A Bảo nói: ” Vậy anh có thể tiện thể tha cho sư phụ với sư thúc của tôi một con ngựa luôn hay không?”
Tào Dục chậm rãi nói: “Cũng không phải là không thể.”
Bình thường, sau lưng những lời này sẽ kéo theo một chuỗi dài những điều kiện không công bằng làm cho người ta không có khả năng thực hiện được.
Tào Dục nói: “Nếu cậu có thể đem hồn phách của một người gọi trở về giúp tôi, tôi sẽ thả bọn họ.”
Người kia thì không cần hỏi cũng biết là ai.
A Bảo hét lên: “Làm sao tôi biết được sư phụ với sư thúc của tôi không có việc gì chứ?”
Tào Dục nói: “Cậu có thể lựa chọn tin tưởng tôi, sau đó chúng ta hợp tác. Cũng có thể lựa chọn không tin tôi, tiếp đó chúng ta giải tán.”
A Bảo nói: “Anh bắt sư phụ với sư thúc của tôi thì có ích lợi gì?”
” Bọn họ là chưởng môn với sư đệ của chưởng môn phái Ngự Quỷ, về phương diện chiêu hồn nhất định sẽ có chút đột phá.” Tào Dục nói, “Lý do này khiến cậu tin tưởng tôi một chút rồi chứ?”
A Bảo nói: “Hoàn toàn không!”
Ấn Huyền nói: “Bí mật của Hồ Nguyệt Quang là cái gì?”
Tào Dục nói: “Ngài cũng muốn có được sự bất tử ư?”
A Bảo vừa định nói lừa quỷ hả, liền cảm thấy thắt lưng căng thẳng. Khuôn mặt như con gấu của Tào Dục đột nhiên khuếch đại ở ngay trước mắt. Ấn Huyền một tay bắt lấy cổ áo của Tào Dục, lạnh lùng nhìn vào hắn nói: “Tốt nhất ngươi nên học cách chỉ trả lời, không nên nghĩ tới chuyện hỏi.”
Tào Dục ngẩng cổ, thong dong nói: “Bí mật của Hồ Nguyệt Quang chính là sự bất tử, tôi chưa từng nói dối.”
A Bảo đến bây giờ vẫn có chút không tin Tào Dục rơi vào trong tay bọn họ quá dễ dàng như vậy, nhỏ giọng hỏi Ấn Huyền: “Tổ sư gia, trên người hắn có thể có độc dược linh tinh gì đó hay không, kiểu như chạm vào là dính ấy.”
Tào Dục nói: “Đề nghị này cũng không tồi.”
Ấn Huyền siết chặt tay, cổ áo càng ngày càng hẹp, thắt đến mức hắn khó có thể hô hấp, con mắt đã hơi hơi ứ máu: “Nếu ngươi chết, mọi chuyện coi như xong.”
Mâu quang Tào Dục lóe lóe, “Ngài muốn biết bí mật của Hồ Nguyệt Quang như vậy, nhất định sẽ không để tôi chết dễ dàng.”
“Ngươi chết, ta vẫn có thể biết bí mật mà ta muốn biết.”
Tào Dục nhăn mi lại, nhìn thấy ánh mắt Ấn Huyền càng âm u lạnh lẽo.
Ấn Huyền nói: “Kiên nhẫn của ta hữu hạn đấy.”
“Ngài đoán đúng rồi.” Tào Dục rốt cục không kiên trì, “Bí mật của Hồ Nguyệt Quang chính là có thể làm cho người ta biến thành cương thi.”
Tay Ấn Huyền đột nhiên buông lỏng, nhưng vẫn nắm cổ áo của hắn như cũ, “Biến như thế nào?”
Tào Dục nói: “Nếu như tôi biết, sẽ không kêu gọi nhiều người tới nơi này để nghiên cứu như vậy.”
A Bảo nhanh miệng nói: “Nếu nghiên cứu thì chắc là đã có chút thành quả chứ gì, nếu như mà một chút thành quả cũng không có thì anh đã sớm diệt trừ bọn họ.”
Trong cổ họng Tào Dục phát ra tiếng cười âm trầm: “Cậu cho rằng cậu rất hiểu rõ tôi đó sao?”
A Bảo nói: “Chủng loại người xấu cũng chỉ có vài loại như vậy. Anh vừa thấy chính là hạng người hám danh hám lợi, tâm ngoan thủ lạt.”
“Hám danh hám lợi?” Tào Dục ngẩn ngơ, lập tức nhìn chằm chằm A Bảo nói, ” Cậu cảm thấy được tôi là một con người hám danh hám lợi ư?”
A Bảo nói: “Anh hẳn là nên hỏi chính mình đi, trong lòng anh có phải đem chia con người ra làm hai loại là có giá trị và không có giá trị lợi dụng hay không?”
“Không phải.” Tào Dục khẽ phản bác, “Trong lòng tôi, chưa bao giờ đem em ấy xem như giá trị lợi dụng để cân nhắc.”
A Bảo biết rõ còn cố nói: “Ai?”
Tào Dục nâng mắt, bình tĩnh nhìn Ấn Huyền nói: “Nói cho ngài biết bí mật của Hồ Nguyệt Quang cũng được, bất quá có một điều kiện, không, không phải điều kiện, là nguyện vọng. Tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi đạt được. Tôi muốn Bách Cao sống lại, biến thành cương thi cũng được, chỉ cần có thể sống là tốt rồi. Không được chuyển thế, không cần đầu thai, không được quên mất tôi!”
A Bảo nói: “Anh có hỏi qua hắn có nguyện ý hay không chưa?”
Tào Dục hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: “Trong nhân sinh của tôi, duy chỉ có chuyện này là không làm được.” Ánh mắt của hắn tuy rằng thực bình tĩnh, nhưng A Bảo vẫn nhìn thấy dưới tầng bình tĩnh kia che dấu điên cuồng chưa bao giờ suy giảm.
Ấn Huyền nói: “Nếu hắn nguyện ý, ta liền giúp ngươi.”
“Hắn?” Ánh mắt Tào Dục gắt gao nhìn thẳng Ấn Huyền, “Ngài có biện pháp triệu hồi em ấy về thôn Nguyệt Quang sao?”
Ấn Huyền nói: “Đây là chuyện của ta. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, bí mật của thôn Nguyệt Quang. Làm sao biến thành cương thi, lại làm sao giết chết cương thi?”
A Bảo đột nhiên hiểu được lý do Ấn Huyền đến thôn Nguyệt Quang. Hắn không là vì kiếm tiền, cũng không phải vì giúp Tào Dục, mà là vì muốn biết phương pháp giết chết cương thi!
“Giết chết cương thi?” Tào Dục ngẩn ra.
Ấn Huyền nói: “Cương thi là thân bất tử, nhưng trong thôn Nguyệt Quang không có cương thi, nếu chúng nó chưa từng chạy đi, đương nhiên là đã chết.”
Tào Dục ngưng thần nghĩ, không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử đột nhiên co rút lại, nói: “Không có khả năng, điều đó không có khả năng!”
Ấn Huyền nói: “Cái gì không có khả năng?”
Cái lổ tai của Tào Dục đỏ cả lên, cả người bị vây trong trạng thái điên cuồng, đột nhiên dùng sức chụp lấy tay Ấn Huyền, một tiếng xé rách, cổ áo thế nhưng bị xé ra.
A Bảo thấy mu bàn tay trắng nõn của Ấn Huyền xuất hiện vết trảo, vội vàng đưa tay giúp đỡ, một bên dùng sức gỡ tay Tào Dục, một bên lấy đèn pin đập lên cánh tay của hắn.
Ấn Huyền thấy bọn họ dây dưa, khẽ nhíu mày, chủ động buông bàn tay ra.
Tào Dục vừa giành được tự do liền phóng về phía cuối phòng, góc phòng đột nhiên mở ra một cánh cửa, rộng hai thước có dư, đủ cho một người đi qua, Tào Dục thoáng cái liền chui qua.
Thân thủ của hắn linh mẫn như vậy, ra ngoài dự kiến của A Bảo, cậu theo bản năng vọt vài bước về phía trước, nhưng cánh cửa cũng rất nhanh đóng trở lại.
Sẽ đụng đầu đó!
Con mắt A Bảo trừng đến muốn rớt ra ngoài
May mắn ở vào thời khắc mặt cùa cậu cùng với tường đá tiếp xúc thân mật, Ấn Huyền đã đưa cậu vào trong cửa, sau đó mới chui qua.
Phía sau cửa là một cái thông đạo tối như mực, Tào Dục đã không thấy đâu. Thông đạo rộng mở hơn so với cánh cửa, cho dù ba người đi song song cũng không ngại phải chen lấn.
A Bảo vội giơ lên đèn pin chiếu về phía trước.
Ấn Huyền cũng chậm rãi đi về phía trước.
Tứ Hỉ từ trong lòng ngực A Bảo thò đầu ra nói: “Đại nhân, các người có cảm thấy được thiếu cái gì hay không?”
“A!” A Bảo đột nhiên kêu một tiếng, thanh âm quanh quẩn ở trong thông đạo, “Phan Triết.”
Ấn Huyền nói: “Hắn đã đi theo một con đường khác rồi.”
A Bảo đối với lời hắn nói rất tin không nghi ngờ, cũng không hỏi hắn làm sao mà biết được, vui mừng gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Tứ Hỉ nói: “Đồng Hoa Thuận tỉnh.”
A Bảo nói: “Hắn không có việc gì chứ?”
Tứ Hỉ nói: “Không có gặp phải sư đệ đại nhân, cũng không tệ lắm.”
A Bảo nghĩ đến dây dưa giữa Đồng Hoa Thuận cùng Khâu Cảnh Vân, cũng là một hồi nhức đầu, cảm khái nói: “Nghiệt duyên a nghiệt duyên.” Cậu dừng một chút lại buồn bực nói, “Sớm biết vậy, hẳn là vừa rồi phải gắt gao bắt lấy Tào Dục, không nghĩ tới lại để cho hắn chạy như vậy. Hừ, hắn luôn miệng nói phải làm Tam Nguyên sống lại, nhưng chỉ cần gặp chuyện liền bỏ lại thi thể của Tam Nguyên mà chạy, thái độ làm người thật sự rất không đáng tin.”
Tứ Hỉ nói: “Em cảm thấy được tinh thần hắn không quá bình thường.”
“Gã động chủ gì đấy nói đúng quá, hắn thật sự là bệnh thần kinh. Tam Nguyên thật sự là rất đáng thương.” A Bảo nói, “Bất quá vừa rồi tại sao hắn bị chúng ta bắt được dễ dàng như vậy nhỉ? Rất kỳ quái.” Đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy nhất định Tào Dục đang ẩn dấu âm mưu gì đó.
Tứ Hỉ nói: “Có lẽ hắn không có phòng bị đó!”
A Bảo nói: “Cho dù Stirling đang ở chỗ này chờ thang máy, lão chuột cũng có thể ở a. Hắn lại đi nơi nào?”
Đi ra dần dần tới cuối rồi.
Ấn Huyền đối với cơ quan của Xuân Ba động hiểu rõ như lòng bàn tay, quen thuộc ấn cơ quan, chỉ nghe khanh khách hai tiếng, cánh cửa đã bị mở ra.
A Bảo đang muốn cất bước đi phía trước, liền phát hiện cánh tay của Ấn Huyền căng thẳng, sau đó bị bắt xoay người.
“Phát sinh chuyện gì vậy?” A Bảo lấy đèn pin chiếu vào thông đạo tối như mực.
“Không được nhúc nhích.” Trong thông đạo truyền đến thanh âm của Tào Dục.
Tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng A Bảo cảm thấy thanh âm của hắn đang cực độ kiềm nén hưng phấn.
Hắn đang hưng phấn cái gì vậy?
A Bảo vòng vo chuyển đầu, nhớ tới lời mình vừa nói lúc nãy, nhất thời sắc mặt trắng nhợt. Cậu đưa đèn pin quét xung quanh, lập tức nhìn thấy một họng súng đen ngòm đang quỷ dị đứng ở giữa không trung, nhắm ngay mình.
” Tam Nguyên ……… mà cậu nói vừa rồi ở nơi nào?” Tào Dục nói từng lời rất chậm, như là sợ kinh hách đến cái gì đó.
“Tam Nguyên? Tam Nguyên gì?” A Bảo giả ngu.
[Cách]
Tào Dục mở khoá an toàn của cây súng.
Ấn Huyền nói: “Ngươi không hỏi ta vì sao biết ngươi ở sau lưng sao?”
Tào Dục nói: “Bởi vì ngài không có nghe thấy thanh âm tôi mở cửa đá.”
A Bảo biết Ấn Huyền đang kéo dài thời gian lại hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết làm sao anh có thể ẩn thân hay không?”
“Không thể.” Tào Dục nói: “Kiên nhẫn của tôi hữu hạn, tôi chỉ muốn biết, Tam Nguyên trong lời nói của cậu ở nơi nào.”
A Bảo nhíu nhíu mày. Cậu không biết Ấn Huyền bị thương nặng bao nhiêu, cho nên không xác định dưới tình huống này có thể bảo hộ hai người trở ra toàn thân hay không.
“Dừng tay.”
Trong lòng ngực A Bảo truyền đến thanh âm lạnh lùng của Tam Nguyên
Tào Dục chậm rãi nói: “Cũng không phải là không thể.”
Bình thường, sau lưng những lời này sẽ kéo theo một chuỗi dài những điều kiện không công bằng làm cho người ta không có khả năng thực hiện được.
Tào Dục nói: “Nếu cậu có thể đem hồn phách của một người gọi trở về giúp tôi, tôi sẽ thả bọn họ.”
Người kia thì không cần hỏi cũng biết là ai.
A Bảo hét lên: “Làm sao tôi biết được sư phụ với sư thúc của tôi không có việc gì chứ?”
Tào Dục nói: “Cậu có thể lựa chọn tin tưởng tôi, sau đó chúng ta hợp tác. Cũng có thể lựa chọn không tin tôi, tiếp đó chúng ta giải tán.”
A Bảo nói: “Anh bắt sư phụ với sư thúc của tôi thì có ích lợi gì?”
” Bọn họ là chưởng môn với sư đệ của chưởng môn phái Ngự Quỷ, về phương diện chiêu hồn nhất định sẽ có chút đột phá.” Tào Dục nói, “Lý do này khiến cậu tin tưởng tôi một chút rồi chứ?”
A Bảo nói: “Hoàn toàn không!”
Ấn Huyền nói: “Bí mật của Hồ Nguyệt Quang là cái gì?”
Tào Dục nói: “Ngài cũng muốn có được sự bất tử ư?”
A Bảo vừa định nói lừa quỷ hả, liền cảm thấy thắt lưng căng thẳng. Khuôn mặt như con gấu của Tào Dục đột nhiên khuếch đại ở ngay trước mắt. Ấn Huyền một tay bắt lấy cổ áo của Tào Dục, lạnh lùng nhìn vào hắn nói: “Tốt nhất ngươi nên học cách chỉ trả lời, không nên nghĩ tới chuyện hỏi.”
Tào Dục ngẩng cổ, thong dong nói: “Bí mật của Hồ Nguyệt Quang chính là sự bất tử, tôi chưa từng nói dối.”
A Bảo đến bây giờ vẫn có chút không tin Tào Dục rơi vào trong tay bọn họ quá dễ dàng như vậy, nhỏ giọng hỏi Ấn Huyền: “Tổ sư gia, trên người hắn có thể có độc dược linh tinh gì đó hay không, kiểu như chạm vào là dính ấy.”
Tào Dục nói: “Đề nghị này cũng không tồi.”
Ấn Huyền siết chặt tay, cổ áo càng ngày càng hẹp, thắt đến mức hắn khó có thể hô hấp, con mắt đã hơi hơi ứ máu: “Nếu ngươi chết, mọi chuyện coi như xong.”
Mâu quang Tào Dục lóe lóe, “Ngài muốn biết bí mật của Hồ Nguyệt Quang như vậy, nhất định sẽ không để tôi chết dễ dàng.”
“Ngươi chết, ta vẫn có thể biết bí mật mà ta muốn biết.”
Tào Dục nhăn mi lại, nhìn thấy ánh mắt Ấn Huyền càng âm u lạnh lẽo.
Ấn Huyền nói: “Kiên nhẫn của ta hữu hạn đấy.”
“Ngài đoán đúng rồi.” Tào Dục rốt cục không kiên trì, “Bí mật của Hồ Nguyệt Quang chính là có thể làm cho người ta biến thành cương thi.”
Tay Ấn Huyền đột nhiên buông lỏng, nhưng vẫn nắm cổ áo của hắn như cũ, “Biến như thế nào?”
Tào Dục nói: “Nếu như tôi biết, sẽ không kêu gọi nhiều người tới nơi này để nghiên cứu như vậy.”
A Bảo nhanh miệng nói: “Nếu nghiên cứu thì chắc là đã có chút thành quả chứ gì, nếu như mà một chút thành quả cũng không có thì anh đã sớm diệt trừ bọn họ.”
Trong cổ họng Tào Dục phát ra tiếng cười âm trầm: “Cậu cho rằng cậu rất hiểu rõ tôi đó sao?”
A Bảo nói: “Chủng loại người xấu cũng chỉ có vài loại như vậy. Anh vừa thấy chính là hạng người hám danh hám lợi, tâm ngoan thủ lạt.”
“Hám danh hám lợi?” Tào Dục ngẩn ngơ, lập tức nhìn chằm chằm A Bảo nói, ” Cậu cảm thấy được tôi là một con người hám danh hám lợi ư?”
A Bảo nói: “Anh hẳn là nên hỏi chính mình đi, trong lòng anh có phải đem chia con người ra làm hai loại là có giá trị và không có giá trị lợi dụng hay không?”
“Không phải.” Tào Dục khẽ phản bác, “Trong lòng tôi, chưa bao giờ đem em ấy xem như giá trị lợi dụng để cân nhắc.”
A Bảo biết rõ còn cố nói: “Ai?”
Tào Dục nâng mắt, bình tĩnh nhìn Ấn Huyền nói: “Nói cho ngài biết bí mật của Hồ Nguyệt Quang cũng được, bất quá có một điều kiện, không, không phải điều kiện, là nguyện vọng. Tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi đạt được. Tôi muốn Bách Cao sống lại, biến thành cương thi cũng được, chỉ cần có thể sống là tốt rồi. Không được chuyển thế, không cần đầu thai, không được quên mất tôi!”
A Bảo nói: “Anh có hỏi qua hắn có nguyện ý hay không chưa?”
Tào Dục hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: “Trong nhân sinh của tôi, duy chỉ có chuyện này là không làm được.” Ánh mắt của hắn tuy rằng thực bình tĩnh, nhưng A Bảo vẫn nhìn thấy dưới tầng bình tĩnh kia che dấu điên cuồng chưa bao giờ suy giảm.
Ấn Huyền nói: “Nếu hắn nguyện ý, ta liền giúp ngươi.”
“Hắn?” Ánh mắt Tào Dục gắt gao nhìn thẳng Ấn Huyền, “Ngài có biện pháp triệu hồi em ấy về thôn Nguyệt Quang sao?”
Ấn Huyền nói: “Đây là chuyện của ta. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, bí mật của thôn Nguyệt Quang. Làm sao biến thành cương thi, lại làm sao giết chết cương thi?”
A Bảo đột nhiên hiểu được lý do Ấn Huyền đến thôn Nguyệt Quang. Hắn không là vì kiếm tiền, cũng không phải vì giúp Tào Dục, mà là vì muốn biết phương pháp giết chết cương thi!
“Giết chết cương thi?” Tào Dục ngẩn ra.
Ấn Huyền nói: “Cương thi là thân bất tử, nhưng trong thôn Nguyệt Quang không có cương thi, nếu chúng nó chưa từng chạy đi, đương nhiên là đã chết.”
Tào Dục ngưng thần nghĩ, không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử đột nhiên co rút lại, nói: “Không có khả năng, điều đó không có khả năng!”
Ấn Huyền nói: “Cái gì không có khả năng?”
Cái lổ tai của Tào Dục đỏ cả lên, cả người bị vây trong trạng thái điên cuồng, đột nhiên dùng sức chụp lấy tay Ấn Huyền, một tiếng xé rách, cổ áo thế nhưng bị xé ra.
A Bảo thấy mu bàn tay trắng nõn của Ấn Huyền xuất hiện vết trảo, vội vàng đưa tay giúp đỡ, một bên dùng sức gỡ tay Tào Dục, một bên lấy đèn pin đập lên cánh tay của hắn.
Ấn Huyền thấy bọn họ dây dưa, khẽ nhíu mày, chủ động buông bàn tay ra.
Tào Dục vừa giành được tự do liền phóng về phía cuối phòng, góc phòng đột nhiên mở ra một cánh cửa, rộng hai thước có dư, đủ cho một người đi qua, Tào Dục thoáng cái liền chui qua.
Thân thủ của hắn linh mẫn như vậy, ra ngoài dự kiến của A Bảo, cậu theo bản năng vọt vài bước về phía trước, nhưng cánh cửa cũng rất nhanh đóng trở lại.
Sẽ đụng đầu đó!
Con mắt A Bảo trừng đến muốn rớt ra ngoài
May mắn ở vào thời khắc mặt cùa cậu cùng với tường đá tiếp xúc thân mật, Ấn Huyền đã đưa cậu vào trong cửa, sau đó mới chui qua.
Phía sau cửa là một cái thông đạo tối như mực, Tào Dục đã không thấy đâu. Thông đạo rộng mở hơn so với cánh cửa, cho dù ba người đi song song cũng không ngại phải chen lấn.
A Bảo vội giơ lên đèn pin chiếu về phía trước.
Ấn Huyền cũng chậm rãi đi về phía trước.
Tứ Hỉ từ trong lòng ngực A Bảo thò đầu ra nói: “Đại nhân, các người có cảm thấy được thiếu cái gì hay không?”
“A!” A Bảo đột nhiên kêu một tiếng, thanh âm quanh quẩn ở trong thông đạo, “Phan Triết.”
Ấn Huyền nói: “Hắn đã đi theo một con đường khác rồi.”
A Bảo đối với lời hắn nói rất tin không nghi ngờ, cũng không hỏi hắn làm sao mà biết được, vui mừng gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Tứ Hỉ nói: “Đồng Hoa Thuận tỉnh.”
A Bảo nói: “Hắn không có việc gì chứ?”
Tứ Hỉ nói: “Không có gặp phải sư đệ đại nhân, cũng không tệ lắm.”
A Bảo nghĩ đến dây dưa giữa Đồng Hoa Thuận cùng Khâu Cảnh Vân, cũng là một hồi nhức đầu, cảm khái nói: “Nghiệt duyên a nghiệt duyên.” Cậu dừng một chút lại buồn bực nói, “Sớm biết vậy, hẳn là vừa rồi phải gắt gao bắt lấy Tào Dục, không nghĩ tới lại để cho hắn chạy như vậy. Hừ, hắn luôn miệng nói phải làm Tam Nguyên sống lại, nhưng chỉ cần gặp chuyện liền bỏ lại thi thể của Tam Nguyên mà chạy, thái độ làm người thật sự rất không đáng tin.”
Tứ Hỉ nói: “Em cảm thấy được tinh thần hắn không quá bình thường.”
“Gã động chủ gì đấy nói đúng quá, hắn thật sự là bệnh thần kinh. Tam Nguyên thật sự là rất đáng thương.” A Bảo nói, “Bất quá vừa rồi tại sao hắn bị chúng ta bắt được dễ dàng như vậy nhỉ? Rất kỳ quái.” Đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy nhất định Tào Dục đang ẩn dấu âm mưu gì đó.
Tứ Hỉ nói: “Có lẽ hắn không có phòng bị đó!”
A Bảo nói: “Cho dù Stirling đang ở chỗ này chờ thang máy, lão chuột cũng có thể ở a. Hắn lại đi nơi nào?”
Đi ra dần dần tới cuối rồi.
Ấn Huyền đối với cơ quan của Xuân Ba động hiểu rõ như lòng bàn tay, quen thuộc ấn cơ quan, chỉ nghe khanh khách hai tiếng, cánh cửa đã bị mở ra.
A Bảo đang muốn cất bước đi phía trước, liền phát hiện cánh tay của Ấn Huyền căng thẳng, sau đó bị bắt xoay người.
“Phát sinh chuyện gì vậy?” A Bảo lấy đèn pin chiếu vào thông đạo tối như mực.
“Không được nhúc nhích.” Trong thông đạo truyền đến thanh âm của Tào Dục.
Tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng A Bảo cảm thấy thanh âm của hắn đang cực độ kiềm nén hưng phấn.
Hắn đang hưng phấn cái gì vậy?
A Bảo vòng vo chuyển đầu, nhớ tới lời mình vừa nói lúc nãy, nhất thời sắc mặt trắng nhợt. Cậu đưa đèn pin quét xung quanh, lập tức nhìn thấy một họng súng đen ngòm đang quỷ dị đứng ở giữa không trung, nhắm ngay mình.
” Tam Nguyên ……… mà cậu nói vừa rồi ở nơi nào?” Tào Dục nói từng lời rất chậm, như là sợ kinh hách đến cái gì đó.
“Tam Nguyên? Tam Nguyên gì?” A Bảo giả ngu.
[Cách]
Tào Dục mở khoá an toàn của cây súng.
Ấn Huyền nói: “Ngươi không hỏi ta vì sao biết ngươi ở sau lưng sao?”
Tào Dục nói: “Bởi vì ngài không có nghe thấy thanh âm tôi mở cửa đá.”
A Bảo biết Ấn Huyền đang kéo dài thời gian lại hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết làm sao anh có thể ẩn thân hay không?”
“Không thể.” Tào Dục nói: “Kiên nhẫn của tôi hữu hạn, tôi chỉ muốn biết, Tam Nguyên trong lời nói của cậu ở nơi nào.”
A Bảo nhíu nhíu mày. Cậu không biết Ấn Huyền bị thương nặng bao nhiêu, cho nên không xác định dưới tình huống này có thể bảo hộ hai người trở ra toàn thân hay không.
“Dừng tay.”
Trong lòng ngực A Bảo truyền đến thanh âm lạnh lùng của Tam Nguyên
/38
|