Em vào từ lúc nào?
Lục Tử Hàn hỏi lại lần nữa.
Lam Phi đặt túi hoa quả xuống bàn, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh.
- Vừa vào.
Có gì sao?
- Không.
Nghe cô nói vậy, Lục Tử Hàn khẽ thở ra.
Dù sao cũng không cần để Lam Phi biết chuyện này.
Một mình hắn sẽ giải quyết ổn thoả.
- Biệt thự bị niêm phong rồi.
Khi nào anh xuất viện, chúng ta sẽ đến nhà của ông nội em.
Từ khi ông nội cô mất, căn nhà đó được chuyển sang tên của cô.
Tuy nhiên, Lam Phi cũng không quay lại nơi ấy nhiều lắm.
Cô sợ rằng, quay lại bản thân sẽ khóc vì thiếu vắng ông nội.
Hiện tại, cô cũng chẳng biết về đâu nữa.
Cô không muốn quay về Lam Gia.
Còn bên phía gia đình của Lục Tử Hàn chắc chắn sẽ không đón hắn về.
Nhà của ông nội cô chính là nơi tốt nhất để ở.
- Tiểu Phi.
Bỗng Lục Tử Hàn vươn tay ra, Lam Phi nhanh chóng lắm lấy tay của hắn.
Không biết Lục Tử Hàn suy nghĩ cái gì.
Lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng tiếp.
- Khi nào tôi nhìn lại được… Tôi muốn người đầu tiên tôi nhìn thấy là em.
- Em sẽ giúp anh tìm giác mạc phù hợp.
Lục Tử Hàn bất giác siết chặt tay của Lam Phi lại.
- Tiểu Phi, tôi không giỏi ăn nói.
Đối với em, tôi chỉ có mong muốn duy nhất… Em đừng rời bỏ tôi, có được không?
Lam Phi còn chưa kịp phản ứng.
Lục Tử Hàn đã vươn tay tháo tấm băng trên mắt xuống.
Lúc này, Lam Phi mới được nhìn rõ toàn bộ gương mặt của Lục Tử Hàn.
Không còn tấm băng kia nữa, không còn vướng chướng ngại vật.
Gương mặt của hắn nhìn thoáng qua ai cũng sẽ thấy Lục Tư Thâm.
Nhưng Lam Phi không nghĩ như vậy.
Hắn là Lục Tử Hàn.
Hắn khác với Lục Tư Thâm.
Hắn mới là chồng của cô.
- Tiểu Phi, có thể ôm em không?
Khoé miệng Lam Phi bất giác cong lên.
Cô vươn tay nhào vào lòng của Lục Tử Hàn.
Hắn cũng ôm lấy cô.
Hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể của Lam Phi thoang thoảng bên mũi của Lục Tử Hàn.
Tiểu Phi… Em không biết được rằng kể từ lần đó anh đã thích em.
Thích em 7 năm rồi…
… … … … … … … … …
Bên phía Lục gia lúc này rất căng thẳng.
Ông cụ Lục triệu tập một cuộc họp gia đình.
Tất cả các thành viên đều có mặt đầy đủ.
Nhưng có vẻ, cuộc họp còn chưa bắt đầu.
Một người đàn ông cao lớn từ từ xuống xe.
Hắn ta tháo chiếc kính râm xuống rồi bình thản đi vào bên trong dinh thự.
Quản gia đang nóng ruột đứng đợi ở ngoài lúc này chạy vội đến.
- Lục Tam gia, ông cụ Lục chờ ngài rất lâu rồi.
Lục Cẩn lười biếng quét mắt về phía quản gia rồi đi vào bên trong.
Khi cánh cửa phòng lớn được mở ra, tất cả ánh mắt của thành viên trong gia đình đều đổ dồn về phía này.
Lục Cẩn cao ngạo đi vào, đến bên chiếc ghế ngay cạnh ông cụ Lục rồi ngồi xuống.
Từ trước đến nay, ở Lục gia chưa từng có ai dám để ông cụ Lục phải chờ đợi.
Ai nấy cũng sợ uy quyền của ông cụ Lục.
Tuy nhiên, có một trường hợp đặc biệt là ngoại lệ, đó chính là Lục Cẩn.
Nhìn thoáng qua, ai cũng phải cảm thán vì gương mặt của vị Lục Tam gia này giống ông cụ Lục đến 7, 8 phần.
Cho dù là con riêng nhưng quyền lực của Lục Cẩn ở Lục gia không hề tầm thường.
Người có thể khiến ông cụ Lục bảo vệ chắc chắn là một kẻ không dễ chọc vào.
- Lục Cẩn, trễ 10 phút.
Con còn muốn để chúng ta đợi đến khi nào nữa?
- Vậy thì bắt đầu đi.
Ông cụ Lục chỉ khẽ thở dài.
Hộ lí bên cạnh bắt đầu cầm di chúc lên, đọc to trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Theo như di chúc.
Tài sản Lục gia sẽ chia làm 2 phần lớn.
Theo lời của ông cụ Lục một phần di chúc sẽ được chuyển sang tên của Lục Cẩn, phần còn lại dành cho người thừa kế.
Nhưng hộ lí đang đọc đến nửa chừng, ông cụ Lục chợt giơ tay bảo dừng lại.
- Mọi người cũng đã biết, ban đầu ta đã định Tử Hàn sẽ là người thừa kế.
Tuy nhiên, Tử Hàn không may gặp tai nạn bị mù hai mắt.
Ta vốn rất coi trọng thằng bé… Chính vì vậy… Tài sản của người thừa kế sẽ chia đôi.
Tư Thâm một phần, Tử Hàn một phần.
- Cái gì? Tôi phản đối!
Lục Tư Thâm phản đối lập tức đứng dậy.
Điều này cũng dậy lên sự bàn tán xôn xao xung quanh.
- Tư Thâm! Ngồi xuống!
Bị ông cụ Lục trừng mắt, Lục Tư Thâm đành bất đắc dĩ ngồi xuống ngay.
Hắn không thể chấp nhận kết quả như vậy.
- Ai phản đối cũng vô dụng.
Đây là quyết định của ta.
Lục Tư Thâm quả thật không chấp nhận được cái kết quả này.
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Lục Tư Thâm đã là người rời ghế bỏ đi đầu tiên.
Sau đó, Lục Cẩn cũng vì quá chán nên cũng đứng dậy bỏ đi.
Vừa đi ra bên ngoài, một tên áo đen từ đâu đi đến giao cho Lục Cẩn một phong thư.
Hắn cầm phong thư rồi nhanh chóng bóc ra.
Bên trong phong thư có rất nhiều tấm hình.
Mà điều đặc biệt hơn, những tấm hình này đều chụp một cô gái từ nhiều góc độ khác nhau.
Bất giác, Lục Cẩn nở nụ cười quỷ dị.
- Không ngờ, cháu trai và cô ấy lại có duyên như vậy.
- Thưa ngài, có cần chúng tôi…
Hắn lắc đầu.
- Nên tặng gì cho hai người ấy đây? Một quả bom thì sao?
Nói đến đây, Lục Cẩn chợt hơi cau mày.
Hắn nhét những tấm ảnh kia vào trong áo, coi như bảo bối.
- Đem hai đứa nó đến biệt thự của tôi.
Đích thân tôi sẽ dạy lại đứa cháu trai không biết điều đó.
Còn có… Bảo bối Tiểu Phi nữa chứ….
Lục Tử Hàn hỏi lại lần nữa.
Lam Phi đặt túi hoa quả xuống bàn, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh.
- Vừa vào.
Có gì sao?
- Không.
Nghe cô nói vậy, Lục Tử Hàn khẽ thở ra.
Dù sao cũng không cần để Lam Phi biết chuyện này.
Một mình hắn sẽ giải quyết ổn thoả.
- Biệt thự bị niêm phong rồi.
Khi nào anh xuất viện, chúng ta sẽ đến nhà của ông nội em.
Từ khi ông nội cô mất, căn nhà đó được chuyển sang tên của cô.
Tuy nhiên, Lam Phi cũng không quay lại nơi ấy nhiều lắm.
Cô sợ rằng, quay lại bản thân sẽ khóc vì thiếu vắng ông nội.
Hiện tại, cô cũng chẳng biết về đâu nữa.
Cô không muốn quay về Lam Gia.
Còn bên phía gia đình của Lục Tử Hàn chắc chắn sẽ không đón hắn về.
Nhà của ông nội cô chính là nơi tốt nhất để ở.
- Tiểu Phi.
Bỗng Lục Tử Hàn vươn tay ra, Lam Phi nhanh chóng lắm lấy tay của hắn.
Không biết Lục Tử Hàn suy nghĩ cái gì.
Lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng tiếp.
- Khi nào tôi nhìn lại được… Tôi muốn người đầu tiên tôi nhìn thấy là em.
- Em sẽ giúp anh tìm giác mạc phù hợp.
Lục Tử Hàn bất giác siết chặt tay của Lam Phi lại.
- Tiểu Phi, tôi không giỏi ăn nói.
Đối với em, tôi chỉ có mong muốn duy nhất… Em đừng rời bỏ tôi, có được không?
Lam Phi còn chưa kịp phản ứng.
Lục Tử Hàn đã vươn tay tháo tấm băng trên mắt xuống.
Lúc này, Lam Phi mới được nhìn rõ toàn bộ gương mặt của Lục Tử Hàn.
Không còn tấm băng kia nữa, không còn vướng chướng ngại vật.
Gương mặt của hắn nhìn thoáng qua ai cũng sẽ thấy Lục Tư Thâm.
Nhưng Lam Phi không nghĩ như vậy.
Hắn là Lục Tử Hàn.
Hắn khác với Lục Tư Thâm.
Hắn mới là chồng của cô.
- Tiểu Phi, có thể ôm em không?
Khoé miệng Lam Phi bất giác cong lên.
Cô vươn tay nhào vào lòng của Lục Tử Hàn.
Hắn cũng ôm lấy cô.
Hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể của Lam Phi thoang thoảng bên mũi của Lục Tử Hàn.
Tiểu Phi… Em không biết được rằng kể từ lần đó anh đã thích em.
Thích em 7 năm rồi…
… … … … … … … … …
Bên phía Lục gia lúc này rất căng thẳng.
Ông cụ Lục triệu tập một cuộc họp gia đình.
Tất cả các thành viên đều có mặt đầy đủ.
Nhưng có vẻ, cuộc họp còn chưa bắt đầu.
Một người đàn ông cao lớn từ từ xuống xe.
Hắn ta tháo chiếc kính râm xuống rồi bình thản đi vào bên trong dinh thự.
Quản gia đang nóng ruột đứng đợi ở ngoài lúc này chạy vội đến.
- Lục Tam gia, ông cụ Lục chờ ngài rất lâu rồi.
Lục Cẩn lười biếng quét mắt về phía quản gia rồi đi vào bên trong.
Khi cánh cửa phòng lớn được mở ra, tất cả ánh mắt của thành viên trong gia đình đều đổ dồn về phía này.
Lục Cẩn cao ngạo đi vào, đến bên chiếc ghế ngay cạnh ông cụ Lục rồi ngồi xuống.
Từ trước đến nay, ở Lục gia chưa từng có ai dám để ông cụ Lục phải chờ đợi.
Ai nấy cũng sợ uy quyền của ông cụ Lục.
Tuy nhiên, có một trường hợp đặc biệt là ngoại lệ, đó chính là Lục Cẩn.
Nhìn thoáng qua, ai cũng phải cảm thán vì gương mặt của vị Lục Tam gia này giống ông cụ Lục đến 7, 8 phần.
Cho dù là con riêng nhưng quyền lực của Lục Cẩn ở Lục gia không hề tầm thường.
Người có thể khiến ông cụ Lục bảo vệ chắc chắn là một kẻ không dễ chọc vào.
- Lục Cẩn, trễ 10 phút.
Con còn muốn để chúng ta đợi đến khi nào nữa?
- Vậy thì bắt đầu đi.
Ông cụ Lục chỉ khẽ thở dài.
Hộ lí bên cạnh bắt đầu cầm di chúc lên, đọc to trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Theo như di chúc.
Tài sản Lục gia sẽ chia làm 2 phần lớn.
Theo lời của ông cụ Lục một phần di chúc sẽ được chuyển sang tên của Lục Cẩn, phần còn lại dành cho người thừa kế.
Nhưng hộ lí đang đọc đến nửa chừng, ông cụ Lục chợt giơ tay bảo dừng lại.
- Mọi người cũng đã biết, ban đầu ta đã định Tử Hàn sẽ là người thừa kế.
Tuy nhiên, Tử Hàn không may gặp tai nạn bị mù hai mắt.
Ta vốn rất coi trọng thằng bé… Chính vì vậy… Tài sản của người thừa kế sẽ chia đôi.
Tư Thâm một phần, Tử Hàn một phần.
- Cái gì? Tôi phản đối!
Lục Tư Thâm phản đối lập tức đứng dậy.
Điều này cũng dậy lên sự bàn tán xôn xao xung quanh.
- Tư Thâm! Ngồi xuống!
Bị ông cụ Lục trừng mắt, Lục Tư Thâm đành bất đắc dĩ ngồi xuống ngay.
Hắn không thể chấp nhận kết quả như vậy.
- Ai phản đối cũng vô dụng.
Đây là quyết định của ta.
Lục Tư Thâm quả thật không chấp nhận được cái kết quả này.
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Lục Tư Thâm đã là người rời ghế bỏ đi đầu tiên.
Sau đó, Lục Cẩn cũng vì quá chán nên cũng đứng dậy bỏ đi.
Vừa đi ra bên ngoài, một tên áo đen từ đâu đi đến giao cho Lục Cẩn một phong thư.
Hắn cầm phong thư rồi nhanh chóng bóc ra.
Bên trong phong thư có rất nhiều tấm hình.
Mà điều đặc biệt hơn, những tấm hình này đều chụp một cô gái từ nhiều góc độ khác nhau.
Bất giác, Lục Cẩn nở nụ cười quỷ dị.
- Không ngờ, cháu trai và cô ấy lại có duyên như vậy.
- Thưa ngài, có cần chúng tôi…
Hắn lắc đầu.
- Nên tặng gì cho hai người ấy đây? Một quả bom thì sao?
Nói đến đây, Lục Cẩn chợt hơi cau mày.
Hắn nhét những tấm ảnh kia vào trong áo, coi như bảo bối.
- Đem hai đứa nó đến biệt thự của tôi.
Đích thân tôi sẽ dạy lại đứa cháu trai không biết điều đó.
Còn có… Bảo bối Tiểu Phi nữa chứ….
/73
|