Buổi tối trước khi vào học, cha anh ra khỏi cửa mấy ngày, lúc trở về lại dẫn theo một cô gái nhỏ. . . . . .
Nhớ ngày ấy, anh cùng với lão Đại, lão Tam điên cuồng đánh bóng rổ với nhau suốt cả buổi chiều. Anh ôm trong lòng tâm tình bi thương vì phải cùng huynh đệ của mình "Trời nam đất bắc", kèm theo một cái đầu đầy mồ hôi về nhà, lại phát hiện có một con nhóc xa lạ đang ngồi trong phòng khách nàh mình.Con nhóc này ước chừng mới khoảng mười ba mười bốn tuổi, người gầy tong teo, ăn mặc thì đơn giản mang đậm chất gái quê, hơn nữa, còn để mái bằng phủ kín trán, trên mặt lại đeo một đôi kính đen to, vì thế anh hoàn toàn không nhìn rõ con bé này mặt ngang mũi dọc thế nào, duy nhất có thể xác định chính là, cô ta nhất định còn là một học sinh sơ trung, nhưng không biết tại sao lại ngồi ở đây, mà cha anh đối với cô ta lại vô cùng khách khí. . . . . .
"Hi!" Anh đẹp trai, tươi tắn, một tay xoay xoay quả bóng, mỉm cười chào hỏi. Tuy có nhiều mặt không tốt, nhưng lễ phép tối thiểu vẫn phải có.
"Hi cái gì mà hi? Gọi em gái!" Tiêu Thành Hưng đen mặt lại, trừng mắt liếc anh một cái.
"Em. . . . . .gái. . . . . . ?" Tiêu Y Đình mắt chữ O mồm chữ A, một hồi lâu, mới phản ứng được, ném quả bóng đi rồi vọt tới bên cạnh cha, vừa nháy mắt với ông vừa lôi vừa kéo. . . . . .
Xong rồi! Cha đã mắc phải sai lầm lớn! Ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt thì cũng thôi đi! Thế nhưng lại còn tặng cho anh một người em gái nữa! Đã thế còn dám mang về nhà? ! Nếu để cho mẹ biết, còn không long trời lở đất sao? ! Cha thông minh một đời sao lại nhất thời hồ đồ như thế chứ?
Không được! Mặc dù cha đã đánh anh một trận thừa chết thiếu sống nhưng anh đã là người trưởng thành, muốn duy trì hòa thuận đoàn kết của cái nhà này ! Việc cấp bách là thừa dịp mẹ còn không biết nhanh chóng mà giấu con nhóc xấu xí này giấu đi!
Nhưng cha anh có phải đầu óc chậm tiêu hay không mà lại không hiểu ý tứ của anh chứ? Lại nhìn anh rống to: "Tặc tử còn đứng đấy giương mắt làm mặt quỷ? Đây là con gái của một người bạn tốt của cha, về sau sẽ sống ở nhà chúng ta, đi học chung với con!"
À. . . . . . Hóa ra là như vậy . . . . . . Hại anh sợ bóng sợ gió một phen. . . . . .
Anh cười ha ha, tựa như thân quen đã lâu, bày ra phong thái của một người anh trưởng: "Em gái, tên là gì? Học lớp mấy? Yên tâm, có anh trai ở đây, ai cũng không dám bắt nạt em !"
Không phải Tiêu Y Đình anh mạnh miệng, mặc dù đã đổi trường học mới, nhưng chưa đến một tháng, anh lập tức có thể trở thành một nhân vật lớn, một đại ca được ủng hộ rầm rộ . . . . . .
Con nhóc kia mặc dù mộc mạc quê mùa, nhưng tư thế ngồi lại cực kỳ đoan chính, "Cám ơn anh hai, em tên là. . . . . . Diệp Thanh Hòa, học lớp mười một."
Lúc con nhóc nói tên liền dừng lại một chút, tuy nhiên Tiêu Y Đình lại không mấy để ý, chỉ cảm thấy người này tuy dáng dấp rất khó coi, nhưng giọng nói cực kỳ dễ nghe, từng câu từng chữ tựa như thần tiên tỷ tỷ đang gảy đàn tranh vậy, chỉ là, khiến anh khiếp sợ nhất cũng không phải là giọng nói của cô ta, mà là câu nói “học lớp mười một" sau cùng kia . . . . . .
"Cô. . . . . . Bao nhiêu tuổi. . . . . . ?" Anh nhìn từ trên xuống dưới, khóe môi co quắp, con nhóc này nhìn thế nào cũng không giống học sinh cấp ba?
Diệp Thanh Hòa cũng không trả lời anh, Tiêu Thành Hưng nghe thấy câu này, mang theo ý cười lạnh, hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Thanh Hòa mới 16 tuổi, nhưng thành tích rất ưu tú, đang từ lớp năm tiểu học liền trực tiếp nhảy đến sơ trung học, còn con thì sao? Cha còn thấy xấu hổ thay! Từ nay về sau theo em gái học tập tốt, không hiểu gì thì cứ hỏi con bé, lúc ở trường học đàng hoàng một chút cho cha, em ấy với con học cùng một lớp, cha sẽ thông qua em ấy mà hỏi tình hình học tập của con!"
"Cái gì? !" Tiêu Y Đình thất thanh kêu lên, một con nhóc xấu xí mới mười sáu tuổi còn chưa nẩy nở hết lại đứng ngang hàng với một thanh niên mười tám tuổi siêu cấp đẹp trai như anh, đúng là quá mức chênh lệch rồi, chẳng khác gì đem sông ra mà so với biển. Muốn anh mỗi ngày không ngại học hỏi nha đầu xấu xí kia thì kẻ dưới trướng sẽ coi thường anh thế nào, giờ phút này khiến cho anh tức giận nhất là việc cha già không cố kỵ mà phái một tai mắt nằm vùng đến bên cạnh anh!
Mà anh vạn lần không thể ngờ được trên thế giới này không có chuyện bi thống nhất, chỉ có chuyện bi thống hơn! Lời tiếp theo của cha anh, mới thật sự là tin dữ. . . . . .
Nhớ ngày ấy, anh cùng với lão Đại, lão Tam điên cuồng đánh bóng rổ với nhau suốt cả buổi chiều. Anh ôm trong lòng tâm tình bi thương vì phải cùng huynh đệ của mình "Trời nam đất bắc", kèm theo một cái đầu đầy mồ hôi về nhà, lại phát hiện có một con nhóc xa lạ đang ngồi trong phòng khách nàh mình.Con nhóc này ước chừng mới khoảng mười ba mười bốn tuổi, người gầy tong teo, ăn mặc thì đơn giản mang đậm chất gái quê, hơn nữa, còn để mái bằng phủ kín trán, trên mặt lại đeo một đôi kính đen to, vì thế anh hoàn toàn không nhìn rõ con bé này mặt ngang mũi dọc thế nào, duy nhất có thể xác định chính là, cô ta nhất định còn là một học sinh sơ trung, nhưng không biết tại sao lại ngồi ở đây, mà cha anh đối với cô ta lại vô cùng khách khí. . . . . .
"Hi!" Anh đẹp trai, tươi tắn, một tay xoay xoay quả bóng, mỉm cười chào hỏi. Tuy có nhiều mặt không tốt, nhưng lễ phép tối thiểu vẫn phải có.
"Hi cái gì mà hi? Gọi em gái!" Tiêu Thành Hưng đen mặt lại, trừng mắt liếc anh một cái.
"Em. . . . . .gái. . . . . . ?" Tiêu Y Đình mắt chữ O mồm chữ A, một hồi lâu, mới phản ứng được, ném quả bóng đi rồi vọt tới bên cạnh cha, vừa nháy mắt với ông vừa lôi vừa kéo. . . . . .
Xong rồi! Cha đã mắc phải sai lầm lớn! Ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt thì cũng thôi đi! Thế nhưng lại còn tặng cho anh một người em gái nữa! Đã thế còn dám mang về nhà? ! Nếu để cho mẹ biết, còn không long trời lở đất sao? ! Cha thông minh một đời sao lại nhất thời hồ đồ như thế chứ?
Không được! Mặc dù cha đã đánh anh một trận thừa chết thiếu sống nhưng anh đã là người trưởng thành, muốn duy trì hòa thuận đoàn kết của cái nhà này ! Việc cấp bách là thừa dịp mẹ còn không biết nhanh chóng mà giấu con nhóc xấu xí này giấu đi!
Nhưng cha anh có phải đầu óc chậm tiêu hay không mà lại không hiểu ý tứ của anh chứ? Lại nhìn anh rống to: "Tặc tử còn đứng đấy giương mắt làm mặt quỷ? Đây là con gái của một người bạn tốt của cha, về sau sẽ sống ở nhà chúng ta, đi học chung với con!"
À. . . . . . Hóa ra là như vậy . . . . . . Hại anh sợ bóng sợ gió một phen. . . . . .
Anh cười ha ha, tựa như thân quen đã lâu, bày ra phong thái của một người anh trưởng: "Em gái, tên là gì? Học lớp mấy? Yên tâm, có anh trai ở đây, ai cũng không dám bắt nạt em !"
Không phải Tiêu Y Đình anh mạnh miệng, mặc dù đã đổi trường học mới, nhưng chưa đến một tháng, anh lập tức có thể trở thành một nhân vật lớn, một đại ca được ủng hộ rầm rộ . . . . . .
Con nhóc kia mặc dù mộc mạc quê mùa, nhưng tư thế ngồi lại cực kỳ đoan chính, "Cám ơn anh hai, em tên là. . . . . . Diệp Thanh Hòa, học lớp mười một."
Lúc con nhóc nói tên liền dừng lại một chút, tuy nhiên Tiêu Y Đình lại không mấy để ý, chỉ cảm thấy người này tuy dáng dấp rất khó coi, nhưng giọng nói cực kỳ dễ nghe, từng câu từng chữ tựa như thần tiên tỷ tỷ đang gảy đàn tranh vậy, chỉ là, khiến anh khiếp sợ nhất cũng không phải là giọng nói của cô ta, mà là câu nói “học lớp mười một" sau cùng kia . . . . . .
"Cô. . . . . . Bao nhiêu tuổi. . . . . . ?" Anh nhìn từ trên xuống dưới, khóe môi co quắp, con nhóc này nhìn thế nào cũng không giống học sinh cấp ba?
Diệp Thanh Hòa cũng không trả lời anh, Tiêu Thành Hưng nghe thấy câu này, mang theo ý cười lạnh, hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Thanh Hòa mới 16 tuổi, nhưng thành tích rất ưu tú, đang từ lớp năm tiểu học liền trực tiếp nhảy đến sơ trung học, còn con thì sao? Cha còn thấy xấu hổ thay! Từ nay về sau theo em gái học tập tốt, không hiểu gì thì cứ hỏi con bé, lúc ở trường học đàng hoàng một chút cho cha, em ấy với con học cùng một lớp, cha sẽ thông qua em ấy mà hỏi tình hình học tập của con!"
"Cái gì? !" Tiêu Y Đình thất thanh kêu lên, một con nhóc xấu xí mới mười sáu tuổi còn chưa nẩy nở hết lại đứng ngang hàng với một thanh niên mười tám tuổi siêu cấp đẹp trai như anh, đúng là quá mức chênh lệch rồi, chẳng khác gì đem sông ra mà so với biển. Muốn anh mỗi ngày không ngại học hỏi nha đầu xấu xí kia thì kẻ dưới trướng sẽ coi thường anh thế nào, giờ phút này khiến cho anh tức giận nhất là việc cha già không cố kỵ mà phái một tai mắt nằm vùng đến bên cạnh anh!
Mà anh vạn lần không thể ngờ được trên thế giới này không có chuyện bi thống nhất, chỉ có chuyện bi thống hơn! Lời tiếp theo của cha anh, mới thật sự là tin dữ. . . . . .
/362
|