Chương Tiếp » Tử Hàn, anh sắp phẫu thuật sao? Anh… Có sao không?
Lam Phi nghe rất rõ người đầu dây bên kia nhắc nhở Lục Tử Hàn sắp phải vào phòng phẫu thuật.
Cô rất lo lắng cho hắn.
- Không sao, chỉ là thay giác mạc thôi.
Tôi, rất nhanh sẽ được nhìn thấy em.
Thực ra, người tìm kiếm giác mạc cho Lục Tử Hàn không phải là người của Lục gia mà là Du Minh Hạo.
Để có thể sang Mĩ né tránh tầm mắt của Lục Cẩn và Lục Tư Thâm, Lục Tử Hàn đã mạo hiểm chuẩn bị mọi thứ.
Lúc hắn ngã từ tầng 3 xuống đã có 2 người giúp việc mà Du Minh Hạo gài vào sắp xếp.
Tất cả được dàn dựng rất tỉ mỉ, ngay cả máu bắn lên người Lục Tư Thâm cũng là thật.
Đến bệnh viện, tất cả bác sĩ cũng là người của Du Minh Hạo.
Chỉ cần làm giả hồ sơ, chẩn đoán bệnh sai là hoàn toàn có thể dễ dàng sang Mĩ mà không bị ai nghi ngờ.
Tất cả mọi người đều không nghi ngờ gì.
Ai mà có thể đoán được kế hoạch hoàn hảo như vậy là do một tay Lục Tử Hàn dàn dựng chứ?
- Tiểu Phi, em cố gắng chịu đựng một thời gian.
Tôi nhất định sẽ đến đón em.
Nghe được câu nói này, trong lòng Lam Phi cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cô nở một cười mà bấy lâu nay cô không thể làm.
Lần này cô khóc vì cảm thấy hạnh phúc, không phải sự đau khổ.
Lục Tử Hàn không có bỏ cô, cô sẽ không còn bị bỏ rơi nữa.
- Em sẽ đợi anh.
- Tiểu Phi, anh yêu em.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc.
Sau đó, kết nối lập tức bị ngắt khiến Lam Phi có chút tiếc nuối vì chưa thể nói câu đó với Lục Tử Hàn.
Hắn nói hắn yêu cô.
Còn cô cũng yêu hắn.
Lam Phi cất chiếc điện thoại này vào một chỗ bí mật rồi lên giường đi ngủ.
Đêm nay cô ngủ rất ngon, không có lấy một cơn ác mộng nào nữa.
Chắc vì được nghe thấy giọng nói của Lục Tử Hàn nên mới khiến cô an giấc như vậy.
Sáng hôm sau, Lam Phi được ông cụ Lục gọi đến dinh thự nên cô phải dậy từ rất sớm để quản gia tới đón mình.
Lục gia sau vụ hôn lễ hôm qua thì rất căng thẳng.
Các thành viên đều được tập hợp lại tại Từ Đường.
Lam Phi với thân phận vợ của Lục Tử Hàn nên cũng phải tham gia.
Cô ngồi ở chiếc ghế hàng thứ 4, cùng các vị con dâu đều hướng ánh mắt về phía Lục Tư Thâm đang quỳ gối trước ông cụ Lục.
- Ta không muốn truy cứu chuyện này.
Nhưng mặt mũi của Lục gia đều bị mất hết rồi.
- Ông nội, việc này cháu sẽ giải quyết ổn thoả.
- Tốt nhất người phụ nữ kia đừng hòng bước chân vào Lục gia nửa bước!
Ông cụ Lục có vẻ đang rất tức giận.
Tuy nhiên, đám người bên cạnh nhưng xem một bộ phim hài vậy.
Ông cụ Lục từ trước đến nay luôn tự hào vì bản thân đã leo lên chức vị tối cao của Lục gia như hiện tại.
Tuy rằng là vậy, nhưng đời sau của ông thì càng ngày càng kém cỏi.
Đứa con trai cả Lục Thận Hàng thì chỉ có năng lực tầm thường.
Đứa con riêng Lục Cẩn là loại người khát máu, ngoài vòng pháp luật.
- Haiz… Gia chủ.
Rốt cuộc người thừa kế ngài nhìn trúng có năng lực gì vậy?
- Còn không bằng đứa cháu trai của Nhị lão.
- Nghe nói, đứa cháu trai của nhị lão đang công tố viên cấp cao thì phải.
Đúng thật là giỏi giang.
Sắc mặt của ông cụ Lục ngày càng tệ hơn.
- Lục Tử Hàn lâm vào trạng thái hôn mê phải sang Mĩ điều trị.
Đúng là tiếc cho một nhân tài, nếu không bị mù chắc sẽ là người tương lai dẫn dắt Lục gia.
- Chắc hậu duệ sau của Gia chủ không có duyên ngồi lên chức vị này rồi.
Ông cụ Lục tức tối gõ mạnh chiếc gậy xuống dưới đất khiến ai nấy đều im lặng.
Ông có thể cảm nhận được rằng bản thân ngày càng mất đi sự uy nghiêm và tiếng nói trước gia tộc.
Từ trước đến nay, ông chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn như hiện tại.
Con cái đã không ra gì, đến cả cháu nội cũng toàn một lũ vô dụng.
Trước kia, ông cụ Lục nhìn trúng Lục Tử Hàn.
Vậy mà đứa cháu ông bồi dưỡng, coi trong nhất lại bị tai nạn mù đi đôi mắt, đã vậy mới đây còn bị ngã từ tầng 3 xuống.
Ông cụ Lục thực sự nghi ngờ, liệu tai nạn xảy ra với Lục Tử Hàn có phải do đám người trước mặt gây ra không.
Lam Phi nhìn đám người trước mặt thì vô cùng chán ghét.
Nói gì thì nói, bọn họ dù sao cũng là người của Lục gia, vậy mà tình cảm còn không bằng người ngoài.
Bây giờ cô mới thấy được bản chất thật sự của một đại gia tộc là như thế nào.
Còn đang trong trạng thái suy nghĩ, một bóng người đi đến nắm lấy cổ tay của Lam Phi trước con mắt của những người khác.
- Tôi đang đau đầu, về phòng với tôi.
- Chú nhỏ, chú làm cái gì vậy?
Trước mặt rất nhiều người như vậy mà Lục Cẩn lại dám lôi kéo thân mật với cô.
Đây là không coi ai ra gì đúng không?
- Lục Cẩn, buông ta con bé ra.
Ông cụ Lục cảm thấy rất không vui vẻ khi Lục Cẩn lại dám ngang nhiên ra tay với Lam Phi.
Phải biết rằng Lam Phi là vợ của Lục Tử Hàn.
Lục Cẩn dám làm ra chuyện này thì mặt mũi của ông cụ Lục cũng mất hết.
- Không phải chuyện của ba.
Lam Phi, từ giờ sẽ là người của tôi!
Xung quanh nghe vậy bắt đầu nổi lên những lời bàn tán.
Các vị lão gia ai nấy đều như mở cờ trong bụng.
Họ đã chờ ngày ông cụ Lục bị mất mặt lâu lắm rồi.
- Lục Cẩn! Mau buông tay Lam Phi ra!
Lam Phi biết chắc Lục Cẩn sẽ không buông ta cô.
Tuy nhiên, cô lại có ý tưởng khác khiến mối quan hệ của Lục Cẩn và ông cụ Lục trở lên căng thẳng.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lam Phi bỗng chốc tỏ ra ủy khuất đến đáng thương.
- Chú… Chú nhỏ… Xin chú buông tay… Cháu ra… Đau…
Ông cụ Lục cũng dần mất kiên nhẫn khi thấy nụ cười đểu của mấy lão già xung quanh.
- Người đâu, còn không mau tới kéo Lục Tam Gia ra! Cái nhà này rốt cuộc loạn lắm rồi!.
Lam Phi nghe rất rõ người đầu dây bên kia nhắc nhở Lục Tử Hàn sắp phải vào phòng phẫu thuật.
Cô rất lo lắng cho hắn.
- Không sao, chỉ là thay giác mạc thôi.
Tôi, rất nhanh sẽ được nhìn thấy em.
Thực ra, người tìm kiếm giác mạc cho Lục Tử Hàn không phải là người của Lục gia mà là Du Minh Hạo.
Để có thể sang Mĩ né tránh tầm mắt của Lục Cẩn và Lục Tư Thâm, Lục Tử Hàn đã mạo hiểm chuẩn bị mọi thứ.
Lúc hắn ngã từ tầng 3 xuống đã có 2 người giúp việc mà Du Minh Hạo gài vào sắp xếp.
Tất cả được dàn dựng rất tỉ mỉ, ngay cả máu bắn lên người Lục Tư Thâm cũng là thật.
Đến bệnh viện, tất cả bác sĩ cũng là người của Du Minh Hạo.
Chỉ cần làm giả hồ sơ, chẩn đoán bệnh sai là hoàn toàn có thể dễ dàng sang Mĩ mà không bị ai nghi ngờ.
Tất cả mọi người đều không nghi ngờ gì.
Ai mà có thể đoán được kế hoạch hoàn hảo như vậy là do một tay Lục Tử Hàn dàn dựng chứ?
- Tiểu Phi, em cố gắng chịu đựng một thời gian.
Tôi nhất định sẽ đến đón em.
Nghe được câu nói này, trong lòng Lam Phi cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cô nở một cười mà bấy lâu nay cô không thể làm.
Lần này cô khóc vì cảm thấy hạnh phúc, không phải sự đau khổ.
Lục Tử Hàn không có bỏ cô, cô sẽ không còn bị bỏ rơi nữa.
- Em sẽ đợi anh.
- Tiểu Phi, anh yêu em.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc.
Sau đó, kết nối lập tức bị ngắt khiến Lam Phi có chút tiếc nuối vì chưa thể nói câu đó với Lục Tử Hàn.
Hắn nói hắn yêu cô.
Còn cô cũng yêu hắn.
Lam Phi cất chiếc điện thoại này vào một chỗ bí mật rồi lên giường đi ngủ.
Đêm nay cô ngủ rất ngon, không có lấy một cơn ác mộng nào nữa.
Chắc vì được nghe thấy giọng nói của Lục Tử Hàn nên mới khiến cô an giấc như vậy.
Sáng hôm sau, Lam Phi được ông cụ Lục gọi đến dinh thự nên cô phải dậy từ rất sớm để quản gia tới đón mình.
Lục gia sau vụ hôn lễ hôm qua thì rất căng thẳng.
Các thành viên đều được tập hợp lại tại Từ Đường.
Lam Phi với thân phận vợ của Lục Tử Hàn nên cũng phải tham gia.
Cô ngồi ở chiếc ghế hàng thứ 4, cùng các vị con dâu đều hướng ánh mắt về phía Lục Tư Thâm đang quỳ gối trước ông cụ Lục.
- Ta không muốn truy cứu chuyện này.
Nhưng mặt mũi của Lục gia đều bị mất hết rồi.
- Ông nội, việc này cháu sẽ giải quyết ổn thoả.
- Tốt nhất người phụ nữ kia đừng hòng bước chân vào Lục gia nửa bước!
Ông cụ Lục có vẻ đang rất tức giận.
Tuy nhiên, đám người bên cạnh nhưng xem một bộ phim hài vậy.
Ông cụ Lục từ trước đến nay luôn tự hào vì bản thân đã leo lên chức vị tối cao của Lục gia như hiện tại.
Tuy rằng là vậy, nhưng đời sau của ông thì càng ngày càng kém cỏi.
Đứa con trai cả Lục Thận Hàng thì chỉ có năng lực tầm thường.
Đứa con riêng Lục Cẩn là loại người khát máu, ngoài vòng pháp luật.
- Haiz… Gia chủ.
Rốt cuộc người thừa kế ngài nhìn trúng có năng lực gì vậy?
- Còn không bằng đứa cháu trai của Nhị lão.
- Nghe nói, đứa cháu trai của nhị lão đang công tố viên cấp cao thì phải.
Đúng thật là giỏi giang.
Sắc mặt của ông cụ Lục ngày càng tệ hơn.
- Lục Tử Hàn lâm vào trạng thái hôn mê phải sang Mĩ điều trị.
Đúng là tiếc cho một nhân tài, nếu không bị mù chắc sẽ là người tương lai dẫn dắt Lục gia.
- Chắc hậu duệ sau của Gia chủ không có duyên ngồi lên chức vị này rồi.
Ông cụ Lục tức tối gõ mạnh chiếc gậy xuống dưới đất khiến ai nấy đều im lặng.
Ông có thể cảm nhận được rằng bản thân ngày càng mất đi sự uy nghiêm và tiếng nói trước gia tộc.
Từ trước đến nay, ông chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn như hiện tại.
Con cái đã không ra gì, đến cả cháu nội cũng toàn một lũ vô dụng.
Trước kia, ông cụ Lục nhìn trúng Lục Tử Hàn.
Vậy mà đứa cháu ông bồi dưỡng, coi trong nhất lại bị tai nạn mù đi đôi mắt, đã vậy mới đây còn bị ngã từ tầng 3 xuống.
Ông cụ Lục thực sự nghi ngờ, liệu tai nạn xảy ra với Lục Tử Hàn có phải do đám người trước mặt gây ra không.
Lam Phi nhìn đám người trước mặt thì vô cùng chán ghét.
Nói gì thì nói, bọn họ dù sao cũng là người của Lục gia, vậy mà tình cảm còn không bằng người ngoài.
Bây giờ cô mới thấy được bản chất thật sự của một đại gia tộc là như thế nào.
Còn đang trong trạng thái suy nghĩ, một bóng người đi đến nắm lấy cổ tay của Lam Phi trước con mắt của những người khác.
- Tôi đang đau đầu, về phòng với tôi.
- Chú nhỏ, chú làm cái gì vậy?
Trước mặt rất nhiều người như vậy mà Lục Cẩn lại dám lôi kéo thân mật với cô.
Đây là không coi ai ra gì đúng không?
- Lục Cẩn, buông ta con bé ra.
Ông cụ Lục cảm thấy rất không vui vẻ khi Lục Cẩn lại dám ngang nhiên ra tay với Lam Phi.
Phải biết rằng Lam Phi là vợ của Lục Tử Hàn.
Lục Cẩn dám làm ra chuyện này thì mặt mũi của ông cụ Lục cũng mất hết.
- Không phải chuyện của ba.
Lam Phi, từ giờ sẽ là người của tôi!
Xung quanh nghe vậy bắt đầu nổi lên những lời bàn tán.
Các vị lão gia ai nấy đều như mở cờ trong bụng.
Họ đã chờ ngày ông cụ Lục bị mất mặt lâu lắm rồi.
- Lục Cẩn! Mau buông tay Lam Phi ra!
Lam Phi biết chắc Lục Cẩn sẽ không buông ta cô.
Tuy nhiên, cô lại có ý tưởng khác khiến mối quan hệ của Lục Cẩn và ông cụ Lục trở lên căng thẳng.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lam Phi bỗng chốc tỏ ra ủy khuất đến đáng thương.
- Chú… Chú nhỏ… Xin chú buông tay… Cháu ra… Đau…
Ông cụ Lục cũng dần mất kiên nhẫn khi thấy nụ cười đểu của mấy lão già xung quanh.
- Người đâu, còn không mau tới kéo Lục Tam Gia ra! Cái nhà này rốt cuộc loạn lắm rồi!.
/73
|