Editor: Yang3S
Beta: Tana1206, Ykirui
Khi ngồi lên xe, Lục Yên hỏi anh, Đồng nghiệp của anh trông năng động nhỉ.
Tạ Đạo Niên ngồi xuống ghế lái, trả lời cô, Họ cũng là người khá tốt bụng, và rất thích chơi game.
Anh có chơi cùng không?
Không nhiều lắm, lúc đi liên hoan chơi nhiều hơn một chút. Yên Yên, cài dây an toàn vào đi.
Anh gọi cô là Yên Yên, cả người Lục Yên liền ngẩn ngơ. Tạ Đạo Niên nở nụ cười, anh tiếp tục xoay vô lăng, nói, Tối hôm qua em đã đồng ý với anh.
Mặt của Lục Yên dần dần đỏ lên, hai tay áp lên má, len lén cười khúc khích.
Tạ Đạo Niên nhìn cô một cái, sau đó chuyên tâm lái xe.
Đi đến con đường dành riêng cho người đi bộ, ngày hôm qua mưa rền gió dữ nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự nhộn nhịp của nơi này, người đi lại nườm nượp, đèn hoa được trang trí trên cây như ngày hội.
Tạ Đạo Niên khóa cửa xe lại, đi qua dắt lấy tay cô, Lục Yên giơ ngón tay đeo nhẫn lên, anh nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười, mười ngón tay đan vào nhau.
Lục Yên nhìn lên bầu trời, chóp mũi nhếch lên cao.
Tạ Đạo Niên ở ngoảnh mặt ra chỗ khác, nở một nụ cười vì không đè nén lại được cảm giác hạnh phúc.
Hai người đi dạo đường phố, tâm trạng của Lục Yên rất tốt, cộng thêm ở đây náo nhiệt như vậy, người nào người nấy đều xách theo túi lớn túi nhỏ, liền kích thích lòng mua sắm của cô, cuối cùng trong tay cô cũng cầm một cái túi to.
Cứ đi bộ được mấy phút là cô lại nhìn xuống chiếc nhẫn đeo trên tay, dường như là sợ nó chạy đi mất.
Tạ Đạo Niên nói ở bên tai cô, Không rơi được đâu, anh đã mua cỡ vừa với ngón tay của em.
Ai nói em nhìn nó.
......
Đi bộ tới một chỗ, nghe thấy tiếng đàn nhị, cô ngẩn người, kéo tay Tạ Đạo Niên, nói, Đó là bản nhạc Lương Chúc*.
(bản nhạc Lương Chúc: bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài. Đây là một trong số các tác phẩm concerto kinh điển của âm nhạc Trung Quốc viết cho violon. Đây là tác phẩm chuyển thể từ truyền thuyết Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài)
Ngày hôm qua, ông cụ kia sợ cô buồn chán, đã kéo khúc nhạc này cho cô nghe.
Tạ Đạo Niên lắng nghe một lúc, gật đầu, Đúng là bản nhạc Lương Chúc.
Lục Yên men theo tiếng nhạc đi đến nơi phát ra bản nhạc này, đi vào giữa dòng người, đúng như cô đoán, là ông cụ hôm qua, ông đang bán nghệ*, trên đầu đội một cái mũ trắng, quần áo sạch sẽ, đang kéo đàn nhị vô cùng nhập tâm, vẻ mặt có chút say sưa.
(*bán nghệ: bán tài năng)
Có một người nào đó đã bỏ tiền xuống, Lục Yên lấy ra tờ một trăm nhân dân tệ bỏ vào hộp, ông cụ nhìn thấy cô, vẻ mặt ngạc nhiên, Lục Yên chỉ tay vào Tạ Đạo Niên, sau đó lại chỉ vào chiếc nhẫn đeo trên tay, sau đó nháy mắt, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Ông cụ ngầm hiểu, cười cười gật đầu với cô, giơ thẳng ngón tay cái đang kéo đàn lên.
Cháu gái, cháu thật là giỏi!
Lục Yên cũng giơ ngón tay cái lên.
Ông cụ, ông kéo đàn cũng rất giỏi!
Tạ Đạo Niên hỏi cô, Hình như đó là ông cụ tối hôm qua đúng không?
Lục Yên kéo anh rời khỏi đám người, Đúng rồi, không ngờ lại có thể gặp lại.
Hai người nói chuyện gì vậy?
Lục Yên nhìn anh, Bí mật.
Anh không hỏi tiếp nữa, thấy Lục Yên vui mừng như vậy, anh ôm cô, Đi thôi, vẫn còn nhiều chỗ chúng ta chưa đi đến nữa.
Vâng.
Đi vào một quán kem, hai người ngồi xuống, bà chủ mang một bát sữa hai lớp (1), và một bát thạch đen (2), phần của Lục Yên là bát sữa hai lớp được rắc đậu đỏ ở trên, còn phần của Tạ Đạo niên là sữa thạch đen. Lục Yên lấy thìa múc đậu đỏ lên ăn, vừa ăn vừa nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương này rất hợp với màu trắng và đỏ của món sữa hai lớp, cô lấy điện thoại ra chụp lại một bức ảnh.
(1) sữa hai lớp: là món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó lần đầu tiên được phát minh ở Thuận Đức, Quảng Đông. Nó là sữa trứng mịn mượt giống như panna cotta, với hai lớp vỏ. Da đầu tiên được hình thành trong quá trình làm mát sữa luộc và thứ hai khi làm mát sữa trứng đã nấu chín.
(2) thạch đen: từ gốc là 龟苓膏 = quy linh cao là tên một loại thạch, hay còn là quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi là một loại thuốc Đông ý dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu, đồng thời cũng là món ẩm thực truyền thống của vùng Lưỡng Quảng.
Cô chụp xong liền nhìn Tạ Đạo Niên, anh đang cười nhìn cô, trong miệng vẫn nhai thạch, đôi mắt sáng ngời, nhìn rất có tinh thần.
Cô gửi bức ảnh vừa chụp đó cho Đào Nhạc.
Lục Yên cắn thìa, hỏi anh, Trường Canh, cái đó ăn có ngon không?
Tạ Đạo Niên đẩy bát sữa thạch đen của anh về phía cô, Em ăn thử đi.
Lục Yên ăn thử một miếng, có chút lạnh, có chút ngọt ngọt, thơm thơm, bùi bùi, ăn rất ngon, cô cũng đem phần của mình đẩy về phía anh, Anh cũng ăn thử đi.
Chỉ một lúc sau, Đào Nhạc đã gửi tin nhắn trả lời lại, Lục Yên mở tin nhắn ra đọc.
- Cầu hôn?
- Vâng ạ. Cô trả lời.
Đào Nhạc hỏi: bao giờ quay về?
Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, cô trả lời: Ngày mai ạ.
- Ừm.
Một chữ Ừm. , cô nhìn dòng tin nhắn của bà một lúc, cảm nhận được sự chúc mừng trong câu nói của bà.
Lục Yên để điện thoại di động xuống, nở một nụ cười rạng rỡ.
Tạ Đạo Niên hỏi cô, Có chuyện gì thế?
Trường Canh, bao giờ chúng ta về?
Tạ Đạo Niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, Đi dạo xong rồi về.
Lục Yên buông thìa xuống, Nhanh như vậy?
Vì ban đầu, anh muốn hôm nay đưa em về nhà. Em muốn đi dạo phố, vậy chúng ta cứ cùng nhau đi dạo thôi.
Lục Yên chớp mắt mấy cái, có chút bất ngờ, nhìn trái rồi lại nhìn phải một lúc lâu mới lấy lại được lý trí. Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Đào Nhạc, sau đó ăn nhanh chóng phần sữa hai lớp còn lại, miệng phồng lên, đứng lên, nói nhanh, Đi thôi, đi thôi, nếu muộn là không kịp giờ xe chạy đâu.
Tạ Đạo Niên lấy khăn giấy lau miệng, ôm chầm lấy cô, buồn cười nói, Vẫn không kịp giờ xe chạy đâu.
Lục Yên kéo tay anh xuống để nắm, Mới vừa ăn no xong, nên không thể để anh sờ bụng được.
Tạ Đạo Niên nở nụ cười bất đắc dĩ, anh đi vòng quanh cô mấy vòng, sau đó dừng lại, anh nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó nắm chặt lấy tay cô, quay đầu lại nhìn cô thật kỹ, Lục Yên sờ tay lên mặt, hỏi, Có chuyện gì vậy? Trên mặt em có gì à?
Anh hỏi cô, Em thật sự là không tức giận?
Lục Yên nhíu mày lại, Vẫn còn đang nghĩ đến chuyện em có tức giận hay không?
Em.... Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, Không muốn nói gì đó về mấy tin đồn kia? Có lẽ nếu nói ra thì lòng em sẽ thoải mái hơn?
Lục Yên đảo mắt, giọng nói trịnh trọng, Không.
Tạ Đạo Niên nắm lấy hai bả vai của cô, ánh mắt khẳng định, Vậy em có khó chịu không? Vì anh và cô ta là đồng nghiệp của nhau, em có cảm thấy thiếu cảm giác an toàn không?
Anh không muốn cô có bất kì một điều phiền lòng nào cả.
Vậy em phải nói gì đây, nếu như phải nói thì việc cô ta không quan tâm đến việc anh đã có bạn gái, còn cố tình theo đuổi anh, cô ta đúng là kiểu người khiến người khác ghê tởm, nhưng sau chuyện tối hôm qua, có lẽ sự xấu hổ của cô ta đã khiến cô ta phải lựa chọn hướng đi khác, hơn nữa, em tin tưởng anh, anh không phải người như vậy, có thể người khác sẽ lung lay, nhưng, Trường Canh sẽ không như vậy.
Lục Yên cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như vậy, nhưng tất cả sự lý trí của cô đều nói với cô rằng, Tạ Đạo Niên là một người đáng để tin tưởng.
Sau khi nói xong câu đó, Tạ Đạo Niên chăm chú nhìn cô không chớp mắt, khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Sao vậy?
Có vẻ như chúng ta đều giống nhau. Anh hôn lên trán cô, Đi thôi, chúng ta về nhà nào.
Vâng, chúng ta về nhà thôi.
Quay về thành phố Ngô, trở về ngôi nhà của bọn họ
Beta: Tana1206, Ykirui
Khi ngồi lên xe, Lục Yên hỏi anh, Đồng nghiệp của anh trông năng động nhỉ.
Tạ Đạo Niên ngồi xuống ghế lái, trả lời cô, Họ cũng là người khá tốt bụng, và rất thích chơi game.
Anh có chơi cùng không?
Không nhiều lắm, lúc đi liên hoan chơi nhiều hơn một chút. Yên Yên, cài dây an toàn vào đi.
Anh gọi cô là Yên Yên, cả người Lục Yên liền ngẩn ngơ. Tạ Đạo Niên nở nụ cười, anh tiếp tục xoay vô lăng, nói, Tối hôm qua em đã đồng ý với anh.
Mặt của Lục Yên dần dần đỏ lên, hai tay áp lên má, len lén cười khúc khích.
Tạ Đạo Niên nhìn cô một cái, sau đó chuyên tâm lái xe.
Đi đến con đường dành riêng cho người đi bộ, ngày hôm qua mưa rền gió dữ nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự nhộn nhịp của nơi này, người đi lại nườm nượp, đèn hoa được trang trí trên cây như ngày hội.
Tạ Đạo Niên khóa cửa xe lại, đi qua dắt lấy tay cô, Lục Yên giơ ngón tay đeo nhẫn lên, anh nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười, mười ngón tay đan vào nhau.
Lục Yên nhìn lên bầu trời, chóp mũi nhếch lên cao.
Tạ Đạo Niên ở ngoảnh mặt ra chỗ khác, nở một nụ cười vì không đè nén lại được cảm giác hạnh phúc.
Hai người đi dạo đường phố, tâm trạng của Lục Yên rất tốt, cộng thêm ở đây náo nhiệt như vậy, người nào người nấy đều xách theo túi lớn túi nhỏ, liền kích thích lòng mua sắm của cô, cuối cùng trong tay cô cũng cầm một cái túi to.
Cứ đi bộ được mấy phút là cô lại nhìn xuống chiếc nhẫn đeo trên tay, dường như là sợ nó chạy đi mất.
Tạ Đạo Niên nói ở bên tai cô, Không rơi được đâu, anh đã mua cỡ vừa với ngón tay của em.
Ai nói em nhìn nó.
......
Đi bộ tới một chỗ, nghe thấy tiếng đàn nhị, cô ngẩn người, kéo tay Tạ Đạo Niên, nói, Đó là bản nhạc Lương Chúc*.
(bản nhạc Lương Chúc: bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài. Đây là một trong số các tác phẩm concerto kinh điển của âm nhạc Trung Quốc viết cho violon. Đây là tác phẩm chuyển thể từ truyền thuyết Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài)
Ngày hôm qua, ông cụ kia sợ cô buồn chán, đã kéo khúc nhạc này cho cô nghe.
Tạ Đạo Niên lắng nghe một lúc, gật đầu, Đúng là bản nhạc Lương Chúc.
Lục Yên men theo tiếng nhạc đi đến nơi phát ra bản nhạc này, đi vào giữa dòng người, đúng như cô đoán, là ông cụ hôm qua, ông đang bán nghệ*, trên đầu đội một cái mũ trắng, quần áo sạch sẽ, đang kéo đàn nhị vô cùng nhập tâm, vẻ mặt có chút say sưa.
(*bán nghệ: bán tài năng)
Có một người nào đó đã bỏ tiền xuống, Lục Yên lấy ra tờ một trăm nhân dân tệ bỏ vào hộp, ông cụ nhìn thấy cô, vẻ mặt ngạc nhiên, Lục Yên chỉ tay vào Tạ Đạo Niên, sau đó lại chỉ vào chiếc nhẫn đeo trên tay, sau đó nháy mắt, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Ông cụ ngầm hiểu, cười cười gật đầu với cô, giơ thẳng ngón tay cái đang kéo đàn lên.
Cháu gái, cháu thật là giỏi!
Lục Yên cũng giơ ngón tay cái lên.
Ông cụ, ông kéo đàn cũng rất giỏi!
Tạ Đạo Niên hỏi cô, Hình như đó là ông cụ tối hôm qua đúng không?
Lục Yên kéo anh rời khỏi đám người, Đúng rồi, không ngờ lại có thể gặp lại.
Hai người nói chuyện gì vậy?
Lục Yên nhìn anh, Bí mật.
Anh không hỏi tiếp nữa, thấy Lục Yên vui mừng như vậy, anh ôm cô, Đi thôi, vẫn còn nhiều chỗ chúng ta chưa đi đến nữa.
Vâng.
Đi vào một quán kem, hai người ngồi xuống, bà chủ mang một bát sữa hai lớp (1), và một bát thạch đen (2), phần của Lục Yên là bát sữa hai lớp được rắc đậu đỏ ở trên, còn phần của Tạ Đạo niên là sữa thạch đen. Lục Yên lấy thìa múc đậu đỏ lên ăn, vừa ăn vừa nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương này rất hợp với màu trắng và đỏ của món sữa hai lớp, cô lấy điện thoại ra chụp lại một bức ảnh.
(1) sữa hai lớp: là món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó lần đầu tiên được phát minh ở Thuận Đức, Quảng Đông. Nó là sữa trứng mịn mượt giống như panna cotta, với hai lớp vỏ. Da đầu tiên được hình thành trong quá trình làm mát sữa luộc và thứ hai khi làm mát sữa trứng đã nấu chín.
(2) thạch đen: từ gốc là 龟苓膏 = quy linh cao là tên một loại thạch, hay còn là quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi là một loại thuốc Đông ý dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu, đồng thời cũng là món ẩm thực truyền thống của vùng Lưỡng Quảng.
Cô chụp xong liền nhìn Tạ Đạo Niên, anh đang cười nhìn cô, trong miệng vẫn nhai thạch, đôi mắt sáng ngời, nhìn rất có tinh thần.
Cô gửi bức ảnh vừa chụp đó cho Đào Nhạc.
Lục Yên cắn thìa, hỏi anh, Trường Canh, cái đó ăn có ngon không?
Tạ Đạo Niên đẩy bát sữa thạch đen của anh về phía cô, Em ăn thử đi.
Lục Yên ăn thử một miếng, có chút lạnh, có chút ngọt ngọt, thơm thơm, bùi bùi, ăn rất ngon, cô cũng đem phần của mình đẩy về phía anh, Anh cũng ăn thử đi.
Chỉ một lúc sau, Đào Nhạc đã gửi tin nhắn trả lời lại, Lục Yên mở tin nhắn ra đọc.
- Cầu hôn?
- Vâng ạ. Cô trả lời.
Đào Nhạc hỏi: bao giờ quay về?
Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, cô trả lời: Ngày mai ạ.
- Ừm.
Một chữ Ừm. , cô nhìn dòng tin nhắn của bà một lúc, cảm nhận được sự chúc mừng trong câu nói của bà.
Lục Yên để điện thoại di động xuống, nở một nụ cười rạng rỡ.
Tạ Đạo Niên hỏi cô, Có chuyện gì thế?
Trường Canh, bao giờ chúng ta về?
Tạ Đạo Niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, Đi dạo xong rồi về.
Lục Yên buông thìa xuống, Nhanh như vậy?
Vì ban đầu, anh muốn hôm nay đưa em về nhà. Em muốn đi dạo phố, vậy chúng ta cứ cùng nhau đi dạo thôi.
Lục Yên chớp mắt mấy cái, có chút bất ngờ, nhìn trái rồi lại nhìn phải một lúc lâu mới lấy lại được lý trí. Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Đào Nhạc, sau đó ăn nhanh chóng phần sữa hai lớp còn lại, miệng phồng lên, đứng lên, nói nhanh, Đi thôi, đi thôi, nếu muộn là không kịp giờ xe chạy đâu.
Tạ Đạo Niên lấy khăn giấy lau miệng, ôm chầm lấy cô, buồn cười nói, Vẫn không kịp giờ xe chạy đâu.
Lục Yên kéo tay anh xuống để nắm, Mới vừa ăn no xong, nên không thể để anh sờ bụng được.
Tạ Đạo Niên nở nụ cười bất đắc dĩ, anh đi vòng quanh cô mấy vòng, sau đó dừng lại, anh nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó nắm chặt lấy tay cô, quay đầu lại nhìn cô thật kỹ, Lục Yên sờ tay lên mặt, hỏi, Có chuyện gì vậy? Trên mặt em có gì à?
Anh hỏi cô, Em thật sự là không tức giận?
Lục Yên nhíu mày lại, Vẫn còn đang nghĩ đến chuyện em có tức giận hay không?
Em.... Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, Không muốn nói gì đó về mấy tin đồn kia? Có lẽ nếu nói ra thì lòng em sẽ thoải mái hơn?
Lục Yên đảo mắt, giọng nói trịnh trọng, Không.
Tạ Đạo Niên nắm lấy hai bả vai của cô, ánh mắt khẳng định, Vậy em có khó chịu không? Vì anh và cô ta là đồng nghiệp của nhau, em có cảm thấy thiếu cảm giác an toàn không?
Anh không muốn cô có bất kì một điều phiền lòng nào cả.
Vậy em phải nói gì đây, nếu như phải nói thì việc cô ta không quan tâm đến việc anh đã có bạn gái, còn cố tình theo đuổi anh, cô ta đúng là kiểu người khiến người khác ghê tởm, nhưng sau chuyện tối hôm qua, có lẽ sự xấu hổ của cô ta đã khiến cô ta phải lựa chọn hướng đi khác, hơn nữa, em tin tưởng anh, anh không phải người như vậy, có thể người khác sẽ lung lay, nhưng, Trường Canh sẽ không như vậy.
Lục Yên cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như vậy, nhưng tất cả sự lý trí của cô đều nói với cô rằng, Tạ Đạo Niên là một người đáng để tin tưởng.
Sau khi nói xong câu đó, Tạ Đạo Niên chăm chú nhìn cô không chớp mắt, khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Sao vậy?
Có vẻ như chúng ta đều giống nhau. Anh hôn lên trán cô, Đi thôi, chúng ta về nhà nào.
Vâng, chúng ta về nhà thôi.
Quay về thành phố Ngô, trở về ngôi nhà của bọn họ
/108
|