"Cô ấy hấp dẫn quá nhỉ?" Vẻ mặt Tâm Lam sùng bái nhìn người đẹp đã đi khuất bóng kia, hai tay chắp lại đặt ở trước ngực :"Không ngờ học trưởng Lam Hạo lại mời cả đại minh tinh ấy đến nữa, thật sự là cô ấy quá đẹp."
Vận Nhi nghe những lời ca ngợi của Hứa Tâm Lam, không biết vì sao, trong lòng có chút khó chịu. Quý Lam có quan hệ gì với Thừa Duẫn, người mù cũng có thể đoán ra được.
"Vận Nhi,Tâm Lam, các em tới rồi." Trong lúc Hứa Tâm Lam và Vận Nhi ngơ ngác nhìn ngắm xung quanh, Lam Hạo đã đi về phía các cô, anh mặc một bộ âu phục đuôi tôm màu trắng, cổ thắt nơ, gương mặt đẹp trai sáng sủa, dáng người cao lớn, đứng trước mặt Vận Nhi, làm cho cô có cảm giác hơi khớp. Học trưởng Lam Hạo giống như một Vương tử vậy.
"Anh đã sắp sẵn hàng ghế đầu tiên cho các em rồi." Lam Hạo dịu dàng cười với các cô, sau đó lại nói tiếp. "Lần này công ty chúng ta có bốn bộ sản phẩm chính, một lát nữa nếu các em thấy thích thì nói với anh, anh có thể cho các em một bộ, đặc biệt chỉ dành cho các em mà thôi."
"Woww, học trưởng thật là tuyệt vời!" Tâm Lam mừng rỡ thiếu chút nữa đả nhảy tưng lên, lần này quyết định đến đây thật là đúng, vừa được xem biểu diễn, vừa được nhận quần áo thời trang. Quá tuyệt!
Vận Nhi đón nhận ánh mắt âu yếm của Lam Hạo. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh một cách bất thường: "Cám ơn học trưởng."
"Ha ha ,đi thôi." Lam Hạo sờ sờ đầu Vận Nhi, sau đó dẫn các cô đi đến hàng ghế VIP. Quý Lam đã thay đổi trang phục, người make-up đang chuẩn bị trang điểm cho cô, nhưng bị Quý Lam cáu kỉnh gạt ngang. Quý Lam giật phắt điện thoại di dộng từ tay người trợ lý, chưa từ bỏ ý định bấm dãy số quen thuộc kia, không hiểu vì sao bấm mãi vẫn không được.
"Tổng giám đốc, Quý tiểu thư không chịu phối hợp, các người mẫu khác đã chuẩn bị sẵn sàng, SHOW lập tức sẽ được bắt đầu." Có người chạy tới trước mặt Lam Hạo báo cáo tình hình của Quý Lam cho anh nghe.
"Để tôi đi xem." Lam Hạo nói với Vận Nhi hai câu, sau đó đi theo người kia. Các hàng ghế ở phía sau đã không còn một chỗ trống nào, một biển người đông nghẹt.
"Hazz, lại giở thói siêu sao ra." Ấn tượng tốt mới vừa rồi của Hứa Tâm Lam đối với Quý Lam hoàn toàn tan biến, cô ta có gì giỏi chứ. Chỉ chốc lát, tất cả ngọn đèn đều tắt đi, toàn bộ sự tập trung đều hướng lên trên sân khấu. Âm nhạc vang lên, ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên người những cô người mẫu cao gầy, một buổi biểu diễn thời trang xôm tụ bắt đầu mở màn….
Thừa Duẫn tháo kính râm xuống, dừng lại trước mặt một gương mặt quen thuộc, trong tay anh cầm một bó hoa cúc to, cúi người, nhìn thấy trước mộ có sẵn một mảnh màu trắng thì cứng người, theo bản năng quay nhìn tìm kiếm khắp bốn phía. Dường như để ý đến ánh mắt nóng bỏng kia, Tô Ân Huệ vội giấu mình dưới một cây thông cách đó không xa. Trên mặt cô cũng bao trùm một màn sương ẩm ướt, cặp kính râm to che khuất hơn nửa khuôn mặt Ân Huệ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy. Hàng năm, vào ngày này, bọn họ sống không bằng chết.
Tấm hình chụp một người đàn ông có cặp mắt sáng đang tươi cười. Qua đôi mày sắc nét có thể nhận biết được anh là một người đàn ông phong độ kiên nghị, khoé miệng anh đang nở một nụ hạnh phúc, nhưng trong ánh mắt ấy lại mang theo một nỗi u buồn sâu thăm thẳm.
"Thừa Huyễn, anh đến thăm em." Thừa Duẫn đặt bó hoa trên tay xuống, đôi mắt chợt loé qua một tia xót xa. Anh nhỏ nhẹ nói chuyện với người đàn ông trong bức ảnh.
Vận Nhi nghe những lời ca ngợi của Hứa Tâm Lam, không biết vì sao, trong lòng có chút khó chịu. Quý Lam có quan hệ gì với Thừa Duẫn, người mù cũng có thể đoán ra được.
"Vận Nhi,Tâm Lam, các em tới rồi." Trong lúc Hứa Tâm Lam và Vận Nhi ngơ ngác nhìn ngắm xung quanh, Lam Hạo đã đi về phía các cô, anh mặc một bộ âu phục đuôi tôm màu trắng, cổ thắt nơ, gương mặt đẹp trai sáng sủa, dáng người cao lớn, đứng trước mặt Vận Nhi, làm cho cô có cảm giác hơi khớp. Học trưởng Lam Hạo giống như một Vương tử vậy.
"Anh đã sắp sẵn hàng ghế đầu tiên cho các em rồi." Lam Hạo dịu dàng cười với các cô, sau đó lại nói tiếp. "Lần này công ty chúng ta có bốn bộ sản phẩm chính, một lát nữa nếu các em thấy thích thì nói với anh, anh có thể cho các em một bộ, đặc biệt chỉ dành cho các em mà thôi."
"Woww, học trưởng thật là tuyệt vời!" Tâm Lam mừng rỡ thiếu chút nữa đả nhảy tưng lên, lần này quyết định đến đây thật là đúng, vừa được xem biểu diễn, vừa được nhận quần áo thời trang. Quá tuyệt!
Vận Nhi đón nhận ánh mắt âu yếm của Lam Hạo. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh một cách bất thường: "Cám ơn học trưởng."
"Ha ha ,đi thôi." Lam Hạo sờ sờ đầu Vận Nhi, sau đó dẫn các cô đi đến hàng ghế VIP. Quý Lam đã thay đổi trang phục, người make-up đang chuẩn bị trang điểm cho cô, nhưng bị Quý Lam cáu kỉnh gạt ngang. Quý Lam giật phắt điện thoại di dộng từ tay người trợ lý, chưa từ bỏ ý định bấm dãy số quen thuộc kia, không hiểu vì sao bấm mãi vẫn không được.
"Tổng giám đốc, Quý tiểu thư không chịu phối hợp, các người mẫu khác đã chuẩn bị sẵn sàng, SHOW lập tức sẽ được bắt đầu." Có người chạy tới trước mặt Lam Hạo báo cáo tình hình của Quý Lam cho anh nghe.
"Để tôi đi xem." Lam Hạo nói với Vận Nhi hai câu, sau đó đi theo người kia. Các hàng ghế ở phía sau đã không còn một chỗ trống nào, một biển người đông nghẹt.
"Hazz, lại giở thói siêu sao ra." Ấn tượng tốt mới vừa rồi của Hứa Tâm Lam đối với Quý Lam hoàn toàn tan biến, cô ta có gì giỏi chứ. Chỉ chốc lát, tất cả ngọn đèn đều tắt đi, toàn bộ sự tập trung đều hướng lên trên sân khấu. Âm nhạc vang lên, ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên người những cô người mẫu cao gầy, một buổi biểu diễn thời trang xôm tụ bắt đầu mở màn….
Thừa Duẫn tháo kính râm xuống, dừng lại trước mặt một gương mặt quen thuộc, trong tay anh cầm một bó hoa cúc to, cúi người, nhìn thấy trước mộ có sẵn một mảnh màu trắng thì cứng người, theo bản năng quay nhìn tìm kiếm khắp bốn phía. Dường như để ý đến ánh mắt nóng bỏng kia, Tô Ân Huệ vội giấu mình dưới một cây thông cách đó không xa. Trên mặt cô cũng bao trùm một màn sương ẩm ướt, cặp kính râm to che khuất hơn nửa khuôn mặt Ân Huệ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy. Hàng năm, vào ngày này, bọn họ sống không bằng chết.
Tấm hình chụp một người đàn ông có cặp mắt sáng đang tươi cười. Qua đôi mày sắc nét có thể nhận biết được anh là một người đàn ông phong độ kiên nghị, khoé miệng anh đang nở một nụ hạnh phúc, nhưng trong ánh mắt ấy lại mang theo một nỗi u buồn sâu thăm thẳm.
"Thừa Huyễn, anh đến thăm em." Thừa Duẫn đặt bó hoa trên tay xuống, đôi mắt chợt loé qua một tia xót xa. Anh nhỏ nhẹ nói chuyện với người đàn ông trong bức ảnh.
/260
|