Edit: Pinkie
Trong phòng bệnh, Lộ Ký Thu chật vật từ trên giường ngồi dậy, vừa định đưa tay bật đèn thì đã bị Lục Nhất Hành kéo lại.
“Để anh đi lấy nhiệt kế cho em.”
Lục Nhất Hành vừa nói vừa bật đèn ngủ bên cạnh giường lên, trong phòng có thêm một ngọn đèn, tuy không tính là sáng sủa nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Lộ Ký Thu nắm lấy chăn, nhìn anh cầm nhiệt kế tới, trong đầu tràn ngập biểu cảm của y tá khi vừa mở cửa, chắc hẳn y tá đã nghĩ xiêu vẹo rồi.
Hai người nằm trên giường bệnh đơn, không bật đèn, mà còn ôm nhau.
Lộ Ký Thu càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, mặc dù y tá người ta không nghĩ nhiều nhưng cô cũng không thể không nghĩ nhiều.
Cầm nhiệt kế, xuống giường từ phía bên kia rồi đi nhanh vào phòng tắm.
Lục Nhất Hành nhìn cô đóng cửa phòng tắm, thì không khỏi cúi đầu nở nụ cười.
Lộ Ký Thu trốn trong phòng tắm, kẹp nhiệt kế, cho đến khi y tá trở lại sau mười phút thì cô mới ra ngoài.
“Ba mươi bảy độ rưỡi, rốt cuộc thì cũng đã giảm, uống nhiều nước một chút, tạm thời đừng ăn gì.” Y tá Lý cất nhiệt kế đi, kiên nhẫn dặn dò.
“Được, cảm ơn!” Lộ Ký Thu gật đầu đáp lời.
Y tá Lý vừa muốn xoay người rời đi, thì lại tiếp tục nói: “Cái kia, hai người còn cần giường cho người nhà không?”
Y tá Lý chớp mắt mấy cái, nhìn Lộ Ký Thu đứng bên cạnh Lục Nhất Hành, giống như đang hỏi ý kiến của hai người.
Lục Nhất Hành tiến lại gần thêm một bước, ôm vai Lộ Ký Thu,vỗ vỗ nhẹ rồi nói: “Không cần, chúng tôi chen chúc vừa đủ.”
Nào có vừa đủ!
Lộ Ký Thu rất muốn nghiêm túc phản bác anh, nhưng nhìn thấy y tá Lý vui vẻ đáp: “Được, vậy không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa, chúc ngủ ngon.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh lập tức đóng lại.
Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn anh, cố ý híp mắt hỏi: “Làm gì mà anh nhất định phải ngủ chung với em?”
Lúc cô hỏi câu này thì khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, giống như nhìn thấy rõ ràng tính toán nhỏ trong lòng anh từ sớm.
“Anh sợ bóng tối.”
“Gạt người…”
Hai người anh một câu, em một câu đi tới giường bệnh nằm xuống.
Nhớ lại lần đầu tiên khi cô đi thăm ban anh, lúc đó trong phòng khách sạn, giường của hai người cách nhau mấy mét, bật đèn của đêm mới có thể an ổn đi vào giấc ngủ.
Vậy mà bây giờ, mặc dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng trái lại vẫn thỏa hiệp.
Dù sao, được ngủ trong vòng tay anh làm cho cô cảm thấy rất an tâm.
Bảy giờ sáng, bởi vì tối hôm qua ngủ sớm nên lúc này Lộ Ký Thu đã tỉnh.
Vừa mở mắt ra thì đã không nhìn anh nằm trên giường, ngoại trừ bên gối còn lưu lại dấu vết của anh thì Lộ Ký Thu gần như không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào tối qua.
Ngồi dậy, đưa tay sờ sờ nốt mẩn đỏ ở gáy và lưng thì thấy chúng đã biến mất khá nhiều.
Nhìn quanh phòng bệnh một chút nhưng vẫn không nhìn thấy anh ở đâu. Lộ Ký Thu hơi sốt ruột, xuống giường đi tới cửa phòng tắm.
Đẩy cửa phòng tắm ra, không thấy anh ở trong đó, trong lòng nghĩ có phải anh đã đi mua bữa sáng rồi hay không. Còn nhớ rõ tối hôm qua anh nói anh muốn mua cháo cho cô.
Cô bước vào phòng tắm, bác sĩ nói tạm thời không thể tắm, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là chỉ rửa mặt một chút mà thôi… ít nhất… trông sẽ không quá bơ phờ.
Vừa lấy khăn giấy lau nước trên mặt thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân của ai đó càng ngày càng gần ở bên ngoài hành lang.
Ở đây… chỉ có phòng bệnh này là phòng của cô, là Lục Nhất Hành đã trở lại?
Đi ra khỏi phòng tắm thì đúng lúc cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.
Cô nhìn thấy Miêu Nhị đây một chiếc vali nhỏ xuất hiện ở cửa phòng bệnh, nhưng mà nhìn nét mặt Miêu Nhị có chút gì đó không thích hợp.
“Chị Ký Thu…”
Miêu Nhị vừa dứt lời thì phía sau đã có một giọng nói của một người khác xuất hiện.
“Oh, còn có thể xuống giường, có vẻ không nghiêm trọng lắm nhỉ.”
Lộ Ký Thu không khỏi nhướng mày, tại sao Ông Y Y lại ở chỗ này? Cô ta tới làm gì?
Mặc dù trong lòng đầy dấu chấm hỏi nhưng Lộ Ký Thu vẫn cố duy trì bình tĩnh, mỉm cười đi về phía trước, nắm tay Miêu Nhị, “Tiểu Nhị, em cất hành lý trước đi.”
Ông Y Y tiện tay đóng cửa phòng lại, chân giẫm trên giày cao gót đi quanh phòng bệnh một vòng.
Cô ta cầm kính râm, cười như không cười nói: “Ký Thu, sao chị đến thăm em mà hình như em không có vui vẻ cho lắm nhỉ?”
Lộ Ký Thu một lần nữa tới bên giường bệnh, ngồi xuống, nhàn nhạt trả lời: “Đàn chị, dạo này không quay phim sao? Làm sao mà có thời gian tới đây thăm em.”
Ông Y Y nghe được trong lời nói này của Lộ Ký Thu ít nhiều có châm chọc cô ta dạo này không có phim để quay, vì thế mà càng thêm khó chịu.
“Chị sao, chị vừa mới nhận mấy bộ phim, đều bắt đầu quay vào giữa năm.” Ông Y Y ưỡn ngực, tâng bốc cho mình vài câu.
Lộ Ký Thu cũng lười nhiều lời với chị ta, dù sao Ông Y Y tới chỗ này khẳng định là có chuyện không tốt đẹp gì.
Trước đó, Phạm Thước bị phanh phui chuyện hút ma túy, tổ tiết mục đã gấp rút gỡ bỏ toàn bộ hình ảnh của anh ta ra khỏi chương trình. Bởi vì Ông Y Y và Phạm Thước là cặp đôi cộng tác, nên nghe nói cảnh sát còn yêu cầu chị ta đi khám sức khỏe tổng thể, ai bảo hai người có quá nhiều hành động tương tác thân mật trên Weibo.
Tóm lại, Ông Y Y cũng bị liên lụy, trước đó bởi vì chương trình này mà đã từ chối khá nhiều bộ phim, nghe nói hiện tại người đại diện của chị ta đang nhờ giúp đỡ tứ phía.
Lộ Ký Thu cũng không tò mò làm sao mà Ông Y Y biết được cô đang nằm viện, dù sao Ông Y Y cũng có ít nhiều ‘tai mắt’ trong chương trình, chuyện này xảy ra, bên ngoài có thể không biết, nhưng nội bộ khẳng định là có biết. Chỉ cần Ông Y Y dùng lý do đàn chị quan tâm đàn em thì nhất định sẽ có người nói cho chị ta.
Lộ Ký Thu nhìn Miêu Nhị một chút, ra hiệu cho em ấy không nên nói nhiều.
Miêu Nhị đi vào phòng tắm thu dọn đồ đạc, trong phòng bệnh lập tức chỉ còn lại hai người Ông Y Y và Lộ Ký Thu.
“Chị nói chứ, không phải em và Lục Nhất Hành ở cùng một chỗ sao? Làm sao mà không thấy anh ấy ở cùng với em nhỉ?” Ông Y Y đi đến bên cạnh giường bệnh, không che giấu ý cười, nói: “Sẽ không phải là đã chia tay chứ?”
Lộ Ký Thu cầm ly nước, thờ ơ nghe chị ta nói.
Ông Y Y thấy cô không có phản ứng gì, thì cười lạnh một tiếng, xích lại gần trước mặt cô quan sát.
“Nghe nói em là tắm suối nước nóng mới dị ứng? Làm sao mặt mũi bên trên lại không bị phát ban nhỉ?” Ông Y Y mím môi đỏ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô bị nổi mẩn đỏ, không biết Lục Nhất Hành còn có thể thích cô sao?”
Nói xong, chị ta đứng thẳng người rồi cười.
Lộ Ký Thu cong môi, cố ý nói với chị ta: “Khả năng là ông trời biết tôi mới nhận một bộ phim nên mới bỏ qua, không để cho tôi bị dị ứng trên mặt.”
Nhìn bộ dáng kinh ngạc kia của Ông Y Y, trong lòng Lộ Ký Thu cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hai tay Ông Y Y vòng trước ngực, bước chân thong thả đi về phía trước, “Thật không biết cô đã gặp vận khí cứt chó gì, bộ phim của đạo diễn Ngụy thất bại, lại còn có thể tóm được Tư Mã Kiềm, thật đúng là tôi phải lau mắt mà nhìn cô đó nha ——”
Giọng điệu của Ông Y Y rất chua ngoa, ngầm ám chỉ cô là dùng thủ đoạn mới có thể có được bộ phim.
Miêu Nhị ở trong phòng tắm nghe lén nửa ngày, rốt cục nhịn không nổi nữa, đẩy cửa ra rồi nói: “Ông Y Y! Rõ ràng là chính cô không có phim để đóng, cô còn muốn làm gì……”
Ông Y Y không thèm quay đầu nhìn Miêu Nhị, chỉ cười cắt lời cô ấy: “Lộ Ký Thu nha, cô dạy trợ lý của mình như vậy sao? Động một chút lại dám ồn ào với tiền bối?”
Lộ Ký Thu ra hiệu cho Miêu Nhị đứng gần bên cạnh mình, kéo tay Miêu Nhị, nói: “Đàn chị, không cần chị dạy tôi phải dạy trợ lý như thế nào, tôi lại cảm thấy Tiểu Nhị nói rất có lý.”
“Mới sáng sớm, chị đã chạy đến bệnh viện chỉ để ‘châm chọc khiêu khích’ vài câu, chị cũng quá nhàn rỗi đấy.”
Lộ Ký Thu tung đòn chính diện làm cho Ông Y Y tức giận cũng không có chỗ để xả.
Chị ta chỉ vào Lộ Ký Thu rồi nói: “Cô cho rằng cô có năng lực gì? Đơn giản chỉ là ôm cây cổ thụ Lục Nhất Hành, không có anh ta thì cô có thể nhận được bộ phim nào cơ chứ?”
Vừa mới nói xong, cửa phòng bệnh lập tức bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Lộ Ký Thu thấy Lục Nhất Hành cầm theo hai túi đồ ăn sáng đứng ở cửa, ôi… cây đại thụ của cô đã trở về.
Trong phòng bệnh, Lộ Ký Thu chật vật từ trên giường ngồi dậy, vừa định đưa tay bật đèn thì đã bị Lục Nhất Hành kéo lại.
“Để anh đi lấy nhiệt kế cho em.”
Lục Nhất Hành vừa nói vừa bật đèn ngủ bên cạnh giường lên, trong phòng có thêm một ngọn đèn, tuy không tính là sáng sủa nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Lộ Ký Thu nắm lấy chăn, nhìn anh cầm nhiệt kế tới, trong đầu tràn ngập biểu cảm của y tá khi vừa mở cửa, chắc hẳn y tá đã nghĩ xiêu vẹo rồi.
Hai người nằm trên giường bệnh đơn, không bật đèn, mà còn ôm nhau.
Lộ Ký Thu càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, mặc dù y tá người ta không nghĩ nhiều nhưng cô cũng không thể không nghĩ nhiều.
Cầm nhiệt kế, xuống giường từ phía bên kia rồi đi nhanh vào phòng tắm.
Lục Nhất Hành nhìn cô đóng cửa phòng tắm, thì không khỏi cúi đầu nở nụ cười.
Lộ Ký Thu trốn trong phòng tắm, kẹp nhiệt kế, cho đến khi y tá trở lại sau mười phút thì cô mới ra ngoài.
“Ba mươi bảy độ rưỡi, rốt cuộc thì cũng đã giảm, uống nhiều nước một chút, tạm thời đừng ăn gì.” Y tá Lý cất nhiệt kế đi, kiên nhẫn dặn dò.
“Được, cảm ơn!” Lộ Ký Thu gật đầu đáp lời.
Y tá Lý vừa muốn xoay người rời đi, thì lại tiếp tục nói: “Cái kia, hai người còn cần giường cho người nhà không?”
Y tá Lý chớp mắt mấy cái, nhìn Lộ Ký Thu đứng bên cạnh Lục Nhất Hành, giống như đang hỏi ý kiến của hai người.
Lục Nhất Hành tiến lại gần thêm một bước, ôm vai Lộ Ký Thu,vỗ vỗ nhẹ rồi nói: “Không cần, chúng tôi chen chúc vừa đủ.”
Nào có vừa đủ!
Lộ Ký Thu rất muốn nghiêm túc phản bác anh, nhưng nhìn thấy y tá Lý vui vẻ đáp: “Được, vậy không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa, chúc ngủ ngon.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh lập tức đóng lại.
Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn anh, cố ý híp mắt hỏi: “Làm gì mà anh nhất định phải ngủ chung với em?”
Lúc cô hỏi câu này thì khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, giống như nhìn thấy rõ ràng tính toán nhỏ trong lòng anh từ sớm.
“Anh sợ bóng tối.”
“Gạt người…”
Hai người anh một câu, em một câu đi tới giường bệnh nằm xuống.
Nhớ lại lần đầu tiên khi cô đi thăm ban anh, lúc đó trong phòng khách sạn, giường của hai người cách nhau mấy mét, bật đèn của đêm mới có thể an ổn đi vào giấc ngủ.
Vậy mà bây giờ, mặc dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng trái lại vẫn thỏa hiệp.
Dù sao, được ngủ trong vòng tay anh làm cho cô cảm thấy rất an tâm.
Bảy giờ sáng, bởi vì tối hôm qua ngủ sớm nên lúc này Lộ Ký Thu đã tỉnh.
Vừa mở mắt ra thì đã không nhìn anh nằm trên giường, ngoại trừ bên gối còn lưu lại dấu vết của anh thì Lộ Ký Thu gần như không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào tối qua.
Ngồi dậy, đưa tay sờ sờ nốt mẩn đỏ ở gáy và lưng thì thấy chúng đã biến mất khá nhiều.
Nhìn quanh phòng bệnh một chút nhưng vẫn không nhìn thấy anh ở đâu. Lộ Ký Thu hơi sốt ruột, xuống giường đi tới cửa phòng tắm.
Đẩy cửa phòng tắm ra, không thấy anh ở trong đó, trong lòng nghĩ có phải anh đã đi mua bữa sáng rồi hay không. Còn nhớ rõ tối hôm qua anh nói anh muốn mua cháo cho cô.
Cô bước vào phòng tắm, bác sĩ nói tạm thời không thể tắm, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là chỉ rửa mặt một chút mà thôi… ít nhất… trông sẽ không quá bơ phờ.
Vừa lấy khăn giấy lau nước trên mặt thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân của ai đó càng ngày càng gần ở bên ngoài hành lang.
Ở đây… chỉ có phòng bệnh này là phòng của cô, là Lục Nhất Hành đã trở lại?
Đi ra khỏi phòng tắm thì đúng lúc cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.
Cô nhìn thấy Miêu Nhị đây một chiếc vali nhỏ xuất hiện ở cửa phòng bệnh, nhưng mà nhìn nét mặt Miêu Nhị có chút gì đó không thích hợp.
“Chị Ký Thu…”
Miêu Nhị vừa dứt lời thì phía sau đã có một giọng nói của một người khác xuất hiện.
“Oh, còn có thể xuống giường, có vẻ không nghiêm trọng lắm nhỉ.”
Lộ Ký Thu không khỏi nhướng mày, tại sao Ông Y Y lại ở chỗ này? Cô ta tới làm gì?
Mặc dù trong lòng đầy dấu chấm hỏi nhưng Lộ Ký Thu vẫn cố duy trì bình tĩnh, mỉm cười đi về phía trước, nắm tay Miêu Nhị, “Tiểu Nhị, em cất hành lý trước đi.”
Ông Y Y tiện tay đóng cửa phòng lại, chân giẫm trên giày cao gót đi quanh phòng bệnh một vòng.
Cô ta cầm kính râm, cười như không cười nói: “Ký Thu, sao chị đến thăm em mà hình như em không có vui vẻ cho lắm nhỉ?”
Lộ Ký Thu một lần nữa tới bên giường bệnh, ngồi xuống, nhàn nhạt trả lời: “Đàn chị, dạo này không quay phim sao? Làm sao mà có thời gian tới đây thăm em.”
Ông Y Y nghe được trong lời nói này của Lộ Ký Thu ít nhiều có châm chọc cô ta dạo này không có phim để quay, vì thế mà càng thêm khó chịu.
“Chị sao, chị vừa mới nhận mấy bộ phim, đều bắt đầu quay vào giữa năm.” Ông Y Y ưỡn ngực, tâng bốc cho mình vài câu.
Lộ Ký Thu cũng lười nhiều lời với chị ta, dù sao Ông Y Y tới chỗ này khẳng định là có chuyện không tốt đẹp gì.
Trước đó, Phạm Thước bị phanh phui chuyện hút ma túy, tổ tiết mục đã gấp rút gỡ bỏ toàn bộ hình ảnh của anh ta ra khỏi chương trình. Bởi vì Ông Y Y và Phạm Thước là cặp đôi cộng tác, nên nghe nói cảnh sát còn yêu cầu chị ta đi khám sức khỏe tổng thể, ai bảo hai người có quá nhiều hành động tương tác thân mật trên Weibo.
Tóm lại, Ông Y Y cũng bị liên lụy, trước đó bởi vì chương trình này mà đã từ chối khá nhiều bộ phim, nghe nói hiện tại người đại diện của chị ta đang nhờ giúp đỡ tứ phía.
Lộ Ký Thu cũng không tò mò làm sao mà Ông Y Y biết được cô đang nằm viện, dù sao Ông Y Y cũng có ít nhiều ‘tai mắt’ trong chương trình, chuyện này xảy ra, bên ngoài có thể không biết, nhưng nội bộ khẳng định là có biết. Chỉ cần Ông Y Y dùng lý do đàn chị quan tâm đàn em thì nhất định sẽ có người nói cho chị ta.
Lộ Ký Thu nhìn Miêu Nhị một chút, ra hiệu cho em ấy không nên nói nhiều.
Miêu Nhị đi vào phòng tắm thu dọn đồ đạc, trong phòng bệnh lập tức chỉ còn lại hai người Ông Y Y và Lộ Ký Thu.
“Chị nói chứ, không phải em và Lục Nhất Hành ở cùng một chỗ sao? Làm sao mà không thấy anh ấy ở cùng với em nhỉ?” Ông Y Y đi đến bên cạnh giường bệnh, không che giấu ý cười, nói: “Sẽ không phải là đã chia tay chứ?”
Lộ Ký Thu cầm ly nước, thờ ơ nghe chị ta nói.
Ông Y Y thấy cô không có phản ứng gì, thì cười lạnh một tiếng, xích lại gần trước mặt cô quan sát.
“Nghe nói em là tắm suối nước nóng mới dị ứng? Làm sao mặt mũi bên trên lại không bị phát ban nhỉ?” Ông Y Y mím môi đỏ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô bị nổi mẩn đỏ, không biết Lục Nhất Hành còn có thể thích cô sao?”
Nói xong, chị ta đứng thẳng người rồi cười.
Lộ Ký Thu cong môi, cố ý nói với chị ta: “Khả năng là ông trời biết tôi mới nhận một bộ phim nên mới bỏ qua, không để cho tôi bị dị ứng trên mặt.”
Nhìn bộ dáng kinh ngạc kia của Ông Y Y, trong lòng Lộ Ký Thu cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hai tay Ông Y Y vòng trước ngực, bước chân thong thả đi về phía trước, “Thật không biết cô đã gặp vận khí cứt chó gì, bộ phim của đạo diễn Ngụy thất bại, lại còn có thể tóm được Tư Mã Kiềm, thật đúng là tôi phải lau mắt mà nhìn cô đó nha ——”
Giọng điệu của Ông Y Y rất chua ngoa, ngầm ám chỉ cô là dùng thủ đoạn mới có thể có được bộ phim.
Miêu Nhị ở trong phòng tắm nghe lén nửa ngày, rốt cục nhịn không nổi nữa, đẩy cửa ra rồi nói: “Ông Y Y! Rõ ràng là chính cô không có phim để đóng, cô còn muốn làm gì……”
Ông Y Y không thèm quay đầu nhìn Miêu Nhị, chỉ cười cắt lời cô ấy: “Lộ Ký Thu nha, cô dạy trợ lý của mình như vậy sao? Động một chút lại dám ồn ào với tiền bối?”
Lộ Ký Thu ra hiệu cho Miêu Nhị đứng gần bên cạnh mình, kéo tay Miêu Nhị, nói: “Đàn chị, không cần chị dạy tôi phải dạy trợ lý như thế nào, tôi lại cảm thấy Tiểu Nhị nói rất có lý.”
“Mới sáng sớm, chị đã chạy đến bệnh viện chỉ để ‘châm chọc khiêu khích’ vài câu, chị cũng quá nhàn rỗi đấy.”
Lộ Ký Thu tung đòn chính diện làm cho Ông Y Y tức giận cũng không có chỗ để xả.
Chị ta chỉ vào Lộ Ký Thu rồi nói: “Cô cho rằng cô có năng lực gì? Đơn giản chỉ là ôm cây cổ thụ Lục Nhất Hành, không có anh ta thì cô có thể nhận được bộ phim nào cơ chứ?”
Vừa mới nói xong, cửa phòng bệnh lập tức bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Lộ Ký Thu thấy Lục Nhất Hành cầm theo hai túi đồ ăn sáng đứng ở cửa, ôi… cây đại thụ của cô đã trở về.
/97
|