Trở lại căn hộ 901, Lộ Ký Thu cứ nghĩ mọi người sẽ có chút ý kiến hay tò mò về việc hai người bọn họ biến mất một đêm sau khi hot search xuất hiện. Nhưng mọi người đều giống như là ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ lễ phép gật đầu cười cười, rồi lại tiếp tục ghi hình.
Lộ Ký Thu vừa đeo micro vừa suy nghĩ. Có lẽ như bây giờ, đây là cách tốt nhất để chương trình đối phó với chuyện của hai người. Mặc dù hot search làm cho Trác Dư Hân lao đao không ít nhưng Lộ Ký Thu vẫn không muốn thông cảm cho cô ta.
Bởi vì hoạt động tuyên truyền lần này đã sớm lên kế hoạch, cho nên một số khâu chuẩn bị không có thuận tiện để làm trước ở nhà. Giống như trang điểm với thay quần áo thì chỉ có thể đến hậu trường mới có thể thực hiện.
Ngồi lên xe của tổ tiết mục, lúc này Lưu Đồng mới giải thích cho hai người: “Lần tuyên truyền này chỉ có nhóm này của chúng ta và nhóm của Phạm Thước tham gia, hai vị tiền bối sẽ không tham gia.”
Hai người gật đầu hiểu rõ, tiếp theo Lưu Đồng lại đơn giản nói một chút hoạt động chủ yếu của buổi tuyên truyền hôm nay để hai người chuẩn bị trước.
Trong chốc lát, xe đã dừng cửa sau của trung tâm văn hóa Thừa Phong.
Đi theo người của tổ tiết mục lên lầu ba, đến phòng trang điểm, sắp xếp cho hai người ngồi trên ghế salon xong thì Lưu Đồng mới xoay người đi làm chuyện khác.
Lộ Ký Thu nhìn Lưu Đồng và A Hồng ra vào liên tục thì cũng đoán được mục đích của buổi tuyên truyền ngày hôm nay, chắc là để giải thích sự kiên hot search đang xôn xao trên weibo.
Trong phòng trang điểm, bất kể là chuyên viên trang điểm hay nhân viên công ty, mỗi lần đi ngang qua đều sẽ nhìn hai người thêm vài lần. Dù sao tên của hai người vẫn còn đang chình ình trên hot search đấy.
“Được rồi.” Chuyên viên trang điểm cất máy uốn tóc đi, hai lòng nhìn gương mặt đã trang điểm xong của Lộ Ký Thu, đáy lòng thầm cảm thán, người đẹp thì chỉ cần trang điểm nhẹ cũng vô cùng chói mắt.
Nghe vậy, Lộ Ký Thu vội vàng cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, cười nói: “Cảm ơn!”
Vừa mới định đứng dậy thì chuyên viên trang điểm đã ngăn lại, “Không cần vội, trang phục còn chưa được đem đến, em ngồi đây trước nhé!”
Bây giờ là 11:50, vẫn còn hơn một tiếng nữa thì chương trình mới bắt đầu. Vừa rồi trợ lý trang phục thấy quần áo bị nhăn nên họ đã mang đi ủi, còn chưa có trở lại.
Lục Nhất Hành kêu nhân viên đi mùa cà phê, đưa tới cho cô một ly mocha, “Lát nữa sau khi chương trình kết thúc, em muốn đi đâu?”
Lộ Ký Thu nhận lấy ly cà phê, lòng bàn tay trở nên ấm áp hơn, ngẩng đầu cười nói: “Em muốn ở nhà ăn lẩu.”
“Được!”
Lục Nhất Hành theo thói quen đưa tay ra, vừa muốn xoa đầu cô thì bị cô ngăn lại.
“Mới vừa tạo kiểu tóc, đừng làm rối tung lên…” Lộ Ký Thu nhỏ giọng nói.
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Không sao, một lát nữa chị sẽ giúp em chỉnh lại.”
Vừa dứt lời, Lục Nhất Hành đã cười xấu xa, đưa tay lên thì Lộ Ký Thu buồn cười nói: “Anh…”
Còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc xuất hiện.
“Xin lỗi, tôi mới vừa bận rộn công việc xong nên giờ mới chạy tới được —— “
Ông Y Y tiến vào, chào hỏi mọi người bằng giọng nói lanh lảnh, chói tai.
Đạo diễn phụ trách Ông Y Y thì thầm gì đó vào tai cô ta, sau đó rời khỏi phòng thay đồ.
Ông Y Y đi vòng ra sau lưng Lộ Ký Thu, nghiêng đầu cười nói: “Em trang điểm xong sớm như vậy sao?”
Không hiểu sao Lộ Ký Thu cảm giác lời nói này của Ông Y Y là ý tại ngôn ngoại (1) nhưng cô cũng lời đoán ý chị ta, nắm tay Lục Nhất Hành, cười nói: “Là đàn chị bận rộn nên đến quá muộn.”
(1) Ý tại ngôn ngoại: lời nói chứa nhiều hàm ý.
Nói xong thì đứng dậy nhường chỗ, “Đàn chị, mời ngồi.”
Ông Y Y cười như không cười gật đầu, hai chân bắt chéo ngồi trước bàn trang điểm.
Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon, cũng may chuyên viên trang điểm đã bắt đầu đánh kem lót cho Ông Y Y, nên mới chặn được miệng chị ta lại.
Cô cầm quyển tạp chí trên salon lên, chỉ mới lật vài tờ thì thấy A Hồng vội vàng đi vào.
A Hồng nói khẽ với Lục Nhất Hành, “Anh Hành, nhà sản xuất Lý tới, đang ở tầng bốn.”
Nghe vậy, Lục Nhất Hành đặt ly cà phê xuống, gật đầu nói đã biết.
Sau khi nói vài câu với Lộ Ký Thu thì anh theo A Hồng lên lầu.
Nhà sản xuất sao? Theo lý, những hoạt động tuyên truyền như thế này thì đâu cần nhà sản xuất xuất hiện. Sao hôm nay họ lại đến đây? Lại còn muốn tìm Lục Nhất Hành nói chuyện?
Lộ Ký Thu còn đang băn khoăn thì thấy Phạm Thước chạy đến.
Phạm Thước vừa vào phòng trang điểm thì vô thức nhìn về phía Lộ Ký Thu. Ông Y Y đang trang điểm cực kỳ không vui, nũng nịu lên tiếng: “Phạm Thước —— “
Bởi vì có máy quay nên Phạm Thước xoay người đến bên cạnh Ông Y Y, ra vẻ quan tâm hỏi: “Công việc của em xong chưa?”
Trong nháy mắt Ông Y Y biến thành con chim nhỏ nép vào lòng người, nắm tay anh, nói: “Xong rồi, em vội vàng quay xong thì chạy tới đây, không ngờ anh còn trễ hơn cả em.”
Lộ Ký Thu ngồi cách đó không xa, nghe thấy như vậy thì nổi cả da gà, đúng lúc trợ lý trang phục cầm quần áo do nhãn hàng chuẩn bị trở lại.
Cô đặt ly cà phê của mình và anh lại chung một chỗ rồi mới đứng dậy đi lấy trang phục của mình.
Trợ lý trang phục kiểm tra quần áo, rồi đưa cho cô một bộ đồ và có cả giày để phối, không nhịn được mà hỏi: “Nếu không em giúp chị cầm nhé?”
Lộ Ký Thu đưa hai tay nhận lấy, cười lắc đầu nói không cần.
Đi ra khỏi phòng trang điểm, mới vừa qua chỗ rẽ thì nghe được phía sau có người gọi mình.
Cô xoay người nhìn sang thì thấy Phạm Thước đang bước nhanh đi tới.
“Có chuyện gì sao?” Lộ Ký Thu không khỏi nhìn xung quanh một chút, thấy bên cạnh có không ít nhân viên đang bận rộn qua lại nên cô không cần phải quá tránh né.
Phạm Thước đi tới, cất giọng ân cần hỏi han: “Anh nhìn thấy hot search trên weibo, em và anh Hành không sao chứ?”
Lộ Ký Thu cảm thấy vấn đề của anh ta rất kỳ quái, vừa lấy micro xuống vừa hỏi ngược lại: “Chúng ta? Chúng ta thì có chuyện gì?”
Phạm Thước nhìn quanh, nghiêng người thấp giọng nói: “Bây giờ paparazzi đều thích nhìn hình rồi vẽ chuyện. Khi chụp ảnh hai người đi ra ngoài thì nói là dẫn đến gặp người lớn, nhìn thấy anh Hành và Trác Dư Hân cãi nhau thì nói là anh Hành ‘một chân đạp hai thuyền’…”
Chẳng biết thế nào, Lộ Ký Thu cảm thấy là Phạm Thước cố ý nói những lời này cho cô nghe, không biết vì sao có chút phản cảm.
Cô trực tiếp ngắt lời anh ta, nói: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, hai chúng tôi đều rất tốt.”
Nói xong thì quay lưng bỏ đi, nhưng mà Phạm Thước đã ngăn cô lại, “Mọi người chỉ là đang ghi hình cho chương trình mà thôi. Nếu như họ yêu cầu em làm chuyện mà em không thích thì em hoàn toàn có thể nói ‘không’.”
Lộ Ký Thu cau mày nhìn anh ta, thật sự không nhịn được mà nói: “Tôi cảm thấy, những lời này thích hợp để nói cho anh và đàn chị Ông nghe thì đúng hơn?”
Lời vừa dứt thì Phạm Thước chỉ biết im lặng, hiển nhiên là bị nói trúng nỗi đau.
“Còn có, nếu như anh thích quan tâm đến chuyện của người khác như vậy, vậy thì hãy quan tâm nhiều tới đàn chị Ông nhé!”
Nói xong, Lộ Ký Thu đi vòng qua người anh ta vào phòng thay quần áo.
Hôm nay, nhãn hàng đã chuẩn bị cho cô một bộ đồ trong bộ sưu tập cuối xuân. Áo len mỏng ôm sát người màu kem nhạt với thiết kế cổ cao làm tôn lên phần thần trên, tay áo hơi loe nên làm cho phần eo của Lộ Ký Thu càng thêm thon gọn.
Phần thân dưới là một chiếc quần dài ống đứng màu cà phê sẫm cách gót chừng bảy phân, vừa đủ để lộ đôi giày cao gót màu nâu nhạt.
Lộ Ký Thu cúi đầu thắt lại dây buộc ở eo, soi gương một lần để đảm bảo phối đồ ổn thỏa, lúc này mới cầm micro đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Thế nhưng, oan gia ngõ hẹp.
Ông Y Y đang dựa vào tường, trong tay cầm một bộ đồ để thay, mỉm cười nhìn Lộ Ký Thu.
“Chị nói, em thật sự rất tốt nha.” Ông Y Y đứng thẳng người, đi tới bên cạnh Lộ Ký Thu, “Để có được độ hot, cái gì em cũng đều làm được.”
Lộ Ký Thu có chút buồn bực, đơn giản nói với cô ta: “Chị muốn nói gì cứ nói thẳng, không nên lãng phí thời gian.”
Ông Y Y lạnh lùng cười, cất giọng châm chọc: “Thật là làm cho người khác bội phục, không biết cô dùng thủ đoạn gì để cho Lục Nhất Hành dẫn cô về ra mắt người nhà, phối hợp với cô như thế…”
Lộ Ký Thu cũng không nóng nảy, vừa sửa sang đầu tóc vừa kiên trì nghe cô ta nói.
Ông Y Y nói được phân nửa, thấy thái độ của Lộ Ký Thu như đang xem kịch thì đứng thẳng người đối diện với cô, “Tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng quá đắc ý. Người đại diện của tôi sẽ giúp tôi giành lấy tài nguyên, bộ phim tiếp theo là tôi hợp tác với Lục Nhất Hành.”
Quả nhiên, cô ta vừa nói xong thì Lộ Ký Thu hơi sửng sốt.
Đôi môi đỏ mọng của Ông Y Y nở nụ cười, vẻ mặt đắc ý nói: “Thế nào? Rất không thoải mái sao?”
Thẳng thắn mà nói, Lộ ký Thu chưa bao giờ nghĩ tới việc đóng phim chung với anh, thế nhưng khi Ông Y Y nói ra những lời này thì cô quả thật có chút… khó chịu.
Giống như con búp bê barbie của bé gái bị người khác giật mất, rất tức giận.
Ngay khi Lộ Ký Thu còn đang không ngừng suy nghĩ phải nói gì trong đầu thì có một giọng nói quen thuộc từ cách đó không xa truyền tới.
“Hợp tác với tôi?”
Nghe tiếng anh, hai người quay người nhìn sang thì thấy Lục Nhất Hành cầm bộ quần áo để thay đi tới.
Lộ Ký Thu nhìn thấy anh, rất không có tiền đồ cất bước đi về phía anh.
Lục Nhất Hành choàng tay qua vai cô, cười hỏi Ông Y Y: “Xin hỏi đó là bộ phim nào?”
Dường như Ông Y Y rất có lòng tin vào nguồn tin của mình, không chút nao núng, cười híp mắt nói: “Là bộ phim của đạo diễn Vương.”
Lục Nhất Hành nghe xong thì lập tức gật đầu, nói: “Đúng, tôi nhớ là đạo diễn Vương có tìm tôi.”
Nghe thấy Lục Nhất Hành thừa nhận, Ông Y Y càng thêm khí thế, liếc mắt nhìn Lộ Ký Thu, như muốn nói —— xem đi, tôi không có nói dối.
“Nhưng mà, đúng lúc cô nhắc nhở tôi, đã đến lúc tôi nên từ chối đạo diễn Vương.”
Ông Y Y bật thốt lên hỏi: “Tại sao?”
Lục Nhất Hành đưa tay đẩy cửa phòng thay quần áo, lạnh giọng nói: “Bởi vì, tôi có người đồng hành của mình.”
Ngụ ý chính là, Lộ Ký Thu là người đồng hành của anh.
Nói xong, cũng không để ý tới sắc mặt đã tái đi của Ông Y Y, trực tiếp dẫn Lộ Ký Thu vào phòng thay đồ đầu tiên.
Ông Y Y nhìn hai người cùng tiến vào một phòng thay đồ thì tức giận đến mức dậm chân, dựa vào cái gì mà Lục Nhất Hành lại che chở Lộ Ký Thu đến như vậy?
Bộ phim của đạo diễn Vương cũng có thể bảo đảm phòng vé. Lục Nhất Hành không có khả năng vì Lộ Ký Thu mà bỏ qua bộ phim của đạo diễn Vương. Trong lòng Ông Y Y nghĩ như vậy, lại không biết căn bản Lục Nhất Hành không để ý tới bộ phim này chút nào.
Lộ Ký Thu dựa lưng vào cửa phòng thay quần áo, nghe tiếng giày cao gót lộc cộc của Ông Y Y rời đi thì lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Anh không cần…”
“Ở công ty, cô ta cũng bắt nạt em như vậy sao?”
Nghe anh hỏi như vậy thì đầu tiên là Lộ Ký Thu sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Ở công ty, em với cô ta cũng có xung đột vài lần, nhưng cô ta không có ức hiếp được em.”
Đột nhiên Lục Nhất Hành bật cười, khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô, “Em còn có thể tức giận người khác sao?”
Lộ Ký Thu đỏ mặt, sờ sờ chóp mũi, nói: “… Con thỏ mà tức giận lên thì cũng cắn người đấy.”
Vừa dứt lời thì thấy Lục Nhất Hành hạ thấp cơ thể xuống, tới gần nhìn cô thật kỹ.
“Ừ, quả thật rất giống thỏ.”
Lộ Ký Thu bị anh nhìn đến mức mặt hồng rực, xoay người mở cửa ‘chạy trối chết’.
Lục Nhất Hành thấy cô bỏ chạy thì mới thu lại ý cười nơi đáy mắt, gọi điện thoại cho Phan Mậu.
“Anh Phan, tôi tạm thời không suy tính tới bộ phim kia của đạo diễn Vương.”
“Làm sao vậy? Kịch bản có vấn đề sao?” Hiển nhiên Phan Mậu ở đầu bên kia có chút không giải thích được.
Lục Nhất Hành đóng cửa phòng thay quần áo lại, trả lời: “Kịch bản không thành vấn đề, nhưng mà tôi muốn đem ‘cơ hội’ này cho người mới. Vậy cứ thế nhé, đẩy đi!”
Nói xong thì cúp điện thoại.
Thật ra, Lục Nhất Hành cũng chẳng phải sẽ vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng tới công việc.
Từ chối bộ phim của đạo diễn Vương vì rất có thể ông ấy sẽ tìm Ông Y Y tới quay. Mà theo như hiểu biết của anh, một khi đã hợp tác với Ông Y Y chung một bộ phim thì không chừng kể từ ngày đó trở đi, Ông Y Y sẽ không ngừng trói buộc anh để tuyên truyền cho phim.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân, 90% còn lại là tâm tư đều đã đặt trên người cô.
Lộ Ký Thu vừa đeo micro vừa suy nghĩ. Có lẽ như bây giờ, đây là cách tốt nhất để chương trình đối phó với chuyện của hai người. Mặc dù hot search làm cho Trác Dư Hân lao đao không ít nhưng Lộ Ký Thu vẫn không muốn thông cảm cho cô ta.
Bởi vì hoạt động tuyên truyền lần này đã sớm lên kế hoạch, cho nên một số khâu chuẩn bị không có thuận tiện để làm trước ở nhà. Giống như trang điểm với thay quần áo thì chỉ có thể đến hậu trường mới có thể thực hiện.
Ngồi lên xe của tổ tiết mục, lúc này Lưu Đồng mới giải thích cho hai người: “Lần tuyên truyền này chỉ có nhóm này của chúng ta và nhóm của Phạm Thước tham gia, hai vị tiền bối sẽ không tham gia.”
Hai người gật đầu hiểu rõ, tiếp theo Lưu Đồng lại đơn giản nói một chút hoạt động chủ yếu của buổi tuyên truyền hôm nay để hai người chuẩn bị trước.
Trong chốc lát, xe đã dừng cửa sau của trung tâm văn hóa Thừa Phong.
Đi theo người của tổ tiết mục lên lầu ba, đến phòng trang điểm, sắp xếp cho hai người ngồi trên ghế salon xong thì Lưu Đồng mới xoay người đi làm chuyện khác.
Lộ Ký Thu nhìn Lưu Đồng và A Hồng ra vào liên tục thì cũng đoán được mục đích của buổi tuyên truyền ngày hôm nay, chắc là để giải thích sự kiên hot search đang xôn xao trên weibo.
Trong phòng trang điểm, bất kể là chuyên viên trang điểm hay nhân viên công ty, mỗi lần đi ngang qua đều sẽ nhìn hai người thêm vài lần. Dù sao tên của hai người vẫn còn đang chình ình trên hot search đấy.
“Được rồi.” Chuyên viên trang điểm cất máy uốn tóc đi, hai lòng nhìn gương mặt đã trang điểm xong của Lộ Ký Thu, đáy lòng thầm cảm thán, người đẹp thì chỉ cần trang điểm nhẹ cũng vô cùng chói mắt.
Nghe vậy, Lộ Ký Thu vội vàng cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, cười nói: “Cảm ơn!”
Vừa mới định đứng dậy thì chuyên viên trang điểm đã ngăn lại, “Không cần vội, trang phục còn chưa được đem đến, em ngồi đây trước nhé!”
Bây giờ là 11:50, vẫn còn hơn một tiếng nữa thì chương trình mới bắt đầu. Vừa rồi trợ lý trang phục thấy quần áo bị nhăn nên họ đã mang đi ủi, còn chưa có trở lại.
Lục Nhất Hành kêu nhân viên đi mùa cà phê, đưa tới cho cô một ly mocha, “Lát nữa sau khi chương trình kết thúc, em muốn đi đâu?”
Lộ Ký Thu nhận lấy ly cà phê, lòng bàn tay trở nên ấm áp hơn, ngẩng đầu cười nói: “Em muốn ở nhà ăn lẩu.”
“Được!”
Lục Nhất Hành theo thói quen đưa tay ra, vừa muốn xoa đầu cô thì bị cô ngăn lại.
“Mới vừa tạo kiểu tóc, đừng làm rối tung lên…” Lộ Ký Thu nhỏ giọng nói.
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Không sao, một lát nữa chị sẽ giúp em chỉnh lại.”
Vừa dứt lời, Lục Nhất Hành đã cười xấu xa, đưa tay lên thì Lộ Ký Thu buồn cười nói: “Anh…”
Còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc xuất hiện.
“Xin lỗi, tôi mới vừa bận rộn công việc xong nên giờ mới chạy tới được —— “
Ông Y Y tiến vào, chào hỏi mọi người bằng giọng nói lanh lảnh, chói tai.
Đạo diễn phụ trách Ông Y Y thì thầm gì đó vào tai cô ta, sau đó rời khỏi phòng thay đồ.
Ông Y Y đi vòng ra sau lưng Lộ Ký Thu, nghiêng đầu cười nói: “Em trang điểm xong sớm như vậy sao?”
Không hiểu sao Lộ Ký Thu cảm giác lời nói này của Ông Y Y là ý tại ngôn ngoại (1) nhưng cô cũng lời đoán ý chị ta, nắm tay Lục Nhất Hành, cười nói: “Là đàn chị bận rộn nên đến quá muộn.”
(1) Ý tại ngôn ngoại: lời nói chứa nhiều hàm ý.
Nói xong thì đứng dậy nhường chỗ, “Đàn chị, mời ngồi.”
Ông Y Y cười như không cười gật đầu, hai chân bắt chéo ngồi trước bàn trang điểm.
Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon, cũng may chuyên viên trang điểm đã bắt đầu đánh kem lót cho Ông Y Y, nên mới chặn được miệng chị ta lại.
Cô cầm quyển tạp chí trên salon lên, chỉ mới lật vài tờ thì thấy A Hồng vội vàng đi vào.
A Hồng nói khẽ với Lục Nhất Hành, “Anh Hành, nhà sản xuất Lý tới, đang ở tầng bốn.”
Nghe vậy, Lục Nhất Hành đặt ly cà phê xuống, gật đầu nói đã biết.
Sau khi nói vài câu với Lộ Ký Thu thì anh theo A Hồng lên lầu.
Nhà sản xuất sao? Theo lý, những hoạt động tuyên truyền như thế này thì đâu cần nhà sản xuất xuất hiện. Sao hôm nay họ lại đến đây? Lại còn muốn tìm Lục Nhất Hành nói chuyện?
Lộ Ký Thu còn đang băn khoăn thì thấy Phạm Thước chạy đến.
Phạm Thước vừa vào phòng trang điểm thì vô thức nhìn về phía Lộ Ký Thu. Ông Y Y đang trang điểm cực kỳ không vui, nũng nịu lên tiếng: “Phạm Thước —— “
Bởi vì có máy quay nên Phạm Thước xoay người đến bên cạnh Ông Y Y, ra vẻ quan tâm hỏi: “Công việc của em xong chưa?”
Trong nháy mắt Ông Y Y biến thành con chim nhỏ nép vào lòng người, nắm tay anh, nói: “Xong rồi, em vội vàng quay xong thì chạy tới đây, không ngờ anh còn trễ hơn cả em.”
Lộ Ký Thu ngồi cách đó không xa, nghe thấy như vậy thì nổi cả da gà, đúng lúc trợ lý trang phục cầm quần áo do nhãn hàng chuẩn bị trở lại.
Cô đặt ly cà phê của mình và anh lại chung một chỗ rồi mới đứng dậy đi lấy trang phục của mình.
Trợ lý trang phục kiểm tra quần áo, rồi đưa cho cô một bộ đồ và có cả giày để phối, không nhịn được mà hỏi: “Nếu không em giúp chị cầm nhé?”
Lộ Ký Thu đưa hai tay nhận lấy, cười lắc đầu nói không cần.
Đi ra khỏi phòng trang điểm, mới vừa qua chỗ rẽ thì nghe được phía sau có người gọi mình.
Cô xoay người nhìn sang thì thấy Phạm Thước đang bước nhanh đi tới.
“Có chuyện gì sao?” Lộ Ký Thu không khỏi nhìn xung quanh một chút, thấy bên cạnh có không ít nhân viên đang bận rộn qua lại nên cô không cần phải quá tránh né.
Phạm Thước đi tới, cất giọng ân cần hỏi han: “Anh nhìn thấy hot search trên weibo, em và anh Hành không sao chứ?”
Lộ Ký Thu cảm thấy vấn đề của anh ta rất kỳ quái, vừa lấy micro xuống vừa hỏi ngược lại: “Chúng ta? Chúng ta thì có chuyện gì?”
Phạm Thước nhìn quanh, nghiêng người thấp giọng nói: “Bây giờ paparazzi đều thích nhìn hình rồi vẽ chuyện. Khi chụp ảnh hai người đi ra ngoài thì nói là dẫn đến gặp người lớn, nhìn thấy anh Hành và Trác Dư Hân cãi nhau thì nói là anh Hành ‘một chân đạp hai thuyền’…”
Chẳng biết thế nào, Lộ Ký Thu cảm thấy là Phạm Thước cố ý nói những lời này cho cô nghe, không biết vì sao có chút phản cảm.
Cô trực tiếp ngắt lời anh ta, nói: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, hai chúng tôi đều rất tốt.”
Nói xong thì quay lưng bỏ đi, nhưng mà Phạm Thước đã ngăn cô lại, “Mọi người chỉ là đang ghi hình cho chương trình mà thôi. Nếu như họ yêu cầu em làm chuyện mà em không thích thì em hoàn toàn có thể nói ‘không’.”
Lộ Ký Thu cau mày nhìn anh ta, thật sự không nhịn được mà nói: “Tôi cảm thấy, những lời này thích hợp để nói cho anh và đàn chị Ông nghe thì đúng hơn?”
Lời vừa dứt thì Phạm Thước chỉ biết im lặng, hiển nhiên là bị nói trúng nỗi đau.
“Còn có, nếu như anh thích quan tâm đến chuyện của người khác như vậy, vậy thì hãy quan tâm nhiều tới đàn chị Ông nhé!”
Nói xong, Lộ Ký Thu đi vòng qua người anh ta vào phòng thay quần áo.
Hôm nay, nhãn hàng đã chuẩn bị cho cô một bộ đồ trong bộ sưu tập cuối xuân. Áo len mỏng ôm sát người màu kem nhạt với thiết kế cổ cao làm tôn lên phần thần trên, tay áo hơi loe nên làm cho phần eo của Lộ Ký Thu càng thêm thon gọn.
Phần thân dưới là một chiếc quần dài ống đứng màu cà phê sẫm cách gót chừng bảy phân, vừa đủ để lộ đôi giày cao gót màu nâu nhạt.
Lộ Ký Thu cúi đầu thắt lại dây buộc ở eo, soi gương một lần để đảm bảo phối đồ ổn thỏa, lúc này mới cầm micro đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Thế nhưng, oan gia ngõ hẹp.
Ông Y Y đang dựa vào tường, trong tay cầm một bộ đồ để thay, mỉm cười nhìn Lộ Ký Thu.
“Chị nói, em thật sự rất tốt nha.” Ông Y Y đứng thẳng người, đi tới bên cạnh Lộ Ký Thu, “Để có được độ hot, cái gì em cũng đều làm được.”
Lộ Ký Thu có chút buồn bực, đơn giản nói với cô ta: “Chị muốn nói gì cứ nói thẳng, không nên lãng phí thời gian.”
Ông Y Y lạnh lùng cười, cất giọng châm chọc: “Thật là làm cho người khác bội phục, không biết cô dùng thủ đoạn gì để cho Lục Nhất Hành dẫn cô về ra mắt người nhà, phối hợp với cô như thế…”
Lộ Ký Thu cũng không nóng nảy, vừa sửa sang đầu tóc vừa kiên trì nghe cô ta nói.
Ông Y Y nói được phân nửa, thấy thái độ của Lộ Ký Thu như đang xem kịch thì đứng thẳng người đối diện với cô, “Tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng quá đắc ý. Người đại diện của tôi sẽ giúp tôi giành lấy tài nguyên, bộ phim tiếp theo là tôi hợp tác với Lục Nhất Hành.”
Quả nhiên, cô ta vừa nói xong thì Lộ Ký Thu hơi sửng sốt.
Đôi môi đỏ mọng của Ông Y Y nở nụ cười, vẻ mặt đắc ý nói: “Thế nào? Rất không thoải mái sao?”
Thẳng thắn mà nói, Lộ ký Thu chưa bao giờ nghĩ tới việc đóng phim chung với anh, thế nhưng khi Ông Y Y nói ra những lời này thì cô quả thật có chút… khó chịu.
Giống như con búp bê barbie của bé gái bị người khác giật mất, rất tức giận.
Ngay khi Lộ Ký Thu còn đang không ngừng suy nghĩ phải nói gì trong đầu thì có một giọng nói quen thuộc từ cách đó không xa truyền tới.
“Hợp tác với tôi?”
Nghe tiếng anh, hai người quay người nhìn sang thì thấy Lục Nhất Hành cầm bộ quần áo để thay đi tới.
Lộ Ký Thu nhìn thấy anh, rất không có tiền đồ cất bước đi về phía anh.
Lục Nhất Hành choàng tay qua vai cô, cười hỏi Ông Y Y: “Xin hỏi đó là bộ phim nào?”
Dường như Ông Y Y rất có lòng tin vào nguồn tin của mình, không chút nao núng, cười híp mắt nói: “Là bộ phim của đạo diễn Vương.”
Lục Nhất Hành nghe xong thì lập tức gật đầu, nói: “Đúng, tôi nhớ là đạo diễn Vương có tìm tôi.”
Nghe thấy Lục Nhất Hành thừa nhận, Ông Y Y càng thêm khí thế, liếc mắt nhìn Lộ Ký Thu, như muốn nói —— xem đi, tôi không có nói dối.
“Nhưng mà, đúng lúc cô nhắc nhở tôi, đã đến lúc tôi nên từ chối đạo diễn Vương.”
Ông Y Y bật thốt lên hỏi: “Tại sao?”
Lục Nhất Hành đưa tay đẩy cửa phòng thay quần áo, lạnh giọng nói: “Bởi vì, tôi có người đồng hành của mình.”
Ngụ ý chính là, Lộ Ký Thu là người đồng hành của anh.
Nói xong, cũng không để ý tới sắc mặt đã tái đi của Ông Y Y, trực tiếp dẫn Lộ Ký Thu vào phòng thay đồ đầu tiên.
Ông Y Y nhìn hai người cùng tiến vào một phòng thay đồ thì tức giận đến mức dậm chân, dựa vào cái gì mà Lục Nhất Hành lại che chở Lộ Ký Thu đến như vậy?
Bộ phim của đạo diễn Vương cũng có thể bảo đảm phòng vé. Lục Nhất Hành không có khả năng vì Lộ Ký Thu mà bỏ qua bộ phim của đạo diễn Vương. Trong lòng Ông Y Y nghĩ như vậy, lại không biết căn bản Lục Nhất Hành không để ý tới bộ phim này chút nào.
Lộ Ký Thu dựa lưng vào cửa phòng thay quần áo, nghe tiếng giày cao gót lộc cộc của Ông Y Y rời đi thì lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Anh không cần…”
“Ở công ty, cô ta cũng bắt nạt em như vậy sao?”
Nghe anh hỏi như vậy thì đầu tiên là Lộ Ký Thu sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Ở công ty, em với cô ta cũng có xung đột vài lần, nhưng cô ta không có ức hiếp được em.”
Đột nhiên Lục Nhất Hành bật cười, khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô, “Em còn có thể tức giận người khác sao?”
Lộ Ký Thu đỏ mặt, sờ sờ chóp mũi, nói: “… Con thỏ mà tức giận lên thì cũng cắn người đấy.”
Vừa dứt lời thì thấy Lục Nhất Hành hạ thấp cơ thể xuống, tới gần nhìn cô thật kỹ.
“Ừ, quả thật rất giống thỏ.”
Lộ Ký Thu bị anh nhìn đến mức mặt hồng rực, xoay người mở cửa ‘chạy trối chết’.
Lục Nhất Hành thấy cô bỏ chạy thì mới thu lại ý cười nơi đáy mắt, gọi điện thoại cho Phan Mậu.
“Anh Phan, tôi tạm thời không suy tính tới bộ phim kia của đạo diễn Vương.”
“Làm sao vậy? Kịch bản có vấn đề sao?” Hiển nhiên Phan Mậu ở đầu bên kia có chút không giải thích được.
Lục Nhất Hành đóng cửa phòng thay quần áo lại, trả lời: “Kịch bản không thành vấn đề, nhưng mà tôi muốn đem ‘cơ hội’ này cho người mới. Vậy cứ thế nhé, đẩy đi!”
Nói xong thì cúp điện thoại.
Thật ra, Lục Nhất Hành cũng chẳng phải sẽ vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng tới công việc.
Từ chối bộ phim của đạo diễn Vương vì rất có thể ông ấy sẽ tìm Ông Y Y tới quay. Mà theo như hiểu biết của anh, một khi đã hợp tác với Ông Y Y chung một bộ phim thì không chừng kể từ ngày đó trở đi, Ông Y Y sẽ không ngừng trói buộc anh để tuyên truyền cho phim.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân, 90% còn lại là tâm tư đều đã đặt trên người cô.
/97
|