Lưu Manh Lão Sư

Chương 491: Không cam lòng yếu thế.

/1969


Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh không nói gì, nóng nảy: "Thầy, anh nói mau, chúng em ai đẹp hơn." Nói xong Tiểu Hồng nháy mắt với Trần Thiên Minh, không cần phải nói, đương nhiên nàng muốn Trần Thiên Minh nói mình đẹp hơn.

"Đúng vậy, thầy, anh mau nói vóc người ai đẹp hơn" Hoàng Lăng vừa nói vừa đỏ mặt đi tới trước mặt tt, cho Trần Thiên Minh thấy rõ hơn. Nàng cũng không tin mình lại kém hơn Tiểu Hồng. Thành tích học tập nàng không so được với Tiểu Hồng, nhưng về mặt tướng mạo dáng vóc, nàng vẫn rất tin tưởng.

"Các em làm gì vậy, mặc quần áo vào cho anh, đừng có hồ đồ như thế." Trần Thiên Minh dừng một chút, kêu lên. Hai cô nàng lõa thể thế này rõ ràng là khiêu chiến lực khống chế của mình. Đây chẳng phải là muốn cái mạng nhỏ của mình sao? Hai người các nàng ai cũng đẹp, ai cũng mê người cả, làm sao để mình phân biệt được đây?

"Thầy, anh nói một chút đi mà, không phải em rất đẹp sao?" Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh không tỏ thái độ, thẳng thắn an vị trên đùi trái Trần Thiên Minh, hờn dỗi nói.

Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng ngồi trên đùi Trần Thiên Minh, cũng vội vàng đi tới cạnh Trần Thiên Minh, ngồi trên đùi phải của hắn, nũng nịu nói với Trần Thiên Minh: "Thầy, anh mau nói cho Hoàng Lăng biết, em đẹp hơn cô ta."

Thân thể Tiểu Hồng gắt gao dựa vào người Trần Thiên Minh, hai ngọn núi nhỏ gần như đụng vào mặt hắn. Trần Thiên Minh cảm giác thân thể của Hoàng Lăng và Tiểu Hồng nhè nhẹ run lên. Hắn biết các nàng hiện giờ đang lạnh, nhưng bởi vì hai người kèn cựa nhau không chịu mặc quần áo vào mà thôi. "Các em mặc quần áo vào trước đã, được chứ?"

"Không được, anh không nói ai đẹp hơn, em sẽ không mặc." Hoàng Lăng nói.

"Em cũng vậy." Tiểu Hồng lập tức nói theo.

Trời ạ, hai người này từ lúc nào hết giận nhau rồi? Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng. Hắn thấy hai người không chịu mặc quần áo, đành phải nhẹ nhàng vận nội lực lên, sau đó nhẹ đẩy hai người Hoàng Lăng và Tiểu Hồng, nói: "Các em có nghe lời anh không đó?"

Hoàng Lăng và Tiểu Hồng không quá chú ý Trần Thiên Minh vừa đẩy mình, các nàng chỉ cảm thấy hiện giờ đã không lạnh nữa, hình như thân thể ấm áp hơn. Kỳ thực vừa rồi khi Trần Thiên Minh đẩy nhẹ các nàng, đã đem chút nội lực của hắn truyền vào trong cơ thể hai người, cho nên hiện tại hai nàng mới không cảm thấy lạnh nữa. Nếu như không phải chút nội lực ấy của hắn, Hoàng Lăng và Tiểu Hồng chẳng mấy chốc mà bị cảm lạnh.

"Thầy, anh xem vóc người em thật đẹp nha." Hoàng Lăng không trả lời Trần Thiên Minh, trái lại đưa bộ ngực của nàng đến sát mặt Trần Thiên Minh, làm cho hắn không biết làm thế nào cho phải. Hai bộ ngực mềm mại này muốn nói hấp dẫn thế nào thì hấp dẫn thế ấy, hình dáng xinh xắn lả lướt, khiến cho Trần Thiên Minh thật sự muốn đưa tay lên mà sờ nắn.

"Hoàng Lăng, thầy sờ vào của tôi, không sờ vào của cô, cô thua, cô mau tránh ra, không được quấn lấy thầy nữa." Tiểu Hồng kiêu ngạo nói.

"Thầy, anh cũng sờ em một tí nhé." Hoàng Lăng nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy, tức giận đến mức vội vàng hô hoán Trần Thiên Minh sờ ngực mình, cứ như là nếu Trần Thiên Minh không sờ đến chỗ đó của nàng, thì nàng sẽ chịu thiệt thòi.

Trần Thiên Minh thật muốn đánh vào mông Tiểu Hồng, nàng càng nói Hoàng Lăng càng làm theo. Tiểu Hồng, em nàng vạn lần không được nói em đã từng sờ phía dưới của anh, nếu không, lấy tính cách của Hoàng Lăng, chuyện gì nàng cũng dám làm. Trần Thiên Minh thầm A Di Đà Phật ở trong lòng, nếu như Hoàng Lăng thật sự sờ phía dưới của mình mà nói, vậy thì nguy to, bởi vì phía dưới của mình đang kịch liệt cương lên.

"Sờ thì có cái gì là hơn người, thầy còn từng hôn của tôi cơ!" Hoàng Lăng vừa nói vừa đưa bộ ngực mềm mại áp sát miệng Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vội vàng xoay đầu sang một chút, tuy rằng ngực Hoàng Lăng không áp đến miệng hắn, nhưng cũng áp lên má phải hắn. Tiểu Hồng thấy thế, nàng cũng không cam chịu yếu thế, liền áp đôi bạch thỏ lên mặt Trần Thiên Minh. Cứ như vậy, hai má Trần Thiên Minh phân biện bị ngực của Hoàng Lăng và Tiểu Hồng áp lên, làm cho máu nóng trong người hắn bắt đầu cuộn trào, hắn cảm giác sự mềm mại trên mặt khiến cho mặt hắn nóng như thiêu như đốt.

Đặc biệt bị hai hạt anh đào trước ngực hai nàng va quệt, cảm giác này khiến cho hắn hưng phấn không thôi. Lúc này, Trần Thiên Minh có một loại kích động, một loại ý nghĩ lập tức ôm các nàng vào trong phòng đặt trên giường cùng nhau hoạt động kích thích. Nhưng ý chí vẫn chiến thắng dục niệm, hắn đưa tay đẩy hai nàng ra, giả vờ tức giận nói: "Hai em nếu ai không nghe lời, sau này anh không để ý đến người đó nữa."

Hoàng Lăng và Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh tức giận, có chút sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh thấy mình cố ý tức giận có hiệu quả, vì vậy hắn tiếp tục xụ mặt lớn tiếng nói: "Các em lập tức mặc quần áo vào cho anh, ai còn cởi quần áo ra, sau này anh sẽ không thèm để ý tới người đó nữa."

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Hoàng Lăng và Tiểu Hồng lập tức cầm lấy quần áo của mình mặc vào. Kỳ thực nhìn nữ nhân mặc quần áo, là một loại hưởng thụ, hơn nữa, nhìn hai nữ nhân mặc quần áo, càng là hưởng thụ trong hưởng thụ. Chỉ thấy các nàng giơ một chân lên, cầm lấy quần lót mặc vào, sau đó đem áo ngực úp vào bộ ngực đầy đặn, loại động tác này, có chút cảm giác rất liền mạch.

"Được rồi, sau này không được như vậy nữa nhé." Trần Thiên Minh thấy các nàng đã mặc quần áo vào, thỏa mãn nói. Xem ra các nàng vẫn còn là những tiểu hài tử, mình bực bội một chút liền thực sự có tác dụng.

Tiểu Hồng chưa lần nào nhìn thấy Trần Thiên Minh có bộ mặt hung dữ như vậy, ủy khuất nói: "Thầy, không phải em cởi trước, là Hoàng Lăng, cô ta còn nói em không dám cởi."

"Sau này em không được nghe người khác nói, rồi cởi loạn, biết chưa?" Trần Thiên Minh vẫn hung dữ.

"Biết rồi" Tiểu Hồng cúi đầu, như trẻ con mắc lỗi.

"Hoàng Lăng" Trần Thiên Minh quát lên.

"Có chuyện gì ạ?" Hoàng Lăng trả lời.

"Anh tưởng em đã tốt lên nhiều rồi, không ngờ biểu hiện vừa rồi của em làm anh thất vọng vô cùng, em mau về nhà đi." Trần Thiên Minh nói với Hoàng Lăng.

"Là Trịnh Tiểu Hồng vừa nãy làm em cáu, nếu, nếu không em cũng sẽ không như vậy. " Lúc này Hoàng Lăng nghĩ đến cảnh mình vừa cởi sạch quần áo trước mặt Trần Thiên Minh, không khỏi đỏ mặt.

"Hừ, dù thế nào anh cũng rất bực mình khi thấy các em cãi nhau. Nếu như lần sau anh còn thấy hai em cãi nhau, các em không cần tới đây nữa, anh không muốn người khác đến làm phiền anh." Trần Thiên Minh tiếp tục hung dữ nói. Nếu nhẹ nhàng khuyên bảo không nghe, đành phải dùng biện pháp như vậy.

"Thầy, sau này em không cãi nhau với Hoàng Lăng nữa, anh đừng tức giận nhé." Tiểu Hồng chưa từng thấy Trần Thiên Minh tức giận như vậy bao giờ, nàng có phần bó tay không biết làm sao.

"Thầy, em cũng vậy." Hoàng Lăng thấy Tiểu Hồng nói như vậy liền nói theo, nàng cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.

"Vậy được rồi, Hoàng Lăng, em về nhà đi, anh đưa Tiểu Hồng đi ăn, bạn ấy còn phải về nhà!" Trần Thiên Minh nói với Hoàng Lăng.

"Thầy, em đi ăn cùng hai người được không?" Hoàng Lăng cầu xin Trần Thiên Minh, trong khoảng thời gian này, mẹ nàng bận rộn với việc hợp tác cùng Âu Minh, cho nên nàng không muốn về nhà.

"Không được, em về nhà đi." Trần Thiên Minh lắc đầu nói, hắn vừa rồi thật sự sợ hãi, nếu như đi ăn, một hồi hai cô nàng lại ném bát ném đũa, vậy thảm.

"Thầy, em một mình ở nhà buồn lắm, em xin anh đấy, em sẽ không cãi nhau với Tiểu Hồng đâu." Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh không chịu, lại như muốn khóc.

Tiểu Hồng nhìn Hoàng Lăng như vậy, không đành lòng. Nàng là một cô gái hiểu chuyện, nếu như Hoàng Lăng ầm ĩ với nàng mà nói, nàng nhất định sẽ không nhượng bộ, nhưng bây giờ Hoàng Lăng nói như vậy, nàng mềm lòng. Vì vậy nàng nói với Trần Thiên Minh: "Thầy, hay là đưa Hoàng Lăng đi ăn cơm chung đi, được không?"

Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói giúp Hoàng Lăng, kỳ quái nhìn Tiểu Hồng. Vừa mới cãi nhau, bây giờ đã nói giúp Hoàng Lăng rồi?

"Thầy, , cho em đi cùng với hai người nhé." Hoàng Lăng nói.

"Tiểu Hồng, không phải em vừa mới cãi nhau với Hoàng Lăng sao? Sao bây giờ lại nói giúp bạn ấy?" Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.

"Chúng em là bạn học mà, hơn nữa, vừa rồi cũng không tính là cãi nhau." Tiểu Hồng mỉm cười nói.

"Tiểu Hồng, cảm ơn bạn." Hoàng Lăng cảm kích nói.

"Hoàng Lăng, bạn nói gì vậy, chúng ta là bạn học mà." Tiểu Hồng nói.

Trần Thiên Minh mang hai nàng đến quán ăn điểm tâm buổi sáng hôm nay, cơm nước xong, Trần Thiên Minh giúp Hoàng Lăng gọi Taxi đưa nàng về. Sau đó hắn gọi điện thoại gọi Ngô Tổ Kiệt tới, lái xe đưa Tiểu Hồng về nhà.

"Thầy, em không muốn xa anh." Tiểu Hồng lưu luyến không rời nói với Trần Thiên Minh. Vốn dĩ nàng định tìm Trần Thiên Minh vui vẻ tán gẫu, nhưng trời tính không bằng người tính, nửa đường Hoàng Lăng nhảy ra, làm hi vọng của nàng sôi hỏng bỏng không. Nhưng khi đi ăn, nàng được nói chuyện với Hoàng Lăng, địch ý trước đây dần dần biến mất.

"Anh cũng vậy mà, nhưng em còn nhỏ, chờ khi em trưởng thành chúng ta sẽ ở bên nhau nhé." Trần Thiên Minh vuốt đầu Tiểu Hồng nói. Hiện tại, bóng hình của Tiểu Hồng đã chiếm một vị trí nhất định trong tim hắn.

"Vâng, thầy, em cũng muốn lớn nhanh thêm một chút nè!" Tiểu Hồng si ngốc nói.

"Cô bé ngốc, làm gì có chuyện lớn nhanh hơn một chút?" Trần Thiên Minh cười nói.

"Người ta không còn nhỏ nữa." Tiểu Hồng hờn dỗi nói.

Sau khi tiễn Tiểu Hồng, , Trần Thiên Minh cũng vội vàng về công ty. Thời gian này mình phải bồi tiếp Lưu Mỹ Cầm tốt hơn một chút mới được, đặc biệt nàng sắp sinh, mình nhất định phải ở bên cạnh nàng, hảo hảo an ủi nàng.

"Đinh đang đang" Điện thoại di động Trần Thiên Minh vang lên. Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua, là điện thoại của chị Yến.

"Chị." Trần Thiên Minh nói.

"Thiên Minh, Mỹ Cầm sắp sinh." Chị Yến sốt ruột nói.

"Em quay về ngay đây." Trần Thiên Minh cũng nóng nảy, hắn sắp được làm cha rồi.

"Bọn chị sẽ vào bệnh viện ngay bây giờ. Em đến bệnh viện của chị nhé." Chị Yến nói.

"Được, em lập tức đến bệnh viện." Sau khi Trần Thiên Minh treo điện thoại, liền chạy đến bệnh viện. Không lâu sau khi Trần Thiên Minh đến bênh viện thì mấy người chị Yến cũng đưa Mỹ Cầm đến.

"Mau, đưa tới khoa phụ sản." Chị Yến nói với mọi người.

Trần Thiên Minh bước vội đến, ôm lấy Lưu Mỹ Cầm, yêu thương nói: "Mỹ Cầm, đau không?"

"Đau, bụng em đau quá." Mặt Lưu Mỹ Cầm trắng nhợt.

Trần Thiên Minh nhìn thấy Lưu Mỹ Cầm như vậy, vội vàng điểm nhẹ lên huyệt vị của Lưu Mỹ Cầm, giúp nàng giảm đau. "Bây giờ tốt hơn chưa?" Trần Thiên Minh vừa đi vừa nói.

"Tốt hơn rồi, Thiên Minh, em sợ lắm." Vẻ mặt Lưu Mỹ Cầm khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng sinh em bé, khó tránh được sợ hãi.

"Không cần sợ, có anh ở đây, em không cần sợ." Trần Thiên Minh ôn nhu hôn lên mặt Lưu Mỹ Cầm, nói.


/1969

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status