-Tinh Tinh…
Từ hôm đó, HạTinh có vẻ biếng nói biếng cười hơn trước. Nàng thường ngồi ngay trong một gócmà lặng lẽ. Dù đã quyết lòng là sẽ cứng rắn hơn với vợ nhưng Hạ Lang vẫn khôngkhỏi đau lòng trước dáng vẻ hiện tại của nàng:
-Ăn thịt đi!
Bình thường hắnsẽ mang một mớ thịt về để cho Hạ Tinh tự chế biến. Nhưng mấy ngày nay nàngthường thẫn thờ ra như vậy, hắn mang thịt về nàng cũng không đụng đến. Loàingười không dai sức như cương thi được. Hạ Lang bắt đầu lo lắng.
Hắn mang thịtvề, còn vụng về nổi lửa lên. Lần đầu tiên thì thịt cháy khét, mãi mới có đượcmiếng có mùi thơm thơm mà Hạ Tinh vẫn hay làm:
-Ăn một chút đi!
-…..
-Tinh Tinh….
Hạ Tinh nhìnhắn. Nàng nhớ đến gương mặt lạnh lùng mấy hôm trước. Biết là hắn muốn Hạ Tinhnhìn thẳng vào sự thật song lòng vẫn không tránh khỏi tủi thân.
-Tinh Tinh…
Nàng đangkhóc….Loài người đau lòng thường hay khóc. Hạ Lang càng rối bời hơn:
-Đừng khócnữa….Nàng đừng khóc nữa mà…
Tiếng thở dàituôn ra trong đêm vắng. Hạ Tinh bị hắn kéo vào trong lồng ngực rộng. Gương mặtnhợt nhạt khiến lòng Hạ Lang càng lúc càng nhói lên, vừa xót lại vừa đau:
-Ta biết làm nhưvậy là không tốt. Nhưng nàng là vợ ta…Không thể không đối diện với cảnh ấyđược. Giết chúng là chuyện ta phải làm, nàng có hiểu không?
Hạ Tinh hiểuchứ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn bất giác sờ lên mặt hắn. Giọng nói yếu ớt khe khẽvang lên:
-Em sợ lắm…Em sợchàng như hôm ấy lắm. Trông chàng chẳng khác gì những cương thi hung dữ cả.Chàng không phải là Hạ Lang của em. Không phải là Hạ Lang của em…
Hạ Lang của nànglà một cương thi lạnh lùng nhưng không tàn nhẫn. Chàng chỉ làm theo bản năng,uống máu để tiếp tục sống. Chàng có giết người, nhưng cách giết người khôngphải là để chứng tỏ cho người khác thấy, ta là một cương thi.
-Tinh Tinh….
-Em biết chànglà một cương thi – Hạ Tinh áp mặt vào ngực hắn – Em chấp nhận. Em chỉ xin chàngđừng cố khẳng định, đừng cố làm như hôm đó nữa. Nhìn chàng giết người, nhìnchàng moi tim của người ta ra, máu me bê bết trên miệng, em sợ lắm. Em còn thấyđau lòng nữa. Em cảm thấy mình như mộtthứ vướng chân chàng vậy. Em van chàng, hãy xem em là vợ của chàng….Đừng giếtngười trước mắt em nữa, có được không?
Hạ Tinh khôngchịu được cảnh Hạ Lang giết người uống máu. Quy luật kẻ mạnh trong thế giớicương thi hay con người đều không có gì khác nhau cả. Hạ Lang của nàng trong tưthế kẻ có quyền quyết định sẽ không hiểu, nỗi sợ hãi và đau đớn của kẻ yếu, lúcnào cũng nơm nớp lo lắng cho sinh mạng bé nhỏ của mình đâu.
-Tinh Tinh…Nàng…
-Hạ Lang!
Hạ Lang thở dài.Hắn đã mụ mị đầu óc vì con người bé nhỏ này mất rồi. Nàng khóc, nàng đau lòngđều khiến Hạ Lang không thể nào lạnh nhạt. Tayhắn lại ôm chặt Hạ Tinh, vuốt nhẹ tóc nàng:
-Được rồi! Tachết vì nàng mất. Ăn cái gì đi, rồi ta sẽ tìm cách vừa bảo vệ được nàng, vừakhông để cho nàng nhìn thấy cảnh ta giết người.
Hạ Tinh ngẩng lênnhìn hắn. Nàng không yếu đuối đến nỗi không chấp nhận được chuyện lang quân củamình giết người khi hắn vốn là một cương thi uống máu. Chỉ là… Cách giết ngườiđừng quá tàn khốc, đừng làm cho nàng thấy hắn cũng là một kẻ khát máu, bạo tàn:
-Chàng chỉ cầnhứa với em. Giết những kẻ chàng cần giết. Con mồi đừng tìm trẻ con và ngườigià, phụ nữ có thai. Họ rất tội nghiệp. Trường hợp giết người…chàng cho họ chếtnhanh một chút. Đôi khi…chết vốn là giải thoát, nhưng chết đau đớn quá sẽ hànhhạ họ. Em không muốn chàng hành hạ người khác…Hứa với em đi!
Con người tráotrở nhưng cương thi thì không. Hắn gật đầu đã là một lời cam kết. Hạ Tinh hônnhẹ lên môi Hạ Lang như một lời giao ước. Trọn đời này nàng là của hắn, của mộtHạ Lang uống máu người nhưng tâm hồn lương thiện, hết lòng hết dạ với Hạ Tinh.
Từ hôm đó, HạTinh có vẻ biếng nói biếng cười hơn trước. Nàng thường ngồi ngay trong một gócmà lặng lẽ. Dù đã quyết lòng là sẽ cứng rắn hơn với vợ nhưng Hạ Lang vẫn khôngkhỏi đau lòng trước dáng vẻ hiện tại của nàng:
-Ăn thịt đi!
Bình thường hắnsẽ mang một mớ thịt về để cho Hạ Tinh tự chế biến. Nhưng mấy ngày nay nàngthường thẫn thờ ra như vậy, hắn mang thịt về nàng cũng không đụng đến. Loàingười không dai sức như cương thi được. Hạ Lang bắt đầu lo lắng.
Hắn mang thịtvề, còn vụng về nổi lửa lên. Lần đầu tiên thì thịt cháy khét, mãi mới có đượcmiếng có mùi thơm thơm mà Hạ Tinh vẫn hay làm:
-Ăn một chút đi!
-…..
-Tinh Tinh….
Hạ Tinh nhìnhắn. Nàng nhớ đến gương mặt lạnh lùng mấy hôm trước. Biết là hắn muốn Hạ Tinhnhìn thẳng vào sự thật song lòng vẫn không tránh khỏi tủi thân.
-Tinh Tinh…
Nàng đangkhóc….Loài người đau lòng thường hay khóc. Hạ Lang càng rối bời hơn:
-Đừng khócnữa….Nàng đừng khóc nữa mà…
Tiếng thở dàituôn ra trong đêm vắng. Hạ Tinh bị hắn kéo vào trong lồng ngực rộng. Gương mặtnhợt nhạt khiến lòng Hạ Lang càng lúc càng nhói lên, vừa xót lại vừa đau:
-Ta biết làm nhưvậy là không tốt. Nhưng nàng là vợ ta…Không thể không đối diện với cảnh ấyđược. Giết chúng là chuyện ta phải làm, nàng có hiểu không?
Hạ Tinh hiểuchứ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn bất giác sờ lên mặt hắn. Giọng nói yếu ớt khe khẽvang lên:
-Em sợ lắm…Em sợchàng như hôm ấy lắm. Trông chàng chẳng khác gì những cương thi hung dữ cả.Chàng không phải là Hạ Lang của em. Không phải là Hạ Lang của em…
Hạ Lang của nànglà một cương thi lạnh lùng nhưng không tàn nhẫn. Chàng chỉ làm theo bản năng,uống máu để tiếp tục sống. Chàng có giết người, nhưng cách giết người khôngphải là để chứng tỏ cho người khác thấy, ta là một cương thi.
-Tinh Tinh….
-Em biết chànglà một cương thi – Hạ Tinh áp mặt vào ngực hắn – Em chấp nhận. Em chỉ xin chàngđừng cố khẳng định, đừng cố làm như hôm đó nữa. Nhìn chàng giết người, nhìnchàng moi tim của người ta ra, máu me bê bết trên miệng, em sợ lắm. Em còn thấyđau lòng nữa. Em cảm thấy mình như mộtthứ vướng chân chàng vậy. Em van chàng, hãy xem em là vợ của chàng….Đừng giếtngười trước mắt em nữa, có được không?
Hạ Tinh khôngchịu được cảnh Hạ Lang giết người uống máu. Quy luật kẻ mạnh trong thế giớicương thi hay con người đều không có gì khác nhau cả. Hạ Lang của nàng trong tưthế kẻ có quyền quyết định sẽ không hiểu, nỗi sợ hãi và đau đớn của kẻ yếu, lúcnào cũng nơm nớp lo lắng cho sinh mạng bé nhỏ của mình đâu.
-Tinh Tinh…Nàng…
-Hạ Lang!
Hạ Lang thở dài.Hắn đã mụ mị đầu óc vì con người bé nhỏ này mất rồi. Nàng khóc, nàng đau lòngđều khiến Hạ Lang không thể nào lạnh nhạt. Tayhắn lại ôm chặt Hạ Tinh, vuốt nhẹ tóc nàng:
-Được rồi! Tachết vì nàng mất. Ăn cái gì đi, rồi ta sẽ tìm cách vừa bảo vệ được nàng, vừakhông để cho nàng nhìn thấy cảnh ta giết người.
Hạ Tinh ngẩng lênnhìn hắn. Nàng không yếu đuối đến nỗi không chấp nhận được chuyện lang quân củamình giết người khi hắn vốn là một cương thi uống máu. Chỉ là… Cách giết ngườiđừng quá tàn khốc, đừng làm cho nàng thấy hắn cũng là một kẻ khát máu, bạo tàn:
-Chàng chỉ cầnhứa với em. Giết những kẻ chàng cần giết. Con mồi đừng tìm trẻ con và ngườigià, phụ nữ có thai. Họ rất tội nghiệp. Trường hợp giết người…chàng cho họ chếtnhanh một chút. Đôi khi…chết vốn là giải thoát, nhưng chết đau đớn quá sẽ hànhhạ họ. Em không muốn chàng hành hạ người khác…Hứa với em đi!
Con người tráotrở nhưng cương thi thì không. Hắn gật đầu đã là một lời cam kết. Hạ Tinh hônnhẹ lên môi Hạ Lang như một lời giao ước. Trọn đời này nàng là của hắn, của mộtHạ Lang uống máu người nhưng tâm hồn lương thiện, hết lòng hết dạ với Hạ Tinh.
/32
|