Anh sao có thể làm ra chuyện như vậy với chị, lại đối với cô như vậy?
Tiếp xúc thân mật như vậy làm cho cô cảm thấy ... ghê tởm!
Dù biết anh từng có rất nhiều phụ nữ, dù chính mắt thấy anh cùng đại minh tinh Quý Lam đi với nhau, cô cũng không khó chịu như vậy, đơn giản vì người phụ nữ kia là chị cô!
Âu Thừa Duẫn không ngờ tới Tô Vận Nhi sẽ cho anh một cái tát, Chưa từng có người phụ nữ nào dám động tay với hắn, Tô Vận Nhi lại một lần nữa làm cho anh được mở rộng tầm mắt. Thân hình khẽ nhích, Âu Thừa duẫn bát được cánh tay mảnh khảnh của Vận Nhi, trên mặt âm trầm làm cho người ta lo sợ: “Tô Vận Nhi, em dám đánh tôi?” Lời nói lạnh như băng mang theo hàn ý khiếp người.
“Anh buông tay, tôi chán ghét anh!” Tô Vận Nhi cùng sử dụng cả tay chân, nhìn khuôn mặt đẹp quá mức này khiến cô nhớ tới một màn chói mắt kia, dưới chân cũng không an phận đá loạn. Anh xem chị em các cô thành cái gì?
“Phụ nữ, đưng được voi đòi tiên!” Âu Thừa Duẫn thân thủ rất nhanh nhẹn, dễ dàng tránh được tập kích của cô, trở tay đem cô khóa chặt lại trong ngực, không cho cô có cơ hội thoát khỏi ôm ấp của anh.
Chữ “chán ghét” kia, trong miệng cô nói ra, lại làm anh cảm thấy rất chói tai!
Không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, cô lại đánh vỡ phòng tuyến của anh, tính nhẫn nại khiêu chiến của anh nhưng vẫn để anh đối với cô bó tay hết cách!
“Vận nhi, không phải như em nghĩ đâu!” Tô Ân Huệ nghe được động tĩnh liền chạy đến, khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Âu Thừa duẫn và vẻ mặt chán ghét của Tô Vận Nhi, bèn mở miệng giải thích, nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn vì Vận Nhi phát hiện. Nói cô ích kỷ cũng tốt, bị coi thường cũng được, cô ghen tị với phụ nữ bên người anh, cho dù là em gái của cô, cũng không thể!
“Câm miệng, không tới phiên cô nói chuyện!” Âu Thừa Duẫn lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Tô Ân Huệ vừa chạy đến, động tác gắt gao chế trụ Tô Vận Nhi không chịu thả lỏng ôm cô đi đến dưới lầu.
“Người nên câm miệng là anh, anh dựa vào cái gì đối với chị tôi như vậy?” Tô Vận Nhi không an phận đánh đá, kháng cự sự động chạm của Âu Thừa Duẫn :” Tôi muốn ly hôn, ly hôn anh nghe không hiểu sao?”
“****!” Âu Thừa Duẫn chưa từng phát hiện người phụ nữ này lại còn có một mặt dã tính, làm tính nhẫn nại anh vốn không có với phụ nữ, bị đẩy đến cực hạn, cả người thô lỗ ôm choàng lấy Vận Nhi, nhìn lại liếc mắt Tô Ân Huệ một cái như đang có điều muốn nói lại thôi, lại không có chú ý tới một mảnh đau lòng và bi thương nơi đáy mát kia của cô.
“Tôi không quay về, anh buông ra!” Vân Nhi bị Âu Thừa Duẫn không chút dịu dàng ném vào xe thể thao, xe xoay tròn một cái, đã khởi động rời khỏi nhà họ Tô, Vận Nhi định mở cửa xe ra, nhưng Âu Thừa Duẫn chết tiệt lại khóa cứng cửa xe, cũng hoàn toàn không để ý tới cô đang hô to gọi nhỏ.
“Âu Thừa Duẫn, anh có nghe hay không? Thả tôi xuống xe! Tôi không muốn trở về với anh!” Vận Nhi ra sức mở cửa xe, xe thể thao Bentley chạy với tốc độ cực nhanh, làm cho cô không kịp có cơ họi xuống tay, đầu choáng váng một trân, bên tai là tiếng gió gào thét, chỉ chốc lát sau, xe đã dừng lại ở nhà họ Âu.
“Xuống xe!” Âu Thừa Duẫn dừng xe xong, đi vòng qua ghế sau, mở cửa xe, đem Vận Nhi kéo ra, lại nhìn thấy cô khó chịu ôm thắt lưng, che miệng chạy đến bên gốc cây ói một trận, trong mắt anh hiện lên một tia ảo não, chần chừ đi qua, từ phía sau ôm lấy cô đem đầu cô tựa vào trên bờ vai của anh, ôm lấy cô đi vào trong biệt thự.
“Có đỡ hơn chút nào không? Miệng không che giấu được sự quan tâm đối với cô, vừa rồi anh một đường phóng xe đi, tốc độ nhanh kinh người!
“Buông tay!” Vận Nhi không cảm kích, đẩy cánh tay cứng như sắt thép vững chắc của anh, trong dạ dày cảm giác mãnh liệt còn không có bớt đi, hơn nữa Âu Thừa Duẫn lại bá đạo mãnh liệt, làm cho trong lòng cô thấy rất không thoải mái.
“Trừ bỏ ly hôn, tôi không muốn cùng anh có bất cứ liên quan gì!” Vận Nhi bỏ cánh tay anh ra, chạy nhanh vào biệt thự, nhốt mình trong phòng, nước mắt và ủy khuất cùng nhau từ trong đáy lòng tuôn ra, thân mình từ trên cánh cửa chậm rãi trượt xuống...
Tiếp xúc thân mật như vậy làm cho cô cảm thấy ... ghê tởm!
Dù biết anh từng có rất nhiều phụ nữ, dù chính mắt thấy anh cùng đại minh tinh Quý Lam đi với nhau, cô cũng không khó chịu như vậy, đơn giản vì người phụ nữ kia là chị cô!
Âu Thừa Duẫn không ngờ tới Tô Vận Nhi sẽ cho anh một cái tát, Chưa từng có người phụ nữ nào dám động tay với hắn, Tô Vận Nhi lại một lần nữa làm cho anh được mở rộng tầm mắt. Thân hình khẽ nhích, Âu Thừa duẫn bát được cánh tay mảnh khảnh của Vận Nhi, trên mặt âm trầm làm cho người ta lo sợ: “Tô Vận Nhi, em dám đánh tôi?” Lời nói lạnh như băng mang theo hàn ý khiếp người.
“Anh buông tay, tôi chán ghét anh!” Tô Vận Nhi cùng sử dụng cả tay chân, nhìn khuôn mặt đẹp quá mức này khiến cô nhớ tới một màn chói mắt kia, dưới chân cũng không an phận đá loạn. Anh xem chị em các cô thành cái gì?
“Phụ nữ, đưng được voi đòi tiên!” Âu Thừa Duẫn thân thủ rất nhanh nhẹn, dễ dàng tránh được tập kích của cô, trở tay đem cô khóa chặt lại trong ngực, không cho cô có cơ hội thoát khỏi ôm ấp của anh.
Chữ “chán ghét” kia, trong miệng cô nói ra, lại làm anh cảm thấy rất chói tai!
Không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, cô lại đánh vỡ phòng tuyến của anh, tính nhẫn nại khiêu chiến của anh nhưng vẫn để anh đối với cô bó tay hết cách!
“Vận nhi, không phải như em nghĩ đâu!” Tô Ân Huệ nghe được động tĩnh liền chạy đến, khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Âu Thừa duẫn và vẻ mặt chán ghét của Tô Vận Nhi, bèn mở miệng giải thích, nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn vì Vận Nhi phát hiện. Nói cô ích kỷ cũng tốt, bị coi thường cũng được, cô ghen tị với phụ nữ bên người anh, cho dù là em gái của cô, cũng không thể!
“Câm miệng, không tới phiên cô nói chuyện!” Âu Thừa Duẫn lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Tô Ân Huệ vừa chạy đến, động tác gắt gao chế trụ Tô Vận Nhi không chịu thả lỏng ôm cô đi đến dưới lầu.
“Người nên câm miệng là anh, anh dựa vào cái gì đối với chị tôi như vậy?” Tô Vận Nhi không an phận đánh đá, kháng cự sự động chạm của Âu Thừa Duẫn :” Tôi muốn ly hôn, ly hôn anh nghe không hiểu sao?”
“****!” Âu Thừa Duẫn chưa từng phát hiện người phụ nữ này lại còn có một mặt dã tính, làm tính nhẫn nại anh vốn không có với phụ nữ, bị đẩy đến cực hạn, cả người thô lỗ ôm choàng lấy Vận Nhi, nhìn lại liếc mắt Tô Ân Huệ một cái như đang có điều muốn nói lại thôi, lại không có chú ý tới một mảnh đau lòng và bi thương nơi đáy mát kia của cô.
“Tôi không quay về, anh buông ra!” Vân Nhi bị Âu Thừa Duẫn không chút dịu dàng ném vào xe thể thao, xe xoay tròn một cái, đã khởi động rời khỏi nhà họ Tô, Vận Nhi định mở cửa xe ra, nhưng Âu Thừa Duẫn chết tiệt lại khóa cứng cửa xe, cũng hoàn toàn không để ý tới cô đang hô to gọi nhỏ.
“Âu Thừa Duẫn, anh có nghe hay không? Thả tôi xuống xe! Tôi không muốn trở về với anh!” Vận Nhi ra sức mở cửa xe, xe thể thao Bentley chạy với tốc độ cực nhanh, làm cho cô không kịp có cơ họi xuống tay, đầu choáng váng một trân, bên tai là tiếng gió gào thét, chỉ chốc lát sau, xe đã dừng lại ở nhà họ Âu.
“Xuống xe!” Âu Thừa Duẫn dừng xe xong, đi vòng qua ghế sau, mở cửa xe, đem Vận Nhi kéo ra, lại nhìn thấy cô khó chịu ôm thắt lưng, che miệng chạy đến bên gốc cây ói một trận, trong mắt anh hiện lên một tia ảo não, chần chừ đi qua, từ phía sau ôm lấy cô đem đầu cô tựa vào trên bờ vai của anh, ôm lấy cô đi vào trong biệt thự.
“Có đỡ hơn chút nào không? Miệng không che giấu được sự quan tâm đối với cô, vừa rồi anh một đường phóng xe đi, tốc độ nhanh kinh người!
“Buông tay!” Vận Nhi không cảm kích, đẩy cánh tay cứng như sắt thép vững chắc của anh, trong dạ dày cảm giác mãnh liệt còn không có bớt đi, hơn nữa Âu Thừa Duẫn lại bá đạo mãnh liệt, làm cho trong lòng cô thấy rất không thoải mái.
“Trừ bỏ ly hôn, tôi không muốn cùng anh có bất cứ liên quan gì!” Vận Nhi bỏ cánh tay anh ra, chạy nhanh vào biệt thự, nhốt mình trong phòng, nước mắt và ủy khuất cùng nhau từ trong đáy lòng tuôn ra, thân mình từ trên cánh cửa chậm rãi trượt xuống...
/260
|