Vận Nhi đang kinh hoàng, hai mắt lập tức sáng lên, luống cuống tiếp nhận điện thoại. Là Tô Thượng Đông gọi, hỏi Vận Nhi đang ở đâu, cô ấp úng không nói địa điểm, nếu để cho anh cả biết cô ở Âu gia không biết sẽ có phản ứng gì, nhưng nếu không nói, cô trở về như thế nào đây?
Lúc cô còn đang do dự, đầu điện thoại bên kia đã thở dài một tiếng, sau đó giọng nói Tô Thượng Đông truyền đến, "Em ở đó chờ anh, một lát sau anh tới!"
Anh cả biết cô ở đâu sao? Vận Nhi có chút giật mình.
Để điện thoại di động xuống, Vận Nhi cảm giác được đạo ánh mắt nóng bỏng kia vẫn nhìn cô chằm chằm, như muốn đem cô nhìn thành cái động. Vận Nhi bất giác rùng mình, tay cầm điện thoại di động lơ đãng hơi run rẩy, mặt Âu Thừa Duẫn âm trầm, giọng nói mang theo lửa giận, "Điện thoại anh đưa cho em đâu?"
Giọng nói cường thế tràn ngập lửa giận, Vận Nhi nhớ anh hình như đã cảnh cáo cô, không được đổi điện thoại di động mà anh đưa.
Nhưng, bọn họ cũng đã ly hôn, còn tính làm gì nữa?
"Nói chuyện, anh đã nói không cho phép đổi!" Hai mắt Âu Thừa Duẫn tức giận nhiễm một tầng sương lạnh, còn kém chút đem Vận Nhi ăn tươi nuốt sống.
Sống lưng Vận Nhi cứng đờ, căm tức thái độ cậy mạnh này của anh, không màng hậu quả hướng anh hầm hừ, "Anh quản được sao? Hiện tại tôi có quan hệ với anh sao?"
Giọng Vận Nhi khinh thường hoàn toàn làm thương tổn lòng tự ái của anh, ở trước mặt cô, anh luôn không thể kiềm chế chính mình, rõ ràng nghĩ đối xử tốt với cô, nhưng bộ dạng đáng chết, thái độ lạnh lùng này của cô làm cho anh rất không thoải mái.
Âu Thừa Duẫn vừa muốn phát tác tức giận trong lòng, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, Vận Nhi giống như thấy cứu tinh, anh cả đến nhanh như vậy?
"Giúp tôi nói một tiếng với Âu Dương và mẹ anh, tôi đi trước!" Tô Vận Nhi vòng qua ghế sa lon, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cho tới bây giờ Âu Thừa Duẫn cũng không biết cô vợ nhỏ của anh có thân thủ nhanh như vậy, anh muốn giữa cô cũng không kịp.
Rõ ràng cô cách anh rất gần, thế nhưng anh lại cảm thấy rất xa!
"Anh, Vận Nhi đi đâu rồi?" Nghe được động tĩnh, Âu Dương đứng ở trên cầu thang nhìn xuống thì Vận Nhi đã không còn ở đây.
Âu Thừa Duẫn nhìn phương hướng Vận Nhi biến mất, giống như không nghe thấy lời nói của Âu Dương, đôi tay nâng cằm lên, từ từ rơi vào trầm tư. . . . . .
"Anh cả, tại sao anh đến nhanh thế?" Vận Nhi vừa mới chạy quá nhanh, thở có chút hổn hển.
Gò má vốn trắng nõn cũng dâng lên một mảnh phiếm hồng, thoạt nhìn rất mê người đáng yêu.
"Ừ. . . . . ." Tô Thượng Đông có chút nghi vấn, vừa rồi ở bên ngoài biệt thự, anh thấy xe của Âu Thừa Duẫn, anh ta có ở nhà sao?
Anh không biết Âu Thừa Duẫn đến tột cùng muốn làm gì, bí ẩn hai năm trước làm anh lo lắng Âu Thừa Duẫn tiếp tục dây dưa với Vận Nhi.
Vận Nhi thấy anh không yên lòng, yên lặng không tiếp tục hỏi nữa.
Chờ qua lễ mừng thọ của Tô Viễn Hành, cô muốn trở lại chỗ cũ, nơi này, làm lòng của cô càng ngày càng loạn.
Vận Nhi nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc chợt lóe lên ngoài cửa sổ, trong thành phố này, cô không tìm thấy vị trí của mình.
Anh cả chăm sóc, Âu Thừa Duẫn dây dưa, Thương Nhĩ Kỳ thâm tình, cô không chịu nổi. . . . . .
Đây là tiệc rượu đầu tiên Vận Nhi thấy Tô Viễn Hành tổ chức ở nhà trong 22 năm qua. Từ sáng sớm, biệt thự bắt đầu trang trí đèn hoa mà bố cục bữa tiệc khiến Vận Nhi cảm giác mình cùng nơi này có chút không hợp nhau.
Cho tới bây giờ, cô đều không phải là công chúa trong truyện cổ tích, cũng không phải là cô bé lọ lem, đối với bữa tiệc này, cô rất bài xích.
Tô Viễn Hành mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, Vận Nhi cũng biết vì anh cả chính thức kế nhiệm công ty. Chỉ là một buổi tối mà thôi, cô có thể chịu được.
Phòng khách cùng hậu hoa viên một mảnh tráng lệ, y hương tấn ảnh, khắp nơi đều là không khí xa hoa mà cao quý.
Vận Nhi đứng trong gian phòng của mình, nhìn tấm màn đen xen kẽ từng điểm từng điểm sáng. Cả ngày Tô Thượng Đông cũng không xuất hiện, bởi vì chuẩn bị đọc diễn văn ở bữa tiệc buổi tối, đợi đến lúc Hạ Uyển Như gõ cửa thấy Vận Nhi vẫn mặc trang phục ngày thường, không khỏi tặc lưỡi, "Ai nha, con gái ngoan của mẹ, tại sao còn chưa thay quần áo? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!"
Hạ Uyển Như vừa nói liền từ trong tủ quần áo chọn cho cô một cái váy màu trắng, thúc giục Vận Nhi nhanh chóng thay.
Tối nay, nhân vật chính là Tô Viễn Hành, tất nhiên con gái của ông cũng không thể mất thể diện. Vận Nhi có chút không tình nguyện thay đổi trang phục, cô biết mình luôn luôn thích hợp mặc quần áo màu trắng, gương mặt trắng nõn được váy dài trắng như tuyết làm nổi bật trở lên càng thêm trong suốt như ngọc. Lúc đợi cô thay xong quần áo, Hạ Uyển Như đã tìm tới hai người làm nữ, đeo cho cô một ít đồ trang sức trang nhã đơn giản, đây là do cô yêu cầu.
Đợi đến khi tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, Vận Nhi có chút ngây người nhìn chính mình trong gương. Gương mặt xinh đẹp như phù dung, trang sức nhẹ nhàng, đôi mắt như thu thủy, da thịt trắng nõn như sương, một thân lễ phục dạ hội màu trắng làm cô có chút cảm thấy trang trọng mà thần thánh.
"Con gái của mẹ thật xinh đẹp, tối nay nhất định sẽ kinh ngạc toàn trường." Giờ khắc này Hạ Uyển Như nhìn Vận Nhi, giống như muốn xuyên thấu qua ánh mắt của cô.
Vận Nhi đi theo sau lưng Hạ Uyển Như, đông đảo khách mời, đám đông đã bắt đầu náo nhiệt. Khi Vận Nhi đi về phía hậu hoa viên thì bị cảnh đẹp hấp dẫn trước mắt lôi cuốn, ánh đèn như bảo thạch sáng chói, đặt vào các góc, giống như một thiên đường mộng ảo, khắp nơi đều là giai điệu du dương, vang vọng ở bên tai, có chút không chân thực.
Vận Nhi liếc mắt đã thấy đám người vây quanh Tô Thượng Đông và Ân Huệ đang đứng bên cạnh Tô Viễn Hành. Tối nay, cha thoạt nhìn cực kỳ tuấn lãng, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn, thỉnh thoảng giới thiệu Tô Thượng Đông và Ân Huệ bên cạnh cho một số người biết.
Bước chân Vận Nhi có chút e sợ, đang nhìn cảnh vật và đám người phía trước thì Tô Viễn Hành cười hướng cô vẫy vẫy tay.
Vận Nhi nắm bàn tay, cài tóc thủy tinh ở dưới mái tóc có mấy sợi rủ xuống ở cổ, còn lại rất tùy ý rơi ở sau đầu, dưới ánh đèn, càng phát ra sáng ngời trong suốt.
"Cha, sinh nhật vui vẻ!" Vận Nhi đi tới trước mặt Tô Viễn Hành, khóe miệng chứa đựng nụ cười chúc phúc, chân thành tha thiết nhìn Tô Viễn Hành.
Tô Viễn Hành dường như đang quan sát Tô Thượng Đông đứng ở bên cạnh Vận Nhi, lấy một loại ánh mắt Vận Nhi chưa từng thấy qua mang theo ý theo dõi, lưu luyến ở trên người Vận Nhi, gật đầu, mỉm cười.
Có không ít người tới chúc mừng ông, sau đó Vận Nhi liền bị Tô Thượng Đông mang rời khỏi trung tâm, cánh tay đặt ở bên hông Vận Nhi, làm cô có chút không quen, trên đường trở về sảnh chính, không ít người mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Tô Thượng Đông, thỉnh thoảng hàn huyên mấy câu, lại hướng nhìn Vận Nhi thì thay đổi có chút mơ hồ.
"Vận Nhi, lát nữa bất kể cha nói gì, em cũng đừng thấy kinh ngạc, biết không?" Tô Thượng Đông cũng không xác định rõ kế hoạch của Tô Viễn Hành, nhưng anh có dự cảm, sẽ có liên quan đến anh và Vận Nhi.
Anh nghĩ, cha là vì thành toàn anh!
"Tại sao anh nói như vậy?" Vận Nhi nháy hai mắt trong suốt, không hiểu nhìn Tô Thượng Đông.
Tối nay, anh cả và cha đều có chút kỳ quái!
Lúc cô còn đang do dự, đầu điện thoại bên kia đã thở dài một tiếng, sau đó giọng nói Tô Thượng Đông truyền đến, "Em ở đó chờ anh, một lát sau anh tới!"
Anh cả biết cô ở đâu sao? Vận Nhi có chút giật mình.
Để điện thoại di động xuống, Vận Nhi cảm giác được đạo ánh mắt nóng bỏng kia vẫn nhìn cô chằm chằm, như muốn đem cô nhìn thành cái động. Vận Nhi bất giác rùng mình, tay cầm điện thoại di động lơ đãng hơi run rẩy, mặt Âu Thừa Duẫn âm trầm, giọng nói mang theo lửa giận, "Điện thoại anh đưa cho em đâu?"
Giọng nói cường thế tràn ngập lửa giận, Vận Nhi nhớ anh hình như đã cảnh cáo cô, không được đổi điện thoại di động mà anh đưa.
Nhưng, bọn họ cũng đã ly hôn, còn tính làm gì nữa?
"Nói chuyện, anh đã nói không cho phép đổi!" Hai mắt Âu Thừa Duẫn tức giận nhiễm một tầng sương lạnh, còn kém chút đem Vận Nhi ăn tươi nuốt sống.
Sống lưng Vận Nhi cứng đờ, căm tức thái độ cậy mạnh này của anh, không màng hậu quả hướng anh hầm hừ, "Anh quản được sao? Hiện tại tôi có quan hệ với anh sao?"
Giọng Vận Nhi khinh thường hoàn toàn làm thương tổn lòng tự ái của anh, ở trước mặt cô, anh luôn không thể kiềm chế chính mình, rõ ràng nghĩ đối xử tốt với cô, nhưng bộ dạng đáng chết, thái độ lạnh lùng này của cô làm cho anh rất không thoải mái.
Âu Thừa Duẫn vừa muốn phát tác tức giận trong lòng, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, Vận Nhi giống như thấy cứu tinh, anh cả đến nhanh như vậy?
"Giúp tôi nói một tiếng với Âu Dương và mẹ anh, tôi đi trước!" Tô Vận Nhi vòng qua ghế sa lon, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cho tới bây giờ Âu Thừa Duẫn cũng không biết cô vợ nhỏ của anh có thân thủ nhanh như vậy, anh muốn giữa cô cũng không kịp.
Rõ ràng cô cách anh rất gần, thế nhưng anh lại cảm thấy rất xa!
"Anh, Vận Nhi đi đâu rồi?" Nghe được động tĩnh, Âu Dương đứng ở trên cầu thang nhìn xuống thì Vận Nhi đã không còn ở đây.
Âu Thừa Duẫn nhìn phương hướng Vận Nhi biến mất, giống như không nghe thấy lời nói của Âu Dương, đôi tay nâng cằm lên, từ từ rơi vào trầm tư. . . . . .
"Anh cả, tại sao anh đến nhanh thế?" Vận Nhi vừa mới chạy quá nhanh, thở có chút hổn hển.
Gò má vốn trắng nõn cũng dâng lên một mảnh phiếm hồng, thoạt nhìn rất mê người đáng yêu.
"Ừ. . . . . ." Tô Thượng Đông có chút nghi vấn, vừa rồi ở bên ngoài biệt thự, anh thấy xe của Âu Thừa Duẫn, anh ta có ở nhà sao?
Anh không biết Âu Thừa Duẫn đến tột cùng muốn làm gì, bí ẩn hai năm trước làm anh lo lắng Âu Thừa Duẫn tiếp tục dây dưa với Vận Nhi.
Vận Nhi thấy anh không yên lòng, yên lặng không tiếp tục hỏi nữa.
Chờ qua lễ mừng thọ của Tô Viễn Hành, cô muốn trở lại chỗ cũ, nơi này, làm lòng của cô càng ngày càng loạn.
Vận Nhi nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc chợt lóe lên ngoài cửa sổ, trong thành phố này, cô không tìm thấy vị trí của mình.
Anh cả chăm sóc, Âu Thừa Duẫn dây dưa, Thương Nhĩ Kỳ thâm tình, cô không chịu nổi. . . . . .
Đây là tiệc rượu đầu tiên Vận Nhi thấy Tô Viễn Hành tổ chức ở nhà trong 22 năm qua. Từ sáng sớm, biệt thự bắt đầu trang trí đèn hoa mà bố cục bữa tiệc khiến Vận Nhi cảm giác mình cùng nơi này có chút không hợp nhau.
Cho tới bây giờ, cô đều không phải là công chúa trong truyện cổ tích, cũng không phải là cô bé lọ lem, đối với bữa tiệc này, cô rất bài xích.
Tô Viễn Hành mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, Vận Nhi cũng biết vì anh cả chính thức kế nhiệm công ty. Chỉ là một buổi tối mà thôi, cô có thể chịu được.
Phòng khách cùng hậu hoa viên một mảnh tráng lệ, y hương tấn ảnh, khắp nơi đều là không khí xa hoa mà cao quý.
Vận Nhi đứng trong gian phòng của mình, nhìn tấm màn đen xen kẽ từng điểm từng điểm sáng. Cả ngày Tô Thượng Đông cũng không xuất hiện, bởi vì chuẩn bị đọc diễn văn ở bữa tiệc buổi tối, đợi đến lúc Hạ Uyển Như gõ cửa thấy Vận Nhi vẫn mặc trang phục ngày thường, không khỏi tặc lưỡi, "Ai nha, con gái ngoan của mẹ, tại sao còn chưa thay quần áo? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!"
Hạ Uyển Như vừa nói liền từ trong tủ quần áo chọn cho cô một cái váy màu trắng, thúc giục Vận Nhi nhanh chóng thay.
Tối nay, nhân vật chính là Tô Viễn Hành, tất nhiên con gái của ông cũng không thể mất thể diện. Vận Nhi có chút không tình nguyện thay đổi trang phục, cô biết mình luôn luôn thích hợp mặc quần áo màu trắng, gương mặt trắng nõn được váy dài trắng như tuyết làm nổi bật trở lên càng thêm trong suốt như ngọc. Lúc đợi cô thay xong quần áo, Hạ Uyển Như đã tìm tới hai người làm nữ, đeo cho cô một ít đồ trang sức trang nhã đơn giản, đây là do cô yêu cầu.
Đợi đến khi tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, Vận Nhi có chút ngây người nhìn chính mình trong gương. Gương mặt xinh đẹp như phù dung, trang sức nhẹ nhàng, đôi mắt như thu thủy, da thịt trắng nõn như sương, một thân lễ phục dạ hội màu trắng làm cô có chút cảm thấy trang trọng mà thần thánh.
"Con gái của mẹ thật xinh đẹp, tối nay nhất định sẽ kinh ngạc toàn trường." Giờ khắc này Hạ Uyển Như nhìn Vận Nhi, giống như muốn xuyên thấu qua ánh mắt của cô.
Vận Nhi đi theo sau lưng Hạ Uyển Như, đông đảo khách mời, đám đông đã bắt đầu náo nhiệt. Khi Vận Nhi đi về phía hậu hoa viên thì bị cảnh đẹp hấp dẫn trước mắt lôi cuốn, ánh đèn như bảo thạch sáng chói, đặt vào các góc, giống như một thiên đường mộng ảo, khắp nơi đều là giai điệu du dương, vang vọng ở bên tai, có chút không chân thực.
Vận Nhi liếc mắt đã thấy đám người vây quanh Tô Thượng Đông và Ân Huệ đang đứng bên cạnh Tô Viễn Hành. Tối nay, cha thoạt nhìn cực kỳ tuấn lãng, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn, thỉnh thoảng giới thiệu Tô Thượng Đông và Ân Huệ bên cạnh cho một số người biết.
Bước chân Vận Nhi có chút e sợ, đang nhìn cảnh vật và đám người phía trước thì Tô Viễn Hành cười hướng cô vẫy vẫy tay.
Vận Nhi nắm bàn tay, cài tóc thủy tinh ở dưới mái tóc có mấy sợi rủ xuống ở cổ, còn lại rất tùy ý rơi ở sau đầu, dưới ánh đèn, càng phát ra sáng ngời trong suốt.
"Cha, sinh nhật vui vẻ!" Vận Nhi đi tới trước mặt Tô Viễn Hành, khóe miệng chứa đựng nụ cười chúc phúc, chân thành tha thiết nhìn Tô Viễn Hành.
Tô Viễn Hành dường như đang quan sát Tô Thượng Đông đứng ở bên cạnh Vận Nhi, lấy một loại ánh mắt Vận Nhi chưa từng thấy qua mang theo ý theo dõi, lưu luyến ở trên người Vận Nhi, gật đầu, mỉm cười.
Có không ít người tới chúc mừng ông, sau đó Vận Nhi liền bị Tô Thượng Đông mang rời khỏi trung tâm, cánh tay đặt ở bên hông Vận Nhi, làm cô có chút không quen, trên đường trở về sảnh chính, không ít người mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Tô Thượng Đông, thỉnh thoảng hàn huyên mấy câu, lại hướng nhìn Vận Nhi thì thay đổi có chút mơ hồ.
"Vận Nhi, lát nữa bất kể cha nói gì, em cũng đừng thấy kinh ngạc, biết không?" Tô Thượng Đông cũng không xác định rõ kế hoạch của Tô Viễn Hành, nhưng anh có dự cảm, sẽ có liên quan đến anh và Vận Nhi.
Anh nghĩ, cha là vì thành toàn anh!
"Tại sao anh nói như vậy?" Vận Nhi nháy hai mắt trong suốt, không hiểu nhìn Tô Thượng Đông.
Tối nay, anh cả và cha đều có chút kỳ quái!
/260
|