Chỉ có một phòng yên tĩnh đáp lại cậu.
” Hay là chúng ta nghĩ biện pháp nào đó lấy hồn phách trong Trấn Hồn Tháp này ra trước đi.” Phan Triết vội ho một tiếng, âm thầm xấu hổ, bản thân mình một bó tuổi to thế mà còn suy nghĩ hồ đồ theo A Bảo.
A Bảo nói: “Chúng ta có nên bày trận pháp trước hay không, lỡ như trong Trấn Hồn Tháp giam giữ hồn phách của lệ quỷ khác thì làm sao bây giờ?”
Phan Triết nói: “Tào Dục sẽ không đem Nghiêm Bách Cao nhốt chung một chỗ với hồn phách khác đâu.”
“......” A Bảo nói, “Phan chưởng môn thật sự là am hiểu sâu rộng, biết người biết ta bách chiến bách thắng a.”
Phan Triết nói: “Tào Dục là một người tâm tư thâm trầm......”
“A a a!” A Bảo kêu to lên.
“Yên tâm, hắn tuy rằng tâm tư thâm trầm, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng......” Phan Triết nhìn lại theo ánh mắt của A Bảo, sau đó cũng thở nhẹ một tiếng.
Ấn Huyền đang một tay nâng Trấn Hồn Tháp, một tay đem đỉnh tháp mở ra.
“Grào!”
Tiếng gầm gừ thật lớn truyền đến.
Thân thể Ấn Huyền mau chóng lướt ra sau, lưng nặng nề đập vào trên vách núi đá.
Đồng thời A Bảo với Phan Triết hai người lăn trên mặt đất một vòng, tránh ở bên kia quan tài đá. May mắn là lệ quỷ nhảy ra từ trong Trấn Hồn Tháp không có chú ý tới bọn họ, nó chỉ toàn tâm toàn ý đem lực chú ý đặt ở trên người Ấn Huyền.
A Bảo trộm thò đầu ra, nhìn thấy con quái vật chiếm cứ phía trên quan tài đá đang giương nanh múa vuốt, nhỏ giọng nói: “Đây là cái gì?”
Phan Triết nhíu mày nói: “Chắc là hồn phách của một con mãnh thú nào đó sau khi thành tinh.”
A Bảo nói: “Tào Dục sẽ không bắt nó cùng một hồn hai phách của Tam Nguyên nhốt lại cùng nhau chứ? Đúng là cặn bã a!”
“Sẽ không đâu.” Phan Triết nói, “Đây chỉ là một cái bẩy dùng để đối phó với chúng ta thôi.”
A Bảo nói: “Phan chưởng môn, tại sao lúc nói nó là cái bẩy để đối phó với chúng ta anh vẫn bình tĩnh như vậy?”
Phan Triết nói: “Tôi tin tưởng Ấn tiền bối.”
Môi A Bảo giật giật, cậu thật muốn nói cho hắn biết bản thân Ấn Huyền đang bị trọng thương, thực lực không bằng trước, nhưng lại nghĩ có thể Tào Dục cũng đang ở ngay bên cạnh rình coi, đành phải cố nén xuống, từ trong lòng ngực móc phệ hồn phù ra, mắt nhìn chằm chằm vào hồn phách của con mãnh thú và Ấn Huyền.
Bọn họ đang giằng co.
Sắc mặt của Ấn Huyền hơi hơi trắng bệch, tay cầm Trấn Hồn Tháp đang run nhè nhẹ không thể nhận ra.
Mãnh thú đứng ở giữa không trung, con mắt to như miệng chén, không ngừng gầm gừ với Ấn Huyền. Thân hình của nó khổng lồ, hai chân trước thỉnh thoảng nâng lên khua khua, như là đang thử thăm dò phản ứng của Ấn Huyền.
Rốt cục hình như nó nhìn thấu Ấn Huyền chỉ là miệng cọp gan thỏ, bất thình lình nhào tới.
Ấn Huyền đem Trấn Hồn Tháp ném ra.
Thân thể mãnh thú từng bị Trấn Hồn Tháp trấn trụ bị kiềm hãm ở giữa không trung, chân sau ngồi xổm xuống lại nhanh chóng nhảy lên, muốn tránh khỏi bảo tháp.
Cùng lúc đó Ấn Huyền lấy Hỗn nguyên phá sát kính ra, chiếu về phía mãnh thú.
Mãnh thú bị đau kêu rống một tiếng, xoay người bỏ chạy.
A Bảo xem chuẩn cơ hội, ném ra ba cái phệ hồn phù.
Uy lực phệ hồn phù của cậu vẽ tuy nhỏ, nhưng góp gió thành bão, ba cái bùa vừa vặn dán giữa móng vuốt của mãnh thú. Nó đau đớn giãy dụa, từ giữa không trung ngã xuống trên mặt đất, thét to như sấm, làm cả gian phòng bị chấn động, cuối cùng mặt đất của gian phòng đá cũng lung lay theo.
Ấn Huyền lấy phệ hồn phù ra, bắn trúng đầu của nó.
Đầu của mãnh thú dùng sức đong đưa, hai mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Ấn Huyền, dần dần biến mất ở dưới lá bùa.
A Bảo đợi cho con thú biến mất hoàn toàn mới nhảy ra, chạy vội tới bên cạnh Ấn Huyền, muốn đỡ lại không dám đỡ xoa xoa tay nói: “Tổ sư gia không có việc gì chứ?”
Ấn Huyền thuận tay đem Trấn Hồn Tháp cùng Hỗn nguyên phá sát kính thu vào trong tay áo, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu nói: “Làm được không tồi.”
......
Tổ sư gia đang khích lệ cậu? Tổ sư gia đang khích lệ cậu!
Hai mắt A Bảo phát sáng cỡ bóng đèn hai trăm Oát,.
Phan Triết vội ho một tiếng nói: “Xem ra Tào Dục đã sớm biết chúng ta sẽ đến nơi này.”
Ấn Huyền nói: “Có lẽ chính là để ngừa vạn nhất. Bằng không hắn sẽ không đem thi thể đặt ở nơi này.”
Phan Triết nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Trấn Hồn Tháp chỉ dùng để phòng ngừa có người ăn cắp thi thể.”
A Bảo nói: “Không nghĩ ra ai lại chạy đến thạch thất trong Xuân Ba động phía sau núi của Quỷ Sát thôn chỉ vì để chôm một khối thi thể như vậy chứ?”
“Nếu khối thi thể này có thể sống lại thì sao?” Phan Triết hỏi.
A Bảo giật mình nói: “Thiệt hay giả?”
” Có Trấn Hồn Tháp còn có Quy Dương Châu. Có Quy Dương Châu là có thể chậm rãi chữa trị thi thể, thẳng đến khi hồn phách trở về cơ thể, hoàn dương!”
A Bảo cúi đầu nhìn thi thể của Nghiêm Bách Cao trong quan tài, quả nhiên sắc mặt hồng nhuận giống như đang sống: “Nói cách khác, Tam Nguyên có thể sống lại sao?”
Phan Triết nói: “Trước kia có lẽ có thể.”
“Trước kia? Anh rõ ràng vừa mới nói là có thể.” A Bảo có loại cảm giác vừa nghe lầm.
Phan Triết nói: “Linh hồn của hắn bị chia làm hai phần, trong đó một phần còn dung hợp cùng với lệ quỷ, cho dù có trở lại trong thân thể, cũng không thể lâu dài. Cho nên mới nói là không thể.”
A Bảo nói: “Vậy có biện pháp khác không?”
Phan Triết nói: “Hỏi Tào Dục rõ ràng hơn. Nếu có biện pháp cứu sống hắn, Tào Dục tuyệt đối sẽ không không làm.”
A Bảo nói: “Nghe xong hình dung của anh, tôi gần như phải tin tưởng Tào Dục thật ra là một tình thánh.”
Phan Triết nói: “Cậu có thể tin tưởng như vậy.”
A Bảo nói: “Tuy rằng là lời nói của một bên, nhưng Hứa Cần, nga, cô ta là một nữ quỷ bị Tào Dục hại chết, nghe nói khi còn sống cũng cùng hắn có một chân, theo như miêu tả của cô ta, tôi cảm thấy Tào Dục này cũng không phải cái thứ gì tốt.”
Phan Triết nói: “Cũng có thể, chúng ta đều là nhìn thấy phiến diện, rốt cuộc thế nào chỉ có đương sự mới biết được.”
A Bảo quay đầu thấy Ấn Huyền đang nhìn một mặt vách đá, có vẻ đăm chiêu, vội đuổi theo nói: “Tổ sư gia phát hiện cái gì vậy?”
Phan Triết đi theo phía sau cậu, nhìn trong chốc lát nói: “Bản đồ thì phải?”
A Bảo nhìn thấy đồ án so với mạng nhện càng phức tạp hơn, bật cười nói: “Đây mà là bản đồ sao? Vậy kho báu được giấu nhất định là độc nhất vô nhị rồi.”
“Chúng ta ở trong này.” Ấn Huyền đột nhiên đưa một ngón tay chỉ lên đồ án.
A Bảo nghiên cứu nửa ngày vẫn xem không hiểu ảo diệu trong đó, nhịn không được hỏi: “Tại sao chúng ta ở chỗ này?”
Phan Triết nói: “Thì ra Xuân Ba động vậy mà còn có điều kì diệu như thế này.”
Ấn Huyền vuốt cằm nói: “Ta cũng vậy, nghĩ đến hai chữ Xuân Ba của Xuân Ba động, mới hiểu được điều mà cái bản đồ này muốn ám chỉ.”
Bọn họ càng nói như vậy, A Bảo càng tò mò: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Ấn Huyền nói: “Dựa theo phương hướng xuân hạ thu đông chính hợp, trong chữ Ba có thuỷ, là chữ thuỷ trong ngũ hành, quy luật của bản đồ này chính là dựa theo luật ngũ hành tứ phương, trong bản đồ thì con đường nhỏ đại biểu cho nước mới là con đường đúng.”
Phan Triết nói: “Đúng vậy. Không chỉ như vậy, bản đồ này có thể nhìn rộng ra cả địa thế Xuân Ba động, dựa vào đó tìm được đường ra.”
A Bảo nói: “Anh nói nhiều như vậy, câu cuối cùng là xuôi tai nhất!”
Phan Triết nói: “Hiện tại tôi khẳng định Tào Dục cũng không biết chúng ta ở chỗ này, bằng không nhất định hắn sẽ hủy diệt tấm bản đồ này. Bất quá hắn lần lữa dấu mặt, không biết lại đang tính toán cái gì.”
A Bảo nói: ” Có khi nào là đi tìm sư phụ sư thúc của tôi gây phiền toái hay không?”
Phan Triết biến sắc.
A Bảo thúc giục nói: “Mau nhìn xem trên bản đồ có chỉ cách làm sao để tìm người không?”
Phan Triết nói: “Bản đồ ngoài cửa vào và lối ra ra thì cũng chỉ có đường.”
A Bảo nói: “Chúng ta rời khỏi đây nhanh lên một chút đi tìm sư phụ sư thúc đi.”
Ấn Huyền đi đến bên cạnh quan tài đá, đem cái nắp đóng trở lại.
A Bảo không đành lòng nói: “Chúng ta cứ để Tam Nguyên ở nơi này như vậy sao?”
Phan Triết nói: “Nếu người chết không thể sống lại thì lưu lại túi da có ích lợi gì?”
A Bảo nói: “Tốt xấu cũng làm kỷ niệm mà.”
Phan Triết nói: “Chờ hắn chuyển thế đầu thai sẽ có túi da mới.”
“......” A Bảo nói, “Bị anh kêu túi da đến túi da đi như vậy, tôi cảm thấy toàn thân tôi rất không an toàn, ai biết khi nào thì không cẩn thận bị lột xuống chứ.”
Phan Triết bật cười.
Ấn Huyền đậy tốt quan tài thì duỗi tay đến phía dưới quan tài, hình như đang sờ cái gì đó.
A Bảo nói: “Đừng nói dưới quan tài có lối đi ngầm nha.”
Ầm ầm.
Như là đáp lại suy đoán của cậu, quả nhiên có thanh âm vang lên, nhưng truyền đến từ phía trên.
A Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy thông đạo đen tuyền lộ ra trên đỉnh đầu, buồn bực nói: “Con đường này là chuyên dùng cho Spider Man đúng không? Chúng ta đi lên như thế nào đây?”
Phan Triết nhìn thông đạo trên đỉnh đầu, lại nhìn quan tài đá, chậm rãi nói: “Hình dạng thông đạo này cùng quan tài đá này xấp xỉ, với lại cũng chỉ lớn hơn vài tấc.”
A Bảo nhớ tới những việc trải qua phía trước kinh ngạc nói: “Không thể nào?”
Phan Triết cười khổ nói: “Hẳn là phải”
Dùng quan tài làm thang máy, người thiết kế thật sự rất biết bảo vệ môi trường.
” Hay là chúng ta nghĩ biện pháp nào đó lấy hồn phách trong Trấn Hồn Tháp này ra trước đi.” Phan Triết vội ho một tiếng, âm thầm xấu hổ, bản thân mình một bó tuổi to thế mà còn suy nghĩ hồ đồ theo A Bảo.
A Bảo nói: “Chúng ta có nên bày trận pháp trước hay không, lỡ như trong Trấn Hồn Tháp giam giữ hồn phách của lệ quỷ khác thì làm sao bây giờ?”
Phan Triết nói: “Tào Dục sẽ không đem Nghiêm Bách Cao nhốt chung một chỗ với hồn phách khác đâu.”
“......” A Bảo nói, “Phan chưởng môn thật sự là am hiểu sâu rộng, biết người biết ta bách chiến bách thắng a.”
Phan Triết nói: “Tào Dục là một người tâm tư thâm trầm......”
“A a a!” A Bảo kêu to lên.
“Yên tâm, hắn tuy rằng tâm tư thâm trầm, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng......” Phan Triết nhìn lại theo ánh mắt của A Bảo, sau đó cũng thở nhẹ một tiếng.
Ấn Huyền đang một tay nâng Trấn Hồn Tháp, một tay đem đỉnh tháp mở ra.
“Grào!”
Tiếng gầm gừ thật lớn truyền đến.
Thân thể Ấn Huyền mau chóng lướt ra sau, lưng nặng nề đập vào trên vách núi đá.
Đồng thời A Bảo với Phan Triết hai người lăn trên mặt đất một vòng, tránh ở bên kia quan tài đá. May mắn là lệ quỷ nhảy ra từ trong Trấn Hồn Tháp không có chú ý tới bọn họ, nó chỉ toàn tâm toàn ý đem lực chú ý đặt ở trên người Ấn Huyền.
A Bảo trộm thò đầu ra, nhìn thấy con quái vật chiếm cứ phía trên quan tài đá đang giương nanh múa vuốt, nhỏ giọng nói: “Đây là cái gì?”
Phan Triết nhíu mày nói: “Chắc là hồn phách của một con mãnh thú nào đó sau khi thành tinh.”
A Bảo nói: “Tào Dục sẽ không bắt nó cùng một hồn hai phách của Tam Nguyên nhốt lại cùng nhau chứ? Đúng là cặn bã a!”
“Sẽ không đâu.” Phan Triết nói, “Đây chỉ là một cái bẩy dùng để đối phó với chúng ta thôi.”
A Bảo nói: “Phan chưởng môn, tại sao lúc nói nó là cái bẩy để đối phó với chúng ta anh vẫn bình tĩnh như vậy?”
Phan Triết nói: “Tôi tin tưởng Ấn tiền bối.”
Môi A Bảo giật giật, cậu thật muốn nói cho hắn biết bản thân Ấn Huyền đang bị trọng thương, thực lực không bằng trước, nhưng lại nghĩ có thể Tào Dục cũng đang ở ngay bên cạnh rình coi, đành phải cố nén xuống, từ trong lòng ngực móc phệ hồn phù ra, mắt nhìn chằm chằm vào hồn phách của con mãnh thú và Ấn Huyền.
Bọn họ đang giằng co.
Sắc mặt của Ấn Huyền hơi hơi trắng bệch, tay cầm Trấn Hồn Tháp đang run nhè nhẹ không thể nhận ra.
Mãnh thú đứng ở giữa không trung, con mắt to như miệng chén, không ngừng gầm gừ với Ấn Huyền. Thân hình của nó khổng lồ, hai chân trước thỉnh thoảng nâng lên khua khua, như là đang thử thăm dò phản ứng của Ấn Huyền.
Rốt cục hình như nó nhìn thấu Ấn Huyền chỉ là miệng cọp gan thỏ, bất thình lình nhào tới.
Ấn Huyền đem Trấn Hồn Tháp ném ra.
Thân thể mãnh thú từng bị Trấn Hồn Tháp trấn trụ bị kiềm hãm ở giữa không trung, chân sau ngồi xổm xuống lại nhanh chóng nhảy lên, muốn tránh khỏi bảo tháp.
Cùng lúc đó Ấn Huyền lấy Hỗn nguyên phá sát kính ra, chiếu về phía mãnh thú.
Mãnh thú bị đau kêu rống một tiếng, xoay người bỏ chạy.
A Bảo xem chuẩn cơ hội, ném ra ba cái phệ hồn phù.
Uy lực phệ hồn phù của cậu vẽ tuy nhỏ, nhưng góp gió thành bão, ba cái bùa vừa vặn dán giữa móng vuốt của mãnh thú. Nó đau đớn giãy dụa, từ giữa không trung ngã xuống trên mặt đất, thét to như sấm, làm cả gian phòng bị chấn động, cuối cùng mặt đất của gian phòng đá cũng lung lay theo.
Ấn Huyền lấy phệ hồn phù ra, bắn trúng đầu của nó.
Đầu của mãnh thú dùng sức đong đưa, hai mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Ấn Huyền, dần dần biến mất ở dưới lá bùa.
A Bảo đợi cho con thú biến mất hoàn toàn mới nhảy ra, chạy vội tới bên cạnh Ấn Huyền, muốn đỡ lại không dám đỡ xoa xoa tay nói: “Tổ sư gia không có việc gì chứ?”
Ấn Huyền thuận tay đem Trấn Hồn Tháp cùng Hỗn nguyên phá sát kính thu vào trong tay áo, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu nói: “Làm được không tồi.”
......
Tổ sư gia đang khích lệ cậu? Tổ sư gia đang khích lệ cậu!
Hai mắt A Bảo phát sáng cỡ bóng đèn hai trăm Oát,.
Phan Triết vội ho một tiếng nói: “Xem ra Tào Dục đã sớm biết chúng ta sẽ đến nơi này.”
Ấn Huyền nói: “Có lẽ chính là để ngừa vạn nhất. Bằng không hắn sẽ không đem thi thể đặt ở nơi này.”
Phan Triết nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Trấn Hồn Tháp chỉ dùng để phòng ngừa có người ăn cắp thi thể.”
A Bảo nói: “Không nghĩ ra ai lại chạy đến thạch thất trong Xuân Ba động phía sau núi của Quỷ Sát thôn chỉ vì để chôm một khối thi thể như vậy chứ?”
“Nếu khối thi thể này có thể sống lại thì sao?” Phan Triết hỏi.
A Bảo giật mình nói: “Thiệt hay giả?”
” Có Trấn Hồn Tháp còn có Quy Dương Châu. Có Quy Dương Châu là có thể chậm rãi chữa trị thi thể, thẳng đến khi hồn phách trở về cơ thể, hoàn dương!”
A Bảo cúi đầu nhìn thi thể của Nghiêm Bách Cao trong quan tài, quả nhiên sắc mặt hồng nhuận giống như đang sống: “Nói cách khác, Tam Nguyên có thể sống lại sao?”
Phan Triết nói: “Trước kia có lẽ có thể.”
“Trước kia? Anh rõ ràng vừa mới nói là có thể.” A Bảo có loại cảm giác vừa nghe lầm.
Phan Triết nói: “Linh hồn của hắn bị chia làm hai phần, trong đó một phần còn dung hợp cùng với lệ quỷ, cho dù có trở lại trong thân thể, cũng không thể lâu dài. Cho nên mới nói là không thể.”
A Bảo nói: “Vậy có biện pháp khác không?”
Phan Triết nói: “Hỏi Tào Dục rõ ràng hơn. Nếu có biện pháp cứu sống hắn, Tào Dục tuyệt đối sẽ không không làm.”
A Bảo nói: “Nghe xong hình dung của anh, tôi gần như phải tin tưởng Tào Dục thật ra là một tình thánh.”
Phan Triết nói: “Cậu có thể tin tưởng như vậy.”
A Bảo nói: “Tuy rằng là lời nói của một bên, nhưng Hứa Cần, nga, cô ta là một nữ quỷ bị Tào Dục hại chết, nghe nói khi còn sống cũng cùng hắn có một chân, theo như miêu tả của cô ta, tôi cảm thấy Tào Dục này cũng không phải cái thứ gì tốt.”
Phan Triết nói: “Cũng có thể, chúng ta đều là nhìn thấy phiến diện, rốt cuộc thế nào chỉ có đương sự mới biết được.”
A Bảo quay đầu thấy Ấn Huyền đang nhìn một mặt vách đá, có vẻ đăm chiêu, vội đuổi theo nói: “Tổ sư gia phát hiện cái gì vậy?”
Phan Triết đi theo phía sau cậu, nhìn trong chốc lát nói: “Bản đồ thì phải?”
A Bảo nhìn thấy đồ án so với mạng nhện càng phức tạp hơn, bật cười nói: “Đây mà là bản đồ sao? Vậy kho báu được giấu nhất định là độc nhất vô nhị rồi.”
“Chúng ta ở trong này.” Ấn Huyền đột nhiên đưa một ngón tay chỉ lên đồ án.
A Bảo nghiên cứu nửa ngày vẫn xem không hiểu ảo diệu trong đó, nhịn không được hỏi: “Tại sao chúng ta ở chỗ này?”
Phan Triết nói: “Thì ra Xuân Ba động vậy mà còn có điều kì diệu như thế này.”
Ấn Huyền vuốt cằm nói: “Ta cũng vậy, nghĩ đến hai chữ Xuân Ba của Xuân Ba động, mới hiểu được điều mà cái bản đồ này muốn ám chỉ.”
Bọn họ càng nói như vậy, A Bảo càng tò mò: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Ấn Huyền nói: “Dựa theo phương hướng xuân hạ thu đông chính hợp, trong chữ Ba có thuỷ, là chữ thuỷ trong ngũ hành, quy luật của bản đồ này chính là dựa theo luật ngũ hành tứ phương, trong bản đồ thì con đường nhỏ đại biểu cho nước mới là con đường đúng.”
Phan Triết nói: “Đúng vậy. Không chỉ như vậy, bản đồ này có thể nhìn rộng ra cả địa thế Xuân Ba động, dựa vào đó tìm được đường ra.”
A Bảo nói: “Anh nói nhiều như vậy, câu cuối cùng là xuôi tai nhất!”
Phan Triết nói: “Hiện tại tôi khẳng định Tào Dục cũng không biết chúng ta ở chỗ này, bằng không nhất định hắn sẽ hủy diệt tấm bản đồ này. Bất quá hắn lần lữa dấu mặt, không biết lại đang tính toán cái gì.”
A Bảo nói: ” Có khi nào là đi tìm sư phụ sư thúc của tôi gây phiền toái hay không?”
Phan Triết biến sắc.
A Bảo thúc giục nói: “Mau nhìn xem trên bản đồ có chỉ cách làm sao để tìm người không?”
Phan Triết nói: “Bản đồ ngoài cửa vào và lối ra ra thì cũng chỉ có đường.”
A Bảo nói: “Chúng ta rời khỏi đây nhanh lên một chút đi tìm sư phụ sư thúc đi.”
Ấn Huyền đi đến bên cạnh quan tài đá, đem cái nắp đóng trở lại.
A Bảo không đành lòng nói: “Chúng ta cứ để Tam Nguyên ở nơi này như vậy sao?”
Phan Triết nói: “Nếu người chết không thể sống lại thì lưu lại túi da có ích lợi gì?”
A Bảo nói: “Tốt xấu cũng làm kỷ niệm mà.”
Phan Triết nói: “Chờ hắn chuyển thế đầu thai sẽ có túi da mới.”
“......” A Bảo nói, “Bị anh kêu túi da đến túi da đi như vậy, tôi cảm thấy toàn thân tôi rất không an toàn, ai biết khi nào thì không cẩn thận bị lột xuống chứ.”
Phan Triết bật cười.
Ấn Huyền đậy tốt quan tài thì duỗi tay đến phía dưới quan tài, hình như đang sờ cái gì đó.
A Bảo nói: “Đừng nói dưới quan tài có lối đi ngầm nha.”
Ầm ầm.
Như là đáp lại suy đoán của cậu, quả nhiên có thanh âm vang lên, nhưng truyền đến từ phía trên.
A Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy thông đạo đen tuyền lộ ra trên đỉnh đầu, buồn bực nói: “Con đường này là chuyên dùng cho Spider Man đúng không? Chúng ta đi lên như thế nào đây?”
Phan Triết nhìn thông đạo trên đỉnh đầu, lại nhìn quan tài đá, chậm rãi nói: “Hình dạng thông đạo này cùng quan tài đá này xấp xỉ, với lại cũng chỉ lớn hơn vài tấc.”
A Bảo nhớ tới những việc trải qua phía trước kinh ngạc nói: “Không thể nào?”
Phan Triết cười khổ nói: “Hẳn là phải”
Dùng quan tài làm thang máy, người thiết kế thật sự rất biết bảo vệ môi trường.
/38
|