Hai ngày sau, Tiểu Ngưu lòng như lửa đốt chạy tới Thiên Sơn. Đó là một dãy núi lớn chưa từng thấy, vô cùng hùng vĩ. Đáng tiếc tâm tình hắn không tốt, nếu không, nhất định sẽ cảm khái mấy tiếng đúng như phong cách của hắn.
Sau khi hắn thở hổn hển mấy hơi, liền hướng Hồng Ngọc sơn trang chạy đến. Hồng Ngọc sơn trang xây ở sườn núi, là hang ổ của Ngưu Lệ Hoa, đây cũng là nơi ở của Ngưu gia trước kia, đã có mấy trăm năm lịch sử. Về phần vì sao lấy tên Hồng Ngọc , Tiểu Ngưu cũng không rõ ràng.
Khi hắn đến đại môn màu đỏ thẩm, trong lòng có một cảm giác kiên định, giống như là chỉ cần qua cánh cửa này, khổ não nhiều hơn, sầu muộn nhiều hơn, cũng sẽ bị bỏ lại ngoài cửa.
Hắn dùng sức gõ cửa, thanh âm trầm thấp mà nặng nề. Không lâu sau, cửa hé ra một cái khe nhỏ, lộ ra một đôi mắt đen nhánh, đồng thời hỏi: Là ai đó?
Tiểu Ngưu vội vàng ôm quyền đáp: Tại hạ Ngụy Tiểu Ngưu, từ Trung Nguyên đến, muốn bái kiến tiểu thư Ngưu Lệ Hoa nhà ngươi.
Cô nương bên trong a một tiếng, mang theo vài phần vui sướng hỏi: Ngươi thật là Ngụy công tử? Vừa nói, cửa mở ra một nửa, lộ ra toàn thân. Vừa nhìn liền biết là nha hoàn, một thân phấn hồng, tư thái thướt tha, bộ dáng thanh tú, đang nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: Không tệ nha, ngay cả nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy. Tiểu Ngưu lại đáp: Ta chính là Ngưu Tiểu Ngưu, như giả bao hoán (nếu giả cho đổi lại).
Cô nương cười nhạt một tiếng, nói: Ngươi chờ chút, ta đi báo cho Ngô quản gia. Vừa nói xong, xoay người đi vào trong. Nàng đi rồi, còn có một nha hoàn khác đứng trong cửa, ngăn cản đường vào, sợ Tiểu Ngưu xông loạn.
Chỉ chốc lát sau, lại thấy cô nương kia phụng bồi một vị thiếu phụ đến đây. Thiếu phụ mặc tử y (y phục màu tím), tướng mạo thanh tân, khí chất thanh nhã.
Thiếu phụ lễ phép chúc vạn phúc, rồi nói: Ngụy công tử, mời vào.
Tiểu Ngưu đáp Cảm ơn , rồi đi vào trong. Vào trong phòng, bọn nha hoàn bưng trà lên. Thiếu phụ ở bên cạnh tiếp khách, hỏi: Ngụy công tử, đã sớm nghe ngươi sẽ tới, không ngờ hôm nay mới đến.
Tiểu Ngưu uống một ngụm trà, nói: Ta lần đầu ra quan ngoại, không quen đường, nếu không đã có thể tới sớm. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo phương danh của đại tỷ.
Thiếu phụ hồi đáp: Ta là Ngô Mẫn, là quản gia của Ngưu tiểu thư.
Tiểu Ngưu hỏi: Tiểu thư nhà ngươi có ở nhà không?
Thiếu tử đem đôi mắt đen bóng nhìn Tiểu Ngưu, nói: Tiểu thư nhà ta không ở nhà, ba ngày trước đã rời đi.
Tiểu Ngưu ai một tiếng, nói: Thật không khéo rồi, ta tới không đúng lúc. Vừa nghĩ tới không gặp được Ngưu Lệ Hoa, Ma Đao cũng không có hy vọng. Nếu như không sớm đoạt về, sau này còn muốn đoạt lại, thì muôn vàn khó khăn. Nghĩ đến điểm này, hắn có trăm mối lo.
Ngô Mẫn lắc đầu nói: Tiểu thư xuống núi, cũng là vì ngươi nha.
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: Vì ta?
Ngô Mẫn hồi đáp: Đúng vậy. Tiểu thư nghe nói ngươi muốn tới Thiên Sơn, liền vội vã xuống núi. Nàng nói ở đây không ít người xấu, nàng muốn đi đón ngươi.
Tiểu Ngưu nghe vậy toàn thân ấm áp, cảm giác mỹ nhân tình thâm sâu sắc. Tiểu Ngưu hỏi: Đáng tiếc thât, chúng ta không gặp được nhau. Không biết nàng có biết chuyện ta đã mất đồ quan trọng không?
Ngô Mẫn ngẩn ra, hỏi: Là vật gì?
Tiểu Ngưu trầm tư một lát, nói: Nói ra thật xấu hổi, thật sự rất xin lỗi tiểu thư nhà ngươi, ta chuẩn bị đem Ma Đao đến thì đã mất...
Ngô Mẫn a một tiếng, vẻ mặt thay đổi, nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu hồi lâu, mới lên tiếng: Tại sao lại như vậy? Nếu như thanh Ma Đao này mất, không biết sẽ khiến bao nhiêu người mất mạng đây? Không biết bị người nào cướp đi?
Tiểu Ngưu hồi đáp: Là cháu gái Nam Lĩnh Xà Vương Mạc Tiểu Thiền.
Ngô Mẫn thần sắc hơi bình tĩnh, nói: Điều này còn tốt một chút, bất quá phải lập tức báo cho tiểu thư. Dứt lời, Ngô Mẫn kêu lên: Tiểu Thanh, đi vào đây. Tiểu kêu vừa dứt, một nha hoàn áo xanh đi vào.
Ngô Mẫn phân phó, nói: Mau báo cho tiểu thư, nói Ma Đao đã bị Mạc Tiểu Thiền cướp đi, còn có, Ngụy công tử đã đến. Nhớ kỹ, dùng đại bàng thần đi.
Nha hoàn Tiểu Thanh đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Ngưu hỏi: Các ngươi có thể lập tức tìm được Ngưu tiểu thư sao?
Ngô Mẫn rất tự tin nói: Ngươi yên tâm đi, nếu như tiểu thư đã xong việc, có thể tối nay sẽ trở lại.
Tiểu Ngưu mặt lộ vẻ vui mừng, nói: Vậy thì tốt quá, tốt nhất là đem cả Ma Đao về.
Ngô Mẫn mỉm cười nói: Nhất định rồi. Ở Thiên Sơn này, không có chuyện gì tiểu thư không làm được.
Tiểu Ngưu gật đầu lia lịa nói: Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần Ma Đao không vào Trung Nguyên là được.
Ngô Mẫn đột nhiên hỏi: Ngụy công tử, ngươi lần này đến đây, trừ tiểu thư nhà ta ra, còn không có chuyện gì khác sao?
Lời này hỏi có thâm ý sâu sắc.
Tiểu Ngưu hồi đáp: Còn có một việc, đúng rồi, thê tử Hắc Hùng Quái ở đâu, ta có thể gặp một lần được không?
Ngô Mẫn vành mắt đỏ lên, nói: Không nói dối công tử, ta chính là thê tử của Hắc Hùng Quái. Ma quỷ trượng phu kia cuối cùng còn nhớ đến ta. Nghe tiểu thư nhà ta nói, hắn đã bị người Trung Nguyên giết chết.
Tiểu Ngưu nghe thấy không đúng nha, Hắc Hùng Quái không phải là bị Ngưu Lệ Hoa giết sao? Nga, đúng rồi, nàng không nói thật với Ngô Mẫn, làm như vậy cũng tốt, để tránh oan oan tương báo, mà nàng còn trọng dụng Ngô Mẫn làm quản gia của nàng, đây là một chuyện tốt nha!
Ngô Mẫn không biết thì tốt hơn.
Tiểu Ngưu ngưng mắt nhìn Ngô Mẫn, nghi ngờ hỏi: Ngươi thật là thê tử của Hắc Hùng Quái sao?
Ngô Mẫn gật đầu nói: Làm thê tử của hắn không có gì vinh dự, không đáng để giả mạo.
Tiểu Ngưu hỏi: Ngươi cũng biết hắn thường đọc hai câu thơ chứ?
Ngô Mẫn cải chính: Không phải là hắn thường đọc, mà ta thường đọc, là ta buộc hắn học. 'Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu'.
Tiểu Ngưu lúc này mới tin tưởng nàng là thật, vội vàng một lần nữa làm lễ ra mắt, nói: Ngụy Tiểu Ngưu ra mắt ngươi. Tìm được ngươi, ta cuối cùng cũng xem như là hoàn thành lời dặn của hắn.
Ngô Mẫn đứng dậy, thanh âm nức nở nói: Nghe tiểu thư nhà ta nói, ở Trung Nguyên hắn chỉ có một người bạn là ngươi. Ngươi có thể nói chút chuyện của hắn sao?
Tiểu Ngưu liền đem chuyện Hắc Hùng Quái mà mình biết nhất nhất nói ra, chỉ là không có nói chuyện cùng Ngưu Lệ hoa quyết đấu. Sau đó, Tiểu Ngưu cởi tay nải ra, đêm hủ tro cốt Hắc Hùng Quái đưa cho Ngô Mân, nói: Tro cốt này là của hắn, hắn bảo ta đích thân đưa cho ngươi. Đay là chuyện thứ nhất hắn giao cho ta.
Ngô Mẫn run rẩy nhận lấy hủ tro cốt, ôm chặt vào trong ngực, lệ rơi không ngừng, nói: Hắc gia hỏa này, vẫn là vứt bỏ ta. Hắn đã nói muốn chiếu cố ta cả đời, tại sao có thể đi trước đây?
Tiểu Ngưu thấy lòng chua xót, an ủi: Hắn đã mất, ngươi cũng không nên đau buồn.
Ngô Mẫn ổn định tâm tình một chút, lại hỏi: Hắn còn nói cái gì?
Tiểu Ngưu nói: Chuyện thứ nhất ta đã làm được. Chuyện thứ hai là hắn bảo ta chiếu cố cho ngươi nửa đời còn lại. Nói đến đây, Tiểu Ngưu không dám nhìn nàng, dù sao hai người cũng còn xa lạ.
Ngô Mẫn lắc đầu mấy cái, nói: Kẻ không có lương tâm này, đây là trốn tránh chính nhiệm.
Tiểu Ngưu nói: Cũng may, ngươi hiện giờ xem ra không tệ lắm, không cần ta chiếu cố.
Ngô Mẫn đặt hũ tro cốt xuống, nói: Cũng may, tiểu thư không nghĩ đến hiềm khích lúc trước, đem ta thả ra, còn để cho ta làm quản gia, cho ta học bản lãnh. Tiểu thư thật là một người tốt, sau này ta không cần lo lắng nhiều.
Tiểu Ngưu ừ, nói: vậy hắn ở dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười.
Ngô Mẫn ai một tiếng nói: Lúc này ta có thể an tâm. Nói xong lời này, nàng lau khô nước mắt, kêu lên: Tiểu Ngọc vào đây.
Nha hoàn Tiểu Ngọc xinh đẹp kia liền đi vào. Ngô Mẫn phân phó nói: Dẫn Ngụy công tử đến khách phòng nghỉ ngơi, nhớ mang rượu ngon thức ăn ngon lên.
Tiểu Ngọc vội đáp ứng một tiếng, liền hướng Tiểu Ngưu bày ra tư thế xin mời. Tiểu Ngưu liền đi theo Tiểu Ngọc ra cửa, đi đến khách phòng phía sau.
Qua tiền sảnh là một loạt khách phòng. Phía sau khác phòng là một hoa viên, cũng là luyện võ trường. Xa hơn phía sau chính là hậu viện, đó là chỗ ở của chủ nhân Ngưu Lệ Hoa.
Trong lúc Tiểu Ngưu đên khách phòng, liên tục nhìn thấy mấy nha hoàn, đều trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Hắc, nơi này xem ra còn hơn cả hoàng cung, chỗ nào cũng có mỹ nữ nha. Nếu như trở thành nam chủ nhân, không phải là hoàng đế sao? Những mỹ nữ này đều là của ta.' Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Ngưu nóng lên.
Tiểu Ngưu được Tiểu Ngọc dẫn đến một gian phòng trang trí hoa lệ, sau đó mang rượu và thức ăn đặt trên bàn. Tiểu Ngọc đứng yên ở bên cạnh.
Tiểu Ngưu thật đúng là đói bụng, cầm lấy đũa đang muốn ăn, ngẩng đầu lên lại thấy Tiểu Ngọc, liền nói: Tiểu Ngọc cô nương, ngươi cũng cùng ăn một chút đi.
Tiểu Ngọc cười một tiếng, nói: Công tử, chúng ta là người hầu, không được phép cùng khách nhân ngồi một chỗ, như vậy sẽ phá vỡ quy cũ.
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, hỏi: Tiểu thư các ngươi rất nghiêm nghị sao?
Tiểu Ngọc hồi đáp: Tiểu thư đối với chúng ta rất tốt, giống như tỷ muội, tốt hơn so với lão chủ nhân.
Tiểu Ngưu hiểu nàng nói chính là Tây Vực Ngưu Vương, liền hỏi: Các ngươi cũng đã hầu hạ lão chủ nhân sao?
Tiểu Ngọc hồi đáp: Năm đó đang hầu hạ lão chủ nhân thì bị tiểu thư đưa đi. Tiểu thư nói, các nàng chịu khổ rồi, nên trở về hưởng phúc thôi. Những người chúng ta thì theo tiểu thư từ nhỏ.
Tiểu Ngưu a mấy tiếng, hỏi: Tiểu Ngọc, ngươi nói cho ta biết, sao sơn trang này của các ngươi lại gọi là 'Hồng Ngọc sơn trang'?
Tiểu Ngọc cười, nói: Trước kia noi này gọi là 'Cực Lạc sơn trang', sau khi tiểu thư thành chủ nhân ngại cái tên này có phần tà khí, nên sửa thành 'Hồng Ngọc'. Mà sở dĩ gọi là 'Hồng Ngọc', bởi vì trong sơn trang này không có một nam nhân nào.
Tiểu Ngưu sửng sốt, nói: Vậy những nam nhân kia đi đâu rồi?
Tiểu Ngọc nói: Đều bị tiểu thư đuổi đi. Vì vậy, sơn trang này chính là thiên hạ của nữ nhân.
Tiểu Ngưu cười ha ha một tiếng, nói: Vậy tiểu thư các ngươi trở thành đầu lĩnh nương tử quân. Đúng rồi, tiểu thư các ngươi có nhắc đến ta không?
Tiểu Ngọc nói: Từ lần nàng ở Trung Nguyên trở về không chỉ một lần đề cập đến ngươi.
Tiểu Ngưu uống một ngụm rượu, hỏi: Tiểu thư các ngươi nói ta thế nào?
Tiểu Ngọc mỉm cười nói: Tiểu thư của chúng ta nói ngươi thông minh, ham học, tiến bộ, là một hảo thiếu niên, chẳng qua là...
Tiểu Ngưu nghe vậy trong lòng nóng lên, vội vàng hỏi: Chỉ là cái gì?
Tiểu Ngọc cười ha ha, nói: Công tử, ta không dám nói, sợ tiểu thư trách ta.
Tiểu Ngưu ai một tiếng, nói: Chỉ cần ta không nói, nàng sẽ không biết đâu.
Tiểu Ngọc thanh âm hạ thấp, nói: Tiểu thư nói, người này là một đồ háo sắc, nói chúng ta sau này nhìn thấy ngươi nhất định phải tránh xa ngươi một chút.
Tiểu Ngưu nghe thấy mặt nóng rần lên, cười ha ha nói: Vậy ngươi còn không tránh xa ta một chút.
Tiểu Ngưu nháy đôi mắt đẹp, nói: Ta không sợ. Ta nhìn ra được, công tử là một quân tử nha. Lời khen này khiến cho Tiểu Ngưu vô cùng vui sướng, liên tục nâng chén. Hơi rượu bốc lên, ngà ngà say, vì vậy sầu khổ vf mất đao cũng thoáng cái phai nhạt.
Tiểu Ngưu ngủ đến hừng sáng, thức dậy định đi rửa mặt, liền nghe thấy phía sau có người nói: Tối hôm qua ngủ có được không? Chỗ này của ta không so sánh với Trung Nguyên được.
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, trong lòng Tiểu Ngưu chấn động, quay đầu lại nhìn, liền thấy một đôi mắt xanh biếc đang nhìn mình. Tóc vàng, mắt sâu, da thịt như tuyết, hơn nữa còn rất cao, không phải là Ngưu Lệ hoa thì còn là ai nữa?
Tiểu Ngưu đại hỉ, kích động kêu lên: Ngưu tỷ tỷ, ngươi đã trở về. Vừa nói xong, xông qua, ôm lấy Ngưu Lên Hoa, ngay trong phòng xoay vài vòng.
Ngưu Lệ Hoa cười nói: Sao vậy, cũng đã lớn rồi, sao còn giống như trẻ con vậy.
Tiểu Ngưu đem nàng đặt xuống, lúc này mới thấy nàng mặc một thân áo lam, còn khoác một áo choàng, vô cùng uy phòng. Vừa nhìn thấy bộ ngực cao vút của nàng, Tiểu Ngưu nhớ tới hoan ái ngày trước, liền đưa tay qua, muốn thử xem cảm giác thế nào.
Ngưu Lệ Hoa cười một tiếng, đẩy tay của hắn ra, nói: 'Ngươi phải đàng hoàng một chút nha, để cho nha hoàn nhìn thấy chúng sẽ cười ta.
Tiểu Ngưu không dám càn rỡ, lúc này mới lôi kéo Ngưu Lệ Hoa ngồi xuống, nắm lấy ngọc thủ của nàng, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, ngươi trở về lúc nào, sao ta không biết?
Ngưu Lệ Hoa nói: Ta trở lại lúc nửa đêm hôm qua. Ta còn đến xem qua ngươi, còn ngươi ngủ như chết nha, để người ta khiêng đi cũng không biết.
Tiểu Ngưu giải thích: Ở chỗ này, dù không phải là nhà mình, nhưng ta lại yên lòng ngủ.
Ngưu Lệ Hoa gật đầu nói: Vậy cũng tốt. Ở chỗ này của ta, ngươi có thể an tâm, không cần lo lắng ai tới tìm phiền toàn.
Tiểu Ngưu nhìn cặp mắt của nàng, nói: Ngưu tỷ tỷ, có tìm được Ma Đao không?
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Mặc dù còn chưa tìm được, nhưng rất nhanh sẽ tìm được, chuyện này ngươi có thể yên tâm.
Tiểu Ngưu nhìn mặt của nàng, trên mặt nàng tràn đầy tự tin. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Không phải nói giỡn với ta sao?' Ngưu Lệ Hoa lại nói: Hôm nay không tìm được, vậy ngày mai đao sẽ trở về. Không tin, hãy đợi đấy.
Tiểu Ngưu ừ, nói: Nó tự mình trở lại, tất nhiên là tốt nhất.
Ngưu Lệ Hoa hỏi: Ta còn chưa có hỏi, ngươi làm thế nào có được Ma Đao đây?
Tiểu Ngưu cũng không giấu diếm, đem quá trình giảng giải một lượt. Ngưu Lệ hoa hừ hừ, nói: Hắc Hùng Quái này thật là đầu đá, không chịu khai ra. Nếu như lúc đầu hắn đem Ma Đao trả lại cho ta, ta có thể sẽ không giết hắn.
Tiểu Ngưu nói: Có thật là người sẽ không giết hắn không?
Ngưu Lệ Hoa suy nghĩ một chút, nói: Cũng không biết được, nhà chúng ta không thể dễ dàng tha thứ cho phản đồ. Đúng rồi, ngươi nhất định là đã gặp lão bà Ngô Mẫn của hắn rồi?
Tiểu Ngưu gật đầu nói: Đã gặp.
Ngưu Lệ Hoa hỏi: Ngươi thấy ta xử trí nàng như thế có được không?
Tiểu Ngưu khích lệ nói: Tương đối tốt.
Ngưu Lệ hoa nói: Dù sao Hắc Hùng Quái đã chết, mọi cừu hận cũng đã quam ta không cần thiết phải làm khó lão bà hắn nữa. Nghe nói Hắc Hùng Quái còn nhờ ngươi chiếu cố lão bà của hắn nữa.
Tiểu Ngưu nói: Có ngươi chiếu cố nàng rồi, không cần đến ta.
Ngưu Lệ Hoa cười một tiếng nói: Nếu như nàng nguyện ý để ngươi chiếu cố, ta cũng không phản đối. Nàng là một thiếu phụ trẻ tuổi, không có nam nhân, chỉ sợ cuộc sống không được tốt. Nếu như ngươi thật có ý, ta có thể cho nàng theo ngươi, ngươi cũng thấy đấy, bộ dáng của nàng cũng không tệ lắm. Ban đầu, chính là phụ thân ta đã bỏ nhiều tiền để mua về gả cho Hắc Hùng Quái.
Tiểu Ngưu cười một tiếng, nói: Có ngươi, ta đối với nàng còn có hứng thú sao.
Ngưu Lệ Hoa cười khúc khích, nói: Lại rót mật vào tai ta.
Tiểu Ngưu cuối cùng không yên lòng về Ma Đao, lại hỏi: Ngươi thật có thể tìm Ma Đao về?
Ngưu Lệ Hoa gật đầu nói: Đương nhiên rồi. Ở địa phương Thiên Sơn này, ai dám đoạt đồ của ta chứ!
Tiểu Ngưu hỏi: Mạc Tiểu Thiền này có chút khó đối phó.
Ngưu Lệ Hoa cười, hỏi: Tiểu Ngưu, ngươi biết Mạc Tiểu Thiền sợ ai nhất không?
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: Hẳn là thúc thúc Xà Vương của nàng rồi.
Ngưu Lệ Hoa nói: Không đúng, đoán lại.
Tiểu Ngưu lại nói: Như vậy là sư tỷ của ta Đàm Nguyệt Ảnh?
Ngưu Lệ Hoa hồi đáp: Sư tỷ của ngươi mặc dù bản lãnh hơn nàng ta, nhưng nàng cũng không có sợ sư tỷ của ngươi nha.
Tiểu Ngưu nói: Ta đây đoán không ra.
Ngưu Lệ Hoa chỉ chỉ cái mũi của nàng, nói: Nói thật với ngươi, nói cho ngươi biết, người mà Mạc Tiểu Thiền sợ nhất chính là ta, ta mới là khắc tinh lớn nhất của nàng.
Tiểu Ngưu không thể tin được lỗ tai của mình, nói: Ngươi có cái gì làm cho nàng sợ? Chẳng lẽ ngươi đem nàng thu phục sao?
Ngưu Lệ Hoa thần bí cười cười, nói: Ngươi muốn biết sao? Nga, ta bây giờ không nói cho ngươi, nhưng ngươi sẽ sớm biết thôi, nguyên nhân kia ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Tiểu Ngưu còn muốn nói thêm cái gì, Ngưu Lệ Hoa lại nói: Được rồi, chúng ta đi ăn cơm, còn lời gì thì chờ ăn xong rồi hãy nói. Vừa nói xong, liền dẫn Tiểu Ngưu đến hậu viện của mình, đi tới phòng ăn của nàng. Trên đường đi, gặp không ít thiếu nữ, người nào cũng xinh đẹp.
Lúc ăn cơm, hai người ngồi đối diện. Tiểu Ngưu lại hỏi: Ngưu tỷ tỷ, thủ hạ của ngươi, những cô nương kia, sao ai cũng xinh đẹp vậy?
Ngưu Lệ Hoa cười đắc ý, nói: Những cô nương này cũng là tỉ mỉ chọn ra, tự nhiên sẽ không xấu rồi. Nếu như nói xấu, các nàng không có tư cách vào sơn trang của ta.
Tiểu Ngưu nói: Nghe Tiểu Ngọc nói, khi các nàng còn bé, ngươi đã bắt đầu bồi dưỡng các nàng.
Ngưu Lệ Hoa nói: Còn không phải sao! Cũng là chuyện mười năm trước, Khi đí, ta còn đang học nghê, các nàng cũng không có chỗ ở. Sau khi phụ thân chết, ta đem toàn bộ người của hắn đuổi đi, đem những cô nương này về làm người hầu của ta, là nha hoàn của ta.
Tiểu Ngưu hỏi: Các nàng có bao nhiêu người?
Ngưu Lệ Hoa hồi đáp: Tổng cộng một trăm hai mươi người.
Tiểu Ngưu a một tiếng, sợ hãi nói: Nhiều người như vậy sao? Sao ta không thấy đây.
Ngưu Lệ Hoa giải thích: Ngươi thấy được chỉ là những hộ viện, đa số đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, nên ngươi không thấy.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc rồi nói: May mà Ngưu tỷ tỷ không phải là nam nhân, nếu không, ta còn tưởng rằng ngươi làm hoàng đế nữa.
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Cuộc sống hiện tại của ta, chính là cuộc sống của hoàng đế nha. Được rồi, ăn cơm đi, ăn xong rồi, ta xem thử bản lãnh của ngươi.
Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng, không hề nói thêm nữa, thật tình ăn uống.
Sau khi ăn xong, Ngưu Lệ Hoa dẫn Tiểu Ngưu tới hoa viên. Nói là hoa viên, trên thực tế chẳng có hoa gì nha. Chỉ có vài cây không có là đứng thẳng đó, thê lương không tả nổi.
Ở đó có một đám cô nương đang luyện công.
Ngưu Lệ Hoa cùng Tiểu Ngưu vừa đến, những người đó lập tức hướng Ngưu Lệ Hoa thi lễ. Ngưu Lệ Hoa để cho các nàng ở một bên xem mình cùng Tiểu Ngưu giao thủ.
Tiểu Ngưu nhếch miệng cười cười, nói: Ta không phải là đối thủ của ngươi nha, ta nhận thua.
Ngưu Lệ Hoa cởi áo choàng ra, nói: Nam nhân đó, phải dựa vào bản lãnh thực sự, không thể mãi dựa vào Ma Đao nha. Đến đây đi, biểu hiện tốt sẽ có thưởng.
Tiểu Ngưu cười xấu xa, hỏi: Có thể thưởng cái gì?
Ngưu Lệ Hoa cười một tiếng, nói: Chỉ cần biểu hiện tốt, ta thưởng cho ngươi hai nha hoàn.
Tiểu Ngưu nghe thấy liền động tâm, vung quyền đầu, nói: Cần thận nha.
Vừa nói, xông lên một bước, đánh thẳng vào Ngưu Lệ Hoa. Lệ Hoa cổ tay khẽ lật, hướng quyền đầu Tiểu Ngưu chộp tới.
Tiểu Ngưu nghiêng người, vung chân lên đá. Lệ Hoa cũng nhấc chân, lòng bàn chân hai người va vào nhau, Tiểu Ngưu đau đến méo miệng.
Ngưu Lệ Hoa vừa đánh, vừa đánh giá nói: Được, tiến bộ không ít nha, so với trước kia bất học vô thuật, cũng mạnh hơn nhiều đó.
Được nàng khích lệ, Tiểu Ngưu tinh thần đại chấn, nghiêm túc ứng đối, cẩn thận ra chiêu, lạ cùng Ngưu Lệ Hoa đánh tới trăm hiệp. Hai người trên mặt tuyết nhảy qua nhảy lại, thỉnh thoảng tuyết bắn tung lên, những nha hoàn kia không khỏi vỗ tay khen hay.
Cuối cùng, Tiểu Ngưu vẫn bị Ngưu Lệ Hoa một cước đá ngã lăn. Tiểu Ngưu đứng lên, nói: Ngưu tỷ tỷ công phu cao, Tiểu Ngưu bội phục sát đất.
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Chỉ cần ngươi cố gắng, ngươi sau này còn tiến xa. Lại đây, để xem pháp thuật ngươi học được thế nào.
Tiểu Ngưu gật đầu, hai tay giơ lên, hồng quang bắn ra. Ngưu Lệ Hoa kêu lên: Tới đây. Chỉ thấy nàng xoay chuyền song chưởng, liền khiến cho hồng quang của Tiểu Ngưu biến mất.
Tiểu Ngưu lần nữa vận khí, hồng quang mạnh hơn phát ra, Ngưu Lệ Hoa nhảy lên lộn một vòng, đơn chưởng đẩy ra, hồng quang của Tiểu Ngưu như như đá chìm đáy biển, không có hiệu quả.
Ngưu Lệ Hoa cười nói: Ngươi thử đỡ của ta. Song chưởng hướng Tiểu Ngưu đẩy tới, vừa nhanh vừa mãnh liệt. Một cổ gió lớn thổi đến, Tiểu Ngưu còn chưa kịp phản ứng đã bị thổi bay.
Ngưu Lệ Hoa hướng Tiểu Ngưu cười cười, nói: Ta đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không, ngươi đã mất mạng. Sau này người tuyệt đối không được lười biếng nha! Giang hồ là nơi cá lớn nuốt cá bé, bản lãnh kém thì không đặt chân lên được.
Tiểu Ngưu từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi mông, nói: Vâng, tiểu đệ nhất định phải trở thành cường giả.
Ngưu Lệ Hoa trầm tư chốc lát, nói: Ta yêu cầu đối với ngươi cũng quá cao, ngươi mới luyện võ mới có mấy ngày nha! ta ban đầu cũng giống ngươi lúc này, bản lãnh còn không bằng ngươi.
Những cô nương kia nghe tới đây, nói: Tiểu thư, tiểu thư, sau này ngươi cũng dạy cho chúng ta pháp thuật inh nha, nghe nói còn có thể cưỡi mây đạp gió nữa.
Ngưu Lệ Hoa khoát tay, nói: Chờ các ngươi luyện được cơ bản tốt rồi, ta liền dạy cho các ngươi. Chúng nữ liền hoan hô.
Ngày này không có chuyện gì, Ngưu Lệ Hoa đổi thường phục, cùng Tiểu Ngưu du sơn. Phong cảnh nơi này không giống Lao Sơn. Lao Sơn khắp nơi xanh biếc, còn nơi này một màu trắng xóa.
Khi chỉ còn lại hai người, Tiểu Ngưu cũng lớn mật hơn. Khi bọn họ tới đường núi, Tiểu Ngưu ôm cổ Ngưu Lệ hoa, nói: Ngưu tỷ tỷ, từ ngày chia tay, tiểu đệ nhớ muốn chết.
Ngưu Lệ Hoa đổi vẻ mặt ôn nhu, dí tay lên trán Tiểu Ngưu, hỏi: Nói mau, sau khi ta đi, chiếm tiện nghi bao nhiêu thiếu nữ rồi?
Tiểu Ngưu vội vàng nghiêm túc nói: Trong lòng của ta trừ người ra không có người khác. Ta nào có chiếm tiên nghi chúng nữ nhân, chính là chúng nữ nhân chiếm tiện nghi của ta.
Sau khi Ngưu Lệ Hoa nghe xong, cười đến run rẩy cả người, nói: Ngươi da mặt thật dày, có thể nói là thiên hạ vô song.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: Ngưu tỷ tỷ, chúng ta thân thiết một lần nha.
Ngưu Lệ Hoa chỉ đỉnh núi cao vút nói: Chúng ta đồng thời chạy lên núi, nếu như ngươi tới trước, tối nay ta liền cùng ngươi.
Tiểu Ngưu vừa nghe, liền phóng hai chân, thi triển khinh công, hướng đỉnh núi chạy đi, tốc độ cực nhanh, giống như phía sau có hổ báo truy đuổi vậy.
Kết quả đương nhiên là Tiểu Ngưu thua, nhưng hắn tuy bại mà vui, bởi vì hai người chỉ cách nhau một bước. Kết quả như thế khiến cho Ngưu Lệ Hoa rất hài lòng, nàng khen ngợi: Qua mấy năm nữa, ta cũng không bằng ngươi. Ngươi sẽ trở thành đại anh hùng nổi danh thiên hạ. Tiểu Ngưu nắm tay nàng, cười hì hì nói: Không được đánh trống lảng nha, ta muốn không phải là cái này.
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Thật là vô lại, quấn lấy người ta không làm gì được. Được rồi, buổi tối sẽ cho ngươi chút lộc được chưa.
Tiểu Ngưu mừng rỡ nhảy lên. doc truyen tai . Loại chuyện đó không cần làm, chỉ cần nghĩ đến, trong lòng cũng sẽ vui vẻ như thần tiên, Thử hỏi, nam nhân nào không muốn chinh phục mỹ nữ ưu tú chứ. Loại yêu cầu này không chỉ là trên sinh lý, mà trọng yếu hơn là tâm hồn.
Sau bữa cơm chiều, Tiểu Ngưu đi tới hậu viện. Ngưu Lệ Hoa nói với hắn: Ngươi ở trong phòng ngủ chờ ta, ta tắm rửa xong sẽ tới cùng ngươi.
Tiểu Ngưu vừa nghe tắm, lập tức suy nghĩ lung tung, liền nói: Ta cũng muốn tắm rửa, chúng ta cùng nhau tắm đi, ta giúp ngươi đấm lưng. Hay tay cũng mô phỏng.
Ngưu Lệ Hoa cười ha ha, nói: Ngươi quả thực giống như cái đuôi, muốn vứt cũng không được. Vừa nói xong, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm ngay bên cạnh phòng ngủ, chỉ cách một cánh cửa mà thôi. Tiểu Ngưu theo vào, chỉ thấy bên trong có một bồn tắm làm bằng bạch ngọc, trong bồn đã đổ đầy nước ấm, nước trong veo có thể thấy được đáy, chính giữa còn có hơi nước bay lên. Hai nha hoàn ăn mặc hở hang đứng bên cạnh bồn tắm, các nàng nhìn thấy Tiểu Ngưu đều kinh hoàng thất sắc, bởi vì nơi này chưa từng có nam nhân tiến vào.
Ngưu Lệ Hoa c chen đẩy nói: Không cần sợ, hắn là người một nhà, các ngươi cứ coi như không có hắn ở đây là được.
Hai nha hoàn chớp đôi mỹ mục nhìn Tiểu Ngưu rồi cùng nói: Dạ.
Sau đó, hai nha hoàn liền hầu hạ Ngưu Lệ Hoa thoát y.
Từng mảng y phục rơi xuống đất, thân hình đầy đặn trắng như sữa trâu hiện ra trước mắt, khi Tiểu Ngưu nhìn thấy hai ngọn núi nhỏ trước ngực và khu rừng rậm bí ẩn dưới bụng nàng thì ánh mắt sáng rực lên. Hắn có cảm giác chấn động, thật muốn đè nàng xuống lập tức hưởng thụ.
Ngưu Lệ Hoa nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Tiểu Ngưu, khẽ mỉm cười, hướng hai nha hoàn vung tay lên, nha hoàn liền đến cạnh Tiểu Ngưu, nhanh chóng cởi y phục cho Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu khoát tay ngăn lại nói: Để ta tự làm, để các ngươi cởi, ta rất xấu hổ. Nói xong, chỉ trong giây lát đã đem y phục của mình cởi hết.
Khi hắn đã trần trùng trục thì bổng tử kia cũng đã kích động mà dựng đứng lên. Ngưu Lệ Hoa nhìn thấy uy phong của gia hỏa đó, xuân tâm nhộn nhạo, suy nghĩ vẩn vư, khuôn mặt ửng đỏ như đóa hoa mân côi. Mà hai nha hoàn thần tình xấu hổ, e thẹn, xoay mặt nhìn chỗ khác. Các nàng từ trước giờ chưa từng nhìn thấy thứ đồ đó, cho nên phương tâm dao động mãnh liệt.
Tiểu Ngưu ưỡn mông khiến cái vật kia ngóc đầu lên rất cao, biểu lộ tinh thần sẵn sàng xung trận. Ngưu Lệ Hoa cười mắng: Đại sắc lang, nếu làm chuyện vô lễ với ta, ta đem nó cắt đi.
Tiểu Ngưu vội che bổng tử lại, rồi nói: Ngươi không thể hại ta nha, có bao nhiêu mỹ nữ đều cần nó đó. Hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười.
Tiểu Ngưu kéo Ngưu Lệ Hoa, cùng nhau bước vào bồn tắm. Lệ Hoa hướng hai nha hoàn nói: Các ngươi lui xuống trước đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi. Hai nha hoàn liền thi lễ rồi lui xuống.
Các nàng vừa đi, Tiểu Ngưu cũng không có bắn khoăn, hướng thân thể mỹ nữ, trong chốc lát sờ chỗ này một cái, bóp chỗ kia một cái, khiến Lệ Hoa thật buồn cười khanh khách, muốn tắm cũng không tắm được.
Ngưu Lệ Hoa khẽ đánh tay hắn sẵng giọng nói: Đừng như vậy, nếu không ta liền đuổi ngươi ra ngoài.
Như thế Tiểu Ngưu mới chịu dừng tay, cầm khăn bông, nhúng vào nước rồi giúp Lệ Hoa kì cọ thân mình.
Hắn để Lệ Hoa quay lưng về phía mình, hai tay đỡ nàng, từ hai bên chà xát. Làn da trắng tinh khiết, đồn bộ căng tròn, rãnh sâu thần bí và cả nhung mao ướt đẫm đều khiến Tiểu Ngưu không thể kiềm chế được, nhục bổng cứng rắn khó chịu, rất muốn làm chuyện xấu.
Do vậy, Tiểu Ngưu liền ném cái khăn bông đi, dùng tay nhào nặn nãi tử của nàng, giống như nhào bột, đối với hai hạt nãi đầu thì lại càng tỉ mỉ trêu đùa.
Chỉ chốc lát sau, một bàn tay lại mò xuống hạ thể của nàng, thăm dò mức độ nông sâu của dòng suối nhỏ. Ngón tay hắn thành thục, thiên biến vạn hóa, có chừng có mực khơi dậy xuân tâm của nữ nhân một cách tối đa.
Trải qua một phen khiêu khích, hơi thở Lệ Hoa từ dồn dập biến thành rên rên rỉ rỉ, rồi thành tiếng rên rỉ dồn dập, giống như bị bệnh vậy.
Tiểu Ngưu rất thành thạo, làm cho dục vọng của Lệ Hoa ngày càng giống như ngọn núi lửa muốn phun trào.
Sự khiêu khích này còn chưa đáng kể, Tiểu Ngưu lại phân khai song thối của nàng lộ ra tiểu động cùng với cúc hoa. Tiểu Ngưu cúi xuống, hít sâu một hơi rồi liếm hút lên chỗ đấy, giống như vừa mút lại vừa cắn, khiến Lệ Hoa kêu to một tiếng, hưng phấn dào dạt, kiều đồn lắc lư không ngừng, hai tay nhũn ra, không thể chống đỡ được nữa.
Tiểu Ngưu chuyên tâm liếm lấy cánh hoa của nàng, liếm tới liếm lui. Nơi đó nước tràn thành sông, xuân thủy trào ra càng lúc càng nhiều, Tiểu Ngưu không khách khí hút hết vào miệng, giống như uống mỹ tửu, làm Lệ Hoa vừa thấy dễ chịu lại rất cảm động. Nàng tin tưởng, Tiểu Ngưu rất yêu nàng, quan hệ của hai người không chỉ là bằng hữu, mà là phu thê.
Vì báo đáp Tiểu Ngưu, Ngưu Lệ Hoa rên rỉ nói: Tiểu Ngưu, ngươi thật tốt, thật sự là nam nhân tốt của ta. Ngươi ngồi xuống, để cho ta cũng liếm mút bổng tử của ngươi.
Tiểu Ngưu đương nhiên cao hứng, hắn ngồi sát thành bồn hưởng thụ khẩu kỹ của Lệ Hoa. Lệ Hoa đầu tiên thích thú cầm lấy bổng tử, ngắm nghía một chút rồi lôi kéo, chơi đùa, còn sờ sờ hai quả trứng. Sau đó cúi xuống, đưa cái lưỡi thơm tho liếm từng chút từng chút một, rồi đột nhiên đem cả quy đầu ngậm vào trong miệng mà mút, Tiểu Ngưu khoan khoái kêu lên ô ô, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời.
Vì muốn làm Tiểu Ngưu vui vẻ, Lệ Hoa còn liếm cả cái khe nhỏ trên quy đầu, khiến Tiểu Ngưu sảng khoái thiếu chút nữa không kìm được mà bắn ra. Hắn không dám chờ nữa, liền nói: Ngưu tỷ tỷ, chúng ta bắt đầu đi.
Ngưu Lệ Hoa buông tay ra, thâm tình nói: Ta cũng muốn rồi.
Tiểu Ngưu xoay lưng Ngưu Lệ Hoa lại, nâng kiều đồn lên mân mê, tay cầm lấy bổng tử, cắm vào đến tận cùng. Sau đó liền rút mạnh đâm sâu, như từng bão táp mưa sa. Lệ Hoa vừa rên rỉ phóng đãng, vừa vặn vẹo, trong lòng thoải mái như bay lên.
Tiểu Ngưu khí thế hùng hổ mà làm, bổng như nhanh như thiểm điện, mỗi lần đều biểu hiện lực lượng, làm Lệ Hoa vô cùng thỏa mãn.
Ngưu tỷ tỷ, công phu tiểu đệ thế nào?
Thật tuyệt, so với võ công và pháp thuật của ngươi thì cường hãn gấp trăm lần, tỷ tỷ sợ rằng hôm nay phải chết trong tay ngươi rồi.
Ta thế nào khiến tỷ tỷ chết đây, ta còn muốn tỷ tỷ ngày ngày cùng chung chăn ấm với ta mà.
Ta muốn sinh cho ngươi một hài tử.
Một không đủ, ít nhất phải năm mới được.
Lệ Hoa cười lên một cách phóng túng, nói: Ta không muốn làm heo nha.
Tiểu Ngưu bất ngờ rút bổng tử ra, nhìn tiểu động hồng nhạt kia, chỉ thấy động khẩu ướt đẫm, phi thường dễ nhìn.
Sau đó hắn lại cắm một cái vào đến nửa thanh, khuấy đảo một lúc, rồi chọc tới hoa tâm. Kiểu chơi này lại khiến Lệ Hoa kêu sướng không ngừng.
Tiểu Ngưu dũng mãnh phi thường, một hơi làm luôn một ngàn tám trăm cái, công phu xuất chúng như thế khiến Lệ Hoa nhanh chóng đạt đến cao trào.
Nghỉ ngơi một lúc hai người lại thay đổi tư thế. Hai người đều ở trong nước, Tiểu Ngưu nâng một chân nàng lên, đem bổng tử đâm vào, mà Lệ Hoa ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, vừa phối hợp, vừa hôn lên môi hắn. Tư thế này mặc dù không thể ác chiến, nhưng lại rất thân mật.
Một lúc sau, Tiểu Ngưu ngồi lên thành bồn, để Lệ Hoa ngồi đối diện, ngồi xuống đùi Tiểu Ngưu, nuốt bổng tử vào tiểu động, tứ chi đều quấn quanh thân nam nhân. Hai người cùng nhau chuyển động, bổng tử của Tiểu Ngưu trong động khuấy đảo không ngừng, mà phì đồn của Lệ Hoa cũng lắc lư liên tục, phối hợp vô cùng ăn ý.
Chơi đùa như thế một lúc thì Tiểu Ngưu lại đổi tư thế mới. Dưới hướng dẫn của hắn, hai tay Lệ Hoa nắm lấy thành bồn cho thân thể nổi bồng bềnh trên mặt nước. Tiểu Ngưu ngồi phía sau, nhằm giữa đôi ngọc thối, nắm lấy đại thối đem đại bổng tử thần dũng đâm vào rút ra.
Lúc này thật thú vị, chỗ hai bộ phận kết hợp thanh âm phát ra sùng sục, trên mặt nước nhiễu động như là nước sôi sùng sục, hiển nhiên là do chấn động.
Sau đó, Lệ Hoa lại quay mặt lại, hai tay nắm lấy thành bồn, Tiểu Ngưu trực diện mà làm. Lúc này song phương hạ thể đều chìm trong nước, đại bổng tử chọc vào tiểu động vang lên tiếng tức tức. Đại nãi tử của Lệ Hoa như đóa hoa giữa cuồng phong lắc lư dữ dội khiến người ta phải mê đắm.
Khi hai người làm đến mệt mỏi thì Tiểu Ngưu mới bắn ra, Lệ Hoa cũng cùng hắn cùng nhau đạt cao trào. Trong phòng tắm có một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi, Tiểu Ngưu ôm nàng đặt nằm trên đó, nàng vẫn còn thở phì phò, biểu hiện dư vị cao trào chưa qua.
Tiểu Ngưu ngắm nhìn khuôn mặt ửng đỏ đầy thỏa mãn của Lệ Hoa, mỉm cười nói: Ngưu tỷ tỷ, thoải mái chứ?
Lệ Hoa cười, mở to đôi mắt xanh mọng nước, nói: Thoải mái lắm, nhưng chưa đủ a, không biết ngươi còn có thể làm nữa không?
Tiểu Ngưu không phục, nói: Điều này còn phải hỏi sao, ta làm một đêm không mệt.
Lệ Hoa búng búng vào bổng tử, nói: Còn mềm xèo thế này, không khác sợi bún.
Tiểu Ngưu tự tin nói: Nghỉ ngơi một lúc sẽ lại giống như một đại mãng xà, dọa chết ngươi.
Lệ Hoa cầm lấy bổng tử nói: Xem nó uể oải thế này, có lẽ hôm nay không được.
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: Không sao đâu, đồ chơi này của ta rất khỏe.
Lệ Hoa nhìn Tiểu Ngưu đang đắc ý, nói: Ngươi đã từng làm với hai nữ nhân chưa?
Tiểu Ngưu gật đầu nói: Rồi. Các nàng là nữ nhân của ta, cũng rất yêu ta.
Lệ Hoa nói: Các nàng trên giường so với ta nhất định hấp dẫn ngươi hơn.
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: Không nói vậy được, các nàng có chỗ tốt của các nàng, ngươi có sở trường của ngươi. Các nàng thanh tú, còn ngươi lại hào sảng.
Lệ Hoa có chút chua chua hỏi: Vật nhất định ngươi rất thích các nàng ấy?
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: Không có nha, ta yêu thích ngươi hơn.
Lệ Hoa vẻ mặt tươi cười hỏi: Tại sao?
Tiểu Ngưu cười xấu xa nói: Giống như cưỡi ngựa, ngựa càng khỏe cưỡi càng thích.
Lệ Hoa nghe xong cao hứng nói: Ta đây liền cưỡi một lần cho ngươi xem.
Dứt lời, Lệ Hoa cúi xuống hạ thân Tiểu Ngưu, mút hút bổng tử một lượt. Dưới sự sủng ái của cái lưỡi thơm mềm, cái thứ đồ chơi của Tiểu Ngưu dựng đứng lên như cột cờ. Lệ Hoa mừng rỡ, cao hứng dẫn xà nhập động, lại kịch chiến một phen.
Tiểu Ngưu vừa phối hợp đâm rút bổng tử, vừa nói: Ngưu tỷ tỷ, ngươi nhẹ một chút nha, đừng lắc mạnh quá.
Lệ Hoa cười hì hì nói: Tiểu yêu của ta không có vấn đề, chỉ lo bổng tử của ngươi bị ta phá hỏng. Nói xong liền giống như ngựa phóng trên đường.
Tiểu Ngưu đúng là sợ bổng tử gặp chuyện ngoài ý, liền giữ lấy eo nàng, khiến nàng chỉ hoạt động trong phạm vi nhất định. Khi động tác của nàng chậm lại, thì Tiểu Ngưu liền đưa tay nắm lấy nãi tử của nàng. Đôi nãi tử như hai con thỏ trắng nhảy múa, không hảo hảo sờ mó, thật sự đáng tiếc a!
Chơi đùa một lúc, hai ngươi mặc lại quần áo, đi vào phòng ngủ. Lệ Hoa phân phó nha hoàn dọn hai bình rượu ngon, mang lên vài món ăn cùng Tiểu Ngưu đối ẩm.
Tửu lượng của Lệ hoa làm Tiểu Ngưu mặc cảm. Nàng uống rượu giống như nam nhân, một bát rượu lớn, một ngụm là nửa bát, biểu hiện tính cách phóng khoáng hào sảng của nàng.
Vừa uống rượu hai người vừa tán gẫu. Tiểu Ngưu kể lại tình hình của mình gần đây. Khi hắn nhắc đến chuyện Nguyệt Ảnh thành thân, Lệ Hoa thở dài, nói: Nhân tài như Đàm Nguyệt Ảnh lại gả cho Mạnh Tử Hùng tài trí bình thường như vậy, dùng thành ngữ mà nói, chính là 'Minh châu ám đầu' (Minh châu bị che hào quang hay có thể hiểu là người giỏi không được trọng dụng)
Tiểu Ngưu vừa nghe, lập tức phụ họa nói: Quá văn nhã rồi, để cho ta nói nha, chính là 'Hoa tươi cắm bãi *** trâu'. Sư tỷ ta đúng là gặp quỷ rồi, đầu óc ngã bệnh, nếu không sao có thể gả cho tiểu vương bát đản kia được.
Lệ Hoa sau khi nghe xong, sảng khoái cười to nói: Theo ý của ngươi, ngươi đối với Mạnh Tử Hùng rất thống hận sao, không không bởi vì hắn cưới Nguyệt Ảnh đó chứ?
Tiểu Ngưu trong lòng chua chua, nghĩ đến người ta đã là phu thê, thì vô cùng khó chịu. Tốt nhất là sau chuyện đêm đó nàng cùng hắn náo loạn, như vậy mình mới có hi vọng.
Tiểu Ngưu thở dài hai cái tức giận nói: Ta thấy hắn không vừa mắt, hơn nữa, hắn cũng đã hại ta.
Lệ Hoa hỏi: Tại sao hắn lại muốn hại ngươi?
Tiểu Ngưu cười một tiếng, nói: Còn không phải vì ta thường xuyên không có chuyện gì làm nên nhìn Nguyệt Ảnh mấy lần. Nàng rất xinh đẹp, ta nhìn nhiều chút không được sao?
Lệ Hoa cười nói: Thú vị, thú vị, hai nam nhân bởi vì một nữ nhân mà đấu tranh.
Tiểu Ngưu nhớ đến một chuyện, lại hỏi: Ngưu tỷ tỷ, trong ngày thành thân của bọn họ, tà phái các ngươi ba vị ma vương đều đến, ngươi biết không?
Lệ Hoa đặt bát rượu xuống, nói: Chuyện lớn như vậy, ta đâu chỉ có biết. Lúc ấy, Quỷ Vương bị thua thiệt liền muốn mời mọi người đi theo hỗ trợ. Ta cũng nhận được lời mời, chỉ là ta không muốn đối địch với ngưu, liền kiếm cớ thoái thác. Vì chuyện này, bọn họ đối với lão đại ta rất bất mãn.
Tiểu Ngưu khẽ vỗ bàn, nói: Vì chuyện không tốt đẹp đó, chết nhiều người như vậy có đáng giá không?
Lệ Hoa vừa uống hết nửa bát rượu, nói: Dĩ nhiên không đáng giá rồi. Có một số chuyện không cần phải động võ, ta cũng đã khuyên bọn họ như vậy, bọn họ không nghe, nói đây chính là thị uy với chính đạo, không giáo huấn một lần, tà phái chúng ta không còn đất đặt chân. Kết quả là nhiều người chết như vậy, sau khi ta biết cũng cảm thấy không thoải mái.
Tiểu Ngưu thở dài một hơi, nói: Nếu có một ngày, tà phái cùng chánh đạo không tranh đấu nữa thì đây chính là một chuyện rất may của võ lâm.
Lệ Hoa lắc đầu nói: Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà khó có thể. Đánh nhau nhiều năm như vậy, muốn không đánh nữa quá khó khăn.
Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: Ta nhất định nghĩ biện pháp, hy vọng có thể làm cho hai phái sống hòa bình, không còn chém chém giết giết nữa.
Lệ Hoa cười một tiếng, nói: Tốt lắm, ta cũng sớm muốn vậy, chỉ là vẫn không có biện pháp tốt. Được, vì võ lầm hòa bình, chúng ta uống.
Khi nói đến chuyện mất Ma Đao, Tiểu Ngưu vẻ mặt xấu hổ, chỉ nói chuyện trúng thuốc của đối phương, không có nói chuyện trúng mỹ nhân kế, Lệ Hoa luôn miệng thở dài, nói: Đáng tiếc, ngươi không chiếm được tiện nghi nha! Cô nàng kia thân thể cũng không tệ.
Tiểu Ngưu ồ lên một tiếng, hỏi: Sao ngươi lại biết?
Lệ Hoa đang muốn trả lời, Tiểu Ngọc bên ngoài gõ cửa. Lệ Hoa hỏi: chuyện gì?
Tiểu Ngọc trả lời: Tiểu thư, Mạc tiểu thư đã đến.
Lệ Hoa lại hỏi: Vậy Ma Đao đã tới chưa?
Tiểu Ngọc hồi đáp: Nàng cũng mang đến.
Lệ Hoa nhìn thoáng qua Tiểu Ngưu, nói: Tốt, bảo nàng tới gặp ta.
Tiểu Ngọc đáp ứng một tiếng, rồi đi.
Tiểu Ngưu vừa nghe Ma Đao đến, không thể tin được nhìn Lệ Hoa, hỏi: Ngưu tý tỷ, chuyện này có thật không? Ngươi dùng cách gì để tìm được? Mạc tiểu thư có phải là Tiểu Thiền không?
Lệ Hoa cười ha ha một tiếng, nói: Tiểu Ngưu, ngươi đừng vội, ngươi sẽ sớm biết cả thôi. Tiểu Ngưu đáp ứng, hai người lại tiếp tục uống rượu.
Sau khi hoan ái, tâm tình Lệ Hoa đặc biệt tốt, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra vẻ ửng hồng , là một loại trạng thái sau khi thỏa mãn.
Đôi mắt xanh của nàng lấp lánh thần quang, đặc biệt phong tình. Bộ ngực nhô cao lên, khiến cho Tiểu Ngưu phải suy nghĩ lung tung.
Bây giờ thì tốt rồi, Ma Đao đã trở lại, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy, hắn cũng chưa thế yên tâm.
Hắn thực sự nghĩ mãi mà không ra, Mạc Tiểu Thiền tại sao lại lên Thiên Sơn, vì sao lại cam tâm tình nguyện mang đao đến đây?
Chẳng lẽ là Lệ Hoa phái người đi bắt nàng, áp giải nàng tới sao?
Rất nhanh, một thiếu nữ đẩy cửa tiến vào.
Áo da quần do, tóc tết đuôi sam, trên người vang lên tiếng lục lạc, đôi mắt xoay chuyển, trong tay còn cầm một thanh đao, người này đương nhiên là Mạc Tiểu Thiền rồi. Tiểu Ngưu trong lòng chấn động, rất muốn rút ra xem một chút, xem đó có phải là Ma Đao bị cướp đi không.
Mạc Tiểu Thiền nhìn thấy Tiểu Ngưu ở chỗ này, cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng cũng không để ý hắn, đi tới bên Lệ Hoa, nói: Ngưu tỷ tỷ, ta nghe lời ngươi, mang đao đến.
Lệ Hoa nốc một hớp rượu, mặt trầm lại, lớn tiếng nói: Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nha, dám cướp đồ của ta, ngươi không muốn sống sao?
Mạc Tiểu Thiền bị dọa cho sợ run lên, vội vàng nói: Ngưu tỷ tỷ, ngươi hãy nghe ta nói, ta biết vật này là của ngươi, ta không phải là giúp ngươi đoạt lại sao?
Lệ Hoa nhìn chằm chằm nàng, nói: Nếu là giúp ta đoạt lạ, vậy tại sao ngươi không mang đến, mà chạy trốn bên ngoài đây? Nếu không phải ta đuổi đến kịp thời, ngươi có lẽ đã đến Trung Nguyên rồi. Ngươi muốn cái gì, ngươi không nghe lời ta nữa phải không?
Mạc Tiểu Thiền liên tục khoát tay, mặt khẩn trương, nói: Ngưu tỷ tỷ, ta chỉ là tò mò về Ma Đao. Ta muốn chơi mấy ngày, chơi chán rồi sẽ mang trả. Ngưu tỷ tỷ, ngươi vạn lần đừng nên tức giận nha, nếu ngươi không để ý đến ta, nếu như ngươi còn tức giận ta, vậy ngươi dùng roi đánh ta đi.
Lệ Hoa suy nghĩ một chút, nói: Chuyện này ta sẽ xử lý sau, bất quá bây giờ không vội phạt ngươi, mau lấy đao ra.
Mạc Tiểu Thiền liền cung kính đem đao dâng lên. Lệ Hoa cầm đao trong tay, lật qua lật lại nhìn đao mấy lần, chăm chú quan sát, tự nhủ: Ma Đao à, ngươi rốt cuộc cũng trở về. Nếu không phải do Hắc Hùng Quái gây rắc rồi, làm sao lại có nhiều người vô tội chết được. Nói xong lại hướng về Tiểu Thiền quơ quơ đao.
Mạc Tiểu Thiền bị dọa đến sắc mặt xám như màu đất, vội nói: Ngưu tỷ tỷ, ngươi đừng giết ta nha, ta biết sai rồi.
Lệ Hoa hừ một tiếng, nói: Mạc Tiểu Thiên, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai, người đến nói chuyện với ta.
Mạc Tiểu Thiền đáp ứng một tiếng, nói: Cảm ơn Ngưu tỷ tỷ tha thứ.
Lệ Hoa cười lạnh nói: Ta chưa nói tha cho ngươi đâu. Nếu bây giờ ngươi muốn một mình trốn đi, thì ngươi chờ đầu ngươi rơi xuống đất đi.
Thân thể Mạc Tiểu Thiền run lên, nói: Tiểu muội không dám.
Lệ Hoa ừ một tiếng, nói: Đi đi. Mạc Tiểu Thiền liền nơm nớp lo sợ đi ra cửa.
Một màn này lọt vào mắt Tiểu Ngưu, hắn nghĩ mãi không thông, Mạc Tiểu Thiền lợi hại như thế sao lại sợ Ngưu Lệ hoa như vậy? Giống như là chuột thấy mèo vậy. Lệ Hoa có điểm nào làm cho Mạc Tiểu Thiền sợ hãi như vậy đây?
Lệ Hoa đem Ma Đao nhét vào tay Tiểu Ngưu, nói: Tiểu Ngưu, cây đao này ngươi cầm đi. Lại đây, cùng ta uống rượu tiếp, hôm nay ta thật cao hứng nha!
Tiểu Ngưu cầm Ma Đao trong tay, tâm tình cũng dâng cao, hắn tựa hồ thấy được ngày mai tươi sáng của mình.
Lệ Hoa cười với hắn, nói: Ngày mai, ta sẽ cho ngươi chuyện vui hơn nữa, ngươi hãy chờ được hưởng phúc đi.
Tiểu Ngưu hai mắt sáng lên, hỏi: Chuyện vui gì?
Lệ Hoa nói thầm bên tai Tiểu Ngưu mấy câu, Tiểu Ngưu vui mừng tít mắt. Hắn biết, mình đã rơi vào trong mộng ôn nhu rồi, điều này khiến cho hắn tạm thời quên đi sầu muộn lúc trước. Làm nam nhân, chuyện này sao có thể không phải là chuyện tốt được?
Đêm đã khuya, Tiểu Ngưu ôm Ngưu Lệ Hoa đã say mèm tiến vào trướng phù dung, tận hưởng diễm phúc.
Sau khi hắn thở hổn hển mấy hơi, liền hướng Hồng Ngọc sơn trang chạy đến. Hồng Ngọc sơn trang xây ở sườn núi, là hang ổ của Ngưu Lệ Hoa, đây cũng là nơi ở của Ngưu gia trước kia, đã có mấy trăm năm lịch sử. Về phần vì sao lấy tên Hồng Ngọc , Tiểu Ngưu cũng không rõ ràng.
Khi hắn đến đại môn màu đỏ thẩm, trong lòng có một cảm giác kiên định, giống như là chỉ cần qua cánh cửa này, khổ não nhiều hơn, sầu muộn nhiều hơn, cũng sẽ bị bỏ lại ngoài cửa.
Hắn dùng sức gõ cửa, thanh âm trầm thấp mà nặng nề. Không lâu sau, cửa hé ra một cái khe nhỏ, lộ ra một đôi mắt đen nhánh, đồng thời hỏi: Là ai đó?
Tiểu Ngưu vội vàng ôm quyền đáp: Tại hạ Ngụy Tiểu Ngưu, từ Trung Nguyên đến, muốn bái kiến tiểu thư Ngưu Lệ Hoa nhà ngươi.
Cô nương bên trong a một tiếng, mang theo vài phần vui sướng hỏi: Ngươi thật là Ngụy công tử? Vừa nói, cửa mở ra một nửa, lộ ra toàn thân. Vừa nhìn liền biết là nha hoàn, một thân phấn hồng, tư thái thướt tha, bộ dáng thanh tú, đang nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: Không tệ nha, ngay cả nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy. Tiểu Ngưu lại đáp: Ta chính là Ngưu Tiểu Ngưu, như giả bao hoán (nếu giả cho đổi lại).
Cô nương cười nhạt một tiếng, nói: Ngươi chờ chút, ta đi báo cho Ngô quản gia. Vừa nói xong, xoay người đi vào trong. Nàng đi rồi, còn có một nha hoàn khác đứng trong cửa, ngăn cản đường vào, sợ Tiểu Ngưu xông loạn.
Chỉ chốc lát sau, lại thấy cô nương kia phụng bồi một vị thiếu phụ đến đây. Thiếu phụ mặc tử y (y phục màu tím), tướng mạo thanh tân, khí chất thanh nhã.
Thiếu phụ lễ phép chúc vạn phúc, rồi nói: Ngụy công tử, mời vào.
Tiểu Ngưu đáp Cảm ơn , rồi đi vào trong. Vào trong phòng, bọn nha hoàn bưng trà lên. Thiếu phụ ở bên cạnh tiếp khách, hỏi: Ngụy công tử, đã sớm nghe ngươi sẽ tới, không ngờ hôm nay mới đến.
Tiểu Ngưu uống một ngụm trà, nói: Ta lần đầu ra quan ngoại, không quen đường, nếu không đã có thể tới sớm. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo phương danh của đại tỷ.
Thiếu phụ hồi đáp: Ta là Ngô Mẫn, là quản gia của Ngưu tiểu thư.
Tiểu Ngưu hỏi: Tiểu thư nhà ngươi có ở nhà không?
Thiếu tử đem đôi mắt đen bóng nhìn Tiểu Ngưu, nói: Tiểu thư nhà ta không ở nhà, ba ngày trước đã rời đi.
Tiểu Ngưu ai một tiếng, nói: Thật không khéo rồi, ta tới không đúng lúc. Vừa nghĩ tới không gặp được Ngưu Lệ Hoa, Ma Đao cũng không có hy vọng. Nếu như không sớm đoạt về, sau này còn muốn đoạt lại, thì muôn vàn khó khăn. Nghĩ đến điểm này, hắn có trăm mối lo.
Ngô Mẫn lắc đầu nói: Tiểu thư xuống núi, cũng là vì ngươi nha.
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: Vì ta?
Ngô Mẫn hồi đáp: Đúng vậy. Tiểu thư nghe nói ngươi muốn tới Thiên Sơn, liền vội vã xuống núi. Nàng nói ở đây không ít người xấu, nàng muốn đi đón ngươi.
Tiểu Ngưu nghe vậy toàn thân ấm áp, cảm giác mỹ nhân tình thâm sâu sắc. Tiểu Ngưu hỏi: Đáng tiếc thât, chúng ta không gặp được nhau. Không biết nàng có biết chuyện ta đã mất đồ quan trọng không?
Ngô Mẫn ngẩn ra, hỏi: Là vật gì?
Tiểu Ngưu trầm tư một lát, nói: Nói ra thật xấu hổi, thật sự rất xin lỗi tiểu thư nhà ngươi, ta chuẩn bị đem Ma Đao đến thì đã mất...
Ngô Mẫn a một tiếng, vẻ mặt thay đổi, nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu hồi lâu, mới lên tiếng: Tại sao lại như vậy? Nếu như thanh Ma Đao này mất, không biết sẽ khiến bao nhiêu người mất mạng đây? Không biết bị người nào cướp đi?
Tiểu Ngưu hồi đáp: Là cháu gái Nam Lĩnh Xà Vương Mạc Tiểu Thiền.
Ngô Mẫn thần sắc hơi bình tĩnh, nói: Điều này còn tốt một chút, bất quá phải lập tức báo cho tiểu thư. Dứt lời, Ngô Mẫn kêu lên: Tiểu Thanh, đi vào đây. Tiểu kêu vừa dứt, một nha hoàn áo xanh đi vào.
Ngô Mẫn phân phó, nói: Mau báo cho tiểu thư, nói Ma Đao đã bị Mạc Tiểu Thiền cướp đi, còn có, Ngụy công tử đã đến. Nhớ kỹ, dùng đại bàng thần đi.
Nha hoàn Tiểu Thanh đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Ngưu hỏi: Các ngươi có thể lập tức tìm được Ngưu tiểu thư sao?
Ngô Mẫn rất tự tin nói: Ngươi yên tâm đi, nếu như tiểu thư đã xong việc, có thể tối nay sẽ trở lại.
Tiểu Ngưu mặt lộ vẻ vui mừng, nói: Vậy thì tốt quá, tốt nhất là đem cả Ma Đao về.
Ngô Mẫn mỉm cười nói: Nhất định rồi. Ở Thiên Sơn này, không có chuyện gì tiểu thư không làm được.
Tiểu Ngưu gật đầu lia lịa nói: Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần Ma Đao không vào Trung Nguyên là được.
Ngô Mẫn đột nhiên hỏi: Ngụy công tử, ngươi lần này đến đây, trừ tiểu thư nhà ta ra, còn không có chuyện gì khác sao?
Lời này hỏi có thâm ý sâu sắc.
Tiểu Ngưu hồi đáp: Còn có một việc, đúng rồi, thê tử Hắc Hùng Quái ở đâu, ta có thể gặp một lần được không?
Ngô Mẫn vành mắt đỏ lên, nói: Không nói dối công tử, ta chính là thê tử của Hắc Hùng Quái. Ma quỷ trượng phu kia cuối cùng còn nhớ đến ta. Nghe tiểu thư nhà ta nói, hắn đã bị người Trung Nguyên giết chết.
Tiểu Ngưu nghe thấy không đúng nha, Hắc Hùng Quái không phải là bị Ngưu Lệ Hoa giết sao? Nga, đúng rồi, nàng không nói thật với Ngô Mẫn, làm như vậy cũng tốt, để tránh oan oan tương báo, mà nàng còn trọng dụng Ngô Mẫn làm quản gia của nàng, đây là một chuyện tốt nha!
Ngô Mẫn không biết thì tốt hơn.
Tiểu Ngưu ngưng mắt nhìn Ngô Mẫn, nghi ngờ hỏi: Ngươi thật là thê tử của Hắc Hùng Quái sao?
Ngô Mẫn gật đầu nói: Làm thê tử của hắn không có gì vinh dự, không đáng để giả mạo.
Tiểu Ngưu hỏi: Ngươi cũng biết hắn thường đọc hai câu thơ chứ?
Ngô Mẫn cải chính: Không phải là hắn thường đọc, mà ta thường đọc, là ta buộc hắn học. 'Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu'.
Tiểu Ngưu lúc này mới tin tưởng nàng là thật, vội vàng một lần nữa làm lễ ra mắt, nói: Ngụy Tiểu Ngưu ra mắt ngươi. Tìm được ngươi, ta cuối cùng cũng xem như là hoàn thành lời dặn của hắn.
Ngô Mẫn đứng dậy, thanh âm nức nở nói: Nghe tiểu thư nhà ta nói, ở Trung Nguyên hắn chỉ có một người bạn là ngươi. Ngươi có thể nói chút chuyện của hắn sao?
Tiểu Ngưu liền đem chuyện Hắc Hùng Quái mà mình biết nhất nhất nói ra, chỉ là không có nói chuyện cùng Ngưu Lệ hoa quyết đấu. Sau đó, Tiểu Ngưu cởi tay nải ra, đêm hủ tro cốt Hắc Hùng Quái đưa cho Ngô Mân, nói: Tro cốt này là của hắn, hắn bảo ta đích thân đưa cho ngươi. Đay là chuyện thứ nhất hắn giao cho ta.
Ngô Mẫn run rẩy nhận lấy hủ tro cốt, ôm chặt vào trong ngực, lệ rơi không ngừng, nói: Hắc gia hỏa này, vẫn là vứt bỏ ta. Hắn đã nói muốn chiếu cố ta cả đời, tại sao có thể đi trước đây?
Tiểu Ngưu thấy lòng chua xót, an ủi: Hắn đã mất, ngươi cũng không nên đau buồn.
Ngô Mẫn ổn định tâm tình một chút, lại hỏi: Hắn còn nói cái gì?
Tiểu Ngưu nói: Chuyện thứ nhất ta đã làm được. Chuyện thứ hai là hắn bảo ta chiếu cố cho ngươi nửa đời còn lại. Nói đến đây, Tiểu Ngưu không dám nhìn nàng, dù sao hai người cũng còn xa lạ.
Ngô Mẫn lắc đầu mấy cái, nói: Kẻ không có lương tâm này, đây là trốn tránh chính nhiệm.
Tiểu Ngưu nói: Cũng may, ngươi hiện giờ xem ra không tệ lắm, không cần ta chiếu cố.
Ngô Mẫn đặt hũ tro cốt xuống, nói: Cũng may, tiểu thư không nghĩ đến hiềm khích lúc trước, đem ta thả ra, còn để cho ta làm quản gia, cho ta học bản lãnh. Tiểu thư thật là một người tốt, sau này ta không cần lo lắng nhiều.
Tiểu Ngưu ừ, nói: vậy hắn ở dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười.
Ngô Mẫn ai một tiếng nói: Lúc này ta có thể an tâm. Nói xong lời này, nàng lau khô nước mắt, kêu lên: Tiểu Ngọc vào đây.
Nha hoàn Tiểu Ngọc xinh đẹp kia liền đi vào. Ngô Mẫn phân phó nói: Dẫn Ngụy công tử đến khách phòng nghỉ ngơi, nhớ mang rượu ngon thức ăn ngon lên.
Tiểu Ngọc vội đáp ứng một tiếng, liền hướng Tiểu Ngưu bày ra tư thế xin mời. Tiểu Ngưu liền đi theo Tiểu Ngọc ra cửa, đi đến khách phòng phía sau.
Qua tiền sảnh là một loạt khách phòng. Phía sau khác phòng là một hoa viên, cũng là luyện võ trường. Xa hơn phía sau chính là hậu viện, đó là chỗ ở của chủ nhân Ngưu Lệ Hoa.
Trong lúc Tiểu Ngưu đên khách phòng, liên tục nhìn thấy mấy nha hoàn, đều trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Hắc, nơi này xem ra còn hơn cả hoàng cung, chỗ nào cũng có mỹ nữ nha. Nếu như trở thành nam chủ nhân, không phải là hoàng đế sao? Những mỹ nữ này đều là của ta.' Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Ngưu nóng lên.
Tiểu Ngưu được Tiểu Ngọc dẫn đến một gian phòng trang trí hoa lệ, sau đó mang rượu và thức ăn đặt trên bàn. Tiểu Ngọc đứng yên ở bên cạnh.
Tiểu Ngưu thật đúng là đói bụng, cầm lấy đũa đang muốn ăn, ngẩng đầu lên lại thấy Tiểu Ngọc, liền nói: Tiểu Ngọc cô nương, ngươi cũng cùng ăn một chút đi.
Tiểu Ngọc cười một tiếng, nói: Công tử, chúng ta là người hầu, không được phép cùng khách nhân ngồi một chỗ, như vậy sẽ phá vỡ quy cũ.
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, hỏi: Tiểu thư các ngươi rất nghiêm nghị sao?
Tiểu Ngọc hồi đáp: Tiểu thư đối với chúng ta rất tốt, giống như tỷ muội, tốt hơn so với lão chủ nhân.
Tiểu Ngưu hiểu nàng nói chính là Tây Vực Ngưu Vương, liền hỏi: Các ngươi cũng đã hầu hạ lão chủ nhân sao?
Tiểu Ngọc hồi đáp: Năm đó đang hầu hạ lão chủ nhân thì bị tiểu thư đưa đi. Tiểu thư nói, các nàng chịu khổ rồi, nên trở về hưởng phúc thôi. Những người chúng ta thì theo tiểu thư từ nhỏ.
Tiểu Ngưu a mấy tiếng, hỏi: Tiểu Ngọc, ngươi nói cho ta biết, sao sơn trang này của các ngươi lại gọi là 'Hồng Ngọc sơn trang'?
Tiểu Ngọc cười, nói: Trước kia noi này gọi là 'Cực Lạc sơn trang', sau khi tiểu thư thành chủ nhân ngại cái tên này có phần tà khí, nên sửa thành 'Hồng Ngọc'. Mà sở dĩ gọi là 'Hồng Ngọc', bởi vì trong sơn trang này không có một nam nhân nào.
Tiểu Ngưu sửng sốt, nói: Vậy những nam nhân kia đi đâu rồi?
Tiểu Ngọc nói: Đều bị tiểu thư đuổi đi. Vì vậy, sơn trang này chính là thiên hạ của nữ nhân.
Tiểu Ngưu cười ha ha một tiếng, nói: Vậy tiểu thư các ngươi trở thành đầu lĩnh nương tử quân. Đúng rồi, tiểu thư các ngươi có nhắc đến ta không?
Tiểu Ngọc nói: Từ lần nàng ở Trung Nguyên trở về không chỉ một lần đề cập đến ngươi.
Tiểu Ngưu uống một ngụm rượu, hỏi: Tiểu thư các ngươi nói ta thế nào?
Tiểu Ngọc mỉm cười nói: Tiểu thư của chúng ta nói ngươi thông minh, ham học, tiến bộ, là một hảo thiếu niên, chẳng qua là...
Tiểu Ngưu nghe vậy trong lòng nóng lên, vội vàng hỏi: Chỉ là cái gì?
Tiểu Ngọc cười ha ha, nói: Công tử, ta không dám nói, sợ tiểu thư trách ta.
Tiểu Ngưu ai một tiếng, nói: Chỉ cần ta không nói, nàng sẽ không biết đâu.
Tiểu Ngọc thanh âm hạ thấp, nói: Tiểu thư nói, người này là một đồ háo sắc, nói chúng ta sau này nhìn thấy ngươi nhất định phải tránh xa ngươi một chút.
Tiểu Ngưu nghe thấy mặt nóng rần lên, cười ha ha nói: Vậy ngươi còn không tránh xa ta một chút.
Tiểu Ngưu nháy đôi mắt đẹp, nói: Ta không sợ. Ta nhìn ra được, công tử là một quân tử nha. Lời khen này khiến cho Tiểu Ngưu vô cùng vui sướng, liên tục nâng chén. Hơi rượu bốc lên, ngà ngà say, vì vậy sầu khổ vf mất đao cũng thoáng cái phai nhạt.
Tiểu Ngưu ngủ đến hừng sáng, thức dậy định đi rửa mặt, liền nghe thấy phía sau có người nói: Tối hôm qua ngủ có được không? Chỗ này của ta không so sánh với Trung Nguyên được.
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, trong lòng Tiểu Ngưu chấn động, quay đầu lại nhìn, liền thấy một đôi mắt xanh biếc đang nhìn mình. Tóc vàng, mắt sâu, da thịt như tuyết, hơn nữa còn rất cao, không phải là Ngưu Lệ hoa thì còn là ai nữa?
Tiểu Ngưu đại hỉ, kích động kêu lên: Ngưu tỷ tỷ, ngươi đã trở về. Vừa nói xong, xông qua, ôm lấy Ngưu Lên Hoa, ngay trong phòng xoay vài vòng.
Ngưu Lệ Hoa cười nói: Sao vậy, cũng đã lớn rồi, sao còn giống như trẻ con vậy.
Tiểu Ngưu đem nàng đặt xuống, lúc này mới thấy nàng mặc một thân áo lam, còn khoác một áo choàng, vô cùng uy phòng. Vừa nhìn thấy bộ ngực cao vút của nàng, Tiểu Ngưu nhớ tới hoan ái ngày trước, liền đưa tay qua, muốn thử xem cảm giác thế nào.
Ngưu Lệ Hoa cười một tiếng, đẩy tay của hắn ra, nói: 'Ngươi phải đàng hoàng một chút nha, để cho nha hoàn nhìn thấy chúng sẽ cười ta.
Tiểu Ngưu không dám càn rỡ, lúc này mới lôi kéo Ngưu Lệ Hoa ngồi xuống, nắm lấy ngọc thủ của nàng, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, ngươi trở về lúc nào, sao ta không biết?
Ngưu Lệ Hoa nói: Ta trở lại lúc nửa đêm hôm qua. Ta còn đến xem qua ngươi, còn ngươi ngủ như chết nha, để người ta khiêng đi cũng không biết.
Tiểu Ngưu giải thích: Ở chỗ này, dù không phải là nhà mình, nhưng ta lại yên lòng ngủ.
Ngưu Lệ Hoa gật đầu nói: Vậy cũng tốt. Ở chỗ này của ta, ngươi có thể an tâm, không cần lo lắng ai tới tìm phiền toàn.
Tiểu Ngưu nhìn cặp mắt của nàng, nói: Ngưu tỷ tỷ, có tìm được Ma Đao không?
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Mặc dù còn chưa tìm được, nhưng rất nhanh sẽ tìm được, chuyện này ngươi có thể yên tâm.
Tiểu Ngưu nhìn mặt của nàng, trên mặt nàng tràn đầy tự tin. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Không phải nói giỡn với ta sao?' Ngưu Lệ Hoa lại nói: Hôm nay không tìm được, vậy ngày mai đao sẽ trở về. Không tin, hãy đợi đấy.
Tiểu Ngưu ừ, nói: Nó tự mình trở lại, tất nhiên là tốt nhất.
Ngưu Lệ Hoa hỏi: Ta còn chưa có hỏi, ngươi làm thế nào có được Ma Đao đây?
Tiểu Ngưu cũng không giấu diếm, đem quá trình giảng giải một lượt. Ngưu Lệ hoa hừ hừ, nói: Hắc Hùng Quái này thật là đầu đá, không chịu khai ra. Nếu như lúc đầu hắn đem Ma Đao trả lại cho ta, ta có thể sẽ không giết hắn.
Tiểu Ngưu nói: Có thật là người sẽ không giết hắn không?
Ngưu Lệ Hoa suy nghĩ một chút, nói: Cũng không biết được, nhà chúng ta không thể dễ dàng tha thứ cho phản đồ. Đúng rồi, ngươi nhất định là đã gặp lão bà Ngô Mẫn của hắn rồi?
Tiểu Ngưu gật đầu nói: Đã gặp.
Ngưu Lệ Hoa hỏi: Ngươi thấy ta xử trí nàng như thế có được không?
Tiểu Ngưu khích lệ nói: Tương đối tốt.
Ngưu Lệ hoa nói: Dù sao Hắc Hùng Quái đã chết, mọi cừu hận cũng đã quam ta không cần thiết phải làm khó lão bà hắn nữa. Nghe nói Hắc Hùng Quái còn nhờ ngươi chiếu cố lão bà của hắn nữa.
Tiểu Ngưu nói: Có ngươi chiếu cố nàng rồi, không cần đến ta.
Ngưu Lệ Hoa cười một tiếng nói: Nếu như nàng nguyện ý để ngươi chiếu cố, ta cũng không phản đối. Nàng là một thiếu phụ trẻ tuổi, không có nam nhân, chỉ sợ cuộc sống không được tốt. Nếu như ngươi thật có ý, ta có thể cho nàng theo ngươi, ngươi cũng thấy đấy, bộ dáng của nàng cũng không tệ lắm. Ban đầu, chính là phụ thân ta đã bỏ nhiều tiền để mua về gả cho Hắc Hùng Quái.
Tiểu Ngưu cười một tiếng, nói: Có ngươi, ta đối với nàng còn có hứng thú sao.
Ngưu Lệ Hoa cười khúc khích, nói: Lại rót mật vào tai ta.
Tiểu Ngưu cuối cùng không yên lòng về Ma Đao, lại hỏi: Ngươi thật có thể tìm Ma Đao về?
Ngưu Lệ Hoa gật đầu nói: Đương nhiên rồi. Ở địa phương Thiên Sơn này, ai dám đoạt đồ của ta chứ!
Tiểu Ngưu hỏi: Mạc Tiểu Thiền này có chút khó đối phó.
Ngưu Lệ Hoa cười, hỏi: Tiểu Ngưu, ngươi biết Mạc Tiểu Thiền sợ ai nhất không?
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: Hẳn là thúc thúc Xà Vương của nàng rồi.
Ngưu Lệ Hoa nói: Không đúng, đoán lại.
Tiểu Ngưu lại nói: Như vậy là sư tỷ của ta Đàm Nguyệt Ảnh?
Ngưu Lệ Hoa hồi đáp: Sư tỷ của ngươi mặc dù bản lãnh hơn nàng ta, nhưng nàng cũng không có sợ sư tỷ của ngươi nha.
Tiểu Ngưu nói: Ta đây đoán không ra.
Ngưu Lệ Hoa chỉ chỉ cái mũi của nàng, nói: Nói thật với ngươi, nói cho ngươi biết, người mà Mạc Tiểu Thiền sợ nhất chính là ta, ta mới là khắc tinh lớn nhất của nàng.
Tiểu Ngưu không thể tin được lỗ tai của mình, nói: Ngươi có cái gì làm cho nàng sợ? Chẳng lẽ ngươi đem nàng thu phục sao?
Ngưu Lệ Hoa thần bí cười cười, nói: Ngươi muốn biết sao? Nga, ta bây giờ không nói cho ngươi, nhưng ngươi sẽ sớm biết thôi, nguyên nhân kia ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Tiểu Ngưu còn muốn nói thêm cái gì, Ngưu Lệ Hoa lại nói: Được rồi, chúng ta đi ăn cơm, còn lời gì thì chờ ăn xong rồi hãy nói. Vừa nói xong, liền dẫn Tiểu Ngưu đến hậu viện của mình, đi tới phòng ăn của nàng. Trên đường đi, gặp không ít thiếu nữ, người nào cũng xinh đẹp.
Lúc ăn cơm, hai người ngồi đối diện. Tiểu Ngưu lại hỏi: Ngưu tỷ tỷ, thủ hạ của ngươi, những cô nương kia, sao ai cũng xinh đẹp vậy?
Ngưu Lệ Hoa cười đắc ý, nói: Những cô nương này cũng là tỉ mỉ chọn ra, tự nhiên sẽ không xấu rồi. Nếu như nói xấu, các nàng không có tư cách vào sơn trang của ta.
Tiểu Ngưu nói: Nghe Tiểu Ngọc nói, khi các nàng còn bé, ngươi đã bắt đầu bồi dưỡng các nàng.
Ngưu Lệ Hoa nói: Còn không phải sao! Cũng là chuyện mười năm trước, Khi đí, ta còn đang học nghê, các nàng cũng không có chỗ ở. Sau khi phụ thân chết, ta đem toàn bộ người của hắn đuổi đi, đem những cô nương này về làm người hầu của ta, là nha hoàn của ta.
Tiểu Ngưu hỏi: Các nàng có bao nhiêu người?
Ngưu Lệ Hoa hồi đáp: Tổng cộng một trăm hai mươi người.
Tiểu Ngưu a một tiếng, sợ hãi nói: Nhiều người như vậy sao? Sao ta không thấy đây.
Ngưu Lệ Hoa giải thích: Ngươi thấy được chỉ là những hộ viện, đa số đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, nên ngươi không thấy.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc rồi nói: May mà Ngưu tỷ tỷ không phải là nam nhân, nếu không, ta còn tưởng rằng ngươi làm hoàng đế nữa.
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Cuộc sống hiện tại của ta, chính là cuộc sống của hoàng đế nha. Được rồi, ăn cơm đi, ăn xong rồi, ta xem thử bản lãnh của ngươi.
Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng, không hề nói thêm nữa, thật tình ăn uống.
Sau khi ăn xong, Ngưu Lệ Hoa dẫn Tiểu Ngưu tới hoa viên. Nói là hoa viên, trên thực tế chẳng có hoa gì nha. Chỉ có vài cây không có là đứng thẳng đó, thê lương không tả nổi.
Ở đó có một đám cô nương đang luyện công.
Ngưu Lệ Hoa cùng Tiểu Ngưu vừa đến, những người đó lập tức hướng Ngưu Lệ Hoa thi lễ. Ngưu Lệ Hoa để cho các nàng ở một bên xem mình cùng Tiểu Ngưu giao thủ.
Tiểu Ngưu nhếch miệng cười cười, nói: Ta không phải là đối thủ của ngươi nha, ta nhận thua.
Ngưu Lệ Hoa cởi áo choàng ra, nói: Nam nhân đó, phải dựa vào bản lãnh thực sự, không thể mãi dựa vào Ma Đao nha. Đến đây đi, biểu hiện tốt sẽ có thưởng.
Tiểu Ngưu cười xấu xa, hỏi: Có thể thưởng cái gì?
Ngưu Lệ Hoa cười một tiếng, nói: Chỉ cần biểu hiện tốt, ta thưởng cho ngươi hai nha hoàn.
Tiểu Ngưu nghe thấy liền động tâm, vung quyền đầu, nói: Cần thận nha.
Vừa nói, xông lên một bước, đánh thẳng vào Ngưu Lệ Hoa. Lệ Hoa cổ tay khẽ lật, hướng quyền đầu Tiểu Ngưu chộp tới.
Tiểu Ngưu nghiêng người, vung chân lên đá. Lệ Hoa cũng nhấc chân, lòng bàn chân hai người va vào nhau, Tiểu Ngưu đau đến méo miệng.
Ngưu Lệ Hoa vừa đánh, vừa đánh giá nói: Được, tiến bộ không ít nha, so với trước kia bất học vô thuật, cũng mạnh hơn nhiều đó.
Được nàng khích lệ, Tiểu Ngưu tinh thần đại chấn, nghiêm túc ứng đối, cẩn thận ra chiêu, lạ cùng Ngưu Lệ Hoa đánh tới trăm hiệp. Hai người trên mặt tuyết nhảy qua nhảy lại, thỉnh thoảng tuyết bắn tung lên, những nha hoàn kia không khỏi vỗ tay khen hay.
Cuối cùng, Tiểu Ngưu vẫn bị Ngưu Lệ Hoa một cước đá ngã lăn. Tiểu Ngưu đứng lên, nói: Ngưu tỷ tỷ công phu cao, Tiểu Ngưu bội phục sát đất.
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Chỉ cần ngươi cố gắng, ngươi sau này còn tiến xa. Lại đây, để xem pháp thuật ngươi học được thế nào.
Tiểu Ngưu gật đầu, hai tay giơ lên, hồng quang bắn ra. Ngưu Lệ Hoa kêu lên: Tới đây. Chỉ thấy nàng xoay chuyền song chưởng, liền khiến cho hồng quang của Tiểu Ngưu biến mất.
Tiểu Ngưu lần nữa vận khí, hồng quang mạnh hơn phát ra, Ngưu Lệ Hoa nhảy lên lộn một vòng, đơn chưởng đẩy ra, hồng quang của Tiểu Ngưu như như đá chìm đáy biển, không có hiệu quả.
Ngưu Lệ Hoa cười nói: Ngươi thử đỡ của ta. Song chưởng hướng Tiểu Ngưu đẩy tới, vừa nhanh vừa mãnh liệt. Một cổ gió lớn thổi đến, Tiểu Ngưu còn chưa kịp phản ứng đã bị thổi bay.
Ngưu Lệ Hoa hướng Tiểu Ngưu cười cười, nói: Ta đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không, ngươi đã mất mạng. Sau này người tuyệt đối không được lười biếng nha! Giang hồ là nơi cá lớn nuốt cá bé, bản lãnh kém thì không đặt chân lên được.
Tiểu Ngưu từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi mông, nói: Vâng, tiểu đệ nhất định phải trở thành cường giả.
Ngưu Lệ Hoa trầm tư chốc lát, nói: Ta yêu cầu đối với ngươi cũng quá cao, ngươi mới luyện võ mới có mấy ngày nha! ta ban đầu cũng giống ngươi lúc này, bản lãnh còn không bằng ngươi.
Những cô nương kia nghe tới đây, nói: Tiểu thư, tiểu thư, sau này ngươi cũng dạy cho chúng ta pháp thuật inh nha, nghe nói còn có thể cưỡi mây đạp gió nữa.
Ngưu Lệ Hoa khoát tay, nói: Chờ các ngươi luyện được cơ bản tốt rồi, ta liền dạy cho các ngươi. Chúng nữ liền hoan hô.
Ngày này không có chuyện gì, Ngưu Lệ Hoa đổi thường phục, cùng Tiểu Ngưu du sơn. Phong cảnh nơi này không giống Lao Sơn. Lao Sơn khắp nơi xanh biếc, còn nơi này một màu trắng xóa.
Khi chỉ còn lại hai người, Tiểu Ngưu cũng lớn mật hơn. Khi bọn họ tới đường núi, Tiểu Ngưu ôm cổ Ngưu Lệ hoa, nói: Ngưu tỷ tỷ, từ ngày chia tay, tiểu đệ nhớ muốn chết.
Ngưu Lệ Hoa đổi vẻ mặt ôn nhu, dí tay lên trán Tiểu Ngưu, hỏi: Nói mau, sau khi ta đi, chiếm tiện nghi bao nhiêu thiếu nữ rồi?
Tiểu Ngưu vội vàng nghiêm túc nói: Trong lòng của ta trừ người ra không có người khác. Ta nào có chiếm tiên nghi chúng nữ nhân, chính là chúng nữ nhân chiếm tiện nghi của ta.
Sau khi Ngưu Lệ Hoa nghe xong, cười đến run rẩy cả người, nói: Ngươi da mặt thật dày, có thể nói là thiên hạ vô song.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: Ngưu tỷ tỷ, chúng ta thân thiết một lần nha.
Ngưu Lệ Hoa chỉ đỉnh núi cao vút nói: Chúng ta đồng thời chạy lên núi, nếu như ngươi tới trước, tối nay ta liền cùng ngươi.
Tiểu Ngưu vừa nghe, liền phóng hai chân, thi triển khinh công, hướng đỉnh núi chạy đi, tốc độ cực nhanh, giống như phía sau có hổ báo truy đuổi vậy.
Kết quả đương nhiên là Tiểu Ngưu thua, nhưng hắn tuy bại mà vui, bởi vì hai người chỉ cách nhau một bước. Kết quả như thế khiến cho Ngưu Lệ Hoa rất hài lòng, nàng khen ngợi: Qua mấy năm nữa, ta cũng không bằng ngươi. Ngươi sẽ trở thành đại anh hùng nổi danh thiên hạ. Tiểu Ngưu nắm tay nàng, cười hì hì nói: Không được đánh trống lảng nha, ta muốn không phải là cái này.
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Thật là vô lại, quấn lấy người ta không làm gì được. Được rồi, buổi tối sẽ cho ngươi chút lộc được chưa.
Tiểu Ngưu mừng rỡ nhảy lên. doc truyen tai . Loại chuyện đó không cần làm, chỉ cần nghĩ đến, trong lòng cũng sẽ vui vẻ như thần tiên, Thử hỏi, nam nhân nào không muốn chinh phục mỹ nữ ưu tú chứ. Loại yêu cầu này không chỉ là trên sinh lý, mà trọng yếu hơn là tâm hồn.
Sau bữa cơm chiều, Tiểu Ngưu đi tới hậu viện. Ngưu Lệ Hoa nói với hắn: Ngươi ở trong phòng ngủ chờ ta, ta tắm rửa xong sẽ tới cùng ngươi.
Tiểu Ngưu vừa nghe tắm, lập tức suy nghĩ lung tung, liền nói: Ta cũng muốn tắm rửa, chúng ta cùng nhau tắm đi, ta giúp ngươi đấm lưng. Hay tay cũng mô phỏng.
Ngưu Lệ Hoa cười ha ha, nói: Ngươi quả thực giống như cái đuôi, muốn vứt cũng không được. Vừa nói xong, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm ngay bên cạnh phòng ngủ, chỉ cách một cánh cửa mà thôi. Tiểu Ngưu theo vào, chỉ thấy bên trong có một bồn tắm làm bằng bạch ngọc, trong bồn đã đổ đầy nước ấm, nước trong veo có thể thấy được đáy, chính giữa còn có hơi nước bay lên. Hai nha hoàn ăn mặc hở hang đứng bên cạnh bồn tắm, các nàng nhìn thấy Tiểu Ngưu đều kinh hoàng thất sắc, bởi vì nơi này chưa từng có nam nhân tiến vào.
Ngưu Lệ Hoa c chen đẩy nói: Không cần sợ, hắn là người một nhà, các ngươi cứ coi như không có hắn ở đây là được.
Hai nha hoàn chớp đôi mỹ mục nhìn Tiểu Ngưu rồi cùng nói: Dạ.
Sau đó, hai nha hoàn liền hầu hạ Ngưu Lệ Hoa thoát y.
Từng mảng y phục rơi xuống đất, thân hình đầy đặn trắng như sữa trâu hiện ra trước mắt, khi Tiểu Ngưu nhìn thấy hai ngọn núi nhỏ trước ngực và khu rừng rậm bí ẩn dưới bụng nàng thì ánh mắt sáng rực lên. Hắn có cảm giác chấn động, thật muốn đè nàng xuống lập tức hưởng thụ.
Ngưu Lệ Hoa nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Tiểu Ngưu, khẽ mỉm cười, hướng hai nha hoàn vung tay lên, nha hoàn liền đến cạnh Tiểu Ngưu, nhanh chóng cởi y phục cho Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu khoát tay ngăn lại nói: Để ta tự làm, để các ngươi cởi, ta rất xấu hổ. Nói xong, chỉ trong giây lát đã đem y phục của mình cởi hết.
Khi hắn đã trần trùng trục thì bổng tử kia cũng đã kích động mà dựng đứng lên. Ngưu Lệ Hoa nhìn thấy uy phong của gia hỏa đó, xuân tâm nhộn nhạo, suy nghĩ vẩn vư, khuôn mặt ửng đỏ như đóa hoa mân côi. Mà hai nha hoàn thần tình xấu hổ, e thẹn, xoay mặt nhìn chỗ khác. Các nàng từ trước giờ chưa từng nhìn thấy thứ đồ đó, cho nên phương tâm dao động mãnh liệt.
Tiểu Ngưu ưỡn mông khiến cái vật kia ngóc đầu lên rất cao, biểu lộ tinh thần sẵn sàng xung trận. Ngưu Lệ Hoa cười mắng: Đại sắc lang, nếu làm chuyện vô lễ với ta, ta đem nó cắt đi.
Tiểu Ngưu vội che bổng tử lại, rồi nói: Ngươi không thể hại ta nha, có bao nhiêu mỹ nữ đều cần nó đó. Hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười.
Tiểu Ngưu kéo Ngưu Lệ Hoa, cùng nhau bước vào bồn tắm. Lệ Hoa hướng hai nha hoàn nói: Các ngươi lui xuống trước đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi. Hai nha hoàn liền thi lễ rồi lui xuống.
Các nàng vừa đi, Tiểu Ngưu cũng không có bắn khoăn, hướng thân thể mỹ nữ, trong chốc lát sờ chỗ này một cái, bóp chỗ kia một cái, khiến Lệ Hoa thật buồn cười khanh khách, muốn tắm cũng không tắm được.
Ngưu Lệ Hoa khẽ đánh tay hắn sẵng giọng nói: Đừng như vậy, nếu không ta liền đuổi ngươi ra ngoài.
Như thế Tiểu Ngưu mới chịu dừng tay, cầm khăn bông, nhúng vào nước rồi giúp Lệ Hoa kì cọ thân mình.
Hắn để Lệ Hoa quay lưng về phía mình, hai tay đỡ nàng, từ hai bên chà xát. Làn da trắng tinh khiết, đồn bộ căng tròn, rãnh sâu thần bí và cả nhung mao ướt đẫm đều khiến Tiểu Ngưu không thể kiềm chế được, nhục bổng cứng rắn khó chịu, rất muốn làm chuyện xấu.
Do vậy, Tiểu Ngưu liền ném cái khăn bông đi, dùng tay nhào nặn nãi tử của nàng, giống như nhào bột, đối với hai hạt nãi đầu thì lại càng tỉ mỉ trêu đùa.
Chỉ chốc lát sau, một bàn tay lại mò xuống hạ thể của nàng, thăm dò mức độ nông sâu của dòng suối nhỏ. Ngón tay hắn thành thục, thiên biến vạn hóa, có chừng có mực khơi dậy xuân tâm của nữ nhân một cách tối đa.
Trải qua một phen khiêu khích, hơi thở Lệ Hoa từ dồn dập biến thành rên rên rỉ rỉ, rồi thành tiếng rên rỉ dồn dập, giống như bị bệnh vậy.
Tiểu Ngưu rất thành thạo, làm cho dục vọng của Lệ Hoa ngày càng giống như ngọn núi lửa muốn phun trào.
Sự khiêu khích này còn chưa đáng kể, Tiểu Ngưu lại phân khai song thối của nàng lộ ra tiểu động cùng với cúc hoa. Tiểu Ngưu cúi xuống, hít sâu một hơi rồi liếm hút lên chỗ đấy, giống như vừa mút lại vừa cắn, khiến Lệ Hoa kêu to một tiếng, hưng phấn dào dạt, kiều đồn lắc lư không ngừng, hai tay nhũn ra, không thể chống đỡ được nữa.
Tiểu Ngưu chuyên tâm liếm lấy cánh hoa của nàng, liếm tới liếm lui. Nơi đó nước tràn thành sông, xuân thủy trào ra càng lúc càng nhiều, Tiểu Ngưu không khách khí hút hết vào miệng, giống như uống mỹ tửu, làm Lệ Hoa vừa thấy dễ chịu lại rất cảm động. Nàng tin tưởng, Tiểu Ngưu rất yêu nàng, quan hệ của hai người không chỉ là bằng hữu, mà là phu thê.
Vì báo đáp Tiểu Ngưu, Ngưu Lệ Hoa rên rỉ nói: Tiểu Ngưu, ngươi thật tốt, thật sự là nam nhân tốt của ta. Ngươi ngồi xuống, để cho ta cũng liếm mút bổng tử của ngươi.
Tiểu Ngưu đương nhiên cao hứng, hắn ngồi sát thành bồn hưởng thụ khẩu kỹ của Lệ Hoa. Lệ Hoa đầu tiên thích thú cầm lấy bổng tử, ngắm nghía một chút rồi lôi kéo, chơi đùa, còn sờ sờ hai quả trứng. Sau đó cúi xuống, đưa cái lưỡi thơm tho liếm từng chút từng chút một, rồi đột nhiên đem cả quy đầu ngậm vào trong miệng mà mút, Tiểu Ngưu khoan khoái kêu lên ô ô, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời.
Vì muốn làm Tiểu Ngưu vui vẻ, Lệ Hoa còn liếm cả cái khe nhỏ trên quy đầu, khiến Tiểu Ngưu sảng khoái thiếu chút nữa không kìm được mà bắn ra. Hắn không dám chờ nữa, liền nói: Ngưu tỷ tỷ, chúng ta bắt đầu đi.
Ngưu Lệ Hoa buông tay ra, thâm tình nói: Ta cũng muốn rồi.
Tiểu Ngưu xoay lưng Ngưu Lệ Hoa lại, nâng kiều đồn lên mân mê, tay cầm lấy bổng tử, cắm vào đến tận cùng. Sau đó liền rút mạnh đâm sâu, như từng bão táp mưa sa. Lệ Hoa vừa rên rỉ phóng đãng, vừa vặn vẹo, trong lòng thoải mái như bay lên.
Tiểu Ngưu khí thế hùng hổ mà làm, bổng như nhanh như thiểm điện, mỗi lần đều biểu hiện lực lượng, làm Lệ Hoa vô cùng thỏa mãn.
Ngưu tỷ tỷ, công phu tiểu đệ thế nào?
Thật tuyệt, so với võ công và pháp thuật của ngươi thì cường hãn gấp trăm lần, tỷ tỷ sợ rằng hôm nay phải chết trong tay ngươi rồi.
Ta thế nào khiến tỷ tỷ chết đây, ta còn muốn tỷ tỷ ngày ngày cùng chung chăn ấm với ta mà.
Ta muốn sinh cho ngươi một hài tử.
Một không đủ, ít nhất phải năm mới được.
Lệ Hoa cười lên một cách phóng túng, nói: Ta không muốn làm heo nha.
Tiểu Ngưu bất ngờ rút bổng tử ra, nhìn tiểu động hồng nhạt kia, chỉ thấy động khẩu ướt đẫm, phi thường dễ nhìn.
Sau đó hắn lại cắm một cái vào đến nửa thanh, khuấy đảo một lúc, rồi chọc tới hoa tâm. Kiểu chơi này lại khiến Lệ Hoa kêu sướng không ngừng.
Tiểu Ngưu dũng mãnh phi thường, một hơi làm luôn một ngàn tám trăm cái, công phu xuất chúng như thế khiến Lệ Hoa nhanh chóng đạt đến cao trào.
Nghỉ ngơi một lúc hai người lại thay đổi tư thế. Hai người đều ở trong nước, Tiểu Ngưu nâng một chân nàng lên, đem bổng tử đâm vào, mà Lệ Hoa ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, vừa phối hợp, vừa hôn lên môi hắn. Tư thế này mặc dù không thể ác chiến, nhưng lại rất thân mật.
Một lúc sau, Tiểu Ngưu ngồi lên thành bồn, để Lệ Hoa ngồi đối diện, ngồi xuống đùi Tiểu Ngưu, nuốt bổng tử vào tiểu động, tứ chi đều quấn quanh thân nam nhân. Hai người cùng nhau chuyển động, bổng tử của Tiểu Ngưu trong động khuấy đảo không ngừng, mà phì đồn của Lệ Hoa cũng lắc lư liên tục, phối hợp vô cùng ăn ý.
Chơi đùa như thế một lúc thì Tiểu Ngưu lại đổi tư thế mới. Dưới hướng dẫn của hắn, hai tay Lệ Hoa nắm lấy thành bồn cho thân thể nổi bồng bềnh trên mặt nước. Tiểu Ngưu ngồi phía sau, nhằm giữa đôi ngọc thối, nắm lấy đại thối đem đại bổng tử thần dũng đâm vào rút ra.
Lúc này thật thú vị, chỗ hai bộ phận kết hợp thanh âm phát ra sùng sục, trên mặt nước nhiễu động như là nước sôi sùng sục, hiển nhiên là do chấn động.
Sau đó, Lệ Hoa lại quay mặt lại, hai tay nắm lấy thành bồn, Tiểu Ngưu trực diện mà làm. Lúc này song phương hạ thể đều chìm trong nước, đại bổng tử chọc vào tiểu động vang lên tiếng tức tức. Đại nãi tử của Lệ Hoa như đóa hoa giữa cuồng phong lắc lư dữ dội khiến người ta phải mê đắm.
Khi hai người làm đến mệt mỏi thì Tiểu Ngưu mới bắn ra, Lệ Hoa cũng cùng hắn cùng nhau đạt cao trào. Trong phòng tắm có một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi, Tiểu Ngưu ôm nàng đặt nằm trên đó, nàng vẫn còn thở phì phò, biểu hiện dư vị cao trào chưa qua.
Tiểu Ngưu ngắm nhìn khuôn mặt ửng đỏ đầy thỏa mãn của Lệ Hoa, mỉm cười nói: Ngưu tỷ tỷ, thoải mái chứ?
Lệ Hoa cười, mở to đôi mắt xanh mọng nước, nói: Thoải mái lắm, nhưng chưa đủ a, không biết ngươi còn có thể làm nữa không?
Tiểu Ngưu không phục, nói: Điều này còn phải hỏi sao, ta làm một đêm không mệt.
Lệ Hoa búng búng vào bổng tử, nói: Còn mềm xèo thế này, không khác sợi bún.
Tiểu Ngưu tự tin nói: Nghỉ ngơi một lúc sẽ lại giống như một đại mãng xà, dọa chết ngươi.
Lệ Hoa cầm lấy bổng tử nói: Xem nó uể oải thế này, có lẽ hôm nay không được.
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: Không sao đâu, đồ chơi này của ta rất khỏe.
Lệ Hoa nhìn Tiểu Ngưu đang đắc ý, nói: Ngươi đã từng làm với hai nữ nhân chưa?
Tiểu Ngưu gật đầu nói: Rồi. Các nàng là nữ nhân của ta, cũng rất yêu ta.
Lệ Hoa nói: Các nàng trên giường so với ta nhất định hấp dẫn ngươi hơn.
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: Không nói vậy được, các nàng có chỗ tốt của các nàng, ngươi có sở trường của ngươi. Các nàng thanh tú, còn ngươi lại hào sảng.
Lệ Hoa có chút chua chua hỏi: Vật nhất định ngươi rất thích các nàng ấy?
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: Không có nha, ta yêu thích ngươi hơn.
Lệ Hoa vẻ mặt tươi cười hỏi: Tại sao?
Tiểu Ngưu cười xấu xa nói: Giống như cưỡi ngựa, ngựa càng khỏe cưỡi càng thích.
Lệ Hoa nghe xong cao hứng nói: Ta đây liền cưỡi một lần cho ngươi xem.
Dứt lời, Lệ Hoa cúi xuống hạ thân Tiểu Ngưu, mút hút bổng tử một lượt. Dưới sự sủng ái của cái lưỡi thơm mềm, cái thứ đồ chơi của Tiểu Ngưu dựng đứng lên như cột cờ. Lệ Hoa mừng rỡ, cao hứng dẫn xà nhập động, lại kịch chiến một phen.
Tiểu Ngưu vừa phối hợp đâm rút bổng tử, vừa nói: Ngưu tỷ tỷ, ngươi nhẹ một chút nha, đừng lắc mạnh quá.
Lệ Hoa cười hì hì nói: Tiểu yêu của ta không có vấn đề, chỉ lo bổng tử của ngươi bị ta phá hỏng. Nói xong liền giống như ngựa phóng trên đường.
Tiểu Ngưu đúng là sợ bổng tử gặp chuyện ngoài ý, liền giữ lấy eo nàng, khiến nàng chỉ hoạt động trong phạm vi nhất định. Khi động tác của nàng chậm lại, thì Tiểu Ngưu liền đưa tay nắm lấy nãi tử của nàng. Đôi nãi tử như hai con thỏ trắng nhảy múa, không hảo hảo sờ mó, thật sự đáng tiếc a!
Chơi đùa một lúc, hai ngươi mặc lại quần áo, đi vào phòng ngủ. Lệ Hoa phân phó nha hoàn dọn hai bình rượu ngon, mang lên vài món ăn cùng Tiểu Ngưu đối ẩm.
Tửu lượng của Lệ hoa làm Tiểu Ngưu mặc cảm. Nàng uống rượu giống như nam nhân, một bát rượu lớn, một ngụm là nửa bát, biểu hiện tính cách phóng khoáng hào sảng của nàng.
Vừa uống rượu hai người vừa tán gẫu. Tiểu Ngưu kể lại tình hình của mình gần đây. Khi hắn nhắc đến chuyện Nguyệt Ảnh thành thân, Lệ Hoa thở dài, nói: Nhân tài như Đàm Nguyệt Ảnh lại gả cho Mạnh Tử Hùng tài trí bình thường như vậy, dùng thành ngữ mà nói, chính là 'Minh châu ám đầu' (Minh châu bị che hào quang hay có thể hiểu là người giỏi không được trọng dụng)
Tiểu Ngưu vừa nghe, lập tức phụ họa nói: Quá văn nhã rồi, để cho ta nói nha, chính là 'Hoa tươi cắm bãi *** trâu'. Sư tỷ ta đúng là gặp quỷ rồi, đầu óc ngã bệnh, nếu không sao có thể gả cho tiểu vương bát đản kia được.
Lệ Hoa sau khi nghe xong, sảng khoái cười to nói: Theo ý của ngươi, ngươi đối với Mạnh Tử Hùng rất thống hận sao, không không bởi vì hắn cưới Nguyệt Ảnh đó chứ?
Tiểu Ngưu trong lòng chua chua, nghĩ đến người ta đã là phu thê, thì vô cùng khó chịu. Tốt nhất là sau chuyện đêm đó nàng cùng hắn náo loạn, như vậy mình mới có hi vọng.
Tiểu Ngưu thở dài hai cái tức giận nói: Ta thấy hắn không vừa mắt, hơn nữa, hắn cũng đã hại ta.
Lệ Hoa hỏi: Tại sao hắn lại muốn hại ngươi?
Tiểu Ngưu cười một tiếng, nói: Còn không phải vì ta thường xuyên không có chuyện gì làm nên nhìn Nguyệt Ảnh mấy lần. Nàng rất xinh đẹp, ta nhìn nhiều chút không được sao?
Lệ Hoa cười nói: Thú vị, thú vị, hai nam nhân bởi vì một nữ nhân mà đấu tranh.
Tiểu Ngưu nhớ đến một chuyện, lại hỏi: Ngưu tỷ tỷ, trong ngày thành thân của bọn họ, tà phái các ngươi ba vị ma vương đều đến, ngươi biết không?
Lệ Hoa đặt bát rượu xuống, nói: Chuyện lớn như vậy, ta đâu chỉ có biết. Lúc ấy, Quỷ Vương bị thua thiệt liền muốn mời mọi người đi theo hỗ trợ. Ta cũng nhận được lời mời, chỉ là ta không muốn đối địch với ngưu, liền kiếm cớ thoái thác. Vì chuyện này, bọn họ đối với lão đại ta rất bất mãn.
Tiểu Ngưu khẽ vỗ bàn, nói: Vì chuyện không tốt đẹp đó, chết nhiều người như vậy có đáng giá không?
Lệ Hoa vừa uống hết nửa bát rượu, nói: Dĩ nhiên không đáng giá rồi. Có một số chuyện không cần phải động võ, ta cũng đã khuyên bọn họ như vậy, bọn họ không nghe, nói đây chính là thị uy với chính đạo, không giáo huấn một lần, tà phái chúng ta không còn đất đặt chân. Kết quả là nhiều người chết như vậy, sau khi ta biết cũng cảm thấy không thoải mái.
Tiểu Ngưu thở dài một hơi, nói: Nếu có một ngày, tà phái cùng chánh đạo không tranh đấu nữa thì đây chính là một chuyện rất may của võ lâm.
Lệ Hoa lắc đầu nói: Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà khó có thể. Đánh nhau nhiều năm như vậy, muốn không đánh nữa quá khó khăn.
Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: Ta nhất định nghĩ biện pháp, hy vọng có thể làm cho hai phái sống hòa bình, không còn chém chém giết giết nữa.
Lệ Hoa cười một tiếng, nói: Tốt lắm, ta cũng sớm muốn vậy, chỉ là vẫn không có biện pháp tốt. Được, vì võ lầm hòa bình, chúng ta uống.
Khi nói đến chuyện mất Ma Đao, Tiểu Ngưu vẻ mặt xấu hổ, chỉ nói chuyện trúng thuốc của đối phương, không có nói chuyện trúng mỹ nhân kế, Lệ Hoa luôn miệng thở dài, nói: Đáng tiếc, ngươi không chiếm được tiện nghi nha! Cô nàng kia thân thể cũng không tệ.
Tiểu Ngưu ồ lên một tiếng, hỏi: Sao ngươi lại biết?
Lệ Hoa đang muốn trả lời, Tiểu Ngọc bên ngoài gõ cửa. Lệ Hoa hỏi: chuyện gì?
Tiểu Ngọc trả lời: Tiểu thư, Mạc tiểu thư đã đến.
Lệ Hoa lại hỏi: Vậy Ma Đao đã tới chưa?
Tiểu Ngọc hồi đáp: Nàng cũng mang đến.
Lệ Hoa nhìn thoáng qua Tiểu Ngưu, nói: Tốt, bảo nàng tới gặp ta.
Tiểu Ngọc đáp ứng một tiếng, rồi đi.
Tiểu Ngưu vừa nghe Ma Đao đến, không thể tin được nhìn Lệ Hoa, hỏi: Ngưu tý tỷ, chuyện này có thật không? Ngươi dùng cách gì để tìm được? Mạc tiểu thư có phải là Tiểu Thiền không?
Lệ Hoa cười ha ha một tiếng, nói: Tiểu Ngưu, ngươi đừng vội, ngươi sẽ sớm biết cả thôi. Tiểu Ngưu đáp ứng, hai người lại tiếp tục uống rượu.
Sau khi hoan ái, tâm tình Lệ Hoa đặc biệt tốt, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra vẻ ửng hồng , là một loại trạng thái sau khi thỏa mãn.
Đôi mắt xanh của nàng lấp lánh thần quang, đặc biệt phong tình. Bộ ngực nhô cao lên, khiến cho Tiểu Ngưu phải suy nghĩ lung tung.
Bây giờ thì tốt rồi, Ma Đao đã trở lại, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy, hắn cũng chưa thế yên tâm.
Hắn thực sự nghĩ mãi mà không ra, Mạc Tiểu Thiền tại sao lại lên Thiên Sơn, vì sao lại cam tâm tình nguyện mang đao đến đây?
Chẳng lẽ là Lệ Hoa phái người đi bắt nàng, áp giải nàng tới sao?
Rất nhanh, một thiếu nữ đẩy cửa tiến vào.
Áo da quần do, tóc tết đuôi sam, trên người vang lên tiếng lục lạc, đôi mắt xoay chuyển, trong tay còn cầm một thanh đao, người này đương nhiên là Mạc Tiểu Thiền rồi. Tiểu Ngưu trong lòng chấn động, rất muốn rút ra xem một chút, xem đó có phải là Ma Đao bị cướp đi không.
Mạc Tiểu Thiền nhìn thấy Tiểu Ngưu ở chỗ này, cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng cũng không để ý hắn, đi tới bên Lệ Hoa, nói: Ngưu tỷ tỷ, ta nghe lời ngươi, mang đao đến.
Lệ Hoa nốc một hớp rượu, mặt trầm lại, lớn tiếng nói: Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nha, dám cướp đồ của ta, ngươi không muốn sống sao?
Mạc Tiểu Thiền bị dọa cho sợ run lên, vội vàng nói: Ngưu tỷ tỷ, ngươi hãy nghe ta nói, ta biết vật này là của ngươi, ta không phải là giúp ngươi đoạt lại sao?
Lệ Hoa nhìn chằm chằm nàng, nói: Nếu là giúp ta đoạt lạ, vậy tại sao ngươi không mang đến, mà chạy trốn bên ngoài đây? Nếu không phải ta đuổi đến kịp thời, ngươi có lẽ đã đến Trung Nguyên rồi. Ngươi muốn cái gì, ngươi không nghe lời ta nữa phải không?
Mạc Tiểu Thiền liên tục khoát tay, mặt khẩn trương, nói: Ngưu tỷ tỷ, ta chỉ là tò mò về Ma Đao. Ta muốn chơi mấy ngày, chơi chán rồi sẽ mang trả. Ngưu tỷ tỷ, ngươi vạn lần đừng nên tức giận nha, nếu ngươi không để ý đến ta, nếu như ngươi còn tức giận ta, vậy ngươi dùng roi đánh ta đi.
Lệ Hoa suy nghĩ một chút, nói: Chuyện này ta sẽ xử lý sau, bất quá bây giờ không vội phạt ngươi, mau lấy đao ra.
Mạc Tiểu Thiền liền cung kính đem đao dâng lên. Lệ Hoa cầm đao trong tay, lật qua lật lại nhìn đao mấy lần, chăm chú quan sát, tự nhủ: Ma Đao à, ngươi rốt cuộc cũng trở về. Nếu không phải do Hắc Hùng Quái gây rắc rồi, làm sao lại có nhiều người vô tội chết được. Nói xong lại hướng về Tiểu Thiền quơ quơ đao.
Mạc Tiểu Thiền bị dọa đến sắc mặt xám như màu đất, vội nói: Ngưu tỷ tỷ, ngươi đừng giết ta nha, ta biết sai rồi.
Lệ Hoa hừ một tiếng, nói: Mạc Tiểu Thiên, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai, người đến nói chuyện với ta.
Mạc Tiểu Thiền đáp ứng một tiếng, nói: Cảm ơn Ngưu tỷ tỷ tha thứ.
Lệ Hoa cười lạnh nói: Ta chưa nói tha cho ngươi đâu. Nếu bây giờ ngươi muốn một mình trốn đi, thì ngươi chờ đầu ngươi rơi xuống đất đi.
Thân thể Mạc Tiểu Thiền run lên, nói: Tiểu muội không dám.
Lệ Hoa ừ một tiếng, nói: Đi đi. Mạc Tiểu Thiền liền nơm nớp lo sợ đi ra cửa.
Một màn này lọt vào mắt Tiểu Ngưu, hắn nghĩ mãi không thông, Mạc Tiểu Thiền lợi hại như thế sao lại sợ Ngưu Lệ hoa như vậy? Giống như là chuột thấy mèo vậy. Lệ Hoa có điểm nào làm cho Mạc Tiểu Thiền sợ hãi như vậy đây?
Lệ Hoa đem Ma Đao nhét vào tay Tiểu Ngưu, nói: Tiểu Ngưu, cây đao này ngươi cầm đi. Lại đây, cùng ta uống rượu tiếp, hôm nay ta thật cao hứng nha!
Tiểu Ngưu cầm Ma Đao trong tay, tâm tình cũng dâng cao, hắn tựa hồ thấy được ngày mai tươi sáng của mình.
Lệ Hoa cười với hắn, nói: Ngày mai, ta sẽ cho ngươi chuyện vui hơn nữa, ngươi hãy chờ được hưởng phúc đi.
Tiểu Ngưu hai mắt sáng lên, hỏi: Chuyện vui gì?
Lệ Hoa nói thầm bên tai Tiểu Ngưu mấy câu, Tiểu Ngưu vui mừng tít mắt. Hắn biết, mình đã rơi vào trong mộng ôn nhu rồi, điều này khiến cho hắn tạm thời quên đi sầu muộn lúc trước. Làm nam nhân, chuyện này sao có thể không phải là chuyện tốt được?
Đêm đã khuya, Tiểu Ngưu ôm Ngưu Lệ Hoa đã say mèm tiến vào trướng phù dung, tận hưởng diễm phúc.
/145
|