Tử Hàn… Đừng bỏ em…
Lam Phi thấy Lục Tử Hàn gỡ tay mình ra thì cố níu kéo.
Tuy nhiên hắn đứng dậy, bất đắc dĩ để thuộc hạ của Lục Cẩn đưa đi.
Hiện tại, hắn không thể bảo vệ cho Lam Phi.
Hắn không thế lực, không thể nhìn thấy gì,… Nếu cứ tiếp tục đối đầu với Lục Cẩn, chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn thà để Lam Phi ở lại còn hơn là chống trả khiến cô gặp nguy hiểm.
Đây là cách duy nhất khiến cô bình an.
Lục Cẩn sẽ không làm hại cô, chỉ cần cô biết cách sống sao cho cẩn thận là được.
Nhìn Lục Tử Hàn rời đi, Lam Phi bất giác nhớ lại cảnh mẹ bỏ cô.
Một mình rất cô đơn.
Cô cúi xuống, nắm chặt tay lại.
Còn Lục Cẩn đi đến nắm chặt hai bả vai của cô, nhìn chằm cô bằng cặp mắt si tình.
- Tiểu Phi, Lục Tử Hàn cũng giống như những người khác thôi.
Chỉ có tôi mới thực sự yêu em.
Nói rồi, Lục Cẩn ôm Lam Phi vào lòng.
Cô chỉ thất thần để hắn ôm.
Có lẽ, cô cần thời gian để khôi phục nỗi đau.
- Được rồi, đừng khóc nữa.
Lần này tôi không nhốt em.
Em có thể trở về sống cuộc sống của em, dĩ nhiên phải bao gồm cả tôi nữa.
…
Lục Tử Hàn được đưa trở lại Lục gia.
Kể từ khi buộc phải để Lam Phi ở lại, hắn thật sự như trở về bản tính lạnh lùng ban đầu.
- Tử Hàn, bác sĩ cũng đã nói với ta rồi.
Mắt của cháu vẫn có thể khôi phục.
Ta sẽ sắp xếp đưa cháu sang Mĩ để các bác sĩ chuyên môn thay giác mạc.
- Theo như sắp xếp của ông.
Ông cụ Lục trông thấy dáng vẻ lạnh lùng của Lục Tử Hàn thì rất vừa ý.
Sở dĩ, ông muốn chia nửa phần của vị trí thừa kế cho đứa cháu này vì vô tình nghe được tin tức mắt của Lục Tử Hàn có thể hồi phục.
Theo như ông biết, cách xử lí tình huống và cách tiếp quản mọi việc của Lục Tử Hàn rất tốt.
Đặc biệt là tính quyết đoán, vì lợi ích mà không màng bất cứ cái gì cản trở.
Dường như ông cụ Lục nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc trẻ hiện diện trong đứa cháu trai này.
Đây mới chính là lí do ông luôn tin tưởng, mong muốn Lục Tử Hàn trở thành người thừa kế.
Ông cụ Lục thở dài, đứng dậy vô vai của Lục Tử Hàn.
- Cháu là đứa cháu trai mà ta tin tưởng nhất.
Tử Hàn, ta mong cháu trở thành người kế vị ta hơn ai hết.
Nghe những lời này, Lục Tử Hàn bất giác siết chặt tay lại.
Đợi ông cụ Lục đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lục Tử Hàn không nhịn được mà đấm mạnh xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Một dòng máu đỏ từ tay hắn chảy xuống nhỏ từng giọt xuống đất.
Trở thành người thừa kế Lục gia? Hắn muốn hủy hoại cái gia tộc này thì đúng hơn.
Nếu không vì người đàn ông kia, mẹ hắn cũng đã không phải khổ sở như vậy.
Nếu không phải người người tên Lục Thận Hàng đến nhận làm ba hắn, làm sao hắn có thể vướng vào cái gia tộc thối nát này?
Lục phu nhân gϊếŧ mẹ hắn.
Lục gia lại bao che cho bà ta.
Mối thù này, dù có chết hắn cũng không quên được.
Căn phòng bỗng chốc trở lên im lặng.
Nhưng Lục Tử Hàn chợt ngoảnh đầu lại, giơ tay đỡ được cú đấm của người vừa đi vào.
Mắt của Lục Tử Hàn bị mù nhưng tai hắn vô cùng nhạy bén.
Đặc biệt, mùi hương quen thuộc từ trên người của đối phương khiến hắn biết rõ là ai.
- Lục Tử Hàn, sao anh không chết đi? Sao anh lúc nào cũng phải cản đường của tôi!
Lục Tư Thâm kích động co chân đạp đổ chiếc ghế bên cạnh.
Hơn thế nữa, hắn gạt hết cổ vật trong phòng xuống dường như muốn phát tiết.
Từ lúc mẹ mất, tình cảm của hai anh em bọn họ bắt đầu rạn nứt.
Tuy Lục Tư Thâm cũng hận Lục gia nhưng người hắn hận hơn bao giờ hết chính là Lục Tử Hàn.
Hắn cho rằng nếu mẹ không thử món ăn giúp Lục Tử Hàn thì bà ấy cũng không phải mất mạng.
Trước đây, khi còn sống với mẹ, Lục Tư Thâm vốn rất đáng yêu.
Hắn lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh trai, làm nũng với anh trai.
Lục Tư Thâm đã từng coi Lục Tử Hàn như thần tượng mà hãnh diện.
Chỉ là, sau cái chết của mẹ… Hình tượng người anh đó đã sụp đổ trong mắt hắn.
Lục Tử Hàn chỉ im lặng.
Bên tai hắn vẫn còn vang lên tiếng khóc của Lục Tư Thâm lúc trước.
Đứa em trai làm nũng với hắn, luôn nấp sau lưng hắn.
Tất cả cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
- Em hận anh trai đến vậy sao?
- Nếu không vì anh, mẹ sẽ chết sao? Tôi không có người anh trai như anh!
Lục Tử Hàn loạng choạng đứng dậy.
Cánh tay hắn vẫn đang rỉ máu nhưng hắn lại không có cảm giác gì.
- Trước đây, anh chỉ nghĩ em vì đố kị.
Thật không ngờ, sự hận thù lại lớn như vậy…
Lần này, Lục Tử Hàn dứt khoát đi ra ngoài.
Vì mắt không nhìn thấy nên hắn dẫm phải những mảnh vụn dưới đất.
Còn Lục Tư Thâm chỉ đứng tại chỗ, hắn vẫn không cam tâm mà nổi cơn giận dữ.
Vừa đi ra khỏi phòng, Lục Tử Hàn lần mò tìm đường đi lên tầng 3.
Bước chân của hắn dần trở lên khó khăn.
Máu từ tay vẫn chảy ra liên tục, chân bị những mảnh thủy tinh xuyên qua cũng bắt đầu buốt cứng.
Có lẽ hắn chính là người cô độc hơn bất cứ ai.
Lúc trước hắn có mẹ, có Lục Tư Thâm ở bên cạnh.
Bây giờ… Ngoài Lam Phi ra… Hắn không còn gì cả.
Đầu óc của Lục Tử Hàn bỗng quay cuồng.
Hắn cố gắng vịn tay vào lan can đứng cho vững.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà cả người ngã về phía sau.
Người ở trong biệt thự lập tức hét lên thất thanh.
- Người đâu, Tử Hàn thiếu gia rơi từ trên tầng 3 xuống…
- Mau gọi cấp cứu….
Lam Phi thấy Lục Tử Hàn gỡ tay mình ra thì cố níu kéo.
Tuy nhiên hắn đứng dậy, bất đắc dĩ để thuộc hạ của Lục Cẩn đưa đi.
Hiện tại, hắn không thể bảo vệ cho Lam Phi.
Hắn không thế lực, không thể nhìn thấy gì,… Nếu cứ tiếp tục đối đầu với Lục Cẩn, chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn thà để Lam Phi ở lại còn hơn là chống trả khiến cô gặp nguy hiểm.
Đây là cách duy nhất khiến cô bình an.
Lục Cẩn sẽ không làm hại cô, chỉ cần cô biết cách sống sao cho cẩn thận là được.
Nhìn Lục Tử Hàn rời đi, Lam Phi bất giác nhớ lại cảnh mẹ bỏ cô.
Một mình rất cô đơn.
Cô cúi xuống, nắm chặt tay lại.
Còn Lục Cẩn đi đến nắm chặt hai bả vai của cô, nhìn chằm cô bằng cặp mắt si tình.
- Tiểu Phi, Lục Tử Hàn cũng giống như những người khác thôi.
Chỉ có tôi mới thực sự yêu em.
Nói rồi, Lục Cẩn ôm Lam Phi vào lòng.
Cô chỉ thất thần để hắn ôm.
Có lẽ, cô cần thời gian để khôi phục nỗi đau.
- Được rồi, đừng khóc nữa.
Lần này tôi không nhốt em.
Em có thể trở về sống cuộc sống của em, dĩ nhiên phải bao gồm cả tôi nữa.
…
Lục Tử Hàn được đưa trở lại Lục gia.
Kể từ khi buộc phải để Lam Phi ở lại, hắn thật sự như trở về bản tính lạnh lùng ban đầu.
- Tử Hàn, bác sĩ cũng đã nói với ta rồi.
Mắt của cháu vẫn có thể khôi phục.
Ta sẽ sắp xếp đưa cháu sang Mĩ để các bác sĩ chuyên môn thay giác mạc.
- Theo như sắp xếp của ông.
Ông cụ Lục trông thấy dáng vẻ lạnh lùng của Lục Tử Hàn thì rất vừa ý.
Sở dĩ, ông muốn chia nửa phần của vị trí thừa kế cho đứa cháu này vì vô tình nghe được tin tức mắt của Lục Tử Hàn có thể hồi phục.
Theo như ông biết, cách xử lí tình huống và cách tiếp quản mọi việc của Lục Tử Hàn rất tốt.
Đặc biệt là tính quyết đoán, vì lợi ích mà không màng bất cứ cái gì cản trở.
Dường như ông cụ Lục nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc trẻ hiện diện trong đứa cháu trai này.
Đây mới chính là lí do ông luôn tin tưởng, mong muốn Lục Tử Hàn trở thành người thừa kế.
Ông cụ Lục thở dài, đứng dậy vô vai của Lục Tử Hàn.
- Cháu là đứa cháu trai mà ta tin tưởng nhất.
Tử Hàn, ta mong cháu trở thành người kế vị ta hơn ai hết.
Nghe những lời này, Lục Tử Hàn bất giác siết chặt tay lại.
Đợi ông cụ Lục đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lục Tử Hàn không nhịn được mà đấm mạnh xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Một dòng máu đỏ từ tay hắn chảy xuống nhỏ từng giọt xuống đất.
Trở thành người thừa kế Lục gia? Hắn muốn hủy hoại cái gia tộc này thì đúng hơn.
Nếu không vì người đàn ông kia, mẹ hắn cũng đã không phải khổ sở như vậy.
Nếu không phải người người tên Lục Thận Hàng đến nhận làm ba hắn, làm sao hắn có thể vướng vào cái gia tộc thối nát này?
Lục phu nhân gϊếŧ mẹ hắn.
Lục gia lại bao che cho bà ta.
Mối thù này, dù có chết hắn cũng không quên được.
Căn phòng bỗng chốc trở lên im lặng.
Nhưng Lục Tử Hàn chợt ngoảnh đầu lại, giơ tay đỡ được cú đấm của người vừa đi vào.
Mắt của Lục Tử Hàn bị mù nhưng tai hắn vô cùng nhạy bén.
Đặc biệt, mùi hương quen thuộc từ trên người của đối phương khiến hắn biết rõ là ai.
- Lục Tử Hàn, sao anh không chết đi? Sao anh lúc nào cũng phải cản đường của tôi!
Lục Tư Thâm kích động co chân đạp đổ chiếc ghế bên cạnh.
Hơn thế nữa, hắn gạt hết cổ vật trong phòng xuống dường như muốn phát tiết.
Từ lúc mẹ mất, tình cảm của hai anh em bọn họ bắt đầu rạn nứt.
Tuy Lục Tư Thâm cũng hận Lục gia nhưng người hắn hận hơn bao giờ hết chính là Lục Tử Hàn.
Hắn cho rằng nếu mẹ không thử món ăn giúp Lục Tử Hàn thì bà ấy cũng không phải mất mạng.
Trước đây, khi còn sống với mẹ, Lục Tư Thâm vốn rất đáng yêu.
Hắn lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh trai, làm nũng với anh trai.
Lục Tư Thâm đã từng coi Lục Tử Hàn như thần tượng mà hãnh diện.
Chỉ là, sau cái chết của mẹ… Hình tượng người anh đó đã sụp đổ trong mắt hắn.
Lục Tử Hàn chỉ im lặng.
Bên tai hắn vẫn còn vang lên tiếng khóc của Lục Tư Thâm lúc trước.
Đứa em trai làm nũng với hắn, luôn nấp sau lưng hắn.
Tất cả cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
- Em hận anh trai đến vậy sao?
- Nếu không vì anh, mẹ sẽ chết sao? Tôi không có người anh trai như anh!
Lục Tử Hàn loạng choạng đứng dậy.
Cánh tay hắn vẫn đang rỉ máu nhưng hắn lại không có cảm giác gì.
- Trước đây, anh chỉ nghĩ em vì đố kị.
Thật không ngờ, sự hận thù lại lớn như vậy…
Lần này, Lục Tử Hàn dứt khoát đi ra ngoài.
Vì mắt không nhìn thấy nên hắn dẫm phải những mảnh vụn dưới đất.
Còn Lục Tư Thâm chỉ đứng tại chỗ, hắn vẫn không cam tâm mà nổi cơn giận dữ.
Vừa đi ra khỏi phòng, Lục Tử Hàn lần mò tìm đường đi lên tầng 3.
Bước chân của hắn dần trở lên khó khăn.
Máu từ tay vẫn chảy ra liên tục, chân bị những mảnh thủy tinh xuyên qua cũng bắt đầu buốt cứng.
Có lẽ hắn chính là người cô độc hơn bất cứ ai.
Lúc trước hắn có mẹ, có Lục Tư Thâm ở bên cạnh.
Bây giờ… Ngoài Lam Phi ra… Hắn không còn gì cả.
Đầu óc của Lục Tử Hàn bỗng quay cuồng.
Hắn cố gắng vịn tay vào lan can đứng cho vững.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà cả người ngã về phía sau.
Người ở trong biệt thự lập tức hét lên thất thanh.
- Người đâu, Tử Hàn thiếu gia rơi từ trên tầng 3 xuống…
- Mau gọi cấp cứu….
/73
|