Nếu anh yêu một người, anh sẽ thấy họ đáng để tin tưởng.
Đừng để cái suy nghĩ bảo thủ ấy lấn át.
Du Minh Hạo không thể hiểu nổi.
Anh ta vốn sinh ra trong một gia đình quý tộc vô cùng giàu có.
Từ nhỏ, tuy anh ta sống cùng với ba mẹ nhưng không hề cảm thấy tình cảm của họ dành cho đối phương.
Có thể nói, Du Minh Hạo từ kho sinh ra chưa thấy ba cười nói với mẹ một lần nào.
Cho đến khi anh ta tận mắt thấy mẹ ôm ấp một người đàn ông khác, lại phát hiện ba cùng người tình thân mật đi du lịch thì vô cùng tuyệt vọng.
Lúc ấy, Du Minh Hạo mới nhận ra một điều bản thân anh ta được sinh ra chỉ để trở thành công cụ kế thừa sự nghiệp gia đình.
Ba mẹ đều xuất thân từ giới thượng lưu nhưng vì lợi ích mới lấy nhau.
Chỉ cần kết hôn, sinh ra một đứa con thì dù họ có bao người tình bên ngoài cũng không ai dị nghị.
- Tử Hàn, có bao giờ… Cậu cảm thấy cô độc chưa?
Lục Tử Hàn chỉnh lại tư thế rồi từ từ nằm thoải mái trên giường bệnh.
- Thường xuyên.
- Cậu không thấy gì sao?
- Cô độc thì là cô độc.
Còn thấy gì nữa?
Đối với Lục Tử Hàn thì chuyện này hắn cảm thấy vô cùng bình thường.
Hắn đã trải qua nỗi sợ này rất nhiều lần.
Thậm chí một thời gian hắn bị mắc bệnh trầm cảm.
Du Minh Hạo cảm thấy khá mệt mỏi nên đứng dậy muốn ra ngoài hít thở một chút.
Trước khi đi, anh ta còn không quên bật các đoạn ghi âm trong cuộc họp lên cho Lục Tử Hàn nghe.
- Tử Hàn, tôi tin cậu.
Tuy mắt không thể nhìn nhưng hãy tận dụng cái đầu của cậu.
- Tôi không phải cái máy để anh vắt kiệt sức lực.
- Ngoan ngoãn đi.
Mỗi ngày tôi sẽ cập nhật tình hình của người phụ nữ kia cho cậu.
Lục Tử Hàn bị Du Minh Hạo nắm được thóp thì vô cùng khó chịu.
Được lắm… Du Minh Hạo rất được…
…
Lam Phi thực sự sắp không thể chịu được nữa.
Lục Cẩn mỗi ngày đều tự tiện xông vào nhà cô trái phép.
Đã vậy, hắn còn ngang nhiên ôm cô đi ngủ mỗi tối.
Nhiều lúc, Lam Phi dường như muốn động thủ nhưng đám thuộc hạ của Lục Cẩn không phải dạng vừa.
Chỉ cần cô có hành động bất thường gì, chắc chắn đám người kia sẽ xông vào ngăn cản.
Mấy ngày nay sắc mặt của cô không thể nào xấu hơn.
Công việc bên phía Lam Thị dạo này khiếm Lam Phi vô cùng đau đầu.
Cổ phiếu sau vụ từ hôn của Lục gia thì bị tụt dốc không phanh.
Lam Tống Quân lại không may bị viêm dạ dày phải nhập viện.
Mộc Y Na thì chỉ lo lắng cho Lam Tuyết.
Chính vì thế Lam Phi mới vừa phải lo chạy việc ở công ty, vừa phải tranh thủ đi thăm ba mình.
- Lam Tổng, mảnh đất phía Tây thành bị Hưng Thịnh thu mua rồi.
Các cổ đông đang tất bật đòi ngài cho họ một câu trả lời thoả đáng.
Nghe trợ lí báo cáo, Lam Phi tức giận đập tập tài liệu xuống bàn.
Cô thở dài, đưa tay day day trán.
- Giúp tôi đặt lịch hẹn gặp Tổng giám đốc bên Hưng Thịnh một chuyến.
- Dạ vâng.
Đợi trợ lí đóng cửa đi ra ngoài, lúc này Lam Phi không thể trụ được nữa mà tì mặt xuống bàn.
Rốt cuộc là cô còn phải sống như thế này đến bao giờ? Chỉ muốn muốn cuộc sống bình thường, bên cạnh người mình yêu lại khó đến vậy sao? Hết việc của Lục Tử Hàn, Lục Gia Lục Cẩn, lại Lục Tư Thâm rồi đến Lam Thị… Sao mọi thứ đều là là cô chịu đựng gồng gánh như vậy?
Vốn Lam Phi không muốn nhúng tay vào giải quyết nhưng vì Lam Thị cũng là tâm huyết cả đời của mẹ cô nên cô không thể nhìn nó sụp đổ.
Bất giác, Lam Phi quay đầu đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa kính.
Ánh nắng buổi chiều ngả vào khiến tâm trạng của cô càng trở lêm buồn bực.
Cuộc sống trước khi mẹ mất rất tốt, đó là cuộc sống cô vui vẻ nhất.
Cũng là buổi chiều như vậy, mẹ dẫn cô đi công viên giải trí, dẫn cô đi chơi…
Giải quyết công việc đến tối, Lam Phi mệt mỏi cầm túi xách đi ra khỏi phòng làm việc.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ thì thở dài rồi vội vàng đi đến bệnh viện.
Theo như bác sĩ chẩn đoán, Lam Tống Quân trước đây đã có tiền sử đau dạ dày nghiêm trọng.
Dạo gần đây, ông phải lo mọi thứ, lại phải làm việc với lịch trình kín mít, ăn uống không hợp lí nên mới dẫn đến bệnh cũ tái phát.
- Lam tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Vị bác sĩ chịu trách nhiệm với bệnh tình của Lam Tống Quân đưa cô đến phòng làm việc của ông ta.
Sau đó, ông ta đưa cô một tờ giấy xét nghiệm với bản chụp hoàn toàn rõ nét.
- Tôi vốn tưởng rằng ba cô chỉ là viêm dạ dày cấp nặng thôi.
Thật không ngờ sau khi xét nghiệm, kiểm tra toàn thân mới phát hiện ông ấy bị ung thư.
Bên tai của Lam Phi như có sét đáng ngang qua.
Tay cô run run cầm lấy tờ giấy xét nghiệm.
Hiện tại, cô không biết cảm xúc ra sao nữa.
Cô đã từng rất hận ba, nhưng cô chưa từng nghĩ đến một ngày ba cô lại xảy ra chuyện.
- Là…ung thư giai đoạn cuối sao?
- Chính xác là như vậy.
Người nhà nên chuẩn bị tâm lí trước.
Bên tai cô dường như bị ù đi.
Dù bác sĩ có nói gì nữa thì cô vẫn không thể nghe rõ được.
Tay cô nắm chặt tờ giấy xét nghiệm, hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống.
- Bác sĩ… Ba tôi… Đã biết chuyện này chưa?
- Tôi chưa nói cho bệnh nhân nhưng có vẻ ông ấy cũng đoán ra được rồi.
Thời gian này, cô nên ở cạnh ông ấy nhiều hơn, ba cô không còn nhiều thời gian nữa..
Đừng để cái suy nghĩ bảo thủ ấy lấn át.
Du Minh Hạo không thể hiểu nổi.
Anh ta vốn sinh ra trong một gia đình quý tộc vô cùng giàu có.
Từ nhỏ, tuy anh ta sống cùng với ba mẹ nhưng không hề cảm thấy tình cảm của họ dành cho đối phương.
Có thể nói, Du Minh Hạo từ kho sinh ra chưa thấy ba cười nói với mẹ một lần nào.
Cho đến khi anh ta tận mắt thấy mẹ ôm ấp một người đàn ông khác, lại phát hiện ba cùng người tình thân mật đi du lịch thì vô cùng tuyệt vọng.
Lúc ấy, Du Minh Hạo mới nhận ra một điều bản thân anh ta được sinh ra chỉ để trở thành công cụ kế thừa sự nghiệp gia đình.
Ba mẹ đều xuất thân từ giới thượng lưu nhưng vì lợi ích mới lấy nhau.
Chỉ cần kết hôn, sinh ra một đứa con thì dù họ có bao người tình bên ngoài cũng không ai dị nghị.
- Tử Hàn, có bao giờ… Cậu cảm thấy cô độc chưa?
Lục Tử Hàn chỉnh lại tư thế rồi từ từ nằm thoải mái trên giường bệnh.
- Thường xuyên.
- Cậu không thấy gì sao?
- Cô độc thì là cô độc.
Còn thấy gì nữa?
Đối với Lục Tử Hàn thì chuyện này hắn cảm thấy vô cùng bình thường.
Hắn đã trải qua nỗi sợ này rất nhiều lần.
Thậm chí một thời gian hắn bị mắc bệnh trầm cảm.
Du Minh Hạo cảm thấy khá mệt mỏi nên đứng dậy muốn ra ngoài hít thở một chút.
Trước khi đi, anh ta còn không quên bật các đoạn ghi âm trong cuộc họp lên cho Lục Tử Hàn nghe.
- Tử Hàn, tôi tin cậu.
Tuy mắt không thể nhìn nhưng hãy tận dụng cái đầu của cậu.
- Tôi không phải cái máy để anh vắt kiệt sức lực.
- Ngoan ngoãn đi.
Mỗi ngày tôi sẽ cập nhật tình hình của người phụ nữ kia cho cậu.
Lục Tử Hàn bị Du Minh Hạo nắm được thóp thì vô cùng khó chịu.
Được lắm… Du Minh Hạo rất được…
…
Lam Phi thực sự sắp không thể chịu được nữa.
Lục Cẩn mỗi ngày đều tự tiện xông vào nhà cô trái phép.
Đã vậy, hắn còn ngang nhiên ôm cô đi ngủ mỗi tối.
Nhiều lúc, Lam Phi dường như muốn động thủ nhưng đám thuộc hạ của Lục Cẩn không phải dạng vừa.
Chỉ cần cô có hành động bất thường gì, chắc chắn đám người kia sẽ xông vào ngăn cản.
Mấy ngày nay sắc mặt của cô không thể nào xấu hơn.
Công việc bên phía Lam Thị dạo này khiếm Lam Phi vô cùng đau đầu.
Cổ phiếu sau vụ từ hôn của Lục gia thì bị tụt dốc không phanh.
Lam Tống Quân lại không may bị viêm dạ dày phải nhập viện.
Mộc Y Na thì chỉ lo lắng cho Lam Tuyết.
Chính vì thế Lam Phi mới vừa phải lo chạy việc ở công ty, vừa phải tranh thủ đi thăm ba mình.
- Lam Tổng, mảnh đất phía Tây thành bị Hưng Thịnh thu mua rồi.
Các cổ đông đang tất bật đòi ngài cho họ một câu trả lời thoả đáng.
Nghe trợ lí báo cáo, Lam Phi tức giận đập tập tài liệu xuống bàn.
Cô thở dài, đưa tay day day trán.
- Giúp tôi đặt lịch hẹn gặp Tổng giám đốc bên Hưng Thịnh một chuyến.
- Dạ vâng.
Đợi trợ lí đóng cửa đi ra ngoài, lúc này Lam Phi không thể trụ được nữa mà tì mặt xuống bàn.
Rốt cuộc là cô còn phải sống như thế này đến bao giờ? Chỉ muốn muốn cuộc sống bình thường, bên cạnh người mình yêu lại khó đến vậy sao? Hết việc của Lục Tử Hàn, Lục Gia Lục Cẩn, lại Lục Tư Thâm rồi đến Lam Thị… Sao mọi thứ đều là là cô chịu đựng gồng gánh như vậy?
Vốn Lam Phi không muốn nhúng tay vào giải quyết nhưng vì Lam Thị cũng là tâm huyết cả đời của mẹ cô nên cô không thể nhìn nó sụp đổ.
Bất giác, Lam Phi quay đầu đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa kính.
Ánh nắng buổi chiều ngả vào khiến tâm trạng của cô càng trở lêm buồn bực.
Cuộc sống trước khi mẹ mất rất tốt, đó là cuộc sống cô vui vẻ nhất.
Cũng là buổi chiều như vậy, mẹ dẫn cô đi công viên giải trí, dẫn cô đi chơi…
Giải quyết công việc đến tối, Lam Phi mệt mỏi cầm túi xách đi ra khỏi phòng làm việc.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ thì thở dài rồi vội vàng đi đến bệnh viện.
Theo như bác sĩ chẩn đoán, Lam Tống Quân trước đây đã có tiền sử đau dạ dày nghiêm trọng.
Dạo gần đây, ông phải lo mọi thứ, lại phải làm việc với lịch trình kín mít, ăn uống không hợp lí nên mới dẫn đến bệnh cũ tái phát.
- Lam tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Vị bác sĩ chịu trách nhiệm với bệnh tình của Lam Tống Quân đưa cô đến phòng làm việc của ông ta.
Sau đó, ông ta đưa cô một tờ giấy xét nghiệm với bản chụp hoàn toàn rõ nét.
- Tôi vốn tưởng rằng ba cô chỉ là viêm dạ dày cấp nặng thôi.
Thật không ngờ sau khi xét nghiệm, kiểm tra toàn thân mới phát hiện ông ấy bị ung thư.
Bên tai của Lam Phi như có sét đáng ngang qua.
Tay cô run run cầm lấy tờ giấy xét nghiệm.
Hiện tại, cô không biết cảm xúc ra sao nữa.
Cô đã từng rất hận ba, nhưng cô chưa từng nghĩ đến một ngày ba cô lại xảy ra chuyện.
- Là…ung thư giai đoạn cuối sao?
- Chính xác là như vậy.
Người nhà nên chuẩn bị tâm lí trước.
Bên tai cô dường như bị ù đi.
Dù bác sĩ có nói gì nữa thì cô vẫn không thể nghe rõ được.
Tay cô nắm chặt tờ giấy xét nghiệm, hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống.
- Bác sĩ… Ba tôi… Đã biết chuyện này chưa?
- Tôi chưa nói cho bệnh nhân nhưng có vẻ ông ấy cũng đoán ra được rồi.
Thời gian này, cô nên ở cạnh ông ấy nhiều hơn, ba cô không còn nhiều thời gian nữa..
/73
|