Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 1: Cạm bẫy

/349


Vào đêm, khu giải trí lớn nhất thành phố H đang vào thời điểm náo nhiệt nhất, cổng lớn xa hoa khí phái của nó đèn hoa muôn màu, cao cao trên không trung treo một tấm bảng đèn điện lớn, thiếp vàng hai chữ "Đế đô" mang theo một loại khí phái bức người, trước cửa ra vào của Đế đô, hàng hàng các loại xe sang trọng xếp hàng. Vừa nhìn đã biết, người có thể vào được đây không giàu cũng sang ...

Một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại trước cửa, đặt mình vào giữa hàng hàng lớp lớp những chiếc xe sang, chiếc taxi trông có vẻ đặc biệt khó coi.

Từ trên xe bước xuống hai cô gái, cô gái bước xuống trước là Trương Tiểu Mạn, giày cao gót, váy thật ngắn bó sát, ăn mặc trang điểm thật thời thượng, tất cả là vì lần đầu tiên đi phỏng vấn này của cô mà đặc biệt chuẩn bị; Trương Tiểu Mạn lúc này đang vội vội vàng vàng, không ngừng quay lại kêu gọi cô gái đang đi phía sau: 'Lâm Y, làm ơn đi nhanh một chút được không, chúng ta muộn rồi!'

'Ừm, nào có ai đến những chỗ này để phỏng vấn bao giờ chữ? Những người này đang âm mưu gì đây ...?' Lâm Y hơi nhíu mày. Cô mặc một chiếc quần bò, áo trắng, đơn giản như đang đi dạo phố. Nếu như không phải Tiểu Mạn cứ cứng rắn kéo cô đi cùng thì Lâm Y nghĩ cô sẽ không bao giờ đến những chỗ này! 

'Tiểu thư à, đó chính là tập đoàn Mạc thị nha! Nghe hiểu không? Loại sinh viên mới tốt nghiệp ra trường như chúng ta vốn không thể chen chân vào ... bạn nói người ta có thể có âm mưu gì chứ?' Trương Tiểu Mạn bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Y sau đó lại thở dài một tiếng, 'Mình nào có số tốt như bạn, có thể được giữ lại trường để làm việc, không cần vất vả đi tìm việc chứ ...'

'Được rồi được rồi, đừng nói nữa, giờ không phải mình đang đi với bạn đây sao?' Vừa nghe nhắc đến giữ lại trường, Lâm Y liền ngăn bạn lại. Cô biết mình được giữ lại trường đã khiến bao nhiêu bạn học cùng đỏ mắt vì ghen tỵ, chính bởi vì điều này mà cô không nỡ từ chối yêu cầu của Trương Tiểu Mạn đi cùng cô đến buổi phỏng vấn này!

Hơn nữa, bảo một cô gái trẻ đến nơi thế này để phỏng vấn làm sao không khẩn trương cho được, nhưng đối phương đúng là Mạc thị vang danh khắp thành phố H nha, cũng không thể lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được!

'Triệu Viêm đâu? Không phải bạn nói cô ấy sẽ đi với bạn đến đây sao?'

'Haizz, bạn ấy là người bận rộn! Gần đi lại có chuyện gấp không đi được ...'

Triệu Viêm là bạn học của hai người, bộ dạng rất xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, gia cảnh ưu việt, là phó chủ tịch hội sinh viên của trường đại học H, cũng có thể coi như một nhân vật nổi tiếng của đại học H ...

Lúc này nơi một phòng bao ở một góc khuất của Đế Đô, dưới ngọn đèn nhu hòa, hai người đàn ông đang nhàn nhã tựa người vào sofa, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, cô gái kia gương mặt xinh xắn, trang điểm tinh xảo nhưng mang theo một vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn lâu, trước mặt họ là một chiếc bàn nhỏ bên trên bày rất nhiều rượu Tây, thức uống, hoa quả.

Rõ ràng bọn họ đang chờ người mà cũng rõ ràng là thời gian hẹn đã đến rồi nhưng người họ chờ vẫn chưa thấy tới ...

'Mạc thiếu, ngài nói xem hai cô gái kia sao vẫn chưa đến? Chắc là sẽ không trốn mất đấy chứ?' Một trong số hai người đàn ông thân mặc một bộ Tây trang màu đen sốt ruột lên tiếng.

Người đàn ông còn lại được xưng là Mạc thiếu, lười nhác dựa hẳn người vào sofa, hắn đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn có vẻ ôn hòa lịch sự nhưng ánh mắt lại phóng đãng không kềm chế được. Hắn chính là thiếu chủ của tập đoàn Mạc thị, tập đoàn chuyên về giải trí vang danh khắp thành phố H, Mạc Hưng, là loại công tử nhà giàu điển hình, không học vấn không nghề nghiệp, cuộc sống phóng đãng không tiết chế ...

Nghe câu nói của người đàn ông mặc áo đen, trên gương mặt nhã nhặn lộ ra một ý cười lạnh lùng: 'Yên tâm đi, cô gái kia làm sao mà nỡ bỏ qua cơ hội tiến vào Mạc thị chứ!'

'Cũng không biết lần này có phải là sẽ bị từ chối nữa hay không đây ...' Giọng nói của người áo đen càng lúc càng nhỏ giống như là đang tự nói cho mình nghe.

'Chắc là không đâu! Nghe nói là hoa khôi của trường đại học H, bộ dạng thật xinh đẹp thanh thuần ...' Giọng của Mạc Hưng cũng nhỏ như đang thì thầm.

Cô gái ngồi bên cạnh vẫn lặng im không nói, chỉ có mí mắt hơi giật tỏ vẻ có chút phản ứng.

Đang lúc hai người nói chuyện, nơi cửa phòng bao vang lên một tràng tiếng gõ, bên môi Mạc Hưng lộ ra một nụ cười nhạt, tiếp đến đã nghe tiếng nhân viên phục vụ mở cửa, dẫn vào hai cô gái, chính là Trương Tiểu Mạn và Lâm Y!

Ánh mắt của ba người trong phòng bao không hẹn mà cùng quét về phía hai cô gái đang đứng nơi cửa, không có một tiếng động nào, cái nhìn như thợ săn đang nhìn con mồi khiến cho hai cô gái bắt đầu cảm thấy bất an ...

'Mạc tổng, thực xin lỗi, chúng tôi đón không được taxi cho nên ... hơi trễ một chút ...' Trương Tiểu Mạn hoang mang giải thích.

'Ồ, không sao!' Giọng Mạc Hưng nghe thật ôn hòa, hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt hai cô gái, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Trương Tiểu Mạn một giây, hơi mỉm cười sau đó rất nhanh đã chuyển đến trên người Lâm Y.

Ánh mắt sắc bén vô tả của hắn lướt qua khắp người Lâm Y, từ mặt cho đến ngực rồi xuống đến chân ...

'Xin lỗi, tôi không đến phỏng vấn, ngài ... không cần phải nhìn tôi ...' Lâm Y bị hắn nhìn đến rùng mình, toàn thân không được tự nhiên, lắp bắp nói.

'Ờ ...' Mạc Hưng lúc này mới thu lại tầm mắt, cười một cách ôn hòa, 'Hai vị tiểu thư, xin mời ngồi ...' Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía một nam một nữ đang ngồi nơi sofa, 'Vương ca, Lý tỷ!'

Trương Tiểu Mạn vội tươi cười nhìn về phía đôi nam nữ đang ngồi trên sofa vẻ mặt lạnh lùng sau đó kéo Lâm Y đi đến sofa cùng ngồi xuống.

'Rượu!' Vừa ngồi vào chỗ của mình, người đàn ông mặc áo đen được gọi là Vương ca đã đặt hai ly rượu trước mặt hai cô gái.

'Tôi không uống rượu, xin cho tôi một ly nước ...' Lâm Y ngẩng đầu nhìn lướt qua Vương ca, nhàn nhạt nói.

'Vậy đổi cho cô ấy một ly nước trái cây!' Mạc Hưng cười, dặn dò nhân viên phục vụ.

Sau đó hắn nâng chiếc cốc trong tay, 'Nào, chúng ta cạn một ly trước. Hoan nghênh cô gia nhập Mạc thị của chúng tôi!'

'Mạc tổng, ý ngài là tôi có thể đến Mạc thị làm việc sao?' Ánh mắt Trương Tiểu Mạn không giấu được vẻ vui sướng.

'Đương nhiên phải xem biểu hiện hôm nay của cô ...' Trong đáy mắt Mạc Hưng ý cười càng sâu xa.

'Ừm ... hiểu rõ ...' Trương Tiểu Mạn ngửa đầu uống cạn một ly rượu, Lâm Y cũng nhấp một ngụm nước trái cây.

'Trương tiểu thư, chúng ta cũng uống một chút ...' Lúc này người đàn ông áo đen tên Vương ca đứng dậy ...

Liên tục cạn vài ly rượu, bầu không khí trong phòng bao bắt đầu trở nên ái muội, gương mặt của Trương Tiểu Mạn đã đỏ bừng, hiển nhiên là rất hưng phấn, cô nàng đi đến bên cạnh Mạc Hưng, bắt đầu chủ động mời rượu hắn.

Gương mặt Mạc Hưng đầy ý cười vỗ vỗ khoảng không bên người, 'Nào, đến đây ngồi đi!'

Trương Tiểu Mạn cũng không từ chối, mượn hơi men to gan ngồi xuống bên cạnh Mạc Hưng ...

Rượu uống càng lúc càng nhiều, trong mắt Trương Tiểu Mạn đã có chút men say, sau chiếc kính gọng vàng, mắt Mạc Hưng lòe lòe sáng, hắn cười câu tay, Trương Tiểu Mạn liền ngã vào lòng hắn, cô nàng ỡm ờ cho có lệ rồi cứ vậy tựa vào trong lòng Mạc Hưng, trêm má lóe lên một màu đỏ mê người ...

Quy tắc ngầm gì đó, cô dĩ nhiên là có nghe nói qua, chẳng lẽ đây chính là???

Lâm Y bất an nhìn Trương Tiểu Mạn, cô biết gia cảnh của bạn mình khó khăn, cấp bách muốn công việc này nhưng với hoàn cảnh hiện giờ, sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường muốn tìm một công việc tốt để làm thực sự rất khó! Nhưng ...

Lâm Y rốt cuộc đứng dậy, cô muốn trước khi có chuyện không may nhanh chóng dẫn Tiểu Mạn ra ngoài ...

Nhưng đầu cô nặng quá, chân lại rất nhẹ, đi chưa được hai bước thì Lâm Y đã nặng nề té lăn dưới thảm, tiếp theo liền thấy cánh tay bị nắm chặt, toàn thân bị nhấc lên, trước mắt mơ hồ xuất hiện gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của Lý tỷ, rõ ràng có thể thấy được một nụ cười lạnh.

Sau đó là gương mặt đầy ý cười của Mạc Hưng cũng xuất hiện trong mắt cô, sau chiếc kính gọng vàng, mắt hắn đầy ái muội: 'Lâm tiểu thư, thực xin lỗi, Lý tỷ của chúng ta hôm nay muốn dẫn cô đi kiểm tra một chút xem có phải là hàng thật giá thật xử ...'

Lâm Y thất thần, kinh hãi trừng mắt nhìn người trước mặt.

'Không!' Rốt cuộc phản ứng lại, đầu óc Lâm Y nháy mắt tràn đầy phẫn nộ và khiếp sợ, cô giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Lý tỷ, 'Các người nhất định là tìm sai người rồi! Tôi không quen biết các người!'

Trên tường bất ngờ mở ra một khung cửa ngầm, cô gái tên Lỷ tỷ sức lực rất lớn, hai tay chế trụ thắt lưng của Lâm Y, nhấc cô lên, trong sự giãy dụa vô lực và tiếng kêu suy yếu của cô đi vào trong cánh cửa ngầm ...

Lâm Y bị ném mạnh lên giường, cô nằm nghiêng nghiêng, bị cô gái kia thuần thục chế trụ hai tay đặt trên đỉnh đầu, tiếp đó bị trói lại bằng một sợi dây thừng, trói chặt hai tay cô vào khung giường.

Lâm Y kinh khiếp lại vô lực đá loạn hai chân, vặn vẹo thân mình, giọng nói cũng là hữu khí vô lực: 'Thả tôi ra, các người bắt lầm người rồi ...'

Trên gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của cô gái tên Lý tỷ vẫn không có chút biểu tình nào, cô ta cởi quần áo của Lâm Y, lật nghiêng người cô lại giống như đang kiểm tra gì đó. Trên thân thể như ngọc kia không hề có một tỳ vết nào, hoàn mỹ vô khuyết khiến Lý tỷ nhìn có vẻ hài lòng.

Đây là chuyện mà lão phu nhân đã giao phó, trước khi đưa đến cho thiếu gia nhất định phải kiểm tra, nhất định phải là tốt nhất ...

Lâm Y khuất nhục nhắm chặt mắt, cô đã không kêu thét nữa bởi vì rõ ràng là phí công vô ích mà thôi! Hàm răng trắng hung hăng cắn chặt phiến môi, ánh mắt cô trống rỗng, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng ...

Lát sau cô gái kia giúp Lâm Y chỉnh lý lại y phục, cởi dây trói rồi xoay đầu gọi với ra ngoài: 'Được rồi, hàng thật giá thật, có thể đưa đi!'

/349

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status