Lưu Manh Lão Sư

Chương 681: Tiểu thư, là tôi đây.

/1969


"Tôi nói, chỉ cần có thể sống, cái gì tôi cũng nói, cũng không bán mạng cho đám người Liễu Sinh gia tộc nữa, mẹ kiếp bọn họ ném tôi tới đây rồi mặc kệ không quản." Trần Thiên Minh dường như phi thường tức giận nói.

"Mày là người của Liễu Sinh gia tộc? Mày mau nói chuyện đêm nay cho tao đi." Thạch Căn nghe xong, trong lòng quả thực mừng như điên, Tỉnh Điền Đại Lang phỏng chừng tối nay sẽ tới tìm người của Liễu Sinh gia tộc a.

Trần Thiên Minh ho khan một chút rồi nói: "Là như vậy, chúng tôi là người của Liễu Sinh gia tộc mai phục tại Z quốc, nhiệm vụ trọng yếu nhất là phát triển tại Z quốc. Lần này bởi vì Liễu Sinh Lương Tử tiểu thư xảy ra chuyện cho nên Điền Cát đi tới Z quốc tìm chúng tôi nhờ cứu viện."

"Bọn mày có bao nhiêu người?" Thạch Căn hỏi.

"Ba mươi người, còn có bốn năm mươi người của Điền Cát nữa, người của chúng tôi đều có võ công cao cường, không thể tưởng được khi tiến vào đây lại bị người phát hiện, sau đó Điền Cát bảo mọi người chạy. Tôi vốn đi đầu cho nên rút chậm, sau đó có rất nhiều người của các anh xuất hiện, cho nên tôi đành phải núp ở chỗ này." Trần Thiên Minh nói.

Thạch Căn nói: "Vậy làm sao mày lại mặc quần áo của bọn tao?"

"Tôi đánh lén một người sau đó đem quần áo của hắn lột bỏ rồi thay vào, nguyên bản tôi muốn đợi cho các anh buông lỏng cảnh giới, sau đó sẽ chạy ra, nhưng thật không ngờ các anh lại canh phòng nghiêm mật như vậy, tôi còn chưa chạy thoát đã bị các anh bắt." Trần Thiên Minh khổ sở nói.

"Ha ha đó là đương nhiên, tao chính là người lợi hại nhất, tao mà đã phòng thủ mày tưởng có thể dễ dàng chạy như vậy sao?" Thạch Căn cao hứng nói: "Đúng rồi, mày tên là gì? Võ công của bọn mày rất cao sao?"

"Tôi tên là Cổ Minh." Trần Thiên Minh nói: "Z quốc chúng tôi mỗi người đều có võ công rất cao cường, mỗi người võ công đều cao như tôi vậy." Trần Thiên Minh tự sướng nói.

Nhưng hắn càng thổi phồng như vậy, Thạch Căn ngược lại không có khẩn trương, võ công "cao" như tên Cổ Minh trước mặt này thì không có gì phải sợ, so với Trung Nhẫn hắn còn kém hơn, mà một mình mình cũng có thể đánh lại ba người bọn chúng. Nghĩ tới đây Thạch Căn vui mừng trông thấy.

"Đúng rồi vừa rồi mày nói Liễu Sinh gia tộc phái chúng mày tới là có nhiệm vụ gì?" Thạch Căn dường như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi.

Trần Thiên Minh nói: "Chuyện này không thể nói được."

Thạch Căn hung hăng xiết chặt cổ Trần Thiên Minh, nói: "Mày không phải muốn chết đó chứ?"

"Đừng đừng, tôi nói còn không được sao? Thật ra tại Z quốc gia gia chúng tôi đang thay mặt Liễu Sinh gia tộc trông coi một chút bảo tàng của Liễu Sinh gia tộc." Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói, dường như hắn sợ người nào khác thấy vậy.

"Một phần bảo tàng?" Điền Cát cùng Trinh Tử ở bên ngoài nghe lén không khỏi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ Trần Thiên Minh lợi hại như vậy, lại có thể bịa ra một cái cố sự tổ tông gì gì đó. Xem ra hắn không đi đóng phim thì thật là tiếc.

"Một phần bảo tàng?" Con mắt của Thạch Căn sáng lên, nếu như hắn có thể tìm được phần bảo tàng của Liễu Sinh gia tộc tại Z quốc, như vậy hắn đã lập công lớn rồi, sau này vinh hoa phú quý đều sẽ thuộc về hắn. Nghĩ tới đây Thạch Căn liền kéo Trần Thiên Minh sang một cái tiểu đình bên cạnh, để thủ hạ của mình ở bên ngoài canh chừng, sau đó nói: "Cổ Minh, cậu nói cho tôi một chút, đó là bảo tàng gì vậy?" Thạch Căn căm bản không biết Cổ Minh chỉ là một cái tên giả.

Trần Thiên Minh nói: "Là như vậy, trước kia tổ tông của Liễu Sinh gia tộc tại Z quốc đã vơ vét không ít bảo tàng, thế nhưng bởi vì bọn họ muốn nuốt một mình, cho nên liền chôn ở một nơi, sau đó phái một ít người tới trông coi. Gia gia của tôi chính là người được phái tới trông coi. Lúc đó vì để che giấu tung tích, một thế hệ cha tôi không có học chữ Mộc Nhật quốc, cho nên tôi cũng không nói được tiếng Mộc Nhật quốc."

"M mày, tao muốn mày nói bảo tàng chứ không bảo mày nói cái gì mà Mộc Nhật quốc, tao không có quan tâm tới những thứ này." Thạch Căn mắng. "Tại sao chúng mày lại không cầm những thứ bảo tàng kia đi?"

"Đại gia à, không phải chúng tôi không muốn cầm những bảo vật kia đi, mà những bảo vật kia đều giấu ở trong sơn động, mà Liễu Sinh Lương Tử tiểu thư lại cầm chìa khóa, nếu như bọn tôi cưỡng chế, sẽ bị nổ tan ngay, bảo vật ở bên trong nhất định sẽ bị chôn vùi." Trần Thiên Minh khổ sở nói.

"Vậy lần này bọn mày tới cứu Liễu Sinh Lương Tử hay là là tới lấy chìa khóa." Thạch Căn hỏi.

Trần Thiên Minh nói: "Chúng tôi đều muốn hai điều trên, nếu như không cứu Liễu Sinh Lương Tử tiểu thư ra, cũng không lấy được chìa khóa, bằng không vì cái gì mà chúng tôi lại không ở Z quốc mà hưởng phúc còn chạy tới đây làm gì. Tên Điền Cát kia nói cái gì mà phải cứu tiểu thư, thế cho nên bọn tôi mới không quản mà xông vào!"

"Liễu Sinh Lương Tử có biết mày không?" Thạch Căn hỏi. Hiện tại trong lòng hắn đang có một âm mưu, nếu như có thể chiếm được bảo tàng của Liễu Sinh gia tộc tại Z quốc, sau này Tỉnh Điền gia tộc càng thêm lợi hại. Trách không được Liễu Sinh gia tộc lại thường xuyên chạy tới Z quốc, nghe nói bọn họ đã tới đó mua đất.

"Có biết." Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Lần trước nàng tới Z quốc còn có gặp tôi nữa, hiện tại Liễu Sinh gia tộc rất khó khăn, cho nên bọn họ muốn lấy bảo tàng ra. Nhưng thật không ngờ nàng đột nhiên lại bị bọn anh bắt."

"Cổ Minh, cậu muốn phát tài không?" Thạch Căn âm trầm nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Dĩ nhiên là muốn, bất quá tôi không muốn tới cái bảo tàng đó đâu, tôi còn chưa muốn chết."

Thạch Căn nói: "Hiện tại tôi bày cho cậu một cách, kế đó cậu hãy đi lừa gạt Liễu Sinh Lương Tử, hỏi nàng xem chìa khóa cất ở chỗ nào? Sau đó cậu nói cho tôi, đến khi đó chúng tôi sẽ dẫn cậu đi tìm cái bảo tàng kia." Trần Thiên Minh làm ra vẻ rất sợ chết khiến Thạch Căn càng tin lời Trần Thiên Minh nói là thật.

"Điều này dường như không được tốt cho lắm!" Trần Thiên Minh nghĩ một lát sau đó lắc đầu nói.

"Vậy mày chết đi." Thạch Căn nghiêm mặt nói.

"Anh đừng như vậy mà, tôi chỉ nói là dường như mà thôi, không có nói là không đi, như vậy anh cho tôi bao nhiêu tiền?" Trong lòng Trần Thiên Minh âm tầm cao hứng, chính là giống với điều trong lòng hắn nghĩ, người tham lam khi nghĩ tới bảo tàng, bọn họ nhất định sẽ muốn đi lấy nó, cho nên cuối cùng sẽ để cho hắn gặp Liễu Sinh Lương Tử.

Thạch Căn hỏi: "Đồ vật bên trong bảo tàng có giá trị bao nhiêu?"

"Nghe nói ít nhất là mười tỷ đôla." Trần Thiên Minh nghĩ một lát rồi nói.

"Gì? Mười tỷ... Đôla." Thạch Căn ngược lại hít một hơi lãnh khí, lần này phát tài rồi. Không thể tưởng được Liễu Sinh gia tộc tại Z quốc lại vơ vét nhiều của cải như vậy. Ài khi đó nếu như tổ tiên của mình tại Z quốc mà vơ vét một chút thì tốt rồi? Bây giờ mình cũng chẳng phải làm thủ hạ cho người ta.

"Đúng vậy, anh cho tôi bao nhiêu đây?" Trần Thiên Minh hưng phấn mà nói. Dường như số tiền kia đã nằm trong tay hắn vậy.

Thạch Căn nghĩ một lát rồi nói: "Được, như vậy đi, tôi cho cậu 1% nhưng mà phải chờ sau khi lấy được bảo vật mới có tiền." Thạch Căn thầm nghĩ chờ bọn tao lấy được bảo tàng sau đó Cổ Minh mày cũng xong đời.

"1%" Trần Thiên Minh dùng ngón tay khoa khoa, nói: "Đó chính là một trăm triệu đô la đó, được tôi đáp ứng, m nó lão tử giúp bọn chúng tới cứu tiểu thư, bọn chúng lại không để ý tới lão tử mà chạy. Nếu như tôi có một trăm triệu đô la tôi sẽ di dân sang nước ngoài phong lưu, ha ha."

Tao xem đến lúc đó mày xuống âm phủ mà phong lưu đi. Thạch Căn âm thầm nghĩ. "Được, chúng ta hiện tại đã bắt tay hợp tác. Hiện tại tôi mang cậu đi gặp tông chủ."

Trong căn phòng của Tỉnh Điền Đại Lang, Thạch Căn cùng Tỉnh Điền Đại Lang ở bên trong bí mật mưu đồ mà Trần Thiên Minh bị giữ ở ngoài.

"Thạch Căn phương pháp như vậy có ổn hay không?" Tỉnh Điền Đại Lang liếc mắt nhìn Thạch Căn nói.

Thạch Căn khẳng định gật đầu nói: "Được mà, tông chủ, dù sao tên Cổ Minh này võ công còn kém lắm, bị chúng tôi dễ dàng bắt được, cứ để hắn vào trong mật thất gặp mặt Liễu Sinh Lương Tử đi, chúng ta ở bên cạnh mật thất nghe bọn chúng nói chuyện. Nếu như thực sự là mười tỷ đô la vậy chúng ta giàu to rồi!"

Tỉnh Điền Đại Lang gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi nói không sai, dù sao với đám người có võ công cao cường ở bên ngoài, mà ngay cả đám người canh gác cũng có thể phong bế Liễu Sinh Lương Tử cùng Cổ Minh, cho dù không bị phong bế, bọn chúng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta."

"Tôi sẽ đi an bài ngay đây." Thạch Căn vừa cười vừa nói.

"Được, Thạch Căn, sau khi chuyện này thành công, ta sẽ tặng 1% tiền của tên Cổ Minh kia cho ngươi." Tỉnh Điền Đại Lang rất hiểu cách lung lạc nhân tâm.

"Cảm ơn tông chủ, tôi nhất định sẽ tận tâm vì ngài, có chết cũng không từ." Thạch Căn cao hứng nói.

Tỉnh Điền Đại Lang nói: "Ngươi phái mười cao thủ canh giữ ở gian phòng của ta, ta cùng với ngươi đi tới vách phòng nghe lén."

"Vâng." Thạch Căn đáp ứng rồi đi ra ngoài.

Chưa được bao lâu, Thạch Căn liền đi ra nói với Trần Thiên Minh: "Cổ Minh, cậu nhất định phải moi ra được thông tin chìa khóa ở đâu đó? Chúng ta cũng sẽ gia tăng áp lực với Liễu Sinh Lương Tử. Nếu như không tìm được nơi cất giấu chìa khóa vậy cậu nhất định phải chết đó."

Trần Thiên Minh cố ý giả bộ sợ hãi nói: "Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng, đừng giết tôi."

Lúc này Thạch Căn lại lần nữa điểm lên mấy huyệt đạo của Trần Thiên Minh, mà Tỉnh Điền Đại Lang cũng tới phong bế huyệt đạo của Trần Thiên Minh, hiện tại Trần Thiên Minh có thể nói là huyệt đạo toàn thân bị người ta phong bế. Nhưng mà may mắn là hắn học được phương pháp di dời huyệt đạo, bằng không đến lúc đó chỉ có nước cùng ôm Liễu Sinh Lương Tử mà khóc thôi.

Thạch Căn vẫy tay để một tên Ninja mang Trần Thiên Minh vào bên trong mật thất. Trần Thiên Minh nhìn cảnh vật xung quanh thầm than mình thông minh, nếu không mà cưỡng chết xông vào, chỉ sợ không dễ dàng tìm ra Liễu Sinh Lương Tử, bọn họ nào có nghĩ tới Liễu Sinh Lương Tử lại bị nhốt ở một căn mật thất dưới gầm giường của Tỉnh Điền Đại Lang. Tên Ninja mở cửa ra, sau đó đẩy Trần Thiên Minh vào.

Liễu Sinh Lương Tử vừa nghe thấy thanh âm có người tiến đến còn tưởng là Tỉnh Điền Đại Lang, vừa rồi hắn mới tới, hiện tại lại tới nữa chẳng lẽ hắn muốn dùng âm mưu quỷ kế gì để đùa giỡn mình? Thế cho nên Liễu Sinh Lương Tử lập tức đứng thẳng nhìn ra.

Nhưng người vừa tiến vào lại khiến Liễu Sinh Lương Tử ngẩn ngơ, bởi vì người này chính là kẻ trong mộng mà mấy đêm nàng thường mơ thấy, Trần Thiên Minh. Chẳng lẽ mình lại mơ thấy hắn? Liễu Sinh Lương Tử liều mạng lắc đầu dụi dụi mắt nói: "Là là anh..."

Trần Thiên Minh nghe Liễu Sinh Lương Tử nói như vậy, biết khi thấy mình nàng cảm thấy rất kỳ quái, cho nên hắn lập tức kêu lên: "Tiểu thư, là tôi tôi là Cổ Minh đây." Nói xong hắn liều mạng nháy mắt với Liễu Sinh Lương Tử. Hắn dùng nội lực dò xét thoáng cái, hiện tại ở gần nơi này có mấy kẻ đang theo dõi, chiêu này là hắn học được từ Đình tỷ.

Liễu Sinh Lương Tử cũng từ trong ánh mắt Trần Thiên Minh mà biết có chuyện, nàng không phải là người ngu, vì thế nhỏ giọng nói: "Tại sao anh lại tới chỗ này?"

Trần Thiên Minh đến gần bên người Liễu Sinh Lương Tử nói: "Tiểu thư, chúng tôi qua là để cứu cô, nhưng mà tôi lại bị bọn họ bắt được. Đáng tiếc bảo tàng của chúng ta a, chúng ta còn chưa có mở được nó." Trần Thiên Minh vừa nói vừa cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, sau đó viết vài chữ lên đó. Hắn nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng mà chua xót, đoạn thời gian này nàng chịu khổ nhiều rồi.

"Tôi cố ý làm như vậy để cứu cô, cô cứ làm theo lời tôi nói là được." Trần Thiên Minh viết lên bàn tay của Liễu Sinh Lương Tử mấy chữ này, không biết là do Liễu Sinh Lương Tử cao hứng hay là do nguyên nhân khác, nàng bị Trần Thiên Minh cầm tay, khiến cho thân thể khẽ run.


/1969

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status