Tề Tử Nhân mất hứng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tham cái gì? Đây hoàn toàn là sở thích, hơn nữa, ta thích kiếm tiền lien quan gì đến ngươi, ta cũng không quấy nhiễu gì ngươi, ngươi vội việc ngươi, ta đếm việc ta. Hừ hừ, nói cho ngươi hay, đừng đem việc ngươi té ngả đổ lên đầu ta, là do chính ngươi định lực không đủ, đừng hòng trừ tiền của ta.”
“OK,OK, ta không trừ tiền của ngươi, cứ đếm đi, ngươi cứ tha hồ đếm đi.” Đông Phương Hủ quay về phân tích xu hướng cổ phiếu, nhưng vẫn là nhịn không được, lại ngẩng đầu hỏi: “Ai, Tề Tử Nhân, ngươi không thích ta nói ngươi tham, hừ hừ, ta không tin, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy người khác cầm một đống tiền trong tay lại không đỏ mắt lên chắc?”
Tề Tử Nhân nhìn hắn một cái, nghiêm mặt nói: “Thứ nhất, bây giờ làm gì có ai ôm một đống tiền mà đi ngoài đường, thứ hai, mặc dù có lúc nhìn thấy trong TV người ta ràm rộ kiếm tiền, ta cũng đỏ mắt, nhưng là chưa từng có ý muốn đem tiền đoạt đi, cho nên, kì thật rat a không hề tham lam.”
Đông Phương Hủ cười nhạo một tiếng: “Ngươi không phải không muốn, mà là dẫu có muốn, cho dù đem TV đập ra cũng vô dụng a.”
“Không nói chuyện với ngươi.” Tề Tử Nhân giận dỗi trừng mắt với Đông Phương Hủ, lại đứng dậy cầm xấp tiền vỗ vỗ mông: “Không nói nữa, ta muốn đi ngủ, phòng của ta ở đâu?” Y vừa nhìn thấy Đông Phương Hủ bỗng lộ ra một tia cười quỷ dị, đã sợ đến mức vội vàng lui từng bước về phía sau: “Nói trước nha, ta sẽ không ở cùng phòng với ngươi, ngươi là tên đại sắc lang, nếu ngươi nói phòng khác không có giường, ta tình nguyện ngủ ở ghế sô pha.”
Tấm tắc, không nghĩ tới này tiền trinh nô cũng còn khôn khéo. Đông Phương Hủ đảo mắt một vòng, quên đi, nóng vội lại không ăn được nhiệt đậu hủ, huống chi kia căn bản là khối bã đậu (*), đến lúc lo gì không ăn được, căn bản không cần nóng vội. Nghĩ đến đây, hắn liền tùy tiện chỉ chỉ lên lầu, cười nói: “Phòng thứ hai bên phải, có cửa màu vàng ấy, cứ tự nhiên đi”
Tề Tử Nhân vừa lòng, vô cùng cao hứng bước lên lầu.
Đông Phương Hủ mỗi ngày đều khôgn đi ngủ trước mười một giờ, hắn có thực nhiều việc phải làm. Chờ xong hết việc, cũng đã gần mười một giờ mười lăm, hắn khép lại máy tính, đứng lên duỗi lưng một cái, lại vào phòng tắm sơ tẩy một lát, thay áo ngủ rồi mới đi lên lầu.
Nhìn thấy phòng Tề Tử Nhân vẫn còn sang đèn, Đông Phương Hủ âm thầm cười: “Nhiều người vậy, thế nhưng còn sợ tối, thật là…”
Hắn đẩy cửa ra nghĩ muốn cười nhạo một phen, kết quả lại trợn mắt há mồm chết đứng ngay tại cửa, trong phòng đèn đuốc sáng ngời, Tề Tử Nhân ngồi ngay giữa chiếc giường lớn, vẻ mặt hạnh phúc kiểm tiền.
“Ngươi, ngươi là quỷ a?” Đông Phương Hủ nhịn không được rống to, tự cổ chí kim, tiễn nô có tiếng hắn cũng nghe qua mấy người, cơ mà nếu so sánh với Tề Tử Nhân, chỉ sợ bọn họ sẽ xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào túi tiền luôn mất.
Xem ra Tề Tử Nhân cũng ý thức được mình đích xác phi thường quá phận, hắn cực kì uể oải đem tiền đặt dưới gối, ai oán trừng mắt nhìn Đông Phương Hủ: “Ngươi cho ta vui vẻ một chút khôgn được sao? Ta chưa từng có một lúc nhiều tiền như vậy, cho nên nhịn không được vẫn muốn đếm lại, như thế nào cũng không ngủ được, a a a a, xong đời rồi, ngày kia còn có luận văn phải giao a.” Hắn “bi thương” ngửa mặt lên trời kêu.
“Tự làm tự chịu” Đông Phương Hủ hoàn toàn chịu thua Tề Tử Nhân, không them để ý hắn nưac mà xoay người bước ra khỏi cửa, lại nghe Tề Tử Nhân bỗng nhiên hét lớn: “Đứng lại, Đông Phương Hủ, ha ha ha, ta vừa nhớ ra một việc nha.”
Đông Phương Hủ lại quay lại, trên mặt là nụ cười tự đắc: “Người bây giờ mới nhớ ra thành tích tiếng Anh của ta lợi hại nhất trường a? Bất quá, nếu muốn ta giúp, phí hỗ trợ là rất cao nga, để ta nghĩ xem phải thu của ngươi bao nhiêu tiền mới tốt, dù sao hai người chúng ta cũng xem như ở chung một phòng, có thể tính ngươi một ít tiện nghi…”
“Ngươi đang nói cái gì a, Đông Phương Hủ” Tề Tử Nhân lăng lăng ngắt lời người nào đó đang tự kỉ: “Ta là nhớ ra, ngươi còn thiếu ta mười đồng tiền a, vừa mới nãy ở trong bếp, ngươi đã nói sẽ cho ta thêm mười đồng a, khi nào đưa cho ta đươc?”
“Mười… mười đồng?” Đông Phương Hủ biểu tình giống như vừa bị đáng một gậy, liền vặn vẹo đứng lên: “Tề Tử Nhân, ngươi… ngươi này thần giữ của (1), ta nguyền rủa ngươi luận văn sẽ bị một điểm, đúng, tốt nhất là phải làm lại hết từ đầu”. Giận, giận thật a, hắn đường đường là Đông Phương Hủ, từ khi nào lại bị người ta bỏ qua triệt để như vậy.
Tề Tử Nhân ngơ ngác nhìn thằng kia đã muốn tức giận chạy đi, bỗng nhiên nhả xuống giường chỉ thẳng vào mặt hắn quát: “ Ta không có chọc giận ngươi, ngươi thế nhưng lại nguyền rủa ta độc ác như vậy, hừ hừ, ta cũng nói cho ngươi, lập tức đưa đây mười đồng, quá một giờ, không, là quá một phút ta liền lấy lời gấp đôi, cho ngươi hoàn toàn phá sản, sau đó toàn bộ tài sản sẽ là của ta.”
“Được, ngươi tiếp tục nằm mơ đi, ta muốn đi ngủ.” Đông Phương Hủ khôi phục phong độ tao nhã thường ngày: “Nhớ kĩ, Tề Tử Nhân, ta là bởi vì bát mì sợi kia, mới không thèm để ý ngươi đối chủ nhân ta có hành vi vô lễ như vậy, chỉ có nguyền rủa.” Hắn tiêu sái rời đi. Từ phía sau truyền đến thanh âm một cái gối bị quăng vào cửa bỏ mình, cùng với tiếng rống giận của Tề Tử Nhân: “Ngươi cũng nhớ cho kĩ, mì sợi kia là do ta làm, là ta.”
Cuối cùng bài luận văn của Tề Tử Nhân cũng được hoàn thành, nguyên nhân là do Đông Phương Hủ thật sự khôgn chịu được y mỗi buổi tối ở trước mặt mình vò đầu bứt tóc kêu rên: “Luận văn a luận văn, xong đời, xong đời rồi”. Nói tới nói lui, rốt cuộc đành phải tự nguyện giúp hắn một chút, đương nhiên cũng không hoàn toàn miễn phí, hắn lại được ăn tạc tương diện (2).
Bất quá, này thật sự không thể nói là cái gì báo đáp linh tinh, làm thức ăn theo khẩu vị của chủ nhân, là trách nhiệm của Tề Tử Nhân. Chẳng qua y thực sự là một kẻ hầu quá mức kiêu ngạo, tiền đã vào tay y liền không thể lấy lại, cũng không biết bị y giấu ở đâu, tự nhiên cũng chưa hề nói vì người hầu có thái độ ngạo mạn ác liệt mà trừ tiền.
Đông Phương Hủ cũng dùng tiền thưởng sau này để uy hiếp Tề Tử Nhân, nhưng hắn thực giận khi người kia chống nạnh, trong y như cái ấm trà, đối hắn cười to, nói cái gì mà y căn bản sẽ không ở đến một tháng, mà Đông Phương Hủ cũng sẽ không dễ dàng chịu được một tháng này. Như vậy có thể nhận định Tề Tử Nhân quả thực không hề sợ hãi, mà Đông Phương Hủ vì đồ ăn ngon mỗi ngày cũng chỉ hảo hảo chịu đựng sự ngạo mạn của tên kia.
Tựa như sáng sớm hôm nay, trời có đẹp đến cỡ nào thfi cũng là cuối tuần. Ngày cuối tuần của Đông Phương Hủ đều được dùng để ngủ, buổi sáng sẽ không thức dậy. Chính là hôm nay, Tề Tử Nhân đã sớm ở ngoài cửa, thanh âm mặc dù trong trẻo, nhưng cứ lải nhải mãi không thôi: “Đông Phương Hủ dậy thôi, chim choc dậy sớm mới có trùng ăn, ngủ sớm dậy sớm là tinh thần của thời đại…” Đông Phương Hủ càu nhàu trở mình, kéo chăn phủ đầu tiếp tục ngủ.
Nhưng mà thằng đang đứng ngoài cửa chắn chắn là muốn phá hắn, gọi mãi không được liền gào lên: “Binh sĩ nhỏ sáng sớm rời giường, mang giỏ thức ăn ra thị trường…” (3). Câu này là mang ca dao sửa lại, Đông Phương Hủ thực sự là nghe không nổi nữa, đành phải giận dỗi leo xuống giường, vùng vằng bước ra cửa (**).
Nhưng vừa mở cửa, một cỗ hương khí đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi khiến Đông Phương Hủ vội những lời ‘ân cần thăm hỏi’ mấy đời tổ tông Tề Tử Nhân thu cả lại. Hắn thậm chí có chút cảm động nhìn y: “Nguyên lai ngươi cố gắng gọi ta dậy chính là muốn cho ta ăn bữa sáng nóng sốt mỹ vị, đây là để báo đáp ta giúp ngươi viết luận văn sao? Thật sự không tồi a, không uổng công ta dốc hết tâm huyết giúp ngươi.”
Tề Tử Nhân một thân nhàn phục, thoạt nhìn thần thanh khí sảng nhưng lại giống những tia nắng mặt trời nhè nhẹ chiếu vào kia chói mắt.
Đông Phương Hủ nuốt nước miếng, căn bản là vì thức ăn trong tay Tề TỬ Nhân, hơn nữa còn vì người nào đó thoạt nhìn tựa hồ có chút ngon miệng. Bởi vì hai nguyên nhân quan trong này mà hôm nay hắn phá lệ dậy sớm cũng không còn giận dỗi, còn ngoan ngoãn đi rửa mặt, đánh răng, sau đó cũng một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi xuống bàn ăn.
Hai phiến bánh mì nường óng ánh vàng, trứng gà rán vàng rực rỡ thơm ngào ngạt, hai con cá tươi nướng sốt thơm ngon, như vậy cũng đủ cho Đông Phương Hủ bày ra bội phục tư thái mà chưa ai từng thấy qua.
“Ai, nếu ngươi không phải là học sinh, ta nhất định phải mời ngươi đến là đầu bếp ở khách sạn của ta, không, là bếp trưởng, hừ, mấy kẻ ăn hại đấy nấu nướng so với ngươi khả kém xa” Đông Phương Hủ thập phần vô lương tâm phê bình đầu bếp nhà hắn, mà câu nói vô ý này lại lập tức làm Tề Tử Nhân mở to hai mắt.
“Thật vậy chăng thật vậy chăng? Tiền lương nhiều ít? Cái kia tuy rằng ta phải học bài, nhưng là ta có thể lợi dụng thời gian rảnh đi làm thêm, không làm bếp trưởng cũng được…” Đông Phương Hủ đảo mắt một vòng, miếng cá nướng suýt nghẹn lại trong cổ họng.
“Ngươi đừng mơ, hiện tại chỉ cần nấu cơm ngon cho ta, là đã có tiền rồi” Hắn uống vội một ngụm nước, khinh khỉnh liếc y một cái, hoàn toàn chịu thua,
“Ta hỏi một câu, Cát Lang Đài (4) là gì của ngươi?” Ăn xong bữa sáng, Đông Phương Hủ lười biếng ngồi trên ghế nhìn Tề Tử Nhân rửa bát, trong lòng thỏa mãn và an ổn như chưa từng có, bất quá cũng không ảnh hưởng chuyến hắn thừa dịp rảnh rỗi trêu chọc Tề Tử Nhân.
“Cát Lang Đài? Đó là ai?” Tề Tử Nhân đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt phản ứng lại, ha hả cười vài tiếng: “Hắn a, muốn làm tôn tử của ta còn phải xem xét”
“Thôi đi, ta xem hắn mà làm tôn trọng (5) của nguoi cũng là bôi nhọ nề nếp gia phong Tề gia a”. Đông Phương Hủ cười cười, Tề Tử Nhân lại bĩu môi: “Ta đã tính là gì, ngươi khôgn biết ca ca ta, gặp rồi sẽ thấy ta kì thực là rất bình thường.”
“Cái gì, ngươi nói là còn có người yêu tiền hơn ngươi á? Ta thật không dám tưởng tượng” Đông Phương Hủ bày ra một bộ dáng nghi ngờ. Tề Tử Nhân cởi bỏ tạp dề, mang bát đũa xếp vào tủ, xoa xoa tay: “Ca ca ta rốt cuộc yêu tiền đến nhủ thế nào, ngươi phải tự mình nhận thức thôi, kia đã không phải chuyện ngôn ngữ có thể hình dung. Được rồi, không nói chuyện gia phong nhà ta nữa, ta gọi ngươi dậy là có chuyện quan trọng, hôm nay ta muốn dẫn thằng đại thiếu gia đến ngũ cốc còn không phân biệt được đi chợ, xem tôm cá thịt trứng, rau dưa gạo và mì, thuận tiện cho ngươi chi trả, đi đã không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Y nói xong còn tiện tay kéo Đông Phương Hủ đang còn đờ ra, khoác áo vào cho hắn, kiểm tra kĩ túi tiền, rồi kéo ta hắn bước ra cửa.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chú giải:
(1) thần giữ của: nghe kể là nhà giàu ngày xưa đào hầm chứa vàng bạc châu báu chi đó, chọn một trinh nữ cho ngậm trong miệng một củ sâm rồi chôn sống theo để canh giữ. Người vào nếu không đọc đúng mật khẩu (hay gì đó đại loại thế) sẽ bị thần vật chết. /Không biết có bản nào khác không…
(2) tạc tương diện: mì sợi, đã chú giải ở chương trước, đến chương này thấy lặp lại nhiều quá nên bạn đổi từ
(3) Nguyên văn [小小儿郎清早起床, 提着菜篮上市场] Tiểu tiểu nhân lang thanh tảo khởi sàng, đề trứ thái lam thượng thị trường
(4) Cát Lang Đài [葛郎台] là hình tượng nhân vật mang đặc điểm của giai cấp tư sản đời đầu, học thức không cao, giỏi tính toán; kinh doanh đất đai đúng phương pháp mà giàu có, mỗi lần đều tính toán cân nhắc chi li, sự nghiệp đầu cơ chưa có một lần thất bại. /Bạn tìm ra được thế này, còn sâu xa hơn nữa thì chịu rồi ^^”
(5) tôn tử: cháu, tôn trọng: chắt.
(*) =.= anh chê em là bã đậu lại còn cứ sáp vào *bĩu môi*
(**) cái này :”> QT ca ca dịch ra là anh í rất giận dữ, cơ mà tinh thần fangirl của bạn đã “lỡ tay” đổi lại thành giận dỗi cho nó thêm yêu đương
/15
|