Sau khi Lục Nhất Hành nói xong câu này thì hiển nhiên Trác Dư Hân cũng thu liễm lại không ít, vì thế trên bàn cơm cũng yên tĩnh hơn.
Dù sao Lâm Dương cũng là ông chủ, ở lại với mọi người một lúc thì đi xuống lầu chào hỏi khách.
Mọi người ăn uống no nê xong thì Lục Nhất Hành đứng dậy đi tính tiền. Lý Lỵ ngăn lại, nói không cần nhưng vẫn không thể ngăn được anh.
Tiểu Bảo thấy Lục Nhất Hành rời khỏi phòng vip thì xoay người ôm lấy Lộ Ký Thu, nối: “Mẹ nuôi, ngày mai mẹ lại đến chứ?”
Lộ Ký Thu cầm khăn giấy, vừa giúp cậu bé lau miệng vừa trả lời: “Ngày mai sao, đợi cha nuôi con trở lại, con hỏi cha nuôi một chút nhé!”
Tiểu Bảo quyệt cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng thầm thì, nói: “Thì ra mẹ nuôi cũng cần phải nghe lời cha nuôi.”
Lý Lỵ cười cười, kéo Tiểu Bảo qua, nói là hôm nào đó sẽ hẹn cha nuôi và mẹ nuôi qua chơi.
Lộ Ký Thu bưng ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, gật đầu phụ họa.
Trác Dư Hân im lặng nãy giờ đứng dậy, nói muốn đi toilet, sau đó bước ra khỏi phòng vip.
Nghiêm Kha thấy Trác Dư Hân không ở trong phòng, thì lúc này mới nói với Lộ Ký Thu: “Hôm nay, Dư Hân có hơi nhiều lời, em cũng đừng để trong lòng.”
Lộ Ký Thu mỉm cười bưng ly trà, nhưng mà những lời Trác Dư Hân nói đều chẳng đâu vào đâu, nếu cô ta đoan chính ngồi im thì cũng không sợ cô nói đông nói tây.
“Hôm nào cùng nhau đến chỗ của Hạ Duy đi. Nghe nói cậu ấy mới đi du lịch một vòng quanh châu Âu, vừa mới trở về.”
Mọi người đang ở trong phòng tán gẫu thì chốc lát đã thấy Lục Nhất Hành trở lại.
Lộ Ký Thu đứng dậy mặc áo khoác, Lục Nhất Hành giúp cô lật cổ áo lên. Lúc này, Lộ Ký Thu mới chú ý tới sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.
Nhìn anh nhíu mày thì nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Nhất Hành không muốn mang tâm trạng không tốt làm ảnh hưởng đến cô, thả lỏng chân mày, nắm chặt tay cô, nói: “Không có chuyện gì.”
Rõ ràng là có chuyện.
Lộ Ký Thu để mặc anh nắm, nếu anh đã không muốn nói thì trước mắt cô cũng không hỏi làm gì.
Lục Nhất Hành khom lưng, khẽ nhéo mũi Tiểu Bảo, “Lầu sau không cho phép con hôn mẹ nuôi.”
Tiểu Bảo xoay người ôm Lý Lỵ, bướng bỉnh làm mặt quỷ với Lục Nhất Hành.
Mọi người vừa mới mặc áo khoác thì Lâm Dương đã lên đây, nói chuyện vài câu thì mới phát hiện không có Trác Dư Hân ở đây, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Trác đâu?”
Vừa dứt lời thì chợt nghe tiếng bước chân giẫm trên giày cao gót của Trác Dư Hân từ dưới lầu đi lên.
“Bọn tớ về trước, hôm nào lại gặp.” Lục Nhất Hành nắm tay Lộ Ký Thu, chào tạm biệt với Nghiêm Kha và vợ chồng Lâm Dương.
Mới vừa đi ra khỏi phòng vip thì đụng phải Trác Dư Hân.
Lộ Ký Thu vốn còn đang để ý có máy quay ghi hình nên muốn khách sáo chào tạm biệt Trác Dư Hân, nhưng lại bị Lục Nhất Hành nắm tay, trực tiếp đi vòng qua Trác Dư Hân.
Trác Dư Hân đứng tại chỗ có chút xấu hổ, nhưng mà ở bên máy quay không ghi hình được thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Lộ Ký Thu đi theo anh tới bên cạnh xe, sau khi anh mở ghế phụ, thì cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Sau khi anh đi thanh toán trở về thì anh có gì đó không đúng lắm, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Lục Nhất Hành nhìn cô, mím môi nói: “Em lên xe trước, anh nói chuyện đôi câu với đạo diễn tý.”
Lộ Ký Thu không thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe, nhìn anh đứng trước xe, gọi Lưu Đồng lại rồi còn tắt micro đi.
Lục Nhất Hành quay lưng lại, cau mày hỏi: “Là chương trình chủ động mời Trác Dư Hân tới sao?”
Lưu Đồng gật đầu nói phải.
Lục Nhất Hành đè nén lửa giận, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh hơn, “Là tuyên truyền cho cái gì?”
Lưu Đồng quan sát cả đêm, tự nhiên cũng thấy được biểu hiện trên bàn cơm của Trác Dư Hân, ít nhiều cũng đã hiểu vì sao Lục Nhất Hành lại đến tìm cô nói chuyện.
“Tổ tiết mục nói, các người sẽ đóng chung một bộ phim vào cuối năm.”
Lục Nhất Hành giơ tay cắt đứt lời Lưu Đồng, hỏi ngược lại, “Theo như lời của cô nói, những lời cô ta nói đêm nay, có thể cắt được bao nhiêu thì cắt hết đi.”
Lưu Đồng không có tiếp lời, bởi vì quả thực có rất nhiều nội dung cần cắt bớt.
Lục Nhất Hành than nhẹ một tiếng, một lần nữa đè micro trên cổ áo, “Làm phiền cô nói với nhân viên biên tập một tiếng, có thể cắt thì cắt hết, thiếu thì tôi có thể bù lại.”
Thực sự, những lời mà Trác Dư Hân nói trên bàn cơm tối nay không tính là đã đụng vào điểm mấu chốt của Lục Nhất Hành. Điều thực sự làm cho Lục Nhất Hành tức giận là lúc tính tiền Trác Dư Hân đã có ý đồ đi theo.
Ở dưới lầu có rất nhiều khách, anh không có mang cameraman theo, nghĩ rằng một mình đi xuống lầu sẽ không quá nhiều chú ý. Nhưng hết lần này tới lần khác, Trác Dư Hân lại huênh hoang đi theo, nhất cử nhất động đều giống như là sợ người khác không thấy được hai người bọn họ.
Sau khi thanh toán xong, lại muốn theo anh lên lầu. Lục Nhất Hành không có thời gian rảnh rỗi vòng vo với cô ta, anh dừng ở chỗ đầu cầu thang, thẳng thắn bảo cô tự trọng, không nên làm chuyện vô nghĩa.
Lục Nhất Hành ra mắt đã được chín năm, anh biết rõ những người như Trác Dư Hân đang suy nghĩ cái gì. Nhưng trò chơi có quy tắc của trò chơi, luật trong ngành cũng tương tự như vậy.
Lộ Ký Thu ngồi trên xe, chỉ thấy được Lục Nhất Hành quay lưng nói chuyện với Lưu Đồng, cũng không nghe rõ được nội dung.
Đúng lúc đó, A Hồng mở cửa điều chỉnh vị trí các thiết bị trên xe.
“A Hồng, anh biết bọn họ đang nói chuyện gì không?” Lộ Ký Thu nhỏ giọng hỏi.
A Hồng lắc đầu, nói không biết, nhưng lại không nhịn được mà hỏi Lộ Ký Thu, “Ký Thu, cô và cái cô Trác kia, hai người…”
Lộ Ký Thu với A Hồng cũng tương đối quen thuộc, đưa tay đè micro lại, nhỏ giọng nói: “Hai chúng ta là bạn học bình thường, cũng từng có mâu thuẫn nhỏ.”
A Hồng nghĩ là cô sẽ nói thêm một chút về chuyện của Trác Dư Hân, nhưng mà Lộ Ký Thu cũng chỉ nói một câu như vậy. Nhớ lại lúc trước thảo luận kịch bản với Trác Dư Hân, Trác Dư Hân nói rất nhiều chuyện khó phân biệt thật giả, phần lớn là nói chuyện hot về Lộ Ký Thu.
Bởi vậy có thể thấy được, nhân phẩm của Trác Dư Hân cũng chẳng phải tốt. Cho dù những lời cô ta nói đều là thật thì đó cũng là người miệng rộng, không đáng để kết bạn.
Trên đường quay về căn hộ, Lục Nhất Hành cố ý tránh đề tài nói về Trác Dư Hân, chỉ nói về chuyện giải nghệ của Lâm Dương.
“Em nhớ là đã hai ba năm rồi.” Lộ Ký Thu đếm ngón tay tính thời gian.
Năm đó, Lâm Dương tuyên bố giải nghệ, cũng là năm cô ra mắt.
Lục Nhất Hành cầm tay lái, gật đầu nói: “Không sai biệt lắm, khi đó Tiểu Bảo mới vừa tròn một tuổi.”
Sau đó, Lục Nhất Hành chỉ nói về lý do Lâm Dương giải nghệ.
Năm đó, Lâm Dương giải nghệ khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Khi anh ấy tuyên bố giải nghệ, không chỉ bạn bè trong giới bàng hoàng mà ngay cả những người hâm mộ của anh ấy cũng không chấp nhận được chuyện này.
Mà khi đó, Lâm Dương đã gặt hái được nhiều thành công về cả công việc và gia đình. Nhưng chính vì điều này, Lâm Dương chỉ quan tâm đến việc quay phim mà không chút nào nhận ra rằng mình đã lên chức bố.
Sau khi sinh Tiểu Bảo, cơ thể của Lý Lỵ vẫn tương đối yếu, mỗi ngày cô ấy phải vào viện hai lần. Nhưng mà Lâm Dương vẫn cứ ở trong phim trường đóng phim điện ảnh và truyền hình, không thể phân thân. Trong một năm, số lần gặp Tiểu Bảo chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Sau khi Lâm Dương hoàn thành tất cả các cảnh quay trên tay thì cậu ấy chọn giải nghệ, “Lục Nhất Hành vừa nói, vừa bật điều hòa trong không khí cao hơn một chút, “Vốn định là chờ đến khi Tiểu Bảo đi nhà trẻ thì sẽ tiếp tục quay phim, nhưng bây giờ đã mở thêm một vài chính nhánh, trong thời gian ngắn sẽ không tính đến chuyện quay lại.”
Lộ Ký Thu an tĩnh lắng nghe, không khỏi có chút kính nể sự quyết đoán của Lâm Dương. Ở trong giới giải trí này, có mấy người sẽ vì gia đình mà bỏ qua sự nghiệp, huống chi còn đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Nếu như đổi lại là cô, nhất định cô cũng sẽ làm như vậy.
Hai người đậu xe dưới chung cư, đưa chìa khóa trả cho đạo diễn rồi cùng nhau lên lầu.
“Trước tiên, hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta sẽ có phỏng vấn trước khi ngủ.” Lưu Đồng nói xong thì cũng với cameraman đi về phòng 902.
Lộ Ký Thu trở lại phòng ngủ, cởi bỏ quần áo của mùi do cá nướng, sau đó thay một chiếc váy ngủ mềm mại. Nhân tiện sắp xếp lại hành lý, cho tất cả quần áo đã thay của mấy ngày qua bỏ vào giỏ đựng, nghĩ rằng chút nữa sẽ cho vào máy giặt.
Ngay khi dọn xong vali thì cô nghe thấy dưới lầu có tiếng chuông cửa, sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện của Lưu Đồng.
Chẳng phải chưa đến chín giờ để phỏng vấn trước khi ngủ sao?
Mang theo nghi hoặc, Lộ Ký Thu mở cửa phòng ngủ, tò mò nhìn xuống dưới lầu.
Chỉ thấy Lưu Đồng cầm máy tính bảng trong tay, đang nói gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Theo trực giác, Lộ Ký Thu biết là đã có chuyện xảy ra.
Nghe tiếng động, Lưu Đồng ngẩng đầu nhìn Lộ Ký Thu, không biết nên mở miệng thế nào.
Lộ Ký Thu đến gần một bước, nhìn thấy trên máy tính bảng là trang hot search của weibo, mà tiêu đề của hot search là Lục Nhất Hành và Trác Dư Hân.
Lộ Ký Thu không khỏi nhíu mày, cầm lấy máy tính bảng, chần chờ hỏi: “Đây là ý gì?”
Lưu Đồng nhấp vào hot search trên weibo, đứng đầu tiên trên weibo là tin bài được đăng bởi paparazzi nổi tiếng.
Chương trình chỉ là quay hình mà thôi, thực ra bạn gái của ảnh đế chính là cô ấy.
Dù sao Lâm Dương cũng là ông chủ, ở lại với mọi người một lúc thì đi xuống lầu chào hỏi khách.
Mọi người ăn uống no nê xong thì Lục Nhất Hành đứng dậy đi tính tiền. Lý Lỵ ngăn lại, nói không cần nhưng vẫn không thể ngăn được anh.
Tiểu Bảo thấy Lục Nhất Hành rời khỏi phòng vip thì xoay người ôm lấy Lộ Ký Thu, nối: “Mẹ nuôi, ngày mai mẹ lại đến chứ?”
Lộ Ký Thu cầm khăn giấy, vừa giúp cậu bé lau miệng vừa trả lời: “Ngày mai sao, đợi cha nuôi con trở lại, con hỏi cha nuôi một chút nhé!”
Tiểu Bảo quyệt cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng thầm thì, nói: “Thì ra mẹ nuôi cũng cần phải nghe lời cha nuôi.”
Lý Lỵ cười cười, kéo Tiểu Bảo qua, nói là hôm nào đó sẽ hẹn cha nuôi và mẹ nuôi qua chơi.
Lộ Ký Thu bưng ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, gật đầu phụ họa.
Trác Dư Hân im lặng nãy giờ đứng dậy, nói muốn đi toilet, sau đó bước ra khỏi phòng vip.
Nghiêm Kha thấy Trác Dư Hân không ở trong phòng, thì lúc này mới nói với Lộ Ký Thu: “Hôm nay, Dư Hân có hơi nhiều lời, em cũng đừng để trong lòng.”
Lộ Ký Thu mỉm cười bưng ly trà, nhưng mà những lời Trác Dư Hân nói đều chẳng đâu vào đâu, nếu cô ta đoan chính ngồi im thì cũng không sợ cô nói đông nói tây.
“Hôm nào cùng nhau đến chỗ của Hạ Duy đi. Nghe nói cậu ấy mới đi du lịch một vòng quanh châu Âu, vừa mới trở về.”
Mọi người đang ở trong phòng tán gẫu thì chốc lát đã thấy Lục Nhất Hành trở lại.
Lộ Ký Thu đứng dậy mặc áo khoác, Lục Nhất Hành giúp cô lật cổ áo lên. Lúc này, Lộ Ký Thu mới chú ý tới sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.
Nhìn anh nhíu mày thì nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Nhất Hành không muốn mang tâm trạng không tốt làm ảnh hưởng đến cô, thả lỏng chân mày, nắm chặt tay cô, nói: “Không có chuyện gì.”
Rõ ràng là có chuyện.
Lộ Ký Thu để mặc anh nắm, nếu anh đã không muốn nói thì trước mắt cô cũng không hỏi làm gì.
Lục Nhất Hành khom lưng, khẽ nhéo mũi Tiểu Bảo, “Lầu sau không cho phép con hôn mẹ nuôi.”
Tiểu Bảo xoay người ôm Lý Lỵ, bướng bỉnh làm mặt quỷ với Lục Nhất Hành.
Mọi người vừa mới mặc áo khoác thì Lâm Dương đã lên đây, nói chuyện vài câu thì mới phát hiện không có Trác Dư Hân ở đây, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Trác đâu?”
Vừa dứt lời thì chợt nghe tiếng bước chân giẫm trên giày cao gót của Trác Dư Hân từ dưới lầu đi lên.
“Bọn tớ về trước, hôm nào lại gặp.” Lục Nhất Hành nắm tay Lộ Ký Thu, chào tạm biệt với Nghiêm Kha và vợ chồng Lâm Dương.
Mới vừa đi ra khỏi phòng vip thì đụng phải Trác Dư Hân.
Lộ Ký Thu vốn còn đang để ý có máy quay ghi hình nên muốn khách sáo chào tạm biệt Trác Dư Hân, nhưng lại bị Lục Nhất Hành nắm tay, trực tiếp đi vòng qua Trác Dư Hân.
Trác Dư Hân đứng tại chỗ có chút xấu hổ, nhưng mà ở bên máy quay không ghi hình được thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Lộ Ký Thu đi theo anh tới bên cạnh xe, sau khi anh mở ghế phụ, thì cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Sau khi anh đi thanh toán trở về thì anh có gì đó không đúng lắm, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Lục Nhất Hành nhìn cô, mím môi nói: “Em lên xe trước, anh nói chuyện đôi câu với đạo diễn tý.”
Lộ Ký Thu không thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe, nhìn anh đứng trước xe, gọi Lưu Đồng lại rồi còn tắt micro đi.
Lục Nhất Hành quay lưng lại, cau mày hỏi: “Là chương trình chủ động mời Trác Dư Hân tới sao?”
Lưu Đồng gật đầu nói phải.
Lục Nhất Hành đè nén lửa giận, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh hơn, “Là tuyên truyền cho cái gì?”
Lưu Đồng quan sát cả đêm, tự nhiên cũng thấy được biểu hiện trên bàn cơm của Trác Dư Hân, ít nhiều cũng đã hiểu vì sao Lục Nhất Hành lại đến tìm cô nói chuyện.
“Tổ tiết mục nói, các người sẽ đóng chung một bộ phim vào cuối năm.”
Lục Nhất Hành giơ tay cắt đứt lời Lưu Đồng, hỏi ngược lại, “Theo như lời của cô nói, những lời cô ta nói đêm nay, có thể cắt được bao nhiêu thì cắt hết đi.”
Lưu Đồng không có tiếp lời, bởi vì quả thực có rất nhiều nội dung cần cắt bớt.
Lục Nhất Hành than nhẹ một tiếng, một lần nữa đè micro trên cổ áo, “Làm phiền cô nói với nhân viên biên tập một tiếng, có thể cắt thì cắt hết, thiếu thì tôi có thể bù lại.”
Thực sự, những lời mà Trác Dư Hân nói trên bàn cơm tối nay không tính là đã đụng vào điểm mấu chốt của Lục Nhất Hành. Điều thực sự làm cho Lục Nhất Hành tức giận là lúc tính tiền Trác Dư Hân đã có ý đồ đi theo.
Ở dưới lầu có rất nhiều khách, anh không có mang cameraman theo, nghĩ rằng một mình đi xuống lầu sẽ không quá nhiều chú ý. Nhưng hết lần này tới lần khác, Trác Dư Hân lại huênh hoang đi theo, nhất cử nhất động đều giống như là sợ người khác không thấy được hai người bọn họ.
Sau khi thanh toán xong, lại muốn theo anh lên lầu. Lục Nhất Hành không có thời gian rảnh rỗi vòng vo với cô ta, anh dừng ở chỗ đầu cầu thang, thẳng thắn bảo cô tự trọng, không nên làm chuyện vô nghĩa.
Lục Nhất Hành ra mắt đã được chín năm, anh biết rõ những người như Trác Dư Hân đang suy nghĩ cái gì. Nhưng trò chơi có quy tắc của trò chơi, luật trong ngành cũng tương tự như vậy.
Lộ Ký Thu ngồi trên xe, chỉ thấy được Lục Nhất Hành quay lưng nói chuyện với Lưu Đồng, cũng không nghe rõ được nội dung.
Đúng lúc đó, A Hồng mở cửa điều chỉnh vị trí các thiết bị trên xe.
“A Hồng, anh biết bọn họ đang nói chuyện gì không?” Lộ Ký Thu nhỏ giọng hỏi.
A Hồng lắc đầu, nói không biết, nhưng lại không nhịn được mà hỏi Lộ Ký Thu, “Ký Thu, cô và cái cô Trác kia, hai người…”
Lộ Ký Thu với A Hồng cũng tương đối quen thuộc, đưa tay đè micro lại, nhỏ giọng nói: “Hai chúng ta là bạn học bình thường, cũng từng có mâu thuẫn nhỏ.”
A Hồng nghĩ là cô sẽ nói thêm một chút về chuyện của Trác Dư Hân, nhưng mà Lộ Ký Thu cũng chỉ nói một câu như vậy. Nhớ lại lúc trước thảo luận kịch bản với Trác Dư Hân, Trác Dư Hân nói rất nhiều chuyện khó phân biệt thật giả, phần lớn là nói chuyện hot về Lộ Ký Thu.
Bởi vậy có thể thấy được, nhân phẩm của Trác Dư Hân cũng chẳng phải tốt. Cho dù những lời cô ta nói đều là thật thì đó cũng là người miệng rộng, không đáng để kết bạn.
Trên đường quay về căn hộ, Lục Nhất Hành cố ý tránh đề tài nói về Trác Dư Hân, chỉ nói về chuyện giải nghệ của Lâm Dương.
“Em nhớ là đã hai ba năm rồi.” Lộ Ký Thu đếm ngón tay tính thời gian.
Năm đó, Lâm Dương tuyên bố giải nghệ, cũng là năm cô ra mắt.
Lục Nhất Hành cầm tay lái, gật đầu nói: “Không sai biệt lắm, khi đó Tiểu Bảo mới vừa tròn một tuổi.”
Sau đó, Lục Nhất Hành chỉ nói về lý do Lâm Dương giải nghệ.
Năm đó, Lâm Dương giải nghệ khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Khi anh ấy tuyên bố giải nghệ, không chỉ bạn bè trong giới bàng hoàng mà ngay cả những người hâm mộ của anh ấy cũng không chấp nhận được chuyện này.
Mà khi đó, Lâm Dương đã gặt hái được nhiều thành công về cả công việc và gia đình. Nhưng chính vì điều này, Lâm Dương chỉ quan tâm đến việc quay phim mà không chút nào nhận ra rằng mình đã lên chức bố.
Sau khi sinh Tiểu Bảo, cơ thể của Lý Lỵ vẫn tương đối yếu, mỗi ngày cô ấy phải vào viện hai lần. Nhưng mà Lâm Dương vẫn cứ ở trong phim trường đóng phim điện ảnh và truyền hình, không thể phân thân. Trong một năm, số lần gặp Tiểu Bảo chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Sau khi Lâm Dương hoàn thành tất cả các cảnh quay trên tay thì cậu ấy chọn giải nghệ, “Lục Nhất Hành vừa nói, vừa bật điều hòa trong không khí cao hơn một chút, “Vốn định là chờ đến khi Tiểu Bảo đi nhà trẻ thì sẽ tiếp tục quay phim, nhưng bây giờ đã mở thêm một vài chính nhánh, trong thời gian ngắn sẽ không tính đến chuyện quay lại.”
Lộ Ký Thu an tĩnh lắng nghe, không khỏi có chút kính nể sự quyết đoán của Lâm Dương. Ở trong giới giải trí này, có mấy người sẽ vì gia đình mà bỏ qua sự nghiệp, huống chi còn đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Nếu như đổi lại là cô, nhất định cô cũng sẽ làm như vậy.
Hai người đậu xe dưới chung cư, đưa chìa khóa trả cho đạo diễn rồi cùng nhau lên lầu.
“Trước tiên, hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta sẽ có phỏng vấn trước khi ngủ.” Lưu Đồng nói xong thì cũng với cameraman đi về phòng 902.
Lộ Ký Thu trở lại phòng ngủ, cởi bỏ quần áo của mùi do cá nướng, sau đó thay một chiếc váy ngủ mềm mại. Nhân tiện sắp xếp lại hành lý, cho tất cả quần áo đã thay của mấy ngày qua bỏ vào giỏ đựng, nghĩ rằng chút nữa sẽ cho vào máy giặt.
Ngay khi dọn xong vali thì cô nghe thấy dưới lầu có tiếng chuông cửa, sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện của Lưu Đồng.
Chẳng phải chưa đến chín giờ để phỏng vấn trước khi ngủ sao?
Mang theo nghi hoặc, Lộ Ký Thu mở cửa phòng ngủ, tò mò nhìn xuống dưới lầu.
Chỉ thấy Lưu Đồng cầm máy tính bảng trong tay, đang nói gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Theo trực giác, Lộ Ký Thu biết là đã có chuyện xảy ra.
Nghe tiếng động, Lưu Đồng ngẩng đầu nhìn Lộ Ký Thu, không biết nên mở miệng thế nào.
Lộ Ký Thu đến gần một bước, nhìn thấy trên máy tính bảng là trang hot search của weibo, mà tiêu đề của hot search là Lục Nhất Hành và Trác Dư Hân.
Lộ Ký Thu không khỏi nhíu mày, cầm lấy máy tính bảng, chần chờ hỏi: “Đây là ý gì?”
Lưu Đồng nhấp vào hot search trên weibo, đứng đầu tiên trên weibo là tin bài được đăng bởi paparazzi nổi tiếng.
Chương trình chỉ là quay hình mà thôi, thực ra bạn gái của ảnh đế chính là cô ấy.
/97
|