Quý Văn Nghêu nhìn vẻ mặt thanh thản như trút được gánh nặng của Lâm An Nhàn, cảm thấy như có tảng đá đè nặng trên ngực, làm mình không thở nổi. Lý do để hắn giao tranh, phấn đấu bấy lâu, bỗng chốc không tồn tại, vụt tan như bọt biển. Hơn nữa, kẻ thù cừu hận đối với mình lại không nhớ chút gì. Nói cách khác, năm đó chỉ mình hắn ngộ nhận, tình nguyện đem cảm tình giao phó cho Lâm An Nhàn, còn người ta căn bản không thèm quan tâm. Hắn cũng không phải đối tượng duy nhất mà Lâm An Nhàn kết giao lúc ấy!
Nhìn ánh mắt xa lạ của Lâm An Nhàn đánh giá mình, Quý Văn Nghêu không nói gì nữa, hướng Phó gia lái xe đi.
Lâm An Nhàn cũng im lặng, nghĩ vận mệnh đúng là kỳ diệu, nguyên lai mình cùng Quý Văn Nghêu từng đi xem mắt, còn kết giao không quá ba tháng. Càng không nghĩ Quý Văn Nghêu lại hiểu lầm, luôn oán hận mình. Bất quá hoàn hảo, hôm nay có cơ hội đem mọi chuyện nói rõ, sau này hẳn bình an vô sự.
Quý Văn Nghêu thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm An Nhàn, không thấy nửa điểm hối hận cùng không cam lòng trên mặt nữ nhân này, lòng hắn càng đè nặng, cảm giác lửa nóng khó chịu, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, chỉ có hắn tự dày vò mình.
Đến Phó gia, Lâm An Nhàn tuy có chút xấu hổ, bất quá cảm giác tốt hơn nhiều, vì thế đối Quý Văn Nghêu nói: “Tôi xuống xe, cám ơn anh đưa tôi về, tái kiến.”
Nói xong mở cửa chuẩn bị xuống xe, chợt nghe Quý Văn Nghêu âm trầm nói: “Lâm An Nhàn, vừa rồi cô trực tiếp thừa nhận cô là loại nữ nhân ham thích hư vinh!”
Lâm An Nhàn không hiểu Quý Văn Nghêu tại sao nói như vậy, vì thế quay đầu lại nhìn hắn. Chỉ thấy Quý Văn Nghêu cũng nhìn mình, mặt không biểu tình nhưng ánh mắt có chút dọa người, gắt gao nhìn chằm chằm cô. Lâm An Nhàn trong lòng chợt lo lắng, một câu cũng không dám nói, xoay người xuống xe đi thẳng.
Nhìn bóng dáng Lâm An Nhàn nhanh chóng biến mất, hai tay Quý Văn Nghêu nắm chặt tay lái, hận không thể bóp nát, chỉ có như vậy mới khắc chế lửa giận đang ngùn ngụt thiêu đốt trong nội tâm hắn.
Thích cũng tốt, hận cũng tốt, nguyên lai là tự mình đa tình! Người ta căn bản không nhớ hắn, đoạn ký ức một nam một nữ quấn quýt trong mắt cô ta chỉ là chuyện nực cười.
Sáu năm qua, hắn so đo, hận thù cái gì? Chính mình mạo hiểm táng gia bại sản phiêu lưu vay mượn kinh doanh, bất kể ngày đêm miệt mài phấn đấu là vì cái gì?
Sai lầm rồi, hiểu sai ý, Lâm An Nhàn hôm nay làm cho Quý Văn Nghêu hiểu được một sự kiện………..
So với sáu năm trước,…….. không đúng! Sau khi hắn công thành danh toại, trừ bỏ Lâm An Nhàn không một người nào có thể dễ dàng lay động cảm xúc của hắn. Hôm nay, cũng nữ nhân ấy cho hắn nếm hết thảy vũ nhục cùng thương tổn!
“Lâm An Nhàn khinh người quá đáng!” Quý Văn Nghêu oán hận nhìn hướng Phó gia thì thào tự nói.
********************************
Lâm An Nhàn một đường chạy chậm về nhà, liền chạy nhanh về phòng mình.
Thấy Phó Minh Hạo đang nằm trên giường bấm di động, vì thế lập tức nói: “Anh đừng chơi nữa, sắp xảy ra đại sự!”
Phó Minh Hạo ngừng trò chơi, trở mình hỏi: “Như thế nào, em thở lợi hại như vậy, bị ai đuổi theo à.”
Lâm An Nhàn cũng không muốn nói chuyện Quý Văn Nghêu, vì nói ra sau này mọi người đều xấu hổ.
“Hôm nay, tình thế ép buộc, không có biện pháp, em đành phải ăn ngay nói thật, mẹ cùng Lâm Húc vừa nghe liền phát hỏa, muốn tìm ba mẹ anh lý luận.”
Phó Minh Hạo nghe xong lập tức ngồi dậy: “Không được, em thế nào sao lại nói hết!”
“Em cũng không có biện pháp, mẹ cùng Lâm Húc cho rằng chúng ta có tiền không cho mượn, sau mẹ cảm thấy không thích hợp hỏi em rốt cuộc là chuyện gì, em chỉ có thể nói?”
Phó Minh Hạo thở dài: “Tính cách yếu đuối, hơi chút áp lực em liền lập tức thỏa hiệp. Việc nên đến dù sao cũng phải đến, cũng là chúng tôi thua thiệt các người, nói cái gì cũng vô dụng, chờ xem.”
Vì cái dạng này nên nàng mới sốt ruột nha! Cha mẹ chồng đều là người có chút mặt mũi, nếu mẹ thực tìm đến, kia có thể….. !
“Đừng nghĩ, sớm muộn gì cũng xảy ra, tắm rửa ngủ đi” Phó Minh Hạo nói như vậy nhưng cũng ngủ không được.
Hai người nằm trên giường trầm tư, Lâm An Nhàn vì quan hệ hai nhà mà càng nghĩ càng sầu, ý nghĩ bất chợt chuyển tới lời nói cuối cùng của Quý Văn Nghêu, vẫn không hiểu được hắn vì sao lại nói như vậy.
Sau đó, hồi tưởng tình cảnh lúc trước, chậm rãi trong đầu có chút sơ hình.
Khi đó, quả thật có xem mắt một người làm kỹ thuật công nghệ, nhưng chỉ nhớ đại khái, thật ra chiếc vòng cổ mới để lại cho nàng ấn tượng khắc sâu. Chỉ có thể nói Quý Văn Nghêu biến hóa quá lớn, khi đó hắn không gây nhiều chú ý như hiện tại.
Ai………, con người có tiền nên cái gì đều thay đổi, hình tượng khí chất cũng thay đổi, quả nhiên là “nhân yếu ăn mặc, phật yếu kim trang”!
Chính mình cũng không tính quên hắn, thân cận vài lần cảm thấy tính cách không hợp nên nhờ người mai mối từ chối, Quý Văn Nghêu chán ghét còn chú ý đến bây giờ sao?
**********************
Bất quá, từ hôm đó, Lâm An Nhàn gặp mẹ chồng Vương Thu Dung trong lòng có chút chột dạ, vốn không thích nói chuyện hiện tại liền trở nên không muốn chạm mặt. Vài ngày trôi qua không thấy mẹ mình có động tĩnh gì, nên tâm tình có hơi chút thả lỏng.
Nhưng chỉ mới một ngày, mẹ ruột Lâm An Nhàn cùng Lâm Húc liền tìm tới cửa.
Lúc Lâm An Nhàn tan tầm về nhà, không khí trong phòng khách đã “bất diệc nhạc hồ”.
“Tôi nói bà thông gia cũng có con trai, nói chuyện không cần như vậy, tương lai làm mẹ chồng vị tất cũng không thua kém gì tôi!” Vương Thu Dung sắc mặt thách thức nói.
“Cái này không cần bà quan tâm, tôi đến đây không phải thay con gái tôi tranh cái gì của nhà các người. Chỉ hỏi một chút, lúc trước ai tốt lành nói cái gì cũng không dùng tiền của con cái, như thế nào hiện tại liền thay đổi, một tháng lấy 800 tiền sinh hoạt! Hai đứa nó một ngày ở nhà bao lâu, có thể sử dụng cái gì, có năng lực ăn bao nhiêu mà bà lấy 800? Bất quá đây không phải vấn đề, mấu chốt là Phó gia các người lật lọng, nói chuyện không tính toán!” Dương Quế Trân hỏi đúng lý hợp tình.
Lâm An Nhàn gặp Phó Minh Hạo còn chưa trở về, nên chạy nhanh lôi kéo mẹ mình nói: “Mẹ như thế nào lại qua đây, đừng nói nữa, nên về nhà đi thôi.”
Dương Quế Trân hất tay con gái, khí hồ hồ nói: “Cô gả cho người ta, tâm cũng hướng ra ngoài? Tôi mang em trai cô qua đây là để nói cho rõ, cô xem mẹ chồng cô, bà ta kêu tất cả con gái, em gái còn có cháu gái đến đây, là muốn đánh nhau với tôi sao? Tôi không sợ, hôm nay không đem sự tình làm rõ ràng, mọi người liền đều ở chỗ này!”
“Bà thông gia đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói, đều lớn tuổi, thân thể quan trọng nhất.” Vương Thu Tĩnh cười ha ha khuyên, thần sắc gian manh có chút đắc ý.
Lúc này, Vương Thu Dung không khách khí, cười khẩy nói: “Bà không cho con gái bà đến, không phải cô ta mới khai trương cửa hàng áo cưới đã dùng hết tiền sao? Rõ ràng đến nhà tôi mượn tiền, mượn không được lại khóc lóc om sòm, tối thiểu phải có thái độ chứ, nghĩ đến con tôi sợ các ngươi có thể lấy tiền cho mượn sao?”
“Theo những lời này, tôi cũng không cố giữ mặt mũi cho Phó gia các ngươi. Tôi bất hòa với con gái, mượn tiền con rể, tôi quang minh chính đại đòi tiền các ngươi, hai vạn thống khoái lấy ra!”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Phó Nham và Vương Thu Dung đều thay đổi, ngay cả Phó Lệ Giai cùng Phó Lệ Na cũng không được tự nhiên đứng lên.
Dương Quân nghe thế cũng hiểu Dương Quế Trân có chút quá phận, vay tiền nào có thái độ như vậy, nhưng nàng thường không tham gia loại sự tình này, dù mất hứng cũng không biểu hiện ra ngoài: “A di muốn vay tiền thì nói chuyện vay tiền đi, cũng không phải đại sự, động tác sao lại lớn như vậy.”
“Cô biết cái gì, đây là Phó gia bọn họ thiếu Lâm gia chúng tôi, cô hỏi một chút dì Hai cô, ba vạn tiền biếu lúc đính hôn ở đâu a? Lũ nhỏ kết hôn xong, dì Hai cô tìm mọi lý do nói trong nhà không có tiền, ba vạn đổi thành một vạn, các ngươi thử hỏi có nhà nào như vậy không, tôi cũng hối hận để An Nhàn đi đăng ký trước, nếu không đâu phải chịu uất ức như hôm nay?”
Vương Thu Tĩnh cùng Dương Quân đều ngây người, thấy Phó gia không ai phản bác, càng khẳng định chuyện này là sự thật, bất quá Phó gia không đến mức nghèo như vậy.
Lâm An Nhàn thấy mẹ đem chuyện này nói trước mặt mọi người, biết rõ không thể vãn hồi, đành đứng một bên không thèm nhắc lại.
Phó Lệ Giai cắn răng nói: “Cô không cần nói chuyện này, tôi hiện tạilấy tiền cho cô!” Nói xong mang theo túi xuống lầu.
“Em và chị cùng đi” Phó Lệ Na hung hăng trừng mắt nhìn Dương Quế Trân theo Phó Lệ Giai xuống lầu.
“Thật không gia giáo!”
Dương Quế Trân thấy Phó Lệ Na trừng mình liền nói một câu, sau đó đối Vương Thu Dung cùng Phó Nham nói: “Tuổi tôi cũng xấp xỉ, Dương Quế Trân tôi chưa từng lấy nữ nhi một phân tiền sinh hoạt, không giống nhà các ngươi xem tiền như mạng, đối người khác ghi hận trong lòng!”
Dương Quân đứng bên cạnh thay dì Hai có chút đỏ mặt, chuyện này cũng thật kém cỏi.
Vương Thu Dung hận Dương Quế Trân cư nhiên làm nàng mất mặt, hối hận vì thể diện mà đem em gái cùng cháu gái tìm đến.
Bất quá cũng tưởng tìm về chút thể diện, mở miệng nói:“Lúc ấy, vìviệc kinh doanh của Lệ Na muốn nhập hàng, nên tiền mượn đều cho nàng quay vòng. Dù lấy sinh hoạt phí chẳng phải tương lai cũng là của chúng sao? Đã không cảm kích mà còn….. An Nhàn nghe cho kỹ, từ hôm nay vợ chồng tôi sẽ không lấy của cô một phân tiền, cô ở nhà chúng tôi ăn không phải trả tiền!”
Dì Hai nói lời này được cũng quá không đạo lý, chị dâu gả cho anh họ, như thế nào có thể nói như vậy!
Dương Quân âm thầm cau mày nhìn Vương Thu Dung liếc mắt một cái, nghĩ đến Quý Văn Nghêu đối với mình rất tốt, nữ nhân cần phải tìm nam nhân có thực lực kinh tế, như vậy sẽ không bị khinh bỉ như chị dâu.
Nàng tuy không thường đến nhà dì Hai, nhưng cũng thường xuyên nghe mẹnói chị dâu ở nhà dì Hai làm nhiều việc mệt nhọc, bị sai khiến;tự nhủ chính mình không thể tìmnhà chồng như vậy, hiện tại nhìn bộ dáng Lâm An Nhàn ủy khuất cũng không dám nhiều lời, trong lòng càng thêm đồng tình.
“Bà nói gì, chẳng lẽ Phó gia cưới con gái tôi là bắt nàng nuôi cả nhà các ngươi? Tôi nói cho các ngươi......”
“Mẹ đừng nói nữa, con cầu mẹ!” Lâm An Nhàn một lần nữa ngăn mẹ mình, không nghĩ làm lớn chuyện thêm.
Lúcđang giằng co, Phó Minh Hạo cùng hai tỷ tỷ trở lại, tiến vào đối Dương Quế Trân nói: “Mẹ, chuyện này ai cũng không oán, là tôi không có năng lực, không chiếu cố tốt An Nhàn, muốn trách thì trách tôi. Em vợ mở công ty An Nhàn đã sớm nói với tôi, tôi nên sớm đem tiền cho ngài, người nể mặt tôi đừng so đo.”
Dương Quế Trân trong lòng thở dài, nhìn thái độ thành khẩn của con rể. Phó Minh Hạo làm người không sai, An Nhàn phải sống cùng người này a, trừ bỏ con rể, Phó gia người nào cũng du đãng? Con gái tính cách yếu đuối, người khác nói cái gì chính là cái đó, không một chút kiên định, chính là tâm hiền lành nếu không đã sớm ủy khuất chết!
Tuy không cam lòng, nhưng con gái đã gả vào Phó gia, nói gì nữa cũng vô dụng, đành phải nương con rể hạ bậc thang xuống dưới.
“Minh Hạo, An Nhàn là vợ cậu, tôi làm mẹ nó chính là đau lòng, mong cậu có thể chiếu cố tốt con bé, làm nó ít bị ủy khuất. Nếu không phải ba mẹ cậu làm việc kỳ cục, tôi cũng không như vậy, tôi còn không biết sau khi tôi về An Nhàn sẽ bị nhà các ngươi quở trách sao? Được rồi, tôi trở về.”
Dương Quế Trân nói xong lấy phong thư Phó Lệ Giai đặt trên bàn, lại nhìn con gái mình liền chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ngài không kiểm tiền có đủ hay không? Vẫn là giáp mặt nhau thanh toán cho thỏa đáng, đến lúc đó thực thiếu thì không ai chịu tội danh này!” Phó Lệ Na kỳ quái nói một câu.
“Nếu thực không nghĩ còn tiền, dù giáp mặt kiểm sai cũng có thể nói thành nhầm lẫn!” Dương Quế Trân nói xong đối Phó Lệ Na liếc mắt một cái, liền mang theo con đi, Phó Minh Hạo đi theo đưa tiễn.
“Hừ, cái gì thế đạo, con dâu dẫn mẹ đẻ đến nhà chồng nháo sự, thật đủ mất mặt!”
Vương Thu Dung thở phì phì trở về phòng, ngang qua Lâm An Nhàn bên người, còn cố ý đụng nàng một chút.
Cha chồng Phó Nham cũng sinh khí giáo huấn: “Cô nói cô cái gì tốt, mẹ cô đến nháo sự, cô cũng không thể nói trước một tiếng, tôi đã nói cô, đứa nhỏ này không rõ lí lẽ!”
Dương Quân lúc này khuyên nhủ: “Dượng Hai, nếu không có việc gì con cùng mẹ đi về.”
Phó Nham gật gật đầu, vô tâm ứng phó các nàng.
************************
Mẹ con Dương Quân xuống lầu, ngay tại ven đường gọi taxi, ngồi vào xe Vương Thu Tĩnh nói: “Mẹ xem An Nhàn thật đáng thương, chuyện hôm nay rõ ràng không liên quan đến nó, một nhà dì Hai đều lấy nó trút giận. Con về sau không thể như vậy thành thật, nên biết nghĩ cho chính mình, có nghe không?”
“Mẹ, con cùng chị dâu tình cảnh không giống, sao có thể! Văn Nghêu lại không giống anh họ như vậy không có tiền đồ.”
“Anh họ con cũng không phải không có tiền đồ, chính là năng lực không có, lại bảo vệ vợ không được. Bất quá, con nói đúng, cháu dâu cùng con căn bản không có cách nào so sánh, con gái mẹ là mệnh phú quý!”
Nghe mẹ nói như vậy, Dương Quân có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cao hứng, mỗi lần cùng Quý Văn Nghêu ở chung, cảm tình của nàng đối với hắn lại thâm sâu một phần, hi vọng chính mình có thể cùng Quý Văn Nghêu cầm tay cả đời.
“Đúng rồi, mấy ngày nay không thấy con cùng Văn Nghêu ra ngoài? Nam nhân như Văn Nghêu phải giám sát chặt chẽ, nữ nhân hiện tại đều thích tiền điên rồi, không cần kết hôn, chỉ hận không thể liếm chân nam nhân, huống chi Văn Nghêu chẳng những có tiền, bộ dáng lại tốt, con nên chú ý.”
Dương Quân biết mẫu thân muốn nói gì, nàng đối Quý Văn Nghêu thực không nắm chắc. Có khi thấy mình điều kiện không sai, nhưng trước mặt Quý Văn Nghêu lại luôn tự ti, có khi tưởng nam nhân vĩ đại như Quý Văn Nghêu sao có thể coi trọng chính mình? Bất quá cảm thấy, yêu là không có lý do, Quý Văn Nghêu có thể là thiệt tình thích mình.
Loại này cảm giác lo được lo mất, thực tra tấn người, nhưng không biết như thế nào thoát khỏi phức tạp. Nàng nghĩ hỏi hành tung của Quý Văn Nghêu, lại biết người có cái tôi lớn như vậy sinh ý khẳng định phi thường, không nên hẹp hòi thêm phiền, lúc đó lại làm Quý Văn Nghêu xem thường mình, mất nhiều hơn được.
“Mẹ, hắn mấy ngày nay có vẻ bận, ngày mai chúng con đã hẹn gặp mặt.”
Vương Thu Tĩnh cười nói: “Thế này mới đúng, có thời gian nên đưa Văn Nghêu về nhà, thời gian dài sẽ càng thân cận, tuy nói con là nữ hài tử, bất quá lúc cần chủ động nên chủ động.”
Dương Quân lại nói: “Như thế nào chủ động? Con thế nào không biết xấu hổ, Văn Nghêu thích nữ nhân có khí chất, nhân phẩm tốt, mẹ đừng loạn ra chủ ý.”
Vương Thu Tĩnh nghĩ cũng đúng, mới quen không bao lâu không nên để Quý Văn Nghêu nghĩ nữ nhi lỗ mãng, vậy không tốt.
Hai mẹ con ngồi trong xe trò chuyện, về nhà lại cùng Dương Hưng Đạt kể lại Phó gia chê cười, ba người vui vẻ đều nghỉ ngơi.
Lần này, Dương Quân cố ý hẹn Quý Văn Nghêu hơi muộn, sau giờ tan tầm, tránh lại bị Sử Quế Bình quấy rầy.
Lên xe, Dương Quân liền cười hỏi: “Chúng ta đi chỗ nào?”
Quý Văn Nghêu nghĩ nghĩ nói: “Anh có bằng hữu mở nhà hàng hải sản, chúng ta qua đó ăn cơm.”
Dương Quân gật đầu đáp ứng, trong lòng cho rằng Quý Văn Nghêu rốt cục giới thiệu mình với bạn bè hắn, xem như một loại tán thành đi.
Đến nơi, Dương Quân đánh giá bố cục nhà hàng, chính là phi thường sa hoa đến cực điểm, khách nhân ngồi phòng riêng dùng cơm, từng phòng đều có đặc điểm riêng, âm thầm sợ hãi, than chính mình sống tại nơi này nhiều năm, cư nhiên không biết có một nhà hàng như vậy.
“Nơi này là hội viên, đến đều là người quen biết, cơ bản không giống bên ngoài.” Sau khi Dương Quân ngồi xuống, Quý Văn Nghêu mỉm cười giải thích.
Dương Quân càng giật mình: “Không giống, còn có thể kiếm tiền sao?”
“Lão bản nơi này không mục đích kiếm tiền, chỉ vì sở thích, chủ yếu là cung cấp nơi bằng hữu tụ hội, tuy nói không vì tiền nhưng không lỗ là được.”
Cuộc sống của kẻ có tiền thực không thể lý giải, mở nhà hàng lớn như vậy, không vì kiếm tiền mà vì náo nhiệt!
Dương Quân nhìn nhân viên mang lên thức ăn tinh xảo, nhất thời có chút đói bụng, nhưng lại ngượng ngùng biểu hiện ra ngoài.
“Nhanh ăn đi, lúc này cũng có thể đói bụng, em không cần câu nệ.” Quý Văn Nghêu nói xong, trước hết lấy đĩa rau.
Dương Quân cũng cầm đũa, tuy thích cùng một chỗ với Quý Văn Nghêu, nhưng lại lúng túng không tìm thấy đề tài nói chuyện, nên không khí rất im lặng.
Vì thế nghĩ nghĩ liền nói: “Có chuyện nghĩ đến là buồn cười, không biết anh muốn nghe hay không?”
“Nói nghe một chút, anh cũng vui vẻ nhất nhạc.” Quý Văn Nghêu đáp.
Dương Quân chưa nói, liền hé miệng cười khẽ vài tiếng mới bắt đầu: “Hôm qua nhà dì Hai có chút chuyện, theo lý em không nên chê cười, nhưng sự tình phát triển thật khôi hài, bất quá chính là tội nghiệp chị dâu.”
Quý Văn Nghêu buông đũa, bưng chén uống ngụm trà mới nói: “Anh muốn nghe một chút là chuyện gì làm chị dâu phiền hà.”
/68
|