Diệp Phong sáu người cùng Thiết Hùng dong binh đoàn ra khỏi Lâm Hải thành. Màn đêm buông xuống, đi được bảy dặm về hướng đông, Đức Luân ra hiệu cho bọn thủ hạ, rồi mở miệng gọi bọn sáu người Diệp Phong.
"Đoàn trưởng đại nhân có việc gì?" Diệp Phong nghe Đức Luân gọi, trong lòng thầm hừ lạnh, dừng ngựa xoay người lại, thần tình tò mò mỉm cười.
"Hắc hắc, đương nhiên là có chuyện, bọn ngươi mau nộp hết tất cả kim tệ, để lại ba mỹ nhân, rồi lập tức cút đi. Nếu không ta sẽ cho bọn ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!" Đức Luân đã thay đổi khẩu khí lúc trước, lộ ra vẻ hung ác, nhìn Lộ Lộ tam nữ mà cười dâm. Tên sắc lang này rất là thương hoa tiết ngọc, biểu tình như thế là muốn tách ba mỹ nhân ra trước, vì không nghĩ sẽ làm các này bị thương tổn.
Chúng thành viên dong binh đoàn đã nhận được ra hiệu của đoàn trưởng, tên này nối tiếp tên kia mà nhanh nhẩu, vừa nghe đoàn trưởng nói xong, liền phân tán ra phóng tới phía trước, muốn bao vây sáu người Diệp Phong vào giữa.
"Ân? Các ngươi muốn cướp bóc?" Diệp Phong nhìn Đức Luân mà hỏi như vỡ lẽ.
"Con mẹ nhà ngươi không cần nói nhảm với lão tử, để lại kim tệ và mỹ nhân cho lão tử vui, nếu không giết không tha!" Đức Luân nhìn Lộ Lộ tam nữ, cười càng ngày càng dâm, trong đầu bắt đầu có những ý nghĩ xấu xa về cảnh tam nữ bị hắn ngược đãi.
Diệp Phong là ai? Hắn bất động trước ác ý của người khác là may rồi. Có người muốn đánh hắn và có chủ ý với nữ nhân của hắn, hắn há có thể bỏ qua sao? Mắt thấy Đức Luân nhìn tam nữ với đôi mắt dâm dục, trong mắt Diệp Phong xuất hiện một tia sát ý, từ không gian giới chỉ lấy ra Truyện Tống Trận, nháy mắt Ba Nhĩ một cái, lập tức làm cho bọn dong binh đoàn phía sau giật mình. Ba Nhĩ thông qua Truyện Tống Trận mà trở về trú địa bí mật. Mạn Nỗ Ai Nhĩ chế tạo được mười hai Truyện Tống Trận, mỗi hai cái ứng nhau dùng để dịch chuyển.
"Đoàn.. đoàn trưởng, bọn họ có Truyện Tống Trận!" Đột nhiên thấy Truyện Tống Trận hiếm có xa xỉ như thế, tất cả chúng dong binh đoàn đều giật mình nhìn về phía Đức Luân, bắt đầu hoài nghi lai lịch của sáu người này. Bọn họ có thể có truyện tống thủy tinh để tạo thành Truyện Tống Trận, bất luận năng lực, ngay cả tài lực của đối phương có thể khẳng định bọn họ không phải người thường.
"Mọi người đừng khẩn trương. Bọn chúng bây giờ chỉ có năm người, ngàn vạn lần không để bọn chúng chạy thoát. Nhanh, mỹ nhân và kim tệ sẽ thuộc về chúng ta!" Đức Luân trong lòng cũng thập phần giật mình khi thấy bọn Diệp Phong sáu người có Truyện Tống Trận. Bất quá mỹ nhân và kim tệ gần ngay trước mặt, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ dễ dàng như vậy. Huống chi cho dù bọn chúng có chạy thoát, cũng có thể lấy được một Truyện Tống Trận.
Chúng dong binh đoàn mặc dù trong lòng có chút do dự, nhưng khi nghe được đoàn trưởng nói cuối cùng gì mỹ nhân và kim tệ cũng tới tay bọn họ, lòng tham xuất hiện trở lại, đang muốn phi tới, thì phía sau đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến. Mai Lệ Nhĩ mang theo một trăm kiếm sĩ cưỡi ngựa đã đuổi tới.
"Nhanh, nhanh lên, phía sau là Mai Lệ Nhĩ, người của mình, mau nhanh bắt bọn chúng!" Đức Luân đã thấy Mai Lệ Nhĩ, nhìn bọn thủ hạ phía trước đang chần chừ, lo lắng bọn Diệp Phong năm người chạy trốn, vội vàng ra hiệu thúc giục.
"Mai Lệ Nhĩ!" Cừu nhân gặp mặt dĩ nhiên là trừng mắt nhau. Mộng Hinh đã thấy Mai Lệ Nhĩ, con người phản phúc sát hại phụ thân nàng, đã cưỡi ngựa đến đây, lập nhìn chằm chằm về phía ả với biểu tình phẫn nộ.
"Hắc hắc, ả tới đây thật tốt, để khỏi phiền toái vào thành mà đồ sát!" Diệp Phong nhìn bên bọn dong binh đối diện cùng với diễm phụ trung niên Mai Lệ Nhĩ đang cưỡi ngựa, trong miệng cười khinh thường.
"Tiểu tiện nhân? Không tưởng là ngươi? Lạc lạc, hôm nay thật sự là ngày may mắn của lão nhân." Mai Lệ Nhĩ cưỡi ngựa đã thấy Mộng Hinh ở phía trước, lập tức hung ác cười lạnh. Ả nghĩ thầm lúc trước đã để nàng ta chạy thoát, lần này nhất định sẽ bắt sống nàng, rồi đem nàng bán cho ngàn người, làm điếm để vạn người cưỡi lên. Như thế mới có thể hạ cơn giận nhiều năm qua của ả.
"Mai Lệ Nhĩ, hôm ta sẽ vì phụ thân và những hộ vệ thương đoàn đã chết mà báo thù!" Mộng Hinh chỉ ngón tay về phía Mai Lệ Nhĩ phẫn nộ quát to.
"Lạc lạc, với ba tên tiểu tử này tưởng có thể tìm lão nương mà bào thù à? Xú nha đầu chẳng biết trời cao đất rộng, lão nương sẽ bắt ngươi rồi cho đi làm điếm!" Mai Lệ Nhĩ khinh thường nhìn Diệp Phong ba người cùng Mộng Hinh, rồi ra hiệu cho bọn kiếm sĩ cưỡi ngựa phía sau không được dừng lại, trực tiếp phóng đi bắt người.
Đức Luân không rõ Mai Lệ Nhĩ và một người bên đối phương lại biết nhau hơn thế lại còn là cừu nhân. Nhưng mà bây giờ không cần nghĩ nhiều, cướp tài là việc quan trọng nhất. Gã nhìn thấy đối phương chưa lập tức tiếp vào Truyện Tống trận, rồi tự mình xuống ngựa, muốn cùng đối phương giao thủ. Tên sắc quỷ tham lam này cao giọng quát: "Các huynh đệ, cố gắng lên, kim tệ và mỹ nhân đang chờ đợi các ngươi ở phía trước…"
Đức Luân chưa nói xong, tất cả chúng dong binh đoàn đang hướng về phía Diệp Phong năm người đều dừng lại. Bởi vì bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư vừa dẫn tinh linh trung đội từ Truyện Tống Trận, một người một điêu, bay ra. Hơn nữa, trên mặt đất có thêm ba cái Truyện Tống Trận. Bốn cái Truyện Tống Trận a, cái này cần bao nhiêu truyện tống thủy tinh mới đủ đây? Chẳng lẽ truyện tống thủy tinh giá tri liên thành trân quý vô cùng đột nhiên trở thành rẻ mạc sao? Đối phương như thế nào lại có nhiều Quang Minh bạch vũ điêu? Lai lịch của bọn chúng là gì?
Bốn Truyện Tống Trận, một trăm Quang Minh bạch vũ điêu. Hắn… bọn chúng là ai? Đức Luân và Mai Lệ Nhĩ đều chấn động lộ ra thần sắc khó tin. Song bọn họ còn thêm giật mình khi có thêm kỵ sĩ tay cầm quái thương cưỡi Liệt Diễm tiêu phong mã, linh ngưu chiến sĩ cầm thiết trụ, bạch lang kỵ sĩ tay cưỡi tật phong cự lang, chiến sĩ tay cầm đại đao ký quái, kinh khủng nhất chính là một người thân cao mười thước, cầm một thiết trụ cũng mười thước, giống như một tiểu sơn (núi nhỏ) bình thường, Kì Lạp Tư cự nhân!
"Mai Lệ Nhĩ, hôm nay ngươi phải chết!" Mộng Hinh tự hào nhìn bộ đội của nam nhân của mình, trừng mắt nhìn Mai Lệ Nhĩ, rồi cười lạnh với sự tin tưởng mười phần.
Mai Lệ Nhĩ bị viện quân của đối phương doa cho đến không thể đóng miệng lại, nghe Mộng Hinh nói xong, thì bừng tỉnh. Ả vừa định gọi Đức Luân chạy mau, thì Mộng Hinh phía đối diện đã ra lệnh với giọng đầy ý hận cho thành viên Tư Lược đoàn, tấn công quân địch, tuyệt đối không để Mai Lệ Nhĩ chạy thoát.
Nhiệm vụ lần này chính là báo thù cho phụ thân của đoàn trưởng phu nhân, thành viên Tư Lược đoàn về nghe đoàn trưởng phu nhân hạ lện xong, lập tức nhanh chóng triển khai hành động. Cự nhân Kì Lạp Tư – Lôi Nặc huy vũ cây đại thiết trụ trong tay, trực tiếp đánh bay những tên dong binh chác đoàn trưởng đại nhân không quá mười thước, tựa như việc đánh bay dễ dàng những viên sỏi.
Tinh linh trung đội thấy người bên mình đang công kích như cuồng phong liền cho Quang Minh bạch vũ điêu nhanh chóng phóng ba loại Quang Minh ma pháp để hỗ trở. Liệt Diễm kỵ sĩ, bạch lang kỵ sĩ, là đội tiên phong, cũng trước sau cho ma sung phóng ra Hỏa diễm liên đạn và Phong nhận tật vũ.
Linh ngưu trung đội thì dùng đôi chân mà chạy, cùng với lôi đình trung đội tả hữu tiến lên, nhằm vào hai cánh tả hữu của đối phương. Những tên dong binh cản đường, đều bị bốn trung đội với thủ pháp tàn nhẫn trực tiếp đánh chết, không có hạ thủ lưu tình.
"Trời, các ngươi sao lại tấn công mãnh liệt vậy, ngàn vạn lần phải chú ý không được đả thương hương kì ải nhân. Con bà nó, bọn chúng sau này sẽ là người phụ trách nấu nướng cho các ngươi đấy, làm bọn chúng bị thương sau này coi chừng không có gì để ăn đó!" Diệp Phong điểm cây Thanh sảng tiêu hồn, đứng tại chỗ quan sát thành viên Tư Lược đoàn xung phong hung mãnh giống như giao long ra biển, cảm thấy không ổn nên nhắc nhở bọn họ một chút.
Đoàn trưởng là ngươi không có nhân tính, đã cố gắng như vậy mà không cho ăn. Mọi người Tư Lược đoàn đều nghĩ, trong lòng ghi nhớ phân phó của đoàn trưởng đại nhận, phải chú ý không đả thương nhóm hương kì ải nhân ờ tù xa phía sau.
"Thiên nột, chúng ta bị lừa rồi, bọn họ thật lợi hại a. Đoàn trưởng, bọn họ khẳng định cố ý dụ chúng ta đến đây…"
Trước khi Lôi Nặc cùng năm trung đội chủ lực xuất hiện, bọn dong binh đoàn còn làm ra vẻ tham lam. Nhưng hiện giờ đã thay đổi, địch quân quá cường hãn, căn bản là bọn chúng không có khả năng chống đỡ. Cho dù bọn chúng có nhân số gấp đôi, nhưng cùng địch quân cường hãn giao thủ, chắc chắn không phải là đối thủ.
"Rút… rút lui… mau rút lui…" Tên Đức Luân tham lam háo sắc, thích hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, mắt thấy thế công của địch quân căn bản không thể ngăn cản, trong lòng liền không còn tham niệm, khẩn trương xoay người ra hiệu cho thủ hạ hướng về phía Lâm Hải thành mà rút lui. Dù sao có thể sống sót mới là quan trong nhất.
Mai Lệ Nhĩ không có võ công cùng ma pháp dĩ nhiên càng sợ chết hơn Đức Luân. Ả sợ mình rơi vào tay của Mộng Hinh tất phải chết không còn nghi ngờ gì, vì thế nhanh hơn Đức Luân một nhịp, đã thốc ngựa chạy trốn.
Giờ lại nghĩ đến việc chạy trốn? Mẹ một đám ngu độn, muốn so tốc độ với đội quân của lão tử. Không giết được các ngươi ta sẽ mang cùng họ với các ngươi!" Diệp Phong nhả khỏi thuốc, cười hung ác, đối mọi người Tư Lược đoàn hạ lệnh: "Trong mười phút phải giết hết đám rác rưởi này cho lão tử!"
"Vâng!"
Những tiếng lĩnh mệnh vang lên cùng sự phấn chấn, Liệt Diễm trung đội xung phong phá trận, bạch lang trung đội tạo một trận côn ảnh cuồng đao, tinh linh trung đội bắn tên như mưa trút, linh ngưu trung đội phá thế trận, lôi đình trung đội tạo ra tiếng nổ của lôi đình, cự nhân mười thước Lôi Nặc làm cho người khiếp sợ bởi cây đại thiết trụ. Toàn bộ thành viên Tư Lược đoàn triển khai những chiêu thức mãnh liệt cực độ vô tình dể giết hết đối phương. Bọn hương kì ải nhân đang ở trong xe tù thấy vậy đều đổ mồ hôi lạnh, thầm khen cái bộ đội này thật sự quá lợi hại, ngay cả quân chánh quy sợ rằng không có thực lực bằng được bọn họ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sau một hồi quyết đấu, Tư Lược đoàn đã đồ sát tất cả dong binh. Mọi thứ cũng chấm dứt sau khi bắt giữ Đức Luân và Mai Lệ Nhĩ.
"Mộng.. Mộng Hinh, nghĩ tình ra tùng là kế mẫu của ngươi, ngươi tha cho ta nha…." Mai Lệ Nhĩ bị hai linh ngưu chiến sĩ bắt phải quỳ xuống, nhìn Mộng Hinh đang đi tới với khuôn mặt lạnh lẽo, khẩn trương đập đầu cầu xin tha thứ. Đối với loại người như ả, chỉ cần có thể sống sót, thì bắt ả làm gì cũng chấp nhận.
"Câm miệng, ta không có loại kế mẫu như ngươi!" Mộng Hinh nghĩ đến Mai Lệ Nhĩ dâm loạn, cảm giác rất không tốt, liền tát ả ba cái, để lại cả dấu tay đỏ ửng trên trên mặt của ả.
"Cầu xin ngươi, tha cho ta, ta không dám nữa… " Mai Lệ Nhĩ liên tục đập đầu cầu xin tha thứ. Mộng Hinh càng ngày càng có ác cảm với ả, từ trong tay của một tinh linh xả thủ lấy một cây cung, rồi bắn thẳng vào trái tim của Mai Lệ Nhĩ, kết thúc tánh mạng của ả đàn bà dâm loạn này.
Nhìn Mai Lệ Nhĩ không minh bạch mà ngã xuống đất, Mộng Hinh nghĩ đến chính mình ra tay báo thù cho phụ thân, nước mắt từ hai mắt không dằn được trào ra. Diệp Phong thấy thế liền ôm mỹ nhân vào trong lòng ngực, an ủi một lúc, rồi nhìn tên Đức Luân toàn thân phát run đang bị linh ngưu chiến sĩ ép phải quỳ, đi qua rồi cười tà dị: "Vị đoàn trưởng đại nhân này vừa rồi còn hung hăng lắm mà, sao giờ lại rất sợ hãi vậy?"
"Kiếm sĩ tiên sinh, à không, kiếm sĩ lão gia, xin ngài tha cho ta nha…" Đức Luân sợ chết, vừa mới lo lắng vì sẽ chọn giận mọi người, liền khẩn trương không nói một tiếng nào, bây giờ thấy Diệp Phong đi đến gần mình, sợ hắn giết mình, lập tức toàn thân run rẩy đập đầu xin tha.
Diệp Phong đối gã đang xin tha cũng không để ý, rồi chỉ Lộ Lộ tam nữ: "Các nàng ấy rất đẹp phải không?"
"Xinh đẹp… xinh đẹp…." Đức Luân dù chẳng biết vì sao Diệp Phong hỏi như vậy, nhưng cũng không dám chậm trễ trả lời, thành thật gật đầu liên tục.
"Ngươi vừa mới nói là muốn bắt các nàng ấy, bây giờ thì sao?" Diệp Phong vẫn tiếp tục mỉm cười nhìn Đức Luân.
"Không, không, không, lão gia ngài tha cho ta, ta không dám nữa…" Đức Luân khẩn trương đập đầu cầu xin. Diệp Phong thấy hình dạng như vậy của gã, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, từ trong ngực gã lấy ma pháp tạp ra, rồi bảo hai linh ngưu chiến sĩ tách hai chân gã ra, chân phải dáng một cú "Liêu Âm Thối" hung ác ngay hạ âm của gã, khiến gã phải thất thanh kêu thảm lên tới tận tám thước rồi chấm dứt, hạ thể vỡ nát, đau đớn cực độ, mắt chuyển sang màu trắng, đoạn khí mà chết!
Ngươi ở nhà có nữ nhân xinh đẹp, lại còn đối với nữ nhân của lão tử cũng có ý dâm, không đá vào tiểu kê kê của ngươi, lão tử không phải là nam nhân? Diệp Phong nhìn Đức Luân đoạn khí, rồi trở lại hình dáng tiêu sái, xem số ma pháp tạp, cơ hồ chỉ có được đôi chút khi đã trừ cái đã dùng mua hương kì ải nhân, "Kháo, tên gia hỏa này thật sự mẹ kiếp đúng là nghèo mạc, trừ cái của lão tử đưa cho hắn ra, hắn ta chỉ có ba vạn kim tện. Mẹ nó đúng là quỷ nghèo!"
Thật không đứng đắn, Tĩnh Hương thấy hình dạng như vậy của Diệp Phong, trong lòng thầm cười. Lộ Lộ cùng Mộng Hinh cũng nở nụ cười. Có thể làm cho mỹ nhân cười, Diệp Phong tự nhiên vui mừng hạnh phúc, rồi bảo một tinh linh xạ thủ lục soát trên người của Mai Lệ Nhĩ, thì lấy được một ma pháp tạp đáng giá năm vạn kim tên, không nhịn được thất vọng mà than vãn: "Cái đôi cẩu nam nữ này như thề là nghèo mạc như vậy? Chẳng lẽ không để trên người?"
"Đương nhiên, chàng tưởng ai cũng như chàng đều để tư kim trong không gian giới chỉ sao?" Mộng Hinh nhìn tình nhân tức giận liếc hắn một cái: " Buổi tối để tinh linh trung đội đến Mai Đức tửa quán mà lấy, khẳng định có thể tìm được không ít tồn khoản của Mai Lệ Nhĩ."
"Hắc hắc, hảo chủ ý, thuận tiện để lại một viên tạc đạn, cho cái "Một Đức" tửu quán chó má hoàn toàn biến mất luôn, để cư dân Lâm Hải thành "tận thưởng" một chút khói và lửa." Diệp Phong nghiêng đầu nói ra ý nghĩ xấu xa, rồi quan sát đám hương kì ải nhân ở trên xe tù, bảo mọi người đem bọn họ lại đây, rồi mở hết xiềng xích trên người bọn họ ra.
Một trăm tên hương kì ải nhân có nam có nữ, trước đó đã chứng kiến thành viên Tư Lược đoàn sát hại đám dong binh, đã bị dọa đến nỗi run cầm cập. Giờ phút này bọn họ thấy đám người này mở xiềng xích cho bọn họn, mặc dù không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng mà càng khẩn trương hơn trước!
"Chư vị mĩ thực gia, bỉ nhân là đoàn trưởng Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ." Diệp Phong nhìn hương kì ải nhân, tỏ vẻ rất có phong độ thân sĩ mà giới thiệu bản thân, tiếp theo cười hỏi: " Chẳng biết các người có quen một hương kì ải nhân tên là Cách Thụy – Khẳng La không?"
"Cách Thụy, chúng ta biết, quen hắn…" Chúng hương kì ải nhân đều là người quen của Cách Thụy, vừa nghe đoàn trưởng đối phương nói tên Cách Thụy ra, đều gật đầu trả lời.
"Ha ha, quá tốt, ta cũng định đi tìm các người. Nay ở chỗ này gặp được cũng thật may mắn. Cách Thụy hiện giờ đang ở trú địa Tư Lược đoàn của ta, các người cùng đi theo ta thì sẽ gặp hắn thôi. Hắn bây giờ đang học tập loại kỹ thuật nấu nướng mới!" Diệp Phong vui vẻ nhìn chúng hương kì ải nhân mà cười lớn.
Chúng hương kì ải nhân thấy vị đoàn trưởng Tư Lược đoàn này khách khí như vậy, hơn nữa lại còn muốn dẫn bọn họ đi gặp Cách Thủy, sắc mặt khẩn trương liền dịu lắng đi, đồng thời cũng tỏ ra tò mò về cái kỹ thuật nấu nướng mới mà Cách Thủy đang học. Diệp Phong thấy bọn họ lộ rả vẻ tò mò, lập tức quay về phía Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Mộng Hinh tam nữ mà nhìn, thấy tam nữ đều đang mỉm cười.
"Đoàn trưởng đại nhân có việc gì?" Diệp Phong nghe Đức Luân gọi, trong lòng thầm hừ lạnh, dừng ngựa xoay người lại, thần tình tò mò mỉm cười.
"Hắc hắc, đương nhiên là có chuyện, bọn ngươi mau nộp hết tất cả kim tệ, để lại ba mỹ nhân, rồi lập tức cút đi. Nếu không ta sẽ cho bọn ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!" Đức Luân đã thay đổi khẩu khí lúc trước, lộ ra vẻ hung ác, nhìn Lộ Lộ tam nữ mà cười dâm. Tên sắc lang này rất là thương hoa tiết ngọc, biểu tình như thế là muốn tách ba mỹ nhân ra trước, vì không nghĩ sẽ làm các này bị thương tổn.
Chúng thành viên dong binh đoàn đã nhận được ra hiệu của đoàn trưởng, tên này nối tiếp tên kia mà nhanh nhẩu, vừa nghe đoàn trưởng nói xong, liền phân tán ra phóng tới phía trước, muốn bao vây sáu người Diệp Phong vào giữa.
"Ân? Các ngươi muốn cướp bóc?" Diệp Phong nhìn Đức Luân mà hỏi như vỡ lẽ.
"Con mẹ nhà ngươi không cần nói nhảm với lão tử, để lại kim tệ và mỹ nhân cho lão tử vui, nếu không giết không tha!" Đức Luân nhìn Lộ Lộ tam nữ, cười càng ngày càng dâm, trong đầu bắt đầu có những ý nghĩ xấu xa về cảnh tam nữ bị hắn ngược đãi.
Diệp Phong là ai? Hắn bất động trước ác ý của người khác là may rồi. Có người muốn đánh hắn và có chủ ý với nữ nhân của hắn, hắn há có thể bỏ qua sao? Mắt thấy Đức Luân nhìn tam nữ với đôi mắt dâm dục, trong mắt Diệp Phong xuất hiện một tia sát ý, từ không gian giới chỉ lấy ra Truyện Tống Trận, nháy mắt Ba Nhĩ một cái, lập tức làm cho bọn dong binh đoàn phía sau giật mình. Ba Nhĩ thông qua Truyện Tống Trận mà trở về trú địa bí mật. Mạn Nỗ Ai Nhĩ chế tạo được mười hai Truyện Tống Trận, mỗi hai cái ứng nhau dùng để dịch chuyển.
"Đoàn.. đoàn trưởng, bọn họ có Truyện Tống Trận!" Đột nhiên thấy Truyện Tống Trận hiếm có xa xỉ như thế, tất cả chúng dong binh đoàn đều giật mình nhìn về phía Đức Luân, bắt đầu hoài nghi lai lịch của sáu người này. Bọn họ có thể có truyện tống thủy tinh để tạo thành Truyện Tống Trận, bất luận năng lực, ngay cả tài lực của đối phương có thể khẳng định bọn họ không phải người thường.
"Mọi người đừng khẩn trương. Bọn chúng bây giờ chỉ có năm người, ngàn vạn lần không để bọn chúng chạy thoát. Nhanh, mỹ nhân và kim tệ sẽ thuộc về chúng ta!" Đức Luân trong lòng cũng thập phần giật mình khi thấy bọn Diệp Phong sáu người có Truyện Tống Trận. Bất quá mỹ nhân và kim tệ gần ngay trước mặt, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ dễ dàng như vậy. Huống chi cho dù bọn chúng có chạy thoát, cũng có thể lấy được một Truyện Tống Trận.
Chúng dong binh đoàn mặc dù trong lòng có chút do dự, nhưng khi nghe được đoàn trưởng nói cuối cùng gì mỹ nhân và kim tệ cũng tới tay bọn họ, lòng tham xuất hiện trở lại, đang muốn phi tới, thì phía sau đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến. Mai Lệ Nhĩ mang theo một trăm kiếm sĩ cưỡi ngựa đã đuổi tới.
"Nhanh, nhanh lên, phía sau là Mai Lệ Nhĩ, người của mình, mau nhanh bắt bọn chúng!" Đức Luân đã thấy Mai Lệ Nhĩ, nhìn bọn thủ hạ phía trước đang chần chừ, lo lắng bọn Diệp Phong năm người chạy trốn, vội vàng ra hiệu thúc giục.
"Mai Lệ Nhĩ!" Cừu nhân gặp mặt dĩ nhiên là trừng mắt nhau. Mộng Hinh đã thấy Mai Lệ Nhĩ, con người phản phúc sát hại phụ thân nàng, đã cưỡi ngựa đến đây, lập nhìn chằm chằm về phía ả với biểu tình phẫn nộ.
"Hắc hắc, ả tới đây thật tốt, để khỏi phiền toái vào thành mà đồ sát!" Diệp Phong nhìn bên bọn dong binh đối diện cùng với diễm phụ trung niên Mai Lệ Nhĩ đang cưỡi ngựa, trong miệng cười khinh thường.
"Tiểu tiện nhân? Không tưởng là ngươi? Lạc lạc, hôm nay thật sự là ngày may mắn của lão nhân." Mai Lệ Nhĩ cưỡi ngựa đã thấy Mộng Hinh ở phía trước, lập tức hung ác cười lạnh. Ả nghĩ thầm lúc trước đã để nàng ta chạy thoát, lần này nhất định sẽ bắt sống nàng, rồi đem nàng bán cho ngàn người, làm điếm để vạn người cưỡi lên. Như thế mới có thể hạ cơn giận nhiều năm qua của ả.
"Mai Lệ Nhĩ, hôm ta sẽ vì phụ thân và những hộ vệ thương đoàn đã chết mà báo thù!" Mộng Hinh chỉ ngón tay về phía Mai Lệ Nhĩ phẫn nộ quát to.
"Lạc lạc, với ba tên tiểu tử này tưởng có thể tìm lão nương mà bào thù à? Xú nha đầu chẳng biết trời cao đất rộng, lão nương sẽ bắt ngươi rồi cho đi làm điếm!" Mai Lệ Nhĩ khinh thường nhìn Diệp Phong ba người cùng Mộng Hinh, rồi ra hiệu cho bọn kiếm sĩ cưỡi ngựa phía sau không được dừng lại, trực tiếp phóng đi bắt người.
Đức Luân không rõ Mai Lệ Nhĩ và một người bên đối phương lại biết nhau hơn thế lại còn là cừu nhân. Nhưng mà bây giờ không cần nghĩ nhiều, cướp tài là việc quan trọng nhất. Gã nhìn thấy đối phương chưa lập tức tiếp vào Truyện Tống trận, rồi tự mình xuống ngựa, muốn cùng đối phương giao thủ. Tên sắc quỷ tham lam này cao giọng quát: "Các huynh đệ, cố gắng lên, kim tệ và mỹ nhân đang chờ đợi các ngươi ở phía trước…"
Đức Luân chưa nói xong, tất cả chúng dong binh đoàn đang hướng về phía Diệp Phong năm người đều dừng lại. Bởi vì bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư vừa dẫn tinh linh trung đội từ Truyện Tống Trận, một người một điêu, bay ra. Hơn nữa, trên mặt đất có thêm ba cái Truyện Tống Trận. Bốn cái Truyện Tống Trận a, cái này cần bao nhiêu truyện tống thủy tinh mới đủ đây? Chẳng lẽ truyện tống thủy tinh giá tri liên thành trân quý vô cùng đột nhiên trở thành rẻ mạc sao? Đối phương như thế nào lại có nhiều Quang Minh bạch vũ điêu? Lai lịch của bọn chúng là gì?
Bốn Truyện Tống Trận, một trăm Quang Minh bạch vũ điêu. Hắn… bọn chúng là ai? Đức Luân và Mai Lệ Nhĩ đều chấn động lộ ra thần sắc khó tin. Song bọn họ còn thêm giật mình khi có thêm kỵ sĩ tay cầm quái thương cưỡi Liệt Diễm tiêu phong mã, linh ngưu chiến sĩ cầm thiết trụ, bạch lang kỵ sĩ tay cưỡi tật phong cự lang, chiến sĩ tay cầm đại đao ký quái, kinh khủng nhất chính là một người thân cao mười thước, cầm một thiết trụ cũng mười thước, giống như một tiểu sơn (núi nhỏ) bình thường, Kì Lạp Tư cự nhân!
"Mai Lệ Nhĩ, hôm nay ngươi phải chết!" Mộng Hinh tự hào nhìn bộ đội của nam nhân của mình, trừng mắt nhìn Mai Lệ Nhĩ, rồi cười lạnh với sự tin tưởng mười phần.
Mai Lệ Nhĩ bị viện quân của đối phương doa cho đến không thể đóng miệng lại, nghe Mộng Hinh nói xong, thì bừng tỉnh. Ả vừa định gọi Đức Luân chạy mau, thì Mộng Hinh phía đối diện đã ra lệnh với giọng đầy ý hận cho thành viên Tư Lược đoàn, tấn công quân địch, tuyệt đối không để Mai Lệ Nhĩ chạy thoát.
Nhiệm vụ lần này chính là báo thù cho phụ thân của đoàn trưởng phu nhân, thành viên Tư Lược đoàn về nghe đoàn trưởng phu nhân hạ lện xong, lập tức nhanh chóng triển khai hành động. Cự nhân Kì Lạp Tư – Lôi Nặc huy vũ cây đại thiết trụ trong tay, trực tiếp đánh bay những tên dong binh chác đoàn trưởng đại nhân không quá mười thước, tựa như việc đánh bay dễ dàng những viên sỏi.
Tinh linh trung đội thấy người bên mình đang công kích như cuồng phong liền cho Quang Minh bạch vũ điêu nhanh chóng phóng ba loại Quang Minh ma pháp để hỗ trở. Liệt Diễm kỵ sĩ, bạch lang kỵ sĩ, là đội tiên phong, cũng trước sau cho ma sung phóng ra Hỏa diễm liên đạn và Phong nhận tật vũ.
Linh ngưu trung đội thì dùng đôi chân mà chạy, cùng với lôi đình trung đội tả hữu tiến lên, nhằm vào hai cánh tả hữu của đối phương. Những tên dong binh cản đường, đều bị bốn trung đội với thủ pháp tàn nhẫn trực tiếp đánh chết, không có hạ thủ lưu tình.
"Trời, các ngươi sao lại tấn công mãnh liệt vậy, ngàn vạn lần phải chú ý không được đả thương hương kì ải nhân. Con bà nó, bọn chúng sau này sẽ là người phụ trách nấu nướng cho các ngươi đấy, làm bọn chúng bị thương sau này coi chừng không có gì để ăn đó!" Diệp Phong điểm cây Thanh sảng tiêu hồn, đứng tại chỗ quan sát thành viên Tư Lược đoàn xung phong hung mãnh giống như giao long ra biển, cảm thấy không ổn nên nhắc nhở bọn họ một chút.
Đoàn trưởng là ngươi không có nhân tính, đã cố gắng như vậy mà không cho ăn. Mọi người Tư Lược đoàn đều nghĩ, trong lòng ghi nhớ phân phó của đoàn trưởng đại nhận, phải chú ý không đả thương nhóm hương kì ải nhân ờ tù xa phía sau.
"Thiên nột, chúng ta bị lừa rồi, bọn họ thật lợi hại a. Đoàn trưởng, bọn họ khẳng định cố ý dụ chúng ta đến đây…"
Trước khi Lôi Nặc cùng năm trung đội chủ lực xuất hiện, bọn dong binh đoàn còn làm ra vẻ tham lam. Nhưng hiện giờ đã thay đổi, địch quân quá cường hãn, căn bản là bọn chúng không có khả năng chống đỡ. Cho dù bọn chúng có nhân số gấp đôi, nhưng cùng địch quân cường hãn giao thủ, chắc chắn không phải là đối thủ.
"Rút… rút lui… mau rút lui…" Tên Đức Luân tham lam háo sắc, thích hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, mắt thấy thế công của địch quân căn bản không thể ngăn cản, trong lòng liền không còn tham niệm, khẩn trương xoay người ra hiệu cho thủ hạ hướng về phía Lâm Hải thành mà rút lui. Dù sao có thể sống sót mới là quan trong nhất.
Mai Lệ Nhĩ không có võ công cùng ma pháp dĩ nhiên càng sợ chết hơn Đức Luân. Ả sợ mình rơi vào tay của Mộng Hinh tất phải chết không còn nghi ngờ gì, vì thế nhanh hơn Đức Luân một nhịp, đã thốc ngựa chạy trốn.
Giờ lại nghĩ đến việc chạy trốn? Mẹ một đám ngu độn, muốn so tốc độ với đội quân của lão tử. Không giết được các ngươi ta sẽ mang cùng họ với các ngươi!" Diệp Phong nhả khỏi thuốc, cười hung ác, đối mọi người Tư Lược đoàn hạ lệnh: "Trong mười phút phải giết hết đám rác rưởi này cho lão tử!"
"Vâng!"
Những tiếng lĩnh mệnh vang lên cùng sự phấn chấn, Liệt Diễm trung đội xung phong phá trận, bạch lang trung đội tạo một trận côn ảnh cuồng đao, tinh linh trung đội bắn tên như mưa trút, linh ngưu trung đội phá thế trận, lôi đình trung đội tạo ra tiếng nổ của lôi đình, cự nhân mười thước Lôi Nặc làm cho người khiếp sợ bởi cây đại thiết trụ. Toàn bộ thành viên Tư Lược đoàn triển khai những chiêu thức mãnh liệt cực độ vô tình dể giết hết đối phương. Bọn hương kì ải nhân đang ở trong xe tù thấy vậy đều đổ mồ hôi lạnh, thầm khen cái bộ đội này thật sự quá lợi hại, ngay cả quân chánh quy sợ rằng không có thực lực bằng được bọn họ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sau một hồi quyết đấu, Tư Lược đoàn đã đồ sát tất cả dong binh. Mọi thứ cũng chấm dứt sau khi bắt giữ Đức Luân và Mai Lệ Nhĩ.
"Mộng.. Mộng Hinh, nghĩ tình ra tùng là kế mẫu của ngươi, ngươi tha cho ta nha…." Mai Lệ Nhĩ bị hai linh ngưu chiến sĩ bắt phải quỳ xuống, nhìn Mộng Hinh đang đi tới với khuôn mặt lạnh lẽo, khẩn trương đập đầu cầu xin tha thứ. Đối với loại người như ả, chỉ cần có thể sống sót, thì bắt ả làm gì cũng chấp nhận.
"Câm miệng, ta không có loại kế mẫu như ngươi!" Mộng Hinh nghĩ đến Mai Lệ Nhĩ dâm loạn, cảm giác rất không tốt, liền tát ả ba cái, để lại cả dấu tay đỏ ửng trên trên mặt của ả.
"Cầu xin ngươi, tha cho ta, ta không dám nữa… " Mai Lệ Nhĩ liên tục đập đầu cầu xin tha thứ. Mộng Hinh càng ngày càng có ác cảm với ả, từ trong tay của một tinh linh xả thủ lấy một cây cung, rồi bắn thẳng vào trái tim của Mai Lệ Nhĩ, kết thúc tánh mạng của ả đàn bà dâm loạn này.
Nhìn Mai Lệ Nhĩ không minh bạch mà ngã xuống đất, Mộng Hinh nghĩ đến chính mình ra tay báo thù cho phụ thân, nước mắt từ hai mắt không dằn được trào ra. Diệp Phong thấy thế liền ôm mỹ nhân vào trong lòng ngực, an ủi một lúc, rồi nhìn tên Đức Luân toàn thân phát run đang bị linh ngưu chiến sĩ ép phải quỳ, đi qua rồi cười tà dị: "Vị đoàn trưởng đại nhân này vừa rồi còn hung hăng lắm mà, sao giờ lại rất sợ hãi vậy?"
"Kiếm sĩ tiên sinh, à không, kiếm sĩ lão gia, xin ngài tha cho ta nha…" Đức Luân sợ chết, vừa mới lo lắng vì sẽ chọn giận mọi người, liền khẩn trương không nói một tiếng nào, bây giờ thấy Diệp Phong đi đến gần mình, sợ hắn giết mình, lập tức toàn thân run rẩy đập đầu xin tha.
Diệp Phong đối gã đang xin tha cũng không để ý, rồi chỉ Lộ Lộ tam nữ: "Các nàng ấy rất đẹp phải không?"
"Xinh đẹp… xinh đẹp…." Đức Luân dù chẳng biết vì sao Diệp Phong hỏi như vậy, nhưng cũng không dám chậm trễ trả lời, thành thật gật đầu liên tục.
"Ngươi vừa mới nói là muốn bắt các nàng ấy, bây giờ thì sao?" Diệp Phong vẫn tiếp tục mỉm cười nhìn Đức Luân.
"Không, không, không, lão gia ngài tha cho ta, ta không dám nữa…" Đức Luân khẩn trương đập đầu cầu xin. Diệp Phong thấy hình dạng như vậy của gã, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, từ trong ngực gã lấy ma pháp tạp ra, rồi bảo hai linh ngưu chiến sĩ tách hai chân gã ra, chân phải dáng một cú "Liêu Âm Thối" hung ác ngay hạ âm của gã, khiến gã phải thất thanh kêu thảm lên tới tận tám thước rồi chấm dứt, hạ thể vỡ nát, đau đớn cực độ, mắt chuyển sang màu trắng, đoạn khí mà chết!
Ngươi ở nhà có nữ nhân xinh đẹp, lại còn đối với nữ nhân của lão tử cũng có ý dâm, không đá vào tiểu kê kê của ngươi, lão tử không phải là nam nhân? Diệp Phong nhìn Đức Luân đoạn khí, rồi trở lại hình dáng tiêu sái, xem số ma pháp tạp, cơ hồ chỉ có được đôi chút khi đã trừ cái đã dùng mua hương kì ải nhân, "Kháo, tên gia hỏa này thật sự mẹ kiếp đúng là nghèo mạc, trừ cái của lão tử đưa cho hắn ra, hắn ta chỉ có ba vạn kim tện. Mẹ nó đúng là quỷ nghèo!"
Thật không đứng đắn, Tĩnh Hương thấy hình dạng như vậy của Diệp Phong, trong lòng thầm cười. Lộ Lộ cùng Mộng Hinh cũng nở nụ cười. Có thể làm cho mỹ nhân cười, Diệp Phong tự nhiên vui mừng hạnh phúc, rồi bảo một tinh linh xạ thủ lục soát trên người của Mai Lệ Nhĩ, thì lấy được một ma pháp tạp đáng giá năm vạn kim tên, không nhịn được thất vọng mà than vãn: "Cái đôi cẩu nam nữ này như thề là nghèo mạc như vậy? Chẳng lẽ không để trên người?"
"Đương nhiên, chàng tưởng ai cũng như chàng đều để tư kim trong không gian giới chỉ sao?" Mộng Hinh nhìn tình nhân tức giận liếc hắn một cái: " Buổi tối để tinh linh trung đội đến Mai Đức tửa quán mà lấy, khẳng định có thể tìm được không ít tồn khoản của Mai Lệ Nhĩ."
"Hắc hắc, hảo chủ ý, thuận tiện để lại một viên tạc đạn, cho cái "Một Đức" tửu quán chó má hoàn toàn biến mất luôn, để cư dân Lâm Hải thành "tận thưởng" một chút khói và lửa." Diệp Phong nghiêng đầu nói ra ý nghĩ xấu xa, rồi quan sát đám hương kì ải nhân ở trên xe tù, bảo mọi người đem bọn họ lại đây, rồi mở hết xiềng xích trên người bọn họ ra.
Một trăm tên hương kì ải nhân có nam có nữ, trước đó đã chứng kiến thành viên Tư Lược đoàn sát hại đám dong binh, đã bị dọa đến nỗi run cầm cập. Giờ phút này bọn họ thấy đám người này mở xiềng xích cho bọn họn, mặc dù không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng mà càng khẩn trương hơn trước!
"Chư vị mĩ thực gia, bỉ nhân là đoàn trưởng Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ." Diệp Phong nhìn hương kì ải nhân, tỏ vẻ rất có phong độ thân sĩ mà giới thiệu bản thân, tiếp theo cười hỏi: " Chẳng biết các người có quen một hương kì ải nhân tên là Cách Thụy – Khẳng La không?"
"Cách Thụy, chúng ta biết, quen hắn…" Chúng hương kì ải nhân đều là người quen của Cách Thụy, vừa nghe đoàn trưởng đối phương nói tên Cách Thụy ra, đều gật đầu trả lời.
"Ha ha, quá tốt, ta cũng định đi tìm các người. Nay ở chỗ này gặp được cũng thật may mắn. Cách Thụy hiện giờ đang ở trú địa Tư Lược đoàn của ta, các người cùng đi theo ta thì sẽ gặp hắn thôi. Hắn bây giờ đang học tập loại kỹ thuật nấu nướng mới!" Diệp Phong vui vẻ nhìn chúng hương kì ải nhân mà cười lớn.
Chúng hương kì ải nhân thấy vị đoàn trưởng Tư Lược đoàn này khách khí như vậy, hơn nữa lại còn muốn dẫn bọn họ đi gặp Cách Thủy, sắc mặt khẩn trương liền dịu lắng đi, đồng thời cũng tỏ ra tò mò về cái kỹ thuật nấu nướng mới mà Cách Thủy đang học. Diệp Phong thấy bọn họ lộ rả vẻ tò mò, lập tức quay về phía Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Mộng Hinh tam nữ mà nhìn, thấy tam nữ đều đang mỉm cười.
/240
|