Trương Vĩ hận nghiến răng nghiến lợi, chính anh không có miệng sao, sẽ không nóisao? Còn cần phải nhờ thằng nhãi con này giúp mình nói trước!
Nhìn hiện giờ nó đắc ý chưa kìa. thật là muốn cho nó một bàn tay mà!
Các cậu nhanh đi ra ngoài đi! Đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân! Trương Vĩ lại bắt đầu đuổi người.
Mã Viễn mang theo người kêu chao ôi chao ôi bị Trương Vĩ đẩy ra, thời điểm đứng ở cửa vẫn không quên cười to hai tiếng.
...
Nam Ca đi một lát đã đến chỗ nhốt Lý Du Chuẩn, Tiểu Địch đã bị cô đuổi ra sân nhỏ tự chơi.
Thời điểm cô đi vào trong nhà liền gặp Lệ Sâm cùng Lý Du Chuẩn ở đây. cô nhìn nhìn,không khỏi hỏi: Những người khác đâu?
Lý Du Chuẩn đã hoàn toàn mất đi ý thức con người, cậu ta bị trói vẫn không ngừng giãy giụa. Sợi dây thừng bị siết thật sâu hằn vào trong da thịt.
Nếu như Nam Ca là người bình thường nhìn cảnh này nhất định sẽ cảm thấy tim đập nhanh.
Lệ Sâm khẽ thở dài một hơi: Dù sao đã từng là đồng đội, ai cũng không muốn nhìn thấy cậu ta biến thành bộ dáng như bây giờ, nói là giao cho tôi xử lý liền rời đi .
Nam Ca đi tới, lúc đầu Lý Du Chuẩn nghi ngờ nhìn cô một cái, sau khi gào thét hai câu lại đưa ánh mắt nhắm vào Lệ Sâm.
Lệ Sâm cũng không sợ cậu ta mà chỉ nhàn nhạt hỏi Nam Ca: Cậu ta không còn cơ hội biến lại thành người đi? Cũng đã nhận ra Nam Ca là đồng loại rồi.
Nam Ca gật đầu: Hoàn toàn biến thành Zombie, dạng này mà giữ thêm một thời gian cậu ta sẽ nổi điên ngày càng nghiêm trọng.
Lệ Sâm đi đến bên cạnh cậu ta, vừa vặn đứng ở chỗ Lý Du Chuẩn cắn không đến.
cô định ăn cậu ta sao? Lệ Sâm quay đầu nghiêm túc hỏi Nam Ca. Ánh mắt Nam Ca sáng lên, dùng sức gật đầu: Dĩ nhiên muốn nha!
Người có dị năng hoàn toàn bị biến thành Zombie cô còn chưa từng được ăn!
Cũng không sợ có tác dụng phụ liền trực tiếp gật đầu. Lệ Sâm bất đắc dĩ cười cười, đối với Nam Ca không có biện pháp.
Nhưng mà xác thực là Lý Du Chuẩn đã không thể giữ lại nữa, vì vậy anh rút dao găm ra, nhắm ngay cổ cậu ta chém một nhát.
Lý Du Chuẩn chết nhưng lại là thức ăn ngon nhất cho Nam Ca.
Xung quanh không có người nào đến, vì an toàn Lệ Sâm còn ra ngoài canh cho cô ăn. Dù sao mỗi lần cô ăn cơm Lệ Sâm cũng đều không nhìn cô.
Nhưng lần này Lệ Sâm đưa lưng về phía cô lại cảnh cáo một câu: cô ăn phải chú ý sạch sẽ, đừng có lại một thân đầy máu sẽ bị người khác phát hiện .
Nam Ca mơ hồ không rõ trả lời, hiển nhiên là không có thời gian phản ứng Lệ Sâm. Chờ ăn xong cô mới vừa lòng thỏa mãn lau khóe miệng.
không nghe được Lệ Sâm âm thanh, quay đầu lại nhìn thấy Nam Ca còn ngồi ở bên cạnh thi thể Lý Du Chuẩn híp mắt cười.
Vui vẻ thế sao? Lệ Sâm hỏi.
Nam Ca hiện giờ đã có thể nhớ lại một ít chuyện, nhưng tất cả đều là đoạn ngắn ký ức. cô cũng không thể liều mạng nhớ thêm được, ngồi một lát liền một bên nhìn trờimột bên hỏi Lệ Sâm: Bây giờ anh muốn tối muốn ăn món gì?
Lệ Sâm còn nghiêm túc suy nghĩ một chút: Muốn ăn thức ăn nóng hổi.
Nam Ca cười rất đắc ý, khóe mắt nhướng nhướng. Cái bộ dáng này vậy mà trông có chút xinh đẹp: hiện giờ tôi cũng có cảm giác thật muốn ăn một trăm bàn tiệc rượu. nói xong cô còn vuốt vuốt bụng mình: Đây là ban thưởng tôi cứu người sao? Nếu mà mỗi lần đều có thưởng như thế, lần sau cô sẽ cứu nhiều hơn vài người.
Vốn Lệ Sâm còn đang rất nuông chiều cô, bây giờ nhìn bộ dáng thỏa mãn kia của cô, nhìn như thế nào cũng thấy chói mắt.
Vì vậy anh khó chịu không lên tiếng mà đem Nam Ca kéo dậy: cô đi ra bên ngoài chờ tôi đem thi thể xử lý một chút.
Tâm tình Nam Ca đang rất tốt, ngoan ngoãn ra cửa, Lệ Sâm nhìn bóng lưng cô pháthiện cô cùng người bình thường đi đường, tư thế đã không có cái gì khác biệt.
Giống như cô đã trốn ở chỗ mình không nhìn thấy, tiến hóa.
Nam Ca ăn no, trên mặt luôn nở nụ cười. Có người đi qua nhìn thấy còn tốt bụng hỏimột câu: Chị dâu nhỏ rất vui vẻ nha?
Nam Ca gật gật đầu, cô thật sự rất vui vẻ. Có Lệ Sâm giúp đỡ xử lý hiện trường, ai cũng không biết Lý Du Chuẩn đến cùng là chết như thế nào. Bọn họ chỉ nhớ đến tình nghĩa đồng đội đem Lý Du Chuẩn cùng những người khác cùng nhau chôn cất.
Nam Ca không hiểu loại khổ sở mất đi đồng bạn của con người. đi theo bên cạnh Lệ Sâm cũng không tập trung.
Chờ chôn cất tốt vài người này, thời điểm bọn họ hướng về thôn Lệ Sâm rõ ràng tâm tình không tệ còn cùng Trương Vĩ nói: Đám Zombie ngày hôm qua rõ ràng là hướng về phía người có dị năng đến, xem ra sau khi chúng nó tiến hóa cũng biết rõ người có dị năng đối với chúng có uy hiếp rất lớn.
Trương Vĩ cũng có chút âu sầu nói: Chúng tôi cũng đoán được, có phải là hai người sẽrất nhanh rời đi? Về sau thôn phòng ngự như thế nào vẫn là vấn đề.
Lệ Sâm không khỏi hỏi một câu: Trong đây ban đầu không phải là mỏ đá sao? Phải có máy phát điện dự phòng chứ?
Có thì có... Trương Vĩ ngẩng đầu nhìn anh: Nhưng mà máy phát điện kia ở đoạn thời gian trước đã hỏng... Lúc tối, chúng tôi đều không có điện...
Mã Viễn còn nói hiện giờ bọn họ sống như người nguyên thủy. Lệ Sâm bảo Trương Vĩ: Lát anh tìm người đem máy phát điện mang ra tôi xem một chút còn có thể sửa haykhông.
Nam Ca nghiêng đầu nhìn anh nghĩ thầm chẳng lẽ anh còn tu luyện nghề sửa máy phát điện?Lệ Sâm cùng người trong thôn giống nhau, tới trưa rồi mà vẫn chưa ăn cái gì, sau khi về thôn cũng không bắt đầu làm việc mà là mọi người cùng nhau ăn cơm.
Mặc dù thức ăn rất đơn sơ nhưng khi đói bụng, có ăn là tốt lắm rồi, bọn họ ai cũngkhông ghét bỏ.
Nhiều người ăn cơm còn nói chuyện, thời điểm Lệ Sâm ăn cái gì cũng không thích nóichuyện nên chỉ ngồi nghe mọi ngừơi khí thế ngất trời nói chuyện phiếm.
Trương Vĩ nhìn Nam Ca vẫn đang yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Lệ Sâm, lần này cuối cùng cũng nhịn không được hỏi một câu: Lệ ca, chị dâu nhỏ không ăn cái gì sao?
Buổi sáng cô ấy đã ăn qua rồi. Lệ Sâm mặt không thay đổi trả lời Sức ăn nhỏ, cácanh cho cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không ăn.
Trương Vĩ còn chưa từ bỏ ý định hỏi Nam Ca: Chị dâu nhỏ, chị đã ăn bao nhiêu thứ rồi?
anh ta nhièn thấy cô thật sự là quá gầy nha. Nam Ca còn đang trôi trong dư vị của Lý Du Chuẩn, đương nhiên ghét bỏ bánh mì trong tay bọn họ bánh mì. Vì vậy cô quay đầu nhàn nhạt nói: Tôi không ăn.
Trương Vĩ chạm phải cây đinh mềm cũng không nói gì.
Chờ ăn xong bữa, Trương Vĩ mang người đi tu sửa tường rào cùng tòa nhà bị phá hư, Lệ Sâm còn chỉ bọn họ cách đem lưới sắt gia cố thêm, cho nên bên trong chỗ để máy phát điện cũng chỉ có Lệ Sâm cùng Nam Ca.
Nam Ca nhàm chán nhìn Lệ Sâm, phát hiện anh đang cầm lấy một cái công cụ trong hòm, đem máy phát điện tháo mở ra.
cô tò mò hỏi: anh thật sự biết sửa sao?
Đến cùng là anh có cái gì mà không biết sửa? Hơn nữa nhìn thùng dụng cụ của anh, Nam Ca vậy mà có chút cảm giác muốn xem anh làm việc.
Cứ thử sửa xem sao. Máy phát điện này còn rất hiện đại, nếu mà sửa được, điện năng nó phát ra cũng đủ cho ngôi làng nhỏ dùng.
Nam Ca dù sao cũng không muốn nói chuyện, liền làm trợ thủ cho Lệ Sâm. Cũng là do thói quen nghe lời, Lệ Sâm bảo cô đưa cái kìm cô liền đưa cái kìm cho anh, muốn cờ lê liền đưa cờ lê, hai người mặc dù không nói lời nào nhưng lại cực kỳ hài hòa.
Đại khái sửa hơn một tiếng, Lệ Sâm một lần nữa đem máy phát điện lắp ráp lại. Nam Ca tung tăng như chim sẻ hỏi: Sao rồi? Sửa xong chưa?
Nhìn Lệ Sâm không trả lời, hào quang trong mắt cô tối lại: Cắt, biết ngay anh khôngsửa được, còn không phải bắt người ta giúp anh nâng máy lại đây phí không.
cô rầu rĩ đem thùng dụng cụ đóng lại, cũng không thèm nhìn Lệ Sâm. Ai biết Lệ Sâm ấn vào cái nút nào, máy phát điện đã khởi động!
Nam Ca kinh ngạc quay đầu quan sát một hồi lâu mới biết được chiếc máy này đã sửa được tốt lắm!
cô vui vẻ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: Oa! thật sự có điện nha! Lệ Sâm anh rất lợi hại!
Lệ Sâm cũng không có cảm giác kinh ngạc hay mừng rỡ quá mức khi mình sửa được máy phát điện, nhưng mà được Nam Ca khen như thế... Lại có chút lâng lâng đây.
Vì vậy anh thanh thanh cổ họng khụ một tiếng. Khiêm tốn nói: “Vì cái máy này hỏngkhông nghiêm trọng lắm thôi...
không đợi anh nói xong Nam Ca đã đi tới gần tiếp tục cảm khái: Nếu mà sáng nay chưa đem Lý Du Chuẩn chôn thì thật tuyệt, còn có thể thử ăn thịt nướng bằng điệm... cô không tự chủ được nuốt nước bọt: Khẳng định ăn rất ngon...
Lệ Sâm bất đắc dĩ cắn răng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô hai cái làm Nam Ca lung la lung lay.
Đến lúc nào rồi còn muốn ăn!
Nam Ca ấm ức bẹp miệng nhìn anh nghĩ thầm, tôi là Zombie. Tôi lại không cần lo lắng làm thế nào sống sót ở tận thế. Tôi không nghĩ đến ăn thì nghĩ cái gì?
Ây za, hiện tại mình càng ngày càng lợi hại, có thể ngẫm lại xem nên chạy trốn như thế nào nha!
Lệ Sâm nhìn ánh mắt Nam Ca liên tục biến đổi, quyết định sai cô làm vài chuyện: điđem đám dây điện tới cho tôi.
Nam Ca tung tăng chạy tới chạy lui, chờ sau khi Lệ Sâm tiếp nhận dây xong cô mới ý thức được Lệ Sâm lúc nãy lại đem đề tài câu chuyện dời đi! Tức chết người!
Lệ Sâm sửa xong máy phát điện, vui nhất vẫn là người dân trong thôn nhỏ. Dù sao có máy phát điện là có thể mở điện nha!
Hơn nữa hàng năm bọn họ ở trên công trường làm việc. Bọn họ cũng biết một chút kĩ thuật sửa các thiết bị điện cho nên việc tiếp theo không cần đến Lệ Sâm hỗ trợ.
Nhưng mà Lệ Sâm lại chỉ vào tường rào lưới sắt: Lát nữa tôi thử giúp mọi người dẫn điện vào lưới sắt. Nếu lại có Zombie như hôm qua bị điện giật chắc sẽ không vào được. Tuy nhiên phải bảo vệ chỗ rò điện như thế nào tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Trương Vĩ lưu loát đáp lời: Được, anh chuẩn bị như thế nào cũng được! Chúng tôi sẽcẩn thận hơn, bình thường không đến gần lưới điện là được!
Lúc ban đầu anh ta mời mọc Lệ Sâm đến chính là hy vọng anh có thể giúp thôn gia cố hàng phòng ngự. hiện giờ coi như là ý tưởng ấy cũng được thực hiện rồi.
Bận việc cả ngày, cuối cùng cũng đem mọi thứ làm xong. Lúc tối Lệ Sâm không cùng bọn họ ăn tối mà lại chui vào trong xe mình.
Nam Ca còn đang cố tình trêu ghẹo anh bằng dàn loa trong xe, bên trong đó có đĩa CD. cô nhấn vài cái còn cất cao giọng hát cho mình nghe.
Lệ Sâm phát hiện cô hát cũng rất hay. Vừa ăn vài thứ vừa cười nhìn cô. Sắc mặt Nam Ca so với hồi trước tốt hơn nhiều, ánh đèn trong xe rất dịu chiếu trên đầu cô giống như mái tóc đen cũng trở nên mềm mượt hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong anh nhắc Nam Ca ngoan ngoãn tự mình chơi trên xe. Còn anh lập tức xuống xe tìm đám Trương Vĩ nói về chuyện đi .
Trò chuyện một chút, Trương Vĩ liền nhắc tới Nam Ca: nói đến chị dâu nhỏ đã hai ngày vẫn không ăn cái gì rồi? Lệ ca, không phải là tôi nói anh nhưng thương bạn gáikhông phải là như thế nha. Mặc kệ cô ấy làm cái gì anh cũng không thể không làm chocô ấy ăn cơm nha.
Lệ Sâm khẽ cười cười, bây giờ tiểu Zombie đó còn có người ở trong thôn ủng hộ sao?
Nhìn hiện giờ nó đắc ý chưa kìa. thật là muốn cho nó một bàn tay mà!
Các cậu nhanh đi ra ngoài đi! Đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân! Trương Vĩ lại bắt đầu đuổi người.
Mã Viễn mang theo người kêu chao ôi chao ôi bị Trương Vĩ đẩy ra, thời điểm đứng ở cửa vẫn không quên cười to hai tiếng.
...
Nam Ca đi một lát đã đến chỗ nhốt Lý Du Chuẩn, Tiểu Địch đã bị cô đuổi ra sân nhỏ tự chơi.
Thời điểm cô đi vào trong nhà liền gặp Lệ Sâm cùng Lý Du Chuẩn ở đây. cô nhìn nhìn,không khỏi hỏi: Những người khác đâu?
Lý Du Chuẩn đã hoàn toàn mất đi ý thức con người, cậu ta bị trói vẫn không ngừng giãy giụa. Sợi dây thừng bị siết thật sâu hằn vào trong da thịt.
Nếu như Nam Ca là người bình thường nhìn cảnh này nhất định sẽ cảm thấy tim đập nhanh.
Lệ Sâm khẽ thở dài một hơi: Dù sao đã từng là đồng đội, ai cũng không muốn nhìn thấy cậu ta biến thành bộ dáng như bây giờ, nói là giao cho tôi xử lý liền rời đi .
Nam Ca đi tới, lúc đầu Lý Du Chuẩn nghi ngờ nhìn cô một cái, sau khi gào thét hai câu lại đưa ánh mắt nhắm vào Lệ Sâm.
Lệ Sâm cũng không sợ cậu ta mà chỉ nhàn nhạt hỏi Nam Ca: Cậu ta không còn cơ hội biến lại thành người đi? Cũng đã nhận ra Nam Ca là đồng loại rồi.
Nam Ca gật đầu: Hoàn toàn biến thành Zombie, dạng này mà giữ thêm một thời gian cậu ta sẽ nổi điên ngày càng nghiêm trọng.
Lệ Sâm đi đến bên cạnh cậu ta, vừa vặn đứng ở chỗ Lý Du Chuẩn cắn không đến.
cô định ăn cậu ta sao? Lệ Sâm quay đầu nghiêm túc hỏi Nam Ca. Ánh mắt Nam Ca sáng lên, dùng sức gật đầu: Dĩ nhiên muốn nha!
Người có dị năng hoàn toàn bị biến thành Zombie cô còn chưa từng được ăn!
Cũng không sợ có tác dụng phụ liền trực tiếp gật đầu. Lệ Sâm bất đắc dĩ cười cười, đối với Nam Ca không có biện pháp.
Nhưng mà xác thực là Lý Du Chuẩn đã không thể giữ lại nữa, vì vậy anh rút dao găm ra, nhắm ngay cổ cậu ta chém một nhát.
Lý Du Chuẩn chết nhưng lại là thức ăn ngon nhất cho Nam Ca.
Xung quanh không có người nào đến, vì an toàn Lệ Sâm còn ra ngoài canh cho cô ăn. Dù sao mỗi lần cô ăn cơm Lệ Sâm cũng đều không nhìn cô.
Nhưng lần này Lệ Sâm đưa lưng về phía cô lại cảnh cáo một câu: cô ăn phải chú ý sạch sẽ, đừng có lại một thân đầy máu sẽ bị người khác phát hiện .
Nam Ca mơ hồ không rõ trả lời, hiển nhiên là không có thời gian phản ứng Lệ Sâm. Chờ ăn xong cô mới vừa lòng thỏa mãn lau khóe miệng.
không nghe được Lệ Sâm âm thanh, quay đầu lại nhìn thấy Nam Ca còn ngồi ở bên cạnh thi thể Lý Du Chuẩn híp mắt cười.
Vui vẻ thế sao? Lệ Sâm hỏi.
Nam Ca hiện giờ đã có thể nhớ lại một ít chuyện, nhưng tất cả đều là đoạn ngắn ký ức. cô cũng không thể liều mạng nhớ thêm được, ngồi một lát liền một bên nhìn trờimột bên hỏi Lệ Sâm: Bây giờ anh muốn tối muốn ăn món gì?
Lệ Sâm còn nghiêm túc suy nghĩ một chút: Muốn ăn thức ăn nóng hổi.
Nam Ca cười rất đắc ý, khóe mắt nhướng nhướng. Cái bộ dáng này vậy mà trông có chút xinh đẹp: hiện giờ tôi cũng có cảm giác thật muốn ăn một trăm bàn tiệc rượu. nói xong cô còn vuốt vuốt bụng mình: Đây là ban thưởng tôi cứu người sao? Nếu mà mỗi lần đều có thưởng như thế, lần sau cô sẽ cứu nhiều hơn vài người.
Vốn Lệ Sâm còn đang rất nuông chiều cô, bây giờ nhìn bộ dáng thỏa mãn kia của cô, nhìn như thế nào cũng thấy chói mắt.
Vì vậy anh khó chịu không lên tiếng mà đem Nam Ca kéo dậy: cô đi ra bên ngoài chờ tôi đem thi thể xử lý một chút.
Tâm tình Nam Ca đang rất tốt, ngoan ngoãn ra cửa, Lệ Sâm nhìn bóng lưng cô pháthiện cô cùng người bình thường đi đường, tư thế đã không có cái gì khác biệt.
Giống như cô đã trốn ở chỗ mình không nhìn thấy, tiến hóa.
Nam Ca ăn no, trên mặt luôn nở nụ cười. Có người đi qua nhìn thấy còn tốt bụng hỏimột câu: Chị dâu nhỏ rất vui vẻ nha?
Nam Ca gật gật đầu, cô thật sự rất vui vẻ. Có Lệ Sâm giúp đỡ xử lý hiện trường, ai cũng không biết Lý Du Chuẩn đến cùng là chết như thế nào. Bọn họ chỉ nhớ đến tình nghĩa đồng đội đem Lý Du Chuẩn cùng những người khác cùng nhau chôn cất.
Nam Ca không hiểu loại khổ sở mất đi đồng bạn của con người. đi theo bên cạnh Lệ Sâm cũng không tập trung.
Chờ chôn cất tốt vài người này, thời điểm bọn họ hướng về thôn Lệ Sâm rõ ràng tâm tình không tệ còn cùng Trương Vĩ nói: Đám Zombie ngày hôm qua rõ ràng là hướng về phía người có dị năng đến, xem ra sau khi chúng nó tiến hóa cũng biết rõ người có dị năng đối với chúng có uy hiếp rất lớn.
Trương Vĩ cũng có chút âu sầu nói: Chúng tôi cũng đoán được, có phải là hai người sẽrất nhanh rời đi? Về sau thôn phòng ngự như thế nào vẫn là vấn đề.
Lệ Sâm không khỏi hỏi một câu: Trong đây ban đầu không phải là mỏ đá sao? Phải có máy phát điện dự phòng chứ?
Có thì có... Trương Vĩ ngẩng đầu nhìn anh: Nhưng mà máy phát điện kia ở đoạn thời gian trước đã hỏng... Lúc tối, chúng tôi đều không có điện...
Mã Viễn còn nói hiện giờ bọn họ sống như người nguyên thủy. Lệ Sâm bảo Trương Vĩ: Lát anh tìm người đem máy phát điện mang ra tôi xem một chút còn có thể sửa haykhông.
Nam Ca nghiêng đầu nhìn anh nghĩ thầm chẳng lẽ anh còn tu luyện nghề sửa máy phát điện?Lệ Sâm cùng người trong thôn giống nhau, tới trưa rồi mà vẫn chưa ăn cái gì, sau khi về thôn cũng không bắt đầu làm việc mà là mọi người cùng nhau ăn cơm.
Mặc dù thức ăn rất đơn sơ nhưng khi đói bụng, có ăn là tốt lắm rồi, bọn họ ai cũngkhông ghét bỏ.
Nhiều người ăn cơm còn nói chuyện, thời điểm Lệ Sâm ăn cái gì cũng không thích nóichuyện nên chỉ ngồi nghe mọi ngừơi khí thế ngất trời nói chuyện phiếm.
Trương Vĩ nhìn Nam Ca vẫn đang yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Lệ Sâm, lần này cuối cùng cũng nhịn không được hỏi một câu: Lệ ca, chị dâu nhỏ không ăn cái gì sao?
Buổi sáng cô ấy đã ăn qua rồi. Lệ Sâm mặt không thay đổi trả lời Sức ăn nhỏ, cácanh cho cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không ăn.
Trương Vĩ còn chưa từ bỏ ý định hỏi Nam Ca: Chị dâu nhỏ, chị đã ăn bao nhiêu thứ rồi?
anh ta nhièn thấy cô thật sự là quá gầy nha. Nam Ca còn đang trôi trong dư vị của Lý Du Chuẩn, đương nhiên ghét bỏ bánh mì trong tay bọn họ bánh mì. Vì vậy cô quay đầu nhàn nhạt nói: Tôi không ăn.
Trương Vĩ chạm phải cây đinh mềm cũng không nói gì.
Chờ ăn xong bữa, Trương Vĩ mang người đi tu sửa tường rào cùng tòa nhà bị phá hư, Lệ Sâm còn chỉ bọn họ cách đem lưới sắt gia cố thêm, cho nên bên trong chỗ để máy phát điện cũng chỉ có Lệ Sâm cùng Nam Ca.
Nam Ca nhàm chán nhìn Lệ Sâm, phát hiện anh đang cầm lấy một cái công cụ trong hòm, đem máy phát điện tháo mở ra.
cô tò mò hỏi: anh thật sự biết sửa sao?
Đến cùng là anh có cái gì mà không biết sửa? Hơn nữa nhìn thùng dụng cụ của anh, Nam Ca vậy mà có chút cảm giác muốn xem anh làm việc.
Cứ thử sửa xem sao. Máy phát điện này còn rất hiện đại, nếu mà sửa được, điện năng nó phát ra cũng đủ cho ngôi làng nhỏ dùng.
Nam Ca dù sao cũng không muốn nói chuyện, liền làm trợ thủ cho Lệ Sâm. Cũng là do thói quen nghe lời, Lệ Sâm bảo cô đưa cái kìm cô liền đưa cái kìm cho anh, muốn cờ lê liền đưa cờ lê, hai người mặc dù không nói lời nào nhưng lại cực kỳ hài hòa.
Đại khái sửa hơn một tiếng, Lệ Sâm một lần nữa đem máy phát điện lắp ráp lại. Nam Ca tung tăng như chim sẻ hỏi: Sao rồi? Sửa xong chưa?
Nhìn Lệ Sâm không trả lời, hào quang trong mắt cô tối lại: Cắt, biết ngay anh khôngsửa được, còn không phải bắt người ta giúp anh nâng máy lại đây phí không.
cô rầu rĩ đem thùng dụng cụ đóng lại, cũng không thèm nhìn Lệ Sâm. Ai biết Lệ Sâm ấn vào cái nút nào, máy phát điện đã khởi động!
Nam Ca kinh ngạc quay đầu quan sát một hồi lâu mới biết được chiếc máy này đã sửa được tốt lắm!
cô vui vẻ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: Oa! thật sự có điện nha! Lệ Sâm anh rất lợi hại!
Lệ Sâm cũng không có cảm giác kinh ngạc hay mừng rỡ quá mức khi mình sửa được máy phát điện, nhưng mà được Nam Ca khen như thế... Lại có chút lâng lâng đây.
Vì vậy anh thanh thanh cổ họng khụ một tiếng. Khiêm tốn nói: “Vì cái máy này hỏngkhông nghiêm trọng lắm thôi...
không đợi anh nói xong Nam Ca đã đi tới gần tiếp tục cảm khái: Nếu mà sáng nay chưa đem Lý Du Chuẩn chôn thì thật tuyệt, còn có thể thử ăn thịt nướng bằng điệm... cô không tự chủ được nuốt nước bọt: Khẳng định ăn rất ngon...
Lệ Sâm bất đắc dĩ cắn răng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô hai cái làm Nam Ca lung la lung lay.
Đến lúc nào rồi còn muốn ăn!
Nam Ca ấm ức bẹp miệng nhìn anh nghĩ thầm, tôi là Zombie. Tôi lại không cần lo lắng làm thế nào sống sót ở tận thế. Tôi không nghĩ đến ăn thì nghĩ cái gì?
Ây za, hiện tại mình càng ngày càng lợi hại, có thể ngẫm lại xem nên chạy trốn như thế nào nha!
Lệ Sâm nhìn ánh mắt Nam Ca liên tục biến đổi, quyết định sai cô làm vài chuyện: điđem đám dây điện tới cho tôi.
Nam Ca tung tăng chạy tới chạy lui, chờ sau khi Lệ Sâm tiếp nhận dây xong cô mới ý thức được Lệ Sâm lúc nãy lại đem đề tài câu chuyện dời đi! Tức chết người!
Lệ Sâm sửa xong máy phát điện, vui nhất vẫn là người dân trong thôn nhỏ. Dù sao có máy phát điện là có thể mở điện nha!
Hơn nữa hàng năm bọn họ ở trên công trường làm việc. Bọn họ cũng biết một chút kĩ thuật sửa các thiết bị điện cho nên việc tiếp theo không cần đến Lệ Sâm hỗ trợ.
Nhưng mà Lệ Sâm lại chỉ vào tường rào lưới sắt: Lát nữa tôi thử giúp mọi người dẫn điện vào lưới sắt. Nếu lại có Zombie như hôm qua bị điện giật chắc sẽ không vào được. Tuy nhiên phải bảo vệ chỗ rò điện như thế nào tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Trương Vĩ lưu loát đáp lời: Được, anh chuẩn bị như thế nào cũng được! Chúng tôi sẽcẩn thận hơn, bình thường không đến gần lưới điện là được!
Lúc ban đầu anh ta mời mọc Lệ Sâm đến chính là hy vọng anh có thể giúp thôn gia cố hàng phòng ngự. hiện giờ coi như là ý tưởng ấy cũng được thực hiện rồi.
Bận việc cả ngày, cuối cùng cũng đem mọi thứ làm xong. Lúc tối Lệ Sâm không cùng bọn họ ăn tối mà lại chui vào trong xe mình.
Nam Ca còn đang cố tình trêu ghẹo anh bằng dàn loa trong xe, bên trong đó có đĩa CD. cô nhấn vài cái còn cất cao giọng hát cho mình nghe.
Lệ Sâm phát hiện cô hát cũng rất hay. Vừa ăn vài thứ vừa cười nhìn cô. Sắc mặt Nam Ca so với hồi trước tốt hơn nhiều, ánh đèn trong xe rất dịu chiếu trên đầu cô giống như mái tóc đen cũng trở nên mềm mượt hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong anh nhắc Nam Ca ngoan ngoãn tự mình chơi trên xe. Còn anh lập tức xuống xe tìm đám Trương Vĩ nói về chuyện đi .
Trò chuyện một chút, Trương Vĩ liền nhắc tới Nam Ca: nói đến chị dâu nhỏ đã hai ngày vẫn không ăn cái gì rồi? Lệ ca, không phải là tôi nói anh nhưng thương bạn gáikhông phải là như thế nha. Mặc kệ cô ấy làm cái gì anh cũng không thể không làm chocô ấy ăn cơm nha.
Lệ Sâm khẽ cười cười, bây giờ tiểu Zombie đó còn có người ở trong thôn ủng hộ sao?
/182
|