*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong hàng ngàn người, cơ hội hai người gặp được nhau là bao nhiêu?
Trước tuổi 19, Lục Yên không biết mình sẽ gặp được anh, không biết tình yêu là hương vị gì.
Tạ Đạo Niên cũng vậy, giống cô, không biết hương vị của tình yêu là gì.
Bọn họ sống ở nơi mà họ không biết nhau, Lục Yên theo mẹ đi khắp nơi, đi qua rất nhiều danh lam thắng cảnh, đi qua nhiều thành phố, cuối cùng chuyển đến thành phố Ngô, cô chuyển trường rất nhiều, trường nào cũng chỉ học được trong một thời gian ngắn, bạn bè cũng không thân nhau lắm.
Mẹ cô nói, cô vốn thuộc về nơi này.
Lục Yên có ấn tượng rất mơ hồ về bố mình, chỉ biết ông tên là Lục Miễn Huy, là một thầy giáo, là mối tình đầu của Đào Nhạc, sau khi bọn họ kết hôn thì sinh ra Lục Yên. Hồi Lục Yên còn rất nhỏ thì bố đã qua đời, cô không nhớ rõ hình dáng của bố, thậm chí mơ cô cũng chưa từng mơ thấy.
Ngoại trừ ảnh chụp còn lại, ngoại trừ biết câu chuyện cũ do mẹ kể lại cho nghe, còn lại cái gì cũng không biết.
Cô rất mong muốn, rất rất nhớ, cũng đã từng khóc.
Tạ Đạo Niên lớn lên ở thành phố Ngô, được bao bọc bởi không khí tao nhã của nơi đây, được dạy bảo dưới sự nghiêm khắc của bố, mẹ vừa dịu dàng vừa yêu thương anh, với sự dậy dỗ đó của bố mẹ, từ nhỏ Tạ Đạo Niên đã học được cách sống độc lập. Gia phong* của Tạ gia rất nghiêm, từ nhỏ anh đã phải đạt được sự ưu tú, người khác đang chơi, thì anh đọc sách luyện chữ, người khác đọc sách, thì anh phải đọc nhiều hơn họ. Do nhiều năm kiềm chế nên anh trưởng thành hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, anh còn lên một kế hoạch cho tương lai.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Đạo Niên đều chưa làm qua chuyện gì bất thường.
Anh cũng rất ít gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Thành phố Ngô có nhiều cây mộc miên cao to, những đóa hoa màu đỏ trên cây như một chiếc váy cưới trên bầu trời, chim én bay qua, như có như không để lại hình bóng, cây liễu màu xanh ngắt bên bờ sông ẩm ướt, có thể nhìn thấy dưới đáy sông có thủy thảo* xinh đẹp. (*thủy thảo = cỏ nước, là một loại thực vật sống trong nước. Chúng có thể sống hoàn toàn trong nước, một phần trong nước hoặc trong môi trường ẩm ướt như bùn)
Ở đây rất yên tĩnh, vừa có cảm giác hiện đại vừa có cảm giác đơn giản cổ xưa.
Khi Lục Yên mới đến thành phố Ngô, cô vẫn chưa gặp được Tạ Đạo Niên, nhà của hai người cách nhau mấy con phố, nếu như ngày đó Lục Yên không đi mua táo đỏ cho Đào Nhạc, thì cô cũng không đến Vân Phù Cư.
Đào Nhạc đã từng nói với cô, Yên Yên, khi con thích một người đàn ông, con sẽ thấy điều gì đó khác biệt.
Ngày đó gặp Tạ Đạo Niên, là khi hoàng hôn, bên ngoài cửa hàng Vân Phù Cư có một dải cầu vồng.
Có một chàng trai đang đứng gảy bàn tính ở quầy hàng, ngón tay di chuyển vừa nhanh vừa thành thạo, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa chăm chú, mái tóc trước mái không dài, chỉ đến lông mày, môi hồng hồng, khí sắc* rất tốt, ngón tay gảy rất nhanh, dường như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. (*khí sắc: thần sắc, tinh thần, khí thế, tác phong...)
Lục Yên nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu mình.
Mà chàng trai đó, gảy bàn tính xong, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đó vừa đen vừa sáng.
Xin chào, bạn muốn mua gì?
Lục Yên cảm thấy chiếc kẹo cao su cô nhai trong miệng sắp rơi ra ngoài.
Trước đây Đào Nhạc cùng người khác góp vốn mở quán bar, bình thường sau khi Lục Yên tan học sẽ đến quán bar chờ bà về nhà ăn cơm, ngồi ở một góc quầy bar, cô nhìn thấy rất nhiều người.
Bạc tình giả dối, thề non hẹn biển, hoa ngôn xảo ngữ, vui vẻ và thăng trầm.
Bởi vì tịch mịch*, nên tùy tiện tìm ai đó, bởi vì tịch mịch, nên ai đến cũng không từ chối. (*tịch mịch: cô quạnh, cô đơn lạnh lẽo, trống vắng...)
Chuyện đó ở khắp mọi nơi.
Khi còn bé Lục Yên không hiểu, chỉ biết là họ luôn đổi người bên cạnh họ.
Những người đàn ông áo quần bảnh bao vẻ mặt tươi cười nhìn cô từ trên xuống dưới, Lục Yên cảm thấy có một nỗi sợ hãi không thể giải thích.
Từng người từng người thân thể sinh động, không biết khoác lên người bộ dạng gì, không biết đang có chủ ý gì.
Vì vậy, cho đến bây giờ cô cũng chưa muốn nghĩ đến người yêu tương lai của mình trông như thế nào.
Năm cấp 2 có một cậu bé gửi thư cho cô, chặn đường thổ lộ tình cảm với cô, cô theo bản năng trốn tránh.
Không phải vậy, cô không muốn là người như vậy.
Lúc lên đại học, có người hỏi, Tiểu Yên, điều kiện của cậu tốt như vậy, sao không tìm bạn trai? Những bạn nữ khác đều đang đi tìm bạn trai.
Tất cả những bạn nữ khác đang đi tìm, nhưng Lục Yên vẫn đang dừng chân tại chỗ.
Cũng có thể, cô đang đợi một cơ hội, đợi chờ, người đó ở đâu?
Cho đến ngày đó, cô mới hiểu ý nghĩa câu nói của Đào Nhạc.
....
Còn Tạ Đạo Niên nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa trước mắt, khuân mặt xinh xắn, đôi mắt to long lanh, hỏi cô cái gì cô cũng không nói, miệng hơi hé mở, cái kẹo cao su trong như miệng như sắp rơi ra.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên anh gặp cô. Anh đã nhiều lần gặp cô, khi cô đang ngồi xổm ở trên đường, ở trong ngõ hẻm, ở trên cầu, thường hay nhìn một góc sông, hoa cỏ, mắt dí vào rất gần, làn váy bị kéo lên, còn không phát hiện ra.
Anh đứng trên cây cầu, nhìn phong cảnh tưởi đẹp thì cảnh đó đập vào mắt anh.
Buổi tối tại quảng trường khiêu vũ cũng có bóng dáng của cô, cô bị một đám bác gái vây quanh, các bác gái đang nói cười vui vẻ với cô, cô nhảy lên và đi ra phía trước.
Mẹ thường hay nói có một cô gái xinh đẹp ở giữa một nhóm bác gái, cô gái nhìn trông rất hoạt bát.
Mỗi lần nhìn thấy cô, là mỗi một bộ quần áo khác nhau, cái váy nào cũng có màu sắc tươi sáng, dậy buộc tóc cũng là nhiều loại khác nhau.
Cô gái này hình như rất năng động, có một loại sức sống phát ra từ bên trong.
Một cảm giác không câu nệ*. (*không câu nệ: không so đo tính toán, không hạn chế...)
Tạ Đạo Niên chưa bao giờ có loại cảm giác đó.
Mà hôm nay, anh gặp lại cô, cảm thấy cô hình như đang ngẩn ngơ.
Em, em muốn mua táo đỏ... Ánh mắt cô di chuyển vòng vo, nói không trôi chảy.
Tạ Đạo Niên đi lấy táo đỏ cho cô, cô đi thật sát phía sau anh, Tạ Đạo Niên có chút nghi ngờ, lại hỏi cô, Còn muốn mua gì nữa à?
Cô nhìn như vừa mới tỉnh mộng, chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một lúc.
Còn muốn mua ý dĩ*, tuyết nhĩ**, hạt sen...
(* ý dĩ: là một loại hạt có nhiều công dụng như - lợi sữa cho phụ nữ sinh đẻ, bồi bổ cơ thể, chữa phong thấp sưng đau, loét cổ tử cung...)
(**Tuyết nhĩ: mộc nhĩ trắng, có công dụng cầm máu, rong huyết, thuốc tẩy sán, chữa đau nhức răng...)
Nghe cô liệt kê một hàng dài, Tạ Đạo Niên đều nhớ rõ, xoay người đến ngăn tủ đưa cho cô từng loại một.
....
Tiếng động xunh quanh dịu lại, Lục Yên nhìn thấy trên quầy có đặt một con mèo thần tài*, cái tai bị thiếu một góc. Trên ghế để một cây mận đen**, những chiếc lá còn chưa được tỉa. Trên một bình thủy tinh có chữ viết sai, bị gạch ngang lên. Trước cửa hàng có một cái một chiếc xe đi ngang qua, đằng sau trở một bao tải, trên mặt bao tải có chữ - thức ăn gia súc.
(*Mèo thần tài: Đem lại cát tường, Chiêu tài cho Chủ Nhân)
(**Mận đen)
Việc quan trọng nhất là chàng trai ở trước mặt cô đây, anh đang lấy hạt ý dĩ cho cô.
Từng hạt, từng hạt, âm thanh các hạt ma sát vào nhau.
Từng hạt lớn hạt nhỏ như rơi vào mâm ngọc.
---- Yên Yên, khi con thích một người đàn ông, con sẽ thấy điều gì đó khác biệt.
Trong hàng ngàn người, cơ hội hai người gặp được nhau là bao nhiêu?
Trước tuổi 19, Lục Yên không biết mình sẽ gặp được anh, không biết tình yêu là hương vị gì.
Tạ Đạo Niên cũng vậy, giống cô, không biết hương vị của tình yêu là gì.
Bọn họ sống ở nơi mà họ không biết nhau, Lục Yên theo mẹ đi khắp nơi, đi qua rất nhiều danh lam thắng cảnh, đi qua nhiều thành phố, cuối cùng chuyển đến thành phố Ngô, cô chuyển trường rất nhiều, trường nào cũng chỉ học được trong một thời gian ngắn, bạn bè cũng không thân nhau lắm.
Mẹ cô nói, cô vốn thuộc về nơi này.
Lục Yên có ấn tượng rất mơ hồ về bố mình, chỉ biết ông tên là Lục Miễn Huy, là một thầy giáo, là mối tình đầu của Đào Nhạc, sau khi bọn họ kết hôn thì sinh ra Lục Yên. Hồi Lục Yên còn rất nhỏ thì bố đã qua đời, cô không nhớ rõ hình dáng của bố, thậm chí mơ cô cũng chưa từng mơ thấy.
Ngoại trừ ảnh chụp còn lại, ngoại trừ biết câu chuyện cũ do mẹ kể lại cho nghe, còn lại cái gì cũng không biết.
Cô rất mong muốn, rất rất nhớ, cũng đã từng khóc.
Tạ Đạo Niên lớn lên ở thành phố Ngô, được bao bọc bởi không khí tao nhã của nơi đây, được dạy bảo dưới sự nghiêm khắc của bố, mẹ vừa dịu dàng vừa yêu thương anh, với sự dậy dỗ đó của bố mẹ, từ nhỏ Tạ Đạo Niên đã học được cách sống độc lập. Gia phong* của Tạ gia rất nghiêm, từ nhỏ anh đã phải đạt được sự ưu tú, người khác đang chơi, thì anh đọc sách luyện chữ, người khác đọc sách, thì anh phải đọc nhiều hơn họ. Do nhiều năm kiềm chế nên anh trưởng thành hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, anh còn lên một kế hoạch cho tương lai.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Đạo Niên đều chưa làm qua chuyện gì bất thường.
Anh cũng rất ít gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Thành phố Ngô có nhiều cây mộc miên cao to, những đóa hoa màu đỏ trên cây như một chiếc váy cưới trên bầu trời, chim én bay qua, như có như không để lại hình bóng, cây liễu màu xanh ngắt bên bờ sông ẩm ướt, có thể nhìn thấy dưới đáy sông có thủy thảo* xinh đẹp. (*thủy thảo = cỏ nước, là một loại thực vật sống trong nước. Chúng có thể sống hoàn toàn trong nước, một phần trong nước hoặc trong môi trường ẩm ướt như bùn)
Ở đây rất yên tĩnh, vừa có cảm giác hiện đại vừa có cảm giác đơn giản cổ xưa.
Khi Lục Yên mới đến thành phố Ngô, cô vẫn chưa gặp được Tạ Đạo Niên, nhà của hai người cách nhau mấy con phố, nếu như ngày đó Lục Yên không đi mua táo đỏ cho Đào Nhạc, thì cô cũng không đến Vân Phù Cư.
Đào Nhạc đã từng nói với cô, Yên Yên, khi con thích một người đàn ông, con sẽ thấy điều gì đó khác biệt.
Ngày đó gặp Tạ Đạo Niên, là khi hoàng hôn, bên ngoài cửa hàng Vân Phù Cư có một dải cầu vồng.
Có một chàng trai đang đứng gảy bàn tính ở quầy hàng, ngón tay di chuyển vừa nhanh vừa thành thạo, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa chăm chú, mái tóc trước mái không dài, chỉ đến lông mày, môi hồng hồng, khí sắc* rất tốt, ngón tay gảy rất nhanh, dường như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. (*khí sắc: thần sắc, tinh thần, khí thế, tác phong...)
Lục Yên nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu mình.
Mà chàng trai đó, gảy bàn tính xong, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đó vừa đen vừa sáng.
Xin chào, bạn muốn mua gì?
Lục Yên cảm thấy chiếc kẹo cao su cô nhai trong miệng sắp rơi ra ngoài.
Trước đây Đào Nhạc cùng người khác góp vốn mở quán bar, bình thường sau khi Lục Yên tan học sẽ đến quán bar chờ bà về nhà ăn cơm, ngồi ở một góc quầy bar, cô nhìn thấy rất nhiều người.
Bạc tình giả dối, thề non hẹn biển, hoa ngôn xảo ngữ, vui vẻ và thăng trầm.
Bởi vì tịch mịch*, nên tùy tiện tìm ai đó, bởi vì tịch mịch, nên ai đến cũng không từ chối. (*tịch mịch: cô quạnh, cô đơn lạnh lẽo, trống vắng...)
Chuyện đó ở khắp mọi nơi.
Khi còn bé Lục Yên không hiểu, chỉ biết là họ luôn đổi người bên cạnh họ.
Những người đàn ông áo quần bảnh bao vẻ mặt tươi cười nhìn cô từ trên xuống dưới, Lục Yên cảm thấy có một nỗi sợ hãi không thể giải thích.
Từng người từng người thân thể sinh động, không biết khoác lên người bộ dạng gì, không biết đang có chủ ý gì.
Vì vậy, cho đến bây giờ cô cũng chưa muốn nghĩ đến người yêu tương lai của mình trông như thế nào.
Năm cấp 2 có một cậu bé gửi thư cho cô, chặn đường thổ lộ tình cảm với cô, cô theo bản năng trốn tránh.
Không phải vậy, cô không muốn là người như vậy.
Lúc lên đại học, có người hỏi, Tiểu Yên, điều kiện của cậu tốt như vậy, sao không tìm bạn trai? Những bạn nữ khác đều đang đi tìm bạn trai.
Tất cả những bạn nữ khác đang đi tìm, nhưng Lục Yên vẫn đang dừng chân tại chỗ.
Cũng có thể, cô đang đợi một cơ hội, đợi chờ, người đó ở đâu?
Cho đến ngày đó, cô mới hiểu ý nghĩa câu nói của Đào Nhạc.
....
Còn Tạ Đạo Niên nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa trước mắt, khuân mặt xinh xắn, đôi mắt to long lanh, hỏi cô cái gì cô cũng không nói, miệng hơi hé mở, cái kẹo cao su trong như miệng như sắp rơi ra.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên anh gặp cô. Anh đã nhiều lần gặp cô, khi cô đang ngồi xổm ở trên đường, ở trong ngõ hẻm, ở trên cầu, thường hay nhìn một góc sông, hoa cỏ, mắt dí vào rất gần, làn váy bị kéo lên, còn không phát hiện ra.
Anh đứng trên cây cầu, nhìn phong cảnh tưởi đẹp thì cảnh đó đập vào mắt anh.
Buổi tối tại quảng trường khiêu vũ cũng có bóng dáng của cô, cô bị một đám bác gái vây quanh, các bác gái đang nói cười vui vẻ với cô, cô nhảy lên và đi ra phía trước.
Mẹ thường hay nói có một cô gái xinh đẹp ở giữa một nhóm bác gái, cô gái nhìn trông rất hoạt bát.
Mỗi lần nhìn thấy cô, là mỗi một bộ quần áo khác nhau, cái váy nào cũng có màu sắc tươi sáng, dậy buộc tóc cũng là nhiều loại khác nhau.
Cô gái này hình như rất năng động, có một loại sức sống phát ra từ bên trong.
Một cảm giác không câu nệ*. (*không câu nệ: không so đo tính toán, không hạn chế...)
Tạ Đạo Niên chưa bao giờ có loại cảm giác đó.
Mà hôm nay, anh gặp lại cô, cảm thấy cô hình như đang ngẩn ngơ.
Em, em muốn mua táo đỏ... Ánh mắt cô di chuyển vòng vo, nói không trôi chảy.
Tạ Đạo Niên đi lấy táo đỏ cho cô, cô đi thật sát phía sau anh, Tạ Đạo Niên có chút nghi ngờ, lại hỏi cô, Còn muốn mua gì nữa à?
Cô nhìn như vừa mới tỉnh mộng, chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một lúc.
Còn muốn mua ý dĩ*, tuyết nhĩ**, hạt sen...
(* ý dĩ: là một loại hạt có nhiều công dụng như - lợi sữa cho phụ nữ sinh đẻ, bồi bổ cơ thể, chữa phong thấp sưng đau, loét cổ tử cung...)
(**Tuyết nhĩ: mộc nhĩ trắng, có công dụng cầm máu, rong huyết, thuốc tẩy sán, chữa đau nhức răng...)
Nghe cô liệt kê một hàng dài, Tạ Đạo Niên đều nhớ rõ, xoay người đến ngăn tủ đưa cho cô từng loại một.
....
Tiếng động xunh quanh dịu lại, Lục Yên nhìn thấy trên quầy có đặt một con mèo thần tài*, cái tai bị thiếu một góc. Trên ghế để một cây mận đen**, những chiếc lá còn chưa được tỉa. Trên một bình thủy tinh có chữ viết sai, bị gạch ngang lên. Trước cửa hàng có một cái một chiếc xe đi ngang qua, đằng sau trở một bao tải, trên mặt bao tải có chữ - thức ăn gia súc.
(*Mèo thần tài: Đem lại cát tường, Chiêu tài cho Chủ Nhân)
(**Mận đen)
Việc quan trọng nhất là chàng trai ở trước mặt cô đây, anh đang lấy hạt ý dĩ cho cô.
Từng hạt, từng hạt, âm thanh các hạt ma sát vào nhau.
Từng hạt lớn hạt nhỏ như rơi vào mâm ngọc.
---- Yên Yên, khi con thích một người đàn ông, con sẽ thấy điều gì đó khác biệt.
/108
|