Quanh cảnh bên trong kết giới lúc bấy giờ hỗn độn vô cùng. Cột sáng dựng đứng xuyên lên trời giữa tâm kết giới đang yếu dần, chỗ giao nhau giữa cột sáng và bầu trời chính là Hỗn Thời Luân đang mở. Lúc này, cái bóng đen to lớn như thân nhện của hai tên quỷ nhi đang ra sức chống lại lực hút mãnh liệt từ trên cao. Phía bên ngoài trận pháp, cậu Khanh đang cố gắng nghiến răng nghiến lợi vận hết sức lực giữ cho pháp trận không bị vỡ, hai mắt cậu đã bắt đầu xuất hiện những tia máu hằn lên li ti. Vầng trán rộng túa ra những giọt mồ hôi to tướng. Nếu cố quá, cậu có thể sẽ rơi vào tình trạng tẩu hoả nhập ma do huyệt đạo, kinh mạch bị ép vận sức quá mức mà trở nên rối loạn, không còn kiểm soát được chân khí. Thế nhưng, người thanh niên quả cảm ấy vẫn không dừng lại. Tất cả những gì cậu và ông nội đã làm được đều không thể đổ sông đổ bể, chỉ còn một vài phút nữa thôi, dẫu chỉ là một phút ngắn ngủi còn gắng gượng được, cậu nhất định sẽ không từ bỏ. Khanh choãi chân rộng hơn tạo thế đứng tấn vững chắc, cơ trán nổi lên, hai hàm răng nghiến chặt lại tưởng chừng như sắp muốn vỡ ra đến nơi, đúng lúc đó, dường như có một bóng đen phóng qua vai anh, lao vút về phía trước. Anh hơi giật mình, đánh mắt liếc nhìn theo cái bóng thì ngỡ ngàng thầm thốt lên:
- Vàng!.
Phía trước mặt Khanh, bóng con vàng vừa lao vút qua. Nó giơ chân phi nước đại vun vút như mãnh hổ nhằm hướng đại trụ kim quang phóng tới. Cậu Khanh sững người nhìn theo:
- Không lẽ...nó xuyên qua được bức tường...?.
Đúng như lòng tin của cậu Khanh vào con chó. Con vàng nhất định phóng tới phía cột trụ, thân thể nó xuyên qua bức tường chú Lăng Nghiêm như xuyên qua lớp ảo ảnh. Giây phút nó tung mình phi qua bức tường thần thánh, chỉ thấy hình dáng một con hổ oai phong hiện ra, to lớn phủ lên bóng con chó dũng cảm. Ông em ngước mặt nhìn theo, ông gào lên từng tiếng khàn đặc:
- Đừng!!!. Vàng!!!. Quay về ngay...!!!.
Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng vàng trái lệnh ông. Nó chung thuỷ nhất mực không quay đầu lại nhìn, ngọn lửa Âm Dương từ phần đuôi của nó bừng lên dữ dội, nó đứng tại tâm của trận pháp, chính là ở giữa vòng tròn thái cực âm - dương. Hai vật chí âm và chí dương lúc này đang lơ lửng là là gần mặt đất cạnh con vàng, chợt chúng rung lên khe khẽ. Hai nguồn khí nhàn nhạt âm, dương từ chúng đang di chuyển về thân thể con chó. Như cậu Khanh đã phân tích trước đây, chó vốn là loài mang tính ôn, có nghĩa là ôn hoà, đại loại như loài cửu vỹ hồ mang tính âm, còn loài hổ thì mang tính dương. Lúc này nó đang hút hai nguồn khí ấy vào cơ thể, đồng thời dùng những đầu vuốt sắc dài khoằm và nhọn cắm xuống mặt đất để bám trụ lại. Cái đuôi dài giương thẳng ra chĩa xuống dưới. Nó nghếch mặt nhìn lên trên, đôi mắt nâu thẫm của nó long lanh như hổ phách, thấp thoáng ánh lên một màu xanh lục nhàn nhạt. Hấp thụ nguồn khí giây lát, con vàng choãi bốn chân ra, nó rùng mình một cái, lớp lông dày và thô xù ra, rồi " phừng ", ngọn lửa Âm Dương từ phần đuôi bừng lên lan nhanh ra toàn bộ cơ thể con chó, hừng hực như chưa bao giờ được cháy. Khoé mõm nó gầm gừ, nhe hàm răng dài và trắng, chĩa mắt nhìn lên thân thể đen xì vừa tái hợp của bọn quỷ nhi. Cậu Khanh ở bên ngoài pháp trận lúc này đã gần như kiệt sức, quỵ một chân xuống. Con chó hơi liếc mắt ra phía ấy, nó biết nó cần phải làm gì để bảo vệ ông chủ và chàng thanh niên quả cảm kia. Nó nhìn ông nội em lần cuối, đuôi nó khẽ vẫy rồi quay lại nhìn thẳng lên trời.
Bằng một cú nhảy dứt khoát, con vàng phóng lên cao, cùng với lực hút ghê gớm từ Hỗn Thời Luân, nó nhanh chóng tiến tới hỗn thể của hai tên hài nhi lúc này đang la ó dãy dụa hòng thoát ra khỏi miệng hố. Con vàng nhanh chóng giơ mõm táp vào một chân của bọn chúng và bám lấy. Những tiếng gầm gừ đầy giận dữ của nó thoát ra từ cổ họng. Bọn quỷ nhi đã nhận ra sự cản trở của con chó, chúng rống lên như con thú điên, quỷ khí đã phát tác ở mức mạnh nhất. Âm thanh đó dội đến bức tường chú Lăng Nghiêm đang trên đà suy yếu, khiến cho bức tường trong suốt rung lên rồi biến mất. Một mảnh ghép của trận pháp đã mất đi, sự liên kết giữa tám cột trụ cũng theo đó mà đứt đoạn. Cậu Khanh quỵ xuống, khuôn mặt nhăn nhó đến cùng cực. Cậu kêu lên trong đầu:
- Không xong rồi... pháp trận vỡ...Hỗn...Hỗn Thời...Luân sẽ đóng mất...!. Hix...hix....!.
Cậu thở gấp, cảm giác lồng ngực mình nóng rẫy như muốn nổ tung, còn tay chân thì mềm nhũn ra, rã rời. Cậu cố gượng chút sức lực cuối cùng, giơ tay nhấn vào sợi dây đeo cổ, một quầng sáng hiện lên bao quanh sợi dây khiến nó lại bay lên lơ lửng như ban nãy. Luồng sáng ấy giữ cho pháp trận tồn tại trong những giây phút cuối cùng của cuộc chiến.
Phía trong tám cột trụ đang chập chờn, bất ổn, hai tên hài nhi dùng tay phóng ra những tia quỷ khí hướng tới con chó. Con vàng dùng hai chân đạp không khí tránh né, miệng vẫn cắn chặt vào cái chân dài ngoằng của bọn chúng. Ngọn lửa lớn bao phủ người nó đang từ từ lan sang nhục thể tái hợp của bọn quỷ. Cái chân đã bắt đầu bén lửa, những mảng da đen kịt từ đó rã ra, bung ra khỏi cơ thể chúng thì liền bị cái hố hút tọt lên. Chúng ngoác mồm ra rống lên đau đớn, bốn con mắt trợn trừng trắng dã với con ngươi bé như hạt đậu đỏ ngòm chĩa xuống dưới nhìn con chó đầy căm thù. Bốn cánh tay nhất loạt phóng ra những tia khí mảnh nhằm giết chết con vật lông lá đáng ghét kia. " vút ", " vút ", con vàng phía dưới tránh né nhưng rồi, một mũi khí, hai mũi khí đen...lao xuống xuyên qua người nó " phập " từng tiếng chắc nịch như mũi tên găm vào người con thú. Ông em nhắm nghiền hai mắt cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt trào ra lăn nhanh xuống gò má nhăn nheo. Miệng ông nghiến chặt để tiếng khóc không phát ra nhưng nó vẫn thường trực nơi cổ họng.
- Vàng ơi!. Đừng...tao xin mày...!. Không!.
Những mũi khí đen lạnh lùng phóng xuống xuyên qua người con chó, nhưng nó vẫn không hề suy xuyển, chung thuỷ ngoạm chặt vào phần chân bọn quỷ nhi. Ngọn lửa lan sang nhục thể bọn chúng lúc này đã lên đến phần thân, đốt cháy hừng hực cả một khoảng không lưng chừng giữa bầu trời và mặt đất. Chúng rống lên những tràng thảm thiết. Quỷ khí từ những chỗ bị lửa thiêu đốt đang tan ra và bị cái hố trên cao hút lấy. Chúng cáu tiết dùng bốn tay định tóm lấy người con chó xé toạc ra nhưng lại bị ngọn lửa trên mình con chó chặn lại bèn vận sức phóng từ lòng bàn tay ra một luồng khí đen kịt lớn như mũi giáo ném xuống con chó. Con vàng lúc này dường như đã yếu đi vì những vết thương trên thân thể, nó hứng trọn mũi giáo bằng luồng khí quỷ dị ấy. Luồng khí như ngọn giáo cắm phập vào giữa bụng con chó rồi tan biến, để lại một lỗ hổng đen ngòm trên thân nó. Những tưởng đòn chí mạng ấy đã kết liễu được con vật bám dai như đỉa kia, nhưng chúng đã lầm, con vàng vẫn một mực ngoan cố ngoạm chặt vào chân chúng, không ngừng gầm gừ, ánh mắt dũng mãnh như chúa sơn lâm không hề để lộ ra lấy một khắc đau đớn. Đến lúc này thì hầu như ngọn lửa đã lan đến tận cổ bọn quỷ nhi. Nhục thể chúng dãy dụa giữa không trung như con nhện khổng lồ bị nướng chín. Chúng không còn đủ sức để tấn công vì quỷ khí tan ra bao nhiêu đã bị Hỗn Thời Luân hút vào bấy nhiêu. Cảnh tương bên trong pháp trận lúc ấy thật dữ dội, như một khối cầu lửa hừng hực chói loà giữa thinh không. Hai tên quỷ nhi hét lên trong đau đớn, không còn kháng cự lại được sức hút ghê người từ cái hố, chúng bay lên cao chuẩn bị bị miệng hố nuốt vào. Đúng lúc bàn tay giữ trên sợi dây đeo cổ của mình buông thõng xuống, thân thể cậu Khanh đổ ập xuống đất, cũng là lúc bát quang trụ rung lên rồi phụt tắt. Tám viên linh thạch đều đồng loạt nứt vỡ răng rắc trên mặt đất. Pháp trận đã đóng, cùng lúc đó miệng hố rộng loang loáng sóng sánh trên bầu trời cũng vụt cái khép lại kéo theo nhục thể rực lửa của bọn quỷ nhi vào trong miệng nó. Giây phút ấy, ông em chợt nhìn thấy phía trên tầng mây cao gần khu vực miệng hố có một rạng sáng màu vàng kim lấp lánh ẩn hiện. Đúng lúc thân thể bọn quỷ nhi bị hút tọt vào trong mang theo con chó thì một đám mây trắng bồng bềnh từ phía có ráng vàng ấy vươn tới chặn lại phía trước thân mình con chó, ngay sau đó thì miệng hố khép lại, không còn một dấu vết nào trên bầu trời. Cái đám mây ấy hình dáng nom như một bàn tay mềm mại đỡ lấy thi thể con chó trước sức hút của Hỗn Thời Luân. Rồi cũng nhanh như lúc xuất hiện đám mây hình bàn tay biến mất, ráng vàng lấp lánh ẩn sau tầng mây cũng tan biến.
Thi thể con vàng rơi xuống mặt cỏ bịch một cái. Ông em vội vã, lồm cồm vừa chạy vừa bò tiến tới chỗ con chó. Nhưng nó đã không còn động đậy nữa, xác nó nằm bất động mềm nhũn giữa bãi cỏ xanh. Ngọn lửa Âm Dương trên người nó đã biến mất. Ông em quỳ bên xác con chó thân thiết, ôm lấy mà gào khóc trong đau đớn. Phía đằng kia, thân thể cậu Khanh đổ gục xuống nằm sấp trên mặt cỏ, bất tỉnh nhân sự. Lớp màng kết giới cũng đã tan biến tự bao giờ. Bầu trời cao gợn mây trắng tinh yên ắng như chưa hề xảy ra chuyện gì. Bốn bề vẫn là quang cảnh cánh đồng lúa mênh mông lúc tắt nắng đầy tĩnh lặng. Một chút gió xôn xao lướt qua trên khoảng đất mới xảy ra một cuộc chiến sinh tử lạ kì khiến mái tóc đen trên đầu cậu Khanh khẽ lay động. Tiếng khóc đứt quãng của ông em vang lên như tan ra trong khoảng không mênh mông vô định ấy:
- Vàng ơi!..........
- Cậu Khanh ơi.........!.
- Vàng!.
Phía trước mặt Khanh, bóng con vàng vừa lao vút qua. Nó giơ chân phi nước đại vun vút như mãnh hổ nhằm hướng đại trụ kim quang phóng tới. Cậu Khanh sững người nhìn theo:
- Không lẽ...nó xuyên qua được bức tường...?.
Đúng như lòng tin của cậu Khanh vào con chó. Con vàng nhất định phóng tới phía cột trụ, thân thể nó xuyên qua bức tường chú Lăng Nghiêm như xuyên qua lớp ảo ảnh. Giây phút nó tung mình phi qua bức tường thần thánh, chỉ thấy hình dáng một con hổ oai phong hiện ra, to lớn phủ lên bóng con chó dũng cảm. Ông em ngước mặt nhìn theo, ông gào lên từng tiếng khàn đặc:
- Đừng!!!. Vàng!!!. Quay về ngay...!!!.
Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng vàng trái lệnh ông. Nó chung thuỷ nhất mực không quay đầu lại nhìn, ngọn lửa Âm Dương từ phần đuôi của nó bừng lên dữ dội, nó đứng tại tâm của trận pháp, chính là ở giữa vòng tròn thái cực âm - dương. Hai vật chí âm và chí dương lúc này đang lơ lửng là là gần mặt đất cạnh con vàng, chợt chúng rung lên khe khẽ. Hai nguồn khí nhàn nhạt âm, dương từ chúng đang di chuyển về thân thể con chó. Như cậu Khanh đã phân tích trước đây, chó vốn là loài mang tính ôn, có nghĩa là ôn hoà, đại loại như loài cửu vỹ hồ mang tính âm, còn loài hổ thì mang tính dương. Lúc này nó đang hút hai nguồn khí ấy vào cơ thể, đồng thời dùng những đầu vuốt sắc dài khoằm và nhọn cắm xuống mặt đất để bám trụ lại. Cái đuôi dài giương thẳng ra chĩa xuống dưới. Nó nghếch mặt nhìn lên trên, đôi mắt nâu thẫm của nó long lanh như hổ phách, thấp thoáng ánh lên một màu xanh lục nhàn nhạt. Hấp thụ nguồn khí giây lát, con vàng choãi bốn chân ra, nó rùng mình một cái, lớp lông dày và thô xù ra, rồi " phừng ", ngọn lửa Âm Dương từ phần đuôi bừng lên lan nhanh ra toàn bộ cơ thể con chó, hừng hực như chưa bao giờ được cháy. Khoé mõm nó gầm gừ, nhe hàm răng dài và trắng, chĩa mắt nhìn lên thân thể đen xì vừa tái hợp của bọn quỷ nhi. Cậu Khanh ở bên ngoài pháp trận lúc này đã gần như kiệt sức, quỵ một chân xuống. Con chó hơi liếc mắt ra phía ấy, nó biết nó cần phải làm gì để bảo vệ ông chủ và chàng thanh niên quả cảm kia. Nó nhìn ông nội em lần cuối, đuôi nó khẽ vẫy rồi quay lại nhìn thẳng lên trời.
Bằng một cú nhảy dứt khoát, con vàng phóng lên cao, cùng với lực hút ghê gớm từ Hỗn Thời Luân, nó nhanh chóng tiến tới hỗn thể của hai tên hài nhi lúc này đang la ó dãy dụa hòng thoát ra khỏi miệng hố. Con vàng nhanh chóng giơ mõm táp vào một chân của bọn chúng và bám lấy. Những tiếng gầm gừ đầy giận dữ của nó thoát ra từ cổ họng. Bọn quỷ nhi đã nhận ra sự cản trở của con chó, chúng rống lên như con thú điên, quỷ khí đã phát tác ở mức mạnh nhất. Âm thanh đó dội đến bức tường chú Lăng Nghiêm đang trên đà suy yếu, khiến cho bức tường trong suốt rung lên rồi biến mất. Một mảnh ghép của trận pháp đã mất đi, sự liên kết giữa tám cột trụ cũng theo đó mà đứt đoạn. Cậu Khanh quỵ xuống, khuôn mặt nhăn nhó đến cùng cực. Cậu kêu lên trong đầu:
- Không xong rồi... pháp trận vỡ...Hỗn...Hỗn Thời...Luân sẽ đóng mất...!. Hix...hix....!.
Cậu thở gấp, cảm giác lồng ngực mình nóng rẫy như muốn nổ tung, còn tay chân thì mềm nhũn ra, rã rời. Cậu cố gượng chút sức lực cuối cùng, giơ tay nhấn vào sợi dây đeo cổ, một quầng sáng hiện lên bao quanh sợi dây khiến nó lại bay lên lơ lửng như ban nãy. Luồng sáng ấy giữ cho pháp trận tồn tại trong những giây phút cuối cùng của cuộc chiến.
Phía trong tám cột trụ đang chập chờn, bất ổn, hai tên hài nhi dùng tay phóng ra những tia quỷ khí hướng tới con chó. Con vàng dùng hai chân đạp không khí tránh né, miệng vẫn cắn chặt vào cái chân dài ngoằng của bọn chúng. Ngọn lửa lớn bao phủ người nó đang từ từ lan sang nhục thể tái hợp của bọn quỷ. Cái chân đã bắt đầu bén lửa, những mảng da đen kịt từ đó rã ra, bung ra khỏi cơ thể chúng thì liền bị cái hố hút tọt lên. Chúng ngoác mồm ra rống lên đau đớn, bốn con mắt trợn trừng trắng dã với con ngươi bé như hạt đậu đỏ ngòm chĩa xuống dưới nhìn con chó đầy căm thù. Bốn cánh tay nhất loạt phóng ra những tia khí mảnh nhằm giết chết con vật lông lá đáng ghét kia. " vút ", " vút ", con vàng phía dưới tránh né nhưng rồi, một mũi khí, hai mũi khí đen...lao xuống xuyên qua người nó " phập " từng tiếng chắc nịch như mũi tên găm vào người con thú. Ông em nhắm nghiền hai mắt cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt trào ra lăn nhanh xuống gò má nhăn nheo. Miệng ông nghiến chặt để tiếng khóc không phát ra nhưng nó vẫn thường trực nơi cổ họng.
- Vàng ơi!. Đừng...tao xin mày...!. Không!.
Những mũi khí đen lạnh lùng phóng xuống xuyên qua người con chó, nhưng nó vẫn không hề suy xuyển, chung thuỷ ngoạm chặt vào phần chân bọn quỷ nhi. Ngọn lửa lan sang nhục thể bọn chúng lúc này đã lên đến phần thân, đốt cháy hừng hực cả một khoảng không lưng chừng giữa bầu trời và mặt đất. Chúng rống lên những tràng thảm thiết. Quỷ khí từ những chỗ bị lửa thiêu đốt đang tan ra và bị cái hố trên cao hút lấy. Chúng cáu tiết dùng bốn tay định tóm lấy người con chó xé toạc ra nhưng lại bị ngọn lửa trên mình con chó chặn lại bèn vận sức phóng từ lòng bàn tay ra một luồng khí đen kịt lớn như mũi giáo ném xuống con chó. Con vàng lúc này dường như đã yếu đi vì những vết thương trên thân thể, nó hứng trọn mũi giáo bằng luồng khí quỷ dị ấy. Luồng khí như ngọn giáo cắm phập vào giữa bụng con chó rồi tan biến, để lại một lỗ hổng đen ngòm trên thân nó. Những tưởng đòn chí mạng ấy đã kết liễu được con vật bám dai như đỉa kia, nhưng chúng đã lầm, con vàng vẫn một mực ngoan cố ngoạm chặt vào chân chúng, không ngừng gầm gừ, ánh mắt dũng mãnh như chúa sơn lâm không hề để lộ ra lấy một khắc đau đớn. Đến lúc này thì hầu như ngọn lửa đã lan đến tận cổ bọn quỷ nhi. Nhục thể chúng dãy dụa giữa không trung như con nhện khổng lồ bị nướng chín. Chúng không còn đủ sức để tấn công vì quỷ khí tan ra bao nhiêu đã bị Hỗn Thời Luân hút vào bấy nhiêu. Cảnh tương bên trong pháp trận lúc ấy thật dữ dội, như một khối cầu lửa hừng hực chói loà giữa thinh không. Hai tên quỷ nhi hét lên trong đau đớn, không còn kháng cự lại được sức hút ghê người từ cái hố, chúng bay lên cao chuẩn bị bị miệng hố nuốt vào. Đúng lúc bàn tay giữ trên sợi dây đeo cổ của mình buông thõng xuống, thân thể cậu Khanh đổ ập xuống đất, cũng là lúc bát quang trụ rung lên rồi phụt tắt. Tám viên linh thạch đều đồng loạt nứt vỡ răng rắc trên mặt đất. Pháp trận đã đóng, cùng lúc đó miệng hố rộng loang loáng sóng sánh trên bầu trời cũng vụt cái khép lại kéo theo nhục thể rực lửa của bọn quỷ nhi vào trong miệng nó. Giây phút ấy, ông em chợt nhìn thấy phía trên tầng mây cao gần khu vực miệng hố có một rạng sáng màu vàng kim lấp lánh ẩn hiện. Đúng lúc thân thể bọn quỷ nhi bị hút tọt vào trong mang theo con chó thì một đám mây trắng bồng bềnh từ phía có ráng vàng ấy vươn tới chặn lại phía trước thân mình con chó, ngay sau đó thì miệng hố khép lại, không còn một dấu vết nào trên bầu trời. Cái đám mây ấy hình dáng nom như một bàn tay mềm mại đỡ lấy thi thể con chó trước sức hút của Hỗn Thời Luân. Rồi cũng nhanh như lúc xuất hiện đám mây hình bàn tay biến mất, ráng vàng lấp lánh ẩn sau tầng mây cũng tan biến.
Thi thể con vàng rơi xuống mặt cỏ bịch một cái. Ông em vội vã, lồm cồm vừa chạy vừa bò tiến tới chỗ con chó. Nhưng nó đã không còn động đậy nữa, xác nó nằm bất động mềm nhũn giữa bãi cỏ xanh. Ngọn lửa Âm Dương trên người nó đã biến mất. Ông em quỳ bên xác con chó thân thiết, ôm lấy mà gào khóc trong đau đớn. Phía đằng kia, thân thể cậu Khanh đổ gục xuống nằm sấp trên mặt cỏ, bất tỉnh nhân sự. Lớp màng kết giới cũng đã tan biến tự bao giờ. Bầu trời cao gợn mây trắng tinh yên ắng như chưa hề xảy ra chuyện gì. Bốn bề vẫn là quang cảnh cánh đồng lúa mênh mông lúc tắt nắng đầy tĩnh lặng. Một chút gió xôn xao lướt qua trên khoảng đất mới xảy ra một cuộc chiến sinh tử lạ kì khiến mái tóc đen trên đầu cậu Khanh khẽ lay động. Tiếng khóc đứt quãng của ông em vang lên như tan ra trong khoảng không mênh mông vô định ấy:
- Vàng ơi!..........
- Cậu Khanh ơi.........!.
/65
|