Trân Châu đi đến chính giữa thạch thất thì dừng lại, khốn long giáp quay chung quanh hai cô nàng, nhẹ nhàng lững lờ như sóng nước: “Không nghĩ tới nhanh như vậy lại thấy mặt rồi. Tiên sinh, lão thử gia.”
Lão chuột già nâng mí mắt lên, cái nhìn từ trong khe hở nhỏ hẹp bắn ra, yên lặng nhìn Trân Châu nói: “Hai đứa bọn bây cũng muốn ra khỏi thôn sao?”
Trân Châu mỉm cười nói: “Đương nhiên đây chỉ là một trong những mục đích của bọn tôi.”
Lão chuột già nói: “Hử? Vậy bọn bây còn có mục đích khác?”
” Vốn bọn tôi có ba chuyện cần làm, hiện tại bỏ mất một chuyện nhưng lại thêm một chuyện.” Trân Châu nâng tay, khiển cho hai phiến khốn long giáp di động phía trên bàn tay, “Tôi cũng không quanh co lòng vòng làm gì. Mị Nương đã chết, nhưng nhất định vẫn còn nội đan xà vương chứ?”
Lão chuột già tỉnh bơ nói: “Nội đan xà vương là cái gì vậy?”
Trân Châu nói: “Người quang minh chính đại không cần phải nói tiếng lóng, ngày hôm đó Trân Châu đã nói truyền thuyết của xà tộc với lão thử gia có đúng không?”
Lão chuột già nói: “Có sao? Ta lớn tuổi rồi, trí nhớ kém.”
Trân Châu nói: “Nếu mọi người đều luyến tiếc viên nội đan kia, bọn ta đành phải tự mình động thủ vậy. Bất quá đến lúc đó, việc cùng nhau thoả thuận trong hoà bình như thế này sẽ không bao giờ có đâu... mà sẽ là tranh đoạt triền triền miên miên đấy.” Cô ả nói xong thì nhìn chằm chằm Ấn Huyền. Trong số bọn người có mặt ở đây, người mà cô ả kiêng kị nhất chính là hắn, nếu không phải nhận ra được hắn đã bị trọng thương, cô ả tuyệt đối không có dũng khí tùy tiện bước ra.
Khốn long giáp nổi lơ lửng giữa không trung, chậm rãi tụ về hướng đám người của lão chuột già.
Lão chuột già giận dữ nói: “Được rồi, giao cho bây đó.” Lão ta thò tay vào trong áo, lấy nội đan ra.
Hai mắt Trân Châu sáng lên, đang muốn bước lên, đột nhiên khóe mắt có một bóng dáng lóe lên, thì ra là Tam Nguyên đánh tới.
“Tam Nguyên!” Thân thể A Bảo đứng vụt dậy, lại bị kéo ngã ngồi trở về.
Tam Nguyên lao ra được nửa đường thì dừng lại một cách quỷ dị, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, giống như hắn đang phải chịu đựng một sự đau đớn nào đó rất lớn. Dưới chân hắn, Tào Dục gắt gao ôm lấy chân hắn, miệng vết thương trên vai không ngừng tuôn ra máu, tẩm ướt cả chiếc khăn tay quấn trên đó, máu loãng còn nhỏ xuống dưới không ngừng.
Trân Châu hoàn hồn, phát hiện ánh mắt của lão chuột già nhìn chằm chằm về hướng của Tam Nguyên, liền thả ra một hình người bằng giấy đang nắm trong lòng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ.
“Đi!” Ngón tay San Hô chỉ về hướng lão chuột già.
Khốn long giáp giống như một đám ong mật đang tụ tập lại từ bốn phương tám hướng, ngưng tụ thành một cái chụp màu vàng thật lớn đem cả người lão chuột già bao phủ trong đó.
Lão chuột già đột nhiên nhảy dựng lên, co hai chân, cơ thể như thằn lằn dựa lưng vào bức tường bò lên thoăn thoắt.
Trân Châu cùng San Hô ngẩn ra, đại đa số nhưng người biết pháp thuật đều là dựa vào pháp khí và thần chú, thế nhưng hành động của lão chuột già này lại chủ yếu dựa vào kỹ năng đặc biệt.
San Hô nâng tay, khốn long giáp vừa tản ra lại thu lại, một lần nữa đem lão chuột già đã leo lên đến đỉnh tường đá nhốt vào bên trong nó.
“Xuyết!” Lão chuột già nhổ ngụm nước miếng, từ trên cao nhảy xuống.
Cùng lúc đó, A Bảo há mồm đem luồng hơi nãy giờ còn bí trong ngực phun ra, cơ thể trầm tĩnh lại.
Tam Nguyên Bên kia cũng hoãn sắc mặt, cỗ lực mạnh mẽ vẫn không ngừng kéo hắn về phía trước rốt cục dừng lại, nhưng lực đạo ôm lấy chân hắn vẫn không dừng. Hắn cúi người nhìn Tào Dục, phát hiện hắn nhắm chặt hai mắt, răng cắn chặt môi dưới, cả người đã lâm vào tình trạng hôn mê, chỉ có động tác trước khi hôn mê vẫn không dừng lại. Cánh tay Tam Nguyên vươn ra muốn gỡ tay hắn nửa đường thì dừng lại thành khoát lên trên cánh tay hắn, Tam Nguyên ngồi chồm hổm xuống, kiểm tra miệng vết thương của hắn một lần nữa.
Đau đớn làm cho Tào Dục khó chịu nhăn mi lại.
Tam Nguyên nhẹ giọng nói: “Nhịn một chút, nhịn được tôi sẽ đi xem trận đá bóng với anh.”
Vùng xung quanh lông mày của Tào Dục thoáng dãn ra. Sắc mặt tuy vẫn trắng bệch, nhưng đã không khiến người ta cảm thấy sợ hãi như ban nãy.
Bên này bọn họ mới thở ra được một hơi, bên kia lão chuột già lại lâm vào hiểm cảnh, tuy rằng từ trên cao nhảy xuống không rơi tan xương nát thịt, nhưng vừa vặn lại rơi vào trong cái chén lớn do khốn long giáp vây thành. Lão chuột già hét lớn với Ấn Huyền: “Còn không ra tay?”
Thời điểm nguy nan hy vọng bọn họ ra tay sao? Lúc cướp lấy nội đan xà vương sao không thấy lão thỉnh bọn họ ra tay? Đáng giận nhất chính là vừa nãy lão dùng ngự quỷ thuật cưỡng chế đẩy Tam Nguyên ra làm kẻ chết thay, thật sự là muốn nhịn cũng không thể nhịn cho nổi!
A Bảo làm cái mặt quỷ với lão, đưa tay lên che lỗ tai của Ấn Huyền lại, ngoảnh mặt không thèm nhìn lão.
Ấn Huyền vẫn nhắm mắt lại như cũ, sóng lớn không sợ hãi.
Cái “chén” hạ xuống mặt đất, lão chuột già nhảy dựng lên, nhưng người còn chưa ra được khỏi “chén” đã bị khốn long giáp bao vây. Lão ta té trên mặt đất, hai tay ôm lấy cơ thể, giống như con giun chỉ có thể ngọ ngậy.
Trân Châu đang muốn chế giễu vài câu, bỗng dưng thấy thân thể lão ta như một đống bùn nhão nhưng có da có thịt, đang cố chui xuống đất. Nhưng cho dù thân thể lão có vặn vẹo mềm dẻo ra sao, khốn long giáp tựa như đám vảy mọc ở trên người lão, lão ta phình to thì chúng nó chia ra, lão muốn gầy lại thì chúng siết chặt lại đến cuối cùng, ngoại trừ đầu và cổ của lão còn ở bên ngoài, thân thể của lão không khác gì một cái tạ tay, ở giữa nhỏ, hai đầu phình to.
Lão chuột già dùng chân cùng bả vai hoạt động trên mặt đất phát ra tiếng ma xát sàn sạt.
A Bảo biến sắc. Thanh âm này không phải là khi Tào Dục dùng súng chỉa vào bọn họ cậu đã nghe được đấy sao? Liên tưởng đến kết cục sau đó của Trâu Vân, cậu bừng tỉnh nhìn San Hô với Trân Châu. Trách không được lại phát ra tiếng ma sát, trách không được thân thể hắn bị phân ra nhiều mảnh, bởi vì thi thể đã bị khốn long giáp vây xé.
“Đừng lo lắng.” Trân Châu nói, “Khốn long giáp nếu dễ dàng bị phá như vậy, sẽ không là khốn long giáp.”
Lão chuột già đột nhiên cười ha ha, “Mi nói thứ này là khốn long giáp?”
Trân Châu nói: “Lão không biết cũng không sao.”
” Không phải ta không biết, là rất biết.” Lão chuột già thu lại nụ cười, lạnh lùng nói.” Rốt cục ta đã hiểu được vì sao mà hai đứa bây có được khốn long giáp cùng với kì lân giáp vẫn còn thận trọng, chậm chạp không chịu động thủ.”
Vẻ ngoan lệ chợt lóe trong con ngươi của Trân Châu, bỗng nhiên cô ả bước ra từng bước đi lên phía trước.
Sắc mặt lão chuột già đại biến, đang muốn mở miệng kêu lớn, chỉ thấy bước chân của Trân Châu ngừng lại, ánh mắt chuyển hướng về phía nơi khác —
Không biết Ấn Huyền đã mở mắt khi nào, hờ hững nhìn Trân Châu. Cho dù hắn ngồi, cho dù là từ dưới thấp nhìn lên, nhưng ai cũng sẽ không nghi ngờ, giữa hai người hắn với Trân Châu, hắn mới là người chiếm thế thượng phong.
Trân Châu nói: “Tôi chỉ là muốn có nội đan xà vương, nó là của Mị Nương, lão chuột già lấy cũng là món lợi bất chính, tôi chẳng qua cướp lại của cướp mà thôi.”
Ấn Huyền không lên tiếng.
Trân Châu thử thăm dò bước tới nửa bước, thấy hắn không phản ứng, lúc này mới thả lỏng mà bước tới bên cạnh lão chuột già lục tìm nội đan.
Lão chuột già khẩn trương kêu lên: “Các ả mà có nội đan xà vương, sẽ càng khó đối phó đấy.”
A Bảo nói: “Nếu khó đối phó như vậy, tại sao khi nãy ông không nuốt vào đi?”
Lão chuột già nghẹn lời. Tuy rằng lão ta nhìn thấy tình cảnh Mị Nương ăn nội đan xà vương biến thân, nhưng mà nội đan này có phải làm cho tất cả mọi người biến thân được hay không cùng với sau khi biến thân có di chứng hay không, hai vấn đề trước mắt này không ai có thể giải thích. Lão ta không có dũng khí lớn đem mình coi như chuột bạch như vậy.
Trân Châu lấy nội đan bỏ vào trong túi của mình, nhìn Ấn Huyền với A Bảo cười nói: “Xem ra chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhau đấy.”
Lão chuột già híp mắt nói: “Thì ra bọn bây là đồng bọn.”
Trân Châu nói: “Chúng tôi là hai mỹ nữ độc thân, bọn họ lại là hai mỹ nam độc thân, chúng tôi hợp tác chẳng lẽ không vui vẻ hơn là hợp tác với ông hay sao?”
Lão chuột già cười lạnh.
Trân Châu nói: “Được rồi, hiện tại trong ba chuyện đã hoàn thành xong một chuyện, bây giờ chỉ còn lại hai chuyện.”
A Bảo nói: “Một chuyện là rời khỏi đây, còn chuyện kia là cái gì?”
Trân Châu nói: “Bắt một người.”
“Bắt? Ai?” Ánh mắt A Bảo đảo qua mấy người đang có mặt, lặng lẽ tính toán còn có ai không có ở “hiện trường’ Xuân Ba Động. Hình như chỉ có....
Trân Châu nói: “Chúng ta vốn là muốn mời hắn, đáng tiếc hắn không nể mặt chút nào, cứ tránh mặt chúng tôi nhiều năm, cho nên lần này, chúng ta đành phải đi theo hắn vào thôn Nguyệt Quang.”
A Bảo cho rằng phỏng đoán của mình đã mười phân vẹn mười, nếu không phải vừa nãy phát hiện Trâu Vân có thể là bị các ả giết chết, cậu cũng không tính loại trừ hắn, nhưng sau khi loại trừ hắn xong, những người còn lại có thể chọn lại quá ít. Một người là Stirling, sau khi vào động thì mỗi người một ngả chả thấy bóng dáng đâu, hai người nữa là sư phụ với sư thúc, tuy rằng Tào Dục nói bọn họ đã rời khỏi đây, chỉ có điều Trân Châu chưa chắc biết điều này, mà người còn lại là.....
“Phan Triết.” Trân Châu ngọt ngào cười nói, “Chưởng môn phái Cát Tường.”
“......” Quả nhiên A Bảo đoán rằng hai cô ả còn chưa biết Phan Triết với bọn họ là đồng bọn, người duy nhất biết là Mị Nương thì đã chết, cho nên bây giờ còn có thể giả ngu.” Cô tìm ông ta để làm gì? Để xem ngày tốt kết hôn hả?” Cậu nhớ tới điểm đặc trưng của Kì Lân thế gia, hoài nghi nói, ” Là gả hay là.... cưới?”
Lão chuột già nâng mí mắt lên, cái nhìn từ trong khe hở nhỏ hẹp bắn ra, yên lặng nhìn Trân Châu nói: “Hai đứa bọn bây cũng muốn ra khỏi thôn sao?”
Trân Châu mỉm cười nói: “Đương nhiên đây chỉ là một trong những mục đích của bọn tôi.”
Lão chuột già nói: “Hử? Vậy bọn bây còn có mục đích khác?”
” Vốn bọn tôi có ba chuyện cần làm, hiện tại bỏ mất một chuyện nhưng lại thêm một chuyện.” Trân Châu nâng tay, khiển cho hai phiến khốn long giáp di động phía trên bàn tay, “Tôi cũng không quanh co lòng vòng làm gì. Mị Nương đã chết, nhưng nhất định vẫn còn nội đan xà vương chứ?”
Lão chuột già tỉnh bơ nói: “Nội đan xà vương là cái gì vậy?”
Trân Châu nói: “Người quang minh chính đại không cần phải nói tiếng lóng, ngày hôm đó Trân Châu đã nói truyền thuyết của xà tộc với lão thử gia có đúng không?”
Lão chuột già nói: “Có sao? Ta lớn tuổi rồi, trí nhớ kém.”
Trân Châu nói: “Nếu mọi người đều luyến tiếc viên nội đan kia, bọn ta đành phải tự mình động thủ vậy. Bất quá đến lúc đó, việc cùng nhau thoả thuận trong hoà bình như thế này sẽ không bao giờ có đâu... mà sẽ là tranh đoạt triền triền miên miên đấy.” Cô ả nói xong thì nhìn chằm chằm Ấn Huyền. Trong số bọn người có mặt ở đây, người mà cô ả kiêng kị nhất chính là hắn, nếu không phải nhận ra được hắn đã bị trọng thương, cô ả tuyệt đối không có dũng khí tùy tiện bước ra.
Khốn long giáp nổi lơ lửng giữa không trung, chậm rãi tụ về hướng đám người của lão chuột già.
Lão chuột già giận dữ nói: “Được rồi, giao cho bây đó.” Lão ta thò tay vào trong áo, lấy nội đan ra.
Hai mắt Trân Châu sáng lên, đang muốn bước lên, đột nhiên khóe mắt có một bóng dáng lóe lên, thì ra là Tam Nguyên đánh tới.
“Tam Nguyên!” Thân thể A Bảo đứng vụt dậy, lại bị kéo ngã ngồi trở về.
Tam Nguyên lao ra được nửa đường thì dừng lại một cách quỷ dị, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, giống như hắn đang phải chịu đựng một sự đau đớn nào đó rất lớn. Dưới chân hắn, Tào Dục gắt gao ôm lấy chân hắn, miệng vết thương trên vai không ngừng tuôn ra máu, tẩm ướt cả chiếc khăn tay quấn trên đó, máu loãng còn nhỏ xuống dưới không ngừng.
Trân Châu hoàn hồn, phát hiện ánh mắt của lão chuột già nhìn chằm chằm về hướng của Tam Nguyên, liền thả ra một hình người bằng giấy đang nắm trong lòng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ.
“Đi!” Ngón tay San Hô chỉ về hướng lão chuột già.
Khốn long giáp giống như một đám ong mật đang tụ tập lại từ bốn phương tám hướng, ngưng tụ thành một cái chụp màu vàng thật lớn đem cả người lão chuột già bao phủ trong đó.
Lão chuột già đột nhiên nhảy dựng lên, co hai chân, cơ thể như thằn lằn dựa lưng vào bức tường bò lên thoăn thoắt.
Trân Châu cùng San Hô ngẩn ra, đại đa số nhưng người biết pháp thuật đều là dựa vào pháp khí và thần chú, thế nhưng hành động của lão chuột già này lại chủ yếu dựa vào kỹ năng đặc biệt.
San Hô nâng tay, khốn long giáp vừa tản ra lại thu lại, một lần nữa đem lão chuột già đã leo lên đến đỉnh tường đá nhốt vào bên trong nó.
“Xuyết!” Lão chuột già nhổ ngụm nước miếng, từ trên cao nhảy xuống.
Cùng lúc đó, A Bảo há mồm đem luồng hơi nãy giờ còn bí trong ngực phun ra, cơ thể trầm tĩnh lại.
Tam Nguyên Bên kia cũng hoãn sắc mặt, cỗ lực mạnh mẽ vẫn không ngừng kéo hắn về phía trước rốt cục dừng lại, nhưng lực đạo ôm lấy chân hắn vẫn không dừng. Hắn cúi người nhìn Tào Dục, phát hiện hắn nhắm chặt hai mắt, răng cắn chặt môi dưới, cả người đã lâm vào tình trạng hôn mê, chỉ có động tác trước khi hôn mê vẫn không dừng lại. Cánh tay Tam Nguyên vươn ra muốn gỡ tay hắn nửa đường thì dừng lại thành khoát lên trên cánh tay hắn, Tam Nguyên ngồi chồm hổm xuống, kiểm tra miệng vết thương của hắn một lần nữa.
Đau đớn làm cho Tào Dục khó chịu nhăn mi lại.
Tam Nguyên nhẹ giọng nói: “Nhịn một chút, nhịn được tôi sẽ đi xem trận đá bóng với anh.”
Vùng xung quanh lông mày của Tào Dục thoáng dãn ra. Sắc mặt tuy vẫn trắng bệch, nhưng đã không khiến người ta cảm thấy sợ hãi như ban nãy.
Bên này bọn họ mới thở ra được một hơi, bên kia lão chuột già lại lâm vào hiểm cảnh, tuy rằng từ trên cao nhảy xuống không rơi tan xương nát thịt, nhưng vừa vặn lại rơi vào trong cái chén lớn do khốn long giáp vây thành. Lão chuột già hét lớn với Ấn Huyền: “Còn không ra tay?”
Thời điểm nguy nan hy vọng bọn họ ra tay sao? Lúc cướp lấy nội đan xà vương sao không thấy lão thỉnh bọn họ ra tay? Đáng giận nhất chính là vừa nãy lão dùng ngự quỷ thuật cưỡng chế đẩy Tam Nguyên ra làm kẻ chết thay, thật sự là muốn nhịn cũng không thể nhịn cho nổi!
A Bảo làm cái mặt quỷ với lão, đưa tay lên che lỗ tai của Ấn Huyền lại, ngoảnh mặt không thèm nhìn lão.
Ấn Huyền vẫn nhắm mắt lại như cũ, sóng lớn không sợ hãi.
Cái “chén” hạ xuống mặt đất, lão chuột già nhảy dựng lên, nhưng người còn chưa ra được khỏi “chén” đã bị khốn long giáp bao vây. Lão ta té trên mặt đất, hai tay ôm lấy cơ thể, giống như con giun chỉ có thể ngọ ngậy.
Trân Châu đang muốn chế giễu vài câu, bỗng dưng thấy thân thể lão ta như một đống bùn nhão nhưng có da có thịt, đang cố chui xuống đất. Nhưng cho dù thân thể lão có vặn vẹo mềm dẻo ra sao, khốn long giáp tựa như đám vảy mọc ở trên người lão, lão ta phình to thì chúng nó chia ra, lão muốn gầy lại thì chúng siết chặt lại đến cuối cùng, ngoại trừ đầu và cổ của lão còn ở bên ngoài, thân thể của lão không khác gì một cái tạ tay, ở giữa nhỏ, hai đầu phình to.
Lão chuột già dùng chân cùng bả vai hoạt động trên mặt đất phát ra tiếng ma xát sàn sạt.
A Bảo biến sắc. Thanh âm này không phải là khi Tào Dục dùng súng chỉa vào bọn họ cậu đã nghe được đấy sao? Liên tưởng đến kết cục sau đó của Trâu Vân, cậu bừng tỉnh nhìn San Hô với Trân Châu. Trách không được lại phát ra tiếng ma sát, trách không được thân thể hắn bị phân ra nhiều mảnh, bởi vì thi thể đã bị khốn long giáp vây xé.
“Đừng lo lắng.” Trân Châu nói, “Khốn long giáp nếu dễ dàng bị phá như vậy, sẽ không là khốn long giáp.”
Lão chuột già đột nhiên cười ha ha, “Mi nói thứ này là khốn long giáp?”
Trân Châu nói: “Lão không biết cũng không sao.”
” Không phải ta không biết, là rất biết.” Lão chuột già thu lại nụ cười, lạnh lùng nói.” Rốt cục ta đã hiểu được vì sao mà hai đứa bây có được khốn long giáp cùng với kì lân giáp vẫn còn thận trọng, chậm chạp không chịu động thủ.”
Vẻ ngoan lệ chợt lóe trong con ngươi của Trân Châu, bỗng nhiên cô ả bước ra từng bước đi lên phía trước.
Sắc mặt lão chuột già đại biến, đang muốn mở miệng kêu lớn, chỉ thấy bước chân của Trân Châu ngừng lại, ánh mắt chuyển hướng về phía nơi khác —
Không biết Ấn Huyền đã mở mắt khi nào, hờ hững nhìn Trân Châu. Cho dù hắn ngồi, cho dù là từ dưới thấp nhìn lên, nhưng ai cũng sẽ không nghi ngờ, giữa hai người hắn với Trân Châu, hắn mới là người chiếm thế thượng phong.
Trân Châu nói: “Tôi chỉ là muốn có nội đan xà vương, nó là của Mị Nương, lão chuột già lấy cũng là món lợi bất chính, tôi chẳng qua cướp lại của cướp mà thôi.”
Ấn Huyền không lên tiếng.
Trân Châu thử thăm dò bước tới nửa bước, thấy hắn không phản ứng, lúc này mới thả lỏng mà bước tới bên cạnh lão chuột già lục tìm nội đan.
Lão chuột già khẩn trương kêu lên: “Các ả mà có nội đan xà vương, sẽ càng khó đối phó đấy.”
A Bảo nói: “Nếu khó đối phó như vậy, tại sao khi nãy ông không nuốt vào đi?”
Lão chuột già nghẹn lời. Tuy rằng lão ta nhìn thấy tình cảnh Mị Nương ăn nội đan xà vương biến thân, nhưng mà nội đan này có phải làm cho tất cả mọi người biến thân được hay không cùng với sau khi biến thân có di chứng hay không, hai vấn đề trước mắt này không ai có thể giải thích. Lão ta không có dũng khí lớn đem mình coi như chuột bạch như vậy.
Trân Châu lấy nội đan bỏ vào trong túi của mình, nhìn Ấn Huyền với A Bảo cười nói: “Xem ra chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhau đấy.”
Lão chuột già híp mắt nói: “Thì ra bọn bây là đồng bọn.”
Trân Châu nói: “Chúng tôi là hai mỹ nữ độc thân, bọn họ lại là hai mỹ nam độc thân, chúng tôi hợp tác chẳng lẽ không vui vẻ hơn là hợp tác với ông hay sao?”
Lão chuột già cười lạnh.
Trân Châu nói: “Được rồi, hiện tại trong ba chuyện đã hoàn thành xong một chuyện, bây giờ chỉ còn lại hai chuyện.”
A Bảo nói: “Một chuyện là rời khỏi đây, còn chuyện kia là cái gì?”
Trân Châu nói: “Bắt một người.”
“Bắt? Ai?” Ánh mắt A Bảo đảo qua mấy người đang có mặt, lặng lẽ tính toán còn có ai không có ở “hiện trường’ Xuân Ba Động. Hình như chỉ có....
Trân Châu nói: “Chúng ta vốn là muốn mời hắn, đáng tiếc hắn không nể mặt chút nào, cứ tránh mặt chúng tôi nhiều năm, cho nên lần này, chúng ta đành phải đi theo hắn vào thôn Nguyệt Quang.”
A Bảo cho rằng phỏng đoán của mình đã mười phân vẹn mười, nếu không phải vừa nãy phát hiện Trâu Vân có thể là bị các ả giết chết, cậu cũng không tính loại trừ hắn, nhưng sau khi loại trừ hắn xong, những người còn lại có thể chọn lại quá ít. Một người là Stirling, sau khi vào động thì mỗi người một ngả chả thấy bóng dáng đâu, hai người nữa là sư phụ với sư thúc, tuy rằng Tào Dục nói bọn họ đã rời khỏi đây, chỉ có điều Trân Châu chưa chắc biết điều này, mà người còn lại là.....
“Phan Triết.” Trân Châu ngọt ngào cười nói, “Chưởng môn phái Cát Tường.”
“......” Quả nhiên A Bảo đoán rằng hai cô ả còn chưa biết Phan Triết với bọn họ là đồng bọn, người duy nhất biết là Mị Nương thì đã chết, cho nên bây giờ còn có thể giả ngu.” Cô tìm ông ta để làm gì? Để xem ngày tốt kết hôn hả?” Cậu nhớ tới điểm đặc trưng của Kì Lân thế gia, hoài nghi nói, ” Là gả hay là.... cưới?”
/38
|