Cái đình nhỏ dùng để nghỉ chân dưới chân núi giờ đây đã trở thành địa điểm trú mưa tuyệt vời. Đương nhiên, đây cũng là thời gian ở riêng một mình không tệ.
Lộ Ký Thu có chút bối rối khi bị anh ôm bất ngờ, vỗ nhẹ vai của anh, nhỏ giọng nói: “Áo khoác của anh ướt rồi, anh có muốn cởi ra không?”
Thời tiết như thế này, mặc áo khoác ướt thì nhất định sẽ bị cảm mạo.
Lục Nhất Hành than nhẹ một tiếng, buông cô ra, cởi áo khoác ẩm ướt ra rồi tiện tay đặt nó sang một bên.
Lộ Ký Thu thấy anh chỉ mặc một cái áo len mỏng thì cởi áo khoác dày của mình ra, để trên đỉnh đầu, ra hiệu cho anh chui vào để hai người khóc chung một cái áo.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, nên Lục Nhất Hành cầm lấy áo khoác, giống lần trước trong buổi họp báo, ôm cô vào trong ngực mình.
“Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Nghe anh nói như vậy, Lộ Ký Thu ngẩng đầu lên nhìn anh, chần chờ nói: “Em cũng có chuyện muốn hỏi anh.”
Lục Nhất Hành sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Được, em hỏi trước đi.”
Lộ Ký Thu đưa tay nắm lấy gấu áo khoác, nhếch môi hỏi anh: “Anh có biết chương trình này ban đầu sắp xếp cho em với Phạm Thước một cặp không?”
“Ai nói cho em?”
“Ông Y Y.”
“Cô ta còn nói cái gì nữa?”
Dựa trên điều tra của Lục Nhất Hành về Phạm Thước và Ông Y Y thì anh hiểu rõ, Ông Y Y sẽ không vô duyên vô cớ nói cho Lộ Ký Thu chuyện này, nhất định là có mục đích khác.
Lộ Ký Thu khẽ cắn môi dưới, ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt nói, “Anh đã từng để người đại diện đưa cho chị ta một tờ giấy khi hai người quay phim chung sao?”
Lộ Ký Thu kể lại như vậy, Lục Nhất Hành cũng không hiểu Ông Y Y đang muốn tính toán cái gì.
Lục Nhất Hành nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn ra được cô cũng không hoàn toàn tin tưởng, nếu không thì sẽ không muốn hỏi anh.
“Đầu tiên, anh với cô ta chưa từng hợp tác với nhau, chưa từng đóng chung một bộ phim, chương trình thực tế này là lần đầu tiên.”
“Tiếp theo, nếu anh thích một người thì tự anh sẽ theo đuổi, không cần anh Phan giúp anh đưa giấy truyền lời.”
Với mỗi chữ mỗi câu mà Lục Nhất Hành nói, trong mắt đều thể hiện rõ sự kiên định.
Lộ Ký Thu nghiêm túc nghe xong, dời ánh mắt, gật đầu nói: “Ồ, chính là chị ta cố ý gạt em.”
Lộ Ký Thu không tin, nhưng không biết tại sao, vừa rồi trong cái đình nhỏ, trong đầu cô đều là chuyện này. Cô chỉ muốn nghe Lục Nhất Hành phủ nhận, bất luận là thật hay giả, chỉ cần anh ấy nói đây là giả, thì cô sẽ liền tin là như vậy.
“Hỏi xong?”
“Ừ.”
“Vậy giờ đến lượt anh hỏi em?”
Một lần nữa, Lộ Ký Thu lại ngẩng đầu nhìn anh, tò mò không biết anh sẽ hỏi cái gì.
Mặc dù trong lòng Lục Nhất Hành vẫn là có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Em thích Phạm Thước sao?”
Nghe tên Phạm Thước, Lộ Ký Thu không khỏi nhíu mày, lắc đầu trả lời nói: “Không thích.”
“Vậy còn anh thì sao?” Lục Nhất Hành cúi đầu nhìn cô, giọng nói không cao không thấp, dễ dàng đi vào tai cô.
Giọt mưa lớn rơi đập xuống bậc thang xi măng, bắn nước tung tóe, nghe có vẻ im ắng.
Lộ Ký Thu chần chờ nhìn qua anh, sợ là mình đã nghe lầm. Nhưng anh mắt khẳng định của anh đã nói cho cô biết rằng, anh đang chờ đáp án của cô.
Bàn tay nắm áo khoác không khỏi nới lỏng, tự nhiên xuôi xuống bên người, rồi lui về phía sau nửa bước.
Không biết là do tiếng mưa rơi đủ lớn, hay là nhịp tim của cô đang đập rất nhanh. Lần này, Lộ Ký Thu không muốn nói dối.
Giọng nói mơ hồ trong cổ họng, cố gắng nhào nặn thành một từ “Ừ.”
Một tiếng trả lời này giống như bị tiếng mưa lấn át, thế nhưng Lục Nhất Hành vẫn nghe rất rõ ràng.
Trên mặt của Lộ Ký Thu xuất hiện từng mảng đỏ, nhất thời không biết xử lý thế nào, xoay người với ý đồ chạy khỏi nơi này. Dù chỉ một mét cũng được.
Vừa muốn đi xuống bậc thang, thì đã nghe tiếng gọi của anh ở sau lưng.
“Lộ Ký Thu!”
Lộ Ký Thu theo bản năng dừng bước chân.
Một giây sau, Lục Nhất Hành đã chạy tới bậc thang, đứng đối mặt với cô, choàng áo khoác lên vai cô.
Lộ Ký Thu kéo áo khoác trên vai, muốn nói sang chuyện khác, “Chúng ta…”
Nhưng vừa mới nói ra hai chữ, thì thấy anh đột nhiên nhích lại gần.
Bởi vì do bậc thang cao thấp, nên tầm mắt hai người gần như là ngang nhau, bao gồm cả nụ hôn của anh vài giây sau cũng ở góc độ vô cùng vừa vặn.
Lục Nhất Hành đứng ở bậc thang dưới, đưa tay nắm lấy eo cô, không để cho cô có cơ hội chạy trốn.
Lúc này, Lộ Ký Thu đang khẩn trương nên quên khép miệng lại, như thế này lại thuận tiện để anh có cơ hội tùy ý xâm chiếm. Nhẹ cạy hàm răng của cô ra, với anh mà nói, hương vị này ngọt ngào tựa như mứt hoa quả vậy.
Gần như trong nháy mắt, hơi thở của anh quấn lấy cô, giống như có một thế lực thần bí hút vào, làm cho cô không thể thở được.
Thậm chí toàn thân cô bắt đầu nhũn ra, tựa trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hừ hừ một tiếng, bàn tay cuống quýt vỗ bả vai anh.
Lúc này Lục Nhất Hành mới rời khỏi môi cô, tựa trán mình vào trán cô, thấy cô đang há miệng thở thì không khỏi nở nụ cười.
Lộ Ký Thu quay đầu đi, hai tay ôm lấy gò má nóng rực của mình, nói vấp: “Anh, anh mau buông em ra.”
Lục Nhất Hành không có làm theo lời cô, vòng tay ôm thắt lưng của cô lại chặt thêm vài phần, “Anh nghĩ là em sẽ chất vấn anh vì sao lại muốn hôn em?”
Nghe anh nói như vậy, Lộ Ký Thu ngây ngẩn cả người. Cô không hề có bất kỳ cảm giác tức giận nào, thậm chí vừa rồi còn quên đẩy anh ra.
Lục Nhất Hành cúi đầu nhìn cô ở trong lòng mình, biết là bây giờ trong lòng cô đang rối loạn.
“Lộ Ký Thu!”
Lời còn chưa nói xong thì phía sau vang lên tiếng tằng hắng.
Hai người nhìn sang, phát hiện anh Lương và A Hồng đang đứng cách bọn họ vài mét.
Lộ Ký Thu vội vàng giật bàn tay anh đang đặt bên eo mình ra, cúi đầu cắn nhẹ đôi môi vừa bị anh hôn đến hồng nhuận, “Đi, đi!”
Nói xong thì khoác áo khoác, chạy chậm trong màn mưa, ý muốn nói với anh Lương là bọn họ có thể quay về.
Lục Nhất Hành đi ở phía sau, nhìn bóng lưng của cô thì đưa tay lên, ngón tay cái khẽ chạm khóe miệng.
Hôn cô, cũng không phải là hành động xúc động nhất thời.
Muốn nói anh lưu manh cũng được, quá phận cũng được, anh chỉ muốn phá bỏ tầng băng này, tốc chiến tốc thắng.
Bởi vì, anh không biết, là ai sẽ tìm được cô trong cơn mưa sau này.
Vì trời mưa lớn nên kế hoạch cắm trại dã ngoại của chương trình kết thúc trong buổi sáng.
Trên đường quay về thành phố, Lộ Ký Thu ngồi bên cạnh anh, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không dám nhìn anh một chút nào.
Anh Lương và A Hồng giống như người một nhà với hai người, nên cũng không nói với bất kỳ người nào về một màn họ đã nhìn thấy trong đình nhỏ kia.
Nhưng Lộ Ký Thu không lừa được bản thân mình. Cô và Lục Nhất Hành, quả thực đã hôn môi ngoài lúc ghi hình. Lúc này đây, không phải vì hiệu quả của chương trình.
Bây giờ, cô rất mung lung. Muốn định nghĩa thử quan hệ của hai người bọn cô là như thế nào, lại muốn biết lời chưa nói hết ở trong đình nhỏ kia là anh muốn nói gì.
Dựa đầu vào cửa sổ, xe chạy ổn định, không bị xóc, chính vì thế, Lộ Ký Thu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Đột nhiên, tài xê thắng gấp một cái, thân thể mọi người đều đổ về phía trước.
Đạo diễn ngồi bên cạnh tài xế giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi, có một con chó hoang chạy ngang qua.”
Lộ Ký Thu vừa định đưa tay xoa xoa trán thì lại bị anh cướp trước một bước.
Bàn tay ấm áp áp lên trán cô, cảm giác so với thủy tinh lạnh lẽo của cửa sổ xe thì thoải mái hơn nhiều.
Sau đó, Lục Nhất Hành nghiêng người lại gần, khẽ xoa cái đầu nhỏ của cô, ý bảo cô tựa lên vai mình.
Lộ Ký Thu mím môi không nói chuyện, nhưng vẫn khéo léo nghiêng đầu lại gần anh.
Suốt đoạn đường này, hai người không nói chuyện với nhau.
Anh vẫn không giải thích về chuyện kia, mà cô cũng không hỏi.
Đây là nụ hôn đầu của Lộ Ký Thu, có cả ngạc nhiên, mờ mịt lẫn luống cuống.
Nhưng mà không hề có tiếc nuối hay tức giận.
Lộ Ký Thu có chút bối rối khi bị anh ôm bất ngờ, vỗ nhẹ vai của anh, nhỏ giọng nói: “Áo khoác của anh ướt rồi, anh có muốn cởi ra không?”
Thời tiết như thế này, mặc áo khoác ướt thì nhất định sẽ bị cảm mạo.
Lục Nhất Hành than nhẹ một tiếng, buông cô ra, cởi áo khoác ẩm ướt ra rồi tiện tay đặt nó sang một bên.
Lộ Ký Thu thấy anh chỉ mặc một cái áo len mỏng thì cởi áo khoác dày của mình ra, để trên đỉnh đầu, ra hiệu cho anh chui vào để hai người khóc chung một cái áo.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, nên Lục Nhất Hành cầm lấy áo khoác, giống lần trước trong buổi họp báo, ôm cô vào trong ngực mình.
“Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Nghe anh nói như vậy, Lộ Ký Thu ngẩng đầu lên nhìn anh, chần chờ nói: “Em cũng có chuyện muốn hỏi anh.”
Lục Nhất Hành sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Được, em hỏi trước đi.”
Lộ Ký Thu đưa tay nắm lấy gấu áo khoác, nhếch môi hỏi anh: “Anh có biết chương trình này ban đầu sắp xếp cho em với Phạm Thước một cặp không?”
“Ai nói cho em?”
“Ông Y Y.”
“Cô ta còn nói cái gì nữa?”
Dựa trên điều tra của Lục Nhất Hành về Phạm Thước và Ông Y Y thì anh hiểu rõ, Ông Y Y sẽ không vô duyên vô cớ nói cho Lộ Ký Thu chuyện này, nhất định là có mục đích khác.
Lộ Ký Thu khẽ cắn môi dưới, ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt nói, “Anh đã từng để người đại diện đưa cho chị ta một tờ giấy khi hai người quay phim chung sao?”
Lộ Ký Thu kể lại như vậy, Lục Nhất Hành cũng không hiểu Ông Y Y đang muốn tính toán cái gì.
Lục Nhất Hành nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn ra được cô cũng không hoàn toàn tin tưởng, nếu không thì sẽ không muốn hỏi anh.
“Đầu tiên, anh với cô ta chưa từng hợp tác với nhau, chưa từng đóng chung một bộ phim, chương trình thực tế này là lần đầu tiên.”
“Tiếp theo, nếu anh thích một người thì tự anh sẽ theo đuổi, không cần anh Phan giúp anh đưa giấy truyền lời.”
Với mỗi chữ mỗi câu mà Lục Nhất Hành nói, trong mắt đều thể hiện rõ sự kiên định.
Lộ Ký Thu nghiêm túc nghe xong, dời ánh mắt, gật đầu nói: “Ồ, chính là chị ta cố ý gạt em.”
Lộ Ký Thu không tin, nhưng không biết tại sao, vừa rồi trong cái đình nhỏ, trong đầu cô đều là chuyện này. Cô chỉ muốn nghe Lục Nhất Hành phủ nhận, bất luận là thật hay giả, chỉ cần anh ấy nói đây là giả, thì cô sẽ liền tin là như vậy.
“Hỏi xong?”
“Ừ.”
“Vậy giờ đến lượt anh hỏi em?”
Một lần nữa, Lộ Ký Thu lại ngẩng đầu nhìn anh, tò mò không biết anh sẽ hỏi cái gì.
Mặc dù trong lòng Lục Nhất Hành vẫn là có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Em thích Phạm Thước sao?”
Nghe tên Phạm Thước, Lộ Ký Thu không khỏi nhíu mày, lắc đầu trả lời nói: “Không thích.”
“Vậy còn anh thì sao?” Lục Nhất Hành cúi đầu nhìn cô, giọng nói không cao không thấp, dễ dàng đi vào tai cô.
Giọt mưa lớn rơi đập xuống bậc thang xi măng, bắn nước tung tóe, nghe có vẻ im ắng.
Lộ Ký Thu chần chờ nhìn qua anh, sợ là mình đã nghe lầm. Nhưng anh mắt khẳng định của anh đã nói cho cô biết rằng, anh đang chờ đáp án của cô.
Bàn tay nắm áo khoác không khỏi nới lỏng, tự nhiên xuôi xuống bên người, rồi lui về phía sau nửa bước.
Không biết là do tiếng mưa rơi đủ lớn, hay là nhịp tim của cô đang đập rất nhanh. Lần này, Lộ Ký Thu không muốn nói dối.
Giọng nói mơ hồ trong cổ họng, cố gắng nhào nặn thành một từ “Ừ.”
Một tiếng trả lời này giống như bị tiếng mưa lấn át, thế nhưng Lục Nhất Hành vẫn nghe rất rõ ràng.
Trên mặt của Lộ Ký Thu xuất hiện từng mảng đỏ, nhất thời không biết xử lý thế nào, xoay người với ý đồ chạy khỏi nơi này. Dù chỉ một mét cũng được.
Vừa muốn đi xuống bậc thang, thì đã nghe tiếng gọi của anh ở sau lưng.
“Lộ Ký Thu!”
Lộ Ký Thu theo bản năng dừng bước chân.
Một giây sau, Lục Nhất Hành đã chạy tới bậc thang, đứng đối mặt với cô, choàng áo khoác lên vai cô.
Lộ Ký Thu kéo áo khoác trên vai, muốn nói sang chuyện khác, “Chúng ta…”
Nhưng vừa mới nói ra hai chữ, thì thấy anh đột nhiên nhích lại gần.
Bởi vì do bậc thang cao thấp, nên tầm mắt hai người gần như là ngang nhau, bao gồm cả nụ hôn của anh vài giây sau cũng ở góc độ vô cùng vừa vặn.
Lục Nhất Hành đứng ở bậc thang dưới, đưa tay nắm lấy eo cô, không để cho cô có cơ hội chạy trốn.
Lúc này, Lộ Ký Thu đang khẩn trương nên quên khép miệng lại, như thế này lại thuận tiện để anh có cơ hội tùy ý xâm chiếm. Nhẹ cạy hàm răng của cô ra, với anh mà nói, hương vị này ngọt ngào tựa như mứt hoa quả vậy.
Gần như trong nháy mắt, hơi thở của anh quấn lấy cô, giống như có một thế lực thần bí hút vào, làm cho cô không thể thở được.
Thậm chí toàn thân cô bắt đầu nhũn ra, tựa trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hừ hừ một tiếng, bàn tay cuống quýt vỗ bả vai anh.
Lúc này Lục Nhất Hành mới rời khỏi môi cô, tựa trán mình vào trán cô, thấy cô đang há miệng thở thì không khỏi nở nụ cười.
Lộ Ký Thu quay đầu đi, hai tay ôm lấy gò má nóng rực của mình, nói vấp: “Anh, anh mau buông em ra.”
Lục Nhất Hành không có làm theo lời cô, vòng tay ôm thắt lưng của cô lại chặt thêm vài phần, “Anh nghĩ là em sẽ chất vấn anh vì sao lại muốn hôn em?”
Nghe anh nói như vậy, Lộ Ký Thu ngây ngẩn cả người. Cô không hề có bất kỳ cảm giác tức giận nào, thậm chí vừa rồi còn quên đẩy anh ra.
Lục Nhất Hành cúi đầu nhìn cô ở trong lòng mình, biết là bây giờ trong lòng cô đang rối loạn.
“Lộ Ký Thu!”
Lời còn chưa nói xong thì phía sau vang lên tiếng tằng hắng.
Hai người nhìn sang, phát hiện anh Lương và A Hồng đang đứng cách bọn họ vài mét.
Lộ Ký Thu vội vàng giật bàn tay anh đang đặt bên eo mình ra, cúi đầu cắn nhẹ đôi môi vừa bị anh hôn đến hồng nhuận, “Đi, đi!”
Nói xong thì khoác áo khoác, chạy chậm trong màn mưa, ý muốn nói với anh Lương là bọn họ có thể quay về.
Lục Nhất Hành đi ở phía sau, nhìn bóng lưng của cô thì đưa tay lên, ngón tay cái khẽ chạm khóe miệng.
Hôn cô, cũng không phải là hành động xúc động nhất thời.
Muốn nói anh lưu manh cũng được, quá phận cũng được, anh chỉ muốn phá bỏ tầng băng này, tốc chiến tốc thắng.
Bởi vì, anh không biết, là ai sẽ tìm được cô trong cơn mưa sau này.
Vì trời mưa lớn nên kế hoạch cắm trại dã ngoại của chương trình kết thúc trong buổi sáng.
Trên đường quay về thành phố, Lộ Ký Thu ngồi bên cạnh anh, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không dám nhìn anh một chút nào.
Anh Lương và A Hồng giống như người một nhà với hai người, nên cũng không nói với bất kỳ người nào về một màn họ đã nhìn thấy trong đình nhỏ kia.
Nhưng Lộ Ký Thu không lừa được bản thân mình. Cô và Lục Nhất Hành, quả thực đã hôn môi ngoài lúc ghi hình. Lúc này đây, không phải vì hiệu quả của chương trình.
Bây giờ, cô rất mung lung. Muốn định nghĩa thử quan hệ của hai người bọn cô là như thế nào, lại muốn biết lời chưa nói hết ở trong đình nhỏ kia là anh muốn nói gì.
Dựa đầu vào cửa sổ, xe chạy ổn định, không bị xóc, chính vì thế, Lộ Ký Thu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Đột nhiên, tài xê thắng gấp một cái, thân thể mọi người đều đổ về phía trước.
Đạo diễn ngồi bên cạnh tài xế giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi, có một con chó hoang chạy ngang qua.”
Lộ Ký Thu vừa định đưa tay xoa xoa trán thì lại bị anh cướp trước một bước.
Bàn tay ấm áp áp lên trán cô, cảm giác so với thủy tinh lạnh lẽo của cửa sổ xe thì thoải mái hơn nhiều.
Sau đó, Lục Nhất Hành nghiêng người lại gần, khẽ xoa cái đầu nhỏ của cô, ý bảo cô tựa lên vai mình.
Lộ Ký Thu mím môi không nói chuyện, nhưng vẫn khéo léo nghiêng đầu lại gần anh.
Suốt đoạn đường này, hai người không nói chuyện với nhau.
Anh vẫn không giải thích về chuyện kia, mà cô cũng không hỏi.
Đây là nụ hôn đầu của Lộ Ký Thu, có cả ngạc nhiên, mờ mịt lẫn luống cuống.
Nhưng mà không hề có tiếc nuối hay tức giận.
/97
|