Lưu dại nhân ngồi trên công đường, nói:
- Dương Văn Bính.
- Có tiểu nhân xin hầu!
Đại nhân nói:
- Nếu anh em ngươi không giữ Vương Tự Thuận lại trong nhà thì đâu gây nên đại họa này? Thấy có đầu người ném vào trong nhà, nếu chỉ một người đi báo quan, cả nhà ngươi cũng đâu đến nỗi bị diệt vong. Xem ra, mọi chuyện do trời cao sắp đặt cả rồi. Hai mươi tư mạng người đâu phải là chuyện nhỏ. Bọn họ đều là oan gia kiếp trước kiếp này sinh ra vẫn đối đầu, bản phủ tự sẽ có cách phán xử vụ này.
- Dạ?
Anh em nhà võ cử nhân dập đầu lạy, không nói năng gì.
Lưu đại nhân quay đầu sang phía tri huyện huyện Cú Dung, nói:
- Quý huyện lệnh?
- Có Tệ chức xin đợi lệnh!
Lưu đại nhân nói:
- Ông giữ chức huyện lệnh huyện Cú Dung được bao lâu rồi?
Tri huyện nói:
- Mới đầu, tệ chức chỉ là một chân chủ bạ, sau được bổ nhiệm làm huyện viên huyện Lục Hợp. Khi ấy tri huyện huyện Cú Dung là Đinh Ưu. Tệ chức mới nhậm chức tại huyện này chưa đầy ba tháng.
Lưu đại nhân lại nói:
- Ông đỗ một bảng hay đỗ hai bảng?
Tri huyện thi lễ, nói:
- Tệ chức xuất thân từ giới lam y.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Thì ra là bỏ tiền để mua chức quan mà có? Bản phủ hỏi ông: Anh em nhà họ Dương mang đầu người lên huyện trình báo, ông đã dùng cách gì để hỏi họ?
Tri huyện nói:
- Anh em nhà họ Dương mang đầu người lên nha môn huyện trình báo, họ nói đêm hôm hai mươi tư tháng chín chợt nghe thấy tiếng động lạ trong sân, ra khỏi phòng xem xét, phát hiện thấy một chiếc bọc màu lam, trong bọc có hai cái đầu người, lại kể chuyện ngày hai mươi nhăm một lượt. Bẩm đại nhân, tệ chức đã dò hỏi, chưa hỏi tới anh em bọn họ. Thì ra đó là đầu của hai kẻ tự sát, thi thể đã bị giấu đi đâu mất. Coi như anh em họ Dương vô tội.
Lưu đại nhân nghe vậy, trong lòng nổi giận đùng đùng, đập mạnh xuống bàn, nói:
- Hừ! Ngươi chỉ toàn nói điều xằng bậy? Ngươi nơi thị thành có ai lại ngu si như vậy? Đã giết người còn xách đầu nạn nhân lên báo quan? Lý nào là vậy? Khi nãy ngươi nói anh em họ giết người, giấu xác đi, vậy sao ngươi không nghĩ: Họ đã giấu được thi thể nạn nhân, chẳng lẽ không thể giấu được đầu của nạn nhân hay sao? Hơn nữa, dù là nạn nhân bị họ giết, ngươi cũng phải tìm cho ra hung khí, thi thể rồi mới được phép định tội. Vậy mà cả hai điều trên người đều không có, đã vội tống anh em người ta vào nhà lao. Trong vụ này hẳn phải có uẩn khúc rất lớn. Cho dù có bắt, cũng chỉ được phép bắt một trong hai anh em họ, thả một người về để họ bảo vệ người trong nhà. Đó cũng là điều hợp tình hợp lý. Ngươi không chịu thả ai ra, đến nỗi hai mươi tư mạng người trong nhà họ đều phải chết uổng. Trong vụ này, ngươi cũng có một phần trách nhiệm đó.
Lưu đại nhân trở mặt, sắc mặt đầy vẻ giận dữ, nói:
- Chớ nên nói nhăng nói cuội ở đây. Chắc hẳn ngươi cũng biết Lưu mỗ là người thế nào! Chưa tìm ra thi thể và hung khí đã bắt người ta bỏ ngục để cả nhà người ta phải mất mạng, tất cả đều là lỗi của ngươi! Chắc hẳn bên trong vụ này có điều chi uẩn khúc. Ngươi hãy mau nói cho rõ ra!
Hồ tri huyện thấy Lưu đại nhân nổi giận vội vàng quỳ xụp xuống, dập đầu lạy, luôn miệng kêu "đại nhân," nói:
- Bẩm đại nhân, bắt giam anh em võ cử vốn là ngu kiến của tệ chức. Tệ chức chỉ sợ họ đi tố cáo ở nơi khác, giữ họ lại trong nha môn tiện cho việc bắt người. Tệ chức sai nha dịch ngầm lúc tặc nhân không đề phòng mà bắt lấy để kết thúc vụ án này. Thực sự tệ chức không có ý gì khác, mong đại nhân mở lượng, khai ân.
Lưu thái thú nghe tên tri huyện nói vậy, ngồi trên công đường cười nhạt, tức giận nói:
- Hồ Hữu Lễ? Ngươi muốn lừa gạt bản phủ bằng những lời lẽ ấy liệu có nổi không? Ngươi nói giữ anh em Dương võ cử lại vì sợ họ tới nơi khác kêu oan rồi ngươi sai nha dịch đi dò xét bên ngoài, nhân lúc nguyên hung không đề phòng sẽ bắt lấy, hoàn tất vụ án này. Ta hỏi ngươi, làm thế nào để ngươi có thể biết được kẻ ác trốn ở đâu? Tốt nhất ngươi hãy mau khai rõ mọi uẩn khúc bên trong ra.
Lưu lão gia nói:
- Ta lại hỏi ngươi: Giữ anh em Dương võ cử lại vì sợ họ tới nơi khác tố cáo, ngươi sẽ dùng cách gì để bắt hung thủ thực sự?
- Dạ! Đúng là tệ chức có ý này.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Ngươi còn định già mồm với bản phủ sao? Ta sẽ có cách khiến ngươi phải tâm phục khẩu phục, cho ngươi biết tài phán xét của ta. Bản phủ hỏi ngươi: Giữ anh em Dương võ cử lại, để đến nỗi xảy ra chuyện cả nhà họ bị giết chết hôm hai mươi nhăm. Hôm sau là ngày hai mươi sáu, tại sao chỉ qua một đêm ngươi đã biết tin cả nhà họ Dương bị cướp giết hại? Hôm trước thì giữ họ lại vì sợ họ đi tố cáo ở nơi khác, còn ngươi lại sai người đi dò la chuyện xảy ra hôm hai mươi sáu ư? Cẩu quan! Tại sao ngươi lại biết? Trước đó ngươi đã biết có người tới hại mạng người nhà họ, tại sao lại không thả một trong hai người bọn họ ra để cho về nhà bảo vệ gia đình? Tại sao vậy? Bản phủ thực sự không hiểu, muốn ngươi nói rõ ra ở đây!
Hàng loạt câu hỏi của Lưu đại nhân đã khiến tên tham quan cứng họng.
Lưu đại nhân hỏi xong, tri huyện không nói năng gì bởi hắn tự biết mình đuối lý, khó lòng mở miệng, chỉ còn biết quỳ trước công đường giả câm giả điếc. Lưu đại nhân càng nổi giận, vung tay đập bàn miệng quát vang, nói:
- Tri huyện mau thực thà khai ra. Nếu có lấy một từ sai trá, chớ mong ta tha? Nói cho ngươi biết, loại mua quan bán tước như ngươi để có chức tri huyện, cho dù vương tử phạm pháp tội cũng như thứ dân! Bản phủ được thánh chúa đích thân phong chức, chuyên việc tra xét đám tham quan ô lại hại dân. Hôm nay ngươi rơi vào tay Lưu mỗ, cho dù là châu quan hay huyện quan cũng đều như nhau cả. Nói cho ngươi biết, nếu chịu thành thực khai nhận, xem ra ta còn có thể nương tay phần nào. Quan lại che chở cho nhau vốn là chuyện thường tình, còn hôm nay, nếu ngươi không chịu thực thà khai ra, bản phủ sẽ lập tức dùng hình! Mùi vị xương tan thịt nát khó chịu như thế nào hẳn ngươi đã biết. Thử xem ngươi có chịu khai nhận hay không ? Cho dù hôm nay đánh chết ngươi, bất quá cũng chỉ là một bản tấu kết thúc vụ án mà thôi.
Nói xong, dặn dò thuộc hạ lột mũ quan của tri huyện ra, lại dặn mang hình cụ tới. Nha dịch ứng tiếng, chạy lên, khiến viên tham quan sợ bay hồn lạc phách, luôn miệng kêu "đại nhân", dập đầu lạy như tế sao. Lưu đại nhân xua tay bảo đám thuộc hạ tạm thời dừng tay, nghe xem tên tham quan này nói gì? Rồi cất giọng gọi anh em võ cử nhân, nói:
- Anh em nhà họ Dương nghe cho rõ đây: Hôm hai mươi tư, anh em ngươi mang đầu người lên huyện trình báo, tri huyện giữ anh em ngươi lại, chắc chắn hắn phải nói gì đó với anh em ngươi. Giờ hai ngươi không phải sợ hắn nữa, có gì cứ nói rõ cả ra, bản phủ sẽ đứng ra phán xét thực công bằng.
Anh em Dương võ cử dập đầu lạy. Dương Văn Bính miệng kêu "đại nhân", nói:
- Khi anh em tiểu nhân tới nha môn, dâng đầu người trình lên huyện tôn. Ông ta nói tiểu nhân hại người, trên công đường, đòi anh em tiểu nhân phải thành thực khai nhận. Không gây ra tội, đời nào anh em tiểu nhân chịu nhận. Vì vậy, cả hai anh em nghiến răng quyết không nhận tội. Sau đó huyện tôn hạ lệnh giải anh em tiểu nhân vào phòng giam, đợi đêm xuống sẽ tiếp tục hỏi cung. Khi bọn tiểu nhân bước vào phòng giam, ông ta nói với anh em tiểu nhân. Bẩm đại nhân, anh em tiểu nhân ngồi trong phòng giam một lúc lâu, chợt thấy có một người tiến vào.
Lưu đại nhân nghe tới đây, vội hỏi:
- Người ấy là ai?
Dương Văn Bính nói:
- Bẩm đại nhân, người mới bước vào kia, tiểu nhân chỉ vừa nhìn qua thôi đã nhận ra ngay. Hắn chính là một tên sai dịch rất nổi tiếng trong huyện. Người ấy tên gọi Ngô Tín. Bởi tiểu nhân và hắn vốn quen biết nhau nên hắn mời tiểu nhân ngồi. Mọi người cùng ngồi xuống, Ngô nha dịch khẽ liếc mắt, đuổi hết đám thủ hạ ra ngoài, tới lúc ấy, hắn mới nói với anh em tiểu nhân rằng: "Dương gia, lần này hai anh em ngài dính dáng tới quan ty, cần phải bỏ ra một chút gọi là chi phí lót tay. Quan trên cố ý làm khó anh em ông, điều này tôi không nói, chắc anh em ông cũng đã rõ. Chi bằng ra tay trước vẫn hơn. Tục ngữ nói đúng lắm: Chỉ nên đánh hung thủ thực sự, không nên đánh những kẻ liên quan. Bỏ ra một chút tiền, tôi sẽ thay các ông đi lo lót các nơi để cho vụ này được hòa giải, chẳng phải là tốt hơn sao?" Hắn còn nói: "Rầy rà nhất là tới cửa quan, có việc tốt hơn cả là coi như không."
Lưu lão gia hỏi:
- Đó là hôm hai lăm hay hôm hai mươi sáu?
Võ cử nhân nói:
- Ấy là hôm hai mươi lăm.
Đại nhân hỏi:
- Anh em ngươi có nhận lời nghe theo hắn không?
Dương Văn Bính nói:
- Tiểu nhân cũng muốn cho qua vụ này nên hỏi hắn: "Vậy cần bao nhiêu bạc?" Ngô nha dịch nói: "Vụ này lo lót từ trên xuống dưới, muốn làm cho êm đẹp tất phải tốn năm trăm lạng."
Lưu đại nhân nói:
- Đâu có nhiều. Năm trăm lạng, lẽ nào ngươi không chịu?
Dương Văn Bính nói:
- Bẩm đại nhân: Đâu chỉ năm trăm lạng là xong? Nha môn đòi tới con số năm ngàn lạng kia. Tiểu nhân chịu sao nổi?
Dương Văn Bính dập đầu lạy, miệng kêu "đại nhân", nói:
- Bẩm đại nhân: Vụ này anh em tiểu nhân lý đúng, tình thật, bỏ khoản tiền lớn như vậy một cách vô lý bảo sao chẳng xót ruột. Rồi nghĩ lại, chi bằng để qua cho xong, được trở về nhà là tốt rồi. Do đó, chúng tiểu nhân ra giá là một ngàn lạng, Ngô nha dịch lắc đầu không chịu. Hắn đi bẩm lại với tri huyện, tri huyện ra giá là bốn ngàn lạng. Bọn tiểu nhân nâng giá lên hai ngàn mà họ vẫn không chịu nghe. Tiểu nhân tức mình, nói: "Nếu không chịu cái giá hai ngàn lạng thì một ly, một lai cũng không có! Mặc cho các vị muốn làm gì thì làm, cho dù phải chết tôi cũng quyết không bỏ ra dù chỉ một xu!" Bẩm đại nhân, Ngô Tín nghe vậy, nổi giận đi vào nha môn, chắc hẳn hắn đi bẩm lại với tri huyện. Do đó, tri huyện mới sai viết công văn, cách bỏ tước hiệu cử nhân của anh em tiểu nhân. Đó hoàn toàn là chuyện có thực, tuyệt đối không có dù chỉ nửa lời sai trá.
Dương võ cử nói xong lại dập đầu lạy liên hồi. Lưu đại nhân nghe xong, nổi trận lôi đình, mắt nhìn tri huyện, nghiến răng nghiến lợi, luôn luôn kêu hắn là quan ăn bẩn, nói:
- Ngươi muốn ăn của đút, thực đáng giận. Hãm hại người ngay, làm loạn triều quy! Ngươi đúng là, cầm ấn quan cũng như cầm vũ khí, vơ vét chút bạc rồi về quê, mặc kệ dân lành sống hay chết, trong lòng chỉ nghĩ tới tiền bạc. Từ xưa tới nay, ai ai cũng căm hận tham quan, tránh sao khỏi sau này không bị người đời chửi rủa. Ngươi không nghĩ tới chuyện áo mũ xênh xang hưởng bổng lộc của triều đình thì phải dốc lòng báo ân mưa móc của thánh chúa ban cho. Tri huyện vốn là cha mẹ của dân, phải biết coi dân như con mới phải. Làm quan mà không làm chủ được cho dân, coi khinh chữ hiền, coi thường lời oan thán.
Lưu đại nhân càng nói, trong lòng càng buồn bục, nét mặt hầm hầm kém sắc tươi.
Đại nhân quát lớn:
- Hồ Hữu Lễ !
- Tệ chức xin đợi lệnh.
Đại nhân nói:
- Thủ hạ của ngươi, cái tên nha dịch Ngô Tín kia xem ra cũng đã từng thay ngươi làm không ít vụ như vậy hả?
Tri huyện nói:
- Bẩm đại nhân: Đây là vụ đầu tiên. Trước đây chưa từng có chuyện này.
Lưu đại nhân nghe xong, cười nhạt, nói:
- Đây mới chỉ là lần đầu tiên? Nói cho tên đáng chết ngươi biết, dân chúng huyện Cú Dung trong hai tháng lại đây hẳn đã phải chịu không ít khổ sở do ngươi gây ra. Nếu bản phủ không trừ hại cho dân, chẳng phải đã thụ ân một cách uổng phí do Càn Long Lão Phật gia ban cho ư?
Tri huyện Hồ Hữu Lễ nghe đại nhân nói, sợ đến nỗi vội vàng dập đầu lạy như tế sao, nói:
- Xin đại nhân khai ân, tạo cơ hội cho tệ chức được sửa đổi!
Hồ tri huyện đuối lý, đuối tình, trong lòng kinh sợ, dập đầu lạy liên hồi, nói:
- Bẩm đại nhân, đều do tệ chức ngu muội, coi lời vu cáo là sự thực. Anh em Dương cử nhân mang đầu người lên huyện nha trình báo, tệ chức đã thấm hiểu trong vụ này hẳn phải có uẩn khúc gì đây, lập tức thăng đường thẩm vấn. Anh em võ cử Dương Văn Bính, Dương Văn Phương kể lại đầu đuôi sự việc vụ cứu người khách hôm trước, tệ chức biết ngay là họ bị oan, bèn sai giam họ vào. Sau đó tệ chúc hạ lệnh bãi đường, về phòng ngồi rỗi uống trà. Chợt có nha dịch Ngô Tín vào nói với tệ chức: "Nhà họ Dương giàu có vô cùng, trong nhà có khối vàng bạc. Vụ này tuy là giả nhưng thực sự liên quan tới tính mạng con người. Lão gia cũng phải bỏ tiền ra mới được chức này, sao không nhân vụ này kiếm chút tiền bạc? Chớ nên bỏ qua cơ hội tốt này, chắc chắn ngài sẽ kiếm được vài ngàn lạng bạc trắng phau phau! Bẩm đại nhân: Cũng bởi tệ chút nhất thời hồ đồ, tin theo lời tên nha dịch họ Ngô nên vừa không có được lạng bạc nào bỏ túi, lại còn mang tiếng xấu là tên tham quan ô lại. Đáng hận chỉ là tên sai nha họ Ngô, gièm pha bảo tiểu nhân không thả cho anh em cử nhân về. Nếu lúc ấy tiểu nhân thả cho họ về thì đâu đến nỗi xảy ra vụ việc ngày hôm nay?
Nói xong lại dập đầu lạy, miệng không ngớt kêu xin đại nhân gia ân. Lưu thái thú nghe tri huyện kể xong, trong lòng đã hiểu, nghĩ thầm: Nếu muốn bắt lũ cướp tất phải triệu sai nha họ Ngô lên nha môn. Lưu đại nhân nghĩ xong, nói:
- Sai nha trực ban đâu? Mai chóng tới huyện Cú Dung bắt Ngô Tín về đây thẩm vấn! Lệnh cho ngươi buổi trưa ngày mai phải lên công đường, nếu lỡ chuyện, chớ trách bản phủ chẳng dung tình.
Thư lại vội vàng viết trát, công sai nhận lấy, đi ra ngoài. Chuyến này đi bắt gã sai nha họ Ngô chính là kế bắt cướp của đại nhân. Thư lại ứng tiếng, không dám chậm trễ, vội xoay mình bước ra ngoài, rời khỏi nha môn đi theo hướng đông, tới thẳng huyện Cú Dung tìm bắt tên tham lam đòi ăn của đút Ngô Tín.
- Dương Văn Bính.
- Có tiểu nhân xin hầu!
Đại nhân nói:
- Nếu anh em ngươi không giữ Vương Tự Thuận lại trong nhà thì đâu gây nên đại họa này? Thấy có đầu người ném vào trong nhà, nếu chỉ một người đi báo quan, cả nhà ngươi cũng đâu đến nỗi bị diệt vong. Xem ra, mọi chuyện do trời cao sắp đặt cả rồi. Hai mươi tư mạng người đâu phải là chuyện nhỏ. Bọn họ đều là oan gia kiếp trước kiếp này sinh ra vẫn đối đầu, bản phủ tự sẽ có cách phán xử vụ này.
- Dạ?
Anh em nhà võ cử nhân dập đầu lạy, không nói năng gì.
Lưu đại nhân quay đầu sang phía tri huyện huyện Cú Dung, nói:
- Quý huyện lệnh?
- Có Tệ chức xin đợi lệnh!
Lưu đại nhân nói:
- Ông giữ chức huyện lệnh huyện Cú Dung được bao lâu rồi?
Tri huyện nói:
- Mới đầu, tệ chức chỉ là một chân chủ bạ, sau được bổ nhiệm làm huyện viên huyện Lục Hợp. Khi ấy tri huyện huyện Cú Dung là Đinh Ưu. Tệ chức mới nhậm chức tại huyện này chưa đầy ba tháng.
Lưu đại nhân lại nói:
- Ông đỗ một bảng hay đỗ hai bảng?
Tri huyện thi lễ, nói:
- Tệ chức xuất thân từ giới lam y.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Thì ra là bỏ tiền để mua chức quan mà có? Bản phủ hỏi ông: Anh em nhà họ Dương mang đầu người lên huyện trình báo, ông đã dùng cách gì để hỏi họ?
Tri huyện nói:
- Anh em nhà họ Dương mang đầu người lên nha môn huyện trình báo, họ nói đêm hôm hai mươi tư tháng chín chợt nghe thấy tiếng động lạ trong sân, ra khỏi phòng xem xét, phát hiện thấy một chiếc bọc màu lam, trong bọc có hai cái đầu người, lại kể chuyện ngày hai mươi nhăm một lượt. Bẩm đại nhân, tệ chức đã dò hỏi, chưa hỏi tới anh em bọn họ. Thì ra đó là đầu của hai kẻ tự sát, thi thể đã bị giấu đi đâu mất. Coi như anh em họ Dương vô tội.
Lưu đại nhân nghe vậy, trong lòng nổi giận đùng đùng, đập mạnh xuống bàn, nói:
- Hừ! Ngươi chỉ toàn nói điều xằng bậy? Ngươi nơi thị thành có ai lại ngu si như vậy? Đã giết người còn xách đầu nạn nhân lên báo quan? Lý nào là vậy? Khi nãy ngươi nói anh em họ giết người, giấu xác đi, vậy sao ngươi không nghĩ: Họ đã giấu được thi thể nạn nhân, chẳng lẽ không thể giấu được đầu của nạn nhân hay sao? Hơn nữa, dù là nạn nhân bị họ giết, ngươi cũng phải tìm cho ra hung khí, thi thể rồi mới được phép định tội. Vậy mà cả hai điều trên người đều không có, đã vội tống anh em người ta vào nhà lao. Trong vụ này hẳn phải có uẩn khúc rất lớn. Cho dù có bắt, cũng chỉ được phép bắt một trong hai anh em họ, thả một người về để họ bảo vệ người trong nhà. Đó cũng là điều hợp tình hợp lý. Ngươi không chịu thả ai ra, đến nỗi hai mươi tư mạng người trong nhà họ đều phải chết uổng. Trong vụ này, ngươi cũng có một phần trách nhiệm đó.
Lưu đại nhân trở mặt, sắc mặt đầy vẻ giận dữ, nói:
- Chớ nên nói nhăng nói cuội ở đây. Chắc hẳn ngươi cũng biết Lưu mỗ là người thế nào! Chưa tìm ra thi thể và hung khí đã bắt người ta bỏ ngục để cả nhà người ta phải mất mạng, tất cả đều là lỗi của ngươi! Chắc hẳn bên trong vụ này có điều chi uẩn khúc. Ngươi hãy mau nói cho rõ ra!
Hồ tri huyện thấy Lưu đại nhân nổi giận vội vàng quỳ xụp xuống, dập đầu lạy, luôn miệng kêu "đại nhân," nói:
- Bẩm đại nhân, bắt giam anh em võ cử vốn là ngu kiến của tệ chức. Tệ chức chỉ sợ họ đi tố cáo ở nơi khác, giữ họ lại trong nha môn tiện cho việc bắt người. Tệ chức sai nha dịch ngầm lúc tặc nhân không đề phòng mà bắt lấy để kết thúc vụ án này. Thực sự tệ chức không có ý gì khác, mong đại nhân mở lượng, khai ân.
Lưu thái thú nghe tên tri huyện nói vậy, ngồi trên công đường cười nhạt, tức giận nói:
- Hồ Hữu Lễ? Ngươi muốn lừa gạt bản phủ bằng những lời lẽ ấy liệu có nổi không? Ngươi nói giữ anh em Dương võ cử lại vì sợ họ tới nơi khác kêu oan rồi ngươi sai nha dịch đi dò xét bên ngoài, nhân lúc nguyên hung không đề phòng sẽ bắt lấy, hoàn tất vụ án này. Ta hỏi ngươi, làm thế nào để ngươi có thể biết được kẻ ác trốn ở đâu? Tốt nhất ngươi hãy mau khai rõ mọi uẩn khúc bên trong ra.
Lưu lão gia nói:
- Ta lại hỏi ngươi: Giữ anh em Dương võ cử lại vì sợ họ tới nơi khác tố cáo, ngươi sẽ dùng cách gì để bắt hung thủ thực sự?
- Dạ! Đúng là tệ chức có ý này.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Ngươi còn định già mồm với bản phủ sao? Ta sẽ có cách khiến ngươi phải tâm phục khẩu phục, cho ngươi biết tài phán xét của ta. Bản phủ hỏi ngươi: Giữ anh em Dương võ cử lại, để đến nỗi xảy ra chuyện cả nhà họ bị giết chết hôm hai mươi nhăm. Hôm sau là ngày hai mươi sáu, tại sao chỉ qua một đêm ngươi đã biết tin cả nhà họ Dương bị cướp giết hại? Hôm trước thì giữ họ lại vì sợ họ đi tố cáo ở nơi khác, còn ngươi lại sai người đi dò la chuyện xảy ra hôm hai mươi sáu ư? Cẩu quan! Tại sao ngươi lại biết? Trước đó ngươi đã biết có người tới hại mạng người nhà họ, tại sao lại không thả một trong hai người bọn họ ra để cho về nhà bảo vệ gia đình? Tại sao vậy? Bản phủ thực sự không hiểu, muốn ngươi nói rõ ra ở đây!
Hàng loạt câu hỏi của Lưu đại nhân đã khiến tên tham quan cứng họng.
Lưu đại nhân hỏi xong, tri huyện không nói năng gì bởi hắn tự biết mình đuối lý, khó lòng mở miệng, chỉ còn biết quỳ trước công đường giả câm giả điếc. Lưu đại nhân càng nổi giận, vung tay đập bàn miệng quát vang, nói:
- Tri huyện mau thực thà khai ra. Nếu có lấy một từ sai trá, chớ mong ta tha? Nói cho ngươi biết, loại mua quan bán tước như ngươi để có chức tri huyện, cho dù vương tử phạm pháp tội cũng như thứ dân! Bản phủ được thánh chúa đích thân phong chức, chuyên việc tra xét đám tham quan ô lại hại dân. Hôm nay ngươi rơi vào tay Lưu mỗ, cho dù là châu quan hay huyện quan cũng đều như nhau cả. Nói cho ngươi biết, nếu chịu thành thực khai nhận, xem ra ta còn có thể nương tay phần nào. Quan lại che chở cho nhau vốn là chuyện thường tình, còn hôm nay, nếu ngươi không chịu thực thà khai ra, bản phủ sẽ lập tức dùng hình! Mùi vị xương tan thịt nát khó chịu như thế nào hẳn ngươi đã biết. Thử xem ngươi có chịu khai nhận hay không ? Cho dù hôm nay đánh chết ngươi, bất quá cũng chỉ là một bản tấu kết thúc vụ án mà thôi.
Nói xong, dặn dò thuộc hạ lột mũ quan của tri huyện ra, lại dặn mang hình cụ tới. Nha dịch ứng tiếng, chạy lên, khiến viên tham quan sợ bay hồn lạc phách, luôn miệng kêu "đại nhân", dập đầu lạy như tế sao. Lưu đại nhân xua tay bảo đám thuộc hạ tạm thời dừng tay, nghe xem tên tham quan này nói gì? Rồi cất giọng gọi anh em võ cử nhân, nói:
- Anh em nhà họ Dương nghe cho rõ đây: Hôm hai mươi tư, anh em ngươi mang đầu người lên huyện trình báo, tri huyện giữ anh em ngươi lại, chắc chắn hắn phải nói gì đó với anh em ngươi. Giờ hai ngươi không phải sợ hắn nữa, có gì cứ nói rõ cả ra, bản phủ sẽ đứng ra phán xét thực công bằng.
Anh em Dương võ cử dập đầu lạy. Dương Văn Bính miệng kêu "đại nhân", nói:
- Khi anh em tiểu nhân tới nha môn, dâng đầu người trình lên huyện tôn. Ông ta nói tiểu nhân hại người, trên công đường, đòi anh em tiểu nhân phải thành thực khai nhận. Không gây ra tội, đời nào anh em tiểu nhân chịu nhận. Vì vậy, cả hai anh em nghiến răng quyết không nhận tội. Sau đó huyện tôn hạ lệnh giải anh em tiểu nhân vào phòng giam, đợi đêm xuống sẽ tiếp tục hỏi cung. Khi bọn tiểu nhân bước vào phòng giam, ông ta nói với anh em tiểu nhân. Bẩm đại nhân, anh em tiểu nhân ngồi trong phòng giam một lúc lâu, chợt thấy có một người tiến vào.
Lưu đại nhân nghe tới đây, vội hỏi:
- Người ấy là ai?
Dương Văn Bính nói:
- Bẩm đại nhân, người mới bước vào kia, tiểu nhân chỉ vừa nhìn qua thôi đã nhận ra ngay. Hắn chính là một tên sai dịch rất nổi tiếng trong huyện. Người ấy tên gọi Ngô Tín. Bởi tiểu nhân và hắn vốn quen biết nhau nên hắn mời tiểu nhân ngồi. Mọi người cùng ngồi xuống, Ngô nha dịch khẽ liếc mắt, đuổi hết đám thủ hạ ra ngoài, tới lúc ấy, hắn mới nói với anh em tiểu nhân rằng: "Dương gia, lần này hai anh em ngài dính dáng tới quan ty, cần phải bỏ ra một chút gọi là chi phí lót tay. Quan trên cố ý làm khó anh em ông, điều này tôi không nói, chắc anh em ông cũng đã rõ. Chi bằng ra tay trước vẫn hơn. Tục ngữ nói đúng lắm: Chỉ nên đánh hung thủ thực sự, không nên đánh những kẻ liên quan. Bỏ ra một chút tiền, tôi sẽ thay các ông đi lo lót các nơi để cho vụ này được hòa giải, chẳng phải là tốt hơn sao?" Hắn còn nói: "Rầy rà nhất là tới cửa quan, có việc tốt hơn cả là coi như không."
Lưu lão gia hỏi:
- Đó là hôm hai lăm hay hôm hai mươi sáu?
Võ cử nhân nói:
- Ấy là hôm hai mươi lăm.
Đại nhân hỏi:
- Anh em ngươi có nhận lời nghe theo hắn không?
Dương Văn Bính nói:
- Tiểu nhân cũng muốn cho qua vụ này nên hỏi hắn: "Vậy cần bao nhiêu bạc?" Ngô nha dịch nói: "Vụ này lo lót từ trên xuống dưới, muốn làm cho êm đẹp tất phải tốn năm trăm lạng."
Lưu đại nhân nói:
- Đâu có nhiều. Năm trăm lạng, lẽ nào ngươi không chịu?
Dương Văn Bính nói:
- Bẩm đại nhân: Đâu chỉ năm trăm lạng là xong? Nha môn đòi tới con số năm ngàn lạng kia. Tiểu nhân chịu sao nổi?
Dương Văn Bính dập đầu lạy, miệng kêu "đại nhân", nói:
- Bẩm đại nhân: Vụ này anh em tiểu nhân lý đúng, tình thật, bỏ khoản tiền lớn như vậy một cách vô lý bảo sao chẳng xót ruột. Rồi nghĩ lại, chi bằng để qua cho xong, được trở về nhà là tốt rồi. Do đó, chúng tiểu nhân ra giá là một ngàn lạng, Ngô nha dịch lắc đầu không chịu. Hắn đi bẩm lại với tri huyện, tri huyện ra giá là bốn ngàn lạng. Bọn tiểu nhân nâng giá lên hai ngàn mà họ vẫn không chịu nghe. Tiểu nhân tức mình, nói: "Nếu không chịu cái giá hai ngàn lạng thì một ly, một lai cũng không có! Mặc cho các vị muốn làm gì thì làm, cho dù phải chết tôi cũng quyết không bỏ ra dù chỉ một xu!" Bẩm đại nhân, Ngô Tín nghe vậy, nổi giận đi vào nha môn, chắc hẳn hắn đi bẩm lại với tri huyện. Do đó, tri huyện mới sai viết công văn, cách bỏ tước hiệu cử nhân của anh em tiểu nhân. Đó hoàn toàn là chuyện có thực, tuyệt đối không có dù chỉ nửa lời sai trá.
Dương võ cử nói xong lại dập đầu lạy liên hồi. Lưu đại nhân nghe xong, nổi trận lôi đình, mắt nhìn tri huyện, nghiến răng nghiến lợi, luôn luôn kêu hắn là quan ăn bẩn, nói:
- Ngươi muốn ăn của đút, thực đáng giận. Hãm hại người ngay, làm loạn triều quy! Ngươi đúng là, cầm ấn quan cũng như cầm vũ khí, vơ vét chút bạc rồi về quê, mặc kệ dân lành sống hay chết, trong lòng chỉ nghĩ tới tiền bạc. Từ xưa tới nay, ai ai cũng căm hận tham quan, tránh sao khỏi sau này không bị người đời chửi rủa. Ngươi không nghĩ tới chuyện áo mũ xênh xang hưởng bổng lộc của triều đình thì phải dốc lòng báo ân mưa móc của thánh chúa ban cho. Tri huyện vốn là cha mẹ của dân, phải biết coi dân như con mới phải. Làm quan mà không làm chủ được cho dân, coi khinh chữ hiền, coi thường lời oan thán.
Lưu đại nhân càng nói, trong lòng càng buồn bục, nét mặt hầm hầm kém sắc tươi.
Đại nhân quát lớn:
- Hồ Hữu Lễ !
- Tệ chức xin đợi lệnh.
Đại nhân nói:
- Thủ hạ của ngươi, cái tên nha dịch Ngô Tín kia xem ra cũng đã từng thay ngươi làm không ít vụ như vậy hả?
Tri huyện nói:
- Bẩm đại nhân: Đây là vụ đầu tiên. Trước đây chưa từng có chuyện này.
Lưu đại nhân nghe xong, cười nhạt, nói:
- Đây mới chỉ là lần đầu tiên? Nói cho tên đáng chết ngươi biết, dân chúng huyện Cú Dung trong hai tháng lại đây hẳn đã phải chịu không ít khổ sở do ngươi gây ra. Nếu bản phủ không trừ hại cho dân, chẳng phải đã thụ ân một cách uổng phí do Càn Long Lão Phật gia ban cho ư?
Tri huyện Hồ Hữu Lễ nghe đại nhân nói, sợ đến nỗi vội vàng dập đầu lạy như tế sao, nói:
- Xin đại nhân khai ân, tạo cơ hội cho tệ chức được sửa đổi!
Hồ tri huyện đuối lý, đuối tình, trong lòng kinh sợ, dập đầu lạy liên hồi, nói:
- Bẩm đại nhân, đều do tệ chức ngu muội, coi lời vu cáo là sự thực. Anh em Dương cử nhân mang đầu người lên huyện nha trình báo, tệ chức đã thấm hiểu trong vụ này hẳn phải có uẩn khúc gì đây, lập tức thăng đường thẩm vấn. Anh em võ cử Dương Văn Bính, Dương Văn Phương kể lại đầu đuôi sự việc vụ cứu người khách hôm trước, tệ chức biết ngay là họ bị oan, bèn sai giam họ vào. Sau đó tệ chúc hạ lệnh bãi đường, về phòng ngồi rỗi uống trà. Chợt có nha dịch Ngô Tín vào nói với tệ chức: "Nhà họ Dương giàu có vô cùng, trong nhà có khối vàng bạc. Vụ này tuy là giả nhưng thực sự liên quan tới tính mạng con người. Lão gia cũng phải bỏ tiền ra mới được chức này, sao không nhân vụ này kiếm chút tiền bạc? Chớ nên bỏ qua cơ hội tốt này, chắc chắn ngài sẽ kiếm được vài ngàn lạng bạc trắng phau phau! Bẩm đại nhân: Cũng bởi tệ chút nhất thời hồ đồ, tin theo lời tên nha dịch họ Ngô nên vừa không có được lạng bạc nào bỏ túi, lại còn mang tiếng xấu là tên tham quan ô lại. Đáng hận chỉ là tên sai nha họ Ngô, gièm pha bảo tiểu nhân không thả cho anh em cử nhân về. Nếu lúc ấy tiểu nhân thả cho họ về thì đâu đến nỗi xảy ra vụ việc ngày hôm nay?
Nói xong lại dập đầu lạy, miệng không ngớt kêu xin đại nhân gia ân. Lưu thái thú nghe tri huyện kể xong, trong lòng đã hiểu, nghĩ thầm: Nếu muốn bắt lũ cướp tất phải triệu sai nha họ Ngô lên nha môn. Lưu đại nhân nghĩ xong, nói:
- Sai nha trực ban đâu? Mai chóng tới huyện Cú Dung bắt Ngô Tín về đây thẩm vấn! Lệnh cho ngươi buổi trưa ngày mai phải lên công đường, nếu lỡ chuyện, chớ trách bản phủ chẳng dung tình.
Thư lại vội vàng viết trát, công sai nhận lấy, đi ra ngoài. Chuyến này đi bắt gã sai nha họ Ngô chính là kế bắt cướp của đại nhân. Thư lại ứng tiếng, không dám chậm trễ, vội xoay mình bước ra ngoài, rời khỏi nha môn đi theo hướng đông, tới thẳng huyện Cú Dung tìm bắt tên tham lam đòi ăn của đút Ngô Tín.
/144
|