Bữa tiệc ồn ào, ai ai cũng chĩa mắt nhìn vào cô gái gái mang tên tên Tịch Nghi.
Rồi đột nhiên không hiểu sao họ lại bỗng dung im phắt.
A!! Thì ra là Lục tổng đến, anh ấy vừa đến thì đã như toả ánh hào quang, hèn gì lại thu hút nhiều người đến vậy.
Tịch Nghi né tránh, cô vội vàng lẻn vào đám đông để tránh mặt, không muốn bị phát hiện, nhưng cô vẫn không kiềm được mà liếc nhìn Lục Ngạn Thành một cái.
Chỉ là...!Liên Tịch Nghi cô muốn trốn mà được sao? Với ánh mắt tinh tường của anh, cô nghĩ mình vẫn chưa bị lộ?
Lục Ngạn Thành chào hỏi với mọi người xong rồi định qua chỗ Tịch Nghi, nhưng chân vẫn chưa kịp bước thì cả bữa tiệc lại ồ lên một lần nữa.
Lần này lài là vị khách danh tiếng, giàu có nào nữa đây?? Là ai mà vừa bước vào đã khiến mọi người phải trầm trồ, ngạc nhiên đến thế?
- Nhìn đi! Cô ta là minh tinh hạng A vừa từ nước M trở về đó, tên gì mà...!Hồ Ái Ngọc, nghe nói cô ta vô cùng nổi tiếng, không ngờ hôm nay lại được chiêm ngưỡng.
- Đúng là đẹp thật, nhưng ai biết được là tự nhiên hay nhân tạo.
- Đúng rồi, cơ mà sự nghiệp của cô ta rộng mở thế này thì ai còn quan tâm thật giả.
- Chỉ là...!có ai biết chuyện này chưa? Cô ta...!chính là bạn gái cũ của Lục Ngạn Thành - Lục tổng đấy.
- Gì? Không phải cô gái họ Liên kia mới là...
- Hừ! Thứ tình nhân rẻ tiền như cô ta thì đáng là gì, Lục tổng chỉ chơi đùa thôi, còn Hồ Ái Ngọc này...!mới là mối tình đầu thật sự của Lục tổng, nghe đâu là quen từ hồi đi học.
- Vậy tại sao lại chia tay.
- Cô còn không biết lúc đó Lục gia khó khăn ta sao?? Cô ta đương nhiên không muốn chịu khổ, cơ mà lần này trở về...!không chừng là đã có kế hoạch.
- Ha! Cùng là tình cũ, nhưng để lựa chọn thì tôi chắc chắn sẽ chọn cô minh tinh hạng A này thay vì thứ giẻ rách kia.
Tịch Nghi ở đông đám đông nghe được tất cả nhưng cô chỉ lẳng lặng mỉm cười rồi nâng ly rượu lên.
Còn bên Lục Ngạn Thành, anh định đến tìm Tịch Nghi nhưng không ngờ Hồ Ái Ngọc lại bước đến.
Cô ta nở một nụ cười công nghiệp, nhẹ nhàng vén tóc, đôi môi quyến rũ bắt đầu thốt lên lời ngọt ngào.
- Thành à! Lâu rồi không gặp!
Lục Ngạn Thành không nói gì, anh định cứ vậy làm lơ cô ta rồi bỏ đi, nhưng cô ta lại vội vàng ôm anh lại.
- Ngạn Thành, em rất nhớ anh, anh có biết không??
Đương nhiên, trước khi Ngạn Thành đẩy cô ta ra thì phóng viên do cô ta sắp xếp đã kịp chụp lại khoảng khắc này.
- Cô đang làm gì vậy hả?
- Em....!em...!lần này em về...!là muốn quay lại với anh, chúng ta có thể trở lại như trước kia không? Em thật sự còn yêu anh rất nhiều! Em biết anh cũng vậy mà, phải không??
Lục Ngạn Thành nhếch mép, khẽ liếc cô ta bằng một ánh mắt lạnh thấu xương.
- Cô bị bệnh ảo tưởng nhỉ? Nói ra lời này mà không biết nhục?? Sau này đừng làm phiền tôi.
Nếu không....!tôi sẽ không niệm tình cũ đâu.
Vừa dứt lời, Lục Ngạn Thành liền bỏ đi, không nhìn lấy cô ta thêm một lần.
Hồ Ái Ngọc lần này cũng không nếu kéo, cô chỉ khẽ mỉm cười quyến rũ, ánh mắt có phần sắc bén.
...----------------...
Lục Ngạn Thành định bước đến chỗ Liên Tịch Nghi, cơ mà vừa xoay người lại thì anh đã thấy Tịch Nghi bước đi rồi không thấy đâu nữa.
Anh nhanh chóng đuổi theo, chưa được mấy bước, đột nhiên ánh đèn của bữa tiệc lại tắt.
Không còn ánh sáng mọi người trong bữa tiệc bắt đầu xôn xao.
Lúc này Ngạn Thành càng lo lắng hơn.
"Cô ấy...!sợ bóng tối."
/150
|