Kịch bản do Giang Chi Vĩnh chấp bút, có nội dung tương tự với Romeo và Juliet của Châu Âu, kết hợp với phiên bản Lương Chúc cổ đại, hơn nữa còn có yếu tố của cô bé lọ lem vô cùng hoa lệ.
Vai nữ chính đương nhiên thuộc về hoa khôi lớp Tô Chỉ San, về phần nam chính, vốn Tô Chỉ San ra sức đề cử Tiêu Y Đình, nhưng với tính tình của anh, đương nhiên là cự tuyệt thẳng thừng, không hề có nửa điểm lưu luyến, còn làm ra vẻ bản thân thành thục đẹp trai nên xem thường những trò trẻ con này.
Tô Chỉ San không biết nghĩ như thế nào, lại đẩy Diệp Thanh Hòa đến khuyên nhủ anh, kết quả anh liền trợn mắt đe dọa, thuận tiện còn xách cô rời đi, đã thế còn quăng lại một câu: "Kịch bản đáng chết này rốt cuộc cũng soạn xong rồi, nếu em không có chuyện gì thì đi về nhà!".
Cuối cùng, đành phải chỉ định Vương Triết làm nam chính. Vương Triết trừ hơi đen hơn Tiêu Y Đình ra, nhưng bù lại vẻ ngoài vừa đẹp trai lại vừa lại lạnh lùng hơn một chút.
Về phần nữ phụ, dành cho Trương Manh biểu diễn, những người Giáp Ất Bính Đinh diễn vai phụ qua đường cũng đã được bố trí xong xuôi.
Nhưng dù thế Diệp Thanh Hòa cũng không thể thoát khỏi tổ diễn kịch, làm một thành viên trong đó, cô vừa phải từ biên kịch chuyển thành đạo diễn, vừa giúp đỡ sửa sang lại đạo cụ, cùng trao đổi với các bạn diễn, nhân tiện còn có thể kịp thời đổi từ ngữ phù hợp. . . . . .
Tiêu Y Đình đối với việc lần này cực kỳ bất mãn, luôn trừng mắt hỏi cô rằng: "Không phải là em không thích nói chuyện ở trong lớp sao? Không phải chỉ thích một thân một mình vùi đầu đọc sách sao? Hiện tại kịch bản cũng đã sửa xong, em vẫn còn dính vào làm cái gì?"
Cô không trả lời anh, chỉ yên lặng làm chuyện của mình. Cô muốn may thêm một đường viền hoa trên váy của nữ chính, ngày mai đã phải thử phục trang rồi, tối nay phải nhanh tay hơn thì mới kịp.
Không lấy được kết quả như mong, anh lại giở tính trẻ con giành lấy chiếc váy trong tay cô, chất vấn: "Em gái à, anh phát hiện em có sự thay đổi!"
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, anh giận dỗi ném trả váy lại cho cô: "Em nói nói cười cười với bọn họ! Nhưng lại không muốn nói chuyện với anh là có ý gì? Trước kia còn tưởng rằng em là người không thích nói chuyện, nhưng đến bây giờ mới biết, em chỉ không thích nói chuyện với một mình anh mà thôi! Lại nói có phải em thích cái tên Giang Chi Vĩnh đó hay không?".
Cô nhặt cái váy lên, vẫn im lặng, anh chàng này, người gì đâu mà kỳ cục như vậy chứ?, "Bài tập của anh còn chưa có làm xong đâu, mau đi làm bài đi!".
Quả thật, trong quá trình sửa kịch bản cùng với Giang Chi Vĩnh, bản thân cô hình như đã thay đổi ít nhiều, nhưng hoàn toàn không quan hệ đến việc thích người nào. Cô đã bị một câu của Giang Chi Vĩnh cảnh tỉnh đó chính là muốn trở thành một cường nhân, nhất định phải toàn diện về mọi mặt, có đầy đủ năng lực. Năng lực này dĩ nhiên cũng bao gồm việc được đại đa số thành viên trong xã hội công nhận, bao gồm cả việc đối nhân xử thế, xử lý các mối quan hệ như thế nào, mà cô lại quyết không cho phép mình có chút khuyết điểm nào!
“Không biết làm! Toàn bộ đều không biết!” anh cầm sách đặt lên trên bàn học ủa cô, nghênh ngang ngồi xuống còn vắt chéo chân chờ cô dạy mình nữa.
Từ giữa học kỳ tới nay, anh đã có thay đồi rất lớn, không còn giống như lúc bắt đầu ngay cả một đề đơn giản cũng không làm được. Bài tập hôm nay bài tập cô đã làm xong rồi, rất đơn giản, không đến nổi toàn bộ anh đều không biết làm…..
“Lấy ra cho em xem, bài nào?” Cô thật hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là để cái váy trong tay xuống, quay sang vỗ về tâm tình của Đại thiếu gia trước mắt.
“Cái này, cái này, cái này, cả cái này nữa, tất cả đều không biết làm!” ngón tay của anh bắt đầu chỉ lung tung trên sách bài tập.
Rõ ràng là quấy rối mà!
Cô ngồi bên cạnh anh, trầm mặc không nói.
Một khi không có tiếng động nào, không khí trong phòng đặc biệt trầm muộn, anh lén nhìn cô một cái, cảm giác lo sợ đột nhiên lại trào lên trong lòng, vừa định gấp quyển bài tập lại, đã nhìn thấy ngón tay nhỏ bé xanh nhạt chỉ về trên sách, giọng nói ôn hòa của cô cũng theo đó vang lên, một bài rồi lại một bài kiên nhẫn giảng cho anh hiểu, tựa như lúc mới đầu vậy….
Cho đến khi anh hoàn thành xong tất cả bài tập, cũng vừa đến thời gian anh được phép chơi trò chơi rồi, mới vội vã thu thập sách bài tập trở về phòng, trước khi đi lại nghĩ tới cái gì, liền quay đầu lại hỏi:” Em vẫn chưa trả lời anh đâu đấy, có phải em thích Giang Chi Vĩnh hay không?”
Cô bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải trả lời cho ai đó hài lòng…
“Không co! Không phải em đã nói với anh rồi sao?Em sẽ không giống các anh tham gia các trò chơi nhàn chán vô vị kia đâu!” rồi cô cúi đầu xuống, tiếp tục công việc dang dở của mình.
“Ừ! Thế thì tốt! Nếu như em dám yêu sớm, thì anh sẽ mách cho cha biết!, nhưng dù vậy anh vẫn chưa hài lòng lắm, mới vừa đi, quay đầu lại nói”Em gái, mấy ngày nay có vào game của anh chơi không? Có phát hiện bang của chúng ta mới có một Mục Sư cực kỳ lợi hại hay không? Con gái mà đang ký nhân vật này thật đúng rất ít, anh đang nghi ngờ người kia là nhân yêu ấy!”
“……….” Nhân yêu…….vừa nghe thấy hai từ này liền bị chệch mũi đam vào đầu ngón tay.
Ngày hôm sau chính là lúc thử đồ rồi, tất cả các trang phục của các nữ sinh khác đều đã hoàn thành, mà nữ chính Tô Chỉ San vốn là một người có yêu cầu hoàn mỹ, nếu không cũng sẽ không giao trang phục của mình cho Thanh Hòa làm, vì muốn trang phục đạt hiểu quả cao, nên tất cả đồ trang sức cô ấy đều là đồ thật lấy từ nhà cô ấy tới.
Vậy mà, sau khi tan học trong khi thử đồ, lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, dây chuyền của cô ấy không thấy đau nữa.
Diệp Thanh Hoa nhớ rõ lúc cô lấy sợi dây ra cho bạn học xem qua, đó là một sợi dây chuyền kim cương rất đắc giá, rất phù hợp để đi kèm với dạ phục hoặc là áo cưới…
Mặt của Tô Chỉ San lúc này đã trắng bệch ra, cố gắng hồi tưởng lại xem mình đã để sợi dây đó ở chỗ nào.
Mà lúc này, một người bạn tên là Mặc Phỉ lại đề nghị: “mình thấy nên lục soát chỗ này! Mỗi người ở đây đều đáng nghi cả! Bây giờ sẽ lục trong cặp sách trước! rồi soát người sau!”
Tô Chỉ San hơi do dự nói:” Cái này không được đâu, làm như vậy chẳng khác gì đang xâm phạm người khác. Quyền….”
“Tô Tô!” Bởi vì Tô Chỉ San ở trong lớp rất được mọi người yêu mến, cho nên các bạn nữ ở trong lớp đều gọi cô là Tô Tô, Mặc Phỉ cũng không ngoại lệ:” Tô Tô! Đồ của cậu đã bị người ta lấy mất! Người đó có nghĩ đến cậu không. Nhân quyền thì sao? Cậu lại còn suy tính hộ ăn trộm à. Nhân quyền gì chứ?”
“Khong thể nói như thế, chưa nhất định đã bị trộm mất, nói không chừng là do mình đánh rơi ở đâu đó! Thanh Hòa, cậu cảm thấy thế nào?”, Tô Chỉ San lại quay ra hỏi Diệp Thanh Hòa, Diệp Thanh Hòa là một người vô cùng thông minh hơn nữa lại rất lý trí, không giống như những cô bạn cùng tuổi khác.
Diệp Thanh Hòa đang do dự, chuyện như vậy cô luôn không muốn dính vào, nhưng Tô Chỉ San đã hỏi cô, vậy nên trả lời thế nào mới phải?
Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ kỹ nên đáp lại như thế nào, đã nghe thấy Mặc Phỉ hừ lạnh cất iếng:” Hỏi cậu ấy thì có ích lợi gì? Hiện tại ũng không ai biết rốt cuộc là người nào cầm đi! Mình thấy, mỗi người ai cũng khả nghi cả! Đây là mình suy nghĩ vì các cậu mới nói vậy, nếu quả thật chúng ta không phải ăn trộm, thì làm như thế không phải sẽ trả lại trong sach cho tất cả hay sao? Nếu như người ăn trộm nằm trong số chúng ta , thì không thể bỏ qua được! Thật sự không có cảm giác an toàn rồi! Cứ lục soát tôi trước đi!
Cô ta nói xong liền lấy cặp sách ra, dốc ngượ lên, để cho tất cả bên trong rơi ra ngoài.
Cô ta lại còn giũ giũ mấy cái còn nói:” Nhìn kỹ đi, toàn bộ đều trống không! Mời tất cả các bạn nam đi ra ngoài, Tô Tô cậu tới soát người mình đi!”
“Không cần….”Tô Chỉ San cảm thấy Mặc Phỉ làm như vậy có phần hơi quá rồi.
Giang Chi Vĩnh cũng nói:” Soát người thì không cần, tôi nghĩ không thể nào là các bạn học trong lớp chúng ta, Tô Chỉ San, không bằng các cậu cùng nhau tìm lại một lượt nữa, cậu hãy nhớ lại xem xem mình đã cái đi đâu, rồi bắt đầu tìm từ những chỗ đó!”
“Giang Chi Vĩnh! Cậu đây là muốn che chở cho ai chứ? Hơn nữa, coi như có rơi đi chăng nữa thì hiện tại đã sớm bị người ta nhặt mất rồi! Bây giờ người không nhặt của rơi cũng quá hiếm……….” lời này của Mặc Phỉ thốt ra đã thấy có mấy phần ẩn ý.
Tô Chỉ San ngẫm nghĩ một lát, rồi khó xử nhìn Giang Chi Vĩnh nói:” Mình chẳng đi đâu cả, từ tiết học đầu tiên của buồi chiều sợi dây chuyền vẫn còn ở đây, mà suốt cả một buổi chiều mình đều ở trong lớp……”
“Nhìn đi, nhìn đi!” Tôi đã nói người trong lớp rất khả nghi mà! Cứ lục soát đi!” Mặc Phỉ đã chứng minh bản than trong sạch, nên lại càng lớn tiếng yêu cầu kiểm tra,
“Nếu đã như vậy, thì tôi cũng đồng ý lục soát! Chứng minh mình trong sạch quan trọng hơn!”, người vừa nói lời này chính là Trương Manh, cô ta cũng dốc ngược cặp sách của mình lên đổ hết đồ đạc ra.
Cứ như thế, những bạn học khác ai cũng không lo lắng. Rối rít theo đuôi Trương Manh, muốn chứng minh bản thân mình trong sạch.
Cuối cùng đến phiên Diệp Thanh Hòa.
Trong trào lưu của tập thể này, cô nhìn rất rõ tình thế của mình, không cần thiết phải chơi trội mà làm trái lại. Bản thân cô cũng là một người nhẫn nại, cho nên, không chút do dự lấy cặp sách của mình ra, đem mọi đồ vật bên trong lấy từng cái từng cái ra ngoài.
Nhưng lại không hề nghĩ tới ngón tay của cô lại chạm vào một hộp trang sức.
Cô khẽ nhíu mày, trong lòng lóe lên một suy nghĩ, nhanh chòng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Mặc Phỉ và Trương Manh đang nhìn nhau cười thầm.
Tay của cô dừng lại bất động, cố ý hãm hại, tình ngày lý gian, cho dù trăm miệng cũng nói không rõ.
"Diệp Thanh Hòa, cậu làm sao vậy?", Mặc Phỉ vẫn một mực ồn ào hung hăng nhất làm sao có thể bỏ qua thời khắc này: "Lấy ra đi!".
Ánh mắt của mọi người đều hồ nghi đổ dồn lên cô còn Giang Chi Vĩnh vẫn ân cần đứng ở bên cạnh.
Cô hít một hơi, đem hộp trang sức kẹp ở giữa quyển sách lấy ra, quả nhiên là họp đựng sợi dây chuyền kia.
Xung quanh là một mảnh xôn xao. . . . . .
"Không thể nào!", Giang Chi Vĩnh lập tức nói.
Diệp Thanh Hòa đặt hộp trang sức lên trên bàn, nhìn Tô Chỉ San nói: "Tôi không có lấy, cứ gọi thầy giáo đi.". Cô tuy có chút bối rối, nhưng khôi phục lí trí rất nhanh, trường hợp như thế này không phải chỉ một học sinh như cô có thể khống chế được, hơn nữa đây còn là cố ý gài tang vật, bất luận là giải thích hay là điều tra, đều phải có người có tiếng nói mới có thể ngăn chặn, nếu không sẽ càng loạn hơn.
"Gọi thầy giáo tới?", Mặc Phỉ cười lạnh nói: "Đừng có làm chuyện mất mặt, Diệp Thanh Hòa, cậu cho rằng thành tích tốt thì thầy sẽ tin tưởng nhân phẩm của cậu sao? Chỉ sợ thầy giáo tới đây cậu lại càng mất mặt đấy! Cậu chính là kẻ cắp chuyên nghiệp! Hơn nữa còn là một kẻ cắp chuyên nghiệp vong ân phụ nghĩa! Đừng có giả bộ thanh cao, giả vờ vô tội để lừa gạt mọi người, hiện tại chỉ sợ ngay cả thầy giáo cũng sẽ không tin tưởng cậu nữa rồi !"
"Có ý gì?", dù thế nào cô cũng có thể nhịn, nhưng những lời đả thương người khác đến trình độ này cũng đã đến cực hạn của cô rồi.
"Có ý gì thì trong lòng của cậu hiểu rõ nhất! Đừng có dám làm mà lại không dám nhận! Lại nói nhà họ Tiêu đối xử với cậu tốt như vậy, tạo điều kiện cho cậu ăn ở, tạo điều kiện cho cậu mặc quần áo tốt, còn tạo điều kiện cho ngươi đi học, không cảm ơn thì cũng thôi đi, lại còn trộm tiền của nhà họ nữa, cậu không biết xấu hổ là gì à?".
Những lời Mặc Phỉ vừa nói ra kia, lại một lần tạo nên cơn sóng nghị luận ồn ào, cả tổ diễn kịch người đều đang sôi nổi thảo luận, đối với thân thế của cô, mối quan hệ của cô và Tiêu Y Đình vốn đã khiến nhiều người rất tò mò, giờ phút này chie hận không thể đeo thêm đôi kính hiển vi để nhìn cho rõ ràng, ngay cả Tô Chỉ San cũng dùng ánh mắt chất vấn để nhìn cô.
Diệp Thanh Hòa dù có bình tĩnh thế nào, thì cũng chỉ là một cô bé, một cô bé mới mười sáu tuổi, huống chi, chuyện này còn liên lụy tới nhà họ Tiêu, vì thế sắc mặt nhất thời trắng bệch, giận đến phát run, không biết lời đồn có liên quan đến nhà Tiêu này từ đâu mà đến.
Cô nói chuyện với người khác luôn luôn nhẹ nhàng, làm việc cũng khiêm tốn, giờ phút này cảm thấy những ánh mắt và những tiếng nghị luận kia tựa như một bầu khí lưu khổng lồ, đè nặng xuống ngực, khiến cho cô thở không nổi, càng không thể cất nên lời biện minh, chỉ có cánh tay cầm cặp sách đang khẽ run lên.
Chỉ có Giang Chi Vĩnh, đang đứng bên cạnh cô dùng sức vỗ bàn, rống to: "Tất cả yên lặng cho tôi! Tô Chỉ San, cậu cất dây chuyền xong, thì mau đi tìm thầy Trần! Những người khác câm miệng lại cho tôi! Đối với chuyện này đừng có mò mẫm ồn ào lên nữa! Tôi tuyệt không tin Diệp Thanh Hòa là ăn trộm!".
Giang Chi Vĩnh là cán bộ lớp, lại vừa là nam sinh, khí thế hung hăng đứng đó vỗ bàn, mặt cũng đỏ bừng lên, rốt cuộc cũng có tác dụng nhất định, lại công thêm phản ứng gay gắt của Tiêu Y Đình mỗi khi có người khi dễ Diệp Thanh Hòa thì cũng không dám quá càn rỡ, dần dần yên tĩnh lại.
Thị phi mà Mặc Phỉ không dễ dàng tạo lên vừa chuyển biến tốt lại bị đè xuống rồi, vì vậy liền không phục, tiếp tục nói: "Các cậu đang nghĩ rằng tôi bịa chuyện sao! Đây là lời của người nhà họ Tiêu đã nói đấy! Là mẹ của Tiêu Y Đình mang chứng cứ tới trường học tìm thầy Trần nói chuyện, bị người khác nghe thấy! Không tin thì lúc thầy Trần toái đây chính các cậu thử hỏi thầy ấy đi!”
Bác Tiêu…..
Trong đầu Diệp Thanh Hoà nổ đùng một tiếng, xem ra Mặc Phỉ không giống như đang nói dối, nếu không tuyệt sẽ không nhắc đến bác gái, nhưng có điều tại sao bác ấy lại muốn làm như vậy? Căn cứ vào cái gì chứ?
Những bạn học khác trong tổ diễn kịch cũng giống như cô, đối với lời nói của Mặc Phỉ càng thêm tin tưởng, tiếng nghị luận lại nổi lên rào rào.
Giang Chi Vĩnh lập tức vỗ bàn chan chát nói: “Không nên nghe và tin một phía! Không có việc gì thì tan học về nhà đi, hôm nay không tập luyện nữa! Chúng tôi ở lại đợi thầy Trần đến!”
Mặc Phỉ biết lời nói của mình đã có tác dụng, liền cười nói: “Giang Chi Vĩnh, tôi thật sự cảm thấy kì quái! Đến mức này mà cậu vẫn còn che chở cho Diệp Thanh Hoà, cạu ta rốt cuộc là gì của cậu? Hay là cậu ta trộm tiền của nhà họ Tiêu đưa cho cậu tiêu chung?”
Cô ta vừa dứt lời, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy một cơn gió lốc ập tới, rồi sau đó là một tiếng vang thanh thuý, trên mặt vô cùng đau xót, cả người cũng mất thăng bằng, ngã lăn trên đất.
Cô ta ôm mặt, chưa kịp ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Tiêu Y Đình xanh mặt đứng ở đằng trước, tiếng vang mới vừa rồi, cơn đau đớn kia, chính là bị do một bạt tai mà Tiêu Y Đình mang lại….
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh như tờ….
Ngay cả Mặc Phỉ cũng sợ đến quên cả khóc lóc, cũng không có ai dám đi đến đỡ cô ta….
“Nếu như cậu là nam sinh, thì hôm nay sẽ không có cơ hội bò dậy đâu!”, Tiêu Y Đình chỉ tay về phía cô ta, hung dữ nói, vẻ mặt dữ tợn hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình anh tuấn như ánh mặt trời thường ngày…
Rồi sau đó, anh di chuyển ánh mắt hung dữ về phía Diệp Thanh Hoà, đem các quyển sách đang nằm ngổn ngang nhét vào trong cặp, dùng sức kéo tay cô, quát lên: “Em chính là con heo! Đến nơi nào cũng bị người ta khi dễ! Em không có chân hay không có tay hả? Nói không lại thì không biết đánh sao? Đánh không lại thì lấy ghế mà đập! Chỉ cần không đập chết, thì tất cả anh đều gánh vác hết cho em!”
Anh như một cơn gió mạnh mẽ tràn qua, các bạn học mới vừa rồi còn ở lại xem náo nhiệt thì hiện tại từng người một ai nấy cũng đều run lên, đứng yên tại chỗ không dám có một cử động nhỏ nào.
“Đi! Về nhà! Ngu ngốc!” Anh kéo tay cô, tựa như đang lôi kéo một con gà, gạt đám người kia đi ra.
Các bạn học đứng xem náo nhiệt cũng sợ đến choáng váng, yên lặng tự động tránh đường, để cho bọn họ đi qua.
Mà cô đang cúi đầu bị anh lôi đi lúc này sương mù đang dâng đầy trên mắt kính, mới vừa rồi bị người ta vu khống ăn trộm dây chuyền cô cũng không khóc, lúc tất cả mọi người dùng ánh mứt chất vấn nhìn vào mình cô cũng không khóc, lúc nghe thấy bác Tiêu tới trường học tới tố cáo cũng không khóc, nhưng khi anh giống như hung thần ác sát mắng cô ‘ngu ngốc’ thì trong chớp nhoáng này, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống như mưa…..
“Chuyện gì xảy ra?”
Phía trước liền vang lên một giọng nói uy nghiêm.
Tô Chỉ San đã mời thầy Trần tới….
Lúc này Mặc Phỉ mới phản ứng được, từ dưới đất đứng dậy khóc lóc: “Thưa thầy, Tiêu Y Đình đánh người!”
Cô ta nói xong liền bỏ bàn tay đang ôm má ra, chứng cớ xác thực, Tiêu Y Đình cũng đừng mong chối cãi, năm dấu tay đỏ tươi vẫn còn in ở trên mặt, đã thế mặt còn sưng vù lên, một tát này, quả thật dùng rất nhiều lực…..
Có điều, anh không hề có ý định phủ nhận, giơ cánh tay của Diệp Thanh Hoà lên, ngẩng cao đầu, với vóc dáng một mét tám của mình, anh còn cao hơn thầy giáo rất nhiều: “Không sai! Người là em đánh! Em cứ đánh! Thích đánh thì làm thế nào! Tốt nhất đừng để có lần sau, nếu không, thì không đơn giản như vậy đâu!” Anh chỉ thấy hối hận, lúc ấy mình không nên gọi Vương Triết đi chơi bóng, nếu không, mỗi lúc tập luyện Vương Triết cũng ở đây, thế nào cũng sẽ không để người khác thừa nước đục mà khi dễ cô!
Mỗi một khoá, mỗi một lớp, cũng đều sẽ có mấy học sinh cá biệt như vậy, thầy Trần dạy học nhiều năm, nhìn cũng quen lắm rồi, mà Tiêu Y Đình không nghi ngờ chút nào chính là một học sinh cá biệt điển hình.
Đối phó với học trò như vậy, bằng kinh nghiệm quyết không thể vuốt râu hùm, càng không thể lấy cứng chọi cứng, bình thường, những cậu nhóc này đều thích mềm chứ không thích cứng.
Cho nên, đối với kinh nghiệm đã trải qua thầy Trần cũng không tỏ thái độ tại chỗ, chỉ nói: “Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hoà tới phòng giáo vụ, Trương Manh dẫn Mặc Phỉ tới phòng y tế xem trước một chút, có vấn đề gì thì đến phòng làm việc tìm tôi, những cô cậu khác, mau tan học!”
Vai nữ chính đương nhiên thuộc về hoa khôi lớp Tô Chỉ San, về phần nam chính, vốn Tô Chỉ San ra sức đề cử Tiêu Y Đình, nhưng với tính tình của anh, đương nhiên là cự tuyệt thẳng thừng, không hề có nửa điểm lưu luyến, còn làm ra vẻ bản thân thành thục đẹp trai nên xem thường những trò trẻ con này.
Tô Chỉ San không biết nghĩ như thế nào, lại đẩy Diệp Thanh Hòa đến khuyên nhủ anh, kết quả anh liền trợn mắt đe dọa, thuận tiện còn xách cô rời đi, đã thế còn quăng lại một câu: "Kịch bản đáng chết này rốt cuộc cũng soạn xong rồi, nếu em không có chuyện gì thì đi về nhà!".
Cuối cùng, đành phải chỉ định Vương Triết làm nam chính. Vương Triết trừ hơi đen hơn Tiêu Y Đình ra, nhưng bù lại vẻ ngoài vừa đẹp trai lại vừa lại lạnh lùng hơn một chút.
Về phần nữ phụ, dành cho Trương Manh biểu diễn, những người Giáp Ất Bính Đinh diễn vai phụ qua đường cũng đã được bố trí xong xuôi.
Nhưng dù thế Diệp Thanh Hòa cũng không thể thoát khỏi tổ diễn kịch, làm một thành viên trong đó, cô vừa phải từ biên kịch chuyển thành đạo diễn, vừa giúp đỡ sửa sang lại đạo cụ, cùng trao đổi với các bạn diễn, nhân tiện còn có thể kịp thời đổi từ ngữ phù hợp. . . . . .
Tiêu Y Đình đối với việc lần này cực kỳ bất mãn, luôn trừng mắt hỏi cô rằng: "Không phải là em không thích nói chuyện ở trong lớp sao? Không phải chỉ thích một thân một mình vùi đầu đọc sách sao? Hiện tại kịch bản cũng đã sửa xong, em vẫn còn dính vào làm cái gì?"
Cô không trả lời anh, chỉ yên lặng làm chuyện của mình. Cô muốn may thêm một đường viền hoa trên váy của nữ chính, ngày mai đã phải thử phục trang rồi, tối nay phải nhanh tay hơn thì mới kịp.
Không lấy được kết quả như mong, anh lại giở tính trẻ con giành lấy chiếc váy trong tay cô, chất vấn: "Em gái à, anh phát hiện em có sự thay đổi!"
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, anh giận dỗi ném trả váy lại cho cô: "Em nói nói cười cười với bọn họ! Nhưng lại không muốn nói chuyện với anh là có ý gì? Trước kia còn tưởng rằng em là người không thích nói chuyện, nhưng đến bây giờ mới biết, em chỉ không thích nói chuyện với một mình anh mà thôi! Lại nói có phải em thích cái tên Giang Chi Vĩnh đó hay không?".
Cô nhặt cái váy lên, vẫn im lặng, anh chàng này, người gì đâu mà kỳ cục như vậy chứ?, "Bài tập của anh còn chưa có làm xong đâu, mau đi làm bài đi!".
Quả thật, trong quá trình sửa kịch bản cùng với Giang Chi Vĩnh, bản thân cô hình như đã thay đổi ít nhiều, nhưng hoàn toàn không quan hệ đến việc thích người nào. Cô đã bị một câu của Giang Chi Vĩnh cảnh tỉnh đó chính là muốn trở thành một cường nhân, nhất định phải toàn diện về mọi mặt, có đầy đủ năng lực. Năng lực này dĩ nhiên cũng bao gồm việc được đại đa số thành viên trong xã hội công nhận, bao gồm cả việc đối nhân xử thế, xử lý các mối quan hệ như thế nào, mà cô lại quyết không cho phép mình có chút khuyết điểm nào!
“Không biết làm! Toàn bộ đều không biết!” anh cầm sách đặt lên trên bàn học ủa cô, nghênh ngang ngồi xuống còn vắt chéo chân chờ cô dạy mình nữa.
Từ giữa học kỳ tới nay, anh đã có thay đồi rất lớn, không còn giống như lúc bắt đầu ngay cả một đề đơn giản cũng không làm được. Bài tập hôm nay bài tập cô đã làm xong rồi, rất đơn giản, không đến nổi toàn bộ anh đều không biết làm…..
“Lấy ra cho em xem, bài nào?” Cô thật hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là để cái váy trong tay xuống, quay sang vỗ về tâm tình của Đại thiếu gia trước mắt.
“Cái này, cái này, cái này, cả cái này nữa, tất cả đều không biết làm!” ngón tay của anh bắt đầu chỉ lung tung trên sách bài tập.
Rõ ràng là quấy rối mà!
Cô ngồi bên cạnh anh, trầm mặc không nói.
Một khi không có tiếng động nào, không khí trong phòng đặc biệt trầm muộn, anh lén nhìn cô một cái, cảm giác lo sợ đột nhiên lại trào lên trong lòng, vừa định gấp quyển bài tập lại, đã nhìn thấy ngón tay nhỏ bé xanh nhạt chỉ về trên sách, giọng nói ôn hòa của cô cũng theo đó vang lên, một bài rồi lại một bài kiên nhẫn giảng cho anh hiểu, tựa như lúc mới đầu vậy….
Cho đến khi anh hoàn thành xong tất cả bài tập, cũng vừa đến thời gian anh được phép chơi trò chơi rồi, mới vội vã thu thập sách bài tập trở về phòng, trước khi đi lại nghĩ tới cái gì, liền quay đầu lại hỏi:” Em vẫn chưa trả lời anh đâu đấy, có phải em thích Giang Chi Vĩnh hay không?”
Cô bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải trả lời cho ai đó hài lòng…
“Không co! Không phải em đã nói với anh rồi sao?Em sẽ không giống các anh tham gia các trò chơi nhàn chán vô vị kia đâu!” rồi cô cúi đầu xuống, tiếp tục công việc dang dở của mình.
“Ừ! Thế thì tốt! Nếu như em dám yêu sớm, thì anh sẽ mách cho cha biết!, nhưng dù vậy anh vẫn chưa hài lòng lắm, mới vừa đi, quay đầu lại nói”Em gái, mấy ngày nay có vào game của anh chơi không? Có phát hiện bang của chúng ta mới có một Mục Sư cực kỳ lợi hại hay không? Con gái mà đang ký nhân vật này thật đúng rất ít, anh đang nghi ngờ người kia là nhân yêu ấy!”
“……….” Nhân yêu…….vừa nghe thấy hai từ này liền bị chệch mũi đam vào đầu ngón tay.
Ngày hôm sau chính là lúc thử đồ rồi, tất cả các trang phục của các nữ sinh khác đều đã hoàn thành, mà nữ chính Tô Chỉ San vốn là một người có yêu cầu hoàn mỹ, nếu không cũng sẽ không giao trang phục của mình cho Thanh Hòa làm, vì muốn trang phục đạt hiểu quả cao, nên tất cả đồ trang sức cô ấy đều là đồ thật lấy từ nhà cô ấy tới.
Vậy mà, sau khi tan học trong khi thử đồ, lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, dây chuyền của cô ấy không thấy đau nữa.
Diệp Thanh Hoa nhớ rõ lúc cô lấy sợi dây ra cho bạn học xem qua, đó là một sợi dây chuyền kim cương rất đắc giá, rất phù hợp để đi kèm với dạ phục hoặc là áo cưới…
Mặt của Tô Chỉ San lúc này đã trắng bệch ra, cố gắng hồi tưởng lại xem mình đã để sợi dây đó ở chỗ nào.
Mà lúc này, một người bạn tên là Mặc Phỉ lại đề nghị: “mình thấy nên lục soát chỗ này! Mỗi người ở đây đều đáng nghi cả! Bây giờ sẽ lục trong cặp sách trước! rồi soát người sau!”
Tô Chỉ San hơi do dự nói:” Cái này không được đâu, làm như vậy chẳng khác gì đang xâm phạm người khác. Quyền….”
“Tô Tô!” Bởi vì Tô Chỉ San ở trong lớp rất được mọi người yêu mến, cho nên các bạn nữ ở trong lớp đều gọi cô là Tô Tô, Mặc Phỉ cũng không ngoại lệ:” Tô Tô! Đồ của cậu đã bị người ta lấy mất! Người đó có nghĩ đến cậu không. Nhân quyền thì sao? Cậu lại còn suy tính hộ ăn trộm à. Nhân quyền gì chứ?”
“Khong thể nói như thế, chưa nhất định đã bị trộm mất, nói không chừng là do mình đánh rơi ở đâu đó! Thanh Hòa, cậu cảm thấy thế nào?”, Tô Chỉ San lại quay ra hỏi Diệp Thanh Hòa, Diệp Thanh Hòa là một người vô cùng thông minh hơn nữa lại rất lý trí, không giống như những cô bạn cùng tuổi khác.
Diệp Thanh Hòa đang do dự, chuyện như vậy cô luôn không muốn dính vào, nhưng Tô Chỉ San đã hỏi cô, vậy nên trả lời thế nào mới phải?
Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ kỹ nên đáp lại như thế nào, đã nghe thấy Mặc Phỉ hừ lạnh cất iếng:” Hỏi cậu ấy thì có ích lợi gì? Hiện tại ũng không ai biết rốt cuộc là người nào cầm đi! Mình thấy, mỗi người ai cũng khả nghi cả! Đây là mình suy nghĩ vì các cậu mới nói vậy, nếu quả thật chúng ta không phải ăn trộm, thì làm như thế không phải sẽ trả lại trong sach cho tất cả hay sao? Nếu như người ăn trộm nằm trong số chúng ta , thì không thể bỏ qua được! Thật sự không có cảm giác an toàn rồi! Cứ lục soát tôi trước đi!
Cô ta nói xong liền lấy cặp sách ra, dốc ngượ lên, để cho tất cả bên trong rơi ra ngoài.
Cô ta lại còn giũ giũ mấy cái còn nói:” Nhìn kỹ đi, toàn bộ đều trống không! Mời tất cả các bạn nam đi ra ngoài, Tô Tô cậu tới soát người mình đi!”
“Không cần….”Tô Chỉ San cảm thấy Mặc Phỉ làm như vậy có phần hơi quá rồi.
Giang Chi Vĩnh cũng nói:” Soát người thì không cần, tôi nghĩ không thể nào là các bạn học trong lớp chúng ta, Tô Chỉ San, không bằng các cậu cùng nhau tìm lại một lượt nữa, cậu hãy nhớ lại xem xem mình đã cái đi đâu, rồi bắt đầu tìm từ những chỗ đó!”
“Giang Chi Vĩnh! Cậu đây là muốn che chở cho ai chứ? Hơn nữa, coi như có rơi đi chăng nữa thì hiện tại đã sớm bị người ta nhặt mất rồi! Bây giờ người không nhặt của rơi cũng quá hiếm……….” lời này của Mặc Phỉ thốt ra đã thấy có mấy phần ẩn ý.
Tô Chỉ San ngẫm nghĩ một lát, rồi khó xử nhìn Giang Chi Vĩnh nói:” Mình chẳng đi đâu cả, từ tiết học đầu tiên của buồi chiều sợi dây chuyền vẫn còn ở đây, mà suốt cả một buổi chiều mình đều ở trong lớp……”
“Nhìn đi, nhìn đi!” Tôi đã nói người trong lớp rất khả nghi mà! Cứ lục soát đi!” Mặc Phỉ đã chứng minh bản than trong sạch, nên lại càng lớn tiếng yêu cầu kiểm tra,
“Nếu đã như vậy, thì tôi cũng đồng ý lục soát! Chứng minh mình trong sạch quan trọng hơn!”, người vừa nói lời này chính là Trương Manh, cô ta cũng dốc ngược cặp sách của mình lên đổ hết đồ đạc ra.
Cứ như thế, những bạn học khác ai cũng không lo lắng. Rối rít theo đuôi Trương Manh, muốn chứng minh bản thân mình trong sạch.
Cuối cùng đến phiên Diệp Thanh Hòa.
Trong trào lưu của tập thể này, cô nhìn rất rõ tình thế của mình, không cần thiết phải chơi trội mà làm trái lại. Bản thân cô cũng là một người nhẫn nại, cho nên, không chút do dự lấy cặp sách của mình ra, đem mọi đồ vật bên trong lấy từng cái từng cái ra ngoài.
Nhưng lại không hề nghĩ tới ngón tay của cô lại chạm vào một hộp trang sức.
Cô khẽ nhíu mày, trong lòng lóe lên một suy nghĩ, nhanh chòng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Mặc Phỉ và Trương Manh đang nhìn nhau cười thầm.
Tay của cô dừng lại bất động, cố ý hãm hại, tình ngày lý gian, cho dù trăm miệng cũng nói không rõ.
"Diệp Thanh Hòa, cậu làm sao vậy?", Mặc Phỉ vẫn một mực ồn ào hung hăng nhất làm sao có thể bỏ qua thời khắc này: "Lấy ra đi!".
Ánh mắt của mọi người đều hồ nghi đổ dồn lên cô còn Giang Chi Vĩnh vẫn ân cần đứng ở bên cạnh.
Cô hít một hơi, đem hộp trang sức kẹp ở giữa quyển sách lấy ra, quả nhiên là họp đựng sợi dây chuyền kia.
Xung quanh là một mảnh xôn xao. . . . . .
"Không thể nào!", Giang Chi Vĩnh lập tức nói.
Diệp Thanh Hòa đặt hộp trang sức lên trên bàn, nhìn Tô Chỉ San nói: "Tôi không có lấy, cứ gọi thầy giáo đi.". Cô tuy có chút bối rối, nhưng khôi phục lí trí rất nhanh, trường hợp như thế này không phải chỉ một học sinh như cô có thể khống chế được, hơn nữa đây còn là cố ý gài tang vật, bất luận là giải thích hay là điều tra, đều phải có người có tiếng nói mới có thể ngăn chặn, nếu không sẽ càng loạn hơn.
"Gọi thầy giáo tới?", Mặc Phỉ cười lạnh nói: "Đừng có làm chuyện mất mặt, Diệp Thanh Hòa, cậu cho rằng thành tích tốt thì thầy sẽ tin tưởng nhân phẩm của cậu sao? Chỉ sợ thầy giáo tới đây cậu lại càng mất mặt đấy! Cậu chính là kẻ cắp chuyên nghiệp! Hơn nữa còn là một kẻ cắp chuyên nghiệp vong ân phụ nghĩa! Đừng có giả bộ thanh cao, giả vờ vô tội để lừa gạt mọi người, hiện tại chỉ sợ ngay cả thầy giáo cũng sẽ không tin tưởng cậu nữa rồi !"
"Có ý gì?", dù thế nào cô cũng có thể nhịn, nhưng những lời đả thương người khác đến trình độ này cũng đã đến cực hạn của cô rồi.
"Có ý gì thì trong lòng của cậu hiểu rõ nhất! Đừng có dám làm mà lại không dám nhận! Lại nói nhà họ Tiêu đối xử với cậu tốt như vậy, tạo điều kiện cho cậu ăn ở, tạo điều kiện cho cậu mặc quần áo tốt, còn tạo điều kiện cho ngươi đi học, không cảm ơn thì cũng thôi đi, lại còn trộm tiền của nhà họ nữa, cậu không biết xấu hổ là gì à?".
Những lời Mặc Phỉ vừa nói ra kia, lại một lần tạo nên cơn sóng nghị luận ồn ào, cả tổ diễn kịch người đều đang sôi nổi thảo luận, đối với thân thế của cô, mối quan hệ của cô và Tiêu Y Đình vốn đã khiến nhiều người rất tò mò, giờ phút này chie hận không thể đeo thêm đôi kính hiển vi để nhìn cho rõ ràng, ngay cả Tô Chỉ San cũng dùng ánh mắt chất vấn để nhìn cô.
Diệp Thanh Hòa dù có bình tĩnh thế nào, thì cũng chỉ là một cô bé, một cô bé mới mười sáu tuổi, huống chi, chuyện này còn liên lụy tới nhà họ Tiêu, vì thế sắc mặt nhất thời trắng bệch, giận đến phát run, không biết lời đồn có liên quan đến nhà Tiêu này từ đâu mà đến.
Cô nói chuyện với người khác luôn luôn nhẹ nhàng, làm việc cũng khiêm tốn, giờ phút này cảm thấy những ánh mắt và những tiếng nghị luận kia tựa như một bầu khí lưu khổng lồ, đè nặng xuống ngực, khiến cho cô thở không nổi, càng không thể cất nên lời biện minh, chỉ có cánh tay cầm cặp sách đang khẽ run lên.
Chỉ có Giang Chi Vĩnh, đang đứng bên cạnh cô dùng sức vỗ bàn, rống to: "Tất cả yên lặng cho tôi! Tô Chỉ San, cậu cất dây chuyền xong, thì mau đi tìm thầy Trần! Những người khác câm miệng lại cho tôi! Đối với chuyện này đừng có mò mẫm ồn ào lên nữa! Tôi tuyệt không tin Diệp Thanh Hòa là ăn trộm!".
Giang Chi Vĩnh là cán bộ lớp, lại vừa là nam sinh, khí thế hung hăng đứng đó vỗ bàn, mặt cũng đỏ bừng lên, rốt cuộc cũng có tác dụng nhất định, lại công thêm phản ứng gay gắt của Tiêu Y Đình mỗi khi có người khi dễ Diệp Thanh Hòa thì cũng không dám quá càn rỡ, dần dần yên tĩnh lại.
Thị phi mà Mặc Phỉ không dễ dàng tạo lên vừa chuyển biến tốt lại bị đè xuống rồi, vì vậy liền không phục, tiếp tục nói: "Các cậu đang nghĩ rằng tôi bịa chuyện sao! Đây là lời của người nhà họ Tiêu đã nói đấy! Là mẹ của Tiêu Y Đình mang chứng cứ tới trường học tìm thầy Trần nói chuyện, bị người khác nghe thấy! Không tin thì lúc thầy Trần toái đây chính các cậu thử hỏi thầy ấy đi!”
Bác Tiêu…..
Trong đầu Diệp Thanh Hoà nổ đùng một tiếng, xem ra Mặc Phỉ không giống như đang nói dối, nếu không tuyệt sẽ không nhắc đến bác gái, nhưng có điều tại sao bác ấy lại muốn làm như vậy? Căn cứ vào cái gì chứ?
Những bạn học khác trong tổ diễn kịch cũng giống như cô, đối với lời nói của Mặc Phỉ càng thêm tin tưởng, tiếng nghị luận lại nổi lên rào rào.
Giang Chi Vĩnh lập tức vỗ bàn chan chát nói: “Không nên nghe và tin một phía! Không có việc gì thì tan học về nhà đi, hôm nay không tập luyện nữa! Chúng tôi ở lại đợi thầy Trần đến!”
Mặc Phỉ biết lời nói của mình đã có tác dụng, liền cười nói: “Giang Chi Vĩnh, tôi thật sự cảm thấy kì quái! Đến mức này mà cậu vẫn còn che chở cho Diệp Thanh Hoà, cạu ta rốt cuộc là gì của cậu? Hay là cậu ta trộm tiền của nhà họ Tiêu đưa cho cậu tiêu chung?”
Cô ta vừa dứt lời, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy một cơn gió lốc ập tới, rồi sau đó là một tiếng vang thanh thuý, trên mặt vô cùng đau xót, cả người cũng mất thăng bằng, ngã lăn trên đất.
Cô ta ôm mặt, chưa kịp ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Tiêu Y Đình xanh mặt đứng ở đằng trước, tiếng vang mới vừa rồi, cơn đau đớn kia, chính là bị do một bạt tai mà Tiêu Y Đình mang lại….
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh như tờ….
Ngay cả Mặc Phỉ cũng sợ đến quên cả khóc lóc, cũng không có ai dám đi đến đỡ cô ta….
“Nếu như cậu là nam sinh, thì hôm nay sẽ không có cơ hội bò dậy đâu!”, Tiêu Y Đình chỉ tay về phía cô ta, hung dữ nói, vẻ mặt dữ tợn hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình anh tuấn như ánh mặt trời thường ngày…
Rồi sau đó, anh di chuyển ánh mắt hung dữ về phía Diệp Thanh Hoà, đem các quyển sách đang nằm ngổn ngang nhét vào trong cặp, dùng sức kéo tay cô, quát lên: “Em chính là con heo! Đến nơi nào cũng bị người ta khi dễ! Em không có chân hay không có tay hả? Nói không lại thì không biết đánh sao? Đánh không lại thì lấy ghế mà đập! Chỉ cần không đập chết, thì tất cả anh đều gánh vác hết cho em!”
Anh như một cơn gió mạnh mẽ tràn qua, các bạn học mới vừa rồi còn ở lại xem náo nhiệt thì hiện tại từng người một ai nấy cũng đều run lên, đứng yên tại chỗ không dám có một cử động nhỏ nào.
“Đi! Về nhà! Ngu ngốc!” Anh kéo tay cô, tựa như đang lôi kéo một con gà, gạt đám người kia đi ra.
Các bạn học đứng xem náo nhiệt cũng sợ đến choáng váng, yên lặng tự động tránh đường, để cho bọn họ đi qua.
Mà cô đang cúi đầu bị anh lôi đi lúc này sương mù đang dâng đầy trên mắt kính, mới vừa rồi bị người ta vu khống ăn trộm dây chuyền cô cũng không khóc, lúc tất cả mọi người dùng ánh mứt chất vấn nhìn vào mình cô cũng không khóc, lúc nghe thấy bác Tiêu tới trường học tới tố cáo cũng không khóc, nhưng khi anh giống như hung thần ác sát mắng cô ‘ngu ngốc’ thì trong chớp nhoáng này, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống như mưa…..
“Chuyện gì xảy ra?”
Phía trước liền vang lên một giọng nói uy nghiêm.
Tô Chỉ San đã mời thầy Trần tới….
Lúc này Mặc Phỉ mới phản ứng được, từ dưới đất đứng dậy khóc lóc: “Thưa thầy, Tiêu Y Đình đánh người!”
Cô ta nói xong liền bỏ bàn tay đang ôm má ra, chứng cớ xác thực, Tiêu Y Đình cũng đừng mong chối cãi, năm dấu tay đỏ tươi vẫn còn in ở trên mặt, đã thế mặt còn sưng vù lên, một tát này, quả thật dùng rất nhiều lực…..
Có điều, anh không hề có ý định phủ nhận, giơ cánh tay của Diệp Thanh Hoà lên, ngẩng cao đầu, với vóc dáng một mét tám của mình, anh còn cao hơn thầy giáo rất nhiều: “Không sai! Người là em đánh! Em cứ đánh! Thích đánh thì làm thế nào! Tốt nhất đừng để có lần sau, nếu không, thì không đơn giản như vậy đâu!” Anh chỉ thấy hối hận, lúc ấy mình không nên gọi Vương Triết đi chơi bóng, nếu không, mỗi lúc tập luyện Vương Triết cũng ở đây, thế nào cũng sẽ không để người khác thừa nước đục mà khi dễ cô!
Mỗi một khoá, mỗi một lớp, cũng đều sẽ có mấy học sinh cá biệt như vậy, thầy Trần dạy học nhiều năm, nhìn cũng quen lắm rồi, mà Tiêu Y Đình không nghi ngờ chút nào chính là một học sinh cá biệt điển hình.
Đối phó với học trò như vậy, bằng kinh nghiệm quyết không thể vuốt râu hùm, càng không thể lấy cứng chọi cứng, bình thường, những cậu nhóc này đều thích mềm chứ không thích cứng.
Cho nên, đối với kinh nghiệm đã trải qua thầy Trần cũng không tỏ thái độ tại chỗ, chỉ nói: “Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hoà tới phòng giáo vụ, Trương Manh dẫn Mặc Phỉ tới phòng y tế xem trước một chút, có vấn đề gì thì đến phòng làm việc tìm tôi, những cô cậu khác, mau tan học!”
/362
|