Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 27 - Cứu Tinh

/145


Triệu Khúc Xà bước cao bước thấp lại gần, Cao quản gia và hai tên Ất Giáp vội vàng chào hỏi. Triệu Khúc Xà chỉ hừ một tiếng, ánh mắt của y vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người Tiểu Ngưu. Mặc dù trong rừng rất tối nhưng Triệu Khúc Xà vẫn có thể thấy bóng người Tiểu Ngưu nằm trên mặt đất.

Tiểu Ngưu thấy y tới liền cựa mình ngồi dậy, đối mặt với y. Triệu Khúc Xà nghĩ tới thống khổ mình phải chịu đựng, trong lòng khó chịu, mắng: Ngụy Tiểu Ngưu, đồ thỏ con nhãi nhép, ngươi hại cả đời ta, ta sẽ không để ngươi được sống dễ chịu đâu. Ngươi có điểm nào tốt lành mà mỹ nữ như Giang Nguyệt Lâm lại yêu mến người, mắt nàng bị mù rồi sao? Ai cũng thấy, ta tốt hơn ngươi cả trăm lần không kém mà.

Tiểu Ngưu cười khì hỏi lại: Tại sao nàng quan tâm đến ta không lý gì đến ngươi hả?

Triệu Khúc Xà nghe lời này như có dao cứa trong tim, cả khuôn mặt lẫn thân thể đều giật cục, chỉ là trong đêm nên Tiểu Ngưu không nhìn thấy được. doc truyen tai . Triệu Khúc Xà yên tĩnh một lát rồi tựa hồ đã bình tĩnh lại, nói: Tiểu tử, có biết tại sao ta đến đây tìm ngươi không?

Tiểu Ngưu đáp: Ngươi nhớ ta, quan tâm đến ta, Tiểu Ngưu ta từ nhỏ đến lớn đều rất hấp dẫn, vô luận là nam hay nữ cũng đều yêu quí ta.

Tiểu Ngưu bắt đầu nói năng bừa bãi.

Triệu Khúc Xà gằn giọng mắng: Yêu cái rắm thối. Triệu Khúc Xà ta không phải người nhân từ như vậy, người khác làm tổn thương ta, ta nhất định không quên. Nói cho ngươi hay, ta hiện giờ đến tìm ngươi là muốn giải quyết ngươi đó.

Tiểu Ngưu nghe vậy, cơ mặt giật cục, cảm thấy ngày tàn của mình đã đến. Hắn gắng gượng tinh thần nói: Ngươi muốn giết cứ giết, bất tất phải nói nhiều. Lão tử ta mặc dù không phải đại anh hùng, đại hảo hán gì đó nhưng tuyệt đối không thèm cầu xin ngươi tha thứ.

Triệu Khúc Xà cười vài tiếng rất khó nghe nói: Vốn dĩ ta định hai ngày nữa mới động thủ nhưng hiện giờ không đợi được nữa. Bởi vì nếu không sớm xuống tay, chỉ sợ lại có người cứu ngươi đi, vậy có phải là ta lấy rổ múc nước rồi không.

Tiểu Ngưu nghe vậy cười lớn, nói: Ra là ngươi cũng sợ có người sẽ cứu thoát ta.

Triệu Khúc Xà đáp: Dù sao ngươi cũng sắp tiêu đời, ta không ngại nói cho người hay, mới rồi Giang Nguyệt Lâm đã đến tìm, thần sắc vừa lo lắng vừa quan tâm, ta thấy mà muốn phát điên. Nếu thần sắc ấy của nàng là dành cho ta, ta tình nguyện chết vì nàng.

Tiểu Ngưu lên tiếng khích bác y: Chỉ sợ ngươi muốn chết vì nàng, nàng cũng không thích loại nam nhân như ngươi đâu.

Triệu Khúc Xà không đáp lại mà vẫn tiếp tục kể: Hồi nãy nàng còn tìm kiếm khắp nơi muốn vào tận trong tiểu lâu để tìm kiếm. Nhưng cữu cữu của ta chẳng ngốc vậy, đương nhiên không để ngươi trong tiểu lâu rồi. Sau khi ông mang ngươi đến đây mới để Giang Nguyệt Lâm vào tiểu lâu. Chắc ngươi cũng biết nàng đương nhiên chẳng thấy được cái bóng của ngươi trong đó.

Tiểu Ngưu thầm nhủ, Nguyệt Lâm à Nguyệt Lâm, nàng không ngờ nghệch vậy chứ, người ta bắt được ta, đương nhiên sẽ nhốt trong mật thất. Nếu nàng muốn cứu ta, cớ gì không lẳng lặng đột nhập vào? Nàng làm thế chính là đánh rắn động cỏ, để cho người ta biết mà đề phòng. Vậy làm sao nàng đạt được mục đích đây?

Triệu Khúc Xà cười lạnh nói: Khi nàng gặp ta, còn tỏ ra rất kỳ lạ. Ta đến hỏi han nàng, nàng đã không đáp lại còn nói bộ dạng của ta rất khó coi, kém xa ngươi. Nghe được mấy lời ấy khiến ta rất tức giận, ta đã hạ quyết tâm, trước tiên sẽ hủy diện mạo của ngươi, sau đó mới biến ngươi thành thái giám rồi mới đưa vào cung là một tên nô tài xấu xa ô nhục. Bộ dạng ngươi như vầy tốt hơn ở chỗ nào chứ?

Vừa nói Triệu Khúc Xà vừa cười rộ lên, thanh âm the thé kinh động vô số chim muông.

Tiểu Ngưu nghiến răng nói: Ngươi muốn giết cứ giết, ta há sợ ngươi sao. Tiểu Ngưu ta sớm đã bỏ chuyện sanh tử qua một bên rồi. Nếu ngươi có bản lãnh thực sự, ngươi phải đơn đấu với ta. Xem chúng ta ai có bản lãnh. Nhờ sức người khác hạ đối phương, chỉ e đó không phải việc một nam nhân chân chính thường làm.

Triệu Khúc Xà hừ lạnh đáp: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi bớt mấy lời khích bác này đi. Ta sẽ không đánh đấu gì với ngươi đâu. Ta hiện giờ đến đi lại cũng rất mệt mỏi, đấu tay đôi với ngươi thế nào được? Nếu là trước kia, ngươi thách đấu ta sung sướng còn không đủ nữa kìa. Thương thế của ta hiện giờ chưa lành hẳn, chưa nói đến sử dụng phép thuật, ngay cả sống sót được đã là một vấn đề rồi, ngươi hại ta quá thảm, ta thống khổ đến mức nào chỉ có ta thấm thía nhất. Hung thủ như ngươi càng phải trả giá nhiều hơn.

Vừa nói Triệu Khúc Xà vừa sờ lên ngực, rút ra một thanh đao sáng loáng.

Cao quản gia sửng sốt nói: Triệu công tử, động thủ luôn ở đây sao?

Triệu Khúc Xà ừ một tiếng nói: Khỏi cần chờ đợi thêm nữa. Ta sợ tiểu tử này lại chạy mất. Các ngươi không biết vận khí hắn tốt thế nào đâu, lúc nào cũng có người đến cứu thoát. Hôm nay không thể tha cho hắn được .

Dứt lời hướng về bìa rừng gọi vào tiếng, sau đó có hai người cầm theo đèn lồng đi đến. Từ ánh sáng chiếc đèn lồng đầu tiên, Tiểu Ngưu lập tức thấy rõ khuôn mặt dữ tớn méo xệch của Triệu Khúc Xà. Nét mặt y cực kỳ độc ác, đao cầm trong tay lại càng thêm nổi bật, Tiểu Ngưu sợ đến mức nói không thành tiếng.

Triệu Khúc Xà nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu, miệng không ngớt cười lạnh: Ta cho ngươi nếm thử mùi vị làm thái giám. Lần này ngươi không cần chọc giận ta nữa rồi, chúng ta đều là bên tám lạng người nửa cân cả thôi.

Dứt lời sai hai tên Giáp Ất dựng Tiểu Ngưu dậy, y muốn trả thù Tiểu Ngưu.

Cao quản gia hỏi: Triệu công tử, việc xử lý tên Ngụy Tiểu Ngưu này đã được thái thú chấp thuận chưa? Dường như ngài ấy không tán thành việc lập tức động thủ này đâu.

Triệu Khúc Xà cười gian giảo đáp: Chúng ta hành sự trước rồi báo cho ông sau cũng không trễ. Ông ấy nhất định sẽ đồng ý với ta, chứ chẳng lẽ lại nghiêng về phía Ngụy tiểu tử này hay sao.

Cao quản gia cũng hùa theo nói: Đã nói như vậy, để ta giúp công tử hạ thủ.

Triệu Khúc Xà vui vẻ đáp: Vậy là hay nhất, ta đang lo thể lực của mình quá kém, chỉ sợ không làm tốt được. Như vậy đi, ngươi làm giúp là được rồi. Ta từ lâu đã nghe danh Cao quản gia đao pháp cao cường.

Vừa nói vừa cầm đao đưa cho Cao quản gia.

Cao quản gia cưới nói: Đó đều là người ta khích lệ. Tôi quả thực có tiếng mà không có miếng thôi.

Y cầm thanh đao xoáy tít trong bàn tay, sinh ra vài vòng bạch quang, khiến Tiểu Ngưu thấy mà phát rợn người, hai chân nhũn nhẹt ra. Hắn thầm nhủ, tiêu rồi, tiêu thật rồi, Tiểu Ngưu ta hôm nay kể như xong đời.

Triệu Khúc Xà thấy sắc mặt Tiểu Ngưu tệ hại như vậy liền cười ha ha nói: Tiểu tử, ngươi cũng biết sợ sao. Lúc đầu ngươi hại ta sao không thấy sợ vậy? Đừng nói bổn công tử không chừa cho ngươi một đường lui, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất gọi Đại gia ba lần, ta sẽ thả ngươi ra, cho ngươi được làm nam nhân thêm vài ngày. Ngươi nghĩ sao?

Tiểu Ngưu bị hai tên kẹp cứng một chỗ, cố tỏ vẻ anh hùng đứng giữa pháp trường. Hắn hung hăng nhổ về phía Triệu Khúc Xà một bãi nước miếng mắng: Thằng cháu họ Triệu, ngươi nằm mơ đi. Ông nội ngươi đây mặc dù chẳng phải đại anh hùng nhưng thà chết chứ không chịu nhục.

Triệu Khúc Xà bị sỉ nhục, giận đến nỗi toàn thân run rẩy. Y chỉ vào mặt Tiểu Ngưu quát: Hảo tiểu tử, hôm nay xem chúng ta ai là ông ai là cháu.

Dứt lời bèn quay lại phía Cao quản gia nói: Cao quản gia, động thủ đi, không cần hạ thủ lưu tình, cữu cữu có trách tội ta sẽ hứng chịu, ngươi chỉ cần chú ý ra tay chuẩn xác là được.

Cao quản gia gật đầu hỏi lại: Triệu công tử, động thủ thế nào? Ngài muốn ta làm thế nào?

Triệu Khúc Xà đắc ý nhìn mặt Tiểu Ngưu vài lượt đáp: Nha đầu kia nói tiểu tử này dễ nhìn hơn ta, như vậy trước tiên ngươi hãy dùng đao vạch lên mặt hắn vài đường đi.

Cao quản gia vung vẩy lưỡi đao sát mặt Tiểu Ngưu một hồi lại hỏi: Còn sau đó?

Ánh mắt của y vẫn chú tâm quan sát tựa như đang nghĩ nên ra tay thế nào.

Triệu Khúc Xà lại đáp: Tiếp đó hả, chúng ta sẽ biến hắn thành thái giám.

Ánh mắt y đầy căm hận nhìn xuống đũng quần Tiểu Ngưu. Đương nhiên từ khi y trở thành thái giám y không hề muốn nhìn đến chỗ đó của nam nhân nữa.

Cao quản gia gật đầu nói: Được rồi, Triệu công tử, ngài cứ quan sát thôi, huynh đệ ta nhất định khiến ngài hài lòng.

Triệu Khúc Xà cười lên ha hả nói: Tốt, tốt, tốt lắm, lần này ta ngồi xem hí kịch, xem tên tiểu tử này lúc khổ sở có còn oai hùng được nữa không.

Vừa nói y bước đến bên cạnh Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu nhìn y căm hận, mắng chửi: Thằng cháu họ Triệu, kiếp này kiếp sau ngươi cũng chỉ đáng làm thái giám thôi, ngươi đẻ ra đã là loại cụt **** rồi.

Dứt lời liền nhổ một bãi nước bọt vào mặt y.

Triệu Khúc Xà lau mặt rồi quát to: Không cần nể nang nữa, Cao quản gia còn đợi gì nữa, động thủ đi.

Cao quản gia vâng lệnh, nói: Lần này sẽ không có ai cứu được ngươi nữa đâu xú tiểu tử.

Triệu Khúc Xà cười hắc hắc nói: Nếu hắn biến thành thái giám rồi, đám mỹ nữ sẽ không nhìn hắn nửa cái đâu. Mau làm đi, không hắn chết mất.

Cao quản gia cũng không nhiều lời nữa, đao quang lóe lên loang loáng chém xuống mặt Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu thống khổ nhắm nghiền hai mắt, thầm nhủ, giết ta đi, để ta sống chịu tội chi bằng chết luôn còn hơn. Cha mẹ của ta, Tiểu Tụ của ta, tất cả mỹ nữ của ta, chúng ta vĩnh biệt thôi. Để ta nhận mối nhục này, cho dù người nhà không giết ta, ta cũng không có sĩ diện mà sống trên đời nữa. Nghĩ đến đó, trong lòng bi thống liền ngất lịm đi.

Đầu hắn nghiêng sang một bên vừa may tránh khỏi đao thứ nhất của Cao quản gia. Triệu Khúc Xà lại ra lệnh: Cho dù hôn mê bất tỉnh cũng phải hạ thủ, không thể tha cho hắn được.

Tâm lý biến thái của Triệu Khúc Xà lúc này lộ phát ra ngoài.

Cao quản gia lại dương đao, đao này hạ xuống, Nhan sắc của Tiểu Ngưu coi như tiêu đời. Đúng lúc đó trên cây có tiếng người nói: Dùng thủ đoạn đó đối phó với người không có sức phản kháng, chỉ sợ không phải việc Cao quản gia nên làm?

Thanh âm trong trẻo động lòng, đồng thời cũng rất lãnh lẽo, khiến mấy nam nhân ở đó nhất thời đều si mê. Trong ấn tượng của chúng đến bây giờ cũng chưa từng được nghe tiếng nói như tiên nhạc ấy.

Cao quản gia ngừng đao, há hốc miệng nhìn chằm chằm về phía thanh âm đó phát ra. Triệu Khúc Xà cũng nghển cổ nhìn xem kẻ mới đến là ai.

Theo âm thanh đó chỉ thấy từ sau một thân đại thụ có một bóng trắng từ từ lướt đến, nàng đáp xuống đất ngay bên cạnh Tiểu Ngưu. Trong ánh sáng đèn lồng, tất cả bọn chúng đều thấy rõ, đó là một bạch y nữ tử, từ nhan sắc diễm lệ đến khí độ lạnh băng chỉ có thể dùng những mĩ từ như thiên tiên, băng cơ ngọc cốt để hình dung. Người bình thường ở đây không khỏi thần hồn điên đảo.

Nữ tử nọ nói với hai tên Giáp Ất: Thả hắn ra.

Hai tên đó giống như trúng tà, ngoan ngoãn buông ra. Nàng nắm lấy cổ áo Tiểu Ngưu, đỡ cho hắn khỏi ngã xuống. Tiếp đó nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua một lượt bọn chúng, nói một câu: Thái thú Trường An nguyên lai cũng làm chuyện khuyết đức, quả thực khiến người ta phải thất vọng.

Sau đó nàng nắm ngang lưng Tiểu Ngưu nhảy lên một cành cây, chớp mắt đã mất dạng. Đám nam nhân đứng đó như nằm mơ giữa ban ngày, hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh lại.

Khi Tiểu Ngưu tỉnh lại liền cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu chạy khắp toàn thân, khiến cho hắn rất thoải mái, dường như mọi vết thương trên người đều tiêu biến như chưa từng tồn tại. Là ai đang giúp mình? Có phải mình đã ngộ hại, bị biến thành một tên thái giám đáng ghê sợ rồi không?

Hắn mở mắt liền nhìn thấy một bãi cỏ xanh mơn mởn mênh mông trước mặt. Xa cuối bãi cỏ còn trải dài một cánh rừng rậm rạp xanh tốt, sinh cơ dạt dào. Cỗ nhiệt lưu đó từ sau lưng rót vào, cuồn cuộn không ngừng khiến sinh lực của Tiểu Ngưu càng ngày càng mạnh dần, cơ thể càng lúc càng dễ chịu. Đúng lúc đó hắn ngửi thấy một mùi hương, là hương thơm của thiếu nữ, thoang thoảng ngọt ngào, khiến nam tính của hắn bị kích thích. Mùi hương này của ai, hắn sớm đã đoán ra nhưng hắn vẫn không dám tin vào cảm giác của mình.

Hắn đang ngồi ở đâu, sau khi hôn mê sao lại ngồi ở đây. Hắn rất muốn biết người sau lưng có phải là mỹ nữ mình ngày đêm mơ tưởng không. Bởi vậy, hắn muốn lập tức quay đầu lại nhìn. Người phía sau thấy vậy liền nói: Nhắm mắt lại, không được phân tâm, nếu không lại phí công sức của ta.

Người đó đang chữa thương cho hắn.

Tiểu Ngưu nghe vậy cả mừng, bởi vì thanh âm này càng chứng tỏ hắn đoán chính xác. Là nàng, đúng rồi, chính là nàng cứu mình, Tiểu Ngưu quả thực không tin nổi. Nhưng hắn vẫn nghe lời, nhắm mắt lại, chìm trong mộng cảnh êm ái ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi không dám tin, nhưng cũng không muốn thoát khỏi nó.

Ước chừng thời gian một tuần trà, cỗ nhiệt lưu đó biến mất. Tiểu Ngưu tỉnh lại, đau đớn toàn thân hoàn toàn biến mất, thân thể hồi phục như xưa, cực kỳ thoải mái, dễ chịu.

Tiểu Ngưu mừng rỡ đứng phắt dậy. Xoay người nhìn lại, chỉ thấy một bóng người trắng toát đứng đằng xa, quay lưng lại với hắn. Áo nàng phất phơ trong gió, đôi vai ấy, tấm lưng ấy, kiều đồn mĩ diệu, đôi chân thon dài ấy đều khiến Tiểu Ngưu tiêu hồn. Chỉ là hiện giờ hắn không có dũng khí để nghĩ loạn, nhìn loạn, càng không dám nhắc đến chuyện quá khứ, chỉ sợ mình sai sót khiến mỹ nhân đột nhiên bỏ đi. Bởi vậy, hắn chỉ ngơ ngác nhìn, không dám tiến tới. Cứ thế, không gian lặng lẽ, trầm tĩnh trong khí vị đa tình ấy.

Một lát sau, mỹ nhân mới rời mắt khỏi phong cảnh xung quanh, từ từ nói: Ngươi tỉnh lại rồi sao? Hiện giờ tính mạng không còn gì nguy hiểm chứ?

Tiểu Ngưu thấy nàng quan tâm đến mình như vậy, liền kích động nói: Đàm tỷ tỷ, nàng sao đến được đây? Ta thực sự không ngờ nàng sẽ đến đây, càng không ngờ nàng sẽ cứu ta. Nàng có biết không, mỗi ngày ta đều rất nhờ nàng.

Mỹ nhân ấy từ từ quay người lại, khuôn mặt tiên tử hiện lên, chỉ là khuôn mặt ấy vừa lạnh lùng vừa vô cảm, đó chính là Lao Sơn mỹ nữ Đàm Nguyệt Ảnh lâu ngày không gặp. Nàng đối với Tiểu Ngưu từ trước đến giờ luôn tỏ ra khó chịu, có điều lần này khá hơn một chút, tối thiểu trên mặt nàng không còn vẻ chán ghét phản cảm nữa, điều ấy càng khiến Tiểu Ngưu mở cờ trong bụng.

Ánh mắt Nguyệt Ảnh lướt qua mặt Tiểu Ngưu nói: Ta cứu ngươi nhưng không cần ngươi ghi nhớ trong lòng. Chẳng phải ngươi cũng từng cứu ta hay sao? Chúng ta bây giờ xem như hòa, không ai nợ ai hết. Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì cả, ngươi từ bỏ những suy nghĩ bậy bạ đối với ta đi.

Tiểu Ngưu tiến đến vài bước, vẻ mặt buồn rầu đáp: Đàm tỷ tỷ, nàng không thể tuyệt tình như vậy chứ? Tiểu đệ này đối với nàng là thật lòng ái mộ và sùng bái mà.

Nguyệt Ảnh cười lạnh lùng, ánh mắt lại chuyển đến rừng cây xa xa, nói: Đừng nói khó nghe như vậy, ta không phải là đứa nhỏ lên ba. Chuyện gạt người của đám nam nhân các ngươi ta chưa bao giờ tin cả. Nói thêm, ngươi cùng những tên ruồi nhặng bâu lấy ta có khác gì nhau? Ta thấy các người đều là một loại, đều chung một mục đích là muốn chiếm thân thể ta, chẳng có ý gì tốt cả.

Dứt lời nàng hừ một tiếng rồi tiếp tục im lặng.

Tiểu Ngưu mặt dày lại tiến thêm một chút nói: Đàm tỷ tỷ à, nàng đừng vơ đũa cả nắm như vậy chứ. Nam nhân có người này cũng có người kia. Những tên đáng ghét, đáng tởm chỉ có ý nghĩ xấu xa trong đầu không hề giống ta. Ta vẫn muốn lấy nàng làm lão bà, để sống cùng nàng trọn đời trọn kiếp. Tình cảm ấy và háo sắc khác hẳn nhau về bản chất mà.

Nguyệt Ảnh quay đầu lại, đứng cách Tiểu Ngưu không xa khiến hắn cảm thấy được sủng ái mà đâm sợ hãi. Đôi môi hồng nhuận của nàng hơi mím lại, lạnh nhạt nói: Chẳng lẽ ngươi định nói với ta, trong đầu ngươi không có cái suy nghĩ dơ bẩn đó đối với thân thể ta hay sao?

Tiểu Ngưu cười khì đáp: Đàm tỷ tỷ à, ta thừa nhận trong đầu ta có loại suy nghĩ đó về nàng, nhưng nó không hề tục tĩu chút nào. Nàng cũng biết nam nữ yêu nhau, rốt cuộc cũng có những dục vọng bình thường. Nàng lớn hơn ta vài tuổi, nàng chắc biết rõ điều ấy hơn ta. Còn nữa, chỉ cần nam nữ yêu nhau, chỉ cần có chân tình thì quan hệ đó cũng không có gì là tội ác cả. Ta đương nhiên cũng có mê luyến xác thịt với nàng, nếu không lần đó ta đã không bất chấp tất cả để làm chuyện đó. Ngoại trừ cứu mạng nàng ra, ta quả thực cũng rất yêu nàng.

Nhắc tới chuyện đó, Nguyệt Ảnh giật thót như bị rắn cắn, tiếu kiểm cũng ửng hồng, ánh mắt ngượng ngùng, tay bịt chặt hai tai, lớn tiếng quát: Ngươi không được nói nữa, cấm ngươi nhắc lại chuyện đó. Nếu ngươi còn nhắc nữa ta sẽ nhịn không nổi mà giết chết ngươi đó.

Chuyện này khiến Tiểu Ngưu rất hối hận. Hắn không dám tiếp tục đến gần hơn nữa, thanh âm rất ôn nhu nói: Yên tâm đi Đàm tỷ tỷ. Ta sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai đâu. Nếu ta để lộ ra ngoài, nàng cứ bằm ta thành trăm ngàn mảnh.

Nguyệt Ảnh nghe vậy mới bình tĩnh lại, hồi lâu mới nói: Ngụy Tiểu Ngưu, ta biết ngươi là loại háo sắc nhưng cũng là người trọng tình. Nếu không phải như thế, tối qua ta đã không cứu ngươi. Ta coi ngươi là một người tốt. Khi đó ngươi cứu ta cũng không chiếm hữu ta, ta biết rõ chứ. Nhưng mong rằng từ nay về sau ngươi bỏ ý định trong đầu đối với ta đi. Ngươi cũng biết, Nguyệt Lâm rất thích ngươi, chẳng phải ngươi cũng thích muội ấy hay sao? Ngươi đối với ta như vậy thì làm sao đối mặt được với muội ấy? Còn nữa, chúng ta quả thực không thể đâu. Nam nhân như ngươi không phải loại người ta thích, có một số việc không thể quá cưỡng cầu. Vả lại, ta đã có hôn phu rồi, hôn kỳ cũng đã định rõ. Nếu ngươi thực sự thích ta, thực sự nghĩ cho ta thì đừng gây thêm phiền toái cho ta nữa có được không?

Tiểu Ngưu nghe được những lời này, trong lòng rất thống khổ, rất không vui vẻ. Hắn cơ hồ muốn khóc òa lên. Đáp án đó hắn đã sớm biết, nhưng từ miệng Nguyệt Ảnh nói ra rõ ràng như vậy, trái tim hắn không chịu nổi. Trong đầu hắn nổi lên ý niệm muốn lập tức đi tìm cái chết.

Nguyệt Ảnh thở dài, quay lại bước đến bên hắn, nói: Ngụy Tiểu Ngưu, ta đã coi ngươi là một bằng hữu. Ngươi phải biết, ngoài trừ Mạnh sư huynh ra, ta không coi bất kỳ nam nhân nào khác là bằng hữu. Ngươi phải vui lên mới đúng chứ.

Tiểu Ngưu thầm nhủ, vui lên, vui lên cái rắm á. Làm bằng hữu khác hẳn làm vợ chồng. Làm bằng hữu phải có chừng có mực, làm vợ chồng mới có thể muốn gì làm nấy, mới có thể ngủ cùng nhau được. (WTF!)

Tiểu Ngưu bình tâm lại mới hỏi tiếp: Đàm tỷ tỷ, nàng thực sự muốn gả cho Mạnh Tử Hùng sao? Ta thấy hắn chẳng phải người tốt, cũng chẳng ra dáng anh hùng gì cả.

Nguyệt Ảnh nghe vậy liền cau mày nói: Chuyện này ngươi không cần quan tâm, trong lòng tự ta biết rõ.

Tiểu Ngưu thở dài, tư vị bị người từ chối quả thực khó chịu. Hắn cố kiếm chế cảm xúc của mình, gắng sức trấn tĩnh hỏi: Hôn kỳ của nàng là lúc nào?

Nguyệt Ảnh đáp: Hai tháng sau ngày đại thọ của sư phụ.

Tiểu Ngưu gật đầu nói: Ta nhất định sẽ đến uống rượu mừng, ngày đó nàng nhất định rất đẹp.

Khuôn mặt miễn cưỡng nở một nụ cười nhưng trong lòng đắng chát. Hắn nhủ thầm, mình phải nghĩ cách gì để nàng không gả được cho người ta đây? Mĩ nữ như nàng gả cho tên đó thực sự quá đáng tiếc, thà gả cho ta còn tốt hơn. Hai ta mới thực là hợp đôi.

Nguyệt Ảnh đột nhiên nói: Nếu không còn chuyện gì khác thì ta đi trước đây.

Nói rồi xoay người định bỏ đi.

Tiểu Ngưu cấp bách, nhịn không được định kéo tay nàng lại nhưng tay đưa ra nửa đường liền buông xuống, hắn nói: Nàng khoan đi, Đàm tỷ tỷ, có chút chuyện ta muốn hỏi rõ được không?

Nguyệt Ảnh quay đầu hỏi: Có gì không rõ?

Tiểu Ngưu bước đến hỏi: Ta hỏi nhiều có được không?

Nguyệt Ảnh đáp: Vậy thì ngươi mau nói đi, ta còn có việc phải làm.

Tiểu Ngưu hỏi: Lần này nàng từ đâu tới? Đến đây làm gì? Vì sao nàng đến thành Trường An này? Sao lại vừa kịp cứu ta như vậy? Hoàn cảnh lúc nàng cứu ta thế nào? Còn nữa, sư nương ổn chứ? Nguyệt Lâm đi đâu rồi? Tại sao Nguyệt Lâm không tìm được ta nhưng nàng lại tìm được?

Nguyệt Ảnh đứng trước mặt Tiểu Ngưu, khoanh tay, chớp mắt hỏi lại: Còn chuyện gì khác nữa không?

Tiểu Ngưu nhìn trực diện vào đôi mắt sáng long lanh của nàng đáp: Tạm thời chỉ có vậy thôi.

Được nàng nhìn đến, Tiểu Ngưu cảm thấy một loại khoái cảm yêu thương. Mặc dù cách nghĩ đó là hắn tự huyễn hoặc mình nhưng cũng rất thoải mái rồi.

Nguyệt Ảnh trầm ngâm một lát, rồi từ từ bước đi, miệng nói: Ta từ Lao Sơn đến đây. Ngày đại thọ của sư phụ sắp đến, nhưng vẫn thiếu vài món đồ. Ta là muốn đến chợ để mua vài thứ. Sư nương khỏe rồi, vết thương bình phục rất nhanh chóng. Bà rất nhớ Nguyệt Lâm, bảo ta nhân tiện xuống núi tìm Nguyệt Lâm rồi cùng trở về. Ta đến Kim Lăng rồi lại tới Trường An. Nguyệt Lâm hiện giờ ở đâu ta cũng đã biết, chỉ là ta không muốn kinh động muội ấy. Tối hôm qua muội ấy quá liều lĩnh xộc vào tiểu lâu đó tìm ngươi. Còn ta chỉ đứng bên ngoài quan sát động tĩnh. Việc ngươi bị người ta dùng thuyền chuyển ra bên ngoài, ta đều biết cả. Ta nhìn thấy rồi không thể thấy chết mà không cứu. Ta đứng gần đó nghe xem bọn chúng nói chuyện gì, còn tưởng rằng có thể nghe ra chuyện gì quan trọng nhưng rốt cuộc chẳng được gì cả. Vào lúc bọn chúng định xuống tay với ngươi, ta mới mang ngươi đi. Bây giờ ngươi đã minh bạch chưa?

Tiểu Ngưu gật đầu đáp: Ta hiểu rồi.

Nguyệt Ảnh lại nói: Ngươi hỏi ta Nguyệt Lâm hiện giờ ở đâu phải không, nhất định là đang phát sầu phát muộn ở khách sạn rồi.

Tiểu Ngưu á một tiếng nói: Cô ấy đối với ta thật tốt, ta quả thực có chút không xứng đáng.

Nguyệt Ảnh nói hơi khinh thường: Đương nhiên là không xứng. Từ nay về sau phải học được bản lãnh, đừng thua kém muội ấy quá xa. Nam nhân bản lãnh kém, tự nhiên sẽ bị nữ nhân coi thường.

Tiểu Ngưu thật lòng nói: Cảm ơn tỷ tỷ dạy bảo.

Nguyệt Ảnh nói: Dạy bảo thì không dám nhận. Còn nữa, từ nay về sau phải thật thà một chút, bớt tán tỉnh nữ nhân đi. Ta không muốn bằng hữu của ta lại là một gã sắc lang.

Nàng chớp mắt, nói mấy lời này rất nghiêm túc.

Tiểu Ngưu ngắm nhìn khuôn mặt mình từng âu yếm ấy, hỏi: Nàng định trở về núi phải không?

Nguyệt Ảnh đáp: Đúng vậy, ta định quay về.

Tiểu Ngưu nói: Nàng dẫn ta đi cùng.

Nguyệt Ảnh lắc đầu đáp: Ngươi đi tìm Nguyệt Lâm đi, muội ấy có lẽ vẫn ở đó chờ ngươi.

Tiểu Ngưu thấy nàng không muốn dẫn hắn theo, cũng không muốn ép nữa. Nguyệt Ảnh nói: Ta đi đây.

Rồi nhảy lên mây nhẹ nhàng bay đi. Hình dáng ấy đẹp như tiên nữ khiến Tiểu Ngưu nổi lòng muốn giữ nàng lại. Hắn thầm nhủ, nàng còn chưa xuất giá, mình vẫn còn cơ hội. Mình nhất quyết không chịu buông xuôi. Điều quan trọng trước mắt là lên Lao Sơn. Một mặt là để học nghệ, mặt khác là vì mỹ nữ.

Sau khi quyết định được chủ ý, Tiểu Ngưu tiến vào thành Trường An. Nơi đó còn một cô nương đa tình đang chờ hắn. Hắn cần dùng hùng phong của nam nhân để biểu đạt tình yêu với nàng.

Sau khi được Nguyệt Ảnh cứu mạng và trị thương, Tiểu Ngưu chẳng những giữ được tiểu mệnh mà vết thương toàn thân cũng tiêu biến cả, càng khó tin hơn là thân thể trở lại bình thường, một chút đau đớn cũng không còn. Điều đáng buồn là Nguyệt Ảnh lại một lần nữa dội cho hắn một gáo nước lạnh. Nàng nhấn mạnh, nàng và Tiểu Ngưu không thể được, để hắn biết khó mà lui. Còn Tiểu Ngưu si tâm như vậy, đối với Nguyệt Ảnh biết bao mê luyến, hắn làm sao chủ động rút lui được? Hắn đã quyết định, chỉ cần hắn còn thở được, hắn nhất quyết không buông tha Nguyệt Ảnh. Mỹ nữ từng quan hệ thân mật với mình, làm sao có thể gả cho người khác được? Trong mắt Tiểu Ngưu, Nguyệt Ảnh chỉ thuộc về duy nhất một mình hắn thôi. Nếu nàng gả cho người khác thì khác nào bản thân hắn bị cắm sừng, Tiểu Ngưu hạ quyết tâm phải đấu đến cùng.

Nghĩ đến tên đáng ghét Triệu Khúc Xà, hắn lại càng căm giận. Tiểu Ngưu hậm hực nghĩ, nếu để ta có cơ hội, tiểu tử đó rơi vào tay ta, ta sẽ tống hắn vào cung bằng mọi giá. Nhân tài như Tiểu Ngưu này, sẽ không tiến cung đâu, nếu vào cung cũng phải vào với tư cách của chủ nhân. Nghĩ đến chủ nhân của hoàng cung chỉ có một người, Tiểu Ngưu bất giác mỉm cười. Bản thân hắn không phải hoàng đế, mà hắn cũng chẳng có số được ngồi trên long ỷ.

Trong lúc không ngừng suy nghĩ miên man, Tiểu Ngưu đã vào trong thành Trường An. Hắn đến khách sạn đã ở trước đó, nhưng không tìm thấy Nguyệt Lâm. Sau khi hỏi han tiểu nhị, mới biết sáng nay Nguyệt Lâm đã rời đi rồi. Trước khi đi cũng lưu lại lời nhắn, nếu hắn có thể trở về thì bảo hắn tự mình đến Lao Sơn. Tiểu Ngưu thở dài, xem ra Nguyệt Lâm cũng biết mình không việc gì rồi. Khỏi phải đoán cũng biết việc này có liên quan đến Nguyệt Ảnh. Nhưng sao nàng không đợi mình về rồi cùng đi? Nhất định là nàng có việc gấp cần làm.

Tiểu Ngưu vội vàng chuẩn bị để sớm cách xa chỗ quan phủ một chút, hắn thu dọn đồ đạc thanh toán tiền phòng rồi đến chợ mua một con ngựa. Cho dù đó chỉ là một con ngựa bình thường cũng đi nhanh hơn hắn nhiều. Sau khi rời khỏi thành Trường An, Tiểu Ngưu mới cảm thấy an tâm, cho rằng hiện giờ không còn phiền toái theo sau nữa.

Nhằm về hướng Sơn Đông, ngày đi đêm nghỉ. Trên đường rất thuận lợi, không gặp chuyện gì khó khăn khiến Tiểu Ngưu khá hài lòng. Cứ theo tốc độ này hắn sẽ sớm được đoàn tụ cùng mỹ nhân. Vừa nghĩ đến gặp lại sư nương, Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh các nàng, toàn thân hắn muốn phát nhiệt, tựa hồ sắp được hưởng diễm phúc tiêu hồn thực cốt ấy đến nơi vậy.

Ngày hôm nay đã đến được biên giới Sơn Đông, trong lòng Tiểu Ngưu rất mừng rỡ, mặt trời còn chưa xuống núi thì hắn dừng chân ở một trấn nhỏ có tên là Đắc Ý . Tìm một chỗ để ăn no bụng rồi thuê một phòng tử tế trong khách sạn để qua đêm. Tắm táp xong thân thể thư thái. Trời vừa sẩm tối, Tiểu Ngưu đã lên giường ngủ, trong đầu mong đến vài ngày sau có thể cùng các mỹ nữ cuồng hoan khoái hoạt. Đêm về, không có một thân hình thơm tho bên cạnh, Tiểu Ngưu cảm thấy rất không thoải mái. Có cách gì không đây? Không thể gọi kỹ nữ được, hắn không quen thói đó.

Hắn trăn trở một hồi rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Không biết được bao lâu, hắn đột nhiên bị một âm thanh làm tỉnh giấc. Âm thanh đó không lớn lắm, chỉ là mảnh ngói trên nóc phòng vừa rơi xuống đất, Tiểu Ngưu nghĩ có thể không phải do gió thổi mà bởi bước chân ai đó dẫm lên.

Hắn cả kinh, liền bật dậy, không chút do dự, vội vã mặc thêm áo dài rồi lao qua cửa sổ. Hắn nhảy lên nóc phòng nhìn về bốn phía, chỉ thấy xa xa phía tây ẩn ước có bóng người nháng lên. Tiểu Ngưu chẳng nghĩ ngợi thêm, lập tức đuổi theo, muốn biết có gì náo nhiệt đáng xem không.

Khinh công của Tiểu Ngưu khá tốt, khoảng cách với người đó càng lúc càng gần. Khi hắn còn cách vài trượng thì hai người đã ra ngoài thành, đến một bãi hoang tàn đổ nát. Bên cạnh đó còn một đám cây đổ ngả nghiêng. Khi người đó vào bước vào trong, Tiểu Ngưu mới nấp vào trong đám cây cối đó.

Đêm nay trăng khuyết, ánh trăng mờ ảo chiều lên khu vực đổ nát này. Ở chính giữa có một người đang đứng. Dáng vẻ thon thả yểu điệu ấy nhất định là của một nữ tử còn trẻ tuổi.

Người đến sau dừng bước, đứng qua một bên mới lên tiếng: Mạnh mỗ đã đến phó ước, quận chúa có gì chỉ giáo?

Người nọ xoay người nhìn gã nam nhân này. Tiểu Ngưu không thấy rõ dung mạo của nàng, chỉ biết rằng mắt nàng rất sáng, sáng như sao trời nhưng không hề lạnh lẽo.

Vị quận chúa đó nói: Tên họ Mạnh, món nợ giữa hai ta cũng nên thanh toán thôi.

Gã họ Mạnh cười nói: Quận chúa à, Mạnh mỗ có sai phạm gì cũng đã xin lỗi nàng rồi, nàng cũng đừng nên hết lần này đến lần khác liều mạng với ta chứ.

Quận chúa hừ một tiếng nói: Xin lỗi? Chuyện đó chỉ xin lỗi là xong hay sao? Ngươi là người hiểu biết, ngươi cũng thừa hiểu những lời đó làm tổn thương đến ta thế nào chứ?

Gã họ Mạnh nói: Ta lần này đến lần khác nhận lỗi với nàng, nàng cũng nên rộng lượng bỏ qua cho ta. Lần trước chúng ta còn chưa ngồi lại nói chuyện với nhau đã đánh nhau một trận. Chúng ta có thể qua đàm thoại mà giải quyết vấn đề này không?

Quận chúa cũng nói: Ta không nói chuyện với ngươi sao? Muốn giải quyết chuyện giữa hai ta, người phải đáp ứng điều kiện mà ta đưa ra.

Gã họ Mạnh thở dài nói: Quận chúa à, nàng muốn làm ta khó xử phải không? Bảo ta đến gặp các vị đại chưởng môn, dập đầu nhận lỗi với nàng thì Mạnh mỗ còn gì thể diện nữa. Mạnh mỗ tốt xấu gì cũng là đệ tử danh môn chính phái.

Quận chúa hừ hai tiếng, lãnh đạm nói: Nguyên lai ngươi cũng biết đến thể diện, vậy sao lúc đầu ngươi còn bất chấp thể diện bịa đặt bậy bạ trước mặt nhiều người như thế. Hành vi đó của ngươi khiến ta không còn mặt mũi nào đi lại trên giang hồ nữa.

Gã họ Mạnh hỏi: Ngoài biện pháp đó chẳng lẽ không còn cách nào giải quyết hay sao?

Quận chúa cố chấp đáp: Ngươi không đồng ý với điều kiện của ta thì cùng ta quyết đấu đi. Không phải ngươi chết thì ta vong. Họ Chu ta phải dùng tính mạng để bảo vệ tôn nghiêm bản thân.

Gã họ Mạnh cười khổ nói: Xem ra Mạnh mỗ không còn lựa chọn khác rồi.

Quận chúa nói: Việc này không thể đổ tại ta được, ai bảo ngươi lắm lời bịa đặt. Ngươi phải biết thanh danh đối với một nữ nhân quan trọng thế nào. Nếu thanh danh sư muội Đàm Nguyệt Ảnh của ngươi bị bôi nhọ, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn không? Nếu có người vô lễ với sư muội ngươi, ngươi có thể ngồi yên không?

Gã họ Mạnh nổi giận nói: Cô không được mang sư muội ta ra làm trò đùa, cô có thể tùy tiện chửi mắng ta nhưng không được nói xấu nàng.

Quận chúa cười lạnh đáp: Thế nào, đau lòng phải không? Chờ ngày nào đó ta gặp được ả, ta sẽ mang những lời hồ thuyết bát đạo của ngươi kể cho ả biết, để xem ả ta nghĩ sao, xem có còn nguyện ý gả cho ngươi nữa không?

Gã họ Mạnh dậm chân, run giọng nói: Không được, ta xin cô đó. Ngàn vạn lần đừng kể cho nàng biết. Nàng sẽ chịu không nổi mất.

Quận chúa đáp: Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, chúng sẽ dễ nói chuyện. Cho ngươi nghĩ lại đó, Một lát nữa trả lời ta.

Dứt lời, nàng quay lưng lại, nhìn về mảng trời tối đen ở đằng xa, không biết trong lòng đang nghĩ đến chuyện gì.

Tiểu Ngưu nấp sau gốc cây nghe thấy rất rõ ràng, hắn nhận ra gã họ Mạnh này chính là sư huynh của Nguyệt Lâm - Mạnh Tử Hùng. Không biết Mạnh Tử Hùng nói lung tung gì mà đắc tội với vị quận chúa này. Không biết nàng có phải là con gái của vị Vương gia ở Kim Lăng không? Nếu đúng như vậy thì như lời đồn dung mạo của nàng nhất định là rất xinh đẹp.

Tiểu Ngưu nấp gần đó ngấm ngầm quan sát sự việc tiến triển, không biết tiếp theo sẽ có trò hay ho gì. Mạnh Tử Hùng là hôn phu của Nguyệt Ảnh, hắn cầu trời cho y gặp xui xẻo. Tốt nhất là bị vị quận chúa xa lạ này một đao đâm chết, như vậy cơ hội của hắn sẽ đến, khả năng có được Nguyệt Ảnh càng cao hơn.

Trong lúc quận chúa quay lưng về phía Mạnh Tử Hùng, hai bên chỉ cách nhau vài trượng. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, nếu Mạnh Tử Hùng không đồng ý với điều kiện của đối phương, xem ra chỉ còn cách dốc sức đánh nhau. Những việc như vầy có lẽ Mạnh Tử Hùng để tránh bị Nguyệt Ảnh phát hiện sẽ cắt lưỡi quận chúa hoặc thậm chí là giết người diệt khẩu. Trong đầu nghĩ vậy Tiểu Ngưu không nhìn được phải cười thầm, tự nhủ, điều này có thể sao? Mạnh Tử Hùng người ta là đệ tử danh môn chính phái, không thể làm cái chuyện xấu xa tổn hại thanh danh môn phái đó được. Y mặc dù không khiến ai ưa thích nhưng cũng chẳng phải tà môn ngoại đạo gì.

Đột nhiên Tiểu Ngưu phát hiện Mạnh Tử Hùng lấy từ trong ngực ra một vật, rồi nhằm phía quận chúa ném tới, lập tức một mảng sương trắng lan ra. Trong làn sương, quận chúa chỉ kịp quay đầu mắng: Ngươi quá hèn hạ. - Rồi á một tiếng ngã lăn ra đất.

Mạnh Tử Hùng cười hắc hắc, đợi àn sương tan hết mới đến bên cạnh quận chúa, nhăn răng cười nham nhở nói: Quận chúa, nàng không thể trách ta được. Ta vất vả lắm mới có thể đính hôn cùng sư muội, nếu cô thực sự mang những lời hồ thuyết bát đạo đó của ta nói với nàng, không chừng hôn sự của ta cũng bị cô làm hỏng hết. Ta không thể mất sư muội được, mất đi nàng, ta sống còn gì vui sướng nữa? Không còn cách nào khác, bây giờ ta chỉ còn cách giết cô thôi. Ai bảo cô làm khó dễ với ta như vậy? Ta vốn không muốn sử dụng loại thủ đoạn này nhưng ta cũng biết bản lãnh cô cao hơn ta. Ta đành phải làm cô hôn mê rồi mới diệt trừ được.

Vừa nói Mạnh Tử Hùng vừa cúi đầu quan sát vị quận chúa này. Y ngắm nhìn một hồi rồi thở dài nói: Quả là một mỹ nhân, mặc dù không bằng sư muội nhưng cũng đẹp như thiên tiên, ngàn dặm mới có một người. Ài, quả là đáng tiếc, nhưng nếu không giết cô, sư muội ta biết được những lời đó, nhất định nàng sẽ trở mặt. Trong mắt nàng không vương chút bụi trần. Thật không phải với cô, quận chúa à, có gì ủy khuất kiếp sau sẽ tính.

Dứt lời liền giơ tay định đánh chết nàng.

Biến cố bất thình lình đó khiến Tiểu Ngưu trợn tròn mắt. Hắn không ngờ Mạnh Tử Hùng như vậy lại xài thủ đoạn bỉ ổi đối phó với một mỹ nữ. Y là đệ tử danh môn chính phái nhưng hành vi có khác gì tà phái chứ? Không chỉ làm nàng hôn mê mà còn định giết chết nàng, thiếu niên chính khí như ta sao có thể mặc kệ chứ? Nhưng mắt nhìn bàn tay Mạnh Tử Hùng giáng xuống, hắn muốn ngăn lại cũng đã muộn rồi. Tiểu Ngưu không đành lòng nhìn máu đổ đương trường liền cúi gập đầu xuống.

Đợi một lát vẫn không thấy động tĩnh gì. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ Mạnh Tử Hùng chỉ dùng pháp thuật để giết người sao? Nếu không sao lại yên ắng như vậy? Hắn tò mò ngước lên nhìn, thấy Mạnh Tử Hùng đã dừng tay lại. Bàn tay đó thay vì hạ xuống giết người lại đổi thành tham lam vuốt ve khuôn mặt nàng. Y vừa chuyển tay vừa thở dài: Rốt cuộc cũng là kim chi ngọc diệp, da dẻ mịn màng, chẳng thua kém sư muội Nguyệt Ảnh của ta bao nhiêu. Nếu cứ như vậy giết chết thì tiếc quá. Chi bằng...

Nói đến đây Mạnh Tử Hùng phát ra tràng cười dâm đãng rợn người. Tiểu Ngưu nhìn thấy vậy ngấm ngầm lắc đầu, thầm nhủ, Mạnh Tử Hùng là con người như vậy sao, nếu Nguyệt Ảnh gả cho y thì thà gả ột gã đầu heo còn tốt hơn.

Bất kể vị quận chúa này tốt hay xấu, ta cũng phải cứu. Nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu há miệng kêu lớn, hét thật to. Thanh âm này vang trong màn đêm yên tĩnh tràn đầy khí thế, lại càng khiến người ta kinh động.

Tiểu Ngưu thả sức hét to, khóc vài tiếng, hét vài câu, nghe chẳng rõ là âm thanh gì, nghe rất rợn người, khiến cho Mạnh Tử Hùng đang bừng bừng hỏa dục phải giật bắn người, thiếu chút nữa không đứng dậy nổi.

Y đứng thẳng người dậy, nhìn về phía tiếng hét của Tiểu Ngưu quát lớn: Là tên khốn nào giả thần giả quỷ, mau ra đây cho ta.

Tiểu Ngưu gằn giọng cười lạnh vài tiếng, hét lớn: Mọi người mau đến đây, không ổn rồi, đệ tử danh môn chính phái muốn làm thải hoa tặc. Mọi người ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ màn hí kích trăm năm hiếm gặp này.

Hắn la to đến nỗi Mạnh Tử Hùng phát hoảng. Y đánh thuốc mê quận chúa, chuyện xấu này truyền ra ngoài thanh danh Lao Sơn phái coi như hỏng hết. Vả lại y còn muốn lợi dụng, muốn giết người diệt khẩu, chuyện này để người ta biết thì càng không ổn. Bởi vậy y nghĩ quan trọng nhất là giết chết tiểu tử đó rồi mới quay lại xử lý quận chúa cũng không muộn.

Bởi vậy Mạnh Tử Hùng nhằm hướng Tiểu Ngưu cả giận quát: Xú tiểu tử, còn không mau bò ra đây, nếu không ta sẽ đích thân đến đó lôi ngươi ra.

Vừa nói vừa lướt đến như làn khói tỏa.

Tiểu Ngưu sớm đã đề phòng chuyện này bèn chạy vội vào khu rừng sát đó, đợi chạy xa một chút lại gào lớn: Đàm Nguyệt Ảnh à, Đàm cô nương, cô mau đến đây đi, sư huynh cô muốn giết người diệt khẩu này. Cô không mau đến e rằng mạng ta tiêu mất.

Tiếng hét này rất cấp bách khiến Mạnh Tử Hùng càng luống cuống. Y bất giác nghĩ, chẳng lẽ Đàm Nguyệt Ảnh cũng đến đây rồi sao? Chẳng lẽ nàng đã chứng kiến hành vi của mình?

Tiểu Ngưu khiến y tưởng thật, lại chạy loanh quanh giữa rừng cây, vừa kêu loạn lên: Đàm cô nương à, không ổn rồi, ta giúp cô tìm thấy sư huynh, cô phải trả công cho ta đó. Bây giờ ta tìm ra rồi, còn đưa cô đến đây, sao cô lại bỏ đi một mình như vậy. Mau đến đây, cô không qua là ta không còn mạng nữa đâu. Ài, sư huynh cô đuổi đến gần rồi. Mẹ ơi, mạng ta khó giữ. Đàm cô nương, cô thực sự bỏ đi rồi sao?

Tiểu Ngưu nén giọng, kêu la rất thảm thiết hoàn toàn không giống với giọng nói lúc bình thường. Đúng vậy, Tiểu Ngưu vốn dĩ muốn đạt hiệu quả này. Hắn thầm nhủ, mình còn muốn lên Lao Sơn học nghệ, bây giờ không phải lúc trở mặt với Mạnh Tử Hùng, nếu đắc tội với y thì cuộc sống sắp tới của mình trên Lao sơn sẽ không tốt lành gì.

Mạnh Tử Hùng thường nhật bình tĩnh khôn ngoan, nhưng gặp chuyện liên quan đến sư muội là đầu y lại trống rỗng, trở thành một gã đần độn. Y nghe Tiểu Ngưu kêu gọi càng bán tín bán nghi. Y vừa truy theo Tiểu Ngưu vừa suy xét tình hình, nếu sư muội thực sự bỏ đi, thì chuyện giữa bọn ta kể như kết thúc.

Tiểu Ngưu giả vờ sụt sịt gào lên: Đàm cô nương à, chúng ta từ cửa nam đến đây, cớ gì cô lại chạy về phía tây, đã bỏ đi sao còn để ta lại đây.

Mạnh Tử Hùng nghe nói sư muội chạy về phía tây, lập tức nhìn lại phương hướng, rồi không đuổi theo Tiểu Ngưu nữa mà chạy thẳng về phía tây. Y cho rằng quan trọng nhất hiện giờ là đuổi theo sư muội, để giải thích cho nàng hiểu. Nếu mất sư muội, y không biết mình sẽ sống qua ngày thế nào nữa. Bản thân có thể hưởng phúc trên núi nhưng bởi vì theo đuổi sư muội mới lén lút đến đây, không ngờ lại bị quận chúa quẩn chân, nhất quyết đòi mình phải công khai tạ tội. Ài, đuổi theo muộn quá rồi. Nghĩ như vậy, Mạnh Tử Hùng liền dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo. Y thậm chí còn hồ đồ đến mức quên cả bản thân có thể nhảy lên mây, phi hành đuổi theo.

Thấy Mạnh Tử Hùng chạy loạn lên, trong lòng Tiểu Ngưu rất thống khoái, lập tức chạy về chỗ cũ, bế bổng quận chúa đang hôn mê lên rồi chạy thẳng vào rừng, sau đó vòng qua vào cửa đông thành, từ ngoài tường nhảy vào trong. Hắn biết Mạnh Tử Hùng một khi phát hiện ra, nhất định sẽ quay lại, có thể sẽ dò theo cửa nam để truy sát mình. Từ cửa đông đi vào thì y có nghĩ nát óc cũng chẳng đoán ra được.

Sau khi vào thành, hắn trở về khách sạn chỗ mình trú chân cũng không dám ngang nhiên đi vào như ban ngày mà lại vượt tường, vào phòng từ cửa sổ. Hắn đặt quận chúa trên giường rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn thầm nhủ, nếu để cho Mạnh Tử Hùng đuổi theo, chẳng những quận chúa không giữ được mà mà không chừng cả bản thân mình cũng tiêu đời. Gã Mạnh Tử Hùng đó trước giờ không ưa gì mình, sớm đã muốn dạy mình một bài học rồi. Việc lần này nếu phát hiện ra là mình chơi y, y nhất định sẽ không tha ình. Kẻ này so ra còn không bằng Tần Viễn. Tần Viên vẫn có thể coi là kẻ hành sự quang minh lỗi lạc, còn gã Mạnh Tử Hùng này e người tà phái cũng chẳng bằng được.

Hắn ngồi xuống thở dốc vài hơi mới thắp đèn lên, uống vài hớp nước, cảm thấy tinh thần tốt lên nhiều. Sau đó hắn cầm đèn đến bên giường nơi quận chúa đang nằm, thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, xem ra không có chuyện gì. Thấy nàng không sao, lúc này Tiểu Ngưu mới thoải mái ngắm nhìn nàng.

Vị quận chúa này xem ra chưa đến hai mươi tuổi, mặc quần áo màu tím bó sát thân, khuôn mặt trắng mịn, lông mi dài, mũi thẳng như sáo ngọc, chiếc miệng nhỏ nhắn như quả dâu tây, khí chất cao quý, nhìn qua là biết không phải cô nương gia thế bình phàm. Tiểu Ngưu nghĩ, nếu nàng mở mắt ra, nhất định sẽ xinh đẹp hơn nhiều.

Nhìn nàng hít thở, Tiểu Ngưu liền chuyển ánh mắt xuống ngực nàng. Bầu ngực căng tròn, hiển nhiên là không nhỏ. Theo nhịp hô hấp đều đặn, nơi đó nhấp nhô đầy mê hoặc khiến hạ thân Tiểu Ngưu đã hơi căng cứng.

Tiểu Ngưu chợt chặc lưỡi thầm nhủ, sao mình lại thiếu định lực như vậy? Vừa thấy mỹ nữ là bao nhiêu tỉnh táo, lý trí với đạo hạnh gì đó chạy đi đâu mất?

Hắn ép mình dời ánh mắt khỏi nơi đó. Nhưng chỉ lát sau, lại nghĩ đến nó. Tiểu Ngưu ngầm thở dài, mình hỏng hẳn rồi, thành một tên sắc lang thật rồi, chẳng trách lúc nào Nguyệt Lâm và sư nương cũng cười nhạo mình.

Sắc lang thì sắc lang chứ, dù sao mình cũng đã như vậy rồi. Mặc dù mình không phải dâm tặc nhưng nàng đẹp như vậy, sờ vài cái, hôn vài cái nàng cũng chẳng biết. Nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu liền đưa môi qua, hôn chụt một cái lên mặt nàng. Thật thơm, thật mềm mại, chẳng trách gã Mạnh Tử Hùng đó không nhịn được muốn làm chuyện xấu, cả mình cũng sắp hóa thành tên bại hoại rồi.

Sau đó tay hắn lại ngứa ngáy, bèn đưa tay qua, ôm lấy một bên nhũ phong của nàng, hắc, quả nhiên không nhỏ chút nào, thậm chí căng tròn và đàn hồi nữa. Cảm giác dễ chịu ở bàn tay đó khiến Tiểu Ngưu mê mẩn liền đặt cả hai tay lên ngực nàng, dày vò, nhào nặn biến nhũ phong nàng thành muôn hình muôn vẻ. Đang lúc nghịch ngợm rất thống khoái thì quận chúa hừ một tiếng. Âm thanh đó như sấm động giữa trời quan, khiến Tiểu Ngưu giật thót mình, vội vội vàng vàng thu tay lại. Thấy quận chúa vẫn chưa tỉnh lại, hắn mới nuốt nước miêng yên tâm.

Hắn ngồi lại ghế, trong lòng thầm nhủ, mình muốn làm gì đây, đã muốn làm anh hùng lại muốn làm sắc lang. Mình cứ gọi nàng dậy đã, nàng thích làm gì thì mặc nàng, mình không cần nàng phải cảm kích. Tiểu Ngưu này chỉ làm những điều cần làm, chẳng quan tâm là đúng hay sai. Cứu mạng một người không thể coi là sai được.

Tiểu Ngưu đi ra ngoài lấy một gáo nước lã, dùng miệng phun nước lên mặt nàng. Hắn thầm nhủ nếu không phải mê dược đặc thù, nàng ta sẽ sớm tỉnh lại thôi. Loại thuốc này hắn đã từng dùng đến, hắn hiểu rất rõ.

Tiểu Ngưu không nhầm, hắn đi cất gáo, đến khi quay về phòng đã thấy quận chúa ngồi dậy, hai mắt sáng long lanh, thần sắc mông lung đương nhiên là không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nàng vừa thấy Tiểu Ngưu lập tức giật mình hỏi: Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở đây? Sao ta lại đến nơi này? Ta nhớ mới rồi ta không ở trong phòng mà.

Vừa nói vừa lấy tay kiểm tra quần áo, nhớ lại những việc mình đã trải qua.

Tiểu Ngưu cười, không dám đến quá gần nàng. Thấy nàng ngồi nghếch chân trên giường, biết nàng không việc gì liền đáp: Ta là Ngụy Tiểu Ngưu, là ta mang cô đến đây.

Dưới ánh đèn, nhan sắc quận chúa càng mĩ lệ, khí chất nhàn tĩnh, so với lúc nằm thì xinh đẹp hơn nhiều.

Quận chúa nhìn thẳng Tiểu Ngưu, ánh mắt lộ vẻ bất thiện hỏi: Ngươi mang ta đi thế nào?

Vừa nói, quận chúa bật xuống giường, đến sát Tiểu Ngưu, nắm chặt đầu quyền lại.

Tiểu Ngưu cười khổ đáp: Ta cho cô hay, xem ra ta cứu cô về đây quả là dư hơi rồi. Ta thấy tiểu tử đó định làm nhục cô, ta nhìn không vừa mắt mới bất chấp hết thảy mà cứu cô về đây. Cô chẳng những không cảm ơn ta, còn uy hiếp ta, thực khiến người ta chán nản mà. Xem ra làm người tốt không được rồi.

Vừa nói hắn lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt rất buồn bực.

Dựa vào cảm giác, quận chúa cũng biết nàng chưa thất thân, nàng thầm kêu may mắn, miệng cười tươi nói: Cảm ơn ngươi nhiều. Ài, không ngờ đệ tử danh môn chính phái cũng chẳng khác gì loài cầm thú cả.

Quận chúa mỉm cười như hoa đào nở rộ, Tiểu Ngưu nhìn thấy mà tiêu hồn thất trí, mắt nhìn không chớp. Thấy dáng vẻ Tiểu Ngưu như vậy, nàng đỏ mặt, quay người đi không cho hắn ngắm nhìn nữa.

Tiểu Ngưu đứng dậy cười nói: Thật sự xin lỗi, ta thấy cô nương xinh đẹp là ngẩn người rối loạn liền, mong cô đừng chê cười.

Quận chúa hỏi lại: Nhất định ngươi gặp qua không ít cô nương xinh đẹp rồi phải không?

Tiểu Ngưu đáp: Xinh đẹp như cô, ta cũng chẳng gặp được mấy người.

Nghe câu này, trong lòng quận chúa rất cao hứng. Đúng vậy, ai mà không thích nghe lời khen ngợi chứ, đặc biệt lại là cô nương xinh đẹp trẻ tuổi nữa.

Quận chúa quay đầu nhìn Tiểu Ngưu nói: Ngươi có vẻ không phải người xấu, xem ra hôm nay ta gặp may rồi.

Tiểu Ngưu cười khổ nói: Bỏ đi, bản lãnh ta thấp kém, thiếu chút nữa đã để tên tiểu tử đó đuổi kịp. Hắc, may mà ông trời phù hộ.

Quận chúa a lên một tiếng, nói: Không ngờ ngươi lợi hại vậy, có thể lừa được Mạnh Tử Hùng. Hắn chẳng những võ công không tồi mà pháp thuật cũng rất khá.

Tiểu Ngưu cười giảo hoạt nói: Bản lãnh của hắn không tồi nhưng luận về khôn ngoan, hắn không bằng được ta. Ta chơi đùa với hắn so với đùa nhau với khỉ cũng chẳng khác là bao.

Tiểu Ngưu bắt đầu ba hoa.

Quận chúa phì cười nói: Ngươi có bản lãnh như vậy, xem ra sau này còn phải nhờ ngươi chỉ bảo nhiều.

Tiểu Ngưu luôn miệng nói: Vậy thì không dám. Được rồi, còn chưa hỏi phương danh cô nương là gì nữa? Ta không thể cứ xưng cô cô ta ta mãi như vầy được.

Quận chúa do dự một lát rồi đáp: Ta tên là Chu Vân Phương, người ở Kim Lăng.

Tiểu Ngưu khẽ à một tiếng, thầm nhủ, có lẽ vị quận chúa này chính là con gái của Kim Lăng vương như bọn kia kể, xem dáng vẻ của nàng là có thể đoán chắc rồi. Hắc, mỹ nhân thế này, tương lai không biết ai có diễm phúc được hưởng thụ đây.

Tiểu Ngưu gật đầu nói: Cô không phải tiểu thư của Kim Lăng vương đó chứ?

Quận chúa hờ hững đáp: Đúng thì sao? Một cô nương nhà vương gia cũng chẳng khác gì người ta. Đều là con người cả thôi.

Tiểu Ngưu liên miệng nói ngưỡng mộ đã lâu, còn nói tiếp: Xem ra sau này ta phải gọi cô là quận chúa rồi.

Quận chúa dứt khoát xua tay nói: Ngươi cứ gọi ta như thế này đi, như vậy thuận tai hơn. Người gọi ta là quận chúa nhiều lắm rồi.

Tiểu Ngưu hào sảng nói: Vậy cũng được. Mà cớ gì cô kết thù oán với Mạnh Tử Hùng? Vì sao hắn lại muốn giết cô diệt khẩu?

Vừa nghe xong, quận chúa nổi giận ra mặt, nghĩ một lát mới kể lại cho Tiểu Ngưu nghe. Hắn vừa nghe vừa trầm tư.


/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status