Kể từ khi ở cùng một chỗ với Lục Nhất Hành, Lộ Ký Thu đã học được cách đối phó với những người bên ngoài thì tử tế, cởi mở nhưng bên trong lời nói luôn đầy ám chỉ như Đặng Mạn.
Mặc dù Lộ Ký Thu nói chuyện một cách uyển chuyển, nhưng cũng coi là đã ‘đánh’ Đặng Mạn một đòn.
Thành viên nữ của nhóm nhạc đứng bên cạnh ngửi thấy được mùi không bình thường, cười cười xấu hổ, sau đó bưng cà phê đi xa.
Đặng Mạn nhếch môi đỏ, cố giả bộ không thèm để ý chút nào, đứng dậy vừa muốn rời đi, thì đột nhiên ngừng lại, “À, còn có……”
Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn chị ta trong gương, không biết chị lại muốn nói thứ gì, đành phải rửa tai lắng nghe.
Đặng Mạn cười như không cười nhìn Lộ Ký Thu, đổi ly cà phê qua tay kia, “Bộ phim kia của đạo diễn Ngụy xảy ra chuyện, gần đây chắc em rất lo lắng chuyện này đúng không?”
Nói xong thì nhún vai, cười nói: “Chị đã từ chối rồi…… Nhưng mà đối với em mà nói, đây là bộ phim đầu tiên của em, sợ là rất không nỡ đẩy đi, đúng không?”
Hoàn toàn chính xác, nếu như không có Tư Mã Kiềm xuất hiện, đoán chừng Lộ Ký Thu thực sự kiên trì chờ đợi. Bởi vì là bộ phim đầu tiên, lại là bộ phim của đạo diễn Ngụy rất khó dành được, cho nên đối với những nghệ sĩ muốn chuyển đổi hình tượng như cô thì đều sẽ đặt mọi hy vọng vào bộ phim này, mong muốn nắm thật chặt trong tay.
“Tiền bối Đặng không cần quan tâm tới em như vậy, em chỉ là một nghệ sĩ bình thường, có kịch bản tốt thì quay, không có thì đợi.” Lộ Ký Thu nói xong cũng đứng dậy, đẩy ly cà phê vừa uống mấy ngụm qua một bên.
“Cà phê này không ngon, tiền bối Đặng có thời gian hãy thử của những thương hiệu khác.”
Vừa mới nói xong, Lộ Ký Thu khom người một chút rồi đi ra khỏi phòng trang điểm.
Đặng Mạn đứng tại chỗ, ly cà phê cầm trong tay còn ấm áp. Hừ lạnh một tiếng, xem thường lắc đầu. Ở trong mắt chị ta, Lộ Ký Thu còn rất trẻ tuổi, căn bản không xem cô là đối thủ.
Năm người ở một bên phòng trang điểm yên lặng thu một màn này vào đáy mắt, cùng bát quái —— Đặng Mạn và Lộ Ký Thu có quan hệ bất hòa!
Lộ Ký Thu đi ra khỏi phòng trang điểm, vốn muốn đi toilet rửa tay một cái, bởi vì vừa rồi trên ly cà phê có dính một ít vết cà phê bên ngoài, làm dính lên tay.
Vừa đi qua chỗ rẽ, thì gặp phó đạo diễn sân khấu của đài truyền hình Nam Phong.
“Ký Thu, bây giờ có thể tới hậu trường để đợi lên sân khấu rồi.”
“Được, em sẽ đi qua ngay.” Lộ Ký Thu trả lời, rồi cũng nhanh chóng chạy bước nhỏ vào toilet rửa tay.
Sau khi xong thì đi thẳng đến hậu trường, Lục Nhất Hành đã có mặt ở đó.
Lục Nhất Hành theo thói quen đưa tay về phía cô, vừa mới nắm lấy tay cô thì không khỏi nhíu mày: “Sao tay lại lạnh như vậy?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng quá mức của anh thì Lộ Ký Thu không khỏi nở nụ cười, đưa hai tay nhỏ đến trước mặt anh, giải thích: “Vừa mới rửa tay xong.”
Lục Nhất Hành giúp cô sưởi ấm tay như bình thường, không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người chung quanh.
“Được rồi, được rồi…… Tất cả mọi người đang nhìn kìa.” Lộ Ký Thu ngượng ngùng thu tay về.
Vừa dứt lời, nhân viên của gameshow đã đến đưa micro.
“Nếu như lát nữa hai vị quên nội dung, thì có thể nhìn xuống dưới khán đài, phó đạo diễn sẽ giơ tấm bảng viết tay để nhắc.”
Lộ Ký Thu cầm micro, gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ.
Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập tới gần. Quay người nhìn sang, thì thấy năm thành viên nhóm nhạc kia và Đặng Mạn ở sau lưng.
Đặng Mạn đi trước, bước chân không nhanh không chậm, hoàn toàn không quan tâm tới những người ở phía sau có vội vàng hay không.
Phó đạo diễn đi tới, quát lớn: “Nhóm 5 người kia đi nhanh một chút! Sắp mở màn rồi mà còn chưa đeo micro!”
Tiếng quát này giúp giải thoát cho nhóm năm người nữ kia, vội vàng chạy tới phía trước, lần lượt đeo micro.
Đặng Mạn mặc váy dài, phía trước kín đáo, nhưng phía sau hở lưng, phần đùi cũng lộ một nửa.
Phó đạo diễn cầm micro đi tới, vẻ mặt lấy lòng với Đặng Mạn, “Cô Đặng, mời cô cài micro.”
“Các người đã thử micro qua chưa? Đừng đưa cái không có tiếng cho tôi nhé!” Đặng Mạn giống như đang nói giỡn, nghe không ra ý tứ gì.
“Ngài yên tâm, đều đã kiểm tra,” Phó đạo diễn đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, trên trán không ngừng toát mồ hôi, nhưng vẫn là chưa quên ‘khen ngợi’ Đặng Mạn, “Cô Đặng, bộ váy này của cô thật đẹp, gợi cảm nhưng vẫn không làm mất đi cảm giác thanh thuần bên trong!”
Lộ Ký Thu đưa lưng về phía bọn họ, nhưng nghe đến câu nói này, thì vẫn không nhịn được, mím môi cười.
Cảm giác thanh thuần là gì? Vị đạo diễn này thật sự tâng bốc loạn xạ rồi!
Đặng Mạn để cho trợ lý dặm phấn trên mặt mình, cố tình tùy ý nói: “Đều là nhãn hàng đưa cho, đưa cái gì thì tôi mặc cái đấy thôi!”
“Đó cũng là do vóc người của cô Đặng đẹp, mới làm tôn lên vẻ đẹp của bộ trang phục này!”
Bên trong miệng của vị đạo diễn này như bôi mật, Lộ Ký Thu sờ mũi một cái, kéo anh đi qua một bên khác.
“Vì sao mà phó đạo lại đối xử với Đặng Mạn như thế……” Lộ Ký Thu nhỏ giọng hỏi anh.
Lục Nhất Hành đưa tay khều nhẹ sợi tóc của cô, thấp giọng giải thích: “Chú của Đặng Mạn là phó giám đốc của đài truyền hình Nam Phong.”
Lộ Ký Thu vừa nghe đã hiểu.
Thì ra là lý do này, như thế cũng dễ hiểu thôi. Làm cho cô còn tưởng rằng vị phó đạo diễn này……
Ngay lúc hai người đang thấp giọng nói chuyện, Đặng Mạn giẫm trên giày cao gót đi tới.
“Nhất Hành,” Đặng Mạn nhẹ giọng gọi Lục Nhất Hành, sau đó nhìn Lộ Ký Thu một chút, cười nói: “Lâu rồi không gặp, cũng không chào hỏi bạn cũ như em sao?”
Lục Nhất Hành nắm tay Lộ Ký Thu, trả lời có chút hờ hững: “Vừa rồi nhìn thấy cô trò chuyện với phó đạo rất ăn ý, cho nên không đi qua quấy rầy các người.”
Cẩn thận nghe, Lộ Ký Thu có thể nghe ra được Lục Nhất Hành đang trào phúng Đặng Mạn.
“Năm phút nữa bắt đầu ghi hình ——”
Phó đạo diễn ở bên kia hét lên.
Hai tay Đặng Mạn ôm ngực, khẽ nhún vai, liếc nhìn chỗ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Chị ta biết rất rõ, hiện tại người Lục Nhất Hành quan tâm chính là Lộ Ký Thu này, bình thường Lục Nhất Hành không nói nhiều, nhưng hôm nay hiển nhiên có chút biến hóa.
“Đúng rồi, anh biết bộ phim của đạo diễn Ngụy cũng mời Ký Thu đóng đúng không?” Đặng Mạn cố ý đem chủ đề dẫn tới trên người Lộ Ký Thu, như vậy thì không sợ Lục Nhất Hành không nói chuyện.
Lục Nhất Hành vẫn không tỏ vẻ gì, vừa giúp Lộ Ký Thu sửa sang lại viền ren ở tay áo, vừa nói: “Tôi biết.”
“Vậy chắc anh cũng biết, bộ phim kia đoán chừng sẽ không quay, nếu không thì phải đợi tới sang năm mới bấm máy……”
Trong lòng Lộ Ký Thu dâng lên tuyến phòng bị không thể lý giải được, cô hoàn toàn không đoán được Đặng Mạn muốn nói thứ gì.
“Em không có ý gì khác nha, em chỉ muốn nói ‘quan hệ’ hiện tại của hai người tốt như vậy, Nhất Hành, anh có thể giới thiệu vài bộ phim cho Ký Thu mà, bất kể là nữ một hay nữ hai, có hi vọng quay thì cũng coi là đã biết chuyển hình tượng là như thế nào.”
Lời này, nghe vào giống như là lời đề nghị thật tâm, nhưng cẩn thận phân tích, thì chính là ngầm trào phúng Lộ Ký Thu không có bộ phim nào để quay, thậm chí còn có mấy phần trêu chọc mối quan hệ của hai người ở trong đó.
Lục Nhất Hành ngẩng đầu nhìn Đặng Mạn, ánh mắt có một chút lạnh lùng, “Có lẽ cô không biết, hiện tại tôi còn đang nhờ Ký Thu để có thể quay phim đây, không có cô ấy thì khả năng trong năm nay tôi không có kịch bản tốt để quay.”
Nói xong thì nắm lấy tay Lộ Ký Thu, lạnh giọng nói: “Phiền nhường đường một chút.”
Đặng Mạn sửng sốt, lập tức tránh ra một bước, nhìn hai người đi đến chỗ khác để đợi lên sân khấu, khó chịu trong lòng không ép xuống được.
Đây là lần thứ hai trong ngày Đặng Mạn bị người ta chặn cứng họng.
Lộ Ký Thu để mặc anh nắm tay mình đi chỗ khác, nhịn không được trộm kéo tay anh, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Bây giờ em đã tin.”
“Hả?” Lục Nhất Hành không hiểu nhìn cô.
Lộ Ký Thu ngửa đầu nhìn anh, khóe miệng mang theo ý cười, không có trả lời anh, người lại hỏi một câu không liên quan: “Có thật là khi quay phim anh đều mượn góc quay hay không?”
Lục Nhất Hành nhướng đuôi chân mày, mím miệng, nói: “Không phải là toàn bộ.”
Khi Lộ Ký Thu còn đang mừng thầm trong lòng thì nghe anh nói như vậy, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng đờ.
Vừa định nói là cô không có ý gì, thì thấy Lục Nhất Hành cúi đầu, hôn trộm trên môi cô một cái.
“Đa số tận dụng góc quay, số ít thì dùng diễn viên đóng thế.”
Mặc dù Lộ Ký Thu nói chuyện một cách uyển chuyển, nhưng cũng coi là đã ‘đánh’ Đặng Mạn một đòn.
Thành viên nữ của nhóm nhạc đứng bên cạnh ngửi thấy được mùi không bình thường, cười cười xấu hổ, sau đó bưng cà phê đi xa.
Đặng Mạn nhếch môi đỏ, cố giả bộ không thèm để ý chút nào, đứng dậy vừa muốn rời đi, thì đột nhiên ngừng lại, “À, còn có……”
Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn chị ta trong gương, không biết chị lại muốn nói thứ gì, đành phải rửa tai lắng nghe.
Đặng Mạn cười như không cười nhìn Lộ Ký Thu, đổi ly cà phê qua tay kia, “Bộ phim kia của đạo diễn Ngụy xảy ra chuyện, gần đây chắc em rất lo lắng chuyện này đúng không?”
Nói xong thì nhún vai, cười nói: “Chị đã từ chối rồi…… Nhưng mà đối với em mà nói, đây là bộ phim đầu tiên của em, sợ là rất không nỡ đẩy đi, đúng không?”
Hoàn toàn chính xác, nếu như không có Tư Mã Kiềm xuất hiện, đoán chừng Lộ Ký Thu thực sự kiên trì chờ đợi. Bởi vì là bộ phim đầu tiên, lại là bộ phim của đạo diễn Ngụy rất khó dành được, cho nên đối với những nghệ sĩ muốn chuyển đổi hình tượng như cô thì đều sẽ đặt mọi hy vọng vào bộ phim này, mong muốn nắm thật chặt trong tay.
“Tiền bối Đặng không cần quan tâm tới em như vậy, em chỉ là một nghệ sĩ bình thường, có kịch bản tốt thì quay, không có thì đợi.” Lộ Ký Thu nói xong cũng đứng dậy, đẩy ly cà phê vừa uống mấy ngụm qua một bên.
“Cà phê này không ngon, tiền bối Đặng có thời gian hãy thử của những thương hiệu khác.”
Vừa mới nói xong, Lộ Ký Thu khom người một chút rồi đi ra khỏi phòng trang điểm.
Đặng Mạn đứng tại chỗ, ly cà phê cầm trong tay còn ấm áp. Hừ lạnh một tiếng, xem thường lắc đầu. Ở trong mắt chị ta, Lộ Ký Thu còn rất trẻ tuổi, căn bản không xem cô là đối thủ.
Năm người ở một bên phòng trang điểm yên lặng thu một màn này vào đáy mắt, cùng bát quái —— Đặng Mạn và Lộ Ký Thu có quan hệ bất hòa!
Lộ Ký Thu đi ra khỏi phòng trang điểm, vốn muốn đi toilet rửa tay một cái, bởi vì vừa rồi trên ly cà phê có dính một ít vết cà phê bên ngoài, làm dính lên tay.
Vừa đi qua chỗ rẽ, thì gặp phó đạo diễn sân khấu của đài truyền hình Nam Phong.
“Ký Thu, bây giờ có thể tới hậu trường để đợi lên sân khấu rồi.”
“Được, em sẽ đi qua ngay.” Lộ Ký Thu trả lời, rồi cũng nhanh chóng chạy bước nhỏ vào toilet rửa tay.
Sau khi xong thì đi thẳng đến hậu trường, Lục Nhất Hành đã có mặt ở đó.
Lục Nhất Hành theo thói quen đưa tay về phía cô, vừa mới nắm lấy tay cô thì không khỏi nhíu mày: “Sao tay lại lạnh như vậy?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng quá mức của anh thì Lộ Ký Thu không khỏi nở nụ cười, đưa hai tay nhỏ đến trước mặt anh, giải thích: “Vừa mới rửa tay xong.”
Lục Nhất Hành giúp cô sưởi ấm tay như bình thường, không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người chung quanh.
“Được rồi, được rồi…… Tất cả mọi người đang nhìn kìa.” Lộ Ký Thu ngượng ngùng thu tay về.
Vừa dứt lời, nhân viên của gameshow đã đến đưa micro.
“Nếu như lát nữa hai vị quên nội dung, thì có thể nhìn xuống dưới khán đài, phó đạo diễn sẽ giơ tấm bảng viết tay để nhắc.”
Lộ Ký Thu cầm micro, gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ.
Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập tới gần. Quay người nhìn sang, thì thấy năm thành viên nhóm nhạc kia và Đặng Mạn ở sau lưng.
Đặng Mạn đi trước, bước chân không nhanh không chậm, hoàn toàn không quan tâm tới những người ở phía sau có vội vàng hay không.
Phó đạo diễn đi tới, quát lớn: “Nhóm 5 người kia đi nhanh một chút! Sắp mở màn rồi mà còn chưa đeo micro!”
Tiếng quát này giúp giải thoát cho nhóm năm người nữ kia, vội vàng chạy tới phía trước, lần lượt đeo micro.
Đặng Mạn mặc váy dài, phía trước kín đáo, nhưng phía sau hở lưng, phần đùi cũng lộ một nửa.
Phó đạo diễn cầm micro đi tới, vẻ mặt lấy lòng với Đặng Mạn, “Cô Đặng, mời cô cài micro.”
“Các người đã thử micro qua chưa? Đừng đưa cái không có tiếng cho tôi nhé!” Đặng Mạn giống như đang nói giỡn, nghe không ra ý tứ gì.
“Ngài yên tâm, đều đã kiểm tra,” Phó đạo diễn đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, trên trán không ngừng toát mồ hôi, nhưng vẫn là chưa quên ‘khen ngợi’ Đặng Mạn, “Cô Đặng, bộ váy này của cô thật đẹp, gợi cảm nhưng vẫn không làm mất đi cảm giác thanh thuần bên trong!”
Lộ Ký Thu đưa lưng về phía bọn họ, nhưng nghe đến câu nói này, thì vẫn không nhịn được, mím môi cười.
Cảm giác thanh thuần là gì? Vị đạo diễn này thật sự tâng bốc loạn xạ rồi!
Đặng Mạn để cho trợ lý dặm phấn trên mặt mình, cố tình tùy ý nói: “Đều là nhãn hàng đưa cho, đưa cái gì thì tôi mặc cái đấy thôi!”
“Đó cũng là do vóc người của cô Đặng đẹp, mới làm tôn lên vẻ đẹp của bộ trang phục này!”
Bên trong miệng của vị đạo diễn này như bôi mật, Lộ Ký Thu sờ mũi một cái, kéo anh đi qua một bên khác.
“Vì sao mà phó đạo lại đối xử với Đặng Mạn như thế……” Lộ Ký Thu nhỏ giọng hỏi anh.
Lục Nhất Hành đưa tay khều nhẹ sợi tóc của cô, thấp giọng giải thích: “Chú của Đặng Mạn là phó giám đốc của đài truyền hình Nam Phong.”
Lộ Ký Thu vừa nghe đã hiểu.
Thì ra là lý do này, như thế cũng dễ hiểu thôi. Làm cho cô còn tưởng rằng vị phó đạo diễn này……
Ngay lúc hai người đang thấp giọng nói chuyện, Đặng Mạn giẫm trên giày cao gót đi tới.
“Nhất Hành,” Đặng Mạn nhẹ giọng gọi Lục Nhất Hành, sau đó nhìn Lộ Ký Thu một chút, cười nói: “Lâu rồi không gặp, cũng không chào hỏi bạn cũ như em sao?”
Lục Nhất Hành nắm tay Lộ Ký Thu, trả lời có chút hờ hững: “Vừa rồi nhìn thấy cô trò chuyện với phó đạo rất ăn ý, cho nên không đi qua quấy rầy các người.”
Cẩn thận nghe, Lộ Ký Thu có thể nghe ra được Lục Nhất Hành đang trào phúng Đặng Mạn.
“Năm phút nữa bắt đầu ghi hình ——”
Phó đạo diễn ở bên kia hét lên.
Hai tay Đặng Mạn ôm ngực, khẽ nhún vai, liếc nhìn chỗ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Chị ta biết rất rõ, hiện tại người Lục Nhất Hành quan tâm chính là Lộ Ký Thu này, bình thường Lục Nhất Hành không nói nhiều, nhưng hôm nay hiển nhiên có chút biến hóa.
“Đúng rồi, anh biết bộ phim của đạo diễn Ngụy cũng mời Ký Thu đóng đúng không?” Đặng Mạn cố ý đem chủ đề dẫn tới trên người Lộ Ký Thu, như vậy thì không sợ Lục Nhất Hành không nói chuyện.
Lục Nhất Hành vẫn không tỏ vẻ gì, vừa giúp Lộ Ký Thu sửa sang lại viền ren ở tay áo, vừa nói: “Tôi biết.”
“Vậy chắc anh cũng biết, bộ phim kia đoán chừng sẽ không quay, nếu không thì phải đợi tới sang năm mới bấm máy……”
Trong lòng Lộ Ký Thu dâng lên tuyến phòng bị không thể lý giải được, cô hoàn toàn không đoán được Đặng Mạn muốn nói thứ gì.
“Em không có ý gì khác nha, em chỉ muốn nói ‘quan hệ’ hiện tại của hai người tốt như vậy, Nhất Hành, anh có thể giới thiệu vài bộ phim cho Ký Thu mà, bất kể là nữ một hay nữ hai, có hi vọng quay thì cũng coi là đã biết chuyển hình tượng là như thế nào.”
Lời này, nghe vào giống như là lời đề nghị thật tâm, nhưng cẩn thận phân tích, thì chính là ngầm trào phúng Lộ Ký Thu không có bộ phim nào để quay, thậm chí còn có mấy phần trêu chọc mối quan hệ của hai người ở trong đó.
Lục Nhất Hành ngẩng đầu nhìn Đặng Mạn, ánh mắt có một chút lạnh lùng, “Có lẽ cô không biết, hiện tại tôi còn đang nhờ Ký Thu để có thể quay phim đây, không có cô ấy thì khả năng trong năm nay tôi không có kịch bản tốt để quay.”
Nói xong thì nắm lấy tay Lộ Ký Thu, lạnh giọng nói: “Phiền nhường đường một chút.”
Đặng Mạn sửng sốt, lập tức tránh ra một bước, nhìn hai người đi đến chỗ khác để đợi lên sân khấu, khó chịu trong lòng không ép xuống được.
Đây là lần thứ hai trong ngày Đặng Mạn bị người ta chặn cứng họng.
Lộ Ký Thu để mặc anh nắm tay mình đi chỗ khác, nhịn không được trộm kéo tay anh, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Bây giờ em đã tin.”
“Hả?” Lục Nhất Hành không hiểu nhìn cô.
Lộ Ký Thu ngửa đầu nhìn anh, khóe miệng mang theo ý cười, không có trả lời anh, người lại hỏi một câu không liên quan: “Có thật là khi quay phim anh đều mượn góc quay hay không?”
Lục Nhất Hành nhướng đuôi chân mày, mím miệng, nói: “Không phải là toàn bộ.”
Khi Lộ Ký Thu còn đang mừng thầm trong lòng thì nghe anh nói như vậy, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng đờ.
Vừa định nói là cô không có ý gì, thì thấy Lục Nhất Hành cúi đầu, hôn trộm trên môi cô một cái.
“Đa số tận dụng góc quay, số ít thì dùng diễn viên đóng thế.”
/97
|