“Hừ, việc em biết không ít đâu! Ví dụ như…” Vận Nhi lơ đễnh trề môi, học theo thần thái của anh khi nói chuyện sáng nay, ánh mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, cuối cùng mặt lại đỏ bừng lên, không nói nên lời.
“Ví dụ như cái gì hả? Vợ yêu!” Âu Thừa rất thích vẻ măt muốn nói lại thôi của cô, tâm trạng tốt bèn nói đùa với cô, hơi thở ấm ấp kề bên tai cô quát lớn: “Ví dụ như, trên người anh có chi tiết nào đặc thù? Phải không?”
“Dở hơi ah!” Vận Nhi nhanh chóng đẩy khuôn mặt tuấn tú đang lại gần ra, bưng mặt mắc cỡ chạy ra ngoài.
Vận Nhi không nghĩ rằng Âu Thừa Duẫn sẽ đưa cô đến tập đoàn SK, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bước vào nơi này nữa, không ngờ nhanh như vây, cô lại đến đây. Lần trước đến, cô mang theo tâm trạng quyết tâm dứt khoát, thề không dao động. Nhưng bây giờ, quan hệ của bọn họ đã có chuyển biến lớn, làm cho cô có chút thấp thỏm bất an.
“Anh cần giao chút việc cho nhân viên, ngày mai sẽ nghỉ để đi cùng em!” Khi Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi cùng nhau đi vào đại sảnh, nhóm nhân viên hướng ánh mắt mang theo tò mò và hâm mộ về phía Vận Nhi, vị phu nhân tổng giám đốc thanh thuần lại khiêm tốn này có vẻ rất được tổng giám đốc của bọn họ coi trọng.
“Nếu công việc của anh bận rộn, thì không phải vì em mà nghỉ làm đâu!” Vận Nhi biết anh là người toàn tâm toàn ý cho công việc, chỉ cần phần tâm ý này của anh, cô cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Em mới là quan trọng, chứ tiền biết kiếm thế nào là đủ!” Âu Thừa Duẫn đặt một nụ hôn lên trán cô.
Đến tầng chín mươi chín, Âu Thừa Duẫn rất tự nhiên nắm tay cô đi vào văn phòng, cởi ra áo véc trên người, Vận Nhi cũng rất tự giác nhận chiếc áo từ tay anh, vừa vặn gặp Tín gõ cửa tiến vào.
Anh ta nhìn Vận Nhi gật đầu tỏ ý chào hỏi, rồi quay sang báo cáo công việc với Âu Thừa Duẫn.
Âu Thừa Duẫn bắt đầu phân phó công việc mấy ngày kế tiếp cho Tín, để anh ta toàn quyền xử lý và ký một số giấy tờ quan trọng, sau đó nói: “Đúng rồi, cổ phần công ty Phạm thị lần trước ta thu mua, bây giờ bán ra toàn bộ, bán cho Phạm Vĩ Hoa với giá thấp, anh đi thu xếp đi.”
“Ah, bảo Vu Nhuế đi vào!” Vận Nhi ngắm thần sắc Âu Thừa Duẫn tự nhiên, tiêu sái, phóng khoáng khi ký giấy tờ, cảm thấy thật mê người, bất tri bất giác mà nhìn anh bận rộn, đã hai giờ trôi qua.
“Có mệt không?” Âu Thừa Duẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô ngồi im lặng ở bên cạnh, lật vài trang tạp chí, cảm giác có chút nhàm chán.
Vận nhi lắc đầu, đứng dậy đi đến bên anh, Âu Thừa Duẫn rất tự nhiên kéo cô ngồi xuống đùi mình, da thịt hai người cọ sát, cảm giác có chút nóng bỏng.
“Còn phải đợi một lát nữa, em có muốn sang phòng nghỉ ngủ không?” Trong văn phòng của Âu Thừa Duẫn có thiết kế phòng nghỉ riêng biệt, anh chỉ vào phòng bên cạnh hỏi Vận Nhi.
“Vâng, anh làm việc đi!” Vận Nhi gật đầu, cô không muốn anh vì mình mà không chú tâm làm việc được, định đứng dậy đi vào phòng nghỉ.
Âu Thừa Duẫn lại ôm cô không chịu buông ra, nổi lên tính trẻ con, đưa mặt mình đến trước mặt cô. Nghe được tiếng đập cửa, Vận Nhi muốn tránh theo bản năng, nhưng Âu Thừa Duẫn lại lấy tay giữ đầu cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.
d.d.lqd.
Cùng lúc đó Vu Nhuế tiến vào. Mặt Vận Nhi đỏ bừng lên, giận dữ trừng mắt nhìn anh, mặt Âu Thừa Duẫn vẫn không đổi sắc, dung ánh mắt âu yếm như muốn nhấn chìm người đối diện trong biển mật mà nhìn cô, hoàn toàn không nhận thức được việc mình làm vừa rồi có gì không ổn.
Vu Nhuế coi như không thấy việc vừa phát sinh, đứng ở một bên chờ Âu Thừa Duẫn ra lệnh.
“Em không quấy rầy anh nữa, anh làm việc đi!” Vận Nhi gỡ bàn tay đang đặt ở hông mình ra, đi như chạy trốn vào phòng nghỉ, cô có thể tưởng tượng hiên tại mặt mình đỏ như thế nào. Âu Thừa Duẫn đáng ghét, toàn chẳng phân biệt trường hợp mà hôn cô. Có điều, với việc thân mật như vậy, hình như cô không hề bài xích.
“Tôi muốn ra ngoài vài ngày, chuyện công ty tôi đã giao cho trợ lý Tín, còn nếu có việc quan trọng thì chờ khi nào tôi trở về sẽ giải quyết!” Ngón tay Âu Thừa Duẫn gõ bàn, giọng điệu máy móc nói với Vu Nhuế.
“Tôi đã rõ, tổng giám đốc!” Vu Nhuế cố ý bỏ qua sự hoảng loạn trong lòng, trên mặt cô vẫn luôn là vẻ mặt chuyên nghiệp. Ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, nói chuyện đều là giải quyết việc chung mà thôi.
“Còn nữa, giúp tôi chuyển quyền sở hữu của đảo Ngàn Sao ở khu tây cho Tô Vận Nhi và chuẩn bị một chiếc du thuyền, ngày mai tôi cần dùng!”
“Tổng giám đốc muốn ra đảo nghỉ ngơi sao?” Vu Nhuế không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng. Hòn đảo kia được mua cách đây vài năm, có giá trị hàng trăm ngàn vạn, vậy mà dễ dàng chuyển quyền sở hữu cho Tô Vận Nhi, cô ta không thể không thừa nhận, vị trí của Tô Vận Nhi trong lòng tổng giám đốc là không thể dao động.
“Đúng vậy, còn chuyện này giao cho Tín đi làm, cô có thể ra ngoài!” Âu Thừa Duẫn giương mắt liếc Vu Nhuế một cái. Vu Nhuế đột nhiên bị ánh mắt thâm trầm của anh dọa sợ, trên mặt hiện lên chút kinh hoàng, Âu Thừa Duẫn vốn không thích thư ký nhiều chuyện, cô ta lấy lại bình tĩnh, trên mặt bình thản, gật đầu đáp: “Tôi đã rõ, Tổng giám đốc!” rồi đi ra ngoài.
“Xong việc rồi hả anh?” Căn bản Vận nhi không ngủ, chỉ mơ mơ màng màng, nên nghe được tiếng bước chân cô liền tỉnh.
Thiết kế phòng làm việc này cùng thư phòng ở Âu Viên khá giống nhau, có thể thấy, anh là một người rất biết cách hưởng thụ, về phương diện này anh rất giống Tô Thượng Đông. Cô ngồi trên chiếc giường rất thoải mái, giống như chiếc giường ở Âu Viên vậy. Âu Thừa Duẫn đi đến chỗ cô, cúi người, ngón tay xuyên qua mái tóc cô, “Còn buồn ngủ không?”
“Căn bản là em không ngủ được!” Vận Nhi cẩn thận đem tóc mình ra khỏi tay anh, thật là kỳ lạ, anh có vẻ rất thích vuốt tóc cô.
“Vì anh không ở bên cạnh em ah?” Âu Thừa Duẫn ngồi xuống bên người cô và hỏi, ánh mắt nhìn cô mang theo vẻ trêu tức.
“Đương nhiên không phải!” Vận Nhi trả lời quá nhanh, đến khi nhìn gương mặt tươi cười, tỏ vẻ đã đạt được mục đích của anh mới nhận ra mình lại mắc bẫy.
“Được rồi, tối nay sẽ kiểm chứng lời này của em, giờ chúng ta đi thôi!” Âu Thừa Duẫn điểm nhẹ mũi cô, khẽ nói. Vận Nhi nghe được lời nói ám muội của anh, lại càng cảm thấy khẩn trương. Buổi tối, anh muốn làm cái gì?
[d.d.lqd.
Cô muốn cùng anh duy trì khoảng cách an toàn, mà Âu Thừa Duẫn lại càng được voi đòi tiên mà xuống tay với cô. Vận Nhi sức yếu không chống lại được, tức giận dẫm chân anh một cái, cười trộm chạy ra ngoài. Hôm nay đi giày cao gót thật là một sự lựa chọn đúng đắn.
“Buổi tối em muốn ăn gì?” Âu Thừa Duẫn cũng không tức giận, đi nhanh đuổi theo cô, ra bãi đỗ xe lấy xe, lại chở cô đến khu phố buôn bán tấp nập.
“Tùy anh, em không kén chọn! Anh ăn gì thì em ăn đó!” Vận Nhi tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến thời gian ở cùng nhau của cô và Âu Thừa Duẫn không nhiều, lại càng thấy quý trọng hiện tại.
“Em biết anh muốn ăn gì sao?” Âu Thừa Duẫn đã dừng xe, mặt kề sát mặt Vận Nhi, nhìn đôi mắt vô tội của cô, tự nhiên Âu Thừa Duẫn có cảm giác muốn phạm tội, “Anh muốn ăn nhất chính là em!”
“Ví dụ như cái gì hả? Vợ yêu!” Âu Thừa rất thích vẻ măt muốn nói lại thôi của cô, tâm trạng tốt bèn nói đùa với cô, hơi thở ấm ấp kề bên tai cô quát lớn: “Ví dụ như, trên người anh có chi tiết nào đặc thù? Phải không?”
“Dở hơi ah!” Vận Nhi nhanh chóng đẩy khuôn mặt tuấn tú đang lại gần ra, bưng mặt mắc cỡ chạy ra ngoài.
Vận Nhi không nghĩ rằng Âu Thừa Duẫn sẽ đưa cô đến tập đoàn SK, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bước vào nơi này nữa, không ngờ nhanh như vây, cô lại đến đây. Lần trước đến, cô mang theo tâm trạng quyết tâm dứt khoát, thề không dao động. Nhưng bây giờ, quan hệ của bọn họ đã có chuyển biến lớn, làm cho cô có chút thấp thỏm bất an.
“Anh cần giao chút việc cho nhân viên, ngày mai sẽ nghỉ để đi cùng em!” Khi Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi cùng nhau đi vào đại sảnh, nhóm nhân viên hướng ánh mắt mang theo tò mò và hâm mộ về phía Vận Nhi, vị phu nhân tổng giám đốc thanh thuần lại khiêm tốn này có vẻ rất được tổng giám đốc của bọn họ coi trọng.
“Nếu công việc của anh bận rộn, thì không phải vì em mà nghỉ làm đâu!” Vận Nhi biết anh là người toàn tâm toàn ý cho công việc, chỉ cần phần tâm ý này của anh, cô cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Em mới là quan trọng, chứ tiền biết kiếm thế nào là đủ!” Âu Thừa Duẫn đặt một nụ hôn lên trán cô.
Đến tầng chín mươi chín, Âu Thừa Duẫn rất tự nhiên nắm tay cô đi vào văn phòng, cởi ra áo véc trên người, Vận Nhi cũng rất tự giác nhận chiếc áo từ tay anh, vừa vặn gặp Tín gõ cửa tiến vào.
Anh ta nhìn Vận Nhi gật đầu tỏ ý chào hỏi, rồi quay sang báo cáo công việc với Âu Thừa Duẫn.
Âu Thừa Duẫn bắt đầu phân phó công việc mấy ngày kế tiếp cho Tín, để anh ta toàn quyền xử lý và ký một số giấy tờ quan trọng, sau đó nói: “Đúng rồi, cổ phần công ty Phạm thị lần trước ta thu mua, bây giờ bán ra toàn bộ, bán cho Phạm Vĩ Hoa với giá thấp, anh đi thu xếp đi.”
“Ah, bảo Vu Nhuế đi vào!” Vận Nhi ngắm thần sắc Âu Thừa Duẫn tự nhiên, tiêu sái, phóng khoáng khi ký giấy tờ, cảm thấy thật mê người, bất tri bất giác mà nhìn anh bận rộn, đã hai giờ trôi qua.
“Có mệt không?” Âu Thừa Duẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô ngồi im lặng ở bên cạnh, lật vài trang tạp chí, cảm giác có chút nhàm chán.
Vận nhi lắc đầu, đứng dậy đi đến bên anh, Âu Thừa Duẫn rất tự nhiên kéo cô ngồi xuống đùi mình, da thịt hai người cọ sát, cảm giác có chút nóng bỏng.
“Còn phải đợi một lát nữa, em có muốn sang phòng nghỉ ngủ không?” Trong văn phòng của Âu Thừa Duẫn có thiết kế phòng nghỉ riêng biệt, anh chỉ vào phòng bên cạnh hỏi Vận Nhi.
“Vâng, anh làm việc đi!” Vận Nhi gật đầu, cô không muốn anh vì mình mà không chú tâm làm việc được, định đứng dậy đi vào phòng nghỉ.
Âu Thừa Duẫn lại ôm cô không chịu buông ra, nổi lên tính trẻ con, đưa mặt mình đến trước mặt cô. Nghe được tiếng đập cửa, Vận Nhi muốn tránh theo bản năng, nhưng Âu Thừa Duẫn lại lấy tay giữ đầu cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.
d.d.lqd.
Cùng lúc đó Vu Nhuế tiến vào. Mặt Vận Nhi đỏ bừng lên, giận dữ trừng mắt nhìn anh, mặt Âu Thừa Duẫn vẫn không đổi sắc, dung ánh mắt âu yếm như muốn nhấn chìm người đối diện trong biển mật mà nhìn cô, hoàn toàn không nhận thức được việc mình làm vừa rồi có gì không ổn.
Vu Nhuế coi như không thấy việc vừa phát sinh, đứng ở một bên chờ Âu Thừa Duẫn ra lệnh.
“Em không quấy rầy anh nữa, anh làm việc đi!” Vận Nhi gỡ bàn tay đang đặt ở hông mình ra, đi như chạy trốn vào phòng nghỉ, cô có thể tưởng tượng hiên tại mặt mình đỏ như thế nào. Âu Thừa Duẫn đáng ghét, toàn chẳng phân biệt trường hợp mà hôn cô. Có điều, với việc thân mật như vậy, hình như cô không hề bài xích.
“Tôi muốn ra ngoài vài ngày, chuyện công ty tôi đã giao cho trợ lý Tín, còn nếu có việc quan trọng thì chờ khi nào tôi trở về sẽ giải quyết!” Ngón tay Âu Thừa Duẫn gõ bàn, giọng điệu máy móc nói với Vu Nhuế.
“Tôi đã rõ, tổng giám đốc!” Vu Nhuế cố ý bỏ qua sự hoảng loạn trong lòng, trên mặt cô vẫn luôn là vẻ mặt chuyên nghiệp. Ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, nói chuyện đều là giải quyết việc chung mà thôi.
“Còn nữa, giúp tôi chuyển quyền sở hữu của đảo Ngàn Sao ở khu tây cho Tô Vận Nhi và chuẩn bị một chiếc du thuyền, ngày mai tôi cần dùng!”
“Tổng giám đốc muốn ra đảo nghỉ ngơi sao?” Vu Nhuế không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng. Hòn đảo kia được mua cách đây vài năm, có giá trị hàng trăm ngàn vạn, vậy mà dễ dàng chuyển quyền sở hữu cho Tô Vận Nhi, cô ta không thể không thừa nhận, vị trí của Tô Vận Nhi trong lòng tổng giám đốc là không thể dao động.
“Đúng vậy, còn chuyện này giao cho Tín đi làm, cô có thể ra ngoài!” Âu Thừa Duẫn giương mắt liếc Vu Nhuế một cái. Vu Nhuế đột nhiên bị ánh mắt thâm trầm của anh dọa sợ, trên mặt hiện lên chút kinh hoàng, Âu Thừa Duẫn vốn không thích thư ký nhiều chuyện, cô ta lấy lại bình tĩnh, trên mặt bình thản, gật đầu đáp: “Tôi đã rõ, Tổng giám đốc!” rồi đi ra ngoài.
“Xong việc rồi hả anh?” Căn bản Vận nhi không ngủ, chỉ mơ mơ màng màng, nên nghe được tiếng bước chân cô liền tỉnh.
Thiết kế phòng làm việc này cùng thư phòng ở Âu Viên khá giống nhau, có thể thấy, anh là một người rất biết cách hưởng thụ, về phương diện này anh rất giống Tô Thượng Đông. Cô ngồi trên chiếc giường rất thoải mái, giống như chiếc giường ở Âu Viên vậy. Âu Thừa Duẫn đi đến chỗ cô, cúi người, ngón tay xuyên qua mái tóc cô, “Còn buồn ngủ không?”
“Căn bản là em không ngủ được!” Vận Nhi cẩn thận đem tóc mình ra khỏi tay anh, thật là kỳ lạ, anh có vẻ rất thích vuốt tóc cô.
“Vì anh không ở bên cạnh em ah?” Âu Thừa Duẫn ngồi xuống bên người cô và hỏi, ánh mắt nhìn cô mang theo vẻ trêu tức.
“Đương nhiên không phải!” Vận Nhi trả lời quá nhanh, đến khi nhìn gương mặt tươi cười, tỏ vẻ đã đạt được mục đích của anh mới nhận ra mình lại mắc bẫy.
“Được rồi, tối nay sẽ kiểm chứng lời này của em, giờ chúng ta đi thôi!” Âu Thừa Duẫn điểm nhẹ mũi cô, khẽ nói. Vận Nhi nghe được lời nói ám muội của anh, lại càng cảm thấy khẩn trương. Buổi tối, anh muốn làm cái gì?
[d.d.lqd.
Cô muốn cùng anh duy trì khoảng cách an toàn, mà Âu Thừa Duẫn lại càng được voi đòi tiên mà xuống tay với cô. Vận Nhi sức yếu không chống lại được, tức giận dẫm chân anh một cái, cười trộm chạy ra ngoài. Hôm nay đi giày cao gót thật là một sự lựa chọn đúng đắn.
“Buổi tối em muốn ăn gì?” Âu Thừa Duẫn cũng không tức giận, đi nhanh đuổi theo cô, ra bãi đỗ xe lấy xe, lại chở cô đến khu phố buôn bán tấp nập.
“Tùy anh, em không kén chọn! Anh ăn gì thì em ăn đó!” Vận Nhi tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến thời gian ở cùng nhau của cô và Âu Thừa Duẫn không nhiều, lại càng thấy quý trọng hiện tại.
“Em biết anh muốn ăn gì sao?” Âu Thừa Duẫn đã dừng xe, mặt kề sát mặt Vận Nhi, nhìn đôi mắt vô tội của cô, tự nhiên Âu Thừa Duẫn có cảm giác muốn phạm tội, “Anh muốn ăn nhất chính là em!”
/260
|