Lưu Manh Lão Sư

Chương 545: Làm chứng

/1969


Hồ Minh quay sang nói với Hổ vương: “Tôi có thể làm chứng cho Trần tiên sinh. Tối hôm qua hắn đã đến Hoàng Giáo, đúng như lời hắn nói vừa rồi hắn chính là bạn của Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật của chúng tôi”.

Sau khi nghe Hồ Minh nói vậy mọi người ở đó đứng ngây ra. Đặc biệt là trưởng thôn và người dân thôn A Bá, bọn họ nghe Hồ Minh nói tối qua Trần Thiên Minh đã đến Hoàng Giáo, ở cùng với Ngật Tang Đại Kiệt, vậy chẳng lẽ đã có người muốn hãm hại Trần Thiên Minh? Bọn họ có cùng thắc mắc như vậy trong đầu.

“Ha ha, Hồ Minh, anh nói lời này có phải sự thật không đấy, không phải là vì muốn giải vây cho hắn mà anh lấy Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật ra lừa gạt đấy chứ?” Hổ vương không để Hồ Minh giải thích một cách dễ dàng như vậy, bây giờ nếu Hoàng Giáo ra mặt giải thích bảo vệ Trần Thiên Minh, thừa dịp đó bọn họ sẽ chuyển hướng mâu thuẫn sang Hoàng Giáo, khiến cho các tín đồ cảm thấy Hoàng Giáo đang giúp một tên ác ôn trời đất không tha.

“Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nói láo, không giống như một số người đứng ở đây, nói một đằng làm một nẻo”. Hồ Minh nhìn Hổ vương nói.

“Hồ Minh, trưởng thôn đã có chứng cớ xác thực, anh không nên vì thương người mà làm vậy, tôi biết là anh sợ Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật sẽ trách tội anh, nói anh không bảo vệ được bạn bè. Nhưng anh thử nhìn con gái của trưởng thôn đi, xem cô ấy đáng thương cỡ nào, chẳng lẽ anh vì bản thân mình mà không lấy lại công lý sao?” Hổ vương nói xong vẻ mặt nghiêm nghị đầy chính nghĩa, dường như Hồ Minh là người xấu còn hắn mới chính là người tốt vậy.

Trưởng thôn nghe Hổ vương nói vậy vội vàng nói thêm vào: “Hồ Minh đại sư, anh ngàn vạn lần phải đứng lên làm chủ cho con gái tôi, không thể bỏ qua cho tên cầm thú đó được”.

“Trưởng thôn, ông không nên kích động, Trần tiên sinh thật sự không phải là người cưỡng hiếp con gái ông, tối hôm qua hắn đã ở trong Hoàng Giáo của chúng tôi, tôi có thể làm chứng điều này”. Hồ Minh nói.

Hổ vương đứng bên cạnh tiếp tục dội một gáo nước lạnh, “Được, Hồ Minh, coi như anh không nói dối, vậy anh đưa chứng cớ ra đi”.

“Lời nói của tôi không phải là chứng cớ rồi sao?” Lúc này từ phía bên Hoàng Giáo có một người tiến lên, hắn đứng sau mấy đệ tử Hoàng Lạt Ma Giáo. Người này chính là Ngật Tang Đại Kiệt. Hắn nghe được sự tình của Trần Thiên Minh liền vội vã chạy tới.

“Hoạt Phật”. Hồ Minh nhìn thấy Ngật Tang Đại Kiệt tới, vội vàng quỳ xuống nói. Những đệ tử Hoàng Giáo khác và thôn dân A Bá cũng đều quỳ lạy trước Ngật Tang Đại Kiệt. Hoạt Phật chính là đệ tử của thần phật, vì vậy, khi bọn họ thấy Ngật Tang Đại Kiệt là quỳ lạy ngay.

“Các người đứng lên đi”. Ngật Tang Đại Kiệt giơ giơ tay nói. “Mọi người nghe đây, tối qua vị Trần tiên sinh này quả thật là có ngồi cùng ta từ tám giờ tối cho đến tận sáng hôm nay, hắn còn ngồi nghe ta đọc kinh không rời nửa bước”. Ngật Tang Đại Kiệt nói không đúng với sự thật lắm, mặc dù tối qua Trần Thiên Minh không có nghe đọc kinh nhưng quả thật là hắn luôn bên cạnh để bảo vệ Ngật Tang Đại Kiệt, không rời khỏi tu viện của Ngật Tang Đại Kiệt.

Trưởng thôn thấy chính Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật của bọn họ cũng đứng ra làm chứng cho Trần Thiên Minh, bọn họ không thể không tin là Trần Thiên Minh bị oan uổng. Chẳng qua là hắn không chịu bỏ qua cho người nào đã cưỡng hiếp con gái mình.

Hổ vương nói: “Nếu Ngật Tang Đại Kiệt cũng nói như vậy thì xem ra Hồ Minh không phải vì người nào đó mà giải vây rồi”. Mặc dù Hổ vương nói vậy nhưng ý của hắn là có chút hoài nghi có người muốn giải vây cho Trần Thiên Minh. Bởi vì Ngật Tang Đại Kiệt với Trần Thiên Minh là bạn bè, không phải vì muốn giúp Trần Thiên Minh mà Ngật Tang Đại Kiệt nói như vậy sao?

“Hổ vương, xem ra Hồng Giáo các người lần này thật là nhiệt tình quá, đến tận địa phận của chúng ta để giải quyết sự việc”. Ngật Tang Đại Kiệt nói với Hổ vương.

Hổ vương hai tay tạo thành chữ thập, sau đó nói: “Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật, người hiểu nhầm rồi, tín đồ của Hồng Giáo cũng có trong thôn A Bá, vừa hay chúng tôi có chút chuyện đi qua đây, nghe thấy có chuyện ồn ào nên mới chạy tới xem. Khi tới đây thì thấy thôn trưởng bảo chúng tôi bắt Trần tiên sinh kia lại. Vì vậy, chúng tôi mới động thủ”. Hổ vương đẩy đưa rất nhanh, tất cả mọi chuyện lại quy hết cho trưởng thôn, trưởng thôn bảo bọn họ động thủ chứ bọn họ cũng không biết sự tình thế nào.

“Vậy nếu đây là chuyện của chúng ta, thì hãy cứ để chúng ra giải quyết, các người cứ đi công chuyện của các người đi”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.

Hổ vương nghe Ngật Tang Đại Kiệt nói như vậy không thể làm gì khác hơn là cáo biệt Ngật Tang Đại Kiệt, rồi đưa các đệ tử của Hồng Giáo trở về.

“Hoạt Phật, làm sao bây giờ , nhưng người phải giúp con tìm được kẻ đã cưỡng hiếp con gái con”. Trưởng thôn vẻ mặt cầu xin nói.

Ngật Tang Đại Kiệt gật đầu nói: “Trưởng thôn, con cứ yên tâm đi, ta sẽ phái người đi thăm dò chuyện này, Trần tiên sinh là bằng hữu của ta, bây giờ có người vu oan giá họa cho hắn, ta không thể không để ý tới”.

“Vậy con xin nhờ cả vào người, Hoạt Phật”. Trưởng thôn cảm tạ mà nói.

“Đừng khách khí, trưởng thôn, con hãy nhanh đưa người của con trở về đi”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.

Trưởng thôn gật đầu, sau đó dẫn đám thôn dân trở về. Bây giờ nếu Ngật Tang Đại Kiệt đã đồng ý điều tra chuyện này thì hắn chỉ có thể chờ tin tức. Như Trần Thiên Minh đây là người có võ công cao cường như vậy, đến thủ hạ của hắn mà những người trong thôn mình còn không phải là đối thủ chứ đừng nói đến việc đối phó với Trần Thiên Minh.

Hơn nữa, Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật còn nói rằng Trần Thiên Minh là bạn bè của hắn, có Ngật Tang Đại Kiệt ở phía sau ủng hộ thì trưởng thôn chỉ có thể chờ Ngật Tang Đại Kiệt tìm ra hung thủ.

Ngật Tang Đại Kiệt nhìn thấy bọn trưởng thôn đi khỏi liền đến bên cạnh Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, anh phải cẩn thận, bây giờ anh hãy theo ta trở về chùa, ta có chuyện muốn nói với anh”.

“Được”, Trần Thiên Minh gật đầu nói, rồi hắn quay sang bắt chuyện với Phương Minh Ngọc vài câu sau đó mới cùng đi với Ngật Tang Đại Kiệt.

Trở lại Hoàng Giáo, Ngật Tang Đại Kiệt nhìn Trần Thiên Minh mà nói: “Trần tiên sinh, hãy kể lại chuyện hôm nay cho ta nghe xem, kẻ giá họa anh chắc chắn là người của Hồng Giáo”.

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy”. Trần Thiên Minh đồng tình với suy đoán của Ngật Tang Đại Kiệt.

“Xem ra Hồng Giáo đã biết anh tới Tây bộ này”. Ngật Tang Đại Kiệt lo lắng mà nói.

“Ôi, nếu như nói như vậy thì bọn họ càng thêm đề phòng. Và như chuyện xảy ra ngày hôm nay thì xem ra bọn họ đã muốn xuống tay với chúng ta rồi”. Trần Thiên Minh nói.

Ngật Tang Đại Kiệt nói: “Nếu như hôm nay anh bị bọn họ giết thì bọn họ có thể danh chính ngôn thuận mà nói là vì dân trừ hại”.

“Hay là anh đến Hoàng Giáo chúng ta ở đi, nếu như anh ở khách sạn thì bọn họ lại có thể ám sát anh lần nữa”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.

Trần Thiên Minh xua xua tay nói: “Đây không phải là điều quan trọng, ban ngày bọn họ mà muốn xuống tay với tôi thì khó khăn càng thêm khó khăn, còn buổi tối thì tôi lại đến đây rồi, bọn họ mà muốn đối phó với tôi còn khó khăn hơn nữa”.

“Vậy anh phải cẩn thận đấy”. Ngật Tang Đại Kiệt nói.

“Tôi biết rồi”. Trần Thiên Minh gật đầu, rồi nói tiếp: “Hoạt Phật, khi đến Tây bộ tôi có cảm giác có thể Hoàng Giáo của người có nội gián của Lạp Đạt”.

Ngật Tang Đại Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có thể, lúc này ta cũng nghĩ đến chuyện bên cạnh mình có nội gián, ta có cảm giác như bị đánh cắp thứ gì đó vậy, dường như đi đến đâu cũng có người phát hiện ra”.

“Xem ra chúng ta phải bắt cho bằng được tên nội gián đó mới được. Nếu không thì mọi chuyện ở đây đều bị Hồng Giáo biết, lúc đó bất luận như thế nào cũng không thể đấu lại được với Hồng Giáo”. Trần Thiên Minh nói.

“Chúng ta làm thế nào mới bắt được tên nội gián đó chứ?” Ngật Tang Đại Kiệt suy tư nói.

Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói tiếp: “Buổi tối hôm qua tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, mới vừa rồi có nghĩ ra một ý tưởng, người xem có được hay không nhé?” Trần Thiên Minh thì thầm vào bên tai Ngật Tang Đại Kiệt.

“Tại sao anh lại cho rằng là một trong hai người Hồ Minh hoặc Ba Tang?” Ngật Tang Đại Kiệt nghi hoặc hỏi lại Trần Thiên Minh.

“Hai người bọn họ đều là thân cận nhất của người, tôi nói tin tức ra thì hai người họ mới biết được, nếu như hai người bọn họ không phải là nội gián thì cũng không có gì phải sợ, vì những đệ tử phía dưới căn bản là không biết rõ những chuyện cụ thể mà chúng ta nói với nhau”. Trần Thiên Minh nói.

Ngật Tang Đại Kiệt nói tiếp: “Chỉ có thể làm theo cách này, chúng ta thử một lần xem sao! Vậy buổi tối hôm này để ta cho gọi bọn họ lại đây, đến lúc đó cứ theo như kế hoạch mà làm”. Nói tới đây, Ngật Tang Đại Kiệt hình như tỏ chút khổ sở trên khuôn mặt.

“Được”, Trần Thiên Minh nói: “Nhưng, Hoạt Phật, tôi cũng muốn nói rõ trước với người rằng nếu như chúng ta phát hiện ra một trong hai người bọn họ là nội gián thì người ngàn vạn lần không được nương tay, nhất định phải giết hắn”.

“Một người đã lớn lên cùng ta, tình cảm cũng được xây dựng vài chục năm. Một người thì đã nhìn ta lớn lên, ta trưởng thành như ngày hôm nay đều có công lao của hắn. Bọn họ hẳn sẽ không phải là nội gián”. Ngật Tang Đại Kiệt lắc đầu mà nói.

“Trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra cả”. Trần Thiên Minh nói. “Người cảm giác là không thể có chuyện đó, nhưng thường thì chuyện đó rất có thể là như vậy”.

Bên trong thần đường, Ích Tây Dát Mã đang đứng ở cầu thang mà nhìn nơi đã có người chui vào từ chỗ đó. Vì không muốn để cho người khác cũng như Trần Thiên Minh tiến vào được nữa, cô đã bảo người cho thêm thanh sắt vào cửa sổ.

“Thánh nữ, Trần Thiên Minh đã giải quyết xong mọi chuyện”. Bạch thần bà đi tới bên cạnh Ích Tây Dát Mã, nhỏ giọng nói.

“Hắn đã giải quyết như thế nào vậy?” Ích Tây Dát Mã muốn hỏi kỹ thêm. Cô vừa mới nghe tin Trần Thiên Minh cưỡng hiếp con gái trưởng thôn A Bá, trong lòng cô vô cùng không thoải mái. Vì vậy, cô vội vàng phái bạch thần bà đi tìm hiểu tình hình.

“Thì chính Ngật Tang Đại Kiệt đã đứng ra làm chứng cho hắn. Ngật Tang Đại Kiệt nói rằng hắn và Trần Thiên Minh là bạn bè, tối qua hắn vẫn cùng Trần Thiên Minh ngồi một nơi, nên Trần Thiên Minh không thể có thời gian gây án được”. Bạch thần bà nói.

“Tốt lắm, đúng là ta không có nhìn lầm người. Trần Thiên Minh với Ngật Tang Đại Kiệt là bạn bè. Nói như vậy thì Trần Thiên Minh chính là được Ngật Tang Đại Kiệt mời tới đây sao?” Ích Tây Dát Mã vừa như làm vẻ lầu bầu trong miệng, lại vừa như hỏi bạch thần bà.

“Có thể là như vậy. Mọi chứng cớ, dấu hiện đều cho thấy Ngật Tang Đại Kiệt và Trần Thiên Minh đã ở cùng một chỗ”. Bạch thần bà gật đầu nói.

Ích Tây Dát Mã nói vào: “Nếu như vậy thì chuyện này càng lúc càng thú vị, không hề giống như suy nghĩ của chúng ta”.

“Thánh nữ, thần linh chỉ giúp đỡ người tốt, không giúp kẻ xấu”. Bạch thần bà vừa cười vừa nói.

“Ta cũng tin là như vậy”. Ích Tây Dát Mã tự vỗ về trái tim mình mà nói. Bây giờ trên khuôn mặt của cô lộ ra một kiểu thần thái rất lạ, thần thái này làm cho cô càng thêm xinh đẹp đến rung động lòng người.

Bạch thần bà đã chứng kiến Ích Tây Dát Mã lớn lên từng ngày, vẻ mặt của cô như vậy bà biết cô đã trưởng thanh, nhưng thân phận cô lại là một thánh nữ nên không thể nghĩ đến những điều riêng tư của bản thân. “Thánh nữ, có phải khi người nghe thấy Trần Thiên Minh là người tốt thì trong lòng rất hứng khởi không?”

“Ta… ta không phải như vậy đâu!” Nghe bạch thần bà nói như vậy, khuôn mặt Ích Tây Dát Mã lập tức đỏ lựng lên. Cô thật không ngờ bạch thần bà lại nhìn thấu tân can của cô như vậy.

“Người còn nói không phải sao, mặt của người cũng đỏ lên rồi kìa. Tôi nghe hắc thần bà nói người thích Trần Thiên Minh, tôi vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng xem ra đó là sự thật rồi”. Bạch thần bà nói.

“Bạch bà, bà đừng nói như vậy, ta sẽ nổi giận đấy”. Mặc dù Ích Tây Dát Mã nói như vậy nhưng cô có tức giận đâu.

“Nhưng thánh nữ cũng phải trải qua giai đoạn như này, cho dù người là thánh nữ đi chăng nữa. Bây giờ người muốn khống chế được cảm xúc của mình thì tốt nhất là không được quên thân phận của mình”. Bạch thần bà nói. Về điều này mà nói thì bà và hắc thần bà đã cùng phát hiện ra chuyện này của Ích Tây Dát Mã, cần phải dập tắt ngay ngọn lửa mới nhen nhóm này. Nhưng dù sao thì Ích Tây Dát Mã cũng đã ở với hai bà từ nhỏ đến lớn, nên hai bà cũng không đành lòng để tổn thương cô.

“Ta sẽ nhớ, xin các bà cứ yên tâm”. Ích Tây Dát Mã cắn môi kiên định mà nói.

Bạch thần bà nhìn thấy vẻ mặt Ích Tây Dát Mã như vậy thì cũng tỏ ra chút yên tâm. Từ sau khi làm thánh nữa, tất cả mọi thứ thuộc về cô đều phải dâng tặng cho thần đường, trở thành thánh nữ, đây là một điều may mắn cho cô mà cũng chính là một bất hạnh của cô.


/1969

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status