Quế Lâm.
Li Giang từ bắc xuống nam, vòng quanh phía đông thành, chảy về phía nam.
Năm xưa Tô Vũ bàn về hình thế từng viết:
"Quế Lâm, lấy Ngũ Lĩnh làm đầu, liên kết Lưỡng Quảng, che chắn kinh thành, trấn nhiếp giao hải, có thế gối núi dẫn sông, khống chế mấy ngàn dặm, thực là chốn hội tụ của cả đất tây nam."
Trăng chiếu lên dòng Li Giang, nước sông vẫn chảy suốt cả ngàn vạn năm nay, bọt nước trắng xóa như biển khơi lúc cuộn trào lúc trầm tư, trong cuộc lữ hành chốn thế gian này sao mà nhiều nhớ mong, cô tịch, trong chốn nhân sinh này sao mà lắm chuyện đúng sai.
Con cả nhà họ Tiêu tay chắp sau lưng, không khỏi buông một tiếng thở dài.
Tiêu Dịch Nhân là một người cao gầy, trông có vẻ thâm trầm, tinh minh. Hai bên mép hắn có hai vệt râu, khiến cho thân hình hơi gầy của hắn có thêm chút uy phong. Trong võ lâm, sự nóng nảy của Tiêu Dịch nhân có thể đặt ngang hàng với Bắc Đỗ Sát Cẩu, Triều Châu Lý Quyền Đầu, Vân Quý Ngưu Phong Mã, nhưng Tiêu Dịch Nhân tuy nóng nảy lại không dễ phát tác.
Một khi đã nổi nóng thì không thể thu hồi được.
Cũng chính vì hắn biết lúc nào nên nổi nóng, lúc nào nên thu liễm, sự nóng nảy liền biến thành đặc điểm khiến cho Tiêu Dịch Nhân ở trong Hoán Hoa kiếm phái được người người sợ hãi, mà trong lòng lại kính phục.
Mái ngói phân cục Hoán Hoa cong vút lên như chọc tới tận khung trời, làm thành khung cảnh sau lưng Tiêu Dịch Nhân. Dưới ánh sáng hắt ra từ mái ngói cổ kính đó, Tiêu Dịch Nhân vốn mang mấy phần đại chí, nhưng lại vì một chuyện mà vô cùng phiền muộn.
"Sao cả ba nhóm người phái đi liên hệ với tổng cục đều không có tin tức gì?"
"Sao đến cả một tin nhắn cũng không thấy báo về, đây không giống tác phong làm việc của cha trước nay!"
"Nếu tự mình tới tìm hiểu nguyên nhân, chẳng may bên này gặp chuyện, ai giúp Mạnh sư thúc xử lý công việc trong cục?"
"Nghe đồn Quyền Lực bang đã nhắm vào Hoán Hoa Thành Đô rồi. Hoán Hoa tuy là một trong Tam đại kiếm phái võ lâm, nhưng đấu với Quyền Lực bang vào lúc này thì tuyệt đối không chiếm được chút ưu thế nào."
"Ai, không biết bên Hoán Hoa Khê thế nào rồi?"
Nước sông cuồn cuộn, ngọn gió cô liêu thổi heo hắt bên bờ đề xưa cũ, trăng sáng treo cao giữa đỉnh trời.
Bên cạnh Tiêu Dịch Nhân có hai người, một người cao lớn uy mãnh, một người khôi ngô trầm ổn.
Tiêu Dịch Nhân nói:
- Xem ra ngày mai lão nhị phải đi Thành Đô một chuyến rồi.
Người trầm ổn đáp:
- Đệ cũng đang có ý này.
Người uy mãnh nói:
- Tôi đi cùng Nhị ca!
Người cao lớn, uy mãnh là đệ tử Đường môn Đường Mãnh, người bình tĩnh trầm ổn là con thứ hai nhà họ Tiêu Tiêu Khai Nhạn.
Tiêu Dịch Nhân cũng biết, có thêm hai người bọn họ, Hoán Hoa Thành Đô sẽ như hổ thêm cánh.
Đúng lúc này, Đường Mãnh bỗng "ồ" một tiếng, nhún người, phóng ra sông nhặt lấy một vật trong dòng nước rồi lại lướt về nhanh như chớp. Dưới ánh trăng sáng lạn, Tiêu Khai Nhạn cẩn thận quan sát rồi chợt kêu lên thất thanh:
- Lão tam!
Tiêu Dịch Nhân nhìn sang, chỉ thấy đó là một mảnh áo bằng lụa, giống như bị người ta xé mạnh ra. Tiêu Dịch Nhân trầm giọng nói:
- Là áo chính tay mẹ may cho tam đệ!
Quay người nhìn lại dòng sông cuồn cuộn, sóng nước dập dềnh, Tiêu Dịch Nhân thở dài:
- Thu Thủy, đệ đang ở đâu?
... Đệ đang ở đâu? Đang gặp nguy hay đã thoát hiểm?
.... An nguy của Hoán Hoa Thành Đô thế nào rồi?
.... Nước sông lặng lẽ trôi đi, như tháng năm cứ trôi đi mãi, Tiêu Thu Thủy, Thần Châu kết nghĩa có được như nước sông, liên miên vô tận, lâu dài như nhật nguyệt?
Tiêu Thu thủy hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, thoáng liếc thấy dưới chân là nước sông cuồn cuộn, sóng nước chập chùng, sau lưng là vách núi dựng đứng, không còn đường nữa, trong lòng chấn động, thân pháp thoáng chậm lại, "roạt" một tiếng, tuy miễn cưỡng tránh được một đòn nhưng góc áo đã bị Huyết Ảnh ma tăng xé mất một mảng!
Hóa ra bọn hắn vừa đánh vừa lui đã lên tới trên núi rồi.
Hổ trảo công của Huyết Ảnh ma tăng tuyệt không phải thứ Tiêu Thu Thủy có thể khống chế được. May mà trước đây Tiêu Thu Thủy từng ác đấu với Hung Thủ, biết được quyền lộ của Huyết Ảnh đại sư, cho nên nhất thời vẫn còn chống đỡ được.
Thế nhưng quyền lộ của Ma tăng lại đột nhiên biến đổi.
Huyết Ảnh đại sư biến trảo thành chưởng, từng chưởng từng chưởng đánh ra vun vút, mỗi chưởng đánh ra xong mới có một tiếng "vù" vang lên, hóa ra chưởng thức còn nhanh hơn cả âm thanh.
Mỗi chưởng Ma tăng đánh ra đều mang theo một luồng lửa nóng màu đỏ vàng. Ánh mắt Tiêu Thu Thủy co rút lại, hắn đã từng nghe nhắc tới loại chưởng pháp quỷ dị, tàn độc này, nhưng lại chưa từng thấy qua: Thần bí Huyết ảnh chưởng!
Hơi thoáng thất thần, một luồng chưởng phong lăng lệ đã ập tới trước mặt, Tiêu Thu Thủy miễn cưỡng chéo chân tránh qua, trên trán liền cảm thấy nóng rừng rực, giống như có mấy đợt dòi bọ bò qua bò lại. Tiêu Thu Thủy đưa tay quệt lên, bàn tay dính đầy máu.
Huyết Ảnh đại sư cười lạnh:
- Cho ngươi biết sự lợi hại của Huyết ảnh chưởng!
Nói đoạn lại đánh ra hai chưởng, Tiêu Thu Thủy cật lực tránh né, nhất thời suýt chút nữa thì ngã lăn xuống dòng sông dưới vách đá.
Huyết Ảnh ma tăng là đối thủ võ công cao thâm nhất, thần bí khó lường nhất trong Cửu thiên thập địa, Thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang mà Tiêu Thu Thủy từng đối địch tới này.
Bên này Tiêu Thu Thủy đã như vậy, nhưng nơi khác cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Võ công Tả Khâu Siêu Nhiên tuyệt không dưới bất kỳ ai trong Trường Thiên ngũ kiếm, nhưng cũng tuyệt không cao hơn bất kỳ ai trong số đó. Lúc này Tả Khâu Siêu Nhiên lấy một địch năm, gần như tương đương với một mình đánh với năm bản thân vậy.
Có thể thấy tình cảnh Tả Khâu Siêu Nhiên ác liệt đến thế nào.
Nhưng so với Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi thì hoàn cảnh của Tả Khâu Siêu Nhiên vẫn còn tốt hơn nhiều.
Võ công Mã Cảnh Chung tuy không bằng Sư công nhưng cũng không đến mức chênh lệch quá xa, thế nhưng võ công Hổ bà lại cao Âu Dương San Nhi rất nhiều, mà Âu Dương San Nhi lại vốn đang mang thai, gặp phải thế công thảm liệt như điên cuồng của Hổ bà tự nhiên là không chống đỡ nổi.
Cứ như vậy, Mã Cảnh Chung càng bị phân tâm nhiều hơn, Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi cũng càng lúc càng nguy hiểm.
Đường Phương võ công khá cao, độc chiến đao ma Đỗ Tuyệt, tuy ám khí của nàng không phá được lưới đao của Đỗ lão ma nhưng dù sao cũng không đến mức bại ngay tại trận.
Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố xông pha một trận nhưng thanh thế tấn công của đối phương càng mạnh, hai người Thiết, Khâu lúc này có thể nói là chỉ còn đường khổ chiến thôi.
Nếu tính hết những cuộc chiến đấu này thì vợ chồng Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi là có thể gặp nguy hiểm nhất, Tả Khâu Siêu Nhiên cũng nguy cơ tứ phía, Tiêu Thu Thủy cũng có thể mất mạng dưới Huyết ảnh chưởng hoặc bị đánh rơi xuống sông bất cứ lúc nào.
Nhưng trận chiến có tính quyết định nhất lại thuộc về Đường Bằng và Khuất Hàn Sơn.
Kiếm của Khuất Hàn Sơn vẫn luôn khiến Đường Bằng phải chấn động, bởi vì kiếm của Khuất Hàn Sơn vẫn luôn ẩn nấp, không ai thấy được, chờ đến khi cần, nó mới đột ngột xuất hiện trong tay Khuất Hàn Sơn.
Ngay từ khi Đường Bằng biết mình còn chưa hoàn toàn giành được sự tin tưởng của Quyền Lực bang, hắn đã rất muốn ám sát Khuất Hàn Sơn trước, bởi vì hắn biết Khuất Hàn Sơn là mấu chốt để Quyền Lực bang khống chế Lưỡng Quảng, còn thực lực của Đường môn thì chủ yếu nằm ở hai Xuyên.
Trong Bát đại Thiên vương của Quyền Lực bang, Đao vương ở Lưỡng Hà, Dược vương tại Cam Túc, Quỷ vương ở Thiểm Tây, Lưỡng Quảng có Kiếm vương, Tây Khang có Hỏa vương, Vân Nam có Xà vương, cộng thêm Thủy vương vốn ở trong Xuyên cùng Nhân vương tiềm phục tại Hồ Nam, Hồ Bắc, một khí tập hợp giáp kích, Đường môn sẽ thành con cua trong rọ.
Vì thế Đường Bằng nhiều lần nảy ý ám sát Kiếm vương, nhưng ba bốn lần đều không thể ra tay, thứ nhất là vì không có cơ hội, thứ hai là vì võ công Khuất Hàn Sơn cao thâm khó lường, Đường Bằng tâm cơ thâm trầm, tự nhiên là không dáo tùy tiện ra tay.
Đến trận chiến ngày hôm nay, Đường Bằng mới biết võ công Khuất Hàn Sơn còn cao hơn sự tưởng tượng của hắn. Nếu không phải có vẻ trong mấy ngày gần đây, Khuất Hàn Sơn từng bị hao tổn chân khí rất nặng, khiến cho nội lực có hơi không đủ thì có lẽ bây giờ hắn đã trúng độc thủ của Khuất Hàn Sơn rồi.
Mà Khuất Hàn Sơn sở dĩ hao tổn chân lực, chính là vì phải chống đỡ đòn ám toán cầm nã chế huyệt của Ngũ hồ nã Tứ hải Giang Dịch Hải, cũng chính là Hồ Thập Tứ.
Lúc này, kiếm quang chợt lóe lên, kiếm của Kiếm vương đã tới rồi!
Đường Bằng đột nhiên hét lớn, mặt đầy sát khí.
Đã đến lúc ngửa bài, hắn không giết được Khuất Hàn Sơn, Khuất Hàn Sơn sẽ lập tức giết hắn.
Đường Phương vừa mới đánh ra Vũ vụ, tạm thời chặn được lưới đao của Đỗ Tuyệt, đưa mắt nhìn lại liền thấy vẻ mặt của Đường Bằng, nàng vội vàng hô lên:
- Bằng đệ, không thể dùng....!
Khuất Hàn Sơn vụt thu kiếm, lão vừa trông thấy vẻ mặt đó của Đường Bằng liền biết không phải tấn công trước là đã xong.
Đòn này sợ rằng sẽ là một đòn mạnh nhất cũng là một đòn cuối cùng của Đường Bằng.
Khuất Hàn Sơn hít sâu một hơi, ngưng thần chờ đợi.
Sắc mặt Đường Bằng càng lúc càng trắng, đến cả đôi môi vốn đỏ hồng cũng biến thành xanh mét, tà áo trắng tung bay phấp phới trước dòng nước sông đen ngòm, đầy vẻ quỷ dị, đáng sợ khôn tả.
Khuất Hàn Sơn trông thấy cũng không khỏi phát lạnh.
Đường Phương vẫn còn đang vội kêu:
- Bằng đệ, không thể...!
Còn chưa dứt lời, đao của Đỗ Tuyệt đã lại quấn tới.
Cùng lúc đó, Đường Bằng đã ra tay.
Trong đêm đen, bên sông lớn, giữa cuồng phong, hai luồng sáng màu trắng bắn ra từ đôi tay vung lên một trên một dưới của Đường Bằng!
Giống như không phải ám khí, mà là hào quang!
Hào quang chiếu sáng khuôn mặt đã lần đầu tiên hoàn toàn biến sắc của Khuất Hàn Sơn!
Ánh sáng đó đột nhiên tăng mạnh, mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần, thậm chí tận bốn mươi lần, chiếu sáng mỗi hình người đang tranh đấu. Tất cả đều không khỏi ngừng tay, chỉ nghe Bành Cửu hét lên hoảng hốt:
- Tử mẫu ly hồn phiêu!
Tử mẫu ly hồn phiêu! Tiêu Thu Thủy từng nghe nhắc tới.
Bên dòng Trường Giang, tại trấn Tỷ Quy, trên lầu Trích Tiên, trước khi Hung Thủ Anh Kiếm Ba tập kích, hắn từng nghe Đường Nhu nói:
“....Mấy ngày nay tôi cứ cảm thấy trong lòng không yên, chẳng may có chuyện gì, cậu thay tôi nhắn lại với Bằng đệ, bảo hắn đừng luyện Tử mẫu ly hồn phiêu nữa, sẽ rất tổn hại thân thể...”
Đây chính là Tử mẫu ly hồn phiêu?! Sao lại giống như một tia mặt trời mãnh liệt chiếu sáng bóng đêm!
Khuất Hàn Sơn cùng từng nghe nhắc tới Tử mẫu ly hồn phiêu. Đây vốn là ám khí mà cao thủ trong cao thủ thế hệ già của Đường môn mới biết sử dụng, hơn nữa còn cực kỳ hao phí thể lực, đánh trúng hay đánh trượt đối phương thì thể năng đều bị tiêu hao rất nhiều, ít nhất phải là cao thủ tiềm tu công lực hơn nửa giáp mới có thể sử dụng.
Ánh sáng trên phiêu là do tiên thiên linh khí trong cơ thể thúc đẩy, cũng làm phát động uy lực, trong thế hệ cao thủ trẻ tuổi của Đường môn, nghe nói chỉ có ba người có thể sử dụng được là Đường Tống, Đường Tuyệt, Đường Phì.
Mà nay Đường Bằng không ngờ cũng biết dùng! Gã thanh niên này gần đây quật khởi võ lâm, đánh đâu thắng đó, quả thực là có chỗ hơn người!
Hôm nay không trừ, ngày sau tất thành kình địch!
Nhưng Khuất Hàn Sơn đã không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, hào quang mãnh liệt từ tay Đường Bằng đã xoay tròn bắn tới!
Ánh sáng chói mắt, Khuất Hàn Sơn cơ hồ không mở nổi mắt ra, vội vàng đâm ra một kiếm, đánh văng ám khí, nhưng chỉ nghe “đinh” một tiếng, kiếm cũng đứt đoạn.
Đồng thời, một luồng sáng sắc nhọn khác trong tay Đường Bằng lại bành trướng, hào quanh càng thêm mãnh liệt, lên đến tận cùng liền bổ thẳng tới!
Đây mới là chủ lực thật sự của Tử mẫu ly hồn phiêu: Mẫu phiêu!
Chỉ cần Tử phiêu có thể đánh trúng thì không cần bắn ra Mẫu phiêu nữa, bởi vì sử dụng Mẫu phiêu còn tiêu tốn thể lực gấp mười lần!
Uy lực của Mẫu phiêu cũng cao gấp mười lần Tử phiêu!
Trên người, trên tay Khuất Hàn Sơn bỗng có thêm sáu thanh kiếm!
Hai ngón tay lão kẹp một kiếm, hổ khẩu kẹp một kiếm, đồng loạt đâm ra!
“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh” một tràng liên tiếp, sáu kiếm cùng gãy, đoạn kiếm bắn tung, Khuất Hàn Sơn một tay che mặt, một tay ôm ngực, cũng loạng choạng ngã ngồi xuống.
Đao ma Đỗ Tuyệt bị ánh sáng từ phiêu chiếu rọi khuôn mặt đang kinh hãi, hô lên:
- Kiếm vương...!
Đến lúc này ánh sáng đã cạn, lóe lên rồi vụt tắt, mặt đất lại trở về với bóng tối, trăng sáng lung linh, nước chảy cuồn cuộn.
Đường Bằng sắc mặt trắng bệch, nghiêng nghiêng ngả ngả, ngồi phịch xuống đất, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.
Thế nhưng Khuất Hàn Sơn vừa ngã xuống đã nhảy phắt dậy, chỗ bụng lão nhuộm một mảng đỏ máu, nhưng khuôn mặt uy nghiêm chính khí đã biến thành sát khí khiến người ta không rét mà run. Tử mẫu ly hồn phiêu làm lão bị thương nhưng vẫn không thể giết nổi lão!
Khuất Hàn Sơn từng bước, từng bước tiến về phía Đường Bằng.
Đường Bằng chỉ có thể cười khổ. Hắn đã dùng hết đòn sát thủ, bây giờ đến cả sức để đứng lên cũng không có, sao có thể tránh được một đòn phẫn nộ của Khuất Hàn Sơn?
Đường Phương thét lên, muốn lao tới cứu nhưng Đỗ Tuyệt đã hóa thành một luồng đao quang, chặn lại trước mặt nàng!
Trường Thiên ngũ kiếm hợp nhất kiếm trận, vây khốn Tả Khâu Siêu Nhiên; Thế hợp kích của Sư công Hổ bà khiến cho Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi càng không lo nổi cho chính mình; Bang chúng Quyền Lực bang còn lại gào thét ra đòn, càng khiến cho Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt không thể phân tâm.
Khuất Hàn Sơn cười gằn:
- Ta không cần biết ngươi là Đường Bằng hay là Hán Tứ Hải, hôm nay ta không giết ngươi liền không gọi là Khuất Hàn Sơn nữa!
Vừa nói, “xoẹt” một tiếng, trong tay đã có thêm một thanh kiếm, như rắn độc phun nọc, đâm ra như chớp!
Cùng lúcc ấy, một người phóng tới, ném ra một nắm cát, hất thẳng vào mặt Khuất Hàn Sơn!
Người tới là Tiêu Thu Thủy.
Hắn vốn cũng bị Huyết Ảnh ma tăng quấn chặt, không thể phân thân ra được, nhưng hắn trông thấy Đường Bằng gặp nguy hiểm, trong đầu liền không để ý gì nữa.
Đường Bằng đã cứu mạng bọn hắn, tuy trong lòng Tiêu Thu Thủy chẳng thích gì Đường Bằng lắm, nhưng cũng quyết không thể trơ mắt đứng nhìn Đường Bằng chịu chết, càng huống hồ Đường Bằng vì cứu bọn hắn nên mới bại lộ thân phận, hơn nữa Đường Bằng còn là người nhà họ Đường.
.... Nhà họ Đường đối đầu với Quyền Lực bang vì nhà họ Tiêu, đã hi sinh Đường Nhu và Đường Đại.
... Để không phụ lòng Đường Nhu và Đường Đại đã khuất, cùng Đường Phương đang còn sống, Tiêu Thu Thủy quyết không thể để Đường Bằng chết!
... Đây là tinh thần vì nghĩa quên thân của Tiêu Thu Thủy!
Cho nên hắn lập tức quên mất tình cảnh của bản thân, học theo cách lăn của Đồ Cổn, lăn tròn dưới đất. Huyết Ảnh đại sư chợt thấy bóng người trước mặt biến mất, suýt nữa không kịp thu chân, rơi xuống dưới vách đá, vội vàng trụ vững bước chân, không khỏi hơi ngơ ra. Tiêu Thu Thủy lúc đó đã quơ lấy một nắm cát, lao về phía Đường Bằng, ném thẳng vào mặt Khuất Hàn Sơn!
Đòn đó thực khiến Khuất Hàn Sơn giật mình cả kinh.
Nhưng Khuất Hàn Sơn là nhân vật cỡ nào, chỉ hơi tháng ngẩn ra liền lập tức múa kiếm như mưa, khiến cho một hạt cát cũng không lọt!
Nhưng trong phút chốc ấy, Tả Khâu Siêu Nhiên đứng gần chỗ Đường Bằng lại gặp nguy hiểm!
Trường Thiên ngũ kiếm, một kiếm kiềm chế tay trái Tả Khâu Siêu Nhiên, một kiếm kiềm chế tay phải Tả Khâu Siêu Nhiên, ba kiếm còn lại ra đòn sát thủ vào Tả Khâu Siêu Nhiên đang hai tay bị khống chế, chân khó di động nửa bước!
Vì đối đầu với Quyền Lực bang, Cẩm Giang tứ huynh đệ của Tiêu Thu Thủy đã có Đường Nhu và Đặng Ngọc Hàm hy sinh, Tiêu Thu Thủy sao có thể để Tả Khâu Siêu Nhiên trong Thần Châu kết nghĩa cũng phải bỏ mạng?!
Cho nên hắn bất chấp tất cả, lập tức xoay mình, vung kiếm ném ra, sau đó lấy cả thân mình, tay đấm chân đá, ép lùi một người, nhất thời giải nguy được cho Tả Khâu Siêu Nhiên!
Ngay lúc đó, bỗng thấy Tả Khâu Siêu Nhiên biến sắc!
Kiếm phong đột ngột vang lên, mạnh mẽ, ác liệt!
Trong chớp mắt, Tiêu Thu Thủy quay đầu lại, chỉ thấy một luồng kiếm quang phóng tới như bay!
Kiếm của Khuất Hàn Sơn!
Xem ra đây đúng là một kiếm trong phẫn nộ, Khuất Hàn Sơn đã quyết tâm phải dùng kiếm này lấy mạng Tiêu Thu Thủy!
Trong tay Tiêu Thu Thủy không còn kiếm, không chống đỡ được, chỉ có lùi gấp.
Trong khoảnh khắc ấy, cầm nã thủ của Tả Khâu Siêu Nhiên vốn có thể giữ được trường kiếm của Khuất Hàn Sơn, nhưng trong giây phút quyết định, hắn lại thoáng chần chừ, không làm như vậy.
Bởi vì dù hắn giữ được kiếm của Khuất Hàn Sơn thì cũng không thể duy trì được bao lâu, mà mũi kiếm Khuất Hàn Sơn chắc chắn sẽ chuyển sang phía hắn, hắn sao có thể ngoài Trường Thiên ngũ kiếm ra lại thêm một đối thủ như Kiếm vương?
Con sâu cái kiến cũng còn ham sống thì nói chi là kẻ sắp thành du hồn dưới kiếm Trường Thiên ngũ kiếm, không thể không suy nghĩ như vậy. Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi đó, Tiêu Thu Thủy đã lùi về sau, kiếm thế Khuất Hàn Sơn đuổi gấp, hai người đều vượt qua chỗ Tả Khâu Siêu Nhiên.
Nhưng Tả Khâu Siêu Nhiên lập tức hối hận!
Cho dù hắn chỉ có thể ngăn cản một thoáng chốc thôi thì cũng phải ngăn cản, bởi vì Tiêu Thu Thủy là đại ca hắn, cũng như vừa rồi Tiêu Thu Thủy đưa mình tới cứu hắn, dù cũng biết rõ là chỉ có thể ngăn cản một thoáng chốt, nhưng vẫn bất chấp tất cả để ngăn cản!
Thế nhưng kiếm thế Trường Thiên ngũ kiếm đã lập tức vây hắn vào trong trận.
Lúc này chính là lúc quyết định sự sống chết của Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy lùi tuy nhanh, nhưng kiếm của Khuất Hàn Sơn đuổi theo càng nhanh.
Tiêu Thu Thủy lùi lại theo một đường cung tròn, vì thế nhanh chóng tới bên vách đá.
Lùi nữa, sẽ là lùi vào chỗ chết.
Tiêu Thu Thủy thoáng ngẩn ra, hơi chậm lại một chút, kiếm đã đâm tới!
Cùng lúc đó, một trận gió gấp cuốn tới, không ngờ lại là gậy sắt của Độc cước Bành Cửu!
Bành Cửu vẫn một mực không ra tay, lúc này lại âm thầm tập kích!
Võ công Tiêu Thu Thủy dù có cao hơn gấp mười cũng không phải là địch thủ của hai đại cao thủ giáp kích.
Chỉ trong một chớp mắt như điện quang hỏa thạch đó, kiếm đã đâm vào ngực Tiêu Thu thủy, gậy chống của Bành Cửu cũng đánh trúng hắn. Tiêu Thu Thủy hét lên, ngã xuống phía dưới, cả thế giới đều như chìm xuống, sau đó lại nổi bềnh lên.
Hắn đã rơi xuống vực sâu trăm trượng.
Dưới vách đá nước sông cuồn cuộn, sóng nước chập chùng.
Nước sông, nước sông, ngươi có thể cuốn hết chăng tình ái nhân gian, thù hận thế gian.
Đường Phương phát điên rồi.
Đường Phương đã bất chấp tất cả rồi.
Từ sau khi một nhát kiếm của Tiêu Thu Thủy hất tung mạng che mặt của nàng trên đình nhỏ bên Hoàng Hà tiểu hiên, nàng đã cảm thấy mình là người của Tiêu Thu Thủy rồi.
Rồi đến trên lầu Giáp Tú bên dòng Nam Minh, Đường Phương cùng Tiêu Thu Thủy bị điểm huyệt, ném xuống dưới bàn, dựa vào nhau mặt kề bên mặt, tim dựa sát tim. Dưới thác nước Hoàng Quả sông Bạch Thủy, Khổng Dương Tần đánh lén, hai người Đường, Tiêu liên thủ diệt địch, đến Quý Châu, Tiêu Thu Thủy hái quả tặng Đường Phương, tới Bàn Giang Thần Châu kết nghĩa, Ô Giang diệt thiết kỵ, trong đình Nhất Công hội chiến Quyền Lực bang. Tuy võ công Đường Phương cao hơn Tiêu Thu Thủy một chút, nhưng xét về tình cảm, Tiêu Thu Thủy không những là tình nhân, là chồng nàng, mà còn là sư phụ, là cha nàng, thậm chí còn là anh tranh, đại ca.
Trên đường đi hắn luôn chăm lo cho nàng, trên đường đi hắn luôn che chắn cho nàng.
... Nghĩ tới đây, Đường Phương thực muốn phát điên lên rồi.
Thu Thủy, Thu Thủy, tôi phải báo thù cho anh!
Trong khoảnh khắc, Đường Phương không biết là đã bắn ra bao nhiêu loại ám khí, làm Đỗ Tuyệt luống cuống chân tay. Không phải là hắn không đỡ nổi, mà là khuôn mặt tươi trẻ của Đường Phương không ngờ lại mang theo sát khí vô cùng, khiến cho Đao ma Đỗ Tuyệt giết người như ngóe cũng phải thoáng phát lạnh.
Vì thế Đỗ Tuyệt rút lui.
Đường Phương lại xông đến chỗ Khuất Hàn Sơn.
Đường Bằng đang ngã dưới đất cũng không khỏi kêu lên:
- Phương tỷ, không được...
Đường Phương tuyệt không phải đối thủ của Kiếm vương Khuất Hàn Sơn.
Đường Bằng thấy Tiêu Thu Thủy vì mình mà chết, trong lòng cũng chấn động và đau đớn vô hạn, nhưng hắn thật sự không có khả năng tái chiến, bởi vì sử dụng Tử mẫu ly hồn phiêu quả thực là quá tổn hại thân thể.
Nhưng người càng đau đớn hơn là Tả Khâu Siêu Nhiên, bởi vì hắn hối hận. Hắn hối hận mình thật sự không còn là người nữa, Tiêu Thu Thủy thân trong nguy cấp mà vẫn liều mình cứu hắn, hắn lại không nắm lấy thời cơ để giải nguy cho Tiêu Thu Thủy, hắn cảm thấy mình đúng là một kẻ hèn nhát!
Hắn hận không thể có Đường Nhu, Ngọc Hàm trong Cẩm Giang tứ huynh đệ cùng sống lại mà giết chết hắn đi.
Trong lòng hắn ôm hận, đại phát thần uy, không ngờ lại hét lớn một tiếng, chống đỡ được thế công của Trường Thiên ngũ kiếm.
Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi ở bên kia, do Âu Dương San Nhi đang mang thai, chân khí không đủ, bước trật một bước, sắp sửa phải chịu một chưởng của Hổ bà, Mã Cảnh Chung cố sức chống đỡ, sau lưng lại trúng phải một quyền của Sư công, loạng choạng bảy tám bước, miệng rỉ máu tươi, đã rơi vào tuyệt cảnh.
Chỉ có Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, chứng kiến cái chết của Tiêu Thu Thủy, đau đớn khôn kiềm, hăng hái quên mình, toàn lực xông pha, loáng cái đã tiêu diệt bảy tám cao thủ Quyền Lực bang. Nhưng người của Quyền Lực bang cũng chẳng phải loại tầm thường, hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố nhất thời cũng không giết ra được khỏi vòng vây.
Nhưng Đường Phương đã gặp nguy hiểm rồi.
Nàng gặp nguy hiểm, không ai cứu được.
Bởi vì kẻ muốn giết nàng là Khuất Hàn Sơn.
Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn.
Bành Cửu xông đến chỗ Đường Bằng, lão cũng quyết tâm phải biến Đường Bằng thành hồn ma dưới gậy sắt, giết tên nằm vùng “Hán Tứ Hải” chính là một công tích to lớn.
Đường Bằng cố sức vung tay, bắn ra hai đốm sáng lạnh. Bành Cửu thoáng phát run, “con trùng trăm chân, chết vẫn còn động đậy”, võ công Đường Bằng thế nào, lão cũng đã biết, càng huống hồ ám khí của nhà họ Đường, chỉ cần ám khí trong tay, không ai có thể coi thường người của Đường môn được.
Bành Cửu hít sâu một hơi, vụt ngừng phắt lại, gậy chống vung loạn che chắn thân thể. Hai đốm sáng lạnh bay đến nửa đường thì chợt ảm đạm, rơi xuống đất.
Bành Cửu cười ha ha, Đường Bằng tuy có ám khí trong tay nhưng đã không còn sức để phóng ám khí nữa.
Bành Cửu từ từ bước tới, cười hung ác, nói:
- Ngươi chịu chết đi!
Đoạn vung gậy chống, đánh thẳng xuống đầu Đường Bằng.
Khi Bành Cửu vung gậy đánh xuống đầu Đường Bằng cũng là lúc Đường Phương không cách nào tránh được một kiếm xuyên tâm của Khuất Hàn Sơn.
Đường Phương, Đường Bằng đều là hảo thủ trong thế hệ trẻ mà Đường môn phái ra giang hồ rèn luyện, thông minh, sắc sảo, nhạy bén, võ công cao lại cao minh, nhưng người khác như Đường Chu, Đường Ngưu, Đường Bản, Đường Áp võ công tuy cao nhưng không có được sự thông minh tài trí như họ.
Vậy mà hiện tại, hai cao thủ Đường môn lại đều sắp phải bỏ mạng nơi đây.
Đúng lúc đó, “choang” một tiếng, gậy chống sắt của Bành Cửu bị người ta chặn lại, hoa lửa bắn tung. Bành Cửu vội nhìn lại, hóa ra là một thanh niên khôi ngô trầm ổn, tay cầm hai thanh kiếm thô đen, đang lạnh lùng nhìn lão.
Ánh mắt Bành Cửu co rút lại, nghiến răng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người đó bình tĩnh đáp:
- Tại hạ Tiêu Khai Nhạn.
Bành Cửu tức giận quát:
- Người họ Tiêu?
Tiêu Khai Nhạn hỏi:
- Ngươi là Bành Cửu?!
Bành Cửu cười lớn:
- Không sai, chính là người sẽ lấy mạng ngươi!
Đường Bằng đang nằm dưới đất lập tức kêu lên:
- Tiêu huynh, kẻ này đã giết Tiêu Thu Thủy!
Ánh mắt Tiêu Khai Nhạn lập tức không còn bình tĩnh như vậy nữa, biến thành sắc bén bức người, quát hỏi:
- Thu Thủy chết rồi?!
Bành Cửu cười lớn:
- Là ta giết thì đã làm sao?!
Tiêu Khai Nhạn không nói gì nữa, hai kiếm đan chéo, chém vào cổ Bành Cửu!
Bành Cửu trong lòng cả kinh, xem ra võ công Tiêu Khai Nhạn cao hơn Tiêu Thu Thủy rất nhiều.
Võ công Tiêu Khai Nhạn đương nhiên là cao hơn Tiêu Thu Thủy. Trước cả khi Tiêu Thu Thủy bắt đầu học võ, Tiêu Khai Nhạn đã là thần bảo hộ trong Hoán Hoa kiếm môn rồi, Tiêu Thu Thủy cả đời nhiều chuyện phân tâm, ham thích kết nghĩa, du lịch, làm thơ, Tiêu Khai Nhạn thì lại chỉ chuyên tâm luyện kiếm.
Nhà họ Tiêu Hoán Hoa sở dĩ có được thanh danh lừng lãi, tiếng tăm võ công của Tiêu Tây Lâu tất nhiên là quan trọng, nhưng võ công kiếm thuật, sự trầm ổn từng trải của Tiêu Khai Nhạn cũng đã chẳng hề kém cha mình.
Võ công Tiêu Khai Nhạn cao, những võ công Tiêu Dịch Nhân còn cao hơn.
Tiêu Dịch Nhân có thể nói là lãnh tụ của thế hệ thanh niên võ lâm trong mười năm gần đây, tuy có hơi giới hạn trong một dải đất Xuyên Lưỡng Hồ, nhưng hắn lớn hơn Tiêu Thu Thủy mười một tuổi, bảy năm trước đã tự sáng tạo Thiết Tuyến quyền, kiếm pháp cực cao, sớm được chân truyền của Tiêu Tây Lâu, thậm chí có người nói hắn còn trên cả cha mình.
Nhà họ Tiêu có thể nổi tiếng võ lâm tự nhiên là không thể thiếu công lao của Tiêu Dịch Nhân lĩnh tụ quần luân, những người như Đường Mãnh, Đường Cương, Đặng Ngọc Bình đều nể mặt hắn mà tới.
Tiêu Dịch Nhân xuất kiếm, một kiếm ép chặt kiếm của Khuất Hàn Sơn.
Khuất Hàn Sơn cười lạnh, bao nhiêu năm nay, còn chưa có ai ép được kiếm của Kiếm vương.
Tay lão rung lên, bất ngờ phóng ra một kiếm.
Kiếm của lão rõ ràng là đang bị đè xuống nhưng lại có thể đột nhiên xuất kiếm, chém xéo vào cổ tay đối phương.
Tiêu Dịch Nhân thoáng giật mình, nhưng cũng lập tức trả lại một kiếm.
Kiếm chiêu của Hoán Hoa kiếm phái vốn theo đường nhẹ nhàng linh hoạt, coi trọng biến hóa khó lường.
Sau khi giao thủ kiếm thứ hai, Khuất Hàn Sơn đã biết kiếm pháp đối phương tuyệt đối cao hơn Tiêu Thu Thủy. Lão thậm chí không cần ngẩng đầu lên, trầm cổ tay hất kiếm, nhanh như chớp đâm vào huyệt thái dương đối phương!
Sắc mặt Tiêu Dịch Nhân vụt biến, lật tay đâm ra, cũng đâm vào bên trán Khuất Hàn Sơn.
Lần này là so xem ai to gan hơn, là kế ngọc đá cùng tan, Khuất Hàn Sơn khẽ hừ lạnh, thu kiếm chặn lại, “Đinh”, hoa lửa bắn tung, đỡ được kiếm thứ ba, hai bên cùng lùi lại một bước. Chỉ bằng điểm này, trong lòng Khuất Hàn Sơn đã biết kẻ tới kiếm thuật tuyệt không dưới Tiêu Tây Lâu, hơn nữa còn trầm ổn ngoan độc, là một nhân vật đáng để tâm.
Khuất Hàn Sơn hất kiếm vươn người, mũi kiếm khẽ điểm, đâm nhanh vào mắt cá chân phải người kia.
Đòn này biến hóa cực nhanh, kiếm của Tiêu Dịch Nhân đang ở phía trên, kiếm kình vừa mới bị kiếm chiêu của Khuất Hàn Sơn đánh tan, không kịp thu về, chỉ có thể tung người nhảy lui.
Tiêu Dịch Nhân lùi lại, lâm nguy không loạn, phong thái vẫn như cũ, rút lui ba bước, tư thế không đổi, co chân bật eo, “roạt” một tiếng, công trả một kiếm, đâm vào yết hầu Khuất Hàn Sơn!
Kiếm này cũng tấn công cực nhanh, Khuất Hàn Sơn đang định thừa thắng truy kích, chẳn ngờ đối phương đã đâm tới một kiếm, lão nghiên đầu sang bên, tránh được nhát kiếm nhưng trong lòng cũng phát lạnh, vội vàng bắt kiếm quyết, nhắm chuẩn đối phương.
Tiêu Dịch Nhân cũng không dám tùy tiện tấn công, cũng bắt kiếm quyết, nhưng thần chờ đợi.
Hai người đấu kiếm năm chiêu, Tiêu Dịch nhân bị ép lùi ba bước, Khuất Hàn Sơn bị ép nghiêng đầu tránh né. Đến bây giờ Khuất Hàn Sơn mới ngẩng đầu trông lên, chỉ thấy một người hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt thâm trầm nhưng khí thế lẫm liệt, đứng hiên ngang giữa gió đêm.
Khuất Hàn Sơn nghĩ thầm: từ lúc nào trong võ lâm đã xuất hiện cao thủ kiếm thuật như thế này?
Trong lòng Tiêu Dịch Nhân lại càng kinh ngạc.
Hắn ra tay trước nhưng Khuất Hàn Sơn thân đang bị thương, chiến đấu đã lâu, đầu cũng không ngẩng lên, đấu với mình năm kiếm, không lui nửa bước, vậy mà lại có thể ép mình phải lùi lại, là kình địch lần đầu tiên Tiêu Dịch Nhân gặp phải từ khi xuất đạo tới nay.
Nếu lúc bắt đầu Khuất Hàn Sơn không khinh địch, so đấu năm kiếm, hắn cũng khó chắc bản thân có thể nguyên vẹn.
Tiêu Dịch Nhân đang nghi hoặc không thôi, bỗng nghe đối phương không ngờ lại cười hỏi:
- Ta là Khuất Hàn Sơn, xin hỏi các hạ là?
Khuất Hàn Sơn?! Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn cùng tề danh với Khí thôn Đan Hà Lương Đấu Lương đại hiệp?! Tiêu Dịch Nhân trong lòng thoáng loạn, bên ngoài lại không chút biến đổi, cung kính đáp:
- Vãn bối Hoán Hoa Tiêu Dịch Nhân, bái kiến Khuất tiền bối.
Khuất Hàn Sơn ngẩn người, nhà họ Tiêu Hoán Hoa có nhân tài bực này? Nhưng bên ngoài vẫn cười hà, giống như một vị trưởng giả:
- Kiếm pháp hay, đúng là hậu sinh khả úy.
Trong lòng Tiêu Dịch Nhân cũng vô cùng nghi hoặc, trông có vẻ Đao ma Đỗ Tuyệt là cùng một bọn với người này, nhưng danh tiếng nghĩa hiệp của Khuất Hàn Sơn tại Lưỡng Quảng cũng không ai có thể nghi ngờ gì....
Lúc này Đường Phương tóc rối bù, mặt trắng bệch, kêu lên thê lương:
- Tiêu đại hiệp, Khuất Hàn Sơn là người của Quyền Lực bang, lão đã giết Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Dịch Nhân biến sắc rồi. Hắn cố hít sâu một hơi, tính cách hắn khác xa Tiêu Thu Thủy, dù gì cũng đã lịch lãm giang hồ rất nhiều, có vẻ âm u thâm trầm, nhưng huynh đệ tình thâm, Thu thủy đã chết, Tiêu Dịch Nhân dù có trầm ổn hơn cũng không khỏi kích động.
Chợt nghe một người quát lớn:
- Khuất Hàn Sơn là người của Quyền Lực bang?!
Đường Phương nghe thấy giọng người này lập tức suýt nữa thì không nhịn được phải òa khóc, hô lên thảm thiết:
- Lão là Kiếm vương, Quyền Lực bang còn giết cả A Đại và Nhu đệ!
Đường Bằng cũng lập tức tiếp lời:
- Kẻ này lợi hại, Tử mẫu ly hồn phiêu của đệ bị lão phá rồi!
Chỉ nghe người tới gầm lên, quát:
- Tất cả chết hết đi cho ta!
“Ầm” một tiếng, một bóng người cao lớn phóng tới, xông thẳng tới chỗ Khuất Hàn Sơn!
Người đó vốn lao về phía Khuất Hàn Sơn, nhưng giữa đường lại qua đúng chỗ Sư công Hổ bà. Sư công Hổ bà vốn đang sắp sửa thành công, sao chịu buông tay được? Vì thế thế hai người quát lớn, vung tay đánh trả, muốn hất văng người tới ra xa!
Người đó phát tay lên, đánh ra hai thứ lớn!
Ám khí!
Sư công Hổ bà kêu lên quái dị, tránh ra hai bên. “Ầm” một tiếng, ám khí đánh xuống đất, phá ra hai cái hố lớn, cát bụi mù mịt, Sư công Hổ bà thì cũng toát đầy mồ hôi lạnh.
Khuất Hàn Sơn ánh mắt như kiếm, gằn giọng hỏi:
- Đường môn, Đường Mãnh?
Người đó hét lớn:
- Ta là Đường Mãnh!
Ở bên cạnh, Đao ma Đỗ Tuyệt đột nhiên quát lớn, gia nhập chiến đoàn của Bành Cửu. Song đao vung lên, tấn công mạnh mẽ vào Tiêu Khai Nhạn. Đao nhanh vô cùng nhưng kiếm lộ vững chắc của Tiêu Khai Nhạn vẫn một mực phong tỏa đao pháp lăng lệ!
Bảnh Cửu lại biết trong thời gian ngắn không thể đánh ngã được Tiêu Khai Nhạn, Đao ma Đỗ Tuyệt vừa tới hỗ trợ, Tiêu Khai Nhạn không cách nào phân thân, Độc cước Bành Cửu lập tức chuyển sang đối phó Đường Bằng.
Đường Bằng nằm dưới đất, đã không còn sức trả đòn, dễ đối phó hơn nhiều.
Bành Cửu vung trượng định đánh, bỗng thấy Đường Bằng vung tay lên, đánh ra hai đốm sáng vàng.
Bành Cửu cười gằn:
- Ngươi không đánh tới ta được.
Hai đốm sáng vàng đó quả nhiên hơi hơi chậm lại, trong tiếng cười lớn, gậy chống của Bành Cửu đã đánh xuống đầu Đường Bằng.
Đường Mãnh hét lên, nhưng Sư công Hổ bà đã chặn hắn lại.
Sư công Hổ bà tuy sợ hãi Đường Mãnh nhưng cũng hy vọng Bành Cửu tiêu diệt Đường Bằng trước, bớt đi một kình địch bao giờ cũng tốt hơn.
Đối thủ của Tiêu Dịch Nhân là Khuất Hàn Sơn, kinh nghiệm mười lăm năm xuất đạo cho hắn biết, bây giờ không thể phân tâm được.
Tiêu Dịch Nhân xông pha giang hồ bao năm nay, đương nhiên là phải có định lực hơn người. Hắn không giống như Tiêu Thu Thủy, bạn bè gặp nạn, hắn liều mạng cũng phải cứu giúp, đổi lại là Tiêu Dịch Nhân thì sẽ giữ lấy thân mình, ngày sau báo thù cho bằng hữu.
Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố bị bang chúng Quyền Lực bang vây chặt, bọn họ có nổi điên lên thì nhất thời cũng không giết ra được.
Đường Phương vốn là người duy nhất có thể cứu Đường Bằng, nhưng trước khi Bành Cửu ra tay, nàng đã bị Ma tăng Huyết Ảnh đại sư quấn lấy.
Tả Khâu Siêu Nhiên cố sức đấu Trường Thiên ngũ kiếm, chưa thành du hồn dưới kiếm đã là may, tuyệt không còn dư lực nữa.
...Đường Bằng, Đường Bằng, còn ai cứu được cậu?
Li Giang từ bắc xuống nam, vòng quanh phía đông thành, chảy về phía nam.
Năm xưa Tô Vũ bàn về hình thế từng viết:
"Quế Lâm, lấy Ngũ Lĩnh làm đầu, liên kết Lưỡng Quảng, che chắn kinh thành, trấn nhiếp giao hải, có thế gối núi dẫn sông, khống chế mấy ngàn dặm, thực là chốn hội tụ của cả đất tây nam."
Trăng chiếu lên dòng Li Giang, nước sông vẫn chảy suốt cả ngàn vạn năm nay, bọt nước trắng xóa như biển khơi lúc cuộn trào lúc trầm tư, trong cuộc lữ hành chốn thế gian này sao mà nhiều nhớ mong, cô tịch, trong chốn nhân sinh này sao mà lắm chuyện đúng sai.
Con cả nhà họ Tiêu tay chắp sau lưng, không khỏi buông một tiếng thở dài.
Tiêu Dịch Nhân là một người cao gầy, trông có vẻ thâm trầm, tinh minh. Hai bên mép hắn có hai vệt râu, khiến cho thân hình hơi gầy của hắn có thêm chút uy phong. Trong võ lâm, sự nóng nảy của Tiêu Dịch nhân có thể đặt ngang hàng với Bắc Đỗ Sát Cẩu, Triều Châu Lý Quyền Đầu, Vân Quý Ngưu Phong Mã, nhưng Tiêu Dịch Nhân tuy nóng nảy lại không dễ phát tác.
Một khi đã nổi nóng thì không thể thu hồi được.
Cũng chính vì hắn biết lúc nào nên nổi nóng, lúc nào nên thu liễm, sự nóng nảy liền biến thành đặc điểm khiến cho Tiêu Dịch Nhân ở trong Hoán Hoa kiếm phái được người người sợ hãi, mà trong lòng lại kính phục.
Mái ngói phân cục Hoán Hoa cong vút lên như chọc tới tận khung trời, làm thành khung cảnh sau lưng Tiêu Dịch Nhân. Dưới ánh sáng hắt ra từ mái ngói cổ kính đó, Tiêu Dịch Nhân vốn mang mấy phần đại chí, nhưng lại vì một chuyện mà vô cùng phiền muộn.
"Sao cả ba nhóm người phái đi liên hệ với tổng cục đều không có tin tức gì?"
"Sao đến cả một tin nhắn cũng không thấy báo về, đây không giống tác phong làm việc của cha trước nay!"
"Nếu tự mình tới tìm hiểu nguyên nhân, chẳng may bên này gặp chuyện, ai giúp Mạnh sư thúc xử lý công việc trong cục?"
"Nghe đồn Quyền Lực bang đã nhắm vào Hoán Hoa Thành Đô rồi. Hoán Hoa tuy là một trong Tam đại kiếm phái võ lâm, nhưng đấu với Quyền Lực bang vào lúc này thì tuyệt đối không chiếm được chút ưu thế nào."
"Ai, không biết bên Hoán Hoa Khê thế nào rồi?"
Nước sông cuồn cuộn, ngọn gió cô liêu thổi heo hắt bên bờ đề xưa cũ, trăng sáng treo cao giữa đỉnh trời.
Bên cạnh Tiêu Dịch Nhân có hai người, một người cao lớn uy mãnh, một người khôi ngô trầm ổn.
Tiêu Dịch Nhân nói:
- Xem ra ngày mai lão nhị phải đi Thành Đô một chuyến rồi.
Người trầm ổn đáp:
- Đệ cũng đang có ý này.
Người uy mãnh nói:
- Tôi đi cùng Nhị ca!
Người cao lớn, uy mãnh là đệ tử Đường môn Đường Mãnh, người bình tĩnh trầm ổn là con thứ hai nhà họ Tiêu Tiêu Khai Nhạn.
Tiêu Dịch Nhân cũng biết, có thêm hai người bọn họ, Hoán Hoa Thành Đô sẽ như hổ thêm cánh.
Đúng lúc này, Đường Mãnh bỗng "ồ" một tiếng, nhún người, phóng ra sông nhặt lấy một vật trong dòng nước rồi lại lướt về nhanh như chớp. Dưới ánh trăng sáng lạn, Tiêu Khai Nhạn cẩn thận quan sát rồi chợt kêu lên thất thanh:
- Lão tam!
Tiêu Dịch Nhân nhìn sang, chỉ thấy đó là một mảnh áo bằng lụa, giống như bị người ta xé mạnh ra. Tiêu Dịch Nhân trầm giọng nói:
- Là áo chính tay mẹ may cho tam đệ!
Quay người nhìn lại dòng sông cuồn cuộn, sóng nước dập dềnh, Tiêu Dịch Nhân thở dài:
- Thu Thủy, đệ đang ở đâu?
... Đệ đang ở đâu? Đang gặp nguy hay đã thoát hiểm?
.... An nguy của Hoán Hoa Thành Đô thế nào rồi?
.... Nước sông lặng lẽ trôi đi, như tháng năm cứ trôi đi mãi, Tiêu Thu Thủy, Thần Châu kết nghĩa có được như nước sông, liên miên vô tận, lâu dài như nhật nguyệt?
Tiêu Thu thủy hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, thoáng liếc thấy dưới chân là nước sông cuồn cuộn, sóng nước chập chùng, sau lưng là vách núi dựng đứng, không còn đường nữa, trong lòng chấn động, thân pháp thoáng chậm lại, "roạt" một tiếng, tuy miễn cưỡng tránh được một đòn nhưng góc áo đã bị Huyết Ảnh ma tăng xé mất một mảng!
Hóa ra bọn hắn vừa đánh vừa lui đã lên tới trên núi rồi.
Hổ trảo công của Huyết Ảnh ma tăng tuyệt không phải thứ Tiêu Thu Thủy có thể khống chế được. May mà trước đây Tiêu Thu Thủy từng ác đấu với Hung Thủ, biết được quyền lộ của Huyết Ảnh đại sư, cho nên nhất thời vẫn còn chống đỡ được.
Thế nhưng quyền lộ của Ma tăng lại đột nhiên biến đổi.
Huyết Ảnh đại sư biến trảo thành chưởng, từng chưởng từng chưởng đánh ra vun vút, mỗi chưởng đánh ra xong mới có một tiếng "vù" vang lên, hóa ra chưởng thức còn nhanh hơn cả âm thanh.
Mỗi chưởng Ma tăng đánh ra đều mang theo một luồng lửa nóng màu đỏ vàng. Ánh mắt Tiêu Thu Thủy co rút lại, hắn đã từng nghe nhắc tới loại chưởng pháp quỷ dị, tàn độc này, nhưng lại chưa từng thấy qua: Thần bí Huyết ảnh chưởng!
Hơi thoáng thất thần, một luồng chưởng phong lăng lệ đã ập tới trước mặt, Tiêu Thu Thủy miễn cưỡng chéo chân tránh qua, trên trán liền cảm thấy nóng rừng rực, giống như có mấy đợt dòi bọ bò qua bò lại. Tiêu Thu Thủy đưa tay quệt lên, bàn tay dính đầy máu.
Huyết Ảnh đại sư cười lạnh:
- Cho ngươi biết sự lợi hại của Huyết ảnh chưởng!
Nói đoạn lại đánh ra hai chưởng, Tiêu Thu Thủy cật lực tránh né, nhất thời suýt chút nữa thì ngã lăn xuống dòng sông dưới vách đá.
Huyết Ảnh ma tăng là đối thủ võ công cao thâm nhất, thần bí khó lường nhất trong Cửu thiên thập địa, Thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang mà Tiêu Thu Thủy từng đối địch tới này.
Bên này Tiêu Thu Thủy đã như vậy, nhưng nơi khác cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Võ công Tả Khâu Siêu Nhiên tuyệt không dưới bất kỳ ai trong Trường Thiên ngũ kiếm, nhưng cũng tuyệt không cao hơn bất kỳ ai trong số đó. Lúc này Tả Khâu Siêu Nhiên lấy một địch năm, gần như tương đương với một mình đánh với năm bản thân vậy.
Có thể thấy tình cảnh Tả Khâu Siêu Nhiên ác liệt đến thế nào.
Nhưng so với Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi thì hoàn cảnh của Tả Khâu Siêu Nhiên vẫn còn tốt hơn nhiều.
Võ công Mã Cảnh Chung tuy không bằng Sư công nhưng cũng không đến mức chênh lệch quá xa, thế nhưng võ công Hổ bà lại cao Âu Dương San Nhi rất nhiều, mà Âu Dương San Nhi lại vốn đang mang thai, gặp phải thế công thảm liệt như điên cuồng của Hổ bà tự nhiên là không chống đỡ nổi.
Cứ như vậy, Mã Cảnh Chung càng bị phân tâm nhiều hơn, Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi cũng càng lúc càng nguy hiểm.
Đường Phương võ công khá cao, độc chiến đao ma Đỗ Tuyệt, tuy ám khí của nàng không phá được lưới đao của Đỗ lão ma nhưng dù sao cũng không đến mức bại ngay tại trận.
Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố xông pha một trận nhưng thanh thế tấn công của đối phương càng mạnh, hai người Thiết, Khâu lúc này có thể nói là chỉ còn đường khổ chiến thôi.
Nếu tính hết những cuộc chiến đấu này thì vợ chồng Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi là có thể gặp nguy hiểm nhất, Tả Khâu Siêu Nhiên cũng nguy cơ tứ phía, Tiêu Thu Thủy cũng có thể mất mạng dưới Huyết ảnh chưởng hoặc bị đánh rơi xuống sông bất cứ lúc nào.
Nhưng trận chiến có tính quyết định nhất lại thuộc về Đường Bằng và Khuất Hàn Sơn.
Kiếm của Khuất Hàn Sơn vẫn luôn khiến Đường Bằng phải chấn động, bởi vì kiếm của Khuất Hàn Sơn vẫn luôn ẩn nấp, không ai thấy được, chờ đến khi cần, nó mới đột ngột xuất hiện trong tay Khuất Hàn Sơn.
Ngay từ khi Đường Bằng biết mình còn chưa hoàn toàn giành được sự tin tưởng của Quyền Lực bang, hắn đã rất muốn ám sát Khuất Hàn Sơn trước, bởi vì hắn biết Khuất Hàn Sơn là mấu chốt để Quyền Lực bang khống chế Lưỡng Quảng, còn thực lực của Đường môn thì chủ yếu nằm ở hai Xuyên.
Trong Bát đại Thiên vương của Quyền Lực bang, Đao vương ở Lưỡng Hà, Dược vương tại Cam Túc, Quỷ vương ở Thiểm Tây, Lưỡng Quảng có Kiếm vương, Tây Khang có Hỏa vương, Vân Nam có Xà vương, cộng thêm Thủy vương vốn ở trong Xuyên cùng Nhân vương tiềm phục tại Hồ Nam, Hồ Bắc, một khí tập hợp giáp kích, Đường môn sẽ thành con cua trong rọ.
Vì thế Đường Bằng nhiều lần nảy ý ám sát Kiếm vương, nhưng ba bốn lần đều không thể ra tay, thứ nhất là vì không có cơ hội, thứ hai là vì võ công Khuất Hàn Sơn cao thâm khó lường, Đường Bằng tâm cơ thâm trầm, tự nhiên là không dáo tùy tiện ra tay.
Đến trận chiến ngày hôm nay, Đường Bằng mới biết võ công Khuất Hàn Sơn còn cao hơn sự tưởng tượng của hắn. Nếu không phải có vẻ trong mấy ngày gần đây, Khuất Hàn Sơn từng bị hao tổn chân khí rất nặng, khiến cho nội lực có hơi không đủ thì có lẽ bây giờ hắn đã trúng độc thủ của Khuất Hàn Sơn rồi.
Mà Khuất Hàn Sơn sở dĩ hao tổn chân lực, chính là vì phải chống đỡ đòn ám toán cầm nã chế huyệt của Ngũ hồ nã Tứ hải Giang Dịch Hải, cũng chính là Hồ Thập Tứ.
Lúc này, kiếm quang chợt lóe lên, kiếm của Kiếm vương đã tới rồi!
Đường Bằng đột nhiên hét lớn, mặt đầy sát khí.
Đã đến lúc ngửa bài, hắn không giết được Khuất Hàn Sơn, Khuất Hàn Sơn sẽ lập tức giết hắn.
Đường Phương vừa mới đánh ra Vũ vụ, tạm thời chặn được lưới đao của Đỗ Tuyệt, đưa mắt nhìn lại liền thấy vẻ mặt của Đường Bằng, nàng vội vàng hô lên:
- Bằng đệ, không thể dùng....!
Khuất Hàn Sơn vụt thu kiếm, lão vừa trông thấy vẻ mặt đó của Đường Bằng liền biết không phải tấn công trước là đã xong.
Đòn này sợ rằng sẽ là một đòn mạnh nhất cũng là một đòn cuối cùng của Đường Bằng.
Khuất Hàn Sơn hít sâu một hơi, ngưng thần chờ đợi.
Sắc mặt Đường Bằng càng lúc càng trắng, đến cả đôi môi vốn đỏ hồng cũng biến thành xanh mét, tà áo trắng tung bay phấp phới trước dòng nước sông đen ngòm, đầy vẻ quỷ dị, đáng sợ khôn tả.
Khuất Hàn Sơn trông thấy cũng không khỏi phát lạnh.
Đường Phương vẫn còn đang vội kêu:
- Bằng đệ, không thể...!
Còn chưa dứt lời, đao của Đỗ Tuyệt đã lại quấn tới.
Cùng lúc đó, Đường Bằng đã ra tay.
Trong đêm đen, bên sông lớn, giữa cuồng phong, hai luồng sáng màu trắng bắn ra từ đôi tay vung lên một trên một dưới của Đường Bằng!
Giống như không phải ám khí, mà là hào quang!
Hào quang chiếu sáng khuôn mặt đã lần đầu tiên hoàn toàn biến sắc của Khuất Hàn Sơn!
Ánh sáng đó đột nhiên tăng mạnh, mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần, thậm chí tận bốn mươi lần, chiếu sáng mỗi hình người đang tranh đấu. Tất cả đều không khỏi ngừng tay, chỉ nghe Bành Cửu hét lên hoảng hốt:
- Tử mẫu ly hồn phiêu!
Tử mẫu ly hồn phiêu! Tiêu Thu Thủy từng nghe nhắc tới.
Bên dòng Trường Giang, tại trấn Tỷ Quy, trên lầu Trích Tiên, trước khi Hung Thủ Anh Kiếm Ba tập kích, hắn từng nghe Đường Nhu nói:
“....Mấy ngày nay tôi cứ cảm thấy trong lòng không yên, chẳng may có chuyện gì, cậu thay tôi nhắn lại với Bằng đệ, bảo hắn đừng luyện Tử mẫu ly hồn phiêu nữa, sẽ rất tổn hại thân thể...”
Đây chính là Tử mẫu ly hồn phiêu?! Sao lại giống như một tia mặt trời mãnh liệt chiếu sáng bóng đêm!
Khuất Hàn Sơn cùng từng nghe nhắc tới Tử mẫu ly hồn phiêu. Đây vốn là ám khí mà cao thủ trong cao thủ thế hệ già của Đường môn mới biết sử dụng, hơn nữa còn cực kỳ hao phí thể lực, đánh trúng hay đánh trượt đối phương thì thể năng đều bị tiêu hao rất nhiều, ít nhất phải là cao thủ tiềm tu công lực hơn nửa giáp mới có thể sử dụng.
Ánh sáng trên phiêu là do tiên thiên linh khí trong cơ thể thúc đẩy, cũng làm phát động uy lực, trong thế hệ cao thủ trẻ tuổi của Đường môn, nghe nói chỉ có ba người có thể sử dụng được là Đường Tống, Đường Tuyệt, Đường Phì.
Mà nay Đường Bằng không ngờ cũng biết dùng! Gã thanh niên này gần đây quật khởi võ lâm, đánh đâu thắng đó, quả thực là có chỗ hơn người!
Hôm nay không trừ, ngày sau tất thành kình địch!
Nhưng Khuất Hàn Sơn đã không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, hào quang mãnh liệt từ tay Đường Bằng đã xoay tròn bắn tới!
Ánh sáng chói mắt, Khuất Hàn Sơn cơ hồ không mở nổi mắt ra, vội vàng đâm ra một kiếm, đánh văng ám khí, nhưng chỉ nghe “đinh” một tiếng, kiếm cũng đứt đoạn.
Đồng thời, một luồng sáng sắc nhọn khác trong tay Đường Bằng lại bành trướng, hào quanh càng thêm mãnh liệt, lên đến tận cùng liền bổ thẳng tới!
Đây mới là chủ lực thật sự của Tử mẫu ly hồn phiêu: Mẫu phiêu!
Chỉ cần Tử phiêu có thể đánh trúng thì không cần bắn ra Mẫu phiêu nữa, bởi vì sử dụng Mẫu phiêu còn tiêu tốn thể lực gấp mười lần!
Uy lực của Mẫu phiêu cũng cao gấp mười lần Tử phiêu!
Trên người, trên tay Khuất Hàn Sơn bỗng có thêm sáu thanh kiếm!
Hai ngón tay lão kẹp một kiếm, hổ khẩu kẹp một kiếm, đồng loạt đâm ra!
“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh” một tràng liên tiếp, sáu kiếm cùng gãy, đoạn kiếm bắn tung, Khuất Hàn Sơn một tay che mặt, một tay ôm ngực, cũng loạng choạng ngã ngồi xuống.
Đao ma Đỗ Tuyệt bị ánh sáng từ phiêu chiếu rọi khuôn mặt đang kinh hãi, hô lên:
- Kiếm vương...!
Đến lúc này ánh sáng đã cạn, lóe lên rồi vụt tắt, mặt đất lại trở về với bóng tối, trăng sáng lung linh, nước chảy cuồn cuộn.
Đường Bằng sắc mặt trắng bệch, nghiêng nghiêng ngả ngả, ngồi phịch xuống đất, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.
Thế nhưng Khuất Hàn Sơn vừa ngã xuống đã nhảy phắt dậy, chỗ bụng lão nhuộm một mảng đỏ máu, nhưng khuôn mặt uy nghiêm chính khí đã biến thành sát khí khiến người ta không rét mà run. Tử mẫu ly hồn phiêu làm lão bị thương nhưng vẫn không thể giết nổi lão!
Khuất Hàn Sơn từng bước, từng bước tiến về phía Đường Bằng.
Đường Bằng chỉ có thể cười khổ. Hắn đã dùng hết đòn sát thủ, bây giờ đến cả sức để đứng lên cũng không có, sao có thể tránh được một đòn phẫn nộ của Khuất Hàn Sơn?
Đường Phương thét lên, muốn lao tới cứu nhưng Đỗ Tuyệt đã hóa thành một luồng đao quang, chặn lại trước mặt nàng!
Trường Thiên ngũ kiếm hợp nhất kiếm trận, vây khốn Tả Khâu Siêu Nhiên; Thế hợp kích của Sư công Hổ bà khiến cho Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi càng không lo nổi cho chính mình; Bang chúng Quyền Lực bang còn lại gào thét ra đòn, càng khiến cho Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt không thể phân tâm.
Khuất Hàn Sơn cười gằn:
- Ta không cần biết ngươi là Đường Bằng hay là Hán Tứ Hải, hôm nay ta không giết ngươi liền không gọi là Khuất Hàn Sơn nữa!
Vừa nói, “xoẹt” một tiếng, trong tay đã có thêm một thanh kiếm, như rắn độc phun nọc, đâm ra như chớp!
Cùng lúcc ấy, một người phóng tới, ném ra một nắm cát, hất thẳng vào mặt Khuất Hàn Sơn!
Người tới là Tiêu Thu Thủy.
Hắn vốn cũng bị Huyết Ảnh ma tăng quấn chặt, không thể phân thân ra được, nhưng hắn trông thấy Đường Bằng gặp nguy hiểm, trong đầu liền không để ý gì nữa.
Đường Bằng đã cứu mạng bọn hắn, tuy trong lòng Tiêu Thu Thủy chẳng thích gì Đường Bằng lắm, nhưng cũng quyết không thể trơ mắt đứng nhìn Đường Bằng chịu chết, càng huống hồ Đường Bằng vì cứu bọn hắn nên mới bại lộ thân phận, hơn nữa Đường Bằng còn là người nhà họ Đường.
.... Nhà họ Đường đối đầu với Quyền Lực bang vì nhà họ Tiêu, đã hi sinh Đường Nhu và Đường Đại.
... Để không phụ lòng Đường Nhu và Đường Đại đã khuất, cùng Đường Phương đang còn sống, Tiêu Thu Thủy quyết không thể để Đường Bằng chết!
... Đây là tinh thần vì nghĩa quên thân của Tiêu Thu Thủy!
Cho nên hắn lập tức quên mất tình cảnh của bản thân, học theo cách lăn của Đồ Cổn, lăn tròn dưới đất. Huyết Ảnh đại sư chợt thấy bóng người trước mặt biến mất, suýt nữa không kịp thu chân, rơi xuống dưới vách đá, vội vàng trụ vững bước chân, không khỏi hơi ngơ ra. Tiêu Thu Thủy lúc đó đã quơ lấy một nắm cát, lao về phía Đường Bằng, ném thẳng vào mặt Khuất Hàn Sơn!
Đòn đó thực khiến Khuất Hàn Sơn giật mình cả kinh.
Nhưng Khuất Hàn Sơn là nhân vật cỡ nào, chỉ hơi tháng ngẩn ra liền lập tức múa kiếm như mưa, khiến cho một hạt cát cũng không lọt!
Nhưng trong phút chốc ấy, Tả Khâu Siêu Nhiên đứng gần chỗ Đường Bằng lại gặp nguy hiểm!
Trường Thiên ngũ kiếm, một kiếm kiềm chế tay trái Tả Khâu Siêu Nhiên, một kiếm kiềm chế tay phải Tả Khâu Siêu Nhiên, ba kiếm còn lại ra đòn sát thủ vào Tả Khâu Siêu Nhiên đang hai tay bị khống chế, chân khó di động nửa bước!
Vì đối đầu với Quyền Lực bang, Cẩm Giang tứ huynh đệ của Tiêu Thu Thủy đã có Đường Nhu và Đặng Ngọc Hàm hy sinh, Tiêu Thu Thủy sao có thể để Tả Khâu Siêu Nhiên trong Thần Châu kết nghĩa cũng phải bỏ mạng?!
Cho nên hắn bất chấp tất cả, lập tức xoay mình, vung kiếm ném ra, sau đó lấy cả thân mình, tay đấm chân đá, ép lùi một người, nhất thời giải nguy được cho Tả Khâu Siêu Nhiên!
Ngay lúc đó, bỗng thấy Tả Khâu Siêu Nhiên biến sắc!
Kiếm phong đột ngột vang lên, mạnh mẽ, ác liệt!
Trong chớp mắt, Tiêu Thu Thủy quay đầu lại, chỉ thấy một luồng kiếm quang phóng tới như bay!
Kiếm của Khuất Hàn Sơn!
Xem ra đây đúng là một kiếm trong phẫn nộ, Khuất Hàn Sơn đã quyết tâm phải dùng kiếm này lấy mạng Tiêu Thu Thủy!
Trong tay Tiêu Thu Thủy không còn kiếm, không chống đỡ được, chỉ có lùi gấp.
Trong khoảnh khắc ấy, cầm nã thủ của Tả Khâu Siêu Nhiên vốn có thể giữ được trường kiếm của Khuất Hàn Sơn, nhưng trong giây phút quyết định, hắn lại thoáng chần chừ, không làm như vậy.
Bởi vì dù hắn giữ được kiếm của Khuất Hàn Sơn thì cũng không thể duy trì được bao lâu, mà mũi kiếm Khuất Hàn Sơn chắc chắn sẽ chuyển sang phía hắn, hắn sao có thể ngoài Trường Thiên ngũ kiếm ra lại thêm một đối thủ như Kiếm vương?
Con sâu cái kiến cũng còn ham sống thì nói chi là kẻ sắp thành du hồn dưới kiếm Trường Thiên ngũ kiếm, không thể không suy nghĩ như vậy. Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi đó, Tiêu Thu Thủy đã lùi về sau, kiếm thế Khuất Hàn Sơn đuổi gấp, hai người đều vượt qua chỗ Tả Khâu Siêu Nhiên.
Nhưng Tả Khâu Siêu Nhiên lập tức hối hận!
Cho dù hắn chỉ có thể ngăn cản một thoáng chốc thôi thì cũng phải ngăn cản, bởi vì Tiêu Thu Thủy là đại ca hắn, cũng như vừa rồi Tiêu Thu Thủy đưa mình tới cứu hắn, dù cũng biết rõ là chỉ có thể ngăn cản một thoáng chốt, nhưng vẫn bất chấp tất cả để ngăn cản!
Thế nhưng kiếm thế Trường Thiên ngũ kiếm đã lập tức vây hắn vào trong trận.
Lúc này chính là lúc quyết định sự sống chết của Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy lùi tuy nhanh, nhưng kiếm của Khuất Hàn Sơn đuổi theo càng nhanh.
Tiêu Thu Thủy lùi lại theo một đường cung tròn, vì thế nhanh chóng tới bên vách đá.
Lùi nữa, sẽ là lùi vào chỗ chết.
Tiêu Thu Thủy thoáng ngẩn ra, hơi chậm lại một chút, kiếm đã đâm tới!
Cùng lúc đó, một trận gió gấp cuốn tới, không ngờ lại là gậy sắt của Độc cước Bành Cửu!
Bành Cửu vẫn một mực không ra tay, lúc này lại âm thầm tập kích!
Võ công Tiêu Thu Thủy dù có cao hơn gấp mười cũng không phải là địch thủ của hai đại cao thủ giáp kích.
Chỉ trong một chớp mắt như điện quang hỏa thạch đó, kiếm đã đâm vào ngực Tiêu Thu thủy, gậy chống của Bành Cửu cũng đánh trúng hắn. Tiêu Thu Thủy hét lên, ngã xuống phía dưới, cả thế giới đều như chìm xuống, sau đó lại nổi bềnh lên.
Hắn đã rơi xuống vực sâu trăm trượng.
Dưới vách đá nước sông cuồn cuộn, sóng nước chập chùng.
Nước sông, nước sông, ngươi có thể cuốn hết chăng tình ái nhân gian, thù hận thế gian.
Đường Phương phát điên rồi.
Đường Phương đã bất chấp tất cả rồi.
Từ sau khi một nhát kiếm của Tiêu Thu Thủy hất tung mạng che mặt của nàng trên đình nhỏ bên Hoàng Hà tiểu hiên, nàng đã cảm thấy mình là người của Tiêu Thu Thủy rồi.
Rồi đến trên lầu Giáp Tú bên dòng Nam Minh, Đường Phương cùng Tiêu Thu Thủy bị điểm huyệt, ném xuống dưới bàn, dựa vào nhau mặt kề bên mặt, tim dựa sát tim. Dưới thác nước Hoàng Quả sông Bạch Thủy, Khổng Dương Tần đánh lén, hai người Đường, Tiêu liên thủ diệt địch, đến Quý Châu, Tiêu Thu Thủy hái quả tặng Đường Phương, tới Bàn Giang Thần Châu kết nghĩa, Ô Giang diệt thiết kỵ, trong đình Nhất Công hội chiến Quyền Lực bang. Tuy võ công Đường Phương cao hơn Tiêu Thu Thủy một chút, nhưng xét về tình cảm, Tiêu Thu Thủy không những là tình nhân, là chồng nàng, mà còn là sư phụ, là cha nàng, thậm chí còn là anh tranh, đại ca.
Trên đường đi hắn luôn chăm lo cho nàng, trên đường đi hắn luôn che chắn cho nàng.
... Nghĩ tới đây, Đường Phương thực muốn phát điên lên rồi.
Thu Thủy, Thu Thủy, tôi phải báo thù cho anh!
Trong khoảnh khắc, Đường Phương không biết là đã bắn ra bao nhiêu loại ám khí, làm Đỗ Tuyệt luống cuống chân tay. Không phải là hắn không đỡ nổi, mà là khuôn mặt tươi trẻ của Đường Phương không ngờ lại mang theo sát khí vô cùng, khiến cho Đao ma Đỗ Tuyệt giết người như ngóe cũng phải thoáng phát lạnh.
Vì thế Đỗ Tuyệt rút lui.
Đường Phương lại xông đến chỗ Khuất Hàn Sơn.
Đường Bằng đang ngã dưới đất cũng không khỏi kêu lên:
- Phương tỷ, không được...
Đường Phương tuyệt không phải đối thủ của Kiếm vương Khuất Hàn Sơn.
Đường Bằng thấy Tiêu Thu Thủy vì mình mà chết, trong lòng cũng chấn động và đau đớn vô hạn, nhưng hắn thật sự không có khả năng tái chiến, bởi vì sử dụng Tử mẫu ly hồn phiêu quả thực là quá tổn hại thân thể.
Nhưng người càng đau đớn hơn là Tả Khâu Siêu Nhiên, bởi vì hắn hối hận. Hắn hối hận mình thật sự không còn là người nữa, Tiêu Thu Thủy thân trong nguy cấp mà vẫn liều mình cứu hắn, hắn lại không nắm lấy thời cơ để giải nguy cho Tiêu Thu Thủy, hắn cảm thấy mình đúng là một kẻ hèn nhát!
Hắn hận không thể có Đường Nhu, Ngọc Hàm trong Cẩm Giang tứ huynh đệ cùng sống lại mà giết chết hắn đi.
Trong lòng hắn ôm hận, đại phát thần uy, không ngờ lại hét lớn một tiếng, chống đỡ được thế công của Trường Thiên ngũ kiếm.
Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi ở bên kia, do Âu Dương San Nhi đang mang thai, chân khí không đủ, bước trật một bước, sắp sửa phải chịu một chưởng của Hổ bà, Mã Cảnh Chung cố sức chống đỡ, sau lưng lại trúng phải một quyền của Sư công, loạng choạng bảy tám bước, miệng rỉ máu tươi, đã rơi vào tuyệt cảnh.
Chỉ có Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, chứng kiến cái chết của Tiêu Thu Thủy, đau đớn khôn kiềm, hăng hái quên mình, toàn lực xông pha, loáng cái đã tiêu diệt bảy tám cao thủ Quyền Lực bang. Nhưng người của Quyền Lực bang cũng chẳng phải loại tầm thường, hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố nhất thời cũng không giết ra được khỏi vòng vây.
Nhưng Đường Phương đã gặp nguy hiểm rồi.
Nàng gặp nguy hiểm, không ai cứu được.
Bởi vì kẻ muốn giết nàng là Khuất Hàn Sơn.
Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn.
Bành Cửu xông đến chỗ Đường Bằng, lão cũng quyết tâm phải biến Đường Bằng thành hồn ma dưới gậy sắt, giết tên nằm vùng “Hán Tứ Hải” chính là một công tích to lớn.
Đường Bằng cố sức vung tay, bắn ra hai đốm sáng lạnh. Bành Cửu thoáng phát run, “con trùng trăm chân, chết vẫn còn động đậy”, võ công Đường Bằng thế nào, lão cũng đã biết, càng huống hồ ám khí của nhà họ Đường, chỉ cần ám khí trong tay, không ai có thể coi thường người của Đường môn được.
Bành Cửu hít sâu một hơi, vụt ngừng phắt lại, gậy chống vung loạn che chắn thân thể. Hai đốm sáng lạnh bay đến nửa đường thì chợt ảm đạm, rơi xuống đất.
Bành Cửu cười ha ha, Đường Bằng tuy có ám khí trong tay nhưng đã không còn sức để phóng ám khí nữa.
Bành Cửu từ từ bước tới, cười hung ác, nói:
- Ngươi chịu chết đi!
Đoạn vung gậy chống, đánh thẳng xuống đầu Đường Bằng.
Khi Bành Cửu vung gậy đánh xuống đầu Đường Bằng cũng là lúc Đường Phương không cách nào tránh được một kiếm xuyên tâm của Khuất Hàn Sơn.
Đường Phương, Đường Bằng đều là hảo thủ trong thế hệ trẻ mà Đường môn phái ra giang hồ rèn luyện, thông minh, sắc sảo, nhạy bén, võ công cao lại cao minh, nhưng người khác như Đường Chu, Đường Ngưu, Đường Bản, Đường Áp võ công tuy cao nhưng không có được sự thông minh tài trí như họ.
Vậy mà hiện tại, hai cao thủ Đường môn lại đều sắp phải bỏ mạng nơi đây.
Đúng lúc đó, “choang” một tiếng, gậy chống sắt của Bành Cửu bị người ta chặn lại, hoa lửa bắn tung. Bành Cửu vội nhìn lại, hóa ra là một thanh niên khôi ngô trầm ổn, tay cầm hai thanh kiếm thô đen, đang lạnh lùng nhìn lão.
Ánh mắt Bành Cửu co rút lại, nghiến răng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người đó bình tĩnh đáp:
- Tại hạ Tiêu Khai Nhạn.
Bành Cửu tức giận quát:
- Người họ Tiêu?
Tiêu Khai Nhạn hỏi:
- Ngươi là Bành Cửu?!
Bành Cửu cười lớn:
- Không sai, chính là người sẽ lấy mạng ngươi!
Đường Bằng đang nằm dưới đất lập tức kêu lên:
- Tiêu huynh, kẻ này đã giết Tiêu Thu Thủy!
Ánh mắt Tiêu Khai Nhạn lập tức không còn bình tĩnh như vậy nữa, biến thành sắc bén bức người, quát hỏi:
- Thu Thủy chết rồi?!
Bành Cửu cười lớn:
- Là ta giết thì đã làm sao?!
Tiêu Khai Nhạn không nói gì nữa, hai kiếm đan chéo, chém vào cổ Bành Cửu!
Bành Cửu trong lòng cả kinh, xem ra võ công Tiêu Khai Nhạn cao hơn Tiêu Thu Thủy rất nhiều.
Võ công Tiêu Khai Nhạn đương nhiên là cao hơn Tiêu Thu Thủy. Trước cả khi Tiêu Thu Thủy bắt đầu học võ, Tiêu Khai Nhạn đã là thần bảo hộ trong Hoán Hoa kiếm môn rồi, Tiêu Thu Thủy cả đời nhiều chuyện phân tâm, ham thích kết nghĩa, du lịch, làm thơ, Tiêu Khai Nhạn thì lại chỉ chuyên tâm luyện kiếm.
Nhà họ Tiêu Hoán Hoa sở dĩ có được thanh danh lừng lãi, tiếng tăm võ công của Tiêu Tây Lâu tất nhiên là quan trọng, nhưng võ công kiếm thuật, sự trầm ổn từng trải của Tiêu Khai Nhạn cũng đã chẳng hề kém cha mình.
Võ công Tiêu Khai Nhạn cao, những võ công Tiêu Dịch Nhân còn cao hơn.
Tiêu Dịch Nhân có thể nói là lãnh tụ của thế hệ thanh niên võ lâm trong mười năm gần đây, tuy có hơi giới hạn trong một dải đất Xuyên Lưỡng Hồ, nhưng hắn lớn hơn Tiêu Thu Thủy mười một tuổi, bảy năm trước đã tự sáng tạo Thiết Tuyến quyền, kiếm pháp cực cao, sớm được chân truyền của Tiêu Tây Lâu, thậm chí có người nói hắn còn trên cả cha mình.
Nhà họ Tiêu có thể nổi tiếng võ lâm tự nhiên là không thể thiếu công lao của Tiêu Dịch Nhân lĩnh tụ quần luân, những người như Đường Mãnh, Đường Cương, Đặng Ngọc Bình đều nể mặt hắn mà tới.
Tiêu Dịch Nhân xuất kiếm, một kiếm ép chặt kiếm của Khuất Hàn Sơn.
Khuất Hàn Sơn cười lạnh, bao nhiêu năm nay, còn chưa có ai ép được kiếm của Kiếm vương.
Tay lão rung lên, bất ngờ phóng ra một kiếm.
Kiếm của lão rõ ràng là đang bị đè xuống nhưng lại có thể đột nhiên xuất kiếm, chém xéo vào cổ tay đối phương.
Tiêu Dịch Nhân thoáng giật mình, nhưng cũng lập tức trả lại một kiếm.
Kiếm chiêu của Hoán Hoa kiếm phái vốn theo đường nhẹ nhàng linh hoạt, coi trọng biến hóa khó lường.
Sau khi giao thủ kiếm thứ hai, Khuất Hàn Sơn đã biết kiếm pháp đối phương tuyệt đối cao hơn Tiêu Thu Thủy. Lão thậm chí không cần ngẩng đầu lên, trầm cổ tay hất kiếm, nhanh như chớp đâm vào huyệt thái dương đối phương!
Sắc mặt Tiêu Dịch Nhân vụt biến, lật tay đâm ra, cũng đâm vào bên trán Khuất Hàn Sơn.
Lần này là so xem ai to gan hơn, là kế ngọc đá cùng tan, Khuất Hàn Sơn khẽ hừ lạnh, thu kiếm chặn lại, “Đinh”, hoa lửa bắn tung, đỡ được kiếm thứ ba, hai bên cùng lùi lại một bước. Chỉ bằng điểm này, trong lòng Khuất Hàn Sơn đã biết kẻ tới kiếm thuật tuyệt không dưới Tiêu Tây Lâu, hơn nữa còn trầm ổn ngoan độc, là một nhân vật đáng để tâm.
Khuất Hàn Sơn hất kiếm vươn người, mũi kiếm khẽ điểm, đâm nhanh vào mắt cá chân phải người kia.
Đòn này biến hóa cực nhanh, kiếm của Tiêu Dịch Nhân đang ở phía trên, kiếm kình vừa mới bị kiếm chiêu của Khuất Hàn Sơn đánh tan, không kịp thu về, chỉ có thể tung người nhảy lui.
Tiêu Dịch Nhân lùi lại, lâm nguy không loạn, phong thái vẫn như cũ, rút lui ba bước, tư thế không đổi, co chân bật eo, “roạt” một tiếng, công trả một kiếm, đâm vào yết hầu Khuất Hàn Sơn!
Kiếm này cũng tấn công cực nhanh, Khuất Hàn Sơn đang định thừa thắng truy kích, chẳn ngờ đối phương đã đâm tới một kiếm, lão nghiên đầu sang bên, tránh được nhát kiếm nhưng trong lòng cũng phát lạnh, vội vàng bắt kiếm quyết, nhắm chuẩn đối phương.
Tiêu Dịch Nhân cũng không dám tùy tiện tấn công, cũng bắt kiếm quyết, nhưng thần chờ đợi.
Hai người đấu kiếm năm chiêu, Tiêu Dịch nhân bị ép lùi ba bước, Khuất Hàn Sơn bị ép nghiêng đầu tránh né. Đến bây giờ Khuất Hàn Sơn mới ngẩng đầu trông lên, chỉ thấy một người hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt thâm trầm nhưng khí thế lẫm liệt, đứng hiên ngang giữa gió đêm.
Khuất Hàn Sơn nghĩ thầm: từ lúc nào trong võ lâm đã xuất hiện cao thủ kiếm thuật như thế này?
Trong lòng Tiêu Dịch Nhân lại càng kinh ngạc.
Hắn ra tay trước nhưng Khuất Hàn Sơn thân đang bị thương, chiến đấu đã lâu, đầu cũng không ngẩng lên, đấu với mình năm kiếm, không lui nửa bước, vậy mà lại có thể ép mình phải lùi lại, là kình địch lần đầu tiên Tiêu Dịch Nhân gặp phải từ khi xuất đạo tới nay.
Nếu lúc bắt đầu Khuất Hàn Sơn không khinh địch, so đấu năm kiếm, hắn cũng khó chắc bản thân có thể nguyên vẹn.
Tiêu Dịch Nhân đang nghi hoặc không thôi, bỗng nghe đối phương không ngờ lại cười hỏi:
- Ta là Khuất Hàn Sơn, xin hỏi các hạ là?
Khuất Hàn Sơn?! Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn cùng tề danh với Khí thôn Đan Hà Lương Đấu Lương đại hiệp?! Tiêu Dịch Nhân trong lòng thoáng loạn, bên ngoài lại không chút biến đổi, cung kính đáp:
- Vãn bối Hoán Hoa Tiêu Dịch Nhân, bái kiến Khuất tiền bối.
Khuất Hàn Sơn ngẩn người, nhà họ Tiêu Hoán Hoa có nhân tài bực này? Nhưng bên ngoài vẫn cười hà, giống như một vị trưởng giả:
- Kiếm pháp hay, đúng là hậu sinh khả úy.
Trong lòng Tiêu Dịch Nhân cũng vô cùng nghi hoặc, trông có vẻ Đao ma Đỗ Tuyệt là cùng một bọn với người này, nhưng danh tiếng nghĩa hiệp của Khuất Hàn Sơn tại Lưỡng Quảng cũng không ai có thể nghi ngờ gì....
Lúc này Đường Phương tóc rối bù, mặt trắng bệch, kêu lên thê lương:
- Tiêu đại hiệp, Khuất Hàn Sơn là người của Quyền Lực bang, lão đã giết Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Dịch Nhân biến sắc rồi. Hắn cố hít sâu một hơi, tính cách hắn khác xa Tiêu Thu Thủy, dù gì cũng đã lịch lãm giang hồ rất nhiều, có vẻ âm u thâm trầm, nhưng huynh đệ tình thâm, Thu thủy đã chết, Tiêu Dịch Nhân dù có trầm ổn hơn cũng không khỏi kích động.
Chợt nghe một người quát lớn:
- Khuất Hàn Sơn là người của Quyền Lực bang?!
Đường Phương nghe thấy giọng người này lập tức suýt nữa thì không nhịn được phải òa khóc, hô lên thảm thiết:
- Lão là Kiếm vương, Quyền Lực bang còn giết cả A Đại và Nhu đệ!
Đường Bằng cũng lập tức tiếp lời:
- Kẻ này lợi hại, Tử mẫu ly hồn phiêu của đệ bị lão phá rồi!
Chỉ nghe người tới gầm lên, quát:
- Tất cả chết hết đi cho ta!
“Ầm” một tiếng, một bóng người cao lớn phóng tới, xông thẳng tới chỗ Khuất Hàn Sơn!
Người đó vốn lao về phía Khuất Hàn Sơn, nhưng giữa đường lại qua đúng chỗ Sư công Hổ bà. Sư công Hổ bà vốn đang sắp sửa thành công, sao chịu buông tay được? Vì thế thế hai người quát lớn, vung tay đánh trả, muốn hất văng người tới ra xa!
Người đó phát tay lên, đánh ra hai thứ lớn!
Ám khí!
Sư công Hổ bà kêu lên quái dị, tránh ra hai bên. “Ầm” một tiếng, ám khí đánh xuống đất, phá ra hai cái hố lớn, cát bụi mù mịt, Sư công Hổ bà thì cũng toát đầy mồ hôi lạnh.
Khuất Hàn Sơn ánh mắt như kiếm, gằn giọng hỏi:
- Đường môn, Đường Mãnh?
Người đó hét lớn:
- Ta là Đường Mãnh!
Ở bên cạnh, Đao ma Đỗ Tuyệt đột nhiên quát lớn, gia nhập chiến đoàn của Bành Cửu. Song đao vung lên, tấn công mạnh mẽ vào Tiêu Khai Nhạn. Đao nhanh vô cùng nhưng kiếm lộ vững chắc của Tiêu Khai Nhạn vẫn một mực phong tỏa đao pháp lăng lệ!
Bảnh Cửu lại biết trong thời gian ngắn không thể đánh ngã được Tiêu Khai Nhạn, Đao ma Đỗ Tuyệt vừa tới hỗ trợ, Tiêu Khai Nhạn không cách nào phân thân, Độc cước Bành Cửu lập tức chuyển sang đối phó Đường Bằng.
Đường Bằng nằm dưới đất, đã không còn sức trả đòn, dễ đối phó hơn nhiều.
Bành Cửu vung trượng định đánh, bỗng thấy Đường Bằng vung tay lên, đánh ra hai đốm sáng vàng.
Bành Cửu cười gằn:
- Ngươi không đánh tới ta được.
Hai đốm sáng vàng đó quả nhiên hơi hơi chậm lại, trong tiếng cười lớn, gậy chống của Bành Cửu đã đánh xuống đầu Đường Bằng.
Đường Mãnh hét lên, nhưng Sư công Hổ bà đã chặn hắn lại.
Sư công Hổ bà tuy sợ hãi Đường Mãnh nhưng cũng hy vọng Bành Cửu tiêu diệt Đường Bằng trước, bớt đi một kình địch bao giờ cũng tốt hơn.
Đối thủ của Tiêu Dịch Nhân là Khuất Hàn Sơn, kinh nghiệm mười lăm năm xuất đạo cho hắn biết, bây giờ không thể phân tâm được.
Tiêu Dịch Nhân xông pha giang hồ bao năm nay, đương nhiên là phải có định lực hơn người. Hắn không giống như Tiêu Thu Thủy, bạn bè gặp nạn, hắn liều mạng cũng phải cứu giúp, đổi lại là Tiêu Dịch Nhân thì sẽ giữ lấy thân mình, ngày sau báo thù cho bằng hữu.
Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố bị bang chúng Quyền Lực bang vây chặt, bọn họ có nổi điên lên thì nhất thời cũng không giết ra được.
Đường Phương vốn là người duy nhất có thể cứu Đường Bằng, nhưng trước khi Bành Cửu ra tay, nàng đã bị Ma tăng Huyết Ảnh đại sư quấn lấy.
Tả Khâu Siêu Nhiên cố sức đấu Trường Thiên ngũ kiếm, chưa thành du hồn dưới kiếm đã là may, tuyệt không còn dư lực nữa.
...Đường Bằng, Đường Bằng, còn ai cứu được cậu?
/12
|