"Dừng tay ngay..."
Mắt thấy bàn tay cô đang càng di chuyển dần xuống dưới, hắn tức giận mà quát một tiếng, thanh âm ra khỏi cổ họng lại trở thành trầm thấp dụ hoặc.
"Đại thúc đây là dụ dỗ tôi đi?"
Cười nhẹ một tiếng, Hàn Giai Kỳ rất nghe lời mà dừng lại, nâng lên cằm của hắn, hôn xuống.
Môi hắn có chút lạnh nhưng lại rất mềm, bị cô hôn, thân thể hắn bỗng chốc cứng đờ. Cô đưa lưỡi liếm nhẹ cánh môi hắn, cạy hai môi ra mà đưa lưỡi càn quét trong khoang miệng hắn.
Ban đầu, hắn có chút ngây ngô bị động, lát sau lại bắt đầu đáp trả cùng lưỡi của cô day dưa, mạnh mẽ chiếm đoạt hôn cô đến ý loạn tình mê.
Cái tên bệnh kiều đáng ghét này, đã nghênh còn cự a...
Khi hai cơ thể vẫn còn đang nóng bỏng day dưa thì một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt không khí ám muội này...
Hàn Giai Kỳ hướng hắn cười cười gượng gạo một cái, trèo khỏi người hắn mà sang một bên nghe điện thoại.
Hắn nhíu mày nhìn cô, trong lòng có chút mất mát buồn bực không rõ tên, cảm giác này làm hắn rất khó chịu.
"Đại thúc, thành thật xin lỗi nha... tôi đang có chuyện gấp, có lẽ phải đi trước rồi. Anh tên gì a, nếu có rảnh, tôi sẽ tìm cách bồi thường cho anh..."
Cô tươi cười vô sỉ nhìn hắn, sau đó là nhận được một cái quay mặt lạnh lùng của hắn.
Lại nữa, lại là cái bộ dạng này rồi. Khóe miệng cô có chút co rút.
"Minh Triệt..."
Hắn im lặng một chút rồi nói, vành tai hiện lên một vệt đỏ khả nghi, bộ dạng một thiếu nữ đang yêu làm Hàn Giai Kỳ có chút buồn cười.
"Đại thúc, trước hết tự giải quyết đi a..."
Vừa nói, cô vừa "cởi trói" cho Minh Triệt, rất chân thành mà vỗ vai hắn.
"Nhưng mà, nếu anh có chướng ngại tâm lý mà không "cứng" được thì đến địa chỉ trên đây tìm tôi..." Tôi giúp anh xạ trị.
Câu cuối cùng cô đương nhiên sẽ không nói, nhét một tờ danh thiếp vào trong túi áo sơ mi hắn, ánh mắt cô lại như có như không nhìn về phía hạ thân hắn...
Ngươi nhất định không được bị ta chơi hỏng đâu...
Nhỏ hai giọt lệ trong lòng, Hàn Giai Kỳ trực tiếp hướng cửa đi đến. Cô lúc này thật sự rất gấp nha.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, hắn có chút uỷ khuất mà ngồi dậy bước vào nhà tắm.
Từng đợt, từng đợt nước lạnh xối vào da thịt khiến hắn tỉnh táo lại, dục hỏa trong cơ thể cũng dần lắng động đi. Mặc lại quần áo, Minh Triệt trả tiền khách sạn về nhà.
Chiếc xe Cadillac màu xanh đen chậm rãi lăn bánh trên con đường ngoại ô vắng vẻ, dừng lại trước một căn biệt thự vắng lặng âm u.
Minh Triệt bước xuống mở cổng mà lái xe vào, hắn thích yên tĩnh cùng không thích tiếp xúc với người lạ nên trong nhà hoàn toàn không có người giúp việc, chỉ là, cách một tuần sẽ thuê người đến dọn vệ sinh một lần.
Vừa mở ra cửa lớn, Minh Triệt nhíu mày nhìn một cảnh trước mắt. Một cô gái có gương mặt trẻ con đáng yêu, mái tóc đen dài xõa xuống tận thắt lưng, cô mặc một chiếc áo ngủ trắng ngà càng khiến cơ thể trở nên gầy gò ốm yếu, tay cô ôm lấy một con gấu bông nhỏ mà tựa đầu vào sô pha ngủ. Dường như nghe thấy tiếng động, cô chậm rãi mở mắt nhìn hắn, ngọt ngào gọi.
"Chú, chú về rồi a... Cháu đợi chú đến tận bây giờ mới ngủ một chút đấy..."
Nếu như là lúc trước, nghe thấy lời này, Minh Triệt sẽ cảm thấy thương tiếc cho cô ta. Thế nhưng...
Lời này của Minh Tiểu Nhiên là trách hắn về trễ khiến cô ta ngủ không được thì phải...
Mắt thấy bàn tay cô đang càng di chuyển dần xuống dưới, hắn tức giận mà quát một tiếng, thanh âm ra khỏi cổ họng lại trở thành trầm thấp dụ hoặc.
"Đại thúc đây là dụ dỗ tôi đi?"
Cười nhẹ một tiếng, Hàn Giai Kỳ rất nghe lời mà dừng lại, nâng lên cằm của hắn, hôn xuống.
Môi hắn có chút lạnh nhưng lại rất mềm, bị cô hôn, thân thể hắn bỗng chốc cứng đờ. Cô đưa lưỡi liếm nhẹ cánh môi hắn, cạy hai môi ra mà đưa lưỡi càn quét trong khoang miệng hắn.
Ban đầu, hắn có chút ngây ngô bị động, lát sau lại bắt đầu đáp trả cùng lưỡi của cô day dưa, mạnh mẽ chiếm đoạt hôn cô đến ý loạn tình mê.
Cái tên bệnh kiều đáng ghét này, đã nghênh còn cự a...
Khi hai cơ thể vẫn còn đang nóng bỏng day dưa thì một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt không khí ám muội này...
Hàn Giai Kỳ hướng hắn cười cười gượng gạo một cái, trèo khỏi người hắn mà sang một bên nghe điện thoại.
Hắn nhíu mày nhìn cô, trong lòng có chút mất mát buồn bực không rõ tên, cảm giác này làm hắn rất khó chịu.
"Đại thúc, thành thật xin lỗi nha... tôi đang có chuyện gấp, có lẽ phải đi trước rồi. Anh tên gì a, nếu có rảnh, tôi sẽ tìm cách bồi thường cho anh..."
Cô tươi cười vô sỉ nhìn hắn, sau đó là nhận được một cái quay mặt lạnh lùng của hắn.
Lại nữa, lại là cái bộ dạng này rồi. Khóe miệng cô có chút co rút.
"Minh Triệt..."
Hắn im lặng một chút rồi nói, vành tai hiện lên một vệt đỏ khả nghi, bộ dạng một thiếu nữ đang yêu làm Hàn Giai Kỳ có chút buồn cười.
"Đại thúc, trước hết tự giải quyết đi a..."
Vừa nói, cô vừa "cởi trói" cho Minh Triệt, rất chân thành mà vỗ vai hắn.
"Nhưng mà, nếu anh có chướng ngại tâm lý mà không "cứng" được thì đến địa chỉ trên đây tìm tôi..." Tôi giúp anh xạ trị.
Câu cuối cùng cô đương nhiên sẽ không nói, nhét một tờ danh thiếp vào trong túi áo sơ mi hắn, ánh mắt cô lại như có như không nhìn về phía hạ thân hắn...
Ngươi nhất định không được bị ta chơi hỏng đâu...
Nhỏ hai giọt lệ trong lòng, Hàn Giai Kỳ trực tiếp hướng cửa đi đến. Cô lúc này thật sự rất gấp nha.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, hắn có chút uỷ khuất mà ngồi dậy bước vào nhà tắm.
Từng đợt, từng đợt nước lạnh xối vào da thịt khiến hắn tỉnh táo lại, dục hỏa trong cơ thể cũng dần lắng động đi. Mặc lại quần áo, Minh Triệt trả tiền khách sạn về nhà.
Chiếc xe Cadillac màu xanh đen chậm rãi lăn bánh trên con đường ngoại ô vắng vẻ, dừng lại trước một căn biệt thự vắng lặng âm u.
Minh Triệt bước xuống mở cổng mà lái xe vào, hắn thích yên tĩnh cùng không thích tiếp xúc với người lạ nên trong nhà hoàn toàn không có người giúp việc, chỉ là, cách một tuần sẽ thuê người đến dọn vệ sinh một lần.
Vừa mở ra cửa lớn, Minh Triệt nhíu mày nhìn một cảnh trước mắt. Một cô gái có gương mặt trẻ con đáng yêu, mái tóc đen dài xõa xuống tận thắt lưng, cô mặc một chiếc áo ngủ trắng ngà càng khiến cơ thể trở nên gầy gò ốm yếu, tay cô ôm lấy một con gấu bông nhỏ mà tựa đầu vào sô pha ngủ. Dường như nghe thấy tiếng động, cô chậm rãi mở mắt nhìn hắn, ngọt ngào gọi.
"Chú, chú về rồi a... Cháu đợi chú đến tận bây giờ mới ngủ một chút đấy..."
Nếu như là lúc trước, nghe thấy lời này, Minh Triệt sẽ cảm thấy thương tiếc cho cô ta. Thế nhưng...
Lời này của Minh Tiểu Nhiên là trách hắn về trễ khiến cô ta ngủ không được thì phải...
/4
|