Tinh thần người này đã bị con Zombie kia triệt để thôn tính sao? Lệ Sâm hỏi.
Nam Ca hơi dò xét một phen, xác thực không phát hiện tinh thần lực của Thôi Lam Lam bản chính. Vì vậy cô trầm trầm nói: Chắc là thế rồi.
Nếu cô ta có thể bị con Zombie này chọn trúng, giải thích là cô ta khẳng định đã phản bội nhân loại.
Lệ Sâm cùng Nam Ca cùng nhau đi về phía trước. Mặc dù tốc độ bọn họ cũng không nhanh nhưng mỗi một bước đều đi rất ổn. Ở sau lưng Thôi Lam Lam cũng có một đội người cùng đi theo ra. Mặt bọn họ đềukhông chút thay đổi, sắc mặt tái nhợt giống như là tượng gỗ khôngbiết suy nghĩ vậy.
Đám người này còn kéo theo một người đàn ông Nam Ca quen thuộc nhất, đúng là Nam Chí Thành.
Nam Ca nhìn thấy Nam Chí Thành vẫn sống sót, quả thực muốn chảy nước mắt vui mừng.
Ba ba! cô kêu một tiếng, muốn xông tới lại bị Lệ Sâm ngăn cản.
Nam Chí Thành cũng nghe thấy lời Nam Ca, ông ấy đáp một tiếng: Nam Ca! Lập tức như là nhớ ra cái gì đó. Ông ấy vội vàng phất tay muốn Nam Ca rời đi: Con nhanh đi đi! Người này rất nguy hiểm!
Nếu như không thấy được Nam Chí Thành cũng thôi đi. hiện giờ Nam Ca cuối cùng cũng tìm được ông. Sao có thể rời đi chứ?
Vì vậy cô kiên định lắc đầu, mặc dù là nói chuyện với Nam Chí Thành, nhưng cô lại nhìn về phía Thôi Lam Lam: Con muốn giết cô ta, cứu cha ra.
Thôi Lam Lam giống như nghe thấy trờ cười gì thú vị, lại bắt đầu cười ha hả. Tiếng cười hòa với với âm thanh sóng biển vỗ bờ có loại lực lượng xé rách lòng người: Ha ha, thật sự là quá buồn cười. Em thế nhưng lại nói muốn giết ta?
Đợi đến khi cô ta mang người triệt để đi ra. khoảng cách với Nam Ca cũng chỉ là mấy trăm mét.
Mà Lệ Sâm thấy rõ ràng hai người đàn ông đứng phía sau. một người là Thái Phong Mậu, người khác là người anh đã gặp qua ở Thượng Kinh, gọi là... Chu Liêm?
Nam Ca lạnh lùng nhìn qua Thôi Lam Lam: Tôi không nói suông, đãnói thì tôi nhất định phải làm.
Thôi Lam Lam thế nhưng còn bao dung nhìn Nam Ca. Bất đắc dĩ buông tay: Được rồi, vậy em cũng đừng làm cho ta thất vọng nha.
Lệ Sâm giờ phút này nửa ngăn cản bên cạnh Nam Ca, nửa đối với đoàn xe làm ra hai thủ thế. Hai tiếng mở cửa vang lên, đi xuống xe là Cố Liệt cùng Trần Bạch Kiêu. Bọn họ rất nhanh liền đến bên cạnh Lệ Sâm, nghe Lệ Sâm hỏi: Đây chính là thủ lĩnh của đám cường đạo sao?
Trần Bạch Kiêu đẩy mắt kính, nhàn nhạt gật đầu: không sai, đều ở trong đây. Xác định không có cá lọt lưới.
Lúc này Lệ Sâm mới ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Liêm: không nghĩ tới, sau tận thế cậu thế nhưng lựa chọn làm cường đạo.
Chu Liêm cũng nhận ra Lệ Sâm. Ban đầu ở ngoài bệnh viện ở Thượng Kinh, là Lệ Sâm cứu chính mình. Hơn nữa còn cho cậu ta một khẩu súng.
Có lẽ ở trong mắt Lệ Sâm, kia không tính cái gì. Nhưng nó lại thay đổi cả đời Chu Liêm. Khi đó thế cục hỗn loạn, căn cứ Thượng Kinh cũngkhông có thể chế hoàn thiện, tất cả mọi người đều từng người tự chiến đấu.
Hơn nữa vài ngày ban đầu, vĩnh dạ chưa tới. Ai cũng đều không thức tỉnh, Chu Liêm chính là dựa vào khẩu súng này, đặt ra địa vị người lãnh đạo.
Mấy người này từ lúc mới bắt đầu liền kính sợ cậu ta. Cho nên sau vĩnh dạ, cậu ta lại là có được một nhóm lớn người thuần phục mình.
Lúc ban đầu, bọn họ cũng chỉ cẩn trọng tìm kiếm vật tư. Nhưng mà về sau vật tư càng ngày càng thiếu thốn, động vật cùng thực vật biến dị bất cứ lúc nào cũng uy hiếp sinh mệnh bọn họ. Bọn họ chỉ có thể đi lên như thế, tìm một con đường không quá nhấp nhô.
Người khác thấy thế nào đều không quan hệ tới cậu ta, nhưng Lệ Sâm xem như ân nhân của mình, cậu ta vẫn còn có chút không ngẩng đầu được lên.
Thôi Lam Lam thấy Chu Liêm trầm mặc nửa ngày, hứng thú nhìn cậu ta: Sao thế? Các người còn nhận biết nhau?
Tình cảm cuồng nhiệt của Chu Liêm đối với Thôi Lam Lam, mọi người đều thấy rõ. Thôi Lam Lam hỏi, cậu ta sao có thể không trả lời: Ngày đầu tiên của tận thế, anh ta cho anh một khẩu súng.
Thôi Lam Lam nhíu lông mày: A? Xem ra anh ta là ân nhân của anhđấy, chẳng lẽ anh không nên cảm ơn anh ta sao?
Chu Liêm kiên trì nhìn Lệ Sâm một cái. Tuy nhiên đứng ở sau lưng Thôi Lam Lam, cậu ta ngược lại lại có chút thoải mái. Dù sao Thôi Lam Lamđã đồng ý, đợi đến chuyện lần này kết thúc mà cậu ta vẫn còn đi theocô ta. cô ta sẽ biến bọn họ thành tồn tại cao cấp hơn nhân loại.
Vừa nghĩ tới bản thân có thể tiến hóa, Chu Liêm lập tức hạ quyết tâm. Cùng Lệ Sâm quả quyết nói: Cảm tạ cây súng kia của anh, nếu nhưkhông có nó. Tôi ở tận thế khẳng định đã chết rất nhiều lần.
Lệ Sâm đối với chuyện này một chút biểu cảm cũng không có. Nếu như lúc trước biết rõ cho Chu Liêm một khẩu súng, giống như là ma sát hàm răng lão hổ cho nhọn. anh nhất định tùy ý Chu Liêm tự sinh tự diệt.
Vì vậy Lệ Sâm lạnh lùng nói: Tôi thà rằng chưa bao giờ cho cậu khẩu súng dùng để phòng thân kia.
Nam Ca giương mắt nhìn Chu Liêm, lúc ấy cô vẫn là một con Zombie mới vừa thức tỉnh. Chu Liêm lớn lên trông thế nào, cô cũng đã quên mất rồi.
Tuy nhiêu cô còn nhớ Thái Phong Mậu bên cạnh Chu Liêm nhé. Chính là cái người đàn ông này, ở thời điểm đối chiến với Tân Bình vạch trần thân phận cô.
Nam Ca đột nhiên cười một tiếng, khuôn mặt tươi cười của cô so với Thôi Lam Lam còn đẹp hơn quá nhiều. cô tựa như là một đóa hoa đẹp bị dưỡng ở trong nhà ấm, nhưng chỉ có người thật sự hiểu rõ cô mới biết được dưới bề ngoài xinh đẹp của cô là một trái tim bền bỉ.
Cho nên cô tươi cười, lúc nào cũng khiến Lệ Sâm không chuyển được ánh mắt. anh nguyện ý dùng cả đời để bảo vệ Nam Ca đơn thuần như lúc này.
Thôi Lam Lam hứng thú nhìn Nam Ca, hỏi: Sao em cũng cười?
Nam Ca chỉ chỉ người phía sau cô ta, cười nói: Tôi cảm thấy thú vị nha.
Thôi Lam Lam trầm mặc, Nam Ca tiếp tục nói: Tôi và thân thể này vốn là tình bạn cũ đối đầu nhau. cô ta còn thiếu tôi một bạt tai đấy. Thái Phong Mậu phía sau cô dùng thủ đoạn hạ lưu công kích căn cứ Tân Bình, khiến rất nhiều người mất đi ngôi nhà. Lại nhìn Chu Liêm đi, ừm, xem như là cừu nhân của Lệ Sâm đi. Hôm nay vừa vặn, tất cả đều tụ tại đây, chúng ta đây có thể thù mới hận cũ đều tính hết.
Thôi Lam Lam đút hai tay vào trong túi, ung dung nhìn hai người sau lưng một cái, bọn họ quả nhiên đều cúi đầu.
Cố Liệt cùng Trần Bạch Kiêu đều đề phòng ở sau lưng Lệ Sâm Nam Ca. Dù sao ai cũng không biết, Thôi Lam Lam bước tiếp theo sẽ làm ra cái gì.
Thừa số hiếu chiến trong thân thể Nam Ca đều bị kích thích xuất hiện.cô nhìn Thôi Lam Lam hỏi: Nếu tất cả mọi người đã tập trung đông đủ, không bằng nói một chút mục đích của cô đi.
Thôi Lam Lam chờ chính là câu này của Nam Ca, cô ta nhìn thoáng qua Nam Chí Thành vẫn luôn trợn mắt nhìn mình, còn nhẹ giọng hỏi Nam Ca: Nam Ca, em xác định phải cứu người?
Đó là cha tôi! Nam Ca phẫn nộ nhắc lại lần nữa.
một người cha nuôi mà thôi. Thôi Lam Lam liếc về phía Nam Chí Thành một cái, mà Nam Ca lại ngây người.
Đến cùng thì cô là ai? cô hỏi ra cậu hỏi giống với Nam Chí Thành: Vì sao lại biết chuyện này?
Nam Chí Thành cũng khiếp sợ nhìn Nam Ca, tại sao ông nghe thế nào cũng thấy Nam Ca là đang hồi tưởng lại chuyện cũ đây!
Thôi Lam Lam có chút kinh ngạc nhìn Nam Ca một cái: Hóa ra mộtnăm này không riêng gì ta khôi phục không ít ký ức. Em cũng nhớ tới những chuyện trước kia? không tệ không tệ.
cô ta cũng không hề sốt ruột giải thích thân phận, mà là túm Nam Chí Thành lại đây. Đá ông ấy ngã ở dưới chân, ở trong ánh mắt phẫn nộ của Nam Ca. Thôi Lam Lam nhìn về phía Lệ Sâm: Bí danh D, rất lâukhông gặp.
Lệ Sâm nhíu mày, cái danh xưng này làm sao Thôi Lam Lam có thể biết được?
Thôi Lam Lam nhìn qua Lệ Sâm, nhẹ nhàng cười. Ánh mắt kia giống như thấy rõ hết thảy khiến Lệ Sâm cảm thấy rất không thoải mái. anhngăn cản trước mặt Nam Ca.
Athur vẫn luôn không có xuống xe mà tựa vào cửa sổ xe chứng kiến hết thảy. Bí danh D chính là mộng đẹp của anh ta, mà bây giờ lại có người khác cũng muốn ngấp nghé giấc mộng đẹp này sao?
Thôi Lam Lam còn khoát tay áo: Các ngươi không cần như lâm đại địch nhìn ta, ta cũng không phải là muốn lật tẩy hết thảy mọi chuyện các ngươi đã từng làm ra. Lệ Sâm cũng không cần khẩn trương, tôi bất quá là cần anh giúp một việc mà thôi.
Lệ Sâm nghĩ rất lâu, người biết rõ bí danh D cái xưng hô này khôngnhiều. không người đàn ông trong thân thể Thôi Lam Lam đến cùng là người nào đây?
Gấp cái gì? Nếu như tôi giúp, cô có thể để cho Nam bá bá chạy qua sao? Lệ Sâm cảm thấy anh cùng bí mật kia, đã càng ngày càng gần.
Thôi Lam Lam cười, con mắt đều híp lại thành một sợi chỉ: Nếu nhưanh hỗ trợ, tôi liền suy tính thả ông ta ra. Nếu như không giúp... Súngtrên tay Chu Liêm nhắm ngay huyệt Thái dương Nam Chí Thành, giọngnói lạnh lẽo rờn rợn của Thôi Lam Lam vang lên: Vậy đầu ông ta sẽnở hoa.
Mắt thấy Chu Liêm muốn bóp cò, Nam Ca không khống chế tinh thần lực trong thân thể: Dừng tay!
Giống như vừa nãy bị Thôi Lam Lam công kích, tinh thần lực của Nam Ca cũng trong nháy mắt bao trùm đại não Chu Liêm. Nếu như khôngphải là Thôi Lam Lam ở khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc bảo vệ cậu ta, chỉ sợ hiện tại đại não của cậu ta đã bị vỡ nát mà chết.
Hoảng hốt trong nháy mắt, súng lại vững vàng đặt ở trên đầu Nam Chí Thành.
Thôi Lam Lam lạnh như băng nhìn qua Nam Ca: Đứa trẻ không nghe lời, sẽ phải chịu trừng phạt.
Tôi giết cô! Nam Ca muốn đi lên phía trước, Lệ Sâm ôm lấy cô, để cho cô một lần nữa trở lại phía sau mình. anh mãi vẫn không hiểu được mục đích của Thôi Lam Lam là cái gì, chỉ có thể hỏi: Đến cùngthì cô cần tôi giúp cái gì?
Thôi Lam Lam nhìn biển sâu phía sau: Đừng có gấp.
Ngay tại lúc cô ta vừa dứt lời, sâu dưới đáy biển liền mãnh liệt nhảy ramột con cá voi không lồ.
Thân thể con cá voi kia rất khổng lồ, ước chừng lớn bằng mười mấy tầng lầu. Nhân loại đứng ở trước mặt nó trở nên nhỏ bé giống như là vụn gạch ngói vậy. Cá voi kia ngoi ra khỏi biển dương liền ngay lập tức bơi lại phía này. Thời điểm người trong đội xe nhìn thấy con đại quái vật này, lòng sợ hãi ào ào nhấn chìm tất cả.
Trước kia bọn họ cũng đã từng giải quyết qua động vật biến dị, nhưng cho tới bây giờ chưa hề đụng phải cái giống này. Nếu như con cá voi này công kích bọn họ, bọn họ rất có thể cứ thế không rời khỏi chỗ này được.
Dị năng của Trần Bạch Kiêu cùng Cố Liệt cũng vận sức chờ phát động. Đối với cự kình này không hợp tác cũng chỉ có Thôi Lam Lam.
Liền thấy cô ta bước nhanh chạy tới bờ biển, đợi đến khi cô ta cùng con cá voi chạm trán. Con cá voi kia không biết là cảm nhận được cái gì, nâng thân thể mặn tanh khỏi hải dương. Lập tức thấy được đỉnh đầu nó phun ra một cột nước, đợi đến khi cột nước này một lần nữa rơi xuống, trong tay Thôi Lam Lam nhiều hơn một cái hộp nhỏ bốn góc.
Athur ở trong xe chứng kiến hết thảy, hô hấp cũng không khỏi dồn dập lên. Chính là cái hộp này! Thứ bí danh D đã từng hộ tống đang ở bên trong! Chính mình hao hết hết thảy thủ đoạn hãm hại D, khiến anh ta bị áp giải về nước nhưng cái hộp kia đã bị đánh rơi. không nghĩ tới, hóa ra là nó ở Bắc Hải!
Thôi Lam Lam này đến cùng là ai? Athur híp mắt tiếp tục tỉ mỉ quan sát.
Nam Ca hơi dò xét một phen, xác thực không phát hiện tinh thần lực của Thôi Lam Lam bản chính. Vì vậy cô trầm trầm nói: Chắc là thế rồi.
Nếu cô ta có thể bị con Zombie này chọn trúng, giải thích là cô ta khẳng định đã phản bội nhân loại.
Lệ Sâm cùng Nam Ca cùng nhau đi về phía trước. Mặc dù tốc độ bọn họ cũng không nhanh nhưng mỗi một bước đều đi rất ổn. Ở sau lưng Thôi Lam Lam cũng có một đội người cùng đi theo ra. Mặt bọn họ đềukhông chút thay đổi, sắc mặt tái nhợt giống như là tượng gỗ khôngbiết suy nghĩ vậy.
Đám người này còn kéo theo một người đàn ông Nam Ca quen thuộc nhất, đúng là Nam Chí Thành.
Nam Ca nhìn thấy Nam Chí Thành vẫn sống sót, quả thực muốn chảy nước mắt vui mừng.
Ba ba! cô kêu một tiếng, muốn xông tới lại bị Lệ Sâm ngăn cản.
Nam Chí Thành cũng nghe thấy lời Nam Ca, ông ấy đáp một tiếng: Nam Ca! Lập tức như là nhớ ra cái gì đó. Ông ấy vội vàng phất tay muốn Nam Ca rời đi: Con nhanh đi đi! Người này rất nguy hiểm!
Nếu như không thấy được Nam Chí Thành cũng thôi đi. hiện giờ Nam Ca cuối cùng cũng tìm được ông. Sao có thể rời đi chứ?
Vì vậy cô kiên định lắc đầu, mặc dù là nói chuyện với Nam Chí Thành, nhưng cô lại nhìn về phía Thôi Lam Lam: Con muốn giết cô ta, cứu cha ra.
Thôi Lam Lam giống như nghe thấy trờ cười gì thú vị, lại bắt đầu cười ha hả. Tiếng cười hòa với với âm thanh sóng biển vỗ bờ có loại lực lượng xé rách lòng người: Ha ha, thật sự là quá buồn cười. Em thế nhưng lại nói muốn giết ta?
Đợi đến khi cô ta mang người triệt để đi ra. khoảng cách với Nam Ca cũng chỉ là mấy trăm mét.
Mà Lệ Sâm thấy rõ ràng hai người đàn ông đứng phía sau. một người là Thái Phong Mậu, người khác là người anh đã gặp qua ở Thượng Kinh, gọi là... Chu Liêm?
Nam Ca lạnh lùng nhìn qua Thôi Lam Lam: Tôi không nói suông, đãnói thì tôi nhất định phải làm.
Thôi Lam Lam thế nhưng còn bao dung nhìn Nam Ca. Bất đắc dĩ buông tay: Được rồi, vậy em cũng đừng làm cho ta thất vọng nha.
Lệ Sâm giờ phút này nửa ngăn cản bên cạnh Nam Ca, nửa đối với đoàn xe làm ra hai thủ thế. Hai tiếng mở cửa vang lên, đi xuống xe là Cố Liệt cùng Trần Bạch Kiêu. Bọn họ rất nhanh liền đến bên cạnh Lệ Sâm, nghe Lệ Sâm hỏi: Đây chính là thủ lĩnh của đám cường đạo sao?
Trần Bạch Kiêu đẩy mắt kính, nhàn nhạt gật đầu: không sai, đều ở trong đây. Xác định không có cá lọt lưới.
Lúc này Lệ Sâm mới ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Liêm: không nghĩ tới, sau tận thế cậu thế nhưng lựa chọn làm cường đạo.
Chu Liêm cũng nhận ra Lệ Sâm. Ban đầu ở ngoài bệnh viện ở Thượng Kinh, là Lệ Sâm cứu chính mình. Hơn nữa còn cho cậu ta một khẩu súng.
Có lẽ ở trong mắt Lệ Sâm, kia không tính cái gì. Nhưng nó lại thay đổi cả đời Chu Liêm. Khi đó thế cục hỗn loạn, căn cứ Thượng Kinh cũngkhông có thể chế hoàn thiện, tất cả mọi người đều từng người tự chiến đấu.
Hơn nữa vài ngày ban đầu, vĩnh dạ chưa tới. Ai cũng đều không thức tỉnh, Chu Liêm chính là dựa vào khẩu súng này, đặt ra địa vị người lãnh đạo.
Mấy người này từ lúc mới bắt đầu liền kính sợ cậu ta. Cho nên sau vĩnh dạ, cậu ta lại là có được một nhóm lớn người thuần phục mình.
Lúc ban đầu, bọn họ cũng chỉ cẩn trọng tìm kiếm vật tư. Nhưng mà về sau vật tư càng ngày càng thiếu thốn, động vật cùng thực vật biến dị bất cứ lúc nào cũng uy hiếp sinh mệnh bọn họ. Bọn họ chỉ có thể đi lên như thế, tìm một con đường không quá nhấp nhô.
Người khác thấy thế nào đều không quan hệ tới cậu ta, nhưng Lệ Sâm xem như ân nhân của mình, cậu ta vẫn còn có chút không ngẩng đầu được lên.
Thôi Lam Lam thấy Chu Liêm trầm mặc nửa ngày, hứng thú nhìn cậu ta: Sao thế? Các người còn nhận biết nhau?
Tình cảm cuồng nhiệt của Chu Liêm đối với Thôi Lam Lam, mọi người đều thấy rõ. Thôi Lam Lam hỏi, cậu ta sao có thể không trả lời: Ngày đầu tiên của tận thế, anh ta cho anh một khẩu súng.
Thôi Lam Lam nhíu lông mày: A? Xem ra anh ta là ân nhân của anhđấy, chẳng lẽ anh không nên cảm ơn anh ta sao?
Chu Liêm kiên trì nhìn Lệ Sâm một cái. Tuy nhiên đứng ở sau lưng Thôi Lam Lam, cậu ta ngược lại lại có chút thoải mái. Dù sao Thôi Lam Lamđã đồng ý, đợi đến chuyện lần này kết thúc mà cậu ta vẫn còn đi theocô ta. cô ta sẽ biến bọn họ thành tồn tại cao cấp hơn nhân loại.
Vừa nghĩ tới bản thân có thể tiến hóa, Chu Liêm lập tức hạ quyết tâm. Cùng Lệ Sâm quả quyết nói: Cảm tạ cây súng kia của anh, nếu nhưkhông có nó. Tôi ở tận thế khẳng định đã chết rất nhiều lần.
Lệ Sâm đối với chuyện này một chút biểu cảm cũng không có. Nếu như lúc trước biết rõ cho Chu Liêm một khẩu súng, giống như là ma sát hàm răng lão hổ cho nhọn. anh nhất định tùy ý Chu Liêm tự sinh tự diệt.
Vì vậy Lệ Sâm lạnh lùng nói: Tôi thà rằng chưa bao giờ cho cậu khẩu súng dùng để phòng thân kia.
Nam Ca giương mắt nhìn Chu Liêm, lúc ấy cô vẫn là một con Zombie mới vừa thức tỉnh. Chu Liêm lớn lên trông thế nào, cô cũng đã quên mất rồi.
Tuy nhiêu cô còn nhớ Thái Phong Mậu bên cạnh Chu Liêm nhé. Chính là cái người đàn ông này, ở thời điểm đối chiến với Tân Bình vạch trần thân phận cô.
Nam Ca đột nhiên cười một tiếng, khuôn mặt tươi cười của cô so với Thôi Lam Lam còn đẹp hơn quá nhiều. cô tựa như là một đóa hoa đẹp bị dưỡng ở trong nhà ấm, nhưng chỉ có người thật sự hiểu rõ cô mới biết được dưới bề ngoài xinh đẹp của cô là một trái tim bền bỉ.
Cho nên cô tươi cười, lúc nào cũng khiến Lệ Sâm không chuyển được ánh mắt. anh nguyện ý dùng cả đời để bảo vệ Nam Ca đơn thuần như lúc này.
Thôi Lam Lam hứng thú nhìn Nam Ca, hỏi: Sao em cũng cười?
Nam Ca chỉ chỉ người phía sau cô ta, cười nói: Tôi cảm thấy thú vị nha.
Thôi Lam Lam trầm mặc, Nam Ca tiếp tục nói: Tôi và thân thể này vốn là tình bạn cũ đối đầu nhau. cô ta còn thiếu tôi một bạt tai đấy. Thái Phong Mậu phía sau cô dùng thủ đoạn hạ lưu công kích căn cứ Tân Bình, khiến rất nhiều người mất đi ngôi nhà. Lại nhìn Chu Liêm đi, ừm, xem như là cừu nhân của Lệ Sâm đi. Hôm nay vừa vặn, tất cả đều tụ tại đây, chúng ta đây có thể thù mới hận cũ đều tính hết.
Thôi Lam Lam đút hai tay vào trong túi, ung dung nhìn hai người sau lưng một cái, bọn họ quả nhiên đều cúi đầu.
Cố Liệt cùng Trần Bạch Kiêu đều đề phòng ở sau lưng Lệ Sâm Nam Ca. Dù sao ai cũng không biết, Thôi Lam Lam bước tiếp theo sẽ làm ra cái gì.
Thừa số hiếu chiến trong thân thể Nam Ca đều bị kích thích xuất hiện.cô nhìn Thôi Lam Lam hỏi: Nếu tất cả mọi người đã tập trung đông đủ, không bằng nói một chút mục đích của cô đi.
Thôi Lam Lam chờ chính là câu này của Nam Ca, cô ta nhìn thoáng qua Nam Chí Thành vẫn luôn trợn mắt nhìn mình, còn nhẹ giọng hỏi Nam Ca: Nam Ca, em xác định phải cứu người?
Đó là cha tôi! Nam Ca phẫn nộ nhắc lại lần nữa.
một người cha nuôi mà thôi. Thôi Lam Lam liếc về phía Nam Chí Thành một cái, mà Nam Ca lại ngây người.
Đến cùng thì cô là ai? cô hỏi ra cậu hỏi giống với Nam Chí Thành: Vì sao lại biết chuyện này?
Nam Chí Thành cũng khiếp sợ nhìn Nam Ca, tại sao ông nghe thế nào cũng thấy Nam Ca là đang hồi tưởng lại chuyện cũ đây!
Thôi Lam Lam có chút kinh ngạc nhìn Nam Ca một cái: Hóa ra mộtnăm này không riêng gì ta khôi phục không ít ký ức. Em cũng nhớ tới những chuyện trước kia? không tệ không tệ.
cô ta cũng không hề sốt ruột giải thích thân phận, mà là túm Nam Chí Thành lại đây. Đá ông ấy ngã ở dưới chân, ở trong ánh mắt phẫn nộ của Nam Ca. Thôi Lam Lam nhìn về phía Lệ Sâm: Bí danh D, rất lâukhông gặp.
Lệ Sâm nhíu mày, cái danh xưng này làm sao Thôi Lam Lam có thể biết được?
Thôi Lam Lam nhìn qua Lệ Sâm, nhẹ nhàng cười. Ánh mắt kia giống như thấy rõ hết thảy khiến Lệ Sâm cảm thấy rất không thoải mái. anhngăn cản trước mặt Nam Ca.
Athur vẫn luôn không có xuống xe mà tựa vào cửa sổ xe chứng kiến hết thảy. Bí danh D chính là mộng đẹp của anh ta, mà bây giờ lại có người khác cũng muốn ngấp nghé giấc mộng đẹp này sao?
Thôi Lam Lam còn khoát tay áo: Các ngươi không cần như lâm đại địch nhìn ta, ta cũng không phải là muốn lật tẩy hết thảy mọi chuyện các ngươi đã từng làm ra. Lệ Sâm cũng không cần khẩn trương, tôi bất quá là cần anh giúp một việc mà thôi.
Lệ Sâm nghĩ rất lâu, người biết rõ bí danh D cái xưng hô này khôngnhiều. không người đàn ông trong thân thể Thôi Lam Lam đến cùng là người nào đây?
Gấp cái gì? Nếu như tôi giúp, cô có thể để cho Nam bá bá chạy qua sao? Lệ Sâm cảm thấy anh cùng bí mật kia, đã càng ngày càng gần.
Thôi Lam Lam cười, con mắt đều híp lại thành một sợi chỉ: Nếu nhưanh hỗ trợ, tôi liền suy tính thả ông ta ra. Nếu như không giúp... Súngtrên tay Chu Liêm nhắm ngay huyệt Thái dương Nam Chí Thành, giọngnói lạnh lẽo rờn rợn của Thôi Lam Lam vang lên: Vậy đầu ông ta sẽnở hoa.
Mắt thấy Chu Liêm muốn bóp cò, Nam Ca không khống chế tinh thần lực trong thân thể: Dừng tay!
Giống như vừa nãy bị Thôi Lam Lam công kích, tinh thần lực của Nam Ca cũng trong nháy mắt bao trùm đại não Chu Liêm. Nếu như khôngphải là Thôi Lam Lam ở khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc bảo vệ cậu ta, chỉ sợ hiện tại đại não của cậu ta đã bị vỡ nát mà chết.
Hoảng hốt trong nháy mắt, súng lại vững vàng đặt ở trên đầu Nam Chí Thành.
Thôi Lam Lam lạnh như băng nhìn qua Nam Ca: Đứa trẻ không nghe lời, sẽ phải chịu trừng phạt.
Tôi giết cô! Nam Ca muốn đi lên phía trước, Lệ Sâm ôm lấy cô, để cho cô một lần nữa trở lại phía sau mình. anh mãi vẫn không hiểu được mục đích của Thôi Lam Lam là cái gì, chỉ có thể hỏi: Đến cùngthì cô cần tôi giúp cái gì?
Thôi Lam Lam nhìn biển sâu phía sau: Đừng có gấp.
Ngay tại lúc cô ta vừa dứt lời, sâu dưới đáy biển liền mãnh liệt nhảy ramột con cá voi không lồ.
Thân thể con cá voi kia rất khổng lồ, ước chừng lớn bằng mười mấy tầng lầu. Nhân loại đứng ở trước mặt nó trở nên nhỏ bé giống như là vụn gạch ngói vậy. Cá voi kia ngoi ra khỏi biển dương liền ngay lập tức bơi lại phía này. Thời điểm người trong đội xe nhìn thấy con đại quái vật này, lòng sợ hãi ào ào nhấn chìm tất cả.
Trước kia bọn họ cũng đã từng giải quyết qua động vật biến dị, nhưng cho tới bây giờ chưa hề đụng phải cái giống này. Nếu như con cá voi này công kích bọn họ, bọn họ rất có thể cứ thế không rời khỏi chỗ này được.
Dị năng của Trần Bạch Kiêu cùng Cố Liệt cũng vận sức chờ phát động. Đối với cự kình này không hợp tác cũng chỉ có Thôi Lam Lam.
Liền thấy cô ta bước nhanh chạy tới bờ biển, đợi đến khi cô ta cùng con cá voi chạm trán. Con cá voi kia không biết là cảm nhận được cái gì, nâng thân thể mặn tanh khỏi hải dương. Lập tức thấy được đỉnh đầu nó phun ra một cột nước, đợi đến khi cột nước này một lần nữa rơi xuống, trong tay Thôi Lam Lam nhiều hơn một cái hộp nhỏ bốn góc.
Athur ở trong xe chứng kiến hết thảy, hô hấp cũng không khỏi dồn dập lên. Chính là cái hộp này! Thứ bí danh D đã từng hộ tống đang ở bên trong! Chính mình hao hết hết thảy thủ đoạn hãm hại D, khiến anh ta bị áp giải về nước nhưng cái hộp kia đã bị đánh rơi. không nghĩ tới, hóa ra là nó ở Bắc Hải!
Thôi Lam Lam này đến cùng là ai? Athur híp mắt tiếp tục tỉ mỉ quan sát.
/182
|