Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 94: Du lịch (2)

/803



"Mặc kệ, các ngươi nói gì thì nói ta đều đi ra ngoài chơi cả, đi một mình, không ai được đi theo!" Diệp Lãng đưa ra thêm một câu làm mọi người thêm phản đối...

"Một mình? Không thể! Tuyệt đối không thể! Ngươi nghĩ cũng không nên nghĩ tới!"

"Mặc kệ các ngươi, đến lúc đó ta trốn đi xem các ngươi có ngăn được không." Diệp Lãng thoải mái nói.

"..."

Lời của hắn làm mọi người không nói được lời, ai cũng tin là chỉ cần Diệp Lãng muốn đi, bọn họ muốn ngăn cũng không được, Diệp Lãng mất tích vô số lần là minh chứng tốt nhất cho đạo lý này.

"Được rồi, ta đồng ý cho ngươi đi, bất quá ngươi phải thời khắc giữ liên hệ với chúng ta."

Cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng thôi, như vậy ít nhất có thể có được tin tức của hắn, không đến nỗi cái gì cũng không biết, bị người ta bắt cóc cũng không hay...

"Cái này không thành vấn đề, nếu như ta nhớ..." Diệp Lãng gật đầu đáp ứng, có điều không khác với nói không bao nhiêu...

"..."

"Đứa con, nơi đầu tiên ngươi đi là chỗ nào?" Long An Kỳ đột nhiên hỏi Diệp Lãng, trong lòng nàng đã có một cái đáp án, tin rằng Diệp Lãng nhất định sẽ đến đó đầu tiên.

"Bộ Lạc Hổ tộc." Diệp Lãng hồi đáp.

"..., ta biết ngay ngươi sẽ đến đó, ngươi muốn tìm Hổ Nữ của ngươi mà." Quả nhiên không ngoài dự đoán, tiểu tử này vẫn thích nhất là Thái Nhã kia.

"Diệp Lãng, về thử luyện..." Một thanh âm êm ái vang lên.

"Thử luyện cái đầu ngươi, đừng phiền ta nữa! Ai nói chuyện thử luyện với ta ta sẽ xử lý kẻ ấy!" Diệp Lãng thực sự ức chế. Mấy hôm nay hắn bị cái từ này làm phiền chết đi được, cho nên khi có người nói từ này với hắn, hắn chẳng chút suy nghĩ mà phát hỏa.

Mà sau khi hắn nói, Chân Tiểu Yên ở bên cạnh kéo kéo hắn...

"Làm gì đấy?" Diệp Lãng tức giận nhìn Chân Tiểu Yên hỏi.

Chân Tiểu Yên chỉa chỉa về phía trước, ý bảo Diệp Lãng nên nhìn rõ ràng trước đã.

"Ách..." Khi Diệp Lãng nhìn thấy mỹ nữ lão sư trên bục giảng, toàn bộ phòng học đều ngơ ngác nhìn về phía Diệp Lãng.

Có một vài người lộ ra ánh mắt bội phục - thật sự ngưu, ngay cả nàng cũng dám chống đối!

Mà có vài người lộ ra ánh mắt thương hại, tâm cười ha hả, ngươi xong đời rồi!

Đây là trong phòng học, mà người hỏi Diệp Lãng không phải ai khác mà là đạo sư lớp hắn, nói cách khác, Diệp Lãng làm trò trước mặt mọi người, trực tiếp "đớp lại" đạo sư "kính yêu" của bọn hắn.

"Ngươi! Đi ra ngoài cho ta!" Đạo sư mỹ nữ nghiến răng, hung hăng nói.

"Thực xin lỗi, mấy ngày nay bị thứ này làm phiền quá, bất quá ta vẫn muốn nói thêm một lần nữa, ta không tham gia thử luyện." Diệp Lãng tỏ vẻ xin lỗi xong, lại xác minh lập trường của mình một lần nữa rồi đi ra ngoài.

Mỹ nữ đạo sư không nói lời nào, mà nguyên bản Chân Tiểu Yên cũng muốn cùng ra ngoài, nhưng ngẫm lại thôi từ bỏ, Diệp Lãng thường xuyên mơ mơ hồ hồ như vậy, thường xuyên bị đạo sư phạt.

Những người khác có lẽ sẽ cho Diệp Lãng mặt mũi, mà vị mỹ nữ đạo sư này lại không chút khách khí, nàng đối xử với đệ tử luôn bình đẳng như nhau, sẽ không phân biệt đối xử vì thân phận hay địa vị gì cả.

Sau khi Diệp Lãng ra ngoài, mỹ nữ đạo sư tiếp tục giảng bài, mà trong lòng của nàng thực tức giận, mình vốn vì hắn tốt mà thôi, muốn cho hắn trở nên nổi bật, kết quả lại bị hắn mắng...

Hừ, không bao giờ... quản hắn nữa!!

Về phần Diệp Lãng, sau khi hắn ra ngoài, đứng một hồi ngoài cửa liền nghĩ đến một nơi, vì vậy nhích người về phía đấy -

Đồ Thư Quán!

Biển học vô bờ, cho dù Diệp Lãng có "kỹ năng" gặp qua không quên, nhớ kỹ những sách đã đọc, nhưng cứ xem lại một lần lại ngộ ra thêm nhiều điều mới mẻ, đọc sách cũng không phải chỉ dựa vào trí nhớ không.

Mà sách Diệp Lãng đọc tự nhiên cũng là những sách hắn có hứng thú, sẽ không vô duyên vô cớ đi nhìn những bộ sách nào không hề có giá trị với hắn.

Bây giờ hắn cần xem một ít sách để tham khảo, để chuẩn bị tốt kế hoạch du lịch của hắn!

Kỳ thật nếu không bị người khắc nhắc nhở liên tục thì năm sau Diệp Lãng mới chuẩn bị, nguyên bản hắn tính là năm sau mới bắt đầu đi, đương nhiên bây giờ cũng không có thay đổi nhiều lắm.

Hắn muốn hoàn thành lễ trưởng thành trước, sau đó lại chờ hết năm, lại đúng giờ đấy ra ngoài đi mỗi nơi một chút!

Mà chuyến đi này của hắn vẻn vẹn là du lịch mà thôi, không phải mạo hiểm gì cả. Hắn sẽ không đi làm chuyện nhàm chán mà nguy hiểm như vậy, hắn chỉ muốn nơi nơi tiêu tiền một chút mà thôi, chuyện nguy hiểm hay là cứ để những người chuyên nghiệp làm đi.

Bây giờ hắn muốn biết qua một chút những nơi nào nổi danh thú vị nhất, có tính đại biểu nhất. Những thứ này trước kia hắn trực tiếp xem nhẹ, đương nhiên là vì không có thời gian xem mà thôi.

"Thập Tam thiếu gia, ngươi lại bị lão sư đuổi ra ngoài à?" Vừa vào Đồ Thư Quán Diệp Lãng đã đụng người quen rồi, đây là người hắn thường xuyên gặp được ở Đồ Thư Quán, tuổi cũng xấp sỉ Diệp Lãng.

"Ừ, ngươi cũng giống ta à?" Diệp Lãng gật gật đầu, sau đó thuận miệng hỏi một câu.

"Không phải, ta chủ động yêu cầu." Thiếu niên kia thực tự hào nói.

"Không thể không nói ngươi thật đáng khinh bỉ, còn bày đặt chủ động yêu cầu..." Diệp Lãng thực không khách khí nói.

"Như nhau như nhau cả..." Thiếu niên kia mặt không đỏ tâm không nhảy, bình tĩnh trả lời.

"Đọc sách của ngươi đi, à, đúng rồi, ngươi có biết sách về địa lý nhân văn của đại lục nằm ở đâu không?" Diệp Lãng đang muốn chấm dứt tranh cãi, đột nhiên nhớ đến thiếu niên này là "nhân sĩ nằm vùng" quen thuộc nhất ở đây, cho dù quản lý viên cũng không hiểu biết về sách ở đây hơn hắn.

Thiếu niên này cơ hồ ngày nào cũng ngâm mình trong Đồ Thư Quán, kể cả ngày nghỉ, dùng mỹ danh là vì chuẩn bị cho công việc sau này, công việc gì? Đọc tiếp sẽ rõ!

"Địa lý nhân văn? Ngươi muốn làm cái gì? Có phải muốn học theo người ta ra ngoài mạo hiểm xông xáo không?" Thiếu niên kia lập tức đoán ra ý định của Diệp Lãng.

"Ngươi đoán đúng một nửa, ta muốn đi du lịch chơi, không phải đi mạo hiểm!" Diệp Lãng cười nói.

Thiếu niên kia nhìn nhìn Diệp Lãng, sau đó hoài nghi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ở đây không thể bại gia được nên phóng mắt ra toàn đại lục?"

"Ồ, không hổ là người nhiều mưu trí nhất thư quán này, đoán phát trúng ngay." Diệp Lãng nói.

"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không phải là Đồ Thư Quán này, là đế quốc, không, là người nhiều mưu trí nhất toàn bộ đại lục trong tương lai." Thiếu niên rất tự hào nói đến mục tiêu cao nhất của rất nhiều người.

"Chính ngươi cũng nói là tương lai còn gì, bây giờ chỉ là Đồ Thư Quán này mà thôi. Đừng nói nhảm nữa, mau nói cho ta biết sách này ở đâu?" Diệp Lãng không thèm nhìn thiếu niên kia.

".... ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ..."

"Ở đâu?"

"Ở kia.."

"Cám ơn!"

"..."

Diệp Lãng rất nhanh tìm đến sách mình cần, ngồi ở một bên đọc, bảo trì sự yên lặng của thư quán chỉ có vài ba người này.

Diệp Lãng cũng không phát giác đằng trước mình còn một người nữa, hoặc là hắn cũng đã quen ngồi cùng người khác một chỗ đọc sách rồi, cũng không gây trở ngại gì đến nhau nên cũng không có lưu ý người đằng trước là ai.

Mà khi hắn đang đọc sách, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí có chút sát khí, hắn ngẩng đầu lên...

/803

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status