trướng, cộng thêm với việc đau lòng, liền đưa tay lên lau nước mắt cho cô: "Em gái, đừng khóc, đều là lỗi của anh cả? Anh sẽ đi nói chuyện với cha, để cho ông ấy mắng anh, đánh anh, trả lại trong sạch cho em!".
Anh càng như vậy, cô càng không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt của mình, chỉ chăm chăm cúi xuống liều mạng lắc đầu, thấp giọng nói: "Em không sao, thật đấy, bác Tiêu cũng không có mắng em, anh cứ ra ngoài trước đi. . . . . ."
"Ai nói không có việc gì chứ? Em nhìn em xem, nước mắt còn đọng lại ở đây này !". Tay của anh vừa sờ lên cằm của cô, đầu ngón tay ươn ướt đã nói rõ tất cả.
Cô cũng không ngụy biện nữa, quay người nhìn về phía anh nói: "Không sai, thật sự của em đang khóc, nhưng cũng không phải bởi vì bị bác Tiêu mắng đâu! Thật đấy.".
"Thật sự không mắng sao?". Anh vẫn không tin tưởng lắm, trừ việc bị bề trên trách cứ, còn có cái gì để cho cô đau lòng nữa chứ? Thành tích của cô ưu tú như vậy, tính tình lại trầm ổn như thế. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu: "Có phải tiểu tử Giang Chi Vĩnh kia khi dễ em hay không ?"
Cô thấy thật tức cười, sao anh có thể liên tưởng . . . . . .
"Tên khốn này! Người của ông mà cũng dám chọc! Ngày mai lại muốn ông đây đánh cho một trận đến cha mẹ cũng nhận không ra chắc!". Anh tức giận đứng lên, lúc này trong đầu đang nghĩ đến việc sẽ đi liên lạc với Trữ Chấn Khiêm cùng với Tả Thần An.
Cô bị tính khí này của anh dọa sợ, xoay người lại nắm chặt lấy ống tay áo của anh: “ Đừng náo loạn nữa được không? Sao lại tự dưng lại nhắc đến cậu ấy? Em chỉ là . . . . . Chỉ là nhớ nhà. . . . . ." Dưới tình thế cấp bách, cô liền thốt ra lời thật lòng.
". . . . . ." Anh sửng sốt, quả thật, từ khi cô tới nhà anh, không bao giờ nghe thấy cô đề cập tới người nhà của mình, anh cũng chưa từng hỏi đến, cha mẹ của cô ở đâu, tại sao lại tới ở nhà anh . . . . ."Em gái, nhà của em. . . . . ."
Lâm Đại Ngọc đi tới Giả phủ, là bởi vì cô đơn không nơi nương tựa, còn cô vào nhà họ Tiêu, chẳng lẽ cũng là bởi vì. . . . . . Nếu không, tại sao chưa bao giờ cô nhắc tới ba mẹ? Cho nên, lời này chỉ hỏi được một nửa, không cách nào hỏi tiếp được nữa.
Cô cũng không muốn nói tiếp chuyện này, trong phòng bao trùm trong bầu không khí trầm muộn.
Cuối cùng, anh cười cười, giang rông hai cánh tay nói: "Em gái, nơi này chính là nhà của em. . . . . ."
Lúc đó trời cũng đã chuyển sang thu, anh đứng trước bàn đọc sách bằng gỗ lim, trông ngọc thụ lâm phong(*) cực kỳ. Nụ cười trong sáng biểu lộ ra vẻ chân thành và nhiệt tình của một thanh niên mới lớn. Những làn gió nhẹ thổi qua khiến rèm cửa sổ khẽ tung bay, hương hoa quế thoang thoảng trong sân nhà cũng theo đó ùa vào. . . . . .
(*)Ngọc thụ lâm phong ", nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng tao nhã, phóng khoáng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. " Ngọc thụ lâm phong" trong tướng học là một tướng quí.
Cô không biết, đây là thực hay là mơ, có phải anh đang ôm cô vào trong ngực hay không?
Thật lâu về sau, khi ở trên đất khách quê người, dưới ánh trăng vằng vặc, mỗi lần nhớ tới cái danh từ nhà này, nhớ tới một đêm mùa thu như vậy, cô vẫn không xác định, lúc đó, anh thực sự muốn tặng mình một cái ôm sao?
Bất luận là phải hay không phải, điều duy nhất mà cô hiểu rõ đó chính là cô chỉ có thể cùng anh nhìn nhau như vậy, giữa không gian thơm mùi hương hoa quế kia làm cho người ta đặc biệt phiền muộn, tựa như một bức tường mong manh mềm mại nhưng không có cách nào xông phá được. Cô cũng không có sức lực xuyên qua bức tường đó mà đi về phía anh. Bây giờ không có, nhiều năm về sau, vẫn không có. . . . . .
"Em muốn. . . . . . luyện chữ.". Tiếng của cô vang lên phá vỡ hương quế thơm nồng trong gian phòng .
"Được. . . . . .thì luyện! Anh cũng sẽ luyện!". Anh giúp cô bày giấy lên trên bàn , liếc thấy bài từ ở trên đó, đại khí dào dạt, thành thục chững chạc, lại có mấy phần giống với chữ của cô, nhưng trình độ cao hơn hẳn, hiển nhiên không phải cô viết, nhìn lại phần đề tên trên bức chữ, đột nhiên nhìn thấy tên Đào Nhiên Cư sĩ.
Mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, cũng không nhớ ra được rốt cuộc là ai, nhưng rõ ràng quan hệ của người này với cô không cạn.
"Em gái à, chữ này là do ai viết?". Không kìm chế được tò mò, anh liền hỏi.
Nhưng lúc này cô đã bắt đầu mài mực, vẻ mặt chuyên chú mà trang Nghiêm.
Anh biết, có hỏi nữa cũng không được gì, liền bỏ qua, toàn tâm toàn ý luyện chữ cùng với cô.
Bức đề từ của 《 Tô Mạc Già 》 đã bị anh nhìn thấy, nên cô cũng không thu lại nữa, vẫn trải ở trên bàn, vung bút bắt đầu viết.
Cô viết: "Cố hương xa, ngày nào đi", rồi lại viết "Nhà ở cửa Ngô, Trường An cách bao xa", "Khua nhẹ mái chèo, mộng nhập Phù Dung phổ" . . . . . .
Câu từ quen thuộc, nét chữ quen thuộc, đã không cần nhìn lại, vẫn viết giống y nguyên, nhưng vẫn muốn đem bức chữ này đặt ở trước mắt, tựa như khi còn bé, vừa chậm rãi đọc, vừa họa một nét lên giấy. . . . . .
Chẳng qua là viết đi viết lại không ngừng bài từ này.
Trong đầu một loạt các hình ảnh lại không ngừng hiện lên, ngực cũng bành trướng đau đớn, ảnh hưởng đến cảm xúc, ảnh hưởng đến ngòi bút, một lần lại lặp lại một lần, ban đầu còn được, càng về sau càng rối, viết xong lại còn khẽ thở dốc.
"Em gái. . . . . ." Người bên cạnh chọt gọi cô.
Cô đưa mắt nhìn sang, anh thế nhưng cũng viết bài từ y chang cô, bởi vì cố ý bắt chước, cho nên chữ viết ra mất đi phong cách không câu chấp vẫn thuộc về anh, nhưng lại bù đắp được sự trầm ổn mà anh thiếu hụt, chỉ là, trình độ vẫn còn thiếu sót.
"Không tệ. . . . . ." , cô sờ sờ lên trán cùng cổ của mình, liền thấy có chút mồ hôi.
"Em gái, em có tâm sự. . . . . .". Anh nhìn chằm chằm vào chữ của cô nói.
Chữ, có linh tính của nó, không chỉ bộc lộ cá tính chủ nhân, cũng có thể bộc lộ cảm xúc của người viết, không nghi ngờ chút nào, ở trên phương diện này anh đặc biệt có thiên phú và nhạy cảm.
Cô cũng không lên tiếng, đem chữ của mình viết vò thành một cục, rồi ném vào thùng rác.
Cô vẫn luôn xa cách như thế, ngay cả vào ngày hôm nay, khi cảm xúc đặc biệt kích động, cũng không cho phép người khác dòm ngó nội tâm của mình.
Anh cũng là người thông minh, chẳng qua vẫn còn trẻ nên không có kinh nghiệm mà thôi, nhưng điểm này vẫn có thể thấy rõ cũng có thể suy đoán sau lưng của cô nhất định có một câu chuyện xưa nặng nề. Vì thế liền sinh ra đồng tình, nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy cô như vậy quá mức trầm muộn, dáng vẻ không hề giống với một cô gái còn trẻ tuổi nên có. Mà anh thì vẫn còn trẻ, càng không biết tình cảnh này nên nói cái gì mới có thể trấn an được cô, thậm chí anh còn cảm thấy, ở trước mặt cô ngược lại bản thân còn có vẻ ngây thơ hơn. Cảm giác này anh không thích chút nào, cũng bó tay luống cuống, vì vậy liền lựa chọn trốn tránh.
"Em gái, không muốn nói thì thôi, đi nghỉ ngơi sớm chút đi, nếu đã tới đây, thì anh chính là anh của em, cha mẹ anh chính là cha mẹ em, có chuyện gì mọi người cùng gánh vác!". Đây là lời duy nhất mà anh có thể nói, tuy có vẻ hơi qua loa lấy lệ.
Cô gật đầu không đáp.
Vì vậy, lúc anh rời đi, cô vẫn tiếp tục ngẩn người, một đêm mùa thu cuối cùng cũng kết thúc như vậy. . . . . .
Sau kỳ thi giữa kỳ chính là đại hội thể dục thể thao, những bạn học thích vận động trong lớp rối rít hăng hái ghi danh, hoạt động sôi nổi như vậy thế nào làm sao có thể vắng bóng Tiêu Y Đình cơ chứ? Anh đặc biệt có tài năng trong những môn vận động này, dựa vào bản lĩnh cầu thủ bóng rổ tốt nhất trường, tốc độ nhanh, nhảy cao, lực bộc phát mạnh, sức chịu đựng cũng tốt, cơ hồ có thể ôm đồm được tất cả hạng mục của đại hội thể dục thể thao, đáng tiếc, mỗi người chỉ được đăng ký hai hạng mục, nên anh chỉ có thể chọn nhảy cao cùng với chạy nước rút một trăm mét.
Mà tất cả những điều này đều không hề liên quan tới Diệp Thanh Hòa.
Từ nhỏ cô đã yếu ớt nhiều bệnh, mấy trò vận động tiêu hao thể lực này cô không đủ sức, cũng không cảm thấy hứng thú, thậm chí, ngay cả thú vui quan sát cũng không hề có.
Cho nên, mặc cho khí thế ghi danh trong lớp đang nóng lên hừng hực, cô vẫn chỉ ở trong thế giới thuộc về mình đó chính là sách vở.
Hào quang duy nhất cô giành được trong kỳ thi giữa kỳ cũng đã thu hút một chút chú ý của các bạn học, một cô gái vóc dáng nho nhỏ không có tiếng tăm gì như cô bỗng dưng lại giành được vòng nguyệt quế, còn học nhảy cấp nữa, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ đặt một chân vào cửa chính đại học Thanh Hoa rồi.
Mặc dù như thế, những người dám thân cận với cô vẫn là rất ít, trừ Tô Chỉ San, trong lớp cũng chỉ có người nổi danh thứ hai —— Giang Chi Vĩnh, về phần lớp phó thể dục Trương Manh lần trước đã từng có mâu thuẫn với cô, mỗi lần gặp mặt đều ngẩng cao đầu, không che giấu chút nào sự khinh bỉ cùng ghen ghét của mình.
Người nào gần người nào xa, người nào náo người nào tĩnh, đều chưa từng nhiễu loạn đến cô.
Cô không phải là mầm đậu như Tiêu Y Đình vẫn hình dung, mà ngược lại tựa như một cái cây nhỏ, lặng yên ở dưới bầu trời của chính mình phơi nắng phơi sương, mặc cho gió táp mưa sa, thì rễ vẫn cũng cắm thật chặt ở trong đất, cố gắng sinh trưởng.
Ngày hôm sau chính thức bước vào đại hội thể dục thể thao rồi, tiết cuối cùng là tiết tự học, trong lớp đã hoàn toàn rơi vào trạng thái sôi trào, hoàn toàn không có biện pháp nào để an tĩnh lại.
Diệp Thanh Hòa đang cầm sách, tóc dài tản mát che phủ khuôn mặt, đứng ngoài tất cả mọi chuyện.
"Thanh Hòa, tôi thật sự bội phục cậu, ồn như vậy mà vẫn có thể học được.". Tô Chỉ San đi tới bên cạnh cô nói.
Cô ngẩng đầu, hơi mỉm cười, coi như đáp lại.
Người người đều biết tính tình hướng nội, Tô chỉ San cũng đã quen với thái độ này của cô, liền lơ đễnh, lấy ra một quyển bài tập toán, chỉ vào một đề hỏi: "Cái đề này phải giải như thế nào, mình đọc mãi mà không rõ ý của nó."
Bài tập toán Diệp Thanh Hòa đã hoàn thành xong rồi, lấy một tờ giấy nháp ra, vừa viết phụ trợ vừa giảng giải, trong phòng học tiếng ồn ào rất lớn, cô phải cố hết sức mới có khiến Tô Chỉ San nghe được.
Thật vất vả, mới giảng cho cô bạn hiểu rõ, liền thấy Trương Manh cầm một cuốn số sổ ghi chép đi vào, sau đó gõ thình thình lên bảng nói to: "Yên lặng! Tất cả yên lặng hết cho mình!"
Chuyện Trương Manh muốn tuyên bố chắc là chuyện quan trọng nên lớp học rất nhanh liền yên tĩnh lại, lẳng lặng chờ Trương Manh phát mã số trên sổ ghi chép.
Mã số của nam sinh ở phía trước, Tiêu Y Đình lại là người lấy mã số đầu tiên, lúc đi lên liền nhận được một tràng vỗ tay, giống như anh đã giành được giải nhất vậy.
Tô Chỉ San cũng có tham gia, hạng mục cũng là nhảy cao, trước đây mỗi ngày đều lôi kéo Tiêu Y Đình cùng nhau luyện tập vào buổi trưa, trong giờ thể dục cũng ra sức luyện tập, sau lại phát triển thành hết giờ học cũng luyện tập.
Bọn họ luyện thì kệ bọn họ, Diệp Thanh Hòa thật không quan tâm, nhưng mỗi ngày sau khi tan học còn phải đợi anh cùng nhau về nhà, nên không thể ở lại ngồi chịu tội chờ bọn họ cùng nhau tập luyện. Sau khi tan học chuyện mà cô muốn làm nhất, chính là không bị ai quấy rầy yên lặng ngồi đọc sách. . . . . .
Cũng may, đại hội thể dục thể thao nhanh chóng cử hành, luyện tập cũng nên kết thúc, rốt cuộc không cần cầm cặp của Tiêu Y Đình ngồi ở trên ghế, vừa ngồi vừa làm bài tập nữa. . . . . .
Vốn tưởng rằng chuyện này không liên quan gì tới cô nhưng lại đột nhiên nghe Trương Manh kêu tên của mình: "Diệp Thanh Hòa, số 299."
". . . . . ." Đầu óc liền hoang mang, cô báo danh lúc nào chứ?
Cô quay đầu lại tìm kiếm Tiêu Y Đình, chỉ thấy anh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, còn cười chạy tới trêu ghẹo cô: "Em gái, thế mà cũng len lén báo danh cơ đấy? Báo cái gì? Đừng vừa chạy vừa học thuộc lòng đấy!"
Anh cũng không quên đem chuyện cô vừa xem anh chơi bóng vừa đọc sách ra trêu chọc. Níu lấy không thả thừa cơ lấy ra báo thù chính là đây.
"Em không báo mà!". Cô đứng lên nói, muốn cô tham gia đại hội thể dục thể thao? Thì thà lấy cái mạng nhỏ này của cô thì hơn!
Trương Manh đem mã số trên sổ ghi chép đưa đến trên bàn của cô, vẻ mặt giả vờ kinh ngạc: "Diệp Thanh Hòa, chính cậu báo mà, lần trước tôi hỏi cậu đại hội thể dục thể thao tham gia hạng mục gì, cậu đã báo là chạy 1500 mét!"
Lại còn 1500 mét? !
"Trương Manh, tôi báo danh lúc nào? Tôi không hề báo!"
"Diệp Thanh Hòa, cậu không thể hại tôi vậy chứ! Cậu đồng ý thì tôi mới báo lên trên chứ! Hiện tại danh sách cũng in ra rồi, mã số cũng phát đến tay, cậu bảo tôi phải làm thế nào? Muốn tôi bị ăn mắng sao? Nếu không cậu thử hỏi xem, có ai nguyện ý chạy thay cậu hay không, tôi sẽ đi tìm thầy giáo nói thử một chút, thay thành người khác! Tôi cũng muốn đi thay cậu, nhưng tôi đã tham gia hai hạng mục rồi !". Trương Manh tỏ vẻ kích động, gấp đến độ như sắp khóc đến nơi.
Trong phòng học trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đổ dồn vào một màn này, nhưng không có ai lên tiếng cả.
Không người nào nguyện ý chạy 1500 mét, huống chi còn chạy thay cô. . . . . .
Diệp Thanh Hòa không ngờ Trương Manh thù dai đến thế, lại dùng đại hội thể dục thể thao để trả thù mình, cô biết, dù có nói thế nào cũng là vô dụng, Trương Manh vẫn một mực chắc chắn chính cô đã báo danh, hơn nữa, bây giờ đã thành sự thật, nhiều lời cũng vô ích. . . . . .
Tiêu Y Đình cảm thấy được tình hình khác thường, tất nhiên anh tin em gái mình, liền quay về phía Trương Manh hung dữ nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trương Manh ngày thường dù có bất hòa với Diệp Thanh Hòa, nhưng chỉ giới hạn ở hừ mũi lạnh mặt, cũng không dám công khai tranh cãi, vì sợ Tiêu Y Đình.
Lần này lại dám làm chuyện này, vì nghĩ đây chuyện công của cả lớp, coi như Tiêu Y Đình có náo loạn lên, cô ta cũng vẫn có thể đi tìm giáo viên che chở, cho nên, mới ăn gan hùm mật gấu, giờ phút này bị Tiêu Y Đình quát như vậy, liền lui về phía sau mấy bước, giả vờ khóc: "Thật sự chính cậu ấy nói mà! Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi, cũng có lẽ là cậu ấy quên mất, nhưng mà tôi đã đăng ký cho cậu ấy chạy 1500 mét, vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng vậy không có biện pháp. . . . . ."
Tiêu Y Đình sao có thể tin lời giải thích này? Liền túm lấy cánh tay của cô ta, chỉ thẳng mặt sửng cồ nói: "Trương Manh, lần trước tôi đã bỏ qua, còn cho là cậu thông minh, không ngờ cậu là người không thức thời như vậy! Xem ra không giáo huấn cậu thì cậu không biết chữ Tiêu viết như thế nào đúng không! Đừng cho là tôi không dám đánh con gái!"
Trương Manh hét rầm lên, che đầu khóc nức nở.
Tô Chỉ San và Diệp Thanh Hòa đều sợ Tiêu Y Đình sẽ thật sự đánh người, hai người vừa một lôi một kéo, nhưng hai nữ sinh như bọn họ làm sao ngăn nổi anh? Huống chi Tô Chỉ San có ý với Tiêu Y Đình cố ý, nên cũng không dám tiếp xúc quá thân mật, chỉ có Diệp Thanh Hòa liều mạng lôi anh, sau đó lại ôm chặt lấy thắt lưng của anh.
Trong phòng học nhất thời rơi vào hỗn loạn, cho nên Vương Triết người anh em mới của Tiêu Y Đình, liền dẫn mấy người đứng ra duy trì trật tự, không để cho người khác đến khuyên can, Trương Manh trong nháy mắt liền bị cô lập.
"Chuyện gì đang xảy ra? Tất cả đều trở về chỗ ngồi cho tôi!" Cửa phòng lúc này đột nhiên lại vang lên một tiếng quát to.
Không biết người nào đã nhanh chân đi mời thầy Trần chủ nhiệm lớp tới.
Mà tình hình trước mắt cực kỳ tệ.
Tiêu Y Đình hung dữ túm chặt lấy tay của Trương Manh, còn thân hình nhỏ bé của Diệp Thanh Hòa lại đang giữ chặt lấy ngang hông Tiêu Y Đình, rõ ràng là châu chấu đá xe, Tô Chỉ San đứng ở một bên bó tay hết cách, Trương Manh thì bị dọa sợ khóc oa oa, mắt vừa nhìn thấy thầy giáo, càng khóc thê lương hơn nữa.
Thế cục mạnh yếu đối lập, rất dễ dàng tạo thành ảo giác cho người khác, cảm giác đầu tiên của thầy Trần liền có khuynh hướng ngiêng về phía Trương Manh.
"Còn không mau buông ra? ! Rốt cuộc đá xảy ra chuyện gì?". Thầy Trần bước nhanh về phía trước, tách hai người họ ra.
Tiêu Y Đình mặc dù buông lỏng cánh tay, nhưng ánh mắt vẫn hung dữ nhìn chằm chằm vào Trương Manh như cũ .
Trương Manh uất uất ức ức tránh sau lưng thầy giáo, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi: "Thưa thầy, đều là sai lầm của em, có thể là do em nghe nhầm, nên đã báo danh sai cho Diệp Thanh Hòa, vì thế Tiêu Y Đình liền muốn đánh em. . . . . ."
Diệp Thanh Hòa nhíu nhíu mày, đây là nhận sai sao? Thế nào mà một cô gái từng tuổi này lại có tâm cơ như thế? Cho nên hiện tại, cô có kiên trì nói mình không có ghi danh cũng vô ích, người ta đã thừa nhận là mình nghe lầm. . . . . .
"Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì ! Thôi được rồi, trở về chỗ ngồi hết đi!". Thầy Trần trước tiên liền duy trì lại trật tự sau đó mới có thể giải quyết vấn đề.
"Thưa thầy, thầy nhìn xem, em gái em gầy như vậy yếu có thể chạy được 1500 mét sao? Chạy xong xảy ra chuyện gì, trường học sẽ chịu trách nhiệm chắc?". Diệp Thanh Hòa hoàn toàn đã bị chút mưu kế của Trương Manh chấn trụ, vẫn còn ôm hông của Tiêu Y Đình không phục hồi lại tinh thần, anh thuận tay chụp tới, liền ôm được bả vai của cô.
Tô Chỉ San liếc nhìn hai người đang ôm nhau, trên mặt có chút không tự nhiên.
Trên mặt Thầy Trần cũng hơi lúng túng, hai người này mặc dù là người một nhà, nhưng dù sao không phải là anh em ruột, hành động thân mật như vậy hình như không được thích hợp cho lắm, nhưng lại không thể nói gì, người ta rõ ràng rất thuần khiết, là anh em trong sáng, cũng đã nói như thế rồi, không lẽ người có tư tưởng xấu xa này ngược lại chính là một thầy giáo như ông hay sao?
Với tính tình như cô, ngay cả trời sập xuống cũng vô cùng trấn định, giờ phút này lại có thể khóc thành ra như vậy, chắc hẳn là cha anh đã trách móc hết sức nghiêm khắc. Thấy thế không khỏi có chút đau lòng.
Vì vậy anh liền đi vòng qua trước mặt cô, cúi đầu tìm kiếm khuôn mặt đang chứa chan nước mắt kia.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh tỏ vẻ hốt hoảng, thủy chung vẫn cúi thấp đầu tránh né ánh mắt săm soi của anh, hơn nữa nhanh chóng đeo mắt kính lên.
Việc cô tránh né cùng với những giọt nước mắt kia, khiến cho phẩm chất đang ông trong anh kịch liệt bành trướng, cộng thêm với việc đau lòng, liền đưa tay lên lau nước mắt cho cô: "Em gái, đừng khóc, đều là lỗi của anh cả? Anh sẽ đi nói chuyện với cha, để cho ông ấy mắng anh, đánh anh, trả lại trong sạch cho em!".
Anh càng như vậy, cô càng không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt của mình, chỉ chăm chăm cúi xuống liều mạng lắc đầu, thấp giọng nói: "Em không sao, thật đấy, bác Tiêu cũng không có mắng em, anh cứ ra ngoài trước đi. . . . . ."
"Ai nói không có việc gì chứ? Em nhìn em xem, nước mắt còn đọng lại ở đây này !". Tay của anh vừa sờ lên cằm của cô, đầu ngón tay ươn ướt đã nói rõ tất cả.
Cô cũng không ngụy biện nữa, quay người nhìn về phía anh nói: "Không sai, thật sự của em đang khóc, nhưng cũng không phải bởi vì bị bác Tiêu mắng đâu! Thật đấy.".
"Thật sự không mắng sao?". Anh vẫn không tin tưởng lắm, trừ việc bị bề trên trách cứ, còn có cái gì để cho cô đau lòng nữa chứ? Thành tích của cô ưu tú như vậy, tính tình lại trầm ổn như thế. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu: "Có phải tiểu tử Giang Chi Vĩnh kia khi dễ em hay không ?"
Cô thấy thật tức cười, sao anh có thể liên tưởng . . . . . .
"Tên khốn này! Người của ông mà cũng dám chọc! Ngày mai lại muốn ông đây đánh cho một trận đến cha mẹ cũng nhận không ra chắc!". Anh tức giận đứng lên, lúc này trong đầu đang nghĩ đến việc sẽ đi liên lạc với Trữ Chấn Khiêm cùng với Tả Thần An.
Cô bị tính khí này của anh dọa sợ, xoay người lại nắm chặt lấy ống tay áo của anh: “ Đừng náo loạn nữa được không? Sao lại tự dưng lại nhắc đến cậu ấy? Em chỉ là . . . . . Chỉ là nhớ nhà. . . . . ." Dưới tình thế cấp bách, cô liền thốt ra lời thật lòng.
". . . . . ." Anh sửng sốt, quả thật, từ khi cô tới nhà anh, không bao giờ nghe thấy cô đề cập tới người nhà của mình, anh cũng chưa từng hỏi đến, cha mẹ của cô ở đâu, tại sao lại tới ở nhà anh . . . . ."Em gái, nhà của em. . . . . ."
Lâm Đại Ngọc đi tới Giả phủ, là bởi vì cô đơn không nơi nương tựa, còn cô vào nhà họ Tiêu, chẳng lẽ cũng là bởi vì. . . . . . Nếu không, tại sao chưa bao giờ cô nhắc tới ba mẹ? Cho nên, lời này chỉ hỏi được một nửa, không cách nào hỏi tiếp được nữa.
Cô cũng không muốn nói tiếp chuyện này, trong phòng bao trùm trong bầu không khí trầm muộn.
Cuối cùng, anh cười cười, giang rông hai cánh tay nói: "Em gái, nơi này chính là nhà của em. . . . . ."
Lúc đó trời cũng đã chuyển sang thu, anh đứng trước bàn đọc sách bằng gỗ lim, trông ngọc thụ lâm phong(*) cực kỳ. Nụ cười trong sáng biểu lộ ra vẻ chân thành và nhiệt tình của một thanh niên mới lớn. Những làn gió nhẹ thổi qua khiến rèm cửa sổ khẽ tung bay, hương hoa quế thoang thoảng trong sân nhà cũng theo đó ùa vào. . . . . .
(*)Ngọc thụ lâm phong ", nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng tao nhã, phóng khoáng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. " Ngọc thụ lâm phong" trong tướng học là một tướng quí.
Cô không biết, đây là thực hay là mơ, có phải anh đang ôm cô vào trong ngực hay không?
Thật lâu về sau, khi ở trên đất khách quê người, dưới ánh trăng vằng vặc, mỗi lần nhớ tới cái danh từ nhà này, nhớ tới một đêm mùa thu như vậy, cô vẫn không xác định, lúc đó, anh thực sự muốn tặng mình một cái ôm sao?
Bất luận là phải hay không phải, điều duy nhất mà cô hiểu rõ đó chính là cô chỉ có thể cùng anh nhìn nhau như vậy, giữa không gian thơm mùi hương hoa quế kia làm cho người ta đặc biệt phiền muộn, tựa như một bức tường mong manh mềm mại nhưng không có cách nào xông phá được. Cô cũng không có sức lực xuyên qua bức tường đó mà đi về phía anh. Bây giờ không có, nhiều năm về sau, vẫn không có. . . . . .
"Em muốn. . . . . . luyện chữ.". Tiếng của cô vang lên phá vỡ hương quế thơm nồng trong gian phòng .
"Được. . . . . .thì luyện! Anh cũng sẽ luyện!". Anh giúp cô bày giấy lên trên bàn , liếc thấy bài từ ở trên đó, đại khí dào dạt, thành thục chững chạc, lại có mấy phần giống với chữ của cô, nhưng trình độ cao hơn hẳn, hiển nhiên không phải cô viết, nhìn lại phần đề tên trên bức chữ, đột nhiên nhìn thấy tên Đào Nhiên Cư sĩ.
Mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, cũng không nhớ ra được rốt cuộc là ai, nhưng rõ ràng quan hệ của người này với cô không cạn.
"Em gái à, chữ này là do ai viết?". Không kìm chế được tò mò, anh liền hỏi.
Nhưng lúc này cô đã bắt đầu mài mực, vẻ mặt chuyên chú mà trang Nghiêm.
Anh biết, có hỏi nữa cũng không được gì, liền bỏ qua, toàn tâm toàn ý luyện chữ cùng với cô.
Bức đề từ của 《 Tô Mạc Già 》 đã bị anh nhìn thấy, nên cô cũng không thu lại nữa, vẫn trải ở trên bàn, vung bút bắt đầu viết.
Cô viết: "Cố hương xa, ngày nào đi", rồi lại viết "Nhà ở cửa Ngô, Trường An cách bao xa", "Khua nhẹ mái chèo, mộng nhập Phù Dung phổ" . . . . . .
Câu từ quen thuộc, nét chữ quen thuộc, đã không cần nhìn lại, vẫn viết giống y nguyên, nhưng vẫn muốn đem bức chữ này đặt ở trước mắt, tựa như khi còn bé, vừa chậm rãi đọc, vừa họa một nét lên giấy. . . . . .
Chẳng qua là viết đi viết lại không ngừng bài từ này.
Trong đầu một loạt các hình ảnh lại không ngừng hiện lên, ngực cũng bành trướng đau đớn, ảnh hưởng đến cảm xúc, ảnh hưởng đến ngòi bút, một lần lại lặp lại một lần, ban đầu còn được, càng về sau càng rối, viết xong lại còn khẽ thở dốc.
"Em gái. . . . . ." Người bên cạnh chọt gọi cô.
Cô đưa mắt nhìn sang, anh thế nhưng cũng viết bài từ y chang cô, bởi vì cố ý bắt chước, cho nên chữ viết ra mất đi phong cách không câu chấp vẫn thuộc về anh, nhưng lại bù đắp được sự trầm ổn mà anh thiếu hụt, chỉ là, trình độ vẫn còn thiếu sót.
"Không tệ. . . . . ." , cô sờ sờ lên trán cùng cổ của mình, liền thấy có chút mồ hôi.
"Em gái, em có tâm sự. . . . . .". Anh nhìn chằm chằm vào chữ của cô nói.
Chữ, có linh tính của nó, không chỉ bộc lộ cá tính chủ nhân, cũng có thể bộc lộ cảm xúc của người viết, không nghi ngờ chút nào, ở trên phương diện này anh đặc biệt có thiên phú và nhạy cảm.
Cô cũng không lên tiếng, đem chữ của mình viết vò thành một cục, rồi ném vào thùng rác.
Cô vẫn luôn xa cách như thế, ngay cả vào ngày hôm nay, khi cảm xúc đặc biệt kích động, cũng không cho phép người khác dòm ngó nội tâm của mình.
Anh cũng là người thông minh, chẳng qua vẫn còn trẻ nên không có kinh nghiệm mà thôi, nhưng điểm này vẫn có thể thấy rõ cũng có thể suy đoán sau lưng của cô nhất định có một câu chuyện xưa nặng nề. Vì thế liền sinh ra đồng tình, nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy cô như vậy quá mức trầm muộn, dáng vẻ không hề giống với một cô gái còn trẻ tuổi nên có. Mà anh thì vẫn còn trẻ, càng không biết tình cảnh này nên nói cái gì mới có thể trấn an được cô, thậm chí anh còn cảm thấy, ở trước mặt cô ngược lại bản thân còn có vẻ ngây thơ hơn. Cảm giác này anh không thích chút nào, cũng bó tay luống cuống, vì vậy liền lựa chọn trốn tránh.
"Em gái, không muốn nói thì thôi, đi nghỉ ngơi sớm chút đi, nếu đã tới đây, thì anh chính là anh của em, cha mẹ anh chính là cha mẹ em, có chuyện gì mọi người cùng gánh vác!". Đây là lời duy nhất mà anh có thể nói, tuy có vẻ hơi qua loa lấy lệ.
Cô gật đầu không đáp.
Vì vậy, lúc anh rời đi, cô vẫn tiếp tục ngẩn người, một đêm mùa thu cuối cùng cũng kết thúc như vậy. . . . . .
Sau kỳ thi giữa kỳ chính là đại hội thể dục thể thao, những bạn học thích vận động trong lớp rối rít hăng hái ghi danh, hoạt động sôi nổi như vậy thế nào làm sao có thể vắng bóng Tiêu Y Đình cơ chứ? Anh đặc biệt có tài năng trong những môn vận động này, dựa vào bản lĩnh cầu thủ bóng rổ tốt nhất trường, tốc độ nhanh, nhảy cao, lực bộc phát mạnh, sức chịu đựng cũng tốt, cơ hồ có thể ôm đồm được tất cả hạng mục của đại hội thể dục thể thao, đáng tiếc, mỗi người chỉ được đăng ký hai hạng mục, nên anh chỉ có thể chọn nhảy cao cùng với chạy nước rút một trăm mét.
Mà tất cả những điều này đều không hề liên quan tới Diệp Thanh Hòa.
Từ nhỏ cô đã yếu ớt nhiều bệnh, mấy trò vận động tiêu hao thể lực này cô không đủ sức, cũng không cảm thấy hứng thú, thậm chí, ngay cả thú vui quan sát cũng không hề có.
Cho nên, mặc cho khí thế ghi danh trong lớp đang nóng lên hừng hực, cô vẫn chỉ ở trong thế giới thuộc về mình đó chính là sách vở.
Hào quang duy nhất cô giành được trong kỳ thi giữa kỳ cũng đã thu hút một chút chú ý của các bạn học, một cô gái vóc dáng nho nhỏ không có tiếng tăm gì như cô bỗng dưng lại giành được vòng nguyệt quế, còn học nhảy cấp nữa, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ đặt một chân vào cửa chính đại học Thanh Hoa rồi.
Mặc dù như thế, những người dám thân cận với cô vẫn là rất ít, trừ Tô Chỉ San, trong lớp cũng chỉ có người nổi danh thứ hai —— Giang Chi Vĩnh, về phần lớp phó thể dục Trương Manh lần trước đã từng có mâu thuẫn với cô, mỗi lần gặp mặt đều ngẩng cao đầu, không che giấu chút nào sự khinh bỉ cùng ghen ghét của mình.
Người nào gần người nào xa, người nào náo người nào tĩnh, đều chưa từng nhiễu loạn đến cô.
Cô không phải là mầm đậu như Tiêu Y Đình vẫn hình dung, mà ngược lại tựa như một cái cây nhỏ, lặng yên ở dưới bầu trời của chính mình phơi nắng phơi sương, mặc cho gió táp mưa sa, thì rễ vẫn cũng cắm thật chặt ở trong đất, cố gắng sinh trưởng.
Ngày hôm sau chính thức bước vào đại hội thể dục thể thao rồi, tiết cuối cùng là tiết tự học, trong lớp đã hoàn toàn rơi vào trạng thái sôi trào, hoàn toàn không có biện pháp nào để an tĩnh lại.
Diệp Thanh Hòa đang cầm sách, tóc dài tản mát che phủ khuôn mặt, đứng ngoài tất cả mọi chuyện.
"Thanh Hòa, tôi thật sự bội phục cậu, ồn như vậy mà vẫn có thể học được.". Tô Chỉ San đi tới bên cạnh cô nói.
Cô ngẩng đầu, hơi mỉm cười, coi như đáp lại.
Người người đều biết tính tình hướng nội, Tô chỉ San cũng đã quen với thái độ này của cô, liền lơ đễnh, lấy ra một quyển bài tập toán, chỉ vào một đề hỏi: "Cái đề này phải giải như thế nào, mình đọc mãi mà không rõ ý của nó."
Bài tập toán Diệp Thanh Hòa đã hoàn thành xong rồi, lấy một tờ giấy nháp ra, vừa viết phụ trợ vừa giảng giải, trong phòng học tiếng ồn ào rất lớn, cô phải cố hết sức mới có khiến Tô Chỉ San nghe được.
Thật vất vả, mới giảng cho cô bạn hiểu rõ, liền thấy Trương Manh cầm một cuốn số sổ ghi chép đi vào, sau đó gõ thình thình lên bảng nói to: "Yên lặng! Tất cả yên lặng hết cho mình!"
Chuyện Trương Manh muốn tuyên bố chắc là chuyện quan trọng nên lớp học rất nhanh liền yên tĩnh lại, lẳng lặng chờ Trương Manh phát mã số trên sổ ghi chép.
Mã số của nam sinh ở phía trước, Tiêu Y Đình lại là người lấy mã số đầu tiên, lúc đi lên liền nhận được một tràng vỗ tay, giống như anh đã giành được giải nhất vậy.
Tô Chỉ San cũng có tham gia, hạng mục cũng là nhảy cao, trước đây mỗi ngày đều lôi kéo Tiêu Y Đình cùng nhau luyện tập vào buổi trưa, trong giờ thể dục cũng ra sức luyện tập, sau lại phát triển thành hết giờ học cũng luyện tập.
Bọn họ luyện thì kệ bọn họ, Diệp Thanh Hòa thật không quan tâm, nhưng mỗi ngày sau khi tan học còn phải đợi anh cùng nhau về nhà, nên không thể ở lại ngồi chịu tội chờ bọn họ cùng nhau tập luyện. Sau khi tan học chuyện mà cô muốn làm nhất, chính là không bị ai quấy rầy yên lặng ngồi đọc sách. . . . . .
Cũng may, đại hội thể dục thể thao nhanh chóng cử hành, luyện tập cũng nên kết thúc, rốt cuộc không cần cầm cặp của Tiêu Y Đình ngồi ở trên ghế, vừa ngồi vừa làm bài tập nữa. . . . . .
Vốn tưởng rằng chuyện này không liên quan gì tới cô nhưng lại đột nhiên nghe Trương Manh kêu tên của mình: "Diệp Thanh Hòa, số 299."
". . . . . ." Đầu óc liền hoang mang, cô báo danh lúc nào chứ?
Cô quay đầu lại tìm kiếm Tiêu Y Đình, chỉ thấy anh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, còn cười chạy tới trêu ghẹo cô: "Em gái, thế mà cũng len lén báo danh cơ đấy? Báo cái gì? Đừng vừa chạy vừa học thuộc lòng đấy!"
Anh cũng không quên đem chuyện cô vừa xem anh chơi bóng vừa đọc sách ra trêu chọc. Níu lấy không thả thừa cơ lấy ra báo thù chính là đây.
"Em không báo mà!". Cô đứng lên nói, muốn cô tham gia đại hội thể dục thể thao? Thì thà lấy cái mạng nhỏ này của cô thì hơn!
Trương Manh đem mã số trên sổ ghi chép đưa đến trên bàn của cô, vẻ mặt giả vờ kinh ngạc: "Diệp Thanh Hòa, chính cậu báo mà, lần trước tôi hỏi cậu đại hội thể dục thể thao tham gia hạng mục gì, cậu đã báo là chạy 1500 mét!"
Lại còn 1500 mét? !
"Trương Manh, tôi báo danh lúc nào? Tôi không hề báo!"
"Diệp Thanh Hòa, cậu không thể hại tôi vậy chứ! Cậu đồng ý thì tôi mới báo lên trên chứ! Hiện tại danh sách cũng in ra rồi, mã số cũng phát đến tay, cậu bảo tôi phải làm thế nào? Muốn tôi bị ăn mắng sao? Nếu không cậu thử hỏi xem, có ai nguyện ý chạy thay cậu hay không, tôi sẽ đi tìm thầy giáo nói thử một chút, thay thành người khác! Tôi cũng muốn đi thay cậu, nhưng tôi đã tham gia hai hạng mục rồi !". Trương Manh tỏ vẻ kích động, gấp đến độ như sắp khóc đến nơi.
Trong phòng học trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đổ dồn vào một màn này, nhưng không có ai lên tiếng cả.
Không người nào nguyện ý chạy 1500 mét, huống chi còn chạy thay cô. . . . . .
Diệp Thanh Hòa không ngờ Trương Manh thù dai đến thế, lại dùng đại hội thể dục thể thao để trả thù mình, cô biết, dù có nói thế nào cũng là vô dụng, Trương Manh vẫn một mực chắc chắn chính cô đã báo danh, hơn nữa, bây giờ đã thành sự thật, nhiều lời cũng vô ích. . . . . .
Tiêu Y Đình cảm thấy được tình hình khác thường, tất nhiên anh tin em gái mình, liền quay về phía Trương Manh hung dữ nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trương Manh ngày thường dù có bất hòa với Diệp Thanh Hòa, nhưng chỉ giới hạn ở hừ mũi lạnh mặt, cũng không dám công khai tranh cãi, vì sợ Tiêu Y Đình.
Lần này lại dám làm chuyện này, vì nghĩ đây chuyện công của cả lớp, coi như Tiêu Y Đình có náo loạn lên, cô ta cũng vẫn có thể đi tìm giáo viên che chở, cho nên, mới ăn gan hùm mật gấu, giờ phút này bị Tiêu Y Đình quát như vậy, liền lui về phía sau mấy bước, giả vờ khóc: "Thật sự chính cậu ấy nói mà! Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi, cũng có lẽ là cậu ấy quên mất, nhưng mà tôi đã đăng ký cho cậu ấy chạy 1500 mét, vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng vậy không có biện pháp. . . . . ."
Tiêu Y Đình sao có thể tin lời giải thích này? Liền túm lấy cánh tay của cô ta, chỉ thẳng mặt sửng cồ nói: "Trương Manh, lần trước tôi đã bỏ qua, còn cho là cậu thông minh, không ngờ cậu là người không thức thời như vậy! Xem ra không giáo huấn cậu thì cậu không biết chữ Tiêu viết như thế nào đúng không! Đừng cho là tôi không dám đánh con gái!"
Trương Manh hét rầm lên, che đầu khóc nức nở.
Tô Chỉ San và Diệp Thanh Hòa đều sợ Tiêu Y Đình sẽ thật sự đánh người, hai người vừa một lôi một kéo, nhưng hai nữ sinh như bọn họ làm sao ngăn nổi anh? Huống chi Tô Chỉ San có ý với Tiêu Y Đình cố ý, nên cũng không dám tiếp xúc quá thân mật, chỉ có Diệp Thanh Hòa liều mạng lôi anh, sau đó lại ôm chặt lấy thắt lưng của anh.
Trong phòng học nhất thời rơi vào hỗn loạn, cho nên Vương Triết người anh em mới của Tiêu Y Đình, liền dẫn mấy người đứng ra duy trì trật tự, không để cho người khác đến khuyên can, Trương Manh trong nháy mắt liền bị cô lập.
"Chuyện gì đang xảy ra? Tất cả đều trở về chỗ ngồi cho tôi!" Cửa phòng lúc này đột nhiên lại vang lên một tiếng quát to.
Không biết người nào đã nhanh chân đi mời thầy Trần chủ nhiệm lớp tới.
Mà tình hình trước mắt cực kỳ tệ.
Tiêu Y Đình hung dữ túm chặt lấy tay của Trương Manh, còn thân hình nhỏ bé của Diệp Thanh Hòa lại đang giữ chặt lấy ngang hông Tiêu Y Đình, rõ ràng là châu chấu đá xe, Tô Chỉ San đứng ở một bên bó tay hết cách, Trương Manh thì bị dọa sợ khóc oa oa, mắt vừa nhìn thấy thầy giáo, càng khóc thê lương hơn nữa.
Thế cục mạnh yếu đối lập, rất dễ dàng tạo thành ảo giác cho người khác, cảm giác đầu tiên của thầy Trần liền có khuynh hướng ngiêng về phía Trương Manh.
"Còn không mau buông ra? ! Rốt cuộc đá xảy ra chuyện gì?". Thầy Trần bước nhanh về phía trước, tách hai người họ ra.
Tiêu Y Đình mặc dù buông lỏng cánh tay, nhưng ánh mắt vẫn hung dữ nhìn chằm chằm vào Trương Manh như cũ .
Trương Manh uất uất ức ức tránh sau lưng thầy giáo, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi: "Thưa thầy, đều là sai lầm của em, có thể là do em nghe nhầm, nên đã báo danh sai cho Diệp Thanh Hòa, vì thế Tiêu Y Đình liền muốn đánh em. . . . . ."
Diệp Thanh Hòa nhíu nhíu mày, đây là nhận sai sao? Thế nào mà một cô gái từng tuổi này lại có tâm cơ như thế? Cho nên hiện tại, cô có kiên trì nói mình không có ghi danh cũng vô ích, người ta đã thừa nhận là mình nghe lầm. . . . . .
"Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì ! Thôi được rồi, trở về chỗ ngồi hết đi!". Thầy Trần trước tiên liền duy trì lại trật tự sau đó mới có thể giải quyết vấn đề.
"Thưa thầy, thầy nhìn xem, em gái em gầy như vậy yếu có thể chạy được 1500 mét sao? Chạy xong xảy ra chuyện gì, trường học sẽ chịu trách nhiệm chắc?". Diệp Thanh Hòa hoàn toàn đã bị chút mưu kế của Trương Manh chấn trụ, vẫn còn ôm hông của Tiêu Y Đình không phục hồi lại tinh thần, anh thuận tay chụp tới, liền ôm được bả vai của cô.
Tô Chỉ San liếc nhìn hai người đang ôm nhau, trên mặt có chút không tự nhiên.
Trên mặt Thầy Trần cũng hơi lúng túng, hai người này mặc dù là người một nhà, nhưng dù sao không phải là anh em ruột, hành động thân mật như vậy hình như không được thích hợp cho lắm, nhưng lại không thể nói gì, người ta rõ ràng rất thuần khiết, là anh em trong sáng, cũng đã nói như thế rồi, không lẽ người có tư tưởng xấu xa này ngược lại chính là một thầy giáo như ông hay sao?
/362
|