Vẫn là gian phòng cô từng ở, tất cả trang sức cũng không thay đổi, thậm chí ngay cả giường đệm cũng không khác, chẳng qua do Vận Nhi trở lại mới đổi lại đệm chăn mới. Vận Nhi chú ý tới Tô Thượng Đông vẫn luôn nhìn chằm chằm cổ của cô, bởi vì cô mặc nhiều quần áo, cũng không nhìn ra cô có đeo dây chuyền anh từng tặng hay không, thật ra ngay từ lúc cô rời đi, cô đã tháo xuống.
Bởi vì chứa nhiều tình yêu như vậy, cô không chịu nổi.
Ngón tay Vận Nhi lướt qua bàn và ghế dựa, ngón tay dừng lại ở ngăn kéo thứ nhất bên phải tủ đầu giường. Cô đột nhiên nhớ ra ngày rời đi, hình như cô khóa điện thoại di động mà Âu Thừa Duẫn đưa cho cô ở bên trong.
Vẫn là điện thoại di động mới màu trắng, cô còn nhớ rõ điện thoại của anh là màu đen, là đôi điện thoại tình lữ, cho tới bây giờ cô vẫn không cho rằng, Âu Thừa Duẫn cũng sẽ làm ra hành động tinh tế như vậy.
Nằm trong phòng khắp nơi tràn đầy mùi thơm ngát, Vận Nhi nặng nề nhắm hai mắt, cho nên không phát hiện, giữa đêm khuya một bóng đen cao lớn thâm tình mà thiết tha chăm chú nhìn cô, chỉ sợ nháy mắt sẽ không thấy cô nữa!
Ngày thứ hai Tô Thượng Đông không đến công ty, buổi trưa lái xe đưa cô trở lại nhà họ Tô.
Không nhớ rõ đã bao lâu không trở lại nhà này, Vận Nhi có chút thấp thỏm đi sau lưng Tô Thượng Đông, anh cả đã nói với cha cô sẽ trở về, trong lúc bất chợt cảm giác cô không thuộc về nhà này, ngay cả về nhà cũng phải trở nên cẩn thận.
"Thiếu gia cùng Tam tiểu thư trở lại!" Trong nhà quản gia thấy Vận Nhi và Tô Thượng Đông cùng xuất hiện thì cười nhìn về phía Vận Nhi.
Vận Nhi gật đầu, đi theo Tô Thượng Đông tiến vào phòng khách, Tô Viễn Hành đang ngồi ở ghế salon đưa lưng về phía bọn họ.
Ân Huệ cũng ở đây, hai năm không thấy cô, xem ra khí sắc đã khá hơn nhiều so với hai năm trước, chẳng qua một đầu tóc quăn lúc trước được cô uốn thành tóc thẳng, mềm mại rủ trên vai, cũng nhiều thêm hơi thở điềm tĩnh.
Vận Nhi nhìn ánh mắt đối diện Ân Huệ, hô hấp cứng lại ——
Âu Thừa Duẫn?
Anh tại sao lại ở đây?
Lúc từ bên ngoài tiến vào biệt thự không thấy xe Bentley màu bạc của anh, mà chỉ có một xe Ferrari bạc, cô không nghĩtới sẽ là anh!
"Vận Nhi trở lại?" Hạ Uyển Như vừa xuống tầng, thấy đầu tiên là bóng dáng đứng ở trong phòng khách thì hét lên một tiếng, sau đó Vận Nhi cảm thấy vài ánh mắt hướng tới cô, trong đó có một tầm mắt nóng rực, không cần nghĩ cũng biết là người nào.
"Mẹ!" Vận Nhi bị Hạ Uyển Như ôm chặt trong ngực, có chút nghẹn ngào, mẹ vẫn ấm áp như trước kia.
"Đứa nhỏ này, tại sao không nói một tiếng đã rời đi, không biết mẹ lo lắng sao?"
Hạ Uyển Như nhìn Vận Nhi gầy gò, vừa tức giận vừa thương tiếc, ban đầu biết cô biết được thân thế của mình, tâm Hạ Uyển Như liền bất an, đứa nhỏ đáng thương vẫn luôn được bà chăm sóc như con gái ruột, bà làm sao có thể không để ý tới cảm thụ của cô đây?
Cho nên lúc biết cô và Âu Thừa Duẫn ly hôn, vẫn luôn không có cảm tình với anh ta. Chẳng qua là ngại thân phận của anh, cũng không có uy hiếp gì, mới đồng ý cho anh ta vào cửa đấy!
Hơn nữa Ân Huệ lại thích anh ta, thật là nghiệt duyên. Hạ Uyển Như cũng không biết cha ruột Vận Nhi là ai, năm đó lúc Hướng Chỉ Lan đem đứa nhỏ phó thác cho bà, cô ấy chưa kịp nói bất cứ điều gì thì đã qua đời.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Vận Nhi nức nở trong ngực Hạ Uyển Như, cảm giác như thế để cho cô cảm giác mình không phải người dư thừa, Hạ Uyển Như là mẹ của cô, vĩnh viễn đều là như vậy.
"Cha, chị. . . . . ." Vận Nhi đi về phía Tô Viễn Hành, nhỏ giọng chào hỏi, lúc chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của Âu Thừa Duẫn thì cô lập tức không biết nên xưng hô như thế nào. Chồng cũ hay là anh rể?
Nhìn khoảng cách anh và Ân Huệ gần như vậy, Vận Nhi quay mặt đi, không hề nhìn anh nữa.
Cô chút nữa liền quên, Ân Huệ mới là người phụ nữ anh yêu, chiếc nhẫn kia đã nói rõ tất cả.
"Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. . . . . ." Ngoài dự liệu của Vận Nhi, Tô Viễn Hành cũng không trách cứ cô, chỉ có cảm giác ông già đi rất nhiều, lúc thấy Vận Nhi thì diện mạo mạnh khỏe trở nên vui vẻ hơn.
Đối với chuyện năm đó một chữ không nói.
"Vận Nhi, em đã trở lại, em không phải biết anh cả tìm em muốn điên rồi!" Ân Huệ thân thiết lôi kéo tay Vận Nhi ngồi vào bên người cô, Tô Thượng Đông liếc thấy Âu Thừa Duẫn thì ánh mắt chần chờ, không khỏi mang theo địch ý, quay người ngồi xuống.
Ân Huệ nói một câu, làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc, Vận Nhi có chút không quen rút tay về, cúi đầu thấy đôi tay trắng nõn của Ân Huệ, phía trên không có vật gì thì không khỏi cảm thấy tò mò.
Chị tại sao lại không đeo nhẫn?
Quan hệ của Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi hơi lúng túng, Tô Viễn Hành cũng không tỏ thái độ, chẳng qua Tô Thượng Đông lại không nhịn được, thấy Âu Thừa Duẫn không chút kiêng kỵ quan sát Vận Nhi thì anh lạnh nhạt mở miệng, "Âu Tổng tới chơi, có chuyện gì không?"
"Anh, Thừa Duẫn là khách, tại sao anh lại nói chuyện như vậy?" Không đợi Âu Thừa Duẫn mở miệng, Ân Huệ liền giành trước thay anh dọn sạch chướng ngại, mặc dù không biết Vận Nhi và anh đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng cô chờ đợi kết quả này từ lâu, dù thế nào cô cũng không cho bọn họ nối lại tình cũ.
"Thừa Duẫn là tới thăm cha, Thượng Đông, không được vô lễ!" Tô Viễn Hành lớn tiếng ngăn Tô Thượng Đông nói năng lỗ mãng lại, Âu Thừa Duẫn không chút hứng thú giương mắt liếc anh một cái, tầm mắt lại rơi vào trên người Vận Nhi đang cúi đầu không nói.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ cứ như vậy không nhìn anh sao?
Vận Nhi từ đầu tới cuối đều xem nhẹ sự tồn tại của Âu Thừa Duẫn, dù biết anh vì quan hệ với Ân Huệ mới xuất hiện ở đây, cha cũng tính tác hợp bọn họ, cô đã miễn dịch với anh, coi như anh và Ân Huệ kết hôn cũng tốt, đều không quan hệ tới cô.
Không khí bữa trưa vốn nên ấm áp, không biết có phải vì Âu Thừa Duẫn và chuyện của Vận Nhi hay không nên có chút trở nên trầm mặc.
Âu Thừa Duẫn cùng Ân Huệ ngồi chung một chỗ, Tô Thượng Đông và Vận Nhi ngồi chung một chỗ, cục diện như thế dường như có chút không bình thường.
Vận Nhi kiên nhẫn lắm mới không cần để ý tới hai ánh mắt nóng rực kia.
Tô Viễn Hành đưa ánh mắt của bọn họ nhét vào đáy mắt, lắc đầu thở dài một tiếng, trong bụng cũng có một quyết định quan trọng.
Ân Huệ cảm giác được giữa Vận Nhi và cô nhiều hơn một ngăn cách, lúc Âu Thừa Duẫn cùng Tô Viễn Hành vào thư phòng thì cô tránh Tô Thượng Đông thân thiết mang Vận Nhi lên tầng.
"Phòng này vẫn như cũ, Vận Nhi em an tâm ở lại đây đi, mặc dù biết em không phải là em gái ruột của chị, nhưng chị vẫn thương em như trước kia."
"Chị. . . . . ." Tô Viễn Hành và Hạ Uyển Như cũng không nhắc tới thân thế của cô, từ trong miệng Ân Huệ nói ra, làm cho cô có chút ngầm hiểu, trước kia không biết cùng Tô Thượng Đông không phải anh em ruột, cho nên yên tâm thoải mái ở trong biệt thự kia, hiện tại đã biết, cô không thể bình tĩnh tiếp tục ở nơi đó.
Đang do dự có nên rời đi hay không, Hạ Uyển Như ôm một đống quần áo mới tinh, từ ái cười, "Vận Nhi, chị con nói rất đúng, mẹ vẫn luôn coi con như con gái ruột, không nên cảm thấy xa cách. Bị ủy khuất còn có mẹ và cha con, không nên không nói một tiếng đã rời khỏi, biết không?"
Vận Nhi rưng rưng gật đầu, thân tình đã lâu cũng không mất đi, trong lòng cô tràn đầy cảm động!
Tô Thượng Đông vừa mới chuẩn bị lên lầu, lại gặp Âu Thừa Duẫn đi từ thư phòng Tô Viễn Hành ra, đao quang kiếm lửa, hai ánh mắt sắc bén chống lại nhau, không khí cũng lập tức trở nên mỏng manh. -->
Bởi vì chứa nhiều tình yêu như vậy, cô không chịu nổi.
Ngón tay Vận Nhi lướt qua bàn và ghế dựa, ngón tay dừng lại ở ngăn kéo thứ nhất bên phải tủ đầu giường. Cô đột nhiên nhớ ra ngày rời đi, hình như cô khóa điện thoại di động mà Âu Thừa Duẫn đưa cho cô ở bên trong.
Vẫn là điện thoại di động mới màu trắng, cô còn nhớ rõ điện thoại của anh là màu đen, là đôi điện thoại tình lữ, cho tới bây giờ cô vẫn không cho rằng, Âu Thừa Duẫn cũng sẽ làm ra hành động tinh tế như vậy.
Nằm trong phòng khắp nơi tràn đầy mùi thơm ngát, Vận Nhi nặng nề nhắm hai mắt, cho nên không phát hiện, giữa đêm khuya một bóng đen cao lớn thâm tình mà thiết tha chăm chú nhìn cô, chỉ sợ nháy mắt sẽ không thấy cô nữa!
Ngày thứ hai Tô Thượng Đông không đến công ty, buổi trưa lái xe đưa cô trở lại nhà họ Tô.
Không nhớ rõ đã bao lâu không trở lại nhà này, Vận Nhi có chút thấp thỏm đi sau lưng Tô Thượng Đông, anh cả đã nói với cha cô sẽ trở về, trong lúc bất chợt cảm giác cô không thuộc về nhà này, ngay cả về nhà cũng phải trở nên cẩn thận.
"Thiếu gia cùng Tam tiểu thư trở lại!" Trong nhà quản gia thấy Vận Nhi và Tô Thượng Đông cùng xuất hiện thì cười nhìn về phía Vận Nhi.
Vận Nhi gật đầu, đi theo Tô Thượng Đông tiến vào phòng khách, Tô Viễn Hành đang ngồi ở ghế salon đưa lưng về phía bọn họ.
Ân Huệ cũng ở đây, hai năm không thấy cô, xem ra khí sắc đã khá hơn nhiều so với hai năm trước, chẳng qua một đầu tóc quăn lúc trước được cô uốn thành tóc thẳng, mềm mại rủ trên vai, cũng nhiều thêm hơi thở điềm tĩnh.
Vận Nhi nhìn ánh mắt đối diện Ân Huệ, hô hấp cứng lại ——
Âu Thừa Duẫn?
Anh tại sao lại ở đây?
Lúc từ bên ngoài tiến vào biệt thự không thấy xe Bentley màu bạc của anh, mà chỉ có một xe Ferrari bạc, cô không nghĩtới sẽ là anh!
"Vận Nhi trở lại?" Hạ Uyển Như vừa xuống tầng, thấy đầu tiên là bóng dáng đứng ở trong phòng khách thì hét lên một tiếng, sau đó Vận Nhi cảm thấy vài ánh mắt hướng tới cô, trong đó có một tầm mắt nóng rực, không cần nghĩ cũng biết là người nào.
"Mẹ!" Vận Nhi bị Hạ Uyển Như ôm chặt trong ngực, có chút nghẹn ngào, mẹ vẫn ấm áp như trước kia.
"Đứa nhỏ này, tại sao không nói một tiếng đã rời đi, không biết mẹ lo lắng sao?"
Hạ Uyển Như nhìn Vận Nhi gầy gò, vừa tức giận vừa thương tiếc, ban đầu biết cô biết được thân thế của mình, tâm Hạ Uyển Như liền bất an, đứa nhỏ đáng thương vẫn luôn được bà chăm sóc như con gái ruột, bà làm sao có thể không để ý tới cảm thụ của cô đây?
Cho nên lúc biết cô và Âu Thừa Duẫn ly hôn, vẫn luôn không có cảm tình với anh ta. Chẳng qua là ngại thân phận của anh, cũng không có uy hiếp gì, mới đồng ý cho anh ta vào cửa đấy!
Hơn nữa Ân Huệ lại thích anh ta, thật là nghiệt duyên. Hạ Uyển Như cũng không biết cha ruột Vận Nhi là ai, năm đó lúc Hướng Chỉ Lan đem đứa nhỏ phó thác cho bà, cô ấy chưa kịp nói bất cứ điều gì thì đã qua đời.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Vận Nhi nức nở trong ngực Hạ Uyển Như, cảm giác như thế để cho cô cảm giác mình không phải người dư thừa, Hạ Uyển Như là mẹ của cô, vĩnh viễn đều là như vậy.
"Cha, chị. . . . . ." Vận Nhi đi về phía Tô Viễn Hành, nhỏ giọng chào hỏi, lúc chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của Âu Thừa Duẫn thì cô lập tức không biết nên xưng hô như thế nào. Chồng cũ hay là anh rể?
Nhìn khoảng cách anh và Ân Huệ gần như vậy, Vận Nhi quay mặt đi, không hề nhìn anh nữa.
Cô chút nữa liền quên, Ân Huệ mới là người phụ nữ anh yêu, chiếc nhẫn kia đã nói rõ tất cả.
"Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. . . . . ." Ngoài dự liệu của Vận Nhi, Tô Viễn Hành cũng không trách cứ cô, chỉ có cảm giác ông già đi rất nhiều, lúc thấy Vận Nhi thì diện mạo mạnh khỏe trở nên vui vẻ hơn.
Đối với chuyện năm đó một chữ không nói.
"Vận Nhi, em đã trở lại, em không phải biết anh cả tìm em muốn điên rồi!" Ân Huệ thân thiết lôi kéo tay Vận Nhi ngồi vào bên người cô, Tô Thượng Đông liếc thấy Âu Thừa Duẫn thì ánh mắt chần chờ, không khỏi mang theo địch ý, quay người ngồi xuống.
Ân Huệ nói một câu, làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc, Vận Nhi có chút không quen rút tay về, cúi đầu thấy đôi tay trắng nõn của Ân Huệ, phía trên không có vật gì thì không khỏi cảm thấy tò mò.
Chị tại sao lại không đeo nhẫn?
Quan hệ của Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi hơi lúng túng, Tô Viễn Hành cũng không tỏ thái độ, chẳng qua Tô Thượng Đông lại không nhịn được, thấy Âu Thừa Duẫn không chút kiêng kỵ quan sát Vận Nhi thì anh lạnh nhạt mở miệng, "Âu Tổng tới chơi, có chuyện gì không?"
"Anh, Thừa Duẫn là khách, tại sao anh lại nói chuyện như vậy?" Không đợi Âu Thừa Duẫn mở miệng, Ân Huệ liền giành trước thay anh dọn sạch chướng ngại, mặc dù không biết Vận Nhi và anh đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng cô chờ đợi kết quả này từ lâu, dù thế nào cô cũng không cho bọn họ nối lại tình cũ.
"Thừa Duẫn là tới thăm cha, Thượng Đông, không được vô lễ!" Tô Viễn Hành lớn tiếng ngăn Tô Thượng Đông nói năng lỗ mãng lại, Âu Thừa Duẫn không chút hứng thú giương mắt liếc anh một cái, tầm mắt lại rơi vào trên người Vận Nhi đang cúi đầu không nói.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ cứ như vậy không nhìn anh sao?
Vận Nhi từ đầu tới cuối đều xem nhẹ sự tồn tại của Âu Thừa Duẫn, dù biết anh vì quan hệ với Ân Huệ mới xuất hiện ở đây, cha cũng tính tác hợp bọn họ, cô đã miễn dịch với anh, coi như anh và Ân Huệ kết hôn cũng tốt, đều không quan hệ tới cô.
Không khí bữa trưa vốn nên ấm áp, không biết có phải vì Âu Thừa Duẫn và chuyện của Vận Nhi hay không nên có chút trở nên trầm mặc.
Âu Thừa Duẫn cùng Ân Huệ ngồi chung một chỗ, Tô Thượng Đông và Vận Nhi ngồi chung một chỗ, cục diện như thế dường như có chút không bình thường.
Vận Nhi kiên nhẫn lắm mới không cần để ý tới hai ánh mắt nóng rực kia.
Tô Viễn Hành đưa ánh mắt của bọn họ nhét vào đáy mắt, lắc đầu thở dài một tiếng, trong bụng cũng có một quyết định quan trọng.
Ân Huệ cảm giác được giữa Vận Nhi và cô nhiều hơn một ngăn cách, lúc Âu Thừa Duẫn cùng Tô Viễn Hành vào thư phòng thì cô tránh Tô Thượng Đông thân thiết mang Vận Nhi lên tầng.
"Phòng này vẫn như cũ, Vận Nhi em an tâm ở lại đây đi, mặc dù biết em không phải là em gái ruột của chị, nhưng chị vẫn thương em như trước kia."
"Chị. . . . . ." Tô Viễn Hành và Hạ Uyển Như cũng không nhắc tới thân thế của cô, từ trong miệng Ân Huệ nói ra, làm cho cô có chút ngầm hiểu, trước kia không biết cùng Tô Thượng Đông không phải anh em ruột, cho nên yên tâm thoải mái ở trong biệt thự kia, hiện tại đã biết, cô không thể bình tĩnh tiếp tục ở nơi đó.
Đang do dự có nên rời đi hay không, Hạ Uyển Như ôm một đống quần áo mới tinh, từ ái cười, "Vận Nhi, chị con nói rất đúng, mẹ vẫn luôn coi con như con gái ruột, không nên cảm thấy xa cách. Bị ủy khuất còn có mẹ và cha con, không nên không nói một tiếng đã rời khỏi, biết không?"
Vận Nhi rưng rưng gật đầu, thân tình đã lâu cũng không mất đi, trong lòng cô tràn đầy cảm động!
Tô Thượng Đông vừa mới chuẩn bị lên lầu, lại gặp Âu Thừa Duẫn đi từ thư phòng Tô Viễn Hành ra, đao quang kiếm lửa, hai ánh mắt sắc bén chống lại nhau, không khí cũng lập tức trở nên mỏng manh. -->