Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, tiện tay cầm một cái bát khác, đỏ tai hồng mặt, nói: “Đương, đương nhiên là em ngủ với chị San, anh ngủ với anh Tu Bình……”
Lục Nhất Hành cố ý trưng ra vẻ mặt thất vọng, “Là như vậy à!”
Lộ Ký Thu liếc mắt nhìn camera ở đối diện hai người, mặt càng thêm đỏ.
Lục Nhất Hành cúi thấp người, đứng ngang tầm với camera, nói: “Đừng cắt đoạn này, để cho khán giả thấy, nhiệm vụ mà chương trình đặt ra này có vấn đề.”
Lộ Ký Thu đỏ mặt chạy chậm ra khỏi phòng bếp, Hạ San ngồi bên cạnh bàn ăn, hiếu kỳ hỏi: “Thế nào? Lục Nhất Hành khi dễ em sao?”
“Không có……” Lộ Ký Thu sờ mũi một cái, lại quay lại phòng bếp bưng canh ra.
Bữa tối của bốn người, có năm món chính và một tô canh.
Ba món mặn, ba món chay, Hạ San nói bây giờ mỗi bữa ăn của chị ấy đều thịnh soạn như vậy, Chử Tu Bình sợ cô không đủ dinh dưỡng.
“Nào, cuối cùng là món sườn kho.” Chử Tu Bình vừa nói, vừa mở nắp vung nồi sườn kho.
Mở nắp vung lên, mùi sườn thơm lừng lan tỏa trong nháy mắt.
Chử Tu Bình gắp một miếng sườn vào trong chén của Hạ San, Hạ San cầm đũa lên, cười nói: “Cảm ơn chồng!”
Nhìn ra được, Hạ San rất thích ăn sườn kho, nắp vung vừa được mở ra thì ánh mắt chị ấy như dính lên nồi sườn kho kia.
Lộ Ký Thu thấy chị ấy thích ăn như vậy thì đứng dậy, thay đổi vị trí đồ ăn một chút, vừa chuyển nồi sườn kho đến trước mặt chị ấy thì đột nhiên Hạ San buông đũa xuống.
“Ọe……”
Hạ San che miệng, chau mày, giống như sẽ nôn ngay lập tức .
“Sao vậy, chị San? Mùi vị không ngon sao?” Lộ Ký Thu bật thốt lên hỏi.
Hiển nhiên Chử Tu Bình đã trải qua một ‘khóa huấn luyện’, rất nhanh đã biết đó là phản ứng nôn nghén của Hạ San.
Vội vàng dẫn Hạ San vào phòng tắm, vẫn không quên nói với Lục Nhất Hành: “Nhanh, đem sườn kho vào phòng bếp đi ——”
Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Sau khi thu dọn xong, Lộ Ký Thu không yên lòng, đi phòng tắm xem Hạ San thế nào.
Lúc này Hạ San vừa mới rửa mặt, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng cảm giác muốn nôn đã không còn.
“Chị San, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Hạ San dựa vào người Chử Tu Bình, khẽ than thở: “Chuyện phải tới thì cuối cùng vẫn phải tới, chị còn tưởng là mình không có phản ứng nôn nghén đâu đấy.”
Chử Tu Bình dìu cô ra khỏi phòng tắm, nói: “Trước kia em thích sườn kho nhất, không nghĩ tới lại có phản ứng với món này.”
Bốn người lại ngồi xuống bên cạnh bàn ăn một lần nữa.
“Nếu không em đi trên lầu ăn, mọi người có thể ăn gì cũng được.” Hạ San không muốn bởi vì do thân thể mình mà ảnh hưởng tới việc ăn uống của mọi người.
Lộ Ký Thu vội vàng ngăn chị ấy lại, “Không cần, không cần, xương sườn em đã bỏ vào trong tủ lạnh, ngày mai ăn cũng được.”
Sau khi nôn một lần, khẩu vị của Hạ San cũng không được tốt lắm, nên chỉ ăn một bát canh cá rồi dừng.
Phụ nữ mang thai ngoại trừ bị phản ứng nôn nghén bên ngoài thì còn rất dễ mệt mỏi.
Sau khi ăn uống xong xuôi thì mí mắt của Hạ San liền bắt đầu đánh nhau.
Rửa mặt xong, hai người lên lầu cùng dưỡng da trước khi đi ngủ. Lộ Ký Thu thấy Hạ San đắp mặt nạ giấy thì nhịn không được mà hỏi: “Chị San, phụ nữ mang thai có thể đắp mặt nạ giấy sao?”
Hạ San nằm trên giường, vừa dùng tay vỗ lên miếng mặt nạ giấy, vừa nói: “Đương nhiên có thể, tinh chất trong mặt nạ này thẩm thấu nhiều nhất trên bề mặt da. Chị đã hỏi bác sĩ, chỉ cần là sản phẩm của thương hiệu uy tín thì đều có thể dùng.”
Lộ Ký Thu như được tiếp thu thêm kiến thức, nhẹ gật đầu, thoa kem dưỡng lên tay, rồi ngồi bên mép giường nói: “Chị San, ban đêm em ngủ không thành thật, đến lúc đó nếu em có khua lung tung thì chị nhớ lắc em tỉnh dậy nha!”
Ngủ bên cạnh cô bây giờ là một ‘bà mẹ’, Lộ Ký Thu sợ mình lại lỗ mãng tạo nên sai lầm gì.
Hạ San không nhịn được cười, vỗ vỗ tay cô, nói: “Yên tâm, phụ nữ mang thai không có yếu ớt như vậy. Ban đêm, tên Chử Tu Bình kia luôn ôm chặt chị, nhưng mà không có sao hết đó thôi.”
Lộ Ký Thu không khỏi vui vẻ, hóa ra bọn họ ở riêng như vậy sao.
Hạ San nhìn bụng nhô lên một điểm nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tiểu Thu này, Nhất Hành rất tốt, nếu hai người đã xác định quan hệ sẽ phát triển, thì tốt nhất những chuyện nên làm thì làm càng sớm đi……”
“Chị San, chị nói cái gì đó……”
Lộ Ký Thu đứng dậy, sờ soạng lung tung, có chút trốn tránh đề tài này.
Hạ San ‘ai’ một tiếng, kéo cô nói: “Bạn thân của chị đã có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng trước đây, và bây giờ họ vẫn yêu nhau sau khi kết hôn. Điều này cho thấy, chỉ cần nhìn đúng, có một số việc sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Nếu như đã nhìn lầm người thì mặc dù có thận trọng gặp gỡ thì cuối cùng vẫn sẽ xảy ra vấn đề.”
Hạ San nói xong lời cuối cùng, không kìm lòng được mà tháo mặt nạ ra, cười hỏi Lộ Ký Thu: “Ký Thu, em biết cái gì gọi là ‘nhất kiến chung tình’ không?”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Thích ngay từ lần gặp đầu tiên, đúng không ạ?”
Hạ San ngồi thẳng dậy, đưa ngón trỏ ra đưa qua đưa lại, “Cái ‘nhất kiến chung tình’ có nghĩa là —— khi em vừa nhìn thấy ‘cậu ấy’, chỉ ‘chung’ tình với cậu ấy, chỉ muốn cùng ‘yêu’ với cậu ấy…”
“Hơn nữa, khi cậu ấy dựa gần vào em một chút,” Hạ San vừa nói, vừa đưa tay khoác lên vai cô, “Tim của em sẽ đập loạn bang bang, thậm chí còn mong đợi giây kế tiếp cậu ấy sẽ làm gì với em.”
Lộ Ký Thu vô thức đưa tay lên ngực trái, ‘Bang bang’? … Hình như bình thường cô cũng có cảm giác này.
Đột nhiên Hạ San nở nụ cười, búng tay cô một cái rồi nói: “Được rồi, chị chỉ muốn nhắc nhở em, đã bước vào giới giải trí này, muốn tìm được người thích hợp thì cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.”
“Nếu như đã gặp được thì ngàn vạn lần đừng bỏ qua!”
Sau khi nghe xong những lời của người từng trải như Hạ San nói, Lộ Ký Thu dường như đã hiểu ra.
Lúc này, cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa. Cửa không khóa, Chử Tu Bình đứng ngoài cửa, hỏi Lộ Ký Thu: “Dưới lầu không có nhiều chăn, ở chỗ em có không?”
Cũng đúng, hai người đàn ông không thể đắp chung một tấm chăn được.
“Có!” Lộ Ký Thu đi tới tủ quần áo, tìm ra tấm chăn mà tổ tiết mục đã chuẩn bị trước đó.
Chử Tu Bình vừa muốn nhận lấy thì đã bị Hạ San gọi lại.
“Tiểu Thu, anh chị trò chuyện một chút, em đem chăn xuống dưới trước đi, làm phiền em nha —— “
“Được ạ, hai người nói chuyện đi!”
Hạ San lôi kéo Chử Tu Bình ngồi xuống giường, nhìn thấy Lộ Ký Thu đi xuống lầu thì lúc này mới tức giận vỗ Chử Tu Bình, “Anh cũng không biết tạo chút không gian nhỏ cho hai người đó sao?”
Chử Tu Bình ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh, chợt hiểu ra: “Anh nói đấy, cái thằng Nhất Hành kia không theo anh lên lầu, cho nên để một mình anh lên lầu…”
Hạ San bất đắc dĩ lắc đầu, “Hai người thật là!”
Lộ Ký Thu ôm chăn xuống lầu, nhìn thấy cửa phòng anh không có đóng, vừa định gõ cửa thì đúng lúc gặp anh quay đầu lại.
Lục Nhất Hành đi tới, ôm cả cô và chăn vào lòng.
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi anh: “Các anh còn thiếu gì không?”
Lục Nhất Hành híp mắt, làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, mím môi gật đầu: “Thiếu.”
“Thiếu cái gì? Để em xem trên lầu còn…” Lộ Ký Thu vừa nói vừa muốn rời khỏi ngực anh.
Lục Nhất Hành lại ôm sát thêm vài phần, cúi đầu nhìn cô, nói: “Nhiều thêm một Chử Tu Bình, thiếu đi một người.”
Lời vừa dứt, tay cầm chăn của Lộ Ký Thu lập tức không còn chút sức lực nào, trên mặt lại càng thêm đỏ ửng.
Hai người cách một tấm chăn, nhưng giống như không hề có gì ngăn cách.
[Két —— ]
Màn hình camera ở bên cạnh hai người chuyển động phát ra tiếng động.
Lộ Ký Thu vùi mặt trong chăn, xấu hổ buồn bực nói: “Có, có camera ghi hình…”
Nghe vậy, Lục Nhất Hành vươn một tay ra che camera gần nhất.
Như đang tranh công đòi thường, khóe miệng mang theo ý cười, nói: “Bây giờ được rồi.”
Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn về phía camera ‘vô tình’ bị ngăn cản, không nhịn được mà nở nụ cười. Còn chưa kịp nói gì thì đã thấy anh cúi thấp người xuống, cúi đầu sáp gần lại cô.
“Anh…”
Mới vừa nói được một từ thì đã bị nụ hôn của anh nuốt vào.
Nhiệt độ cánh môi quen thuộc của anh, Lộ Ký Thu không đếm được đây là lần thứ mấy hai người hôn nhau.
Bang bang ——
Cảm giác này lại xuất hiện nữa rồi.
Lục Nhất Hành cố ý trưng ra vẻ mặt thất vọng, “Là như vậy à!”
Lộ Ký Thu liếc mắt nhìn camera ở đối diện hai người, mặt càng thêm đỏ.
Lục Nhất Hành cúi thấp người, đứng ngang tầm với camera, nói: “Đừng cắt đoạn này, để cho khán giả thấy, nhiệm vụ mà chương trình đặt ra này có vấn đề.”
Lộ Ký Thu đỏ mặt chạy chậm ra khỏi phòng bếp, Hạ San ngồi bên cạnh bàn ăn, hiếu kỳ hỏi: “Thế nào? Lục Nhất Hành khi dễ em sao?”
“Không có……” Lộ Ký Thu sờ mũi một cái, lại quay lại phòng bếp bưng canh ra.
Bữa tối của bốn người, có năm món chính và một tô canh.
Ba món mặn, ba món chay, Hạ San nói bây giờ mỗi bữa ăn của chị ấy đều thịnh soạn như vậy, Chử Tu Bình sợ cô không đủ dinh dưỡng.
“Nào, cuối cùng là món sườn kho.” Chử Tu Bình vừa nói, vừa mở nắp vung nồi sườn kho.
Mở nắp vung lên, mùi sườn thơm lừng lan tỏa trong nháy mắt.
Chử Tu Bình gắp một miếng sườn vào trong chén của Hạ San, Hạ San cầm đũa lên, cười nói: “Cảm ơn chồng!”
Nhìn ra được, Hạ San rất thích ăn sườn kho, nắp vung vừa được mở ra thì ánh mắt chị ấy như dính lên nồi sườn kho kia.
Lộ Ký Thu thấy chị ấy thích ăn như vậy thì đứng dậy, thay đổi vị trí đồ ăn một chút, vừa chuyển nồi sườn kho đến trước mặt chị ấy thì đột nhiên Hạ San buông đũa xuống.
“Ọe……”
Hạ San che miệng, chau mày, giống như sẽ nôn ngay lập tức .
“Sao vậy, chị San? Mùi vị không ngon sao?” Lộ Ký Thu bật thốt lên hỏi.
Hiển nhiên Chử Tu Bình đã trải qua một ‘khóa huấn luyện’, rất nhanh đã biết đó là phản ứng nôn nghén của Hạ San.
Vội vàng dẫn Hạ San vào phòng tắm, vẫn không quên nói với Lục Nhất Hành: “Nhanh, đem sườn kho vào phòng bếp đi ——”
Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Sau khi thu dọn xong, Lộ Ký Thu không yên lòng, đi phòng tắm xem Hạ San thế nào.
Lúc này Hạ San vừa mới rửa mặt, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng cảm giác muốn nôn đã không còn.
“Chị San, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Hạ San dựa vào người Chử Tu Bình, khẽ than thở: “Chuyện phải tới thì cuối cùng vẫn phải tới, chị còn tưởng là mình không có phản ứng nôn nghén đâu đấy.”
Chử Tu Bình dìu cô ra khỏi phòng tắm, nói: “Trước kia em thích sườn kho nhất, không nghĩ tới lại có phản ứng với món này.”
Bốn người lại ngồi xuống bên cạnh bàn ăn một lần nữa.
“Nếu không em đi trên lầu ăn, mọi người có thể ăn gì cũng được.” Hạ San không muốn bởi vì do thân thể mình mà ảnh hưởng tới việc ăn uống của mọi người.
Lộ Ký Thu vội vàng ngăn chị ấy lại, “Không cần, không cần, xương sườn em đã bỏ vào trong tủ lạnh, ngày mai ăn cũng được.”
Sau khi nôn một lần, khẩu vị của Hạ San cũng không được tốt lắm, nên chỉ ăn một bát canh cá rồi dừng.
Phụ nữ mang thai ngoại trừ bị phản ứng nôn nghén bên ngoài thì còn rất dễ mệt mỏi.
Sau khi ăn uống xong xuôi thì mí mắt của Hạ San liền bắt đầu đánh nhau.
Rửa mặt xong, hai người lên lầu cùng dưỡng da trước khi đi ngủ. Lộ Ký Thu thấy Hạ San đắp mặt nạ giấy thì nhịn không được mà hỏi: “Chị San, phụ nữ mang thai có thể đắp mặt nạ giấy sao?”
Hạ San nằm trên giường, vừa dùng tay vỗ lên miếng mặt nạ giấy, vừa nói: “Đương nhiên có thể, tinh chất trong mặt nạ này thẩm thấu nhiều nhất trên bề mặt da. Chị đã hỏi bác sĩ, chỉ cần là sản phẩm của thương hiệu uy tín thì đều có thể dùng.”
Lộ Ký Thu như được tiếp thu thêm kiến thức, nhẹ gật đầu, thoa kem dưỡng lên tay, rồi ngồi bên mép giường nói: “Chị San, ban đêm em ngủ không thành thật, đến lúc đó nếu em có khua lung tung thì chị nhớ lắc em tỉnh dậy nha!”
Ngủ bên cạnh cô bây giờ là một ‘bà mẹ’, Lộ Ký Thu sợ mình lại lỗ mãng tạo nên sai lầm gì.
Hạ San không nhịn được cười, vỗ vỗ tay cô, nói: “Yên tâm, phụ nữ mang thai không có yếu ớt như vậy. Ban đêm, tên Chử Tu Bình kia luôn ôm chặt chị, nhưng mà không có sao hết đó thôi.”
Lộ Ký Thu không khỏi vui vẻ, hóa ra bọn họ ở riêng như vậy sao.
Hạ San nhìn bụng nhô lên một điểm nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tiểu Thu này, Nhất Hành rất tốt, nếu hai người đã xác định quan hệ sẽ phát triển, thì tốt nhất những chuyện nên làm thì làm càng sớm đi……”
“Chị San, chị nói cái gì đó……”
Lộ Ký Thu đứng dậy, sờ soạng lung tung, có chút trốn tránh đề tài này.
Hạ San ‘ai’ một tiếng, kéo cô nói: “Bạn thân của chị đã có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng trước đây, và bây giờ họ vẫn yêu nhau sau khi kết hôn. Điều này cho thấy, chỉ cần nhìn đúng, có một số việc sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Nếu như đã nhìn lầm người thì mặc dù có thận trọng gặp gỡ thì cuối cùng vẫn sẽ xảy ra vấn đề.”
Hạ San nói xong lời cuối cùng, không kìm lòng được mà tháo mặt nạ ra, cười hỏi Lộ Ký Thu: “Ký Thu, em biết cái gì gọi là ‘nhất kiến chung tình’ không?”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Thích ngay từ lần gặp đầu tiên, đúng không ạ?”
Hạ San ngồi thẳng dậy, đưa ngón trỏ ra đưa qua đưa lại, “Cái ‘nhất kiến chung tình’ có nghĩa là —— khi em vừa nhìn thấy ‘cậu ấy’, chỉ ‘chung’ tình với cậu ấy, chỉ muốn cùng ‘yêu’ với cậu ấy…”
“Hơn nữa, khi cậu ấy dựa gần vào em một chút,” Hạ San vừa nói, vừa đưa tay khoác lên vai cô, “Tim của em sẽ đập loạn bang bang, thậm chí còn mong đợi giây kế tiếp cậu ấy sẽ làm gì với em.”
Lộ Ký Thu vô thức đưa tay lên ngực trái, ‘Bang bang’? … Hình như bình thường cô cũng có cảm giác này.
Đột nhiên Hạ San nở nụ cười, búng tay cô một cái rồi nói: “Được rồi, chị chỉ muốn nhắc nhở em, đã bước vào giới giải trí này, muốn tìm được người thích hợp thì cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.”
“Nếu như đã gặp được thì ngàn vạn lần đừng bỏ qua!”
Sau khi nghe xong những lời của người từng trải như Hạ San nói, Lộ Ký Thu dường như đã hiểu ra.
Lúc này, cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa. Cửa không khóa, Chử Tu Bình đứng ngoài cửa, hỏi Lộ Ký Thu: “Dưới lầu không có nhiều chăn, ở chỗ em có không?”
Cũng đúng, hai người đàn ông không thể đắp chung một tấm chăn được.
“Có!” Lộ Ký Thu đi tới tủ quần áo, tìm ra tấm chăn mà tổ tiết mục đã chuẩn bị trước đó.
Chử Tu Bình vừa muốn nhận lấy thì đã bị Hạ San gọi lại.
“Tiểu Thu, anh chị trò chuyện một chút, em đem chăn xuống dưới trước đi, làm phiền em nha —— “
“Được ạ, hai người nói chuyện đi!”
Hạ San lôi kéo Chử Tu Bình ngồi xuống giường, nhìn thấy Lộ Ký Thu đi xuống lầu thì lúc này mới tức giận vỗ Chử Tu Bình, “Anh cũng không biết tạo chút không gian nhỏ cho hai người đó sao?”
Chử Tu Bình ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh, chợt hiểu ra: “Anh nói đấy, cái thằng Nhất Hành kia không theo anh lên lầu, cho nên để một mình anh lên lầu…”
Hạ San bất đắc dĩ lắc đầu, “Hai người thật là!”
Lộ Ký Thu ôm chăn xuống lầu, nhìn thấy cửa phòng anh không có đóng, vừa định gõ cửa thì đúng lúc gặp anh quay đầu lại.
Lục Nhất Hành đi tới, ôm cả cô và chăn vào lòng.
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi anh: “Các anh còn thiếu gì không?”
Lục Nhất Hành híp mắt, làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, mím môi gật đầu: “Thiếu.”
“Thiếu cái gì? Để em xem trên lầu còn…” Lộ Ký Thu vừa nói vừa muốn rời khỏi ngực anh.
Lục Nhất Hành lại ôm sát thêm vài phần, cúi đầu nhìn cô, nói: “Nhiều thêm một Chử Tu Bình, thiếu đi một người.”
Lời vừa dứt, tay cầm chăn của Lộ Ký Thu lập tức không còn chút sức lực nào, trên mặt lại càng thêm đỏ ửng.
Hai người cách một tấm chăn, nhưng giống như không hề có gì ngăn cách.
[Két —— ]
Màn hình camera ở bên cạnh hai người chuyển động phát ra tiếng động.
Lộ Ký Thu vùi mặt trong chăn, xấu hổ buồn bực nói: “Có, có camera ghi hình…”
Nghe vậy, Lục Nhất Hành vươn một tay ra che camera gần nhất.
Như đang tranh công đòi thường, khóe miệng mang theo ý cười, nói: “Bây giờ được rồi.”
Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn về phía camera ‘vô tình’ bị ngăn cản, không nhịn được mà nở nụ cười. Còn chưa kịp nói gì thì đã thấy anh cúi thấp người xuống, cúi đầu sáp gần lại cô.
“Anh…”
Mới vừa nói được một từ thì đã bị nụ hôn của anh nuốt vào.
Nhiệt độ cánh môi quen thuộc của anh, Lộ Ký Thu không đếm được đây là lần thứ mấy hai người hôn nhau.
Bang bang ——
Cảm giác này lại xuất hiện nữa rồi.
/97
|