Edit: Sunflower
Kỳ Tiếu Ngôn nói mười giờ đến dưới nhà đón cô, đồng hồ báo thức của Dương Vi đúng chín giờ vang lên.
Dương Vi từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy trong dạ dày một trận khó chịu. Cô chạy đến nhà vệ sinh nôn khan một trận, cũng không có nôn ra được cái gì. Dùng cốc thủy tinh súc miệng, Dương Vi nhìn chính mình trong gương mặt mũi phiếm hồng, hơi nhíu mi.
Sẽ không là mang thai a?
Nếu mà một đêm đã trúng thưởng, chất lượng X của Kỳ giáo sư cũng quá đỉnh rồi. Dương Vi vừa rửa mặt vừa ở trong lòng cân nhắc muốn hay không đi mua que thử thai về thử một chút, có thể là do mình hôm qua ăn nhiều đồ linh tinh, dạ dày mới khó chịu.Thế nhưng mà kinh nguyệt cũng chưa tới... Dương Vi cảm thấy mình muốn điên rồi. Cô hai tay chống trên bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương đang khó chịu do dự một hồi, quyết định lại quan sát một ngày, nếu như ngày mai còn có triệu chứng dạ dày như thế, sẽ... đi mua que thử thai về. Cô mua xổ số liền năm số đều không trúng, không thể dễ dàng như vậy trúng giải thưởng lớn đi ha ha ha. Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại chui vào chăn nằm một lúc, mới bắt đầu mở tủ kiếm quần áo. Hôm nay nghiêm túc mà nói, vẫn là lần đầu hẹn hò của cô và Kỳ Tiếu Ngôn, nhất định phải ăn mặc đẹp.
Thử mấy bộ quần áo đều không thấy hài lòng, Dương Vi đứng trước tủ quần áo trầm tư, điện thoại trên gối đầu lại vang lên. Dương Vi cầm lên nhìn một chút, Tập bài thi? Anh sẽ không như thế đã sớm tới đi, mới chín giờ rưỡi thôi mà?
Dương Vi nghe điện thoại, giọng Kỳ Tiếu Ngôn từ trong ống nghe truyền tới: Anh đang đứng dưới lầu.
Dương Vi quýnh quýnh: Không phải mới chín giờ rưỡi sao? Em vừa mới bắt đầu sửa soạn, anh chờ một chút.
Cô nói xong cũng cúp điện thoại, thuận tay từ tủ quần áo bên trong tủ lấy ra một bộ váy liền màu xanh hải quân, tay áo thiết kế hơi phồng xuyên thấu kiểu công chúa, cho kiểu dáng tăng thêm một phần gợi cảm cùng đáng yêu. Dương Vi sau khi mặc lên người tương đối hài lòng, cô cầm lấy túi trang điêm trên bàn, đi đến trước gương thủ pháp thuần thục đánh phấn nền cùng chút phấn má son môi, chuốt lông mi, Dương Vi sửa sang tóc, cầm lấy túi xách trên ghế salon ra cửa.
Kỳ Tiếu Ngôn hôm nay mặc là một bộ tây trang màu đen tiêu chuẩn, thắt cà vạt màu xanh đậm. Hai tay đút trong túi quần tây, ánh mắt vừa vặn đụng phải cô. Dương Vi trong đầu chỉ còn lại mấy chữ đang hiện —— tú sắc khả san (*)! Quá anh tuấn! Đẹp trai!
(*): trong bản Cv là câu khác nhưng hơi khó dịch, mình thấy câu này cũng khá giống nên thay hic hic
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thấy cô đi xuống, giúp cô mở cửa xe ra, thuận tay đưa cô một cốc sữa đậu ấm. Dương Vi cầm lấy cốc giấy nhìn anh một cái: Anh vừa mua?
Ừm, chắc là em chưa ăn sáng. Kỳ Tiếu Ngôn vừa nói vừa đưa một hộp bánh bao, anh biết Dương Vi thích nhất ăn bánh của tiệm này. Dương Vi không khách khí cầm điểm tâm bắt đầu ăn: A? Anh còn mua một cái nhân thịt bò sao?
Chủ quán tặng cho anh, cô ấy bảo hôm nay có khuyến mãi, mua một tặng một.
Dương Vi: ...
Mua một cái bánh bao thường tặng cái bánh nhân thịt bò, thế mà anh cũng tin!
Cô ăn mấy miếng bánh, đối Kỳ Tiếu Ngôn hỏi: Chúng ta đi chỗ nào vậy?
Kỳ Tiếu Ngôn nói: Anh đặt là vé xem phim chiều, buổi sáng em muốn đi chỗ nào?
Dương Vi suy nghĩ một chút nói: Tùy tiện đi, dạo quanh quanh khu trung tâm mua sắm cạnh rạp phim cũng được.
Kỳ Tiếu Ngôn lên tiếng, lái xe đến quảng trường Tinh Quang. Người đi trên đường so với ngày thường nhiều hơn không ít, Kỳ Tiếu Ngôn tìm được chỗ đậu xe xong, liền cùng Dương Vi xuống xe.
Bảo bảo.
Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở cửa xe kêu Dương Vi một tiếng, Dương Vi nhìn anh đưa tay qua, hỏi: Làm gì vậy?
Em không phải nói muốn tay cầm tay sao?
Kỳ Tiếu Ngôn nói đến lẽ thẳng khí tráng, ngón tay thon dài đón giữa không trung, ánh nắng chiếu vào trở nên có chút mơ hồ. Dương Vi đứng tại chỗ nhìn anh một lúc, đem tay mình đặt lên. Kỳ Tiếu Ngôn nắm tay Dương Vi, liền tự nhiên nắm đến trong lòng bàn tay. Dương Vi có chút khó chịu, đây là lần thứ nhất cô cùng Kỳ Tiếu Ngôn tay trong tay đi trên phố lớn. Kỳ Tiếu Ngôn đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng trong lòng bàn tay lại ấm, đó là một loại nhiệt độ khiến cho người khác an tâm. Cô quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh không có biểu lộ gì, quệt quệt khóe môi nói: Anh làm sao một điểm phản ứng cũng không có? Những nam sinh kia lấy dũng khí nắm tay nữ sinh, không phải đều sẽ xấu hổ mặt đỏ tới mang tai sao?
Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô nói: Anh với em chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm rồi, dắt tay thôi thì có gì xấu hổ?
Dương Vi giật giật lông mày, làm bộ muốn rút tay lại: Không nắm tay nữa!
Kỳ Tiếu Ngôn vô thức nắm chặt tay cô, ôn nhu nói: Bảo Bảo ngoan, không nháo.
Dương Vi: ...
Cô đôi khi cảm thấy Kỳ Tiếu Ngôn coi cô là trẻ con luôn rồi. Hai người cứ như vậy tay trong tay trên phố lớn, bên cạnh không ít người đi qua đi lại đều sẽ ngoảnh sang nhìn bọn họ. Dương Vi tự động đem ánh mắt như vậy lí giải là do cô cùng Kỳ Tiếu Ngôn có giá trị nhan sắc cao, mà không phải Mau nhìn hai người kia đã lớn tuổi cả rồi mà còn học theo mấy đứa học sinh nắm tay!
Kỳ Tiếu Ngôn đưa Dương Vi mua hai bộ quần áo, rồi đưa cô đến nhà hàng ăn cơm trưa. Trong lúc chờ món ăn, Dương Vi cùng Kỳ Tiếu Ngôn ngồi nói chuyện phiếm: Đúng rồi, thẻ ngân hàng lần trước anh để ở chỗ em, bao giờ lấy về?
Kỳ Tiếu Ngôn nói: Em cứ cầm luôn đi.
Dương Vi nhíu nhíu mày: Vừa rồi mua quần áo cũng là anh thanh toán, anh còn nhiều tiền vậy sao?
Nuôi sống em còn dư xài, không cần lo lắng.
Nha.
Sớm biết như vậy vừa rồi cô gọi gấp đôi đồ ăn cho rồi. Buổi chiều phim bắt đầu chiếu là 2 giờ 30 phút, thời điểm Kỳ Tiếu Ngôn cùng Dương Vi đến rạp, vừa vặn 1 giờ 40 phút. Ngày 1 tháng 5 cũng có mấy bộ phim đang lên rạp, rạp phim cũng nhiều người hơn bình thường, Kỳ Tiếu Ngôn cầm tay Dương Vi kéo sang phía mình, còn cẩn thận che chắn cô khỏi những người xung quanh.
Dương Vi vểnh khóe miệng lên, bất động thanh sắc đi bên cạnh anh. Kỳ Tiếu Ngôn nói bộ phim tình yêu hài kịch kia cũng rất hấp dẫn, trước áp phích phim vây quanh không ít người. Dương Vi nhìn bên trên áp phích kia một chút, trong lúc vô tình phát hiện hôm nay còn có chiếu lại một bộ phim xưa. Rạp chiếu phim này sẽ thi thoảng chiếu phim cũ, cũng hấp dẫn không ít những người hoài cổ đến xem, chỉ là Dương Vi không nghĩ đến tại thời điểm không còn hoàng kim như vậy, rạp chiếu phim vẫn còn lưu suất chiếu cho phim cũ. Cô nhìn đồng hồ, là hai giờ bắt đầu, hiện tại vào rạp hẳn là vẫn kịp.
Cô lôi kéo Kỳ Tiếu Ngôn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh: Chúng ta xem phim này đi.
Kỳ Tiếu Ngôn có chút ngoài ý muốn, vẫn gật đầu: ừ .
Với anh mà nói xem phim nào cũng giống nhau, chỉ cần là cùng Dương Vi xem. Dương Vi đối với anh cười cười: Lãng phí hai vé xem phim của anh rồi, vé phim này để em trả.
Cô nói xong cũng ra cửa bán vé, hôm nay người đến xem phim cũ cũng không nhiều, Dương Vi cầm vé tới xem phim, cúi đầu nhìn một chút. Tim đập thình thịch ( Tiếng Anh), số 3 hàng 7. Cô tìm tiền lẻ, quay đầu trông thấy Kỳ Tiếu Ngôn ôm một hộp bắp rang tại lối ra vào đợi cô. Bộ dạng chân thực kia có chút buồn cười, Dương Vi nhịn không được bật cười: Còn có mấy phút nữa là phim chiếu rồi, chúng ta đi nhanh lên.
Hai người vừa vặn ngồi xuống, phòng chiếu phim liền tắt đèn. Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, phảng phất sắp đến thời khắc quan trọng. Phim bắt đầu chiếu, chính là lời trần thuật của nam chính Blaise, bởi vì nhân vật nữ chính mà anh ta trải qua năm năm mắc chúng sợ giao tiếp. Mà cô bé với đôi mắt thật to kia lại nói, lần đầu tiên nhìn thấy Blaise, tim tôi đập thình thịch. Dương Vi nhớ tới bản thân mình lúc nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn ở trường đại học Đế Đô, cũng là cảm giác như vậy. Hình ảnh ấy trong mắt Dương Vi là đẹp nhất, nếu như góc độ ánh nắng chiếu cao một chút, hoặc là Kỳ Tiếu Ngôn mặc một bộ đồ khác, đều sẽ không còn hoàn mỹ. Tất cả đều là vừa đúng, hoàn hảo đến không tưởng tượng nổi. Nhưng mà rung động chỉ là trong nháy mắt, tiếp sau đó mới là phiền phức theo nhau mà đến. Dây dưa cùng né tránh, yêu thích cùng chán ghét, tựa hồ là sự cố liên miên bất tận, nhưng mỗi cái đều độc nhất vô nhị.
Trong phim có một gốc cây ngô đồng lớn, nữ chính luôn thích trèo lên chỗ cao nhất, bởi vì trèo càng cao, nhìn thấy phong cảnh càng thêm mê người. Thế nhưng cuối cùng cây vẫn bị chặt, chỉ để lại một gốc cây trụi lủi. Ngay ở bên cạnh gốc cây này, ông ngoại nam chính nói với anh ta: Có người con gặp bình thường nông cạn, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong mục ruỗng. Nhưng chỉ cần con gặp được người mang theo ánh cầu vồng, liền sẽ cảm thấy những người khác chỉ là mây bay.
Dương Vi có chút cảm động, không phải ai cũng gặp được người mang theo ánh cầu vồng, nhưng cô lại may mắn gặp được. Kỳ Tiếu Ngôn bên cạnh đột nhiên cầm tay cô, Dương Vi nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấp giọng hỏi: Anh làm gì vậy? Đừng tưởng rằng trong rạp phim tối thì có thể thừa cơ chiếm tiện nghi của em.
Kỳ Tiếu Ngôn không nói gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không rời khỏi màn hình lớn, chỉ là nắm chặt tay Dương Vi đến mãi khi kết thúc phim cũng không buông ra. Thời điểm đi ra khỏi rạp chiếu phim, không ít khán giả còn vương lại cảm xúc từ bộ phim. Dương Vi nhìn thoáng qua Kỳ Tiếu Ngôn đi bên cạnh mình, hỏi: Anh cảm thấy câu chỉnh thể lớn hơn bộ cục chi cùng (*) trong phim này có ý nghĩa là gì?
Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu qua, nhìn cô nói: Đây là câu nói nổi tiếng của Aristoteles (**), đến nay vẫn là đầu đề của một hệ thống lí luận triết học hiện đại căn bản.
Dương Vi: ...
Thì ra Kỳ giáo sư cũng có nghiên cứu qua lĩnh vực triết học.
(*): mình đã tìm kiếm xem câu nói này được dịch ra tiếng Việt là gì nhưng không tìm thấy nên mình để nguyên bản cv luôn.
(**): Aristoteles, một trong những nhà triết học, nhà khoa học và nhà giáo dục vĩ đại của Hy Lạp cổ đại, bậc thầy của triết học Hy Lạp. Ông là học trò của Plato, một giáo viên của Alexander đại đế. Các thế hệ sau gọi ông là bác học của những bác học . Là một nhà khoa học bách khoa toàn thư , những đóng góp của ông được trải dài ở hầu hết các ngành khoa học và cả trong đời sống.
Nếu như dùng lời của anh mà giải thích... Ánh mắt Kỳ Tiếu Ngôn dừng lại trên người Dương Vi, Nếu như ngoại hình của em là 50 điểm, tính cách là 30 điểm, trí thông minh là 20 điểm, kĩ năng mềm là 10 điểm, nhưng tổng điểm cộng lại là 200.
Dương Vi: ...
Thật sự là cám ơn anh nha. Dương Vi nói xong bước nhanh về phía trước, Kỳ Tiếu Ngôn cười một tiếng, đi đến bên cạnh giữ chặt tay cô hỏi: Vậy còn em? Em đối với những lời này lí giải ra sao?
Dương Vi nói: Nếu như ngoại hình của anh là 50 điểm, tính cách là 50 điểm, trí thông minh là 50 điểm, kĩ năng mềm là 50 điểm, cộng lại tổng điểm vẫn là 50 điểm!
Kỳ Tiếu Ngôn: ...
Trong phim ảnh không phải đã nói rồi sao, phần lớn mọi người là chỉnh thể nhỏ hơn bộ phận chi cùng. Dương Vi đối với anh nhíu mày trả lời.
Kỳ Tiếu Ngôn cũng không tiếp tục phản bác gì, thời điểm ra khỏi rạp phim, Dương vi lại bổ sung: Bất quá cũng có thời điểm ngoại lệ.
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô một cái: Lúc nào?
Em lúc nhìn thấy anh ở cổng trường đại học lần đầu tiên.
Một tích tắc kia, nhất định là chỉnh thể lớn hơn bộ phận chi cùng đến cực hạn. Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc một hồi, hỏi cô: Lúc đó tim em có đập thình thịch không?
Dương Vi liếc mắt nhìn anh: Anh thì sao?
Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ một chút nói: Cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy em ở cổng trường đại học Đế Đô, cảm giác này anh chưa từng trải qua, tựa như... toàn bộ thế giới đột nhiên phát sáng lên. Anh nhìn sang Dương Vi, khóe môi dần dần kéo ra một nụ cười nhẹ, Bộ phim này không tệ.
Kỳ Tiếu Ngôn nói mười giờ đến dưới nhà đón cô, đồng hồ báo thức của Dương Vi đúng chín giờ vang lên.
Dương Vi từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy trong dạ dày một trận khó chịu. Cô chạy đến nhà vệ sinh nôn khan một trận, cũng không có nôn ra được cái gì. Dùng cốc thủy tinh súc miệng, Dương Vi nhìn chính mình trong gương mặt mũi phiếm hồng, hơi nhíu mi.
Sẽ không là mang thai a?
Nếu mà một đêm đã trúng thưởng, chất lượng X của Kỳ giáo sư cũng quá đỉnh rồi. Dương Vi vừa rửa mặt vừa ở trong lòng cân nhắc muốn hay không đi mua que thử thai về thử một chút, có thể là do mình hôm qua ăn nhiều đồ linh tinh, dạ dày mới khó chịu.Thế nhưng mà kinh nguyệt cũng chưa tới... Dương Vi cảm thấy mình muốn điên rồi. Cô hai tay chống trên bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương đang khó chịu do dự một hồi, quyết định lại quan sát một ngày, nếu như ngày mai còn có triệu chứng dạ dày như thế, sẽ... đi mua que thử thai về. Cô mua xổ số liền năm số đều không trúng, không thể dễ dàng như vậy trúng giải thưởng lớn đi ha ha ha. Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại chui vào chăn nằm một lúc, mới bắt đầu mở tủ kiếm quần áo. Hôm nay nghiêm túc mà nói, vẫn là lần đầu hẹn hò của cô và Kỳ Tiếu Ngôn, nhất định phải ăn mặc đẹp.
Thử mấy bộ quần áo đều không thấy hài lòng, Dương Vi đứng trước tủ quần áo trầm tư, điện thoại trên gối đầu lại vang lên. Dương Vi cầm lên nhìn một chút, Tập bài thi? Anh sẽ không như thế đã sớm tới đi, mới chín giờ rưỡi thôi mà?
Dương Vi nghe điện thoại, giọng Kỳ Tiếu Ngôn từ trong ống nghe truyền tới: Anh đang đứng dưới lầu.
Dương Vi quýnh quýnh: Không phải mới chín giờ rưỡi sao? Em vừa mới bắt đầu sửa soạn, anh chờ một chút.
Cô nói xong cũng cúp điện thoại, thuận tay từ tủ quần áo bên trong tủ lấy ra một bộ váy liền màu xanh hải quân, tay áo thiết kế hơi phồng xuyên thấu kiểu công chúa, cho kiểu dáng tăng thêm một phần gợi cảm cùng đáng yêu. Dương Vi sau khi mặc lên người tương đối hài lòng, cô cầm lấy túi trang điêm trên bàn, đi đến trước gương thủ pháp thuần thục đánh phấn nền cùng chút phấn má son môi, chuốt lông mi, Dương Vi sửa sang tóc, cầm lấy túi xách trên ghế salon ra cửa.
Kỳ Tiếu Ngôn hôm nay mặc là một bộ tây trang màu đen tiêu chuẩn, thắt cà vạt màu xanh đậm. Hai tay đút trong túi quần tây, ánh mắt vừa vặn đụng phải cô. Dương Vi trong đầu chỉ còn lại mấy chữ đang hiện —— tú sắc khả san (*)! Quá anh tuấn! Đẹp trai!
(*): trong bản Cv là câu khác nhưng hơi khó dịch, mình thấy câu này cũng khá giống nên thay hic hic
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thấy cô đi xuống, giúp cô mở cửa xe ra, thuận tay đưa cô một cốc sữa đậu ấm. Dương Vi cầm lấy cốc giấy nhìn anh một cái: Anh vừa mua?
Ừm, chắc là em chưa ăn sáng. Kỳ Tiếu Ngôn vừa nói vừa đưa một hộp bánh bao, anh biết Dương Vi thích nhất ăn bánh của tiệm này. Dương Vi không khách khí cầm điểm tâm bắt đầu ăn: A? Anh còn mua một cái nhân thịt bò sao?
Chủ quán tặng cho anh, cô ấy bảo hôm nay có khuyến mãi, mua một tặng một.
Dương Vi: ...
Mua một cái bánh bao thường tặng cái bánh nhân thịt bò, thế mà anh cũng tin!
Cô ăn mấy miếng bánh, đối Kỳ Tiếu Ngôn hỏi: Chúng ta đi chỗ nào vậy?
Kỳ Tiếu Ngôn nói: Anh đặt là vé xem phim chiều, buổi sáng em muốn đi chỗ nào?
Dương Vi suy nghĩ một chút nói: Tùy tiện đi, dạo quanh quanh khu trung tâm mua sắm cạnh rạp phim cũng được.
Kỳ Tiếu Ngôn lên tiếng, lái xe đến quảng trường Tinh Quang. Người đi trên đường so với ngày thường nhiều hơn không ít, Kỳ Tiếu Ngôn tìm được chỗ đậu xe xong, liền cùng Dương Vi xuống xe.
Bảo bảo.
Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở cửa xe kêu Dương Vi một tiếng, Dương Vi nhìn anh đưa tay qua, hỏi: Làm gì vậy?
Em không phải nói muốn tay cầm tay sao?
Kỳ Tiếu Ngôn nói đến lẽ thẳng khí tráng, ngón tay thon dài đón giữa không trung, ánh nắng chiếu vào trở nên có chút mơ hồ. Dương Vi đứng tại chỗ nhìn anh một lúc, đem tay mình đặt lên. Kỳ Tiếu Ngôn nắm tay Dương Vi, liền tự nhiên nắm đến trong lòng bàn tay. Dương Vi có chút khó chịu, đây là lần thứ nhất cô cùng Kỳ Tiếu Ngôn tay trong tay đi trên phố lớn. Kỳ Tiếu Ngôn đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng trong lòng bàn tay lại ấm, đó là một loại nhiệt độ khiến cho người khác an tâm. Cô quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh không có biểu lộ gì, quệt quệt khóe môi nói: Anh làm sao một điểm phản ứng cũng không có? Những nam sinh kia lấy dũng khí nắm tay nữ sinh, không phải đều sẽ xấu hổ mặt đỏ tới mang tai sao?
Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô nói: Anh với em chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm rồi, dắt tay thôi thì có gì xấu hổ?
Dương Vi giật giật lông mày, làm bộ muốn rút tay lại: Không nắm tay nữa!
Kỳ Tiếu Ngôn vô thức nắm chặt tay cô, ôn nhu nói: Bảo Bảo ngoan, không nháo.
Dương Vi: ...
Cô đôi khi cảm thấy Kỳ Tiếu Ngôn coi cô là trẻ con luôn rồi. Hai người cứ như vậy tay trong tay trên phố lớn, bên cạnh không ít người đi qua đi lại đều sẽ ngoảnh sang nhìn bọn họ. Dương Vi tự động đem ánh mắt như vậy lí giải là do cô cùng Kỳ Tiếu Ngôn có giá trị nhan sắc cao, mà không phải Mau nhìn hai người kia đã lớn tuổi cả rồi mà còn học theo mấy đứa học sinh nắm tay!
Kỳ Tiếu Ngôn đưa Dương Vi mua hai bộ quần áo, rồi đưa cô đến nhà hàng ăn cơm trưa. Trong lúc chờ món ăn, Dương Vi cùng Kỳ Tiếu Ngôn ngồi nói chuyện phiếm: Đúng rồi, thẻ ngân hàng lần trước anh để ở chỗ em, bao giờ lấy về?
Kỳ Tiếu Ngôn nói: Em cứ cầm luôn đi.
Dương Vi nhíu nhíu mày: Vừa rồi mua quần áo cũng là anh thanh toán, anh còn nhiều tiền vậy sao?
Nuôi sống em còn dư xài, không cần lo lắng.
Nha.
Sớm biết như vậy vừa rồi cô gọi gấp đôi đồ ăn cho rồi. Buổi chiều phim bắt đầu chiếu là 2 giờ 30 phút, thời điểm Kỳ Tiếu Ngôn cùng Dương Vi đến rạp, vừa vặn 1 giờ 40 phút. Ngày 1 tháng 5 cũng có mấy bộ phim đang lên rạp, rạp phim cũng nhiều người hơn bình thường, Kỳ Tiếu Ngôn cầm tay Dương Vi kéo sang phía mình, còn cẩn thận che chắn cô khỏi những người xung quanh.
Dương Vi vểnh khóe miệng lên, bất động thanh sắc đi bên cạnh anh. Kỳ Tiếu Ngôn nói bộ phim tình yêu hài kịch kia cũng rất hấp dẫn, trước áp phích phim vây quanh không ít người. Dương Vi nhìn bên trên áp phích kia một chút, trong lúc vô tình phát hiện hôm nay còn có chiếu lại một bộ phim xưa. Rạp chiếu phim này sẽ thi thoảng chiếu phim cũ, cũng hấp dẫn không ít những người hoài cổ đến xem, chỉ là Dương Vi không nghĩ đến tại thời điểm không còn hoàng kim như vậy, rạp chiếu phim vẫn còn lưu suất chiếu cho phim cũ. Cô nhìn đồng hồ, là hai giờ bắt đầu, hiện tại vào rạp hẳn là vẫn kịp.
Cô lôi kéo Kỳ Tiếu Ngôn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh: Chúng ta xem phim này đi.
Kỳ Tiếu Ngôn có chút ngoài ý muốn, vẫn gật đầu: ừ .
Với anh mà nói xem phim nào cũng giống nhau, chỉ cần là cùng Dương Vi xem. Dương Vi đối với anh cười cười: Lãng phí hai vé xem phim của anh rồi, vé phim này để em trả.
Cô nói xong cũng ra cửa bán vé, hôm nay người đến xem phim cũ cũng không nhiều, Dương Vi cầm vé tới xem phim, cúi đầu nhìn một chút. Tim đập thình thịch ( Tiếng Anh), số 3 hàng 7. Cô tìm tiền lẻ, quay đầu trông thấy Kỳ Tiếu Ngôn ôm một hộp bắp rang tại lối ra vào đợi cô. Bộ dạng chân thực kia có chút buồn cười, Dương Vi nhịn không được bật cười: Còn có mấy phút nữa là phim chiếu rồi, chúng ta đi nhanh lên.
Hai người vừa vặn ngồi xuống, phòng chiếu phim liền tắt đèn. Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, phảng phất sắp đến thời khắc quan trọng. Phim bắt đầu chiếu, chính là lời trần thuật của nam chính Blaise, bởi vì nhân vật nữ chính mà anh ta trải qua năm năm mắc chúng sợ giao tiếp. Mà cô bé với đôi mắt thật to kia lại nói, lần đầu tiên nhìn thấy Blaise, tim tôi đập thình thịch. Dương Vi nhớ tới bản thân mình lúc nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn ở trường đại học Đế Đô, cũng là cảm giác như vậy. Hình ảnh ấy trong mắt Dương Vi là đẹp nhất, nếu như góc độ ánh nắng chiếu cao một chút, hoặc là Kỳ Tiếu Ngôn mặc một bộ đồ khác, đều sẽ không còn hoàn mỹ. Tất cả đều là vừa đúng, hoàn hảo đến không tưởng tượng nổi. Nhưng mà rung động chỉ là trong nháy mắt, tiếp sau đó mới là phiền phức theo nhau mà đến. Dây dưa cùng né tránh, yêu thích cùng chán ghét, tựa hồ là sự cố liên miên bất tận, nhưng mỗi cái đều độc nhất vô nhị.
Trong phim có một gốc cây ngô đồng lớn, nữ chính luôn thích trèo lên chỗ cao nhất, bởi vì trèo càng cao, nhìn thấy phong cảnh càng thêm mê người. Thế nhưng cuối cùng cây vẫn bị chặt, chỉ để lại một gốc cây trụi lủi. Ngay ở bên cạnh gốc cây này, ông ngoại nam chính nói với anh ta: Có người con gặp bình thường nông cạn, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong mục ruỗng. Nhưng chỉ cần con gặp được người mang theo ánh cầu vồng, liền sẽ cảm thấy những người khác chỉ là mây bay.
Dương Vi có chút cảm động, không phải ai cũng gặp được người mang theo ánh cầu vồng, nhưng cô lại may mắn gặp được. Kỳ Tiếu Ngôn bên cạnh đột nhiên cầm tay cô, Dương Vi nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấp giọng hỏi: Anh làm gì vậy? Đừng tưởng rằng trong rạp phim tối thì có thể thừa cơ chiếm tiện nghi của em.
Kỳ Tiếu Ngôn không nói gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không rời khỏi màn hình lớn, chỉ là nắm chặt tay Dương Vi đến mãi khi kết thúc phim cũng không buông ra. Thời điểm đi ra khỏi rạp chiếu phim, không ít khán giả còn vương lại cảm xúc từ bộ phim. Dương Vi nhìn thoáng qua Kỳ Tiếu Ngôn đi bên cạnh mình, hỏi: Anh cảm thấy câu chỉnh thể lớn hơn bộ cục chi cùng (*) trong phim này có ý nghĩa là gì?
Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu qua, nhìn cô nói: Đây là câu nói nổi tiếng của Aristoteles (**), đến nay vẫn là đầu đề của một hệ thống lí luận triết học hiện đại căn bản.
Dương Vi: ...
Thì ra Kỳ giáo sư cũng có nghiên cứu qua lĩnh vực triết học.
(*): mình đã tìm kiếm xem câu nói này được dịch ra tiếng Việt là gì nhưng không tìm thấy nên mình để nguyên bản cv luôn.
(**): Aristoteles, một trong những nhà triết học, nhà khoa học và nhà giáo dục vĩ đại của Hy Lạp cổ đại, bậc thầy của triết học Hy Lạp. Ông là học trò của Plato, một giáo viên của Alexander đại đế. Các thế hệ sau gọi ông là bác học của những bác học . Là một nhà khoa học bách khoa toàn thư , những đóng góp của ông được trải dài ở hầu hết các ngành khoa học và cả trong đời sống.
Nếu như dùng lời của anh mà giải thích... Ánh mắt Kỳ Tiếu Ngôn dừng lại trên người Dương Vi, Nếu như ngoại hình của em là 50 điểm, tính cách là 30 điểm, trí thông minh là 20 điểm, kĩ năng mềm là 10 điểm, nhưng tổng điểm cộng lại là 200.
Dương Vi: ...
Thật sự là cám ơn anh nha. Dương Vi nói xong bước nhanh về phía trước, Kỳ Tiếu Ngôn cười một tiếng, đi đến bên cạnh giữ chặt tay cô hỏi: Vậy còn em? Em đối với những lời này lí giải ra sao?
Dương Vi nói: Nếu như ngoại hình của anh là 50 điểm, tính cách là 50 điểm, trí thông minh là 50 điểm, kĩ năng mềm là 50 điểm, cộng lại tổng điểm vẫn là 50 điểm!
Kỳ Tiếu Ngôn: ...
Trong phim ảnh không phải đã nói rồi sao, phần lớn mọi người là chỉnh thể nhỏ hơn bộ phận chi cùng. Dương Vi đối với anh nhíu mày trả lời.
Kỳ Tiếu Ngôn cũng không tiếp tục phản bác gì, thời điểm ra khỏi rạp phim, Dương vi lại bổ sung: Bất quá cũng có thời điểm ngoại lệ.
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô một cái: Lúc nào?
Em lúc nhìn thấy anh ở cổng trường đại học lần đầu tiên.
Một tích tắc kia, nhất định là chỉnh thể lớn hơn bộ phận chi cùng đến cực hạn. Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc một hồi, hỏi cô: Lúc đó tim em có đập thình thịch không?
Dương Vi liếc mắt nhìn anh: Anh thì sao?
Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ một chút nói: Cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy em ở cổng trường đại học Đế Đô, cảm giác này anh chưa từng trải qua, tựa như... toàn bộ thế giới đột nhiên phát sáng lên. Anh nhìn sang Dương Vi, khóe môi dần dần kéo ra một nụ cười nhẹ, Bộ phim này không tệ.
/50
|