Hắn… làm gì vậy? Nàng kinh hoảng. Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng không hiểu sao hắn có chút dịu xuống. Đè mạnh nàng xuống hắn cởi y phục trên người rồi nhanh chóng tiến sâu vào trong người nàng. Nãy giờ nàng kiệt sức lắm rồi mà hắn còn mạnh bạo như thế chẳng thể nói cũng biết nàng nhanh chóng ngất đi!
…
-Ư… ưm!
Nàng trở mình, cả cơ thể rã rời, hai chân run rẩy, mềm nhũng. Hắn… thật quá đáng mà! Nàng thút thít khóc, tự dưng lại làm vậy! Nhất định không phải là chơi rồi! Phải mau chóng liên lạc với Kim Châu thôi, nhanh chóng chấm dứt hợp đồng chứ cứ vầy hoài chắc chết sớm! Vừa định xoay người ngồi dậy liền bị một bàn tay to lớn chạm vào người làm cho run rẩy, hắn còn chưa đi sao?
-Tỉnh rồi à?
-Hu hu…
Nàng run sợ kéo chăn cuộn vào người, hắn cực kì đáng sợ! Nhìn thấy dáng vẻ của nàng hắn cũng biết là do hôm qua không kiềm chế được mà quá tay với nàng nhưng điều này không thể giảm xuống một chút hận thù nào của hắn. Ôm nàng đang sợ hãi vào lòng, hắn hôn nhẹ trấn an rồi bỏ ra ngoài. Nàng vẫn cuộn mình trong chăn vì kinh hãi.
…
Ngày thứ tám của hợp đồng. Đối với hắn mà nói nàng sẽ là của hắn mãi mãi chẳng qua chỉ là hạn về của nàng chỉ còn hai ngày thôi. Dự tính lúc đầu của hắn là dụ hoặc nàng, khiến nàng yêu hắn rồi chính lúc đó hắn sẽ bỏ nàng một cách tàn nhẫn giống như ba hắn đã bỏ người mẹ đáng thương của hắn vậy. Trả thù, hắn đã chờ biết bao lâu để được trả thù, đã ngậm bao cay đắng để chờ đến ngày này quyết không thể bỏ qua. Nhưng mà chính hắn cũng không biết vì sao hôm qua lại kích động mạnh đến vậy mà ra tay với nàng. Phải chăng là vì câu nói của Kim Châu muốn đưa nàng rời khỏi Xích gia? Hay là còn vì một lý do nào khác?
-Gọi tiểu thư xuống cho tôi!
-Vâng thưa thiếu gia!
…
Nàng đứng trước mặt hắn không biết lại có việc gì. Hai chân truyền lại một cảm giác đau nhức đến không đứng nổi!
-Em có muốn đến trường Triệu Hy?
Nàng ngạc nhiên, Triệu Hy, ngôi trường danh tiếng về việc đào tạo các nhân tài, thường chỉ những tiểu thư, công tử con nhà quyền quý mới được tham gia vào học nhưng hắn hỏi làm gì?
-Không!
-Vì sao?
-Tôi thấy khả năng của mình không đủ!
Dĩ nhiên khả năng mà nàng nói còn bao gồm cả về học lực lẫn kinh tế. Hắn nhìn nàng đăm đăm khiến nàng cảm thấy ngột ngạt mà cúi đầu xuống.
-Đến đây!
Hắn vươn tay ra, nàng nhìn lên thấy con ngươi đen trong suốt bá đạo của hắn đang bao tóm lấy mình không nhịn được khẽ rùng mình một cái. Tiến đến trước mặt hắn nàng vẫn cảm thấy rất sợ.
-A!
Hắn kéo mạnh nàng làm nàng ngã xuống người hắn. Cơ thể nhỏ bé bị ép gắt gao vào lồng ngực rắn chắc của hắn, sợ hãi mà run rẩy. Hắn ôm nàng vào lòng cảm nhận hơi thở từ da thịt mềm mại, chậm rãi vuốt ve làn da trắng muốt. Hắn nâng cằm nàng lên, bắt nàng đối diện với hắn. Nỗi sợ chưa tiêu tan nàng nhắm mắt lại. Cảm nhận được đôi môi mềm của nàng bị hắn hôn lấy, nuốt chửng. Hắn không có ý định dừng lại, triền miên mà hôn nàng, bây giờ nàng là của hắn, hắn sẽ hưởng dụng nàng sạch sẽ không còn chút xương!
…
-Đi với tôi, mau thay đồ!
-Đi đâu?
-Sẽ biết, mau thay đồ đi!
Hắn đưa nàng bộ váy màu xanh, kết ren hoa tinh xảo, một bộ đồ đắt tiền, nàng ướm lên người cảm thấy vừa vặn. Định bước vào phòng thay đồ, liền bị hắn gọi giật:
-Thay ở đây!
Cái gì? Nàng sửng sốt nhìn hắn, thay ở đây á?
-Không thích!
-Nếu em không tự thay thì tôi sẽ thay giúp!
Nói xong hắn tiến lên một bước dọa nàng sợ hãi lui về sau. Nàng lắp bắp:
-Ở… ở ngoài này… lạnh lắm!
Lý do không chính đáng mấy nhưng mà nàng hy vọng là hắn không ép nữa. Hắn cười nhạt nhìn nàng:
-Lạnh sao? Đến đây!
Nàng khẽ tiến về phía hắn, lòng không ngừng lo sợ. Hắn ôm nàng vào lòng, lấy áo trên tay nàng bỏ xuống đất, rồi bế nàng đến chiếc ghế sofa lớn. Đặt nàng nằm xuống hắn bắt đầu cởi nút áo cổ. Nàng hoảng, không phải là cái đó nữa chứ? Nàng lập tức giãy giụa:
-Không… không đừng mà!
Hắn kiềm nàng lại, cúi xuống bên tai nàng, giọng nói đầy ma mị:
-Em sợ gì? Tôi thay áo cho em thôi mà!
Nàng khẽ run. Hắn cười nhạt, vẫn tiếp tục. Nàng nhắm chặt mắt lại, để hắn tự nhiên mà cởi bỏ hết đồ trên người nàng xuống. Cơ thể nàng hắn rất quen thuộc nhưng bao giờ hắn vẫn thấy nàng rất đẹp, không mang vẻ già dặn như tất cả những người phụ nữ hắn gặp. Trong phòng máy điều hòa đang bật làm cơ thể trắng tuyết của nàng khẽ run, hắn ôm nàng vào lòng, mặc bộ đầm xanh vào cho nàng. Bàn tay hắn lướt qua cơ thể nàng một cách bá đạo. Nàng không biết vì sao mỗi khi hắn chạm vào nàng đều làm nàng khẽ run.
-Xong rồi, mở mắt ra đi!
Nàng từ từ mở mắt. Gương mặt hắn hiện rõ ngay trước mặt, gương mặt đẹp như tạc, rắn rỏi, mạnh mẽ. Hắn cúi xuống nuốt trọn đôi môi mềm mại của nàng. Mãi một lúc, hắn mới lưu luyến rời khỏi nàng mà đi ra ngoài.
-Em chuẩn bị nhanh lên, tôi đợi dưới xe!
Tiếng đóng cửa đã vang lên từ khá lâu nàng vẫn ngồi đó. Nàng không biết mình sẽ đi đâu vào ngày hôm nay với hắn mà biết chuẩn bị những gì, đành mang theo túi xách nhỏ với vài thứ lặt vặt. Búi mái tóc dài lên, cột lại bằng một cái nơ chấm bi xanh cho cùng tông màu với váy, nàng nhìn vào gương. Một thiếu nữ với cần cổ trắng ngần, vận bộ váy màu xanh tao nhã, gương mặt tròn, đôi mắt to, môi hồng mọng. Nàng ngắm một hồi, khoác túi vào tay rồi đứng lên ra khỏi phòng.
…
Lần đầu tiên nàng đến khách sạn cao cấp như vậy, giống như phòng tổng thống ấy. Thảm lông thú, những thứ xa hoa đắt tiền, một cuộc sống thượng lưu xa xỉ. Hắn đưa nàng đến đây làm gì chứ? Đưa nàng đến phòng xong là đi mất, nàng ngồi đợi muốn ngủ gục. Giờ nàng nhớ gia đình lắm, nhớ những tiếng cãi vã của hai ông bà, nụ cười dịu dàng của mẹ và cái lưng nhễ nhại mồ hôi của ba vào những trưa nắng gắt. Bảo Bối đã về chưa? Thuyên Quân như thế nào rồi? Từ ngày ở Xích gia nàng như tách biệt với thế giới bên ngoài. Ngoài Tiêu Kỳ và hôn thê của hắn-Kim Châu cùng vài người hầu thì nàng không được gặp ai nữa hết. Thật là cô độc quá!
-Mời tiểu thư dùng bữa!
Nàng giật mình quay lại, mấy người hầu của khách sạn này ăn mặc cũng thật là đẹp, toát lên vẻ sang trọng. Họ bày cả một bàn ăn lớn, nàng cười nhẹ gật đầu:
-Cảm ơn!
Ngồi vào bàn, một nữ nhân viên tiến đến:
-Tiểu thư cần gì nữa không?
-Ơ, không, được rồi, tôi tự ăn được!
-Vâng!
Chờ họ lui hết ra ngoài, nàng mới lấy lại gương mặt ảm đạm, xa nhà thật buồn quá.
-Em sao vậy?
Nàng ngước lên, hắn đang đứng ở cửa. Nàng lại cúi đầu xuống. Hắn tiến gần về phía nàng, phát hiện trên chiếc váy xanh có thấm nước, là nàng đang khóc! Ôm nàng vào lòng, vén những sợi tóc mai để lộ gương mặt như hoa xinh đẹp. Ngón tay hắn ngăn chặn những dòng nước mắt đang lã chã rơi. Nàng tựa đầu vào lòng hắn, nức nở:
-Tôi… nhớ nhà!
-Ừm!
Hắn cũng hiểu cảm giác của nàng. Bế nàng ngồi lên đùi hắn ôn nhu hôn lên đôi mắt đẫm nước, lông mi đen cong uốn lượn theo bầu mắt vẽ ra một đường cong tuyệt mĩ.
-Đừng khóc nữa! Ngày mai là em được về mà!
Nàng gật gật đầu, tựa vào lòng hắn. Không hiểu sao hắn có cảm giác mất mát. Đột nhiên nhớ đến mẹ nàng, hắn không kiềm được hận ý, siết chặt cánh tay nàng, hắn gằn giọng:
-Việc hôm trước, em đã nhớ rõ chưa?
…
-Ư… ưm!
Nàng trở mình, cả cơ thể rã rời, hai chân run rẩy, mềm nhũng. Hắn… thật quá đáng mà! Nàng thút thít khóc, tự dưng lại làm vậy! Nhất định không phải là chơi rồi! Phải mau chóng liên lạc với Kim Châu thôi, nhanh chóng chấm dứt hợp đồng chứ cứ vầy hoài chắc chết sớm! Vừa định xoay người ngồi dậy liền bị một bàn tay to lớn chạm vào người làm cho run rẩy, hắn còn chưa đi sao?
-Tỉnh rồi à?
-Hu hu…
Nàng run sợ kéo chăn cuộn vào người, hắn cực kì đáng sợ! Nhìn thấy dáng vẻ của nàng hắn cũng biết là do hôm qua không kiềm chế được mà quá tay với nàng nhưng điều này không thể giảm xuống một chút hận thù nào của hắn. Ôm nàng đang sợ hãi vào lòng, hắn hôn nhẹ trấn an rồi bỏ ra ngoài. Nàng vẫn cuộn mình trong chăn vì kinh hãi.
…
Ngày thứ tám của hợp đồng. Đối với hắn mà nói nàng sẽ là của hắn mãi mãi chẳng qua chỉ là hạn về của nàng chỉ còn hai ngày thôi. Dự tính lúc đầu của hắn là dụ hoặc nàng, khiến nàng yêu hắn rồi chính lúc đó hắn sẽ bỏ nàng một cách tàn nhẫn giống như ba hắn đã bỏ người mẹ đáng thương của hắn vậy. Trả thù, hắn đã chờ biết bao lâu để được trả thù, đã ngậm bao cay đắng để chờ đến ngày này quyết không thể bỏ qua. Nhưng mà chính hắn cũng không biết vì sao hôm qua lại kích động mạnh đến vậy mà ra tay với nàng. Phải chăng là vì câu nói của Kim Châu muốn đưa nàng rời khỏi Xích gia? Hay là còn vì một lý do nào khác?
-Gọi tiểu thư xuống cho tôi!
-Vâng thưa thiếu gia!
…
Nàng đứng trước mặt hắn không biết lại có việc gì. Hai chân truyền lại một cảm giác đau nhức đến không đứng nổi!
-Em có muốn đến trường Triệu Hy?
Nàng ngạc nhiên, Triệu Hy, ngôi trường danh tiếng về việc đào tạo các nhân tài, thường chỉ những tiểu thư, công tử con nhà quyền quý mới được tham gia vào học nhưng hắn hỏi làm gì?
-Không!
-Vì sao?
-Tôi thấy khả năng của mình không đủ!
Dĩ nhiên khả năng mà nàng nói còn bao gồm cả về học lực lẫn kinh tế. Hắn nhìn nàng đăm đăm khiến nàng cảm thấy ngột ngạt mà cúi đầu xuống.
-Đến đây!
Hắn vươn tay ra, nàng nhìn lên thấy con ngươi đen trong suốt bá đạo của hắn đang bao tóm lấy mình không nhịn được khẽ rùng mình một cái. Tiến đến trước mặt hắn nàng vẫn cảm thấy rất sợ.
-A!
Hắn kéo mạnh nàng làm nàng ngã xuống người hắn. Cơ thể nhỏ bé bị ép gắt gao vào lồng ngực rắn chắc của hắn, sợ hãi mà run rẩy. Hắn ôm nàng vào lòng cảm nhận hơi thở từ da thịt mềm mại, chậm rãi vuốt ve làn da trắng muốt. Hắn nâng cằm nàng lên, bắt nàng đối diện với hắn. Nỗi sợ chưa tiêu tan nàng nhắm mắt lại. Cảm nhận được đôi môi mềm của nàng bị hắn hôn lấy, nuốt chửng. Hắn không có ý định dừng lại, triền miên mà hôn nàng, bây giờ nàng là của hắn, hắn sẽ hưởng dụng nàng sạch sẽ không còn chút xương!
…
-Đi với tôi, mau thay đồ!
-Đi đâu?
-Sẽ biết, mau thay đồ đi!
Hắn đưa nàng bộ váy màu xanh, kết ren hoa tinh xảo, một bộ đồ đắt tiền, nàng ướm lên người cảm thấy vừa vặn. Định bước vào phòng thay đồ, liền bị hắn gọi giật:
-Thay ở đây!
Cái gì? Nàng sửng sốt nhìn hắn, thay ở đây á?
-Không thích!
-Nếu em không tự thay thì tôi sẽ thay giúp!
Nói xong hắn tiến lên một bước dọa nàng sợ hãi lui về sau. Nàng lắp bắp:
-Ở… ở ngoài này… lạnh lắm!
Lý do không chính đáng mấy nhưng mà nàng hy vọng là hắn không ép nữa. Hắn cười nhạt nhìn nàng:
-Lạnh sao? Đến đây!
Nàng khẽ tiến về phía hắn, lòng không ngừng lo sợ. Hắn ôm nàng vào lòng, lấy áo trên tay nàng bỏ xuống đất, rồi bế nàng đến chiếc ghế sofa lớn. Đặt nàng nằm xuống hắn bắt đầu cởi nút áo cổ. Nàng hoảng, không phải là cái đó nữa chứ? Nàng lập tức giãy giụa:
-Không… không đừng mà!
Hắn kiềm nàng lại, cúi xuống bên tai nàng, giọng nói đầy ma mị:
-Em sợ gì? Tôi thay áo cho em thôi mà!
Nàng khẽ run. Hắn cười nhạt, vẫn tiếp tục. Nàng nhắm chặt mắt lại, để hắn tự nhiên mà cởi bỏ hết đồ trên người nàng xuống. Cơ thể nàng hắn rất quen thuộc nhưng bao giờ hắn vẫn thấy nàng rất đẹp, không mang vẻ già dặn như tất cả những người phụ nữ hắn gặp. Trong phòng máy điều hòa đang bật làm cơ thể trắng tuyết của nàng khẽ run, hắn ôm nàng vào lòng, mặc bộ đầm xanh vào cho nàng. Bàn tay hắn lướt qua cơ thể nàng một cách bá đạo. Nàng không biết vì sao mỗi khi hắn chạm vào nàng đều làm nàng khẽ run.
-Xong rồi, mở mắt ra đi!
Nàng từ từ mở mắt. Gương mặt hắn hiện rõ ngay trước mặt, gương mặt đẹp như tạc, rắn rỏi, mạnh mẽ. Hắn cúi xuống nuốt trọn đôi môi mềm mại của nàng. Mãi một lúc, hắn mới lưu luyến rời khỏi nàng mà đi ra ngoài.
-Em chuẩn bị nhanh lên, tôi đợi dưới xe!
Tiếng đóng cửa đã vang lên từ khá lâu nàng vẫn ngồi đó. Nàng không biết mình sẽ đi đâu vào ngày hôm nay với hắn mà biết chuẩn bị những gì, đành mang theo túi xách nhỏ với vài thứ lặt vặt. Búi mái tóc dài lên, cột lại bằng một cái nơ chấm bi xanh cho cùng tông màu với váy, nàng nhìn vào gương. Một thiếu nữ với cần cổ trắng ngần, vận bộ váy màu xanh tao nhã, gương mặt tròn, đôi mắt to, môi hồng mọng. Nàng ngắm một hồi, khoác túi vào tay rồi đứng lên ra khỏi phòng.
…
Lần đầu tiên nàng đến khách sạn cao cấp như vậy, giống như phòng tổng thống ấy. Thảm lông thú, những thứ xa hoa đắt tiền, một cuộc sống thượng lưu xa xỉ. Hắn đưa nàng đến đây làm gì chứ? Đưa nàng đến phòng xong là đi mất, nàng ngồi đợi muốn ngủ gục. Giờ nàng nhớ gia đình lắm, nhớ những tiếng cãi vã của hai ông bà, nụ cười dịu dàng của mẹ và cái lưng nhễ nhại mồ hôi của ba vào những trưa nắng gắt. Bảo Bối đã về chưa? Thuyên Quân như thế nào rồi? Từ ngày ở Xích gia nàng như tách biệt với thế giới bên ngoài. Ngoài Tiêu Kỳ và hôn thê của hắn-Kim Châu cùng vài người hầu thì nàng không được gặp ai nữa hết. Thật là cô độc quá!
-Mời tiểu thư dùng bữa!
Nàng giật mình quay lại, mấy người hầu của khách sạn này ăn mặc cũng thật là đẹp, toát lên vẻ sang trọng. Họ bày cả một bàn ăn lớn, nàng cười nhẹ gật đầu:
-Cảm ơn!
Ngồi vào bàn, một nữ nhân viên tiến đến:
-Tiểu thư cần gì nữa không?
-Ơ, không, được rồi, tôi tự ăn được!
-Vâng!
Chờ họ lui hết ra ngoài, nàng mới lấy lại gương mặt ảm đạm, xa nhà thật buồn quá.
-Em sao vậy?
Nàng ngước lên, hắn đang đứng ở cửa. Nàng lại cúi đầu xuống. Hắn tiến gần về phía nàng, phát hiện trên chiếc váy xanh có thấm nước, là nàng đang khóc! Ôm nàng vào lòng, vén những sợi tóc mai để lộ gương mặt như hoa xinh đẹp. Ngón tay hắn ngăn chặn những dòng nước mắt đang lã chã rơi. Nàng tựa đầu vào lòng hắn, nức nở:
-Tôi… nhớ nhà!
-Ừm!
Hắn cũng hiểu cảm giác của nàng. Bế nàng ngồi lên đùi hắn ôn nhu hôn lên đôi mắt đẫm nước, lông mi đen cong uốn lượn theo bầu mắt vẽ ra một đường cong tuyệt mĩ.
-Đừng khóc nữa! Ngày mai là em được về mà!
Nàng gật gật đầu, tựa vào lòng hắn. Không hiểu sao hắn có cảm giác mất mát. Đột nhiên nhớ đến mẹ nàng, hắn không kiềm được hận ý, siết chặt cánh tay nàng, hắn gằn giọng:
-Việc hôm trước, em đã nhớ rõ chưa?
/22
|