Bọn họ đi thang bộ trở lại tầng 1, ra khỏi bệnh viện.
A Bảo ôm lấy bụng đói mốc meo, “Tổ sư gia anh minh, việc đầu tiên chúng ta phải ăn cơm đã a.”
Ấn Huyền dẫn họ đến căn tin bệnh viện.
A Bảo nhìn bốn phía hoang vắng, tự an ủi bản thân, “Gần đây có lên cân, vận động một chút trước khi ăn cũng tốt.”
Ấn Huyền để bọn họ đứng dưới một gốc cây, tùy tay thiết lập một kết giới, “Trước khi ta trở về thì đừng đi ra.”
Từ sau khi đi theo Ấn Huyền, mỗi lần gặp rắc rối đều là tất cả mọi người cùng đứng ra xử lý. Tuy rằng A Bảo là người cản chân nhưng sau khi giải quyết xong xuôi mọi thứ thì người Ấn Huyền quan tâm đến đầu tiên luôn là A Bảo. Lần này Ấn Huyền đi, A Bảo lo lắng nhưng lại có phần ngượng, không được tự nhiên. Ban đầu định nắm lấy tay hắn nhưng do dự nửa ngày quyết định nắm một góc áo, “Tổ sư gia, nếu thấy tình hình không khả quan thì lập tức bỏ chạy.”
Ấn Huyền gật đầu.
“Con chờ ngài trở về.” A Bảo lưu luyến buông tay áo.
Ấn Huyền nhìn cậu, con mắt hơi lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Bảo nghĩ hắn có chuyện muốn nói với mình liền giương mắt đợi nhưng Ấn Huyền đã xoay người tiến vào bệnh viện.
Tứ Hỉ nhìn Ấn Huyền phất nhẹ bạch y đã nhảy lên được tầng 12, nhịn không được tán thưởng, “Quả thực giống siêu nhân.”
A Bảo phản bác, “Tổ sư gia giống cái kẻ mà mặc quần lót đỏ ra ngoài quần dài kia chỗ nào chứ?”
Tứ Hỉ nói, “Hay là giống người nhện?”
A Bảo nói, “Tổ sư gia giống cái kẻ chuyên mặc đồ bó xanh đỏ kia chỗ nào?”
Tứ Hỉ, “…”
Kỳ thúc nói, “Bảo thiếu gia, dù sao bây giờ cũng đang rảnh. Hay cậu kể cho tôi nghe mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì đi.”
“Mấy năm trước thì không có gì đáng nói. Chuyện đáng nói chỉ trong có mấy tháng nay thôi.” A Bảo dừng một chút, “Mọi chuyện bắt đầu khi con gặp sư đệ Khâu Cảnh Vân….”
Trời vẫn tối, động tĩnh trong bệnh viện ngày càng ít.
A Bảo nhìn tầng một tối om, bất an đi qua đi lại trong kết giới.
Tứ Hỉ nói, “Tổ sư gia đại nhân lợi hại như vậy, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
A Bảo nói, “Nhưng Tào Cảnh rất giảo hoạt.”
Tứ Hỉ nói, “Tổ sư gia đại nhân cũng không phải là đèn cạn dầu, bằng không cũng không nghĩ đến làm sao để vượt qua ảo cảnh. Đại nhân không cần lo lắng.”
Biết rõ y đang an ủi chính mình, A Bảo vẫn cảm thấy lo lắng, “Nhưng trong lòng ta vẫn có dự cảm bất an.” A Bảo nói, “Em nói Tào Cảnh vẫn còn chiêu gì chưa giở ra nữa không?”
Tứ Hỉ nói, “Mục đích của Tào Cảnh là vì Tào Dục. Hiện tại anh ta đã đạt được mục đích, có lẽ sẽ không có chiêu trò gì nữa đâu.” Đột nhiên, A Bảo biến sắc nhìn về phía Kỳ thúc.
Kỳ thúc cũng nghĩ đến hẳn là lý do kia, sắc mặt trở nên khó coi.
“Không thể nào đâu. Con vẫn che giấu rất tốt.” A Bảo vò đầu, “Hơn nữa tổ sư gia cũng giúp con che giấu mà.”
Kỳ thúc nói, “Mặc kệ là thật hay giả thì Bảo thiếu gia vẫn nên trở về bổn gia đi thôi. Những năm gần đây lão gia rất lo cho thiếu gia.”
A Bảo nghiêng đầu, “Con không nghĩ đến việc trở về.”
“Thiếu gia ngài….ngài lại có ý gì sao?” Ánh mắt Kỳ thúc sáng quắc theo dõi cậu, ánh mắt có vẻ kỳ quái, tựa như lo lắng cái gì.
A Bảo mờ mịt, “Ý gì là ý gì?”
“Bảo thiếu gia vì sao lại không muốn trở về?” Kỳ thúc thay đổi câu hỏi.
A Bảo nói, “Trở về sẽ không được tự do a.” Cậu cố gắng kiếm ra một lý do hợp tình hợp lý.
Kỳ thúc âm thầm thở ra, “Lão gia còn phải lo sinh ý nên sẽ không giám sát Bảo thiếu gia đâu.”
A Bảo nói, “Nhưng trở về rất nguy hiểm a.”
Kỳ thúc nói, “Bảo thiếu gia yên tâm đi. Những năm gần đây lão gia đã tăng mạnh phòng ngự của bổn gia. Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như lúc trước nữa.”
A Bảo nói, “Nhưng mà….con còn muốn thương lượng với sư phụ nữa.” Kỳ thực cậu cũng không biết tại sao lại không muốn trở về. Dù sao mỗi lần nghĩ đến việc trở về nhà, trong lòng sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm giác phản cảm.
Kỳ thúc nói, “Nếu cậu không yên lòng thì có lẽ có thể mời Phan Triết chưởng môn tính quẻ xem sao. Nếu năm đó không phải ông ta…..”
“Phan Triết?” Ánh mắt A Bảo đột nhiên sáng lên, “Con nhớ rồi. Không lâu trước đó Phan chưởng môn có nhắn một tin cho con. Ông ta nói ‘thất phu vô tội hoài bích có tội’. Kỳ thật ông ta đã ám chỉ sự tình hôm nay.”
Tứ Hỉ nói,:Ngài nói là Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm?’
A Bảo nói, “Đây chỉ là một trong số đó. Tào Cảnh dùng Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm đê làm mồi nhử Tang Hải Linh, đương nhiên sẽ không có khả năng có được nói. Nhưng chỉ cần hiểu biết một chút về tổ sư gia thì sẽ biết đến sự tồn tại của Trường Sinh đan và Bàn Cổ lệnh.”
Tứ Hỉ nói, “Chẳng lẽ bọn họ muốn hai bảo bối này?”
“Như vậy thì chí ít có thể giải thích vì sao đối phương giật dây Hứa Lập Kiệt giết ta bởi vì ta đối với họ không có giá trị.” A Bảo nôn nóng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm tầng 12, “Nếu như thế thì hiện tại chắc chắn tổ sư gia rất nguy hiểm.”
Tứ Hỉ thấy hai chân cậu rục rịch muốn bước ra khỏi kết giới, vội ngăn lại, “Đại nhân, ngài không nên đi ra cho thêm phiền.”
Cước bộ A Bảo đừng lại, đặt mông xuống đất, thở dài, “Nếu pháp thuật của ta mà lợi hại giống Liên Tĩnh Phong thì tốt rồi. Nếu không thì như Đàm Mộc Ân cũng được a.”
Kỳ thúc nghe vậy, biểu tình đột nhiên hơi văn vẹo nhưng nhanh chóng ổn định lại, an ủi cậu,”Yên tâm, pháp thuật của Ấn Huyền tiền bối xuất thần nhập hóa, muốn đánh bại ngài ấy rất khó.”
A Bảo đã gặp qua bộ dạng Ấn Huyền suy yếu, biết hắn dù có mạnh thế nào cũng chỉ là phàm nhân, mà đối thủ của hắn lại không phải là phàm nhân. Cậu chán chường hỏi, “Mọi người thấy liệu Thượng Vũ có nhúng tay vào vụ này không?”
Tứ Hỉ nói, “Không thể nào.”
A Bảo nói, “Em không nhớ sao? Đêm đó tại Tào thị, tổ sư gia và Tang Hải Linh đang đánh nhau thì đột nhiên biến mất một khoảng thời gian.”
Tứ Hỉ nghĩ nghĩ, “Hình như đúng a. Lúc đó tổ sư gia đại nhân đi thang máy lên.”
A Bảo nói, “Lúc ấy Tang Hải Linh hỏi ngài đi đâu, ngài ấy chỉ nói đi đặt kết giới.”
Tứ Hỉ gật đầu, “Đúng vậy.”
A Bảo nói, “Đấu pháp với Tang Hải Linh thì thiết lập kết giới làm gì?”
Tứ Hỉ bị hỏi sửng sốt.
A Bảo nói, “Hơn nữa còn là chuyện trán ta bị chảy máu nữa.”
Kỳ thúc biến sắc, “Chẳng lẽ Thượng Vũ đã gặp Bảo thiếu gia?”
A Bảo nói, “Cũng coi như gặp qua.”
Kỳ thúc nói, “Bảo thiếu gia, không thể chần chờ thêm nữa, cậu vẫn nên theo tôi về bổn gia đi.”
A Bảo nói, “Ít nhất thì cũng phải đợi tổ sư gia trở về đã.”
Kỳ thúc đột nhiên rút điện thoại ra bấm số. Điện thoại nhanh chóng kết nối. Kỳ thúc nói vài câu liền đưa A Bảo. Vẻ mặt A Bảo đau khổ, “Cha con?”
Kỳ thúc nói, “Lão gia rất nhớ thiếu gia.”
A Bảo đành phải nhận điện thoại.
Thanh âm Đinh Hải Thực truyền ra vô cùng ôn nhu, “A Bảo, về nhà đi.”
Năm chữ ngắn gọn mà dường như khiến ông trào lệ. A Bảo giật giật khóe miệng, sau một lát mới lên tiếng.
Đinh Hải Thực lại nói, “Hoa đỗ quyên con tự trồng đã lên rồi.”
“Ân.”
“Về sớm một chút là có thể nhìn thấy chúng nở hoa.”
“Ân.”
Đinh Hải Thực ôn nhu khuyên bảo, “Ta đem phi cơ đến đón con về nhé?”
A Bảo nói, “Không, tự con sẽ mua vé trở về.”
“Ta mua giúp con.”
“Không cần, con tự mình mua.”
“Được rồi.” Đinh Hải Thực thấy cậu đã đồng ý về nên cũng không ép buộc, chỉ dặn dò nên chú ý sức khỏe.
Cúp điện thoại, trong lòng A Bảo có cảm giác nghẹn khuất. Loại cảm giác này sinh ra mỗi lần cậu nói chuyện với Đinh Hải Thực nhưng cụ thể vì sao thì cậu không biết. Cậu đưa điện thoại cho Kỳ thúc nhưng trong đầu đột nhiên nhảy ra ý tưởng, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Phan Triết.
Nếu Phan Triết đã nhắc nhở ‘thất phu vô tội, hoài bích có tội’ thì chứng tỏ ông ta phải biết gì đó.
Nhưng điện thoại kêu một lúc lâu cũng không ai bắt máy.
A Bảo không từ bỏ ý định, gọi thêm vài lần nữa nhưng kết quả giống nhau.
Ngay khi cậu định bỏ cuộc thì Phan Triết đột nhiên nhắn một tin nhắn đến — —
Ngàn cân treo sợi tóc.
A Bảo nhìn di động, mặt nhăn thành bông hoa cúc, “Phái Cát Tường tính tiền theo chữ sao? Làm gì mà tiết kiệm chữ vậy? Ngàn cân treo sợi tóc….” Cậu đột nhiên biến sắc, “Chẳng lẽ đây là ám chủ đối phương muốn ám sát tổ sư gia sao?”
A Bảo ôm lấy bụng đói mốc meo, “Tổ sư gia anh minh, việc đầu tiên chúng ta phải ăn cơm đã a.”
Ấn Huyền dẫn họ đến căn tin bệnh viện.
A Bảo nhìn bốn phía hoang vắng, tự an ủi bản thân, “Gần đây có lên cân, vận động một chút trước khi ăn cũng tốt.”
Ấn Huyền để bọn họ đứng dưới một gốc cây, tùy tay thiết lập một kết giới, “Trước khi ta trở về thì đừng đi ra.”
Từ sau khi đi theo Ấn Huyền, mỗi lần gặp rắc rối đều là tất cả mọi người cùng đứng ra xử lý. Tuy rằng A Bảo là người cản chân nhưng sau khi giải quyết xong xuôi mọi thứ thì người Ấn Huyền quan tâm đến đầu tiên luôn là A Bảo. Lần này Ấn Huyền đi, A Bảo lo lắng nhưng lại có phần ngượng, không được tự nhiên. Ban đầu định nắm lấy tay hắn nhưng do dự nửa ngày quyết định nắm một góc áo, “Tổ sư gia, nếu thấy tình hình không khả quan thì lập tức bỏ chạy.”
Ấn Huyền gật đầu.
“Con chờ ngài trở về.” A Bảo lưu luyến buông tay áo.
Ấn Huyền nhìn cậu, con mắt hơi lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Bảo nghĩ hắn có chuyện muốn nói với mình liền giương mắt đợi nhưng Ấn Huyền đã xoay người tiến vào bệnh viện.
Tứ Hỉ nhìn Ấn Huyền phất nhẹ bạch y đã nhảy lên được tầng 12, nhịn không được tán thưởng, “Quả thực giống siêu nhân.”
A Bảo phản bác, “Tổ sư gia giống cái kẻ mà mặc quần lót đỏ ra ngoài quần dài kia chỗ nào chứ?”
Tứ Hỉ nói, “Hay là giống người nhện?”
A Bảo nói, “Tổ sư gia giống cái kẻ chuyên mặc đồ bó xanh đỏ kia chỗ nào?”
Tứ Hỉ, “…”
Kỳ thúc nói, “Bảo thiếu gia, dù sao bây giờ cũng đang rảnh. Hay cậu kể cho tôi nghe mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì đi.”
“Mấy năm trước thì không có gì đáng nói. Chuyện đáng nói chỉ trong có mấy tháng nay thôi.” A Bảo dừng một chút, “Mọi chuyện bắt đầu khi con gặp sư đệ Khâu Cảnh Vân….”
Trời vẫn tối, động tĩnh trong bệnh viện ngày càng ít.
A Bảo nhìn tầng một tối om, bất an đi qua đi lại trong kết giới.
Tứ Hỉ nói, “Tổ sư gia đại nhân lợi hại như vậy, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
A Bảo nói, “Nhưng Tào Cảnh rất giảo hoạt.”
Tứ Hỉ nói, “Tổ sư gia đại nhân cũng không phải là đèn cạn dầu, bằng không cũng không nghĩ đến làm sao để vượt qua ảo cảnh. Đại nhân không cần lo lắng.”
Biết rõ y đang an ủi chính mình, A Bảo vẫn cảm thấy lo lắng, “Nhưng trong lòng ta vẫn có dự cảm bất an.” A Bảo nói, “Em nói Tào Cảnh vẫn còn chiêu gì chưa giở ra nữa không?”
Tứ Hỉ nói, “Mục đích của Tào Cảnh là vì Tào Dục. Hiện tại anh ta đã đạt được mục đích, có lẽ sẽ không có chiêu trò gì nữa đâu.” Đột nhiên, A Bảo biến sắc nhìn về phía Kỳ thúc.
Kỳ thúc cũng nghĩ đến hẳn là lý do kia, sắc mặt trở nên khó coi.
“Không thể nào đâu. Con vẫn che giấu rất tốt.” A Bảo vò đầu, “Hơn nữa tổ sư gia cũng giúp con che giấu mà.”
Kỳ thúc nói, “Mặc kệ là thật hay giả thì Bảo thiếu gia vẫn nên trở về bổn gia đi thôi. Những năm gần đây lão gia rất lo cho thiếu gia.”
A Bảo nghiêng đầu, “Con không nghĩ đến việc trở về.”
“Thiếu gia ngài….ngài lại có ý gì sao?” Ánh mắt Kỳ thúc sáng quắc theo dõi cậu, ánh mắt có vẻ kỳ quái, tựa như lo lắng cái gì.
A Bảo mờ mịt, “Ý gì là ý gì?”
“Bảo thiếu gia vì sao lại không muốn trở về?” Kỳ thúc thay đổi câu hỏi.
A Bảo nói, “Trở về sẽ không được tự do a.” Cậu cố gắng kiếm ra một lý do hợp tình hợp lý.
Kỳ thúc âm thầm thở ra, “Lão gia còn phải lo sinh ý nên sẽ không giám sát Bảo thiếu gia đâu.”
A Bảo nói, “Nhưng trở về rất nguy hiểm a.”
Kỳ thúc nói, “Bảo thiếu gia yên tâm đi. Những năm gần đây lão gia đã tăng mạnh phòng ngự của bổn gia. Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như lúc trước nữa.”
A Bảo nói, “Nhưng mà….con còn muốn thương lượng với sư phụ nữa.” Kỳ thực cậu cũng không biết tại sao lại không muốn trở về. Dù sao mỗi lần nghĩ đến việc trở về nhà, trong lòng sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm giác phản cảm.
Kỳ thúc nói, “Nếu cậu không yên lòng thì có lẽ có thể mời Phan Triết chưởng môn tính quẻ xem sao. Nếu năm đó không phải ông ta…..”
“Phan Triết?” Ánh mắt A Bảo đột nhiên sáng lên, “Con nhớ rồi. Không lâu trước đó Phan chưởng môn có nhắn một tin cho con. Ông ta nói ‘thất phu vô tội hoài bích có tội’. Kỳ thật ông ta đã ám chỉ sự tình hôm nay.”
Tứ Hỉ nói,:Ngài nói là Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm?’
A Bảo nói, “Đây chỉ là một trong số đó. Tào Cảnh dùng Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm đê làm mồi nhử Tang Hải Linh, đương nhiên sẽ không có khả năng có được nói. Nhưng chỉ cần hiểu biết một chút về tổ sư gia thì sẽ biết đến sự tồn tại của Trường Sinh đan và Bàn Cổ lệnh.”
Tứ Hỉ nói, “Chẳng lẽ bọn họ muốn hai bảo bối này?”
“Như vậy thì chí ít có thể giải thích vì sao đối phương giật dây Hứa Lập Kiệt giết ta bởi vì ta đối với họ không có giá trị.” A Bảo nôn nóng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm tầng 12, “Nếu như thế thì hiện tại chắc chắn tổ sư gia rất nguy hiểm.”
Tứ Hỉ thấy hai chân cậu rục rịch muốn bước ra khỏi kết giới, vội ngăn lại, “Đại nhân, ngài không nên đi ra cho thêm phiền.”
Cước bộ A Bảo đừng lại, đặt mông xuống đất, thở dài, “Nếu pháp thuật của ta mà lợi hại giống Liên Tĩnh Phong thì tốt rồi. Nếu không thì như Đàm Mộc Ân cũng được a.”
Kỳ thúc nghe vậy, biểu tình đột nhiên hơi văn vẹo nhưng nhanh chóng ổn định lại, an ủi cậu,”Yên tâm, pháp thuật của Ấn Huyền tiền bối xuất thần nhập hóa, muốn đánh bại ngài ấy rất khó.”
A Bảo đã gặp qua bộ dạng Ấn Huyền suy yếu, biết hắn dù có mạnh thế nào cũng chỉ là phàm nhân, mà đối thủ của hắn lại không phải là phàm nhân. Cậu chán chường hỏi, “Mọi người thấy liệu Thượng Vũ có nhúng tay vào vụ này không?”
Tứ Hỉ nói, “Không thể nào.”
A Bảo nói, “Em không nhớ sao? Đêm đó tại Tào thị, tổ sư gia và Tang Hải Linh đang đánh nhau thì đột nhiên biến mất một khoảng thời gian.”
Tứ Hỉ nghĩ nghĩ, “Hình như đúng a. Lúc đó tổ sư gia đại nhân đi thang máy lên.”
A Bảo nói, “Lúc ấy Tang Hải Linh hỏi ngài đi đâu, ngài ấy chỉ nói đi đặt kết giới.”
Tứ Hỉ gật đầu, “Đúng vậy.”
A Bảo nói, “Đấu pháp với Tang Hải Linh thì thiết lập kết giới làm gì?”
Tứ Hỉ bị hỏi sửng sốt.
A Bảo nói, “Hơn nữa còn là chuyện trán ta bị chảy máu nữa.”
Kỳ thúc biến sắc, “Chẳng lẽ Thượng Vũ đã gặp Bảo thiếu gia?”
A Bảo nói, “Cũng coi như gặp qua.”
Kỳ thúc nói, “Bảo thiếu gia, không thể chần chờ thêm nữa, cậu vẫn nên theo tôi về bổn gia đi.”
A Bảo nói, “Ít nhất thì cũng phải đợi tổ sư gia trở về đã.”
Kỳ thúc đột nhiên rút điện thoại ra bấm số. Điện thoại nhanh chóng kết nối. Kỳ thúc nói vài câu liền đưa A Bảo. Vẻ mặt A Bảo đau khổ, “Cha con?”
Kỳ thúc nói, “Lão gia rất nhớ thiếu gia.”
A Bảo đành phải nhận điện thoại.
Thanh âm Đinh Hải Thực truyền ra vô cùng ôn nhu, “A Bảo, về nhà đi.”
Năm chữ ngắn gọn mà dường như khiến ông trào lệ. A Bảo giật giật khóe miệng, sau một lát mới lên tiếng.
Đinh Hải Thực lại nói, “Hoa đỗ quyên con tự trồng đã lên rồi.”
“Ân.”
“Về sớm một chút là có thể nhìn thấy chúng nở hoa.”
“Ân.”
Đinh Hải Thực ôn nhu khuyên bảo, “Ta đem phi cơ đến đón con về nhé?”
A Bảo nói, “Không, tự con sẽ mua vé trở về.”
“Ta mua giúp con.”
“Không cần, con tự mình mua.”
“Được rồi.” Đinh Hải Thực thấy cậu đã đồng ý về nên cũng không ép buộc, chỉ dặn dò nên chú ý sức khỏe.
Cúp điện thoại, trong lòng A Bảo có cảm giác nghẹn khuất. Loại cảm giác này sinh ra mỗi lần cậu nói chuyện với Đinh Hải Thực nhưng cụ thể vì sao thì cậu không biết. Cậu đưa điện thoại cho Kỳ thúc nhưng trong đầu đột nhiên nhảy ra ý tưởng, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Phan Triết.
Nếu Phan Triết đã nhắc nhở ‘thất phu vô tội, hoài bích có tội’ thì chứng tỏ ông ta phải biết gì đó.
Nhưng điện thoại kêu một lúc lâu cũng không ai bắt máy.
A Bảo không từ bỏ ý định, gọi thêm vài lần nữa nhưng kết quả giống nhau.
Ngay khi cậu định bỏ cuộc thì Phan Triết đột nhiên nhắn một tin nhắn đến — —
Ngàn cân treo sợi tóc.
A Bảo nhìn di động, mặt nhăn thành bông hoa cúc, “Phái Cát Tường tính tiền theo chữ sao? Làm gì mà tiết kiệm chữ vậy? Ngàn cân treo sợi tóc….” Cậu đột nhiên biến sắc, “Chẳng lẽ đây là ám chủ đối phương muốn ám sát tổ sư gia sao?”
/38
|