Khi nghe được giọng nói của cô thì tay đang nắm chốt cửa của Lục Nhất Hành buông lỏng ra.
Anh mím chặt môi, xoay người nhìn cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô khóc như mưa thì tim như bị ai đó véo mạnh một phát.
Bước đến trước người cô, cúi đầu nhìn cô rồi nói: “Anh không có nghe rõ.”
Anh nhất định phải để Lộ Ký Thu nghiêm túc với mối quan hệ giữa hai người mà không phải là sự chấp nhận tùy tiện.
Anh cần một đáp án chính xác.
Lộ Ký Thu gục đầu xuống, nước mắt rơi xuống lộp bộp, giọng nói giống như bị thứ gì đó ngăn lại, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Tay đang cầm áo khoác của Lục Nhất Hành không khỏi nắm chặt thêm vài phần, chỉ thiếu một chút nữa thôi….
Thiếu chút nữa là sẽ bật thốt lên nói, anh sẽ không đi.
Lộ Ký Thu đưa tay ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trước ngực anh, giống như oán giận về hành động bỏ đi vừa rồi của anh, hoặc giống như là đang làm nũng tùy hứng.
Cọ nước mắt lên quần áo của anh, buồn bực lên tiếng: “Anh đừng đi!”
Giọng nói làm nũng kèm theo tiếng khóc, trong nháy mắt làm cho tim Lục Nhất Hành mềm nhũn ra, tùy tiện ném áo khoác lên tay vịn ghế sofa, cố ý nói: “Quần áo anh bị dơ rồi, anh phải đi tìm bạn gái giúp anh giặt sạch mới được.”
Lộ Ký Thu không ngẩng đầu lên, dừng một chút rồi nói: “Em giúp anh giặt.”
Lục Nhất Hành cúi đầu nở nụ cười, vò loạn mái tóc của cô, nói: “Em nha, nói thẳng là làm bạn gái của anh mà khó khăn đến như vậy sao?”
Nghe vậy, Lộ Ký Thu lặng lẽ buông tay ra, từ trong ngực anh lui ra, cầm lấy bông gòn tẩm cồn ở bên cạnh, nói nhỏ: “Ừ!”
Mặc dù câu trả lời chính thống đã không như mong đợi nhưng một chữ ừ khẳng định này thì coi như là đã định rồi.
Lục Nhất Hành ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay phải ra trước mặt cô: “Làm tiếp đi!”
Lộ Ký Thu nhanh chóng giúp anh khử trùng, rồi dán băng keo y tế lên miệng vết thương, nhưng mới vừa xé miếng cuối cùng ra thì cả người đã bị anh ôm vào trong ngực.
Lục Nhất Hành nửa nằm trên ghế sô pha, cầm lấy hộp khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Anh không hỏi, cũng không muốn biết tên khốn Phạm Thước kia đã nói gì với em.”
Vừa nói, Lục Nhất Hành vừa nâng cằm của cô lên, nhìn đôi mắt sưng đỏ sau khi khóc của cô, “Anh chỉ biết, anh đối với em từ đầu đến cuối đều nghiêm túc 100%, không có bất kỳ cái gì gọi là hiệu quả của chương trình.”
Lộ Ký Thu nằm trong ngực anh, nhìn ánh mắt kiên định của anh, chớp chớp một cái thì nước mắt lại rơi xuống.
Lục Nhất Hành đưa tay lau đi những giọt nước mắt rơi không ngừng trên mặt cô, ánh mắt chưa bao giờ dời đi, nói: “Cái gì mà Gặp Gỡ Người Yêu Lý Tưởng, đối với anh mà nói, nó không quan trọng.”
“Anh chỉ muốn gặp em, không cần gì nữa.”
Anh vừa dứt lời, thì nước mắt vừa mới ngừng của Lộ Ký Thu lại không thể ngừng lại được.
Giơ tay lên che ánh mắt của anh, nghẹn ngào nói: “Anh, hôm nay sao anh lại nói nhiều vậy!”
Nói xong lại nghiêng đầu vùi ở trong ngực anh, khóe miệng mỉm cười, hôm nay là nụ cười rạng rỡ nhất kể từ khi gặp anh đến nay, mặc dù trên mặt vẫn còn đầy nước mắt.
Nhịp tim đập thình thịch của anh dường như nhắc nhở cô rằng anh luôn ở đây.
Lục Nhất Hành nhẹ kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, đặt lên môi hôn hai cái, nhẹ giọng hỏi cô: “Buổi trưa, trong điện thoại em không nói chuyện đêm nay về căn hộ, là muốn cho anh một bất ngờ sao?”
Lộ Ký Thu bỏ dép lê ra, cuồn mình bên cạnh anh, tựa người vào trong ngực anh, ừ hử như con mèo nhỏ.
Xem vẫn vẫn không có bất ngờ gì, nếu không thì kết quả đã không biến thành chuyện chấn động như vậy.
Lộ Ký Thu núp trong ngực anh, vô thức đưa tay ôm chặt lấy anh.
Ngay lúc anh đứng dậy, nói sẽ rời khỏi chương trình. Ngay lúc đó, Lộ Ký Thu mới ý thức được bản thân sợ hãi như thế nào, sợ anh rời đi, sợ anh sẽ rời khỏi cuộc sống của cô.
Có thể chính phút giây đó, cô mới biết được, cô ỷ lại Lục Nhất Hành như thế nào, cũng không thể tự kiềm chế được biết bao nhiêu.
Hay là, đó chính là một loại chấp nhất mà trước giờ cô không nhận ra.
Không biết qua bao lâu, Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, ở trong ngực anh lẩm bẩm hỏi: “Lục Nhất Hành, anh thích yêu xa sao?”
Giọng cô rất nhỏ, giống như một con mèo bị thương, yếu ớt và hoảng loạn.
Lục Nhất Hành cầm lấy áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người cô, trả lời: “Không xa.”
Vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Đại khái chính là, từ cửa đến salon thôi cũng là khoảng cách đấy nhé!”
Lộ Ký Thu nở nụ cười.
Có thể bỏ qua việc thích, chuyển sang yêu anh được không?
Lắng nghe tiếng hít thở từ từ bình ổn của người trong ngực, khiến cô an tâm hơn nhiều.
Anh nhẹ nhàng nhấc cô khỏi ghế sô pha, ôm cô đi tới phòng ngủ, đặt Lộ Ký Thu đang say giấc nồng lên giường.
Lo lắng cô sẽ sợ hãi nên cố ý để lại một đèn ngủ ở đầu giường, sau đó giúp cô tém góc chăn lại.
Vừa muốn đứng dậy thì anh thấy ống tay áo của Lộ Ký Thu bị kéo lên, lộ ra vết bầm tím trên cổ tay.
Lục Nhất Hành mím chặt môi, đoán rằng đây là do Phạm Thước lôi kéo cô để lại, nghĩ vậy thì đáy mắt chợt lóe một tia lạnh lùng.
Tìm thấy cục đá trong ngăn đông của tủ lạnh ở trong phòng khách sạn, Lục Nhất Hành lấy khăn mặt bọc cục đá lại, chườm đá lên vết bầm tím trên cổ tay của Lộ Ký Thu.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên Lộ Ký Thu ngủ rất sâu, ngoại trừ có hơi cau mày thì cũng không tỉnh lại nữa.
Lục Nhất Hành ngồi bên giường, nhìn những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô, cảm giác tim bị ai đó nhéo chặt, không thể tiêu tan. Dù đêm nay anh luôn cố gắng dỗ cô vui vẻ nhưng anh biết, chuyện này không có nhanh như vậy.
Đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, cũng không đóng cửa, bởi vì lo lắng cô đột nhiên tỉnh dậy. Lục Nhất Hành không muốn khi cô thức dậy chỉ có căn phòng trống trải.
Anh đi tới phòng khách thì đúng lúc Phan Mậu gọi điện tới.
Lục Nhất Hành cầm điện thoại đi tới cửa sổ sát đất, không yên lòng liếc mắt về phía phòng ngủ, sau đó mới nhấn nút nhận điện thoại.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói lo lắng của Phan Mậu vang lên từ trong ống nghe.
“Anh nói, ông trời của tôi ơi, cậu làm sao mà có thể động thủ vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu còn không định nói cho anh biết?”
Hiển nhiên, La Mẫn đã gọi điện cho Phan Mậu, nhưng cũng không nói nguyên nhân của vụ việc cho Phan Mậu.
Xem ra, chỉ là thông báo kết quả ra làm sao cho Phan Mậu mà thôi.
Lục Nhất Hành nghiêng người, đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ: “Anh ta thế nào? Bị gãy tay gãy chân sao?”
Lúc này, giọng nói của Lục Nhất Hành rất lạnh lùng.
Phan Mậu cũng không nói giỡn, sở dĩ đến mức Lục Nhất Hành phải động thủ thì nguyên nhân chỉ có thể là liên quan đến Lộ Ký Thu.
“Không may phải nói với cậu, cậu ra tay còn quá nhẹ,” Phan Mậu vừa nói vừa liếc tin tức vừa mới nhận được, “Chân tay của cậu ta còn nguyên vẹn, ngoại trừ bị thương ở mặt thì có lẽ cậu ta không bị nội thương nghiêm trọng gì, nhiều lắm thì não bị chấn động nhẹ.”
Lục Nhất Hành đổi tay cầm điện thoại, híp mắt nói: “Não bị chấn động nhẹ mà không ai đưa cậu ta đi bệnh viện sao?”
“Bây giờ cậu ta vẫn còn đang ở trong phòng nghỉ của khách sạn Bắc Phong đấy. Thương hiệu tổ chức bữa tiệc tối nay muốn đưa cậu ta tới bệnh viện, nhưng mà đến cả bệnh viện tư cậu ta cũng không muốn đi.”
Nói đến đây, Phan Mậu cũng nhận được điều gì đó không bình thường.
Lục Nhất Hành xoay cổ tay, hỏi: “Người đại diện của cậu ta có ở đây không?”
“Điều then chốt chính là người đại diện của cậu ta không có ở thành phố S.”
Vừa dứt lời, hai người đều hiểu trong lòng, không nói gì.
Qua một lúc lâu, Lục Nhất Hành mới nói: “Thời điểm này, cần nhất phải có vài quần chúng nhiệt tình.”
Dĩ nhiên Phan Mậu hiểu, đáp lời nói biết nhưng lại không yên lòng, hỏi thêm một câu: “Nếu như việc này là thật.”
“Anh xem rồi làm đi nhé!”
Nói xong, Lục Nhất Hành cúp điện thoại.
Nhìn dòng xe cộ thưa thớt trên đường phố bên ngoài cửa sổ, khóe miệng Lục Nhất Hành mím thành một đường thẳng.
Lộ Ký Thu là điểm yếu của anh, cũng là ranh giới cuối cùng của anh.
Bảy giờ rưỡi sáng ngày hôm sau.
Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon, đặt điện thoại sang một bên. Màn hình điện thoại hiển thị hot search trên Weibo vừa mới xuất hiện.
Tựa lưng vào ghế sofa, anh giơ tay ấn huyệt Thái Dương. Hot search hôm nay trên Weibo sẽ tạo ra một làn sóng không hề nhỏ.
Phạm Thước hút thuốc phiện.
Bốn chữ đơn giản, nhưng dễ dàng hủy diệt Phạm Thước và cả công ty quản lý của Phạm Thước vì xây dựng hình tượng cho cậu ta nhiều năm như vậy.
Nhấp vào hot search trên weibo, nội dung được sắp xếp theo mức độ phổ biến như sau.
Giải trí (v): Có tin đồn thần tượng tiểu thịt tươi nổi tiếng họ F (1) đã bị cảnh sát thành phố S bắt vào khoảng 11 giờ đêm qua, nghe nói anh ta bị tình nghi sử dụng ma túy. Có nhân chứng đi ngang qua cho biết trên mặt tiểu thịt tươi họ F bị bắt đi có vết bầm tím và vết máu, nghi ngờ là do tự hại mình sau khi hút ma túy. – 05:18
(1) Chữ P (trong họ Phạm của Phạm Thước) thì tiếng anh là chữ F nhé!
Các quan chức thành phố S đã nhận được điện thoại từ một số quần chúng nhiệt tình vào lúc 10:30 tối qua, rằng họ thấy một người họ Phạm ở trên tầng 5 của khách sạn Bắc Phong, ý thức của vị họ Phạm này khá mơ hồ vì vậy đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Qua kiểm tra nước tiểu và thử máu thì kết quả cho thấy, người đàn ông họ Phạm đã sử dụng ma túy. – 05:53
Fan club của Phạm Thước xin mọi người không nên suy đoán lung tung, hiện tại không hề có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh tiểu thịt tươi họ F và người đàn ông họ Phạm chính là Phạm Thước. Xin mọi người hãy lý trí nhìn nhận vấn đề. – 06:30
Tối hôm qua Tạp chí bát quái Yoo đã nhận được ảnh chụp từ những người quần chúng nhiệt tình. – 07:11
Click vào để xem ảnh.
Sau bức ảnh chụp trực diện Phạm Thước, cư dân mạng tinh mắt nhận ra phòng nghỉ của Phạm Thước nằm ở tầng 5 của khách sạn Bắc Phong. Bởi vì những bức tranh treo trên tường của phòng nghỉ rất có giá trị và độc nhất vô nhị.
Mà vết thương trên mặt Phạm Thước cũng vô cùng rõ ràng. Địa điểm, thời gian, đương sự đều có đủ.
Vì vậy hot search trên weibo lại tiếp tục bùng nổ, thực sự Phạm Thước đã hút thuốc phiện.
Ding Dong!
Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Nhất Hành hơi sửng sốt nhưng sau đó lập tức đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa ra, là La Mẫn và Miêu Nhị tới.
“Ký Thu vẫn chưa tỉnh.” Lục Nhất Hành vừa nói vừa nghiêng người để hai người đi vào.
La Mẫn kéo Miêu Nhị vừa muốn đi vào lại, đứng ở cửa nói: “Chúng tôi sẽ không vào.”‘
Nói xong thì lấy điện thoại di động của Lộ Ký Thu bị cướp đêm qua ra.
“Đây là điện thoại của Ký Thu, tạm thời tôi giúp em ấy tắt điện thoại, bảo em ấy hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi!”
Lục Nhất Hành nhận lấy điện thoại, nhẹ gật đầu. Đúng là anh cũng không có ý định đánh thức cô, anh cũng muốn để cho Lộ Ký Thu ngủ thêm một lát.
La Mẫn thấy tơ máu trong mắt của Lục Nhất Hành thì trong lòng đoán là nhất định một đêm qua anh vẫn chưa ngủ. Còn chuyện hot search trên weibo thì hơn phân nửa là do kế hoạch của cậu ấy với Phan Mậu thực hiện.
“Vé máy bay của hai người tôi đã đổi sang một giờ chiều,” La Mẫn vừa nói vừa nhìn đồng hồ, “Tôi cũng đã sắp xếp xe, đến lúc đó, tài xế sẽ ở dưới lầu chờ hai người. Một lát nữa chúng tôi sẽ rời đi trước.”
Có Lục Nhất Hành đi cùng Lộ Ký Thu, La Mẫn có thể đi làm những việc khác. Dù sao chị ấy cũng không thể chăm sóc Lộ Ký Thu khi quay về chương trình.
Lục Nhất Hành nói đã hiểu rõ, vừa muốn tiễn hai người thì Miêu Nhị đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối không lên tiếng lại mở miệng nói.
“Thầy Lục, nhờ anh nhất định phải đối xử thật tốt với chị Ký Thu. Chị ấy rất thích anh, thực sự anh đừng thấy chị ấy ít nói, nhưng em hiểu chị ấy, chị ấy thực sự rất đặc biệt.”
Miêu Nhị còn chưa nói hết đã bị La Mẫn cắt ngang, “Được rồi, được rồi! Một hồi em sẽ làm ầm ĩ đến Ký Thu đấy!”
La Mẫn kéo Miêu Nhị, trước khi rời đi thì liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, nhẹ gật đầu.
Lục Nhất Hành chắc chắn sẽ không phụ lòng Ký Thu, La Mẫn rất khẳng định điểm này.
Tiễn hai người La Mẫn và Miêu Nhị xong, Lục Nhất Hành tắm sơ qua thì đồng hồ đã điểm 8:30.
Mặc một chiếc áo phông sạch sẽ, rón rén đi vào phòng ngủ, cô vẫn chưa tỉnh.
Lục Nhất Hành đi vòng qua bên kia giường lớn, nhấc một góc chăn lên, vừa nằm xuống thì nệm đã bị hãm xuống một mảng lớn.
Lộ Ký Thu mơ hồ cảm giác được cơ thể mình nghiêng qua một bên, vô thức trở mình nhưng đúng lúc lọt vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Có lẽ là mùi hương quen thuộc làm cho cô buông xuống tất cả phòng bị, thậm chí nhích gần vào trong ngực anh, trong miệng ngâm nga vài tiếng không rõ như muốn tìm một tư thế thoải mái hơn.
Lục Nhất Hành thấy cô không muốn tỉnh thì vòng tay qua, ôm sát cô vào lòng rồi kéo chăn cao lên.
Nhìn thấy dáng vẻ nhắm mắt dễ thương của cô tựa sát vào người anh thì không khỏi thấp giọng cười ra tiếng.
Nghe thấy anh cười, Lộ ký Thu vô thức lẩm bẩm, “Ừm!”
Lục Nhất Hành dừng cười, vỗ nhẹ lưng cô, dụ dỗ nói: “Ngủ một giấc nữa nhé!”
Anh mím chặt môi, xoay người nhìn cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô khóc như mưa thì tim như bị ai đó véo mạnh một phát.
Bước đến trước người cô, cúi đầu nhìn cô rồi nói: “Anh không có nghe rõ.”
Anh nhất định phải để Lộ Ký Thu nghiêm túc với mối quan hệ giữa hai người mà không phải là sự chấp nhận tùy tiện.
Anh cần một đáp án chính xác.
Lộ Ký Thu gục đầu xuống, nước mắt rơi xuống lộp bộp, giọng nói giống như bị thứ gì đó ngăn lại, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Tay đang cầm áo khoác của Lục Nhất Hành không khỏi nắm chặt thêm vài phần, chỉ thiếu một chút nữa thôi….
Thiếu chút nữa là sẽ bật thốt lên nói, anh sẽ không đi.
Lộ Ký Thu đưa tay ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trước ngực anh, giống như oán giận về hành động bỏ đi vừa rồi của anh, hoặc giống như là đang làm nũng tùy hứng.
Cọ nước mắt lên quần áo của anh, buồn bực lên tiếng: “Anh đừng đi!”
Giọng nói làm nũng kèm theo tiếng khóc, trong nháy mắt làm cho tim Lục Nhất Hành mềm nhũn ra, tùy tiện ném áo khoác lên tay vịn ghế sofa, cố ý nói: “Quần áo anh bị dơ rồi, anh phải đi tìm bạn gái giúp anh giặt sạch mới được.”
Lộ Ký Thu không ngẩng đầu lên, dừng một chút rồi nói: “Em giúp anh giặt.”
Lục Nhất Hành cúi đầu nở nụ cười, vò loạn mái tóc của cô, nói: “Em nha, nói thẳng là làm bạn gái của anh mà khó khăn đến như vậy sao?”
Nghe vậy, Lộ Ký Thu lặng lẽ buông tay ra, từ trong ngực anh lui ra, cầm lấy bông gòn tẩm cồn ở bên cạnh, nói nhỏ: “Ừ!”
Mặc dù câu trả lời chính thống đã không như mong đợi nhưng một chữ ừ khẳng định này thì coi như là đã định rồi.
Lục Nhất Hành ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay phải ra trước mặt cô: “Làm tiếp đi!”
Lộ Ký Thu nhanh chóng giúp anh khử trùng, rồi dán băng keo y tế lên miệng vết thương, nhưng mới vừa xé miếng cuối cùng ra thì cả người đã bị anh ôm vào trong ngực.
Lục Nhất Hành nửa nằm trên ghế sô pha, cầm lấy hộp khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Anh không hỏi, cũng không muốn biết tên khốn Phạm Thước kia đã nói gì với em.”
Vừa nói, Lục Nhất Hành vừa nâng cằm của cô lên, nhìn đôi mắt sưng đỏ sau khi khóc của cô, “Anh chỉ biết, anh đối với em từ đầu đến cuối đều nghiêm túc 100%, không có bất kỳ cái gì gọi là hiệu quả của chương trình.”
Lộ Ký Thu nằm trong ngực anh, nhìn ánh mắt kiên định của anh, chớp chớp một cái thì nước mắt lại rơi xuống.
Lục Nhất Hành đưa tay lau đi những giọt nước mắt rơi không ngừng trên mặt cô, ánh mắt chưa bao giờ dời đi, nói: “Cái gì mà Gặp Gỡ Người Yêu Lý Tưởng, đối với anh mà nói, nó không quan trọng.”
“Anh chỉ muốn gặp em, không cần gì nữa.”
Anh vừa dứt lời, thì nước mắt vừa mới ngừng của Lộ Ký Thu lại không thể ngừng lại được.
Giơ tay lên che ánh mắt của anh, nghẹn ngào nói: “Anh, hôm nay sao anh lại nói nhiều vậy!”
Nói xong lại nghiêng đầu vùi ở trong ngực anh, khóe miệng mỉm cười, hôm nay là nụ cười rạng rỡ nhất kể từ khi gặp anh đến nay, mặc dù trên mặt vẫn còn đầy nước mắt.
Nhịp tim đập thình thịch của anh dường như nhắc nhở cô rằng anh luôn ở đây.
Lục Nhất Hành nhẹ kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, đặt lên môi hôn hai cái, nhẹ giọng hỏi cô: “Buổi trưa, trong điện thoại em không nói chuyện đêm nay về căn hộ, là muốn cho anh một bất ngờ sao?”
Lộ Ký Thu bỏ dép lê ra, cuồn mình bên cạnh anh, tựa người vào trong ngực anh, ừ hử như con mèo nhỏ.
Xem vẫn vẫn không có bất ngờ gì, nếu không thì kết quả đã không biến thành chuyện chấn động như vậy.
Lộ Ký Thu núp trong ngực anh, vô thức đưa tay ôm chặt lấy anh.
Ngay lúc anh đứng dậy, nói sẽ rời khỏi chương trình. Ngay lúc đó, Lộ Ký Thu mới ý thức được bản thân sợ hãi như thế nào, sợ anh rời đi, sợ anh sẽ rời khỏi cuộc sống của cô.
Có thể chính phút giây đó, cô mới biết được, cô ỷ lại Lục Nhất Hành như thế nào, cũng không thể tự kiềm chế được biết bao nhiêu.
Hay là, đó chính là một loại chấp nhất mà trước giờ cô không nhận ra.
Không biết qua bao lâu, Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, ở trong ngực anh lẩm bẩm hỏi: “Lục Nhất Hành, anh thích yêu xa sao?”
Giọng cô rất nhỏ, giống như một con mèo bị thương, yếu ớt và hoảng loạn.
Lục Nhất Hành cầm lấy áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người cô, trả lời: “Không xa.”
Vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Đại khái chính là, từ cửa đến salon thôi cũng là khoảng cách đấy nhé!”
Lộ Ký Thu nở nụ cười.
Có thể bỏ qua việc thích, chuyển sang yêu anh được không?
Lắng nghe tiếng hít thở từ từ bình ổn của người trong ngực, khiến cô an tâm hơn nhiều.
Anh nhẹ nhàng nhấc cô khỏi ghế sô pha, ôm cô đi tới phòng ngủ, đặt Lộ Ký Thu đang say giấc nồng lên giường.
Lo lắng cô sẽ sợ hãi nên cố ý để lại một đèn ngủ ở đầu giường, sau đó giúp cô tém góc chăn lại.
Vừa muốn đứng dậy thì anh thấy ống tay áo của Lộ Ký Thu bị kéo lên, lộ ra vết bầm tím trên cổ tay.
Lục Nhất Hành mím chặt môi, đoán rằng đây là do Phạm Thước lôi kéo cô để lại, nghĩ vậy thì đáy mắt chợt lóe một tia lạnh lùng.
Tìm thấy cục đá trong ngăn đông của tủ lạnh ở trong phòng khách sạn, Lục Nhất Hành lấy khăn mặt bọc cục đá lại, chườm đá lên vết bầm tím trên cổ tay của Lộ Ký Thu.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên Lộ Ký Thu ngủ rất sâu, ngoại trừ có hơi cau mày thì cũng không tỉnh lại nữa.
Lục Nhất Hành ngồi bên giường, nhìn những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô, cảm giác tim bị ai đó nhéo chặt, không thể tiêu tan. Dù đêm nay anh luôn cố gắng dỗ cô vui vẻ nhưng anh biết, chuyện này không có nhanh như vậy.
Đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, cũng không đóng cửa, bởi vì lo lắng cô đột nhiên tỉnh dậy. Lục Nhất Hành không muốn khi cô thức dậy chỉ có căn phòng trống trải.
Anh đi tới phòng khách thì đúng lúc Phan Mậu gọi điện tới.
Lục Nhất Hành cầm điện thoại đi tới cửa sổ sát đất, không yên lòng liếc mắt về phía phòng ngủ, sau đó mới nhấn nút nhận điện thoại.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói lo lắng của Phan Mậu vang lên từ trong ống nghe.
“Anh nói, ông trời của tôi ơi, cậu làm sao mà có thể động thủ vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu còn không định nói cho anh biết?”
Hiển nhiên, La Mẫn đã gọi điện cho Phan Mậu, nhưng cũng không nói nguyên nhân của vụ việc cho Phan Mậu.
Xem ra, chỉ là thông báo kết quả ra làm sao cho Phan Mậu mà thôi.
Lục Nhất Hành nghiêng người, đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ: “Anh ta thế nào? Bị gãy tay gãy chân sao?”
Lúc này, giọng nói của Lục Nhất Hành rất lạnh lùng.
Phan Mậu cũng không nói giỡn, sở dĩ đến mức Lục Nhất Hành phải động thủ thì nguyên nhân chỉ có thể là liên quan đến Lộ Ký Thu.
“Không may phải nói với cậu, cậu ra tay còn quá nhẹ,” Phan Mậu vừa nói vừa liếc tin tức vừa mới nhận được, “Chân tay của cậu ta còn nguyên vẹn, ngoại trừ bị thương ở mặt thì có lẽ cậu ta không bị nội thương nghiêm trọng gì, nhiều lắm thì não bị chấn động nhẹ.”
Lục Nhất Hành đổi tay cầm điện thoại, híp mắt nói: “Não bị chấn động nhẹ mà không ai đưa cậu ta đi bệnh viện sao?”
“Bây giờ cậu ta vẫn còn đang ở trong phòng nghỉ của khách sạn Bắc Phong đấy. Thương hiệu tổ chức bữa tiệc tối nay muốn đưa cậu ta tới bệnh viện, nhưng mà đến cả bệnh viện tư cậu ta cũng không muốn đi.”
Nói đến đây, Phan Mậu cũng nhận được điều gì đó không bình thường.
Lục Nhất Hành xoay cổ tay, hỏi: “Người đại diện của cậu ta có ở đây không?”
“Điều then chốt chính là người đại diện của cậu ta không có ở thành phố S.”
Vừa dứt lời, hai người đều hiểu trong lòng, không nói gì.
Qua một lúc lâu, Lục Nhất Hành mới nói: “Thời điểm này, cần nhất phải có vài quần chúng nhiệt tình.”
Dĩ nhiên Phan Mậu hiểu, đáp lời nói biết nhưng lại không yên lòng, hỏi thêm một câu: “Nếu như việc này là thật.”
“Anh xem rồi làm đi nhé!”
Nói xong, Lục Nhất Hành cúp điện thoại.
Nhìn dòng xe cộ thưa thớt trên đường phố bên ngoài cửa sổ, khóe miệng Lục Nhất Hành mím thành một đường thẳng.
Lộ Ký Thu là điểm yếu của anh, cũng là ranh giới cuối cùng của anh.
Bảy giờ rưỡi sáng ngày hôm sau.
Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon, đặt điện thoại sang một bên. Màn hình điện thoại hiển thị hot search trên Weibo vừa mới xuất hiện.
Tựa lưng vào ghế sofa, anh giơ tay ấn huyệt Thái Dương. Hot search hôm nay trên Weibo sẽ tạo ra một làn sóng không hề nhỏ.
Phạm Thước hút thuốc phiện.
Bốn chữ đơn giản, nhưng dễ dàng hủy diệt Phạm Thước và cả công ty quản lý của Phạm Thước vì xây dựng hình tượng cho cậu ta nhiều năm như vậy.
Nhấp vào hot search trên weibo, nội dung được sắp xếp theo mức độ phổ biến như sau.
Giải trí (v): Có tin đồn thần tượng tiểu thịt tươi nổi tiếng họ F (1) đã bị cảnh sát thành phố S bắt vào khoảng 11 giờ đêm qua, nghe nói anh ta bị tình nghi sử dụng ma túy. Có nhân chứng đi ngang qua cho biết trên mặt tiểu thịt tươi họ F bị bắt đi có vết bầm tím và vết máu, nghi ngờ là do tự hại mình sau khi hút ma túy. – 05:18
(1) Chữ P (trong họ Phạm của Phạm Thước) thì tiếng anh là chữ F nhé!
Các quan chức thành phố S đã nhận được điện thoại từ một số quần chúng nhiệt tình vào lúc 10:30 tối qua, rằng họ thấy một người họ Phạm ở trên tầng 5 của khách sạn Bắc Phong, ý thức của vị họ Phạm này khá mơ hồ vì vậy đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Qua kiểm tra nước tiểu và thử máu thì kết quả cho thấy, người đàn ông họ Phạm đã sử dụng ma túy. – 05:53
Fan club của Phạm Thước xin mọi người không nên suy đoán lung tung, hiện tại không hề có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh tiểu thịt tươi họ F và người đàn ông họ Phạm chính là Phạm Thước. Xin mọi người hãy lý trí nhìn nhận vấn đề. – 06:30
Tối hôm qua Tạp chí bát quái Yoo đã nhận được ảnh chụp từ những người quần chúng nhiệt tình. – 07:11
Click vào để xem ảnh.
Sau bức ảnh chụp trực diện Phạm Thước, cư dân mạng tinh mắt nhận ra phòng nghỉ của Phạm Thước nằm ở tầng 5 của khách sạn Bắc Phong. Bởi vì những bức tranh treo trên tường của phòng nghỉ rất có giá trị và độc nhất vô nhị.
Mà vết thương trên mặt Phạm Thước cũng vô cùng rõ ràng. Địa điểm, thời gian, đương sự đều có đủ.
Vì vậy hot search trên weibo lại tiếp tục bùng nổ, thực sự Phạm Thước đã hút thuốc phiện.
Ding Dong!
Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Nhất Hành hơi sửng sốt nhưng sau đó lập tức đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa ra, là La Mẫn và Miêu Nhị tới.
“Ký Thu vẫn chưa tỉnh.” Lục Nhất Hành vừa nói vừa nghiêng người để hai người đi vào.
La Mẫn kéo Miêu Nhị vừa muốn đi vào lại, đứng ở cửa nói: “Chúng tôi sẽ không vào.”‘
Nói xong thì lấy điện thoại di động của Lộ Ký Thu bị cướp đêm qua ra.
“Đây là điện thoại của Ký Thu, tạm thời tôi giúp em ấy tắt điện thoại, bảo em ấy hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi!”
Lục Nhất Hành nhận lấy điện thoại, nhẹ gật đầu. Đúng là anh cũng không có ý định đánh thức cô, anh cũng muốn để cho Lộ Ký Thu ngủ thêm một lát.
La Mẫn thấy tơ máu trong mắt của Lục Nhất Hành thì trong lòng đoán là nhất định một đêm qua anh vẫn chưa ngủ. Còn chuyện hot search trên weibo thì hơn phân nửa là do kế hoạch của cậu ấy với Phan Mậu thực hiện.
“Vé máy bay của hai người tôi đã đổi sang một giờ chiều,” La Mẫn vừa nói vừa nhìn đồng hồ, “Tôi cũng đã sắp xếp xe, đến lúc đó, tài xế sẽ ở dưới lầu chờ hai người. Một lát nữa chúng tôi sẽ rời đi trước.”
Có Lục Nhất Hành đi cùng Lộ Ký Thu, La Mẫn có thể đi làm những việc khác. Dù sao chị ấy cũng không thể chăm sóc Lộ Ký Thu khi quay về chương trình.
Lục Nhất Hành nói đã hiểu rõ, vừa muốn tiễn hai người thì Miêu Nhị đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối không lên tiếng lại mở miệng nói.
“Thầy Lục, nhờ anh nhất định phải đối xử thật tốt với chị Ký Thu. Chị ấy rất thích anh, thực sự anh đừng thấy chị ấy ít nói, nhưng em hiểu chị ấy, chị ấy thực sự rất đặc biệt.”
Miêu Nhị còn chưa nói hết đã bị La Mẫn cắt ngang, “Được rồi, được rồi! Một hồi em sẽ làm ầm ĩ đến Ký Thu đấy!”
La Mẫn kéo Miêu Nhị, trước khi rời đi thì liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, nhẹ gật đầu.
Lục Nhất Hành chắc chắn sẽ không phụ lòng Ký Thu, La Mẫn rất khẳng định điểm này.
Tiễn hai người La Mẫn và Miêu Nhị xong, Lục Nhất Hành tắm sơ qua thì đồng hồ đã điểm 8:30.
Mặc một chiếc áo phông sạch sẽ, rón rén đi vào phòng ngủ, cô vẫn chưa tỉnh.
Lục Nhất Hành đi vòng qua bên kia giường lớn, nhấc một góc chăn lên, vừa nằm xuống thì nệm đã bị hãm xuống một mảng lớn.
Lộ Ký Thu mơ hồ cảm giác được cơ thể mình nghiêng qua một bên, vô thức trở mình nhưng đúng lúc lọt vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Có lẽ là mùi hương quen thuộc làm cho cô buông xuống tất cả phòng bị, thậm chí nhích gần vào trong ngực anh, trong miệng ngâm nga vài tiếng không rõ như muốn tìm một tư thế thoải mái hơn.
Lục Nhất Hành thấy cô không muốn tỉnh thì vòng tay qua, ôm sát cô vào lòng rồi kéo chăn cao lên.
Nhìn thấy dáng vẻ nhắm mắt dễ thương của cô tựa sát vào người anh thì không khỏi thấp giọng cười ra tiếng.
Nghe thấy anh cười, Lộ ký Thu vô thức lẩm bẩm, “Ừm!”
Lục Nhất Hành dừng cười, vỗ nhẹ lưng cô, dụ dỗ nói: “Ngủ một giấc nữa nhé!”
/97
|