Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 549: Bắt cóc (2)

/803



"Thập Tam công tử, đây cũng không phải là nơi ngươi nói đến là đến, đi là đi, đừng coi chúng ta như người chết được không." Người bị coi nhẹ thật lâu rất buồn bực nói.

"Ta không coi các ngươi như người chết, nếu là người chết thì trước đó ta cũng không cần phải chuẩn bị thứ kia." Diệp Lãng lắc đầu nói.

"?? Chuẩn bị cái gì vậy?" Mọi người khó hiểu.

"Thứ cho các ngươi an tâm ngủ gì đó!" Diệp Lãng hồi đáp.

Diệp Lãng vừa nói xong, đột nhiên chung quanh có vài tiếng pháo nổi lên, đúng vậy, là tiếng pháo, không phải tiếng nổ mạnh. Sau đó mọi người thấy chung quanh dâng lên một làn sương khói lãnh đạm, rất nhanh bao phủ toàn bộ Lý gia.

Từ số lượng sương khói có thể thấy rất số lượng khá khả quan, Diệp Lãng có thể bất tri bất giác sắp đặt nhiều luyện kim linh kiện như vậy.

Nếu ở ngoài Lý gia thì còn đỡ, dù sao cũng là bên ngoài, không phát hiện thì thôi nhưng lại ở trong Lý gia thì có điểm không thể nào nói nổi.

Mình có nhiều người như vậy mai phục ở đây, cơ sở ngầm nhiều đến thế mà ngay cả người khác bố trí nhiều đồ vật như vậy cũng không biết, điều này làm bọn họ cảm thấy khó có thể tưởng tượng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.

Nếu đặt luyện kim bom thì sao?

Nhất định là sẽ biến Lý gia thành bình địa, tất cả người và sự vật đều sẽ biến mất, chỉ còn sót lại một mảnh phế tích!

Mà hiện tại mọi người rất muốn biết làn sương khói này có tác dụng gì, chẳng lẽ đúng như Diệp Lãng nói là làm cho người ta ngủ sao?

Quả nhiên hiệu quả lập tức hiện ra, theo làn sương khuếch tán, những làn sương khói đi đến đâu, những người ở đó gần như lâm vào ngủ say ngay, quả thật là ngủ, không phải hôn mê.

Loại sương khói này là một loại thôi miên tễ thuốc, có thể làm cho người ta lăn ra ngủ trong thời gian rất ngắn!

Người thường thì hít vào một chút sẽ lâm vào giấc ngủ ngay, mà cao thủ thì có thể chống cự một chút, bất quá cũng không dài bao nhiêu. Cái loại tễ thuốc này có thể thôi miên tất cả những ai dưới Thiên cấp cao thủ, Địa Cấp thì có thể kiên trì thời gian khá dài nhưng thực lực cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút.

Đương nhiên cũng có thể tìm cách không hít khói vào, chỉ cần có thể làm được thì sẽ không có việc gì cả.

Có điều người làm được điểm này cũng không nhiều, mà đối với Diệp Lãng thì vậy đã đủ rồi, hắn chỉ cần giải quyết phần lớn, phần nhỏ còn lại cũng không cấu thành uy hiếp với hắn.

"? Sao ngươi biết chúng ta ở trong này?" Nhìn thủ hạ của mình từng đám từng đám ngã xuống, tuy còn lại đều là tinh anh nhưng tinh anh thì đã sao? Cũng bị ảnh hưởng không ít, cứ như vậy thì nhiệm vụ của mình khẳng định sẽ thất bại.

Thật sự không nghĩ đến mơ hồ Thập Tam công tử này lại khôn khéo đến vậy, cho đám người mình một đón nghiêm trọng!

Bọn họ có điểm hận vì sao lúc này Thập Tam công tử không tiếp tục mơ hồ đi, vì sao lại khôn khéo lên như vậy, có thể phát hiện những người của mình. Mà điều làm bọn họ không thể tưởng được là kỳ thật Diệp Lãng cũng không phát hiện sự tồn tại của họ, tuy rằng hắn đi tới tới lui lui ở trong.

"Ta không biết các ngươi ở trong này a, ta nào biết các ngươi cũng hư hỏng như vậy, ở trong này mai phục ta, chắc đều học từ Triệu Nhã Nhu ra chứ gì." Diệp Lãng thực trực tiếp trả lời.

Học từ Triệu Nhã Nhu? Không phải, là nàng hạ lệnh. Đám người Lý Thiên Quân xấu hổ, cũng chỉ có Diệp Lãng dám trực tiếp gọi tên Triệu Nhã Nhu như vậy, hơn nữa còn không sợ nàng phản cảm.

"Chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta ở đây?"

Diệp Lãng lắc đầu nói: "Không biết! Nếu biết thì ta sẽ không vào như vậy, ta sẽ đổi một phương thức khác, vụng trộm bắt cóc Lý Nguyệt."

"Nếu không biết thì sao ngươi còn sử dụng nhiều như vậy? Ngươi muốn đối phó ai?"

"Tất nhiên là người của Lý gia rồi, ta chuẩn bị làm cho toàn bộ Lý gia ngủ, sau đó mới xuất hiện. Bất quá vừa rồi Lý Nguyệt gọi ta, ta nhịn không được mới xuất hiện." Diệp Lãng nói.

"..."

Bây giờ những người đó càng thêm buồn bực, đáp án này làm họ buồn bực đến cực điểm, hóa ra mình bị "ngộ sát"!

"Xin lỗi, làm cho nó lan đến gần các ngươi, các ngươi chỉ cần ngủ một chút là tốt rồi, không có vấn đề gì cả." Diệp Lãng như hiểu được sự buồn bực của đối phương nên mở miệng an ủi, nhưng lời an ủi của hắn cơ hồ không có hiệu quả.

"..." Những người đó buồn bực nói, "Bây giờ không phải vấn đề là ngủ một giấc hay không, nếu Hoàng Thượng biết chúng ta thất bại, nổi giận thì không phải chúng ta có thể gánh vác."

"Thì ngươi cứ bảo Triệu Nhã Nhu đến tìm ta!" Diệp Lãng rất có nghĩa khí nói. Nguồn truyện:

/803

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status