Chuyện đi Bắc Kinh vẫn được quyết định, Kim Thu phụ trách đặt trước vé máy bay và khách sạn, vô cùng bận rộn, Bạch Tuyên cũng bận thu xếp hành lý. Làm cho người ta lo lắng chỉ có Hoa Hoa, không thể mang theo nó đi cùng, dù sao cũng không phải định cư, chỉ là đi công tác mà thôi.
Bạch Tuyên và Hoa Hoa sớm chiều ở chung, đã sớm bồi dưỡng tình cách mạng hữu nghị đôi bên, vì vậy hôm nay anh mặt ủ mày chau ngồi xổm bên cạnh nó rầu rĩ: "Hoa Hoa, không thể mang mày đi cùng, vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Là một con mèo già sống hơn mười năm, có thể nói Hoa Hoa đã hiểu rõ lòng người ấm lạnh, dễ thay đổi, cho nên đối với nỗi sầu này của Bạch Tuyên, nó cũng chỉ giơ móng vuốt, vỗ vỗ mu bàn tay anh tỏ ý an ủi.
Bạch Tuyên càng thêm luyến tiếc Hoa Hoa: "Hoa Hoa, tao không nỡ bỏ mày lại, nhưng tao càng không muốn rời xa vợ."
Đối với đặc tính dính người này của anh, Hoa Hoa đã vô cùng hiểu rõ, quả thực cứ y như con chó lớn suốt ngày chạy quanh chủ --- giống chó ngu ngốc, Hoa Hoa lắc đuôi, nhắm lại hai mắt bắt đầu ngủ.
Bạch Tuyên bị coi nhẹ nhưng không hề biết mình bị một con mèo khinh bỉ, anh u sầu ngồi ngoài ban công than thở.
Xa cách là loại chuyện làm cho người ta đau buồn biết bao --- Bạch Tuyên rốt cuộc cũng đến tuổi "tức cảnh làm thơ" rồi.
Buổi tối Kim Thu biết được, thiếu chút nữa phì cười, nhưng chú chó lớn rầu rĩ không vui như vậy, cô cũng không nỡ cười nhạo anh, chỉ có thể ôm anh vào lòng vỗ về: "Có gì đâu, chúng ta cùng lắm chỉ đi một tháng, nếu quyết định sống ở Bắc Kinh, đến lúc đó đưa Hoa Hoa đến cùng là được."
"Vậy Hoa Hoa ở nhà một mình, ai làm cơm cho nó ăn?" Bạch Tuyên lo lắng.
Kim Thu nhịn cười nói: "Em đem nó gửi ở cửa hàng thú nuôi, yên tâm chưa, bọn họ sẽ chăm sóc nó chu đáo mà."
Cô vừa nói vậy, vẻ mặt Bạch Tuyên hòa hoãn xuống, thở dài một hơi: "Vậy thì tốt rồi." Anh lập tức chạy đến tấm nệm nhỏ của Hoa Hoa báo tin tốt cho nó, Hoa Hoa chỉ lắc nhẹ đuôi, tỏ ý mình đã nghe xong, đối với mấy câu Bạch Tuyên lải nhải như "Phải ăn cơm đầy đủ chờ bọn tao về" hoàn toàn làm như không nghe thấy.
Kim Thu nhìn liền nở nụ cười, đúng là loài mèo kiêu ngạo, loài chó trung thành, nhìn thế nào cũng thấy căn nhà này ngày càng thú vị.
Bạch Tuyên đơn phương tạm biệt Hoa Hoa một lúc lâu mới bắt đầu sắp xếp đồ đạc vào va li, đồ của Kim Thu không nhiều, anh lại không cần mang gì, vì vậy việc sắp xếp rất nhanh đã hoàn thành, Kim Thu tò mò hỏi: "Có háo hức đi Bắc Kinh không?"
Biểu hiện của Bạch Tuyên làm cô hơi bất ngờ, vì vẻ mặt anh không thể hiện sự mong đợi khi được đi chơi xa, ngược lại là chút do dự cùng mờ mịt không thể nói rõ: "Anh không biết."
"Sao vậy, không thích đi Bắc Kinh à, đó là thủ đô đấy." Kim Thu ôm anh hỏi, Bạch Tuyên cắn môi, cúi thấp đầu: "Không biết, anh không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy không thoải mái."
Kim Thu hơi nghi hoặc, cô không khỏi nhớ đến vấn đề xuất thân của Bạch tuyên, muốn mở lời hỏi anh, nhưng nhớ lại thái độ chống cự của anh lúc trước, lời đến bên miệng lại chuyển thành: "Bắc Kinh hay Hải Thành không có gì khác nhau, đều là thành phố lớn, đã là thành phố lớn thì cuộc sống cũng như nhau cả thôi."
Hành trình đi Bắc Kinh không có bất kỳ trở ngại gì đã bắt đầu.
Vệ Thiên Hành chợp mắt, Lam Như Vân đang xem tài liệu tổng quan, Kim Thu ngồi ghế đơn để Bạch Tuyên có thể thuận tiện ngồi cạnh cô, cô nắm tay anh, nhưng phát hiện đôi mày anh ẩn chứa một chút buồn rầu, lòng cô không khỏi cả kinh.
Bạch Tuyên trong lòng cô, luôn luôn là một thiếu niên vô ưu vô lo, anh sạch sẽ tinh khiết đến mức tựa như một đóa sen trắng chưa trải qua mưa gió, cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng thấy anh vì bất kỳ chuyện gì mà lộ ra nét mặt như vậy.
Rất không bình thường! Cô cẩn thận ngẫm lại, nhớ ra lúc trước Vệ Thiên Hành đã từng nói, Bạch Giác là người Bắc Kinh, Bạch Giác, Bạch Tuyên, hai cái tên rất giống nhau, tuy cũng có thể chỉ là trùng hợp, nhưng Kim Thu luôn cảm thấy, e rằng trong màn sương mờ này, chắc chắn có chút liên quan gì đó.
Xem ra phải tìm cơ hội nghe ngóng Vệ Thiên Hành một chút về chuyện của Bạch gia mới được. Kim Thu thầm nghĩ, nhưng lại có vài phần do dự, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại không có gì không tốt, tuy Bạch Tuyên chưa có cơ thể, nhưng dần dần, tần suất anh hiện ra trước mắt mọi người cũng chậm rãi tăng, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt, vậy nếu cứ cố chấp đi tìm một đáp án không biết kết quả như thế, thực sự sẽ có ý nghĩa gì sao?
Vì sao bất kỳ nữ chính nào trong phim hay tiểu thuyết đều gặp phải nhiều chuyện phiền phức kỳ lạ, cuối cùng nếu không hại chết người khác cũng sẽ hại chết mình, tò mò hại chết mèo.
Nếu vì một câu đố không quan trọng mà đánh mất Bạch Tuyên, rõ ràng rất không đáng, nhưng Bạch Tuyên bây giờ như vậy, cô không biết chân tướng, lòng luôn cảm thấy không thể nguôi ngoai.
Thật quá phiền phức.
Máy bay đã đáp xuống, vương thành trăm năm từ từ hiện ra trước mắt Kim Thu, rất khác so với Hải Thành phồn hoa, hơi thở lịch sử cùng chính trị ở thủ đô rất dày đặc, cùng là nhà cao tầng, nhưng Bắc Kinh lại có không khí hào hùng của bao biến động thế kỷ.
Mỗi thành phố đều có một linh hồn riêng, nếu bàn về tâm linh, Bắc Kinh là đế đô, có khí rồng, chính là nơi của Thiên tử, đương nhiên Hải Thành không thể bì được.
Gọi xe đến khách sạn, Kim Thu vừa đặt va li xuống liền phải bắt đầu làm việc, cô hỏi Bạch Tuyên có muốn đi cùng hay không, anh lắc đầu: "Anh hơi mệt, muốn ngủ một chút."
Lòng Kim Thu khẽ nhảy lên, nhưng không mảy may hiện ra trên mặt, bảo anh lên giường chỉnh lại chăn cho anh, Bạch Tuyên lưu luyến kéo tay cô: "Vợ về sớm một chút nhé."
"Yên tâm đi." Kim Thu hôn lên khóe môi anh, "Anh phải nghỉ ngơi một lúc, em sẽ về nhanh thôi."
Bạch Tuyên rất buồn ngủ, "ừ" nhẹ một tiếng liền nhắm mắt lại, Kim Thu không quá yên tâm, nhưng không thể bỏ qua công việc, chỉ có thể ôm một bụng tâm sự đi làm việc với Lam Như Vân cùng Vệ Thiên Hành.
Cả một buổi chiều, cô đều rất lơ đãng, may mà Lam Như Vân và Vệ Thiên Hành đều có công việc phải suy nghĩ, hai người liên tục trao đổi chuyện công ty, không rảnh quan tâm đến cô.
Kim Thu càng lúc càng bất an, nóng lòng muốn tìm cớ nào đó để lập tức quay về xem, nhưng công việc cô được sắp xếp không hề ít, nhìn chồng tài liệu trước mặt, bỗng nhiên thấy buồn vô cớ, nhưng buồn thế này chẳng có tác dụng gì, Kim Thu hít sâu vài cái, ép buộc bản thân tập trung làm việc, chỉ như vậy mới hoàn thành công việc đúng tiến độ, cô mới có thể về sớm.
Ngay lúc cô bận rộn, Bạch Tuyên cảm thấy thân thể của mình xảy ra biến hóa không thể lường trước được, anh cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, thân thể không tự chủ được lay hướng một nơi không biết tên, Bạch Tuyên cảm giác được, anh gấp rút lên, muốn chống lại luồng sức mạnh đó, anh đem hết toàn lực, nhưng vẫn không thể đánh lại được, đến khi mở mắt ra liền phát hiện cơ thể của mình đã gần ngay trước mắt.
May là, anh không bị kéo lại vào cơ thể, chỉ dừng giữa không trung, anh thấy một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, dáng vẻ hiên ngang, một quý bà hơn sáu mươi tuổi, vì bảo dưỡng rất cẩn thận, thoạt nhìn vẫn trẻ như bốn lăm, còn có một ông chú nhếch nhác không rõ tuổi tác, đang rung chuông lẩm bẩm trong miệng, hẳn là một chú ngữ nào đó.
Mà Bạch Tuyên vẫn không nhúc nhích, không biết vì sao, anh vô cùng bất mãn với việc trở lại, anh cảm thấy bây giờ rất tốt, có vợ bên cạnh như vậy là đủ, vì sao phải trở về?
Hai từ "trở về" này lọt vào tai anh, nghĩa là không hạnh phúc.
Tôi không muốn trở về! Bạch Tuyên rất quật cường, nhất định không chịu động đậy, nhưng luồng sức mạnh đó tuy không thể hút anh trở vào cơ thể, nhưng anh cũng không có cách nào rời đi nơi này, Bạch Tuyên nóng nảy, nếu Kim Thu quay về khách sạn không thấy anh, cô sẽ sợ hãi mất.
Vừa nghĩ đến Kim Thu, Bạch Tuyên dốc hết sức lực, liều mạng muốn xuyên tường đi ra, nhưng vừa đi không xa, liền bị hút trở lại, trên trán anh rất nhanh xuất hiện mồ hôi, nhưng anh cắn chặt răng, cố gắng lao ra một lần nữa, qua lại vài lần như vậy, mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng.
Lúc này Mặc đại sư âm thầm kêu khổ, ông có thể cảm giác anh đang trong căn phòng này, nhưng chẳng biết vì sao lại không nhìn thấy anh, rõ ràng chỉ là một linh hồn nho nhỏ, lại có thể chống lại năng lực gọi hồn của ông ở khoảng cách gần như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ Hoàng lo sợ bất an nhìn Mặc đại sư, hoàn toàn không biết cháu trai bà tâm tâm niệm niệm đang ở ngay trong căn phòng bệnh này: "Đại sư, sao rồi?"
"Mau trở lại đi!" Mặc đại sư nhịn không được lải nhải, "Cậu còn không trở về thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đấy!"
Biến thành cô hồn dã quỷ thì cô hồn dã quỷ, Bạch Tuyên không hề để ý, dù sao anh bây giờ rất tốt, có thể ở bên cạnh vợ, không thể tốt hơn được nữa. Bạch Tuyên nhớ đến Kim Thu, vô thức vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, nó rõ ràng là một sợi dây rất bền chặt, lần này anh vừa sờ liền đứt ra, Bạch Tuyên vô cùng sợ hãi, lúc muốn nhặt lên, lại đột nhiên phát hiện luồng sức mạnh ràng buộc chính mình đã biến mất.
Anh không dám dừng lại, lập tức rời khỏi phòng bệnh, sợ chậm một giây sẽ bị kéo trở về.
Chuông đồng trong tay Mặc đại sư ngay lập tức ngừng rung, ông uể oải thở dài: "Tôi vô dụng, cậu ta đi rồi."
Môi mẹ Hoàng giật giật: "Đi, đi?"
"Đúng." Mặc đại sư bắt đầu dọn dẹp, bao gồm lá bùa dán trên tường, nước bùa đã hất xuống đất... Ông đột nhiên phát hiện sợ dây đỏ rơi ở góc tường, nhặt lên nhìn liền nhận ra đó là chữ viết tay của ai, "Chỉ đỏ của A Hồng, liệu có phải linh hồn kia đã từng dính dáng gì đến A Hồng hay không?"
Giọng lẩm bẩm của ông cực nhỏ, Hoàng Tử An không nghe rõ: "Ông nói gì?"
"À, tôi là nói, cậu ta vừa đến đây, nhưng lúc tôi bảo về, cậu ta nhất định không chịu." Mặc đại sư xoa tay, "Nói thật, tôi hết cách rồi."
Qua nhiều lần, đối với chuyện này Hoàng Tử An ban đầu nửa tin nửa ngờ, bây giờ đã hoàn toàn hoài nghi: "Nếu đã tới, sao chúng tôi không thấy?"
Đừng nói ông không thấy, tôi cũng không thấy - Mặc đại sư thầm nói, đưa sợi dây đỏ cho Hoàng Tử An xem: "Đây là thứ cháu trai ông đã để lại."
"Đây là gì?" Hoàng Tử An cũng không tiếp xúc nhiều với mấy loại đồ chơi của nữ sinh.
Mặc đại sư nói: "Chỉ hồng, yên tâm đi, tôi đã nhận tiền đương nhiên sẽ giúp mọi người xử lý ổn thỏa, sợi dây này có nguồn gốc, khi trở về tôi sẽ tìm hiểu, có manh mối sẽ thông báo cho mọi người."
Hoàng Tử An bán tín bán nghi: "Ông tra ra phải lập tức cho tôi biết."
Mặc đại sư gật đầu, vừa ra khỏi bệnh viện ông liền lấy di động ra: "A lô, A Hồng à, anh có chuyện muốn nói với em, này, anh trong mắt em khốn kiếp như vậy sao? Được rồi được rồi, em nghe anh nói này, mấy chục năm rồi, lần đầu tiên anh gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy đấy."
Ông nói từ đầu đến cuối câu chuyện cho thím Hồng, thím Hồng vừa nghe liền nhớ đến chuyện Kim Thu đã kể, hai người đều cảm thấy rất khéo, Mặc đại sư suy nghĩ một hồi: "Em kể tình huống của cô gái đó cho anh đi."
Đương nhiên thím Hồng sẽ không tiết lộ tin tức cụ thể của khách hàng, nhưng Mặc đại sư có lý do: "Anh cảm thấy chuyện này rất mờ ám, đại thiếu gia nhà họ Bạch kia cuối cùng là không muốn về hay về không được còn chưa chắc chắn, nếu trong chuyện này có gì mờ ám, đến lúc đó thì đã muộn."
Nhiều năm trôi qua, bọn họ không phải chưa từng thấy qua việc nuôi dưỡng tà vật chứa linh hồn trong nhà, thím Hồng hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nói tin tức của Kim thu cho ông, không quên nhắc nhở: "Cô gái đó không tệ, ông đừng làm người ta sợ, hỏi cho rõ ràng rồi nói sau."
"Biết mà." Mặc đại sư cà lơ phất phơ đáp lại một câu, còn mặt dày chưa chịu cúp điện thoại: "Anh nói này A Hồng, hai ta dù sao cũng là sư huynh sư muội, em xem đã qua hơn hai mươi năm rồi, em vẫn nhẫn tâm như vậy... Này, a lô, A Hồng, em đừng cúp máy mà!"
Bạch Tuyên và Hoa Hoa sớm chiều ở chung, đã sớm bồi dưỡng tình cách mạng hữu nghị đôi bên, vì vậy hôm nay anh mặt ủ mày chau ngồi xổm bên cạnh nó rầu rĩ: "Hoa Hoa, không thể mang mày đi cùng, vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Là một con mèo già sống hơn mười năm, có thể nói Hoa Hoa đã hiểu rõ lòng người ấm lạnh, dễ thay đổi, cho nên đối với nỗi sầu này của Bạch Tuyên, nó cũng chỉ giơ móng vuốt, vỗ vỗ mu bàn tay anh tỏ ý an ủi.
Bạch Tuyên càng thêm luyến tiếc Hoa Hoa: "Hoa Hoa, tao không nỡ bỏ mày lại, nhưng tao càng không muốn rời xa vợ."
Đối với đặc tính dính người này của anh, Hoa Hoa đã vô cùng hiểu rõ, quả thực cứ y như con chó lớn suốt ngày chạy quanh chủ --- giống chó ngu ngốc, Hoa Hoa lắc đuôi, nhắm lại hai mắt bắt đầu ngủ.
Bạch Tuyên bị coi nhẹ nhưng không hề biết mình bị một con mèo khinh bỉ, anh u sầu ngồi ngoài ban công than thở.
Xa cách là loại chuyện làm cho người ta đau buồn biết bao --- Bạch Tuyên rốt cuộc cũng đến tuổi "tức cảnh làm thơ" rồi.
Buổi tối Kim Thu biết được, thiếu chút nữa phì cười, nhưng chú chó lớn rầu rĩ không vui như vậy, cô cũng không nỡ cười nhạo anh, chỉ có thể ôm anh vào lòng vỗ về: "Có gì đâu, chúng ta cùng lắm chỉ đi một tháng, nếu quyết định sống ở Bắc Kinh, đến lúc đó đưa Hoa Hoa đến cùng là được."
"Vậy Hoa Hoa ở nhà một mình, ai làm cơm cho nó ăn?" Bạch Tuyên lo lắng.
Kim Thu nhịn cười nói: "Em đem nó gửi ở cửa hàng thú nuôi, yên tâm chưa, bọn họ sẽ chăm sóc nó chu đáo mà."
Cô vừa nói vậy, vẻ mặt Bạch Tuyên hòa hoãn xuống, thở dài một hơi: "Vậy thì tốt rồi." Anh lập tức chạy đến tấm nệm nhỏ của Hoa Hoa báo tin tốt cho nó, Hoa Hoa chỉ lắc nhẹ đuôi, tỏ ý mình đã nghe xong, đối với mấy câu Bạch Tuyên lải nhải như "Phải ăn cơm đầy đủ chờ bọn tao về" hoàn toàn làm như không nghe thấy.
Kim Thu nhìn liền nở nụ cười, đúng là loài mèo kiêu ngạo, loài chó trung thành, nhìn thế nào cũng thấy căn nhà này ngày càng thú vị.
Bạch Tuyên đơn phương tạm biệt Hoa Hoa một lúc lâu mới bắt đầu sắp xếp đồ đạc vào va li, đồ của Kim Thu không nhiều, anh lại không cần mang gì, vì vậy việc sắp xếp rất nhanh đã hoàn thành, Kim Thu tò mò hỏi: "Có háo hức đi Bắc Kinh không?"
Biểu hiện của Bạch Tuyên làm cô hơi bất ngờ, vì vẻ mặt anh không thể hiện sự mong đợi khi được đi chơi xa, ngược lại là chút do dự cùng mờ mịt không thể nói rõ: "Anh không biết."
"Sao vậy, không thích đi Bắc Kinh à, đó là thủ đô đấy." Kim Thu ôm anh hỏi, Bạch Tuyên cắn môi, cúi thấp đầu: "Không biết, anh không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy không thoải mái."
Kim Thu hơi nghi hoặc, cô không khỏi nhớ đến vấn đề xuất thân của Bạch tuyên, muốn mở lời hỏi anh, nhưng nhớ lại thái độ chống cự của anh lúc trước, lời đến bên miệng lại chuyển thành: "Bắc Kinh hay Hải Thành không có gì khác nhau, đều là thành phố lớn, đã là thành phố lớn thì cuộc sống cũng như nhau cả thôi."
Hành trình đi Bắc Kinh không có bất kỳ trở ngại gì đã bắt đầu.
Vệ Thiên Hành chợp mắt, Lam Như Vân đang xem tài liệu tổng quan, Kim Thu ngồi ghế đơn để Bạch Tuyên có thể thuận tiện ngồi cạnh cô, cô nắm tay anh, nhưng phát hiện đôi mày anh ẩn chứa một chút buồn rầu, lòng cô không khỏi cả kinh.
Bạch Tuyên trong lòng cô, luôn luôn là một thiếu niên vô ưu vô lo, anh sạch sẽ tinh khiết đến mức tựa như một đóa sen trắng chưa trải qua mưa gió, cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng thấy anh vì bất kỳ chuyện gì mà lộ ra nét mặt như vậy.
Rất không bình thường! Cô cẩn thận ngẫm lại, nhớ ra lúc trước Vệ Thiên Hành đã từng nói, Bạch Giác là người Bắc Kinh, Bạch Giác, Bạch Tuyên, hai cái tên rất giống nhau, tuy cũng có thể chỉ là trùng hợp, nhưng Kim Thu luôn cảm thấy, e rằng trong màn sương mờ này, chắc chắn có chút liên quan gì đó.
Xem ra phải tìm cơ hội nghe ngóng Vệ Thiên Hành một chút về chuyện của Bạch gia mới được. Kim Thu thầm nghĩ, nhưng lại có vài phần do dự, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại không có gì không tốt, tuy Bạch Tuyên chưa có cơ thể, nhưng dần dần, tần suất anh hiện ra trước mắt mọi người cũng chậm rãi tăng, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt, vậy nếu cứ cố chấp đi tìm một đáp án không biết kết quả như thế, thực sự sẽ có ý nghĩa gì sao?
Vì sao bất kỳ nữ chính nào trong phim hay tiểu thuyết đều gặp phải nhiều chuyện phiền phức kỳ lạ, cuối cùng nếu không hại chết người khác cũng sẽ hại chết mình, tò mò hại chết mèo.
Nếu vì một câu đố không quan trọng mà đánh mất Bạch Tuyên, rõ ràng rất không đáng, nhưng Bạch Tuyên bây giờ như vậy, cô không biết chân tướng, lòng luôn cảm thấy không thể nguôi ngoai.
Thật quá phiền phức.
Máy bay đã đáp xuống, vương thành trăm năm từ từ hiện ra trước mắt Kim Thu, rất khác so với Hải Thành phồn hoa, hơi thở lịch sử cùng chính trị ở thủ đô rất dày đặc, cùng là nhà cao tầng, nhưng Bắc Kinh lại có không khí hào hùng của bao biến động thế kỷ.
Mỗi thành phố đều có một linh hồn riêng, nếu bàn về tâm linh, Bắc Kinh là đế đô, có khí rồng, chính là nơi của Thiên tử, đương nhiên Hải Thành không thể bì được.
Gọi xe đến khách sạn, Kim Thu vừa đặt va li xuống liền phải bắt đầu làm việc, cô hỏi Bạch Tuyên có muốn đi cùng hay không, anh lắc đầu: "Anh hơi mệt, muốn ngủ một chút."
Lòng Kim Thu khẽ nhảy lên, nhưng không mảy may hiện ra trên mặt, bảo anh lên giường chỉnh lại chăn cho anh, Bạch Tuyên lưu luyến kéo tay cô: "Vợ về sớm một chút nhé."
"Yên tâm đi." Kim Thu hôn lên khóe môi anh, "Anh phải nghỉ ngơi một lúc, em sẽ về nhanh thôi."
Bạch Tuyên rất buồn ngủ, "ừ" nhẹ một tiếng liền nhắm mắt lại, Kim Thu không quá yên tâm, nhưng không thể bỏ qua công việc, chỉ có thể ôm một bụng tâm sự đi làm việc với Lam Như Vân cùng Vệ Thiên Hành.
Cả một buổi chiều, cô đều rất lơ đãng, may mà Lam Như Vân và Vệ Thiên Hành đều có công việc phải suy nghĩ, hai người liên tục trao đổi chuyện công ty, không rảnh quan tâm đến cô.
Kim Thu càng lúc càng bất an, nóng lòng muốn tìm cớ nào đó để lập tức quay về xem, nhưng công việc cô được sắp xếp không hề ít, nhìn chồng tài liệu trước mặt, bỗng nhiên thấy buồn vô cớ, nhưng buồn thế này chẳng có tác dụng gì, Kim Thu hít sâu vài cái, ép buộc bản thân tập trung làm việc, chỉ như vậy mới hoàn thành công việc đúng tiến độ, cô mới có thể về sớm.
Ngay lúc cô bận rộn, Bạch Tuyên cảm thấy thân thể của mình xảy ra biến hóa không thể lường trước được, anh cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, thân thể không tự chủ được lay hướng một nơi không biết tên, Bạch Tuyên cảm giác được, anh gấp rút lên, muốn chống lại luồng sức mạnh đó, anh đem hết toàn lực, nhưng vẫn không thể đánh lại được, đến khi mở mắt ra liền phát hiện cơ thể của mình đã gần ngay trước mắt.
May là, anh không bị kéo lại vào cơ thể, chỉ dừng giữa không trung, anh thấy một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, dáng vẻ hiên ngang, một quý bà hơn sáu mươi tuổi, vì bảo dưỡng rất cẩn thận, thoạt nhìn vẫn trẻ như bốn lăm, còn có một ông chú nhếch nhác không rõ tuổi tác, đang rung chuông lẩm bẩm trong miệng, hẳn là một chú ngữ nào đó.
Mà Bạch Tuyên vẫn không nhúc nhích, không biết vì sao, anh vô cùng bất mãn với việc trở lại, anh cảm thấy bây giờ rất tốt, có vợ bên cạnh như vậy là đủ, vì sao phải trở về?
Hai từ "trở về" này lọt vào tai anh, nghĩa là không hạnh phúc.
Tôi không muốn trở về! Bạch Tuyên rất quật cường, nhất định không chịu động đậy, nhưng luồng sức mạnh đó tuy không thể hút anh trở vào cơ thể, nhưng anh cũng không có cách nào rời đi nơi này, Bạch Tuyên nóng nảy, nếu Kim Thu quay về khách sạn không thấy anh, cô sẽ sợ hãi mất.
Vừa nghĩ đến Kim Thu, Bạch Tuyên dốc hết sức lực, liều mạng muốn xuyên tường đi ra, nhưng vừa đi không xa, liền bị hút trở lại, trên trán anh rất nhanh xuất hiện mồ hôi, nhưng anh cắn chặt răng, cố gắng lao ra một lần nữa, qua lại vài lần như vậy, mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng.
Lúc này Mặc đại sư âm thầm kêu khổ, ông có thể cảm giác anh đang trong căn phòng này, nhưng chẳng biết vì sao lại không nhìn thấy anh, rõ ràng chỉ là một linh hồn nho nhỏ, lại có thể chống lại năng lực gọi hồn của ông ở khoảng cách gần như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ Hoàng lo sợ bất an nhìn Mặc đại sư, hoàn toàn không biết cháu trai bà tâm tâm niệm niệm đang ở ngay trong căn phòng bệnh này: "Đại sư, sao rồi?"
"Mau trở lại đi!" Mặc đại sư nhịn không được lải nhải, "Cậu còn không trở về thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đấy!"
Biến thành cô hồn dã quỷ thì cô hồn dã quỷ, Bạch Tuyên không hề để ý, dù sao anh bây giờ rất tốt, có thể ở bên cạnh vợ, không thể tốt hơn được nữa. Bạch Tuyên nhớ đến Kim Thu, vô thức vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, nó rõ ràng là một sợi dây rất bền chặt, lần này anh vừa sờ liền đứt ra, Bạch Tuyên vô cùng sợ hãi, lúc muốn nhặt lên, lại đột nhiên phát hiện luồng sức mạnh ràng buộc chính mình đã biến mất.
Anh không dám dừng lại, lập tức rời khỏi phòng bệnh, sợ chậm một giây sẽ bị kéo trở về.
Chuông đồng trong tay Mặc đại sư ngay lập tức ngừng rung, ông uể oải thở dài: "Tôi vô dụng, cậu ta đi rồi."
Môi mẹ Hoàng giật giật: "Đi, đi?"
"Đúng." Mặc đại sư bắt đầu dọn dẹp, bao gồm lá bùa dán trên tường, nước bùa đã hất xuống đất... Ông đột nhiên phát hiện sợ dây đỏ rơi ở góc tường, nhặt lên nhìn liền nhận ra đó là chữ viết tay của ai, "Chỉ đỏ của A Hồng, liệu có phải linh hồn kia đã từng dính dáng gì đến A Hồng hay không?"
Giọng lẩm bẩm của ông cực nhỏ, Hoàng Tử An không nghe rõ: "Ông nói gì?"
"À, tôi là nói, cậu ta vừa đến đây, nhưng lúc tôi bảo về, cậu ta nhất định không chịu." Mặc đại sư xoa tay, "Nói thật, tôi hết cách rồi."
Qua nhiều lần, đối với chuyện này Hoàng Tử An ban đầu nửa tin nửa ngờ, bây giờ đã hoàn toàn hoài nghi: "Nếu đã tới, sao chúng tôi không thấy?"
Đừng nói ông không thấy, tôi cũng không thấy - Mặc đại sư thầm nói, đưa sợi dây đỏ cho Hoàng Tử An xem: "Đây là thứ cháu trai ông đã để lại."
"Đây là gì?" Hoàng Tử An cũng không tiếp xúc nhiều với mấy loại đồ chơi của nữ sinh.
Mặc đại sư nói: "Chỉ hồng, yên tâm đi, tôi đã nhận tiền đương nhiên sẽ giúp mọi người xử lý ổn thỏa, sợi dây này có nguồn gốc, khi trở về tôi sẽ tìm hiểu, có manh mối sẽ thông báo cho mọi người."
Hoàng Tử An bán tín bán nghi: "Ông tra ra phải lập tức cho tôi biết."
Mặc đại sư gật đầu, vừa ra khỏi bệnh viện ông liền lấy di động ra: "A lô, A Hồng à, anh có chuyện muốn nói với em, này, anh trong mắt em khốn kiếp như vậy sao? Được rồi được rồi, em nghe anh nói này, mấy chục năm rồi, lần đầu tiên anh gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy đấy."
Ông nói từ đầu đến cuối câu chuyện cho thím Hồng, thím Hồng vừa nghe liền nhớ đến chuyện Kim Thu đã kể, hai người đều cảm thấy rất khéo, Mặc đại sư suy nghĩ một hồi: "Em kể tình huống của cô gái đó cho anh đi."
Đương nhiên thím Hồng sẽ không tiết lộ tin tức cụ thể của khách hàng, nhưng Mặc đại sư có lý do: "Anh cảm thấy chuyện này rất mờ ám, đại thiếu gia nhà họ Bạch kia cuối cùng là không muốn về hay về không được còn chưa chắc chắn, nếu trong chuyện này có gì mờ ám, đến lúc đó thì đã muộn."
Nhiều năm trôi qua, bọn họ không phải chưa từng thấy qua việc nuôi dưỡng tà vật chứa linh hồn trong nhà, thím Hồng hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nói tin tức của Kim thu cho ông, không quên nhắc nhở: "Cô gái đó không tệ, ông đừng làm người ta sợ, hỏi cho rõ ràng rồi nói sau."
"Biết mà." Mặc đại sư cà lơ phất phơ đáp lại một câu, còn mặt dày chưa chịu cúp điện thoại: "Anh nói này A Hồng, hai ta dù sao cũng là sư huynh sư muội, em xem đã qua hơn hai mươi năm rồi, em vẫn nhẫn tâm như vậy... Này, a lô, A Hồng, em đừng cúp máy mà!"
/90
|