Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trong cơn mộng này, người duy nhất chàng không nghĩ tới là Thất Nguyệt, nhưng tại ốc đảo quỷ dị này bên
ngoài căn nhà gỗ thì thân ảnh của người xưa lại hiện ra trước mắt, trong một sát na, mọi suy nghĩ đầu óc chàng như thể hoàn toàn tê liệt,
chàng không hiểu vì sao lòng dâng lên cảm giác chua xót, nhìn nàng mà không thốt được lên lời.
Ánh mắt xinh đẹp của Diệp La Bách Hoa bất giác dừng lại trên mình Thất Nguyệt, nàng có đủ lòng tin để khẳng định rằng mình đẹp hơn nàng ta nhiều, nhưng luồng linh lợi chi khí và cảm giác cuồng dã của Thất Nguyệt phối hợp với tà áo tím khiến người khác có cảm tình không thể nói ra thành lời, cho dù xinh đẹp như Diệp La Bách Hoa khi nhìn thấy cũng phải thừa nhận có những điểm không thể bằng.
Nữ tử xinh đẹp khi gặp nhau tất nhiên phải so sánh với nhau, tu vi của Liễu Dật tuy cao nhưng về phương diện này chàng hoàn toàn mù tịt, tịnh không để ý đến cách quan sát của Diệp La Bách Hoa mà chỉ chăm chú nhìn Thất Nguyệt.
Ánh mắt Thất Nguyệt có một phần bi thương, chín phần hoang mang, vừa đẩy cửa ra thì phát hiện có hai người đứng trước mặt bèn hỏi: “Các vị từ đâu đến?”
Một câu hỏi đơn giản những lại không có cách nào hồi đáp, Liễu Dật thầm nhủ: “Nàng vì sao lại hỏi như thế? Chả lẽ lại bảo nàng là bọn mình từ thế giới bên ngoài đến, trong mắt nàng như vậy há chẳng phải lố bịch lắm sao?” Nhất thời, câu hỏi này khiến chàng nhức óc, nhìn qua phía Diệp La Bách Hoa xem nàng có trả lời được không thì thấy nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt hoang mang, hiển nhiên cả hai đều không trả lời được câu hỏi của Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt tịnh không truy vấn, ngược lại còn hỏi: “Các vì từ phương xa đến?”
Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa, nhất là Liễu Dật, càng lấy làm lạ, Thất Nguyệt không thể nào không nhận ra chàng, nhưng Thất Nguyệt đang đứng trước mặt này vì sao lại tỏ ra lạ lẫm như vậy? Hơn nữa còn hỏi những chuyện quá kì diệu, thình lình Liễu Dật nghĩ đến một việc, đúng rồi, Thất Nguyệt ở đây có khả năng không phải là chân thực, đây là mộng cảnh, Thất Nguyệt chân chính đã bị Vũ Trầm Tinh bắt đi, cũng không lạ Thất Nguyệt này nói năng kì quái, trong mộng cảnh quỷ dị này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nghĩ thông suốt, chàng hỏi: “Đúng, chúng tôi từ một nơi rất xa đến, còn cô? Cô có nhận ra chúng tôi?”
Lời lẽ của chàng tuy hơi kì dị nhưng Diệp La Bách Hoa hiểu ngay ý tứ, đây là mộng cảnh, mọi thứ đều không chân thực, Liễu Dật bất quá chỉ đang thăm dò xem Thất Nguyệt trong ảo mộng này biết được bao nhiêu về chàng.
Thất Nguyệt không trả lời, nàng bước đến chỗ bãi cát bên bờ hồ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng ngồi đó thật hài hòa, yên lặng, ánh dương quang ấm áp chiếu vào nàng, cây cối quanh hồ tỏ ra vui mừng, đồng thời bung nở những đóa hoa tím ngắt, nàng lắc đầu: “Các vị từ phương xa đến, tôi làm sao mà biết được.”
Một câu này khiến Diệp La Bách Hoa cùng Liễu Dật kinh ngạc, nhưng họ khôi phục lại rất nhanh, tất nhiên đây là trong mộng, không phải chân thực, Liễu Dật nói với Diệp La Bách Hoa: “Chúng ta nghỉ một chút đi, đi đã nhiều ngày như vậy cũng mệt rồi.” Tuy thân thể không có cảm giác mệt nhọc song tinh thần quả thực rất mỏi mệt, nhiều ngày rồi, mỗi ngày đều họ chỉ làm có mỗi một việc là đi trong sa mạc vô tận, đương nhiên phải cảm thấy mệt.
Diệp La Bách Hoa gật đầu, cùng Liễu Dật ngồi xuống trên mặt cát êm ái, đi bộ đã lâu, quả thật họ cũng hơi mệt, lúc này được ngồi trên mặt đất có cảm giác thư sướng không nói thành lời, những hưởng thụ bình phàm hóa ra lại là niềm vui lớn nhất của đời người.
Diệp La Bách Hoa vừa nhẹ nhàng bóp chân, tuy không cảm thấy mỏi mệt nhưng làm vậy sẽ rũ bỏ được mệt nhọc trong ý thức, vừa nói: “Ngày nào cũng đi bộ, không biết đến bao giờ thì tìm được nhà tiên tri, sa mạc này căn bản không nhìn thấy bờ bến, không hiểu thế giới này như thế nào nữa.” Vừa thả lỏng, nàng đã nói ra những điều bất mãn trong lòng, tuy nàng biết thế giới này không phải là chân thực nhưng nói ra quả thực cảm giác tốt lên nhiều, trong lòng không còn phiền muộn nữa.
Nàng vừa dứt lời thì Thất Nguyệt đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Trong mộng cảnh này, cứ cho là mỗi ngày các vị đều đi bộ thì cũng không thể cảm thấy mệt được? Chẳng qua là một quá trình, đến lúc tất sẽ có kết quả, hà tất phải gấp?” Giọng nói rất nhỏ, hoàn toàn không có ở Thất Nguyệt trong thiện thực.
Diệp La Bách Hoa nhìn dáng vẻ của Thất Nguyệt, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác không biết nữ tử trước mặt thuộc về Nhân gian hay tiên giới? Nếu thuộc về Nhân gian, nàng ta nhất định là tinh linh trong rừng sâu, nếu thuộc về tiên giới, nhất định là Dao Trì tiên nữ, vô hình trung, nàng thấy có hảo cảm với Thất Nguyệt trong mộng này.
Liễu Dật tịnh không nghĩ ngợi gì, chàng không chú ý cử động của Thất Nguyệt mà chú ý đến lời nói của nàng, nàng đã nói rằng đây là mộng cảnh thì nhất định phải biết hai người từ đâu đến? Nàng nói vậy có ý gì? Mỗi ngày là một quá trình, đến lúc tất kết quả sẽ tới? Câu nói đó cứ luẩn quẩn trong đầu chàng, tuy không cảm thấy nguy hiểm nhưng những việc quỷ dị trong mộng cảnh khiến chàng nắm chặt chuôi kiếm.
Song khi chàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nhuốm màu bi thương của Thất Nguyệt, cánh tay chàng mềm lại, không... phải là lòng chàng cũng nhũn ra, nàng làm sao mà gây bất lợi cho chàng được? Ngay cả trời cao cũng biết chuyện đó thật tức cười, cho dù là trong mộng, Thất Nguyệt cũng không bao giờ gây thương tổn cho chàng.
Thân thể Thất Nguyệt ngửa ra, tả thủ chống xuống đất, hữu thủ nhè nhẹ giơ lên, vầng thái dương biến mất, cả không gian trở nên tối om, liền đó ánh trăng tàn chiếu sáng chung quanh, sao Mai đầy trời, cả vòm trời biến thành màu lam thẫm, hai người Liễu Dật kinh ngạc rồi trở lại bình thường, họ tự nhiên là biết rằng đó không phải là Thất Nguyệt giở trò, họ đã quen với thời gian ở đây, không theo quy luật nào, thái dương có thể lập tức biến mất, ánh trăng đột ngột xuất hiện, cây cối đột nhiên nở hoa hoặc điêu tàn.
Hữu thủ Thất Nguyệt nhẹ nhàng giơ lên, một đạo hoàng sắc quang mang từ trên không trung chầm chậm rơi xuống, rất nhẹ nhàng nhưng trong trời đêm lam thẫm lại rất rõ ràng.
Một ánh sao băng trắng toát lướt qua vòm không trên đầu ba người, đạo hoang quang rơi vào trong tay Thất Nguyệt, nàng quay đầu nói với Liễu Dật: “Huynh có biết đây là gì không?”
Chàng nhìn vật đang phát quang nhè nhẹ trong tay nàng, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Đó không phải là cát sao?” Chàng không nhìn lầm, vật đang phát ra hào quang màu vàng trong tay nàng chính là một hạt cát.
Thất Nguyệt dịu dàng gật đầu, nàng quay người lại, chăm chú nhìn hạt cát, hình như thập phần trân quý, Diệp La Bách Hoa cũng vươn tay ra vì nàng phát hiện trong không trung màu lam thẫm, dưới ánh trăng lạnh lẽo, vô số hoàng sắc quang điểm đang chầm chậm rơi xuống, xem ra còn dịu dàng hơn cả hoa tuyết... trong một sát na, cả thế giới biến thành tươi đẹp, mộng cảnh cũng trở thành đồng thoại.
Liễu Dật cũng hiếu kì đưa tay ra tiếp lấy hạt cát vàng, được lớp găng tay đen nhánh bổ trợ, hạt cát vàng lấp lóe hào quang dìu dịu, càng sáng rực lên.
Thất Nguyệt nhìn hạt cát trong tay, nhẹ nhàng gật đầu: “Các vị có biết không? Thế giới này vốn không có sa mạc.”
Liễu Dật nhìn nàng, rồi nhìn cát vàng đang nhẹ nhàng rơi quanh mình: “Sao lại không có sa mạc? Cô nương xem, hiện giờ trên không trung đang trút cát xuống, như vậy thế giới này đang bắt đầu trở thành một thế giới của sa mạc.”
Thất Nguyệt quay đầu nhìn chàng, ánh mắt thật phức tạp, chàng có cảm giác không thể nói thành lời, vì sao nàng lại không nhận ra chàng mà ánh nhìn lại đặc biệt đến thế? Nàng quay đầu lại, chuyên chú nhìn hạt cát trong tay, bình tĩnh đáp: “Là đúng đó, thế giới này vốn không có sa mạc, nỗi nhớ đến từ phương xa làm cho thiên không đổ cát xuống, mỗi lần nhung nhớ là một hạt cát lại rơi, rồi thời gian che lấp cả không gian, nỗi nhớ thành chất chồng, trong nhung nhớ vô tận, biển xanh biến thành nương dâu, nương dâu lại bị sa mạc chôn vùi, thế giới này trở thành một biển lớn toàn sa mạc...”
Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa vốn chỉ vô tình nhìn ngắm những hạt cát vàng, lúc này được nghe Thất Nguyệt kể lại câu chuyện đó, trong lòng hai người đồng thời kinh ngạc nhưng mức độ lại khác nhau, Diệp La Bách Hoa dường như rất quan tâm, vội hỏi: “Cô nương nói thật sao? Một hạt cát là đại diện cho một nỗi nhớ, vậy ư?” Nàng xòe bàn tay trắng ngần như tuyết ra hỏi Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt tịnh không nói gì, cũng không quay người lại, chỉ ngây ngẩn nhìn hạt cát trong tay, dường như đó là một lời kí thác, lại phảng phất như suối nguồn bi thương, hai mắt nàng mông lung, rồi rất nhẹ nhàng rơi xuống một giọt lệ, khi giọt lệ rơi xuống đất thì kì sự xuất hiện, giọt lệ không hề tan vào trong hạt cát mà nhẹ nhàng quyện lấy nó, cuối cùng rơi xuống hồ nước trong trẻo trước mặt ba người.
Diệp La Bách Hoa nhìn thấy giọt lệ, toan hỏi nhưng không biết phải hỏi thế nào.
Thất Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng đáp: “Cô nương muốn hỏi tôi vì sao nước mắt của tôi lại không tan vào hạt cát chứ gì?”
Diệp La Bách Hoa chỉ gật đầu.
Thất Nguyệt hướng ánh mắt sang khuôn mặt Liễu Dật, dường như nàng muốn nói với chính chàng: “Đem nỗi nhớ hóa thành cát, đem bi thương hóa thành lệ, chúng làm sao mà dung hợp? Nỗi nhớ chính là hạnh phúc, lệ lại là bi thương, chúng phải chia tách mới đúng...” Liễu Dật nhìn nàng, chàng có cảm giác không thể nói thành lời, nàng đã chính miệng
nói rằng không nhận ra chàng, bản thân chàng cũng biết rằng trong mộng cảnh này không phải là Thất Nguyệt thật sự nhưng câu chuyện đó lại chân thực, lời nàng nói không thể biện giải, ánh mắt chàng hơi mông lung, không... phải nói lòng chàng đang hoang mang, bấy giờ chàng thật sự không phân biệt được Thất Nguyệt này là mộng ảo hay hiện thực.
Diệp La Bách Hoa nhìn hạt cát trong tay, nói: “Câu chuyện này thật đẹp, nhưng... người trong chuyện vì sao lại bi khổ đến thế? Nếu cát trong thế giới này đều là nhung nhớ, không phải là vô biên vô tận sao, nếu nước trong hồ này đều là bi thương, không phải nước mắt chứa chan sao.”
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật đứng bên rồi lại nhìn Diệp La Bách Hoa: “Thế giới này cũng... tàn nhẫn như thế giới bên ngoài, chẳng hạn như Bỉ Ngạn Hoa, có hoa thì không có lá, có lá thì hoa tàn lụi, hoa lá chia cắt, đời đời không cùng trổ, nhưng niềm quyến luyến trong lòng lại là niềm tin vĩnh hằng, chúng ta phải tin vào, đúng không?”
Diệp La Bách Hoa không lạ lẫm gì chuyện Bỉ Ngạn Hoa mà Thất Nguyệt vừa kể, nên không để tâm mà hỏi tiếp: “Cô nương cứ nhớ thương một người như thế, không cảm thấy không đáng sao? Không có hi vọng, không có tương lai, vì sao cô nương lại không buông bỏ?”
Thất Nguyệt chậm rãi đứng dậy, nhìn hai người cũng đứng lên theo mình rồi nhìn quanh, từng hạt cát vàng vẫn từ từ rơi rớt, thế giới màu lam thẫm biến thành mĩ lệ, gió nhè nhẹ thổi tung cụm tóc của nàng, dưới ánh trăng lạnh, ánh mắt nàng nhuốm màu bi thương, dịu dàng lắc đầu thốt: “Thư sinh từng nói với tôi một câu rằng... khi trong lòng đã ghi khắc một người làm sao còn yêu thương được người khác? Một khi đã không thể yêu thương, làm sao mà buông bỏ? Trong chuyện này chỉ là tôi nguyện ý, không có cái gọi là đáng hay không đáng.”
Diệp La Bách Hoa nghe Thất Nguyệt nói, trong lòng càng cảm động, một phần khác càng khâm phục nàng, mỗi một chuyện Thất Nguyệt từng trải qua hay một câu chuyện của nàng không thể biện bác, bi thương đến độ khiến người khác cảm thấy thật đẹp đẽ.
Liễu Dật lại không vậy, Thất Nguyệt trước mắt này rõ ràng là người giả trong mộng mà chàng không hiểu sao mỗi một câu, một lời nàng nói đều như đau đớn như dao khắc trong lòng, nhìn nàng, chàng muốn nói cả vạn ngữ thiên ngôn nhưng lại không biết phải nói gì.
Thất Nguyệt lại nhìn chàng rồi nói: “Các vị đã nghỉ ngơi thì có thể rời khỏi đây.”
Thấy Thất Nguyệt nói vậy, chàng toan mở miệng nhưng thình lình cả không gian méo mó, thân thể Thất Nguyệt dần dần biến mất, thế giới chung quanh bắt đầu mơ hồ, cát vàng từ trên vòm trời gấp khúc rơi xuống, Liễu Dật định xuất trảo chộp lấy Thất Nguyệt, bất kể là mộng ảo hay hiện thực, tình ái của nàng không nên bi thương.
Nhưng tất cả lại thay đổi đột ngột, quanh mình trở thành trắng tinh, hai mắt không nhìn thấy gì, thân thể không biết là đã đứng thẳng dậy hay vẫn nằm ngang nữa, dần dần Liễu Dật bắt đầu mông lung, hình như đang lập lờ trong mây mù, không biết cứ như vậy được bao lâu, giống như trong nháy mắt, lại cũng như trôi qua một thế kỉ, lúc chàng mở mắt thì thấy mình đang ở trong Hoa Hải.
Thấy Liễu Dật tỉnh lại, Diệp La Bách Hoa cũng chầm chậm mở mắt ra, nơi đây tất cả đều mĩ lệ khiến người ta lưu luyến, cảnh sắc hoàn toàn khiến nàng mê đắm, quanh mình là một biển hoa trắng muốt, gió nhẹ mang theo mùi hương thơm ngát, ánh nắng ấm áp bao trùm khắp nơi, trên không trung véo von tiếng chim hót, nàng bất giác cảm thán: “Đây là đâu? Đẹp quá.”
Liễu Dật đã sớm định thần lại, niềm quyến luyến của Thất Nguyệt lúc này đã bị kí ức che phủ, đúng, đây là Nhân gian giới, Phiêu tuyết Hoa Hải ở Liên Hoa Trấn, nơi đây chàng có biết bao hồi ức, những hồi ức đó khiến chàng trầm tư.
Chàng thuận miệng trả lời: “Đây là Nhân gian.”
Diệp La Bách Hoa nhìn quanh, hình như rất cao hứng: “Mộng cảnh này thật là thần kì, tự nhiên lại đưa chúng ta đến Nhân gian, tôi chưa từng rời khỏi Minh giới, ở đây đẹp hơn chỗ chúng tôi cả ngàn lần...” Lúc này nàng nào chú ý đến Liễu Dật, đôi mắt xinh đẹp đang ngắm nghía tứ phía.
Từng nỗi bi thương dồn dập hiện về trong kí ức Liễu Dật: bao niềm hạnh phúc lúc niên thiếu, những ngọt ngào từng trải qua ở Hoa Hải đến hôm nay đã như sương sớm đọng trên hoa đàm, chia cách tận chân trời, không thể cùng với người yêu, câu trớ trú bi thương cứ liên tục nổi sóng đè nén chàng, song chàng biết mình phải chấp nhận.
Cùng lúc, một giọng nói từ bốn phương tám hướng vọng đến chỗ hai người, thanh âm thật dễ nghe, là giọng nói của Thiên nữ lúc còn trẻ, nghe những lời đó, Liễu Dật cảm thấy trong tim đau đớn như bị kim châm vào: “Thư sinh, nếu có một ngày Cát Lợi Nhi chết đi, xin chàng đừng bi thương... Hãy nhìn ánh dương quang ấm áp, bầu trời cao rộng, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương hoa trong gió. Thế giới vẫn tươi đẹp biết bao, vì Cát Lợi Nhi có ra đi cũng không mang theo cả thế giới của chàng, xin hãy chôn sâu Cát Lợi Nhi trong kí ức của chàng, có được không?”
Giọng nói thật rõ ràng, từ bốn phía vọng tới, Diệp La Bách Hoa lấy làm lạ: “Ai vậy?”
“Thê tử của tại hạ” Liễu Dật đáp.
Nhưng chàng vừa dứt lời, tả thủ nắm lấy chuôi kiếm vì chàng cảm giác được nguy hiểm, không biết nguy hiểm từ đâu đến nhưng rất rõ ràng. Chàng vội lên tiếng: “Cẩn thận, có nguy hiểm.”
Diệp La Bách Hoa lướt đến bên cạnh chàng, quả nhiên chàng nói dứt miệng thì một thân ảnh mơ hồ hiện lên trước mặt hai người, dần dần trở nên rõ ràng, sau cùng một lam y thư sinh xuất hiện.
Diệp La Bách Hoa bất giác đưa mắt nhìn thư sinh nọ, cảm giác sao mà quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó, có điều cảm giác quen thuộc này không thật rõ ràng nên nàng không nhớ được là ai? Trong đời mình, nàng giao thiệp qua lại với không ít người, nhưng vì sao lại không nhớ được?
Liễu Dật nhìn lam y thư sinh thốt lên: “Lam Ảnh.”
Một câu này của chàng khiến Diệp La Bách Hoa nhớ đến một chuyện, đúng vậy, người trước mắt này chính là đế quân của Minh giới, nhưng nàng chưa được trông thấy hình dạng lúc trưởng thành của y, đột nhiên mục quang của nàng lướt qua mặt Liễu Dật, lòng liền kinh ngạc, vì sao vẻ mặt chàng và Lam Ảnh lại có mấy phần giống nhau?
Lam Ảnh khe khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Ma chủ còn nhớ Lam mỗ, trí nhớ thật tuyệt.” Nói đoạn vẻ mặt y lộ ra nét cười tà dị.
Liễu Dật theo ý thức nắm lấy Bi Mộng Kiếm: “Ngươi đến ngăn cản ta sao?”
Lam Ảnh liền cười theo kiểu nghênh khách đáp: “Ma chủ đánh giá Lam mỗ quá cao rồi, Lam mỗ vì sao lại ngăn cản ma chủ, còn có người khác muốn giết ngài, mong ma chủ cẩn thận, ha ha.” Tiếng cười vang xa, vọng đi khắp bốn phía rồi dần dần biến mất, khuôn mặt tà dị của Lam Ảnh cũng từ từ biến mất...
ngoài căn nhà gỗ thì thân ảnh của người xưa lại hiện ra trước mắt, trong một sát na, mọi suy nghĩ đầu óc chàng như thể hoàn toàn tê liệt,
chàng không hiểu vì sao lòng dâng lên cảm giác chua xót, nhìn nàng mà không thốt được lên lời.
Ánh mắt xinh đẹp của Diệp La Bách Hoa bất giác dừng lại trên mình Thất Nguyệt, nàng có đủ lòng tin để khẳng định rằng mình đẹp hơn nàng ta nhiều, nhưng luồng linh lợi chi khí và cảm giác cuồng dã của Thất Nguyệt phối hợp với tà áo tím khiến người khác có cảm tình không thể nói ra thành lời, cho dù xinh đẹp như Diệp La Bách Hoa khi nhìn thấy cũng phải thừa nhận có những điểm không thể bằng.
Nữ tử xinh đẹp khi gặp nhau tất nhiên phải so sánh với nhau, tu vi của Liễu Dật tuy cao nhưng về phương diện này chàng hoàn toàn mù tịt, tịnh không để ý đến cách quan sát của Diệp La Bách Hoa mà chỉ chăm chú nhìn Thất Nguyệt.
Ánh mắt Thất Nguyệt có một phần bi thương, chín phần hoang mang, vừa đẩy cửa ra thì phát hiện có hai người đứng trước mặt bèn hỏi: “Các vị từ đâu đến?”
Một câu hỏi đơn giản những lại không có cách nào hồi đáp, Liễu Dật thầm nhủ: “Nàng vì sao lại hỏi như thế? Chả lẽ lại bảo nàng là bọn mình từ thế giới bên ngoài đến, trong mắt nàng như vậy há chẳng phải lố bịch lắm sao?” Nhất thời, câu hỏi này khiến chàng nhức óc, nhìn qua phía Diệp La Bách Hoa xem nàng có trả lời được không thì thấy nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt hoang mang, hiển nhiên cả hai đều không trả lời được câu hỏi của Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt tịnh không truy vấn, ngược lại còn hỏi: “Các vì từ phương xa đến?”
Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa, nhất là Liễu Dật, càng lấy làm lạ, Thất Nguyệt không thể nào không nhận ra chàng, nhưng Thất Nguyệt đang đứng trước mặt này vì sao lại tỏ ra lạ lẫm như vậy? Hơn nữa còn hỏi những chuyện quá kì diệu, thình lình Liễu Dật nghĩ đến một việc, đúng rồi, Thất Nguyệt ở đây có khả năng không phải là chân thực, đây là mộng cảnh, Thất Nguyệt chân chính đã bị Vũ Trầm Tinh bắt đi, cũng không lạ Thất Nguyệt này nói năng kì quái, trong mộng cảnh quỷ dị này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nghĩ thông suốt, chàng hỏi: “Đúng, chúng tôi từ một nơi rất xa đến, còn cô? Cô có nhận ra chúng tôi?”
Lời lẽ của chàng tuy hơi kì dị nhưng Diệp La Bách Hoa hiểu ngay ý tứ, đây là mộng cảnh, mọi thứ đều không chân thực, Liễu Dật bất quá chỉ đang thăm dò xem Thất Nguyệt trong ảo mộng này biết được bao nhiêu về chàng.
Thất Nguyệt không trả lời, nàng bước đến chỗ bãi cát bên bờ hồ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng ngồi đó thật hài hòa, yên lặng, ánh dương quang ấm áp chiếu vào nàng, cây cối quanh hồ tỏ ra vui mừng, đồng thời bung nở những đóa hoa tím ngắt, nàng lắc đầu: “Các vị từ phương xa đến, tôi làm sao mà biết được.”
Một câu này khiến Diệp La Bách Hoa cùng Liễu Dật kinh ngạc, nhưng họ khôi phục lại rất nhanh, tất nhiên đây là trong mộng, không phải chân thực, Liễu Dật nói với Diệp La Bách Hoa: “Chúng ta nghỉ một chút đi, đi đã nhiều ngày như vậy cũng mệt rồi.” Tuy thân thể không có cảm giác mệt nhọc song tinh thần quả thực rất mỏi mệt, nhiều ngày rồi, mỗi ngày đều họ chỉ làm có mỗi một việc là đi trong sa mạc vô tận, đương nhiên phải cảm thấy mệt.
Diệp La Bách Hoa gật đầu, cùng Liễu Dật ngồi xuống trên mặt cát êm ái, đi bộ đã lâu, quả thật họ cũng hơi mệt, lúc này được ngồi trên mặt đất có cảm giác thư sướng không nói thành lời, những hưởng thụ bình phàm hóa ra lại là niềm vui lớn nhất của đời người.
Diệp La Bách Hoa vừa nhẹ nhàng bóp chân, tuy không cảm thấy mỏi mệt nhưng làm vậy sẽ rũ bỏ được mệt nhọc trong ý thức, vừa nói: “Ngày nào cũng đi bộ, không biết đến bao giờ thì tìm được nhà tiên tri, sa mạc này căn bản không nhìn thấy bờ bến, không hiểu thế giới này như thế nào nữa.” Vừa thả lỏng, nàng đã nói ra những điều bất mãn trong lòng, tuy nàng biết thế giới này không phải là chân thực nhưng nói ra quả thực cảm giác tốt lên nhiều, trong lòng không còn phiền muộn nữa.
Nàng vừa dứt lời thì Thất Nguyệt đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Trong mộng cảnh này, cứ cho là mỗi ngày các vị đều đi bộ thì cũng không thể cảm thấy mệt được? Chẳng qua là một quá trình, đến lúc tất sẽ có kết quả, hà tất phải gấp?” Giọng nói rất nhỏ, hoàn toàn không có ở Thất Nguyệt trong thiện thực.
Diệp La Bách Hoa nhìn dáng vẻ của Thất Nguyệt, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác không biết nữ tử trước mặt thuộc về Nhân gian hay tiên giới? Nếu thuộc về Nhân gian, nàng ta nhất định là tinh linh trong rừng sâu, nếu thuộc về tiên giới, nhất định là Dao Trì tiên nữ, vô hình trung, nàng thấy có hảo cảm với Thất Nguyệt trong mộng này.
Liễu Dật tịnh không nghĩ ngợi gì, chàng không chú ý cử động của Thất Nguyệt mà chú ý đến lời nói của nàng, nàng đã nói rằng đây là mộng cảnh thì nhất định phải biết hai người từ đâu đến? Nàng nói vậy có ý gì? Mỗi ngày là một quá trình, đến lúc tất kết quả sẽ tới? Câu nói đó cứ luẩn quẩn trong đầu chàng, tuy không cảm thấy nguy hiểm nhưng những việc quỷ dị trong mộng cảnh khiến chàng nắm chặt chuôi kiếm.
Song khi chàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nhuốm màu bi thương của Thất Nguyệt, cánh tay chàng mềm lại, không... phải là lòng chàng cũng nhũn ra, nàng làm sao mà gây bất lợi cho chàng được? Ngay cả trời cao cũng biết chuyện đó thật tức cười, cho dù là trong mộng, Thất Nguyệt cũng không bao giờ gây thương tổn cho chàng.
Thân thể Thất Nguyệt ngửa ra, tả thủ chống xuống đất, hữu thủ nhè nhẹ giơ lên, vầng thái dương biến mất, cả không gian trở nên tối om, liền đó ánh trăng tàn chiếu sáng chung quanh, sao Mai đầy trời, cả vòm trời biến thành màu lam thẫm, hai người Liễu Dật kinh ngạc rồi trở lại bình thường, họ tự nhiên là biết rằng đó không phải là Thất Nguyệt giở trò, họ đã quen với thời gian ở đây, không theo quy luật nào, thái dương có thể lập tức biến mất, ánh trăng đột ngột xuất hiện, cây cối đột nhiên nở hoa hoặc điêu tàn.
Hữu thủ Thất Nguyệt nhẹ nhàng giơ lên, một đạo hoàng sắc quang mang từ trên không trung chầm chậm rơi xuống, rất nhẹ nhàng nhưng trong trời đêm lam thẫm lại rất rõ ràng.
Một ánh sao băng trắng toát lướt qua vòm không trên đầu ba người, đạo hoang quang rơi vào trong tay Thất Nguyệt, nàng quay đầu nói với Liễu Dật: “Huynh có biết đây là gì không?”
Chàng nhìn vật đang phát quang nhè nhẹ trong tay nàng, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Đó không phải là cát sao?” Chàng không nhìn lầm, vật đang phát ra hào quang màu vàng trong tay nàng chính là một hạt cát.
Thất Nguyệt dịu dàng gật đầu, nàng quay người lại, chăm chú nhìn hạt cát, hình như thập phần trân quý, Diệp La Bách Hoa cũng vươn tay ra vì nàng phát hiện trong không trung màu lam thẫm, dưới ánh trăng lạnh lẽo, vô số hoàng sắc quang điểm đang chầm chậm rơi xuống, xem ra còn dịu dàng hơn cả hoa tuyết... trong một sát na, cả thế giới biến thành tươi đẹp, mộng cảnh cũng trở thành đồng thoại.
Liễu Dật cũng hiếu kì đưa tay ra tiếp lấy hạt cát vàng, được lớp găng tay đen nhánh bổ trợ, hạt cát vàng lấp lóe hào quang dìu dịu, càng sáng rực lên.
Thất Nguyệt nhìn hạt cát trong tay, nhẹ nhàng gật đầu: “Các vị có biết không? Thế giới này vốn không có sa mạc.”
Liễu Dật nhìn nàng, rồi nhìn cát vàng đang nhẹ nhàng rơi quanh mình: “Sao lại không có sa mạc? Cô nương xem, hiện giờ trên không trung đang trút cát xuống, như vậy thế giới này đang bắt đầu trở thành một thế giới của sa mạc.”
Thất Nguyệt quay đầu nhìn chàng, ánh mắt thật phức tạp, chàng có cảm giác không thể nói thành lời, vì sao nàng lại không nhận ra chàng mà ánh nhìn lại đặc biệt đến thế? Nàng quay đầu lại, chuyên chú nhìn hạt cát trong tay, bình tĩnh đáp: “Là đúng đó, thế giới này vốn không có sa mạc, nỗi nhớ đến từ phương xa làm cho thiên không đổ cát xuống, mỗi lần nhung nhớ là một hạt cát lại rơi, rồi thời gian che lấp cả không gian, nỗi nhớ thành chất chồng, trong nhung nhớ vô tận, biển xanh biến thành nương dâu, nương dâu lại bị sa mạc chôn vùi, thế giới này trở thành một biển lớn toàn sa mạc...”
Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa vốn chỉ vô tình nhìn ngắm những hạt cát vàng, lúc này được nghe Thất Nguyệt kể lại câu chuyện đó, trong lòng hai người đồng thời kinh ngạc nhưng mức độ lại khác nhau, Diệp La Bách Hoa dường như rất quan tâm, vội hỏi: “Cô nương nói thật sao? Một hạt cát là đại diện cho một nỗi nhớ, vậy ư?” Nàng xòe bàn tay trắng ngần như tuyết ra hỏi Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt tịnh không nói gì, cũng không quay người lại, chỉ ngây ngẩn nhìn hạt cát trong tay, dường như đó là một lời kí thác, lại phảng phất như suối nguồn bi thương, hai mắt nàng mông lung, rồi rất nhẹ nhàng rơi xuống một giọt lệ, khi giọt lệ rơi xuống đất thì kì sự xuất hiện, giọt lệ không hề tan vào trong hạt cát mà nhẹ nhàng quyện lấy nó, cuối cùng rơi xuống hồ nước trong trẻo trước mặt ba người.
Diệp La Bách Hoa nhìn thấy giọt lệ, toan hỏi nhưng không biết phải hỏi thế nào.
Thất Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng đáp: “Cô nương muốn hỏi tôi vì sao nước mắt của tôi lại không tan vào hạt cát chứ gì?”
Diệp La Bách Hoa chỉ gật đầu.
Thất Nguyệt hướng ánh mắt sang khuôn mặt Liễu Dật, dường như nàng muốn nói với chính chàng: “Đem nỗi nhớ hóa thành cát, đem bi thương hóa thành lệ, chúng làm sao mà dung hợp? Nỗi nhớ chính là hạnh phúc, lệ lại là bi thương, chúng phải chia tách mới đúng...” Liễu Dật nhìn nàng, chàng có cảm giác không thể nói thành lời, nàng đã chính miệng
nói rằng không nhận ra chàng, bản thân chàng cũng biết rằng trong mộng cảnh này không phải là Thất Nguyệt thật sự nhưng câu chuyện đó lại chân thực, lời nàng nói không thể biện giải, ánh mắt chàng hơi mông lung, không... phải nói lòng chàng đang hoang mang, bấy giờ chàng thật sự không phân biệt được Thất Nguyệt này là mộng ảo hay hiện thực.
Diệp La Bách Hoa nhìn hạt cát trong tay, nói: “Câu chuyện này thật đẹp, nhưng... người trong chuyện vì sao lại bi khổ đến thế? Nếu cát trong thế giới này đều là nhung nhớ, không phải là vô biên vô tận sao, nếu nước trong hồ này đều là bi thương, không phải nước mắt chứa chan sao.”
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật đứng bên rồi lại nhìn Diệp La Bách Hoa: “Thế giới này cũng... tàn nhẫn như thế giới bên ngoài, chẳng hạn như Bỉ Ngạn Hoa, có hoa thì không có lá, có lá thì hoa tàn lụi, hoa lá chia cắt, đời đời không cùng trổ, nhưng niềm quyến luyến trong lòng lại là niềm tin vĩnh hằng, chúng ta phải tin vào, đúng không?”
Diệp La Bách Hoa không lạ lẫm gì chuyện Bỉ Ngạn Hoa mà Thất Nguyệt vừa kể, nên không để tâm mà hỏi tiếp: “Cô nương cứ nhớ thương một người như thế, không cảm thấy không đáng sao? Không có hi vọng, không có tương lai, vì sao cô nương lại không buông bỏ?”
Thất Nguyệt chậm rãi đứng dậy, nhìn hai người cũng đứng lên theo mình rồi nhìn quanh, từng hạt cát vàng vẫn từ từ rơi rớt, thế giới màu lam thẫm biến thành mĩ lệ, gió nhè nhẹ thổi tung cụm tóc của nàng, dưới ánh trăng lạnh, ánh mắt nàng nhuốm màu bi thương, dịu dàng lắc đầu thốt: “Thư sinh từng nói với tôi một câu rằng... khi trong lòng đã ghi khắc một người làm sao còn yêu thương được người khác? Một khi đã không thể yêu thương, làm sao mà buông bỏ? Trong chuyện này chỉ là tôi nguyện ý, không có cái gọi là đáng hay không đáng.”
Diệp La Bách Hoa nghe Thất Nguyệt nói, trong lòng càng cảm động, một phần khác càng khâm phục nàng, mỗi một chuyện Thất Nguyệt từng trải qua hay một câu chuyện của nàng không thể biện bác, bi thương đến độ khiến người khác cảm thấy thật đẹp đẽ.
Liễu Dật lại không vậy, Thất Nguyệt trước mắt này rõ ràng là người giả trong mộng mà chàng không hiểu sao mỗi một câu, một lời nàng nói đều như đau đớn như dao khắc trong lòng, nhìn nàng, chàng muốn nói cả vạn ngữ thiên ngôn nhưng lại không biết phải nói gì.
Thất Nguyệt lại nhìn chàng rồi nói: “Các vị đã nghỉ ngơi thì có thể rời khỏi đây.”
Thấy Thất Nguyệt nói vậy, chàng toan mở miệng nhưng thình lình cả không gian méo mó, thân thể Thất Nguyệt dần dần biến mất, thế giới chung quanh bắt đầu mơ hồ, cát vàng từ trên vòm trời gấp khúc rơi xuống, Liễu Dật định xuất trảo chộp lấy Thất Nguyệt, bất kể là mộng ảo hay hiện thực, tình ái của nàng không nên bi thương.
Nhưng tất cả lại thay đổi đột ngột, quanh mình trở thành trắng tinh, hai mắt không nhìn thấy gì, thân thể không biết là đã đứng thẳng dậy hay vẫn nằm ngang nữa, dần dần Liễu Dật bắt đầu mông lung, hình như đang lập lờ trong mây mù, không biết cứ như vậy được bao lâu, giống như trong nháy mắt, lại cũng như trôi qua một thế kỉ, lúc chàng mở mắt thì thấy mình đang ở trong Hoa Hải.
Thấy Liễu Dật tỉnh lại, Diệp La Bách Hoa cũng chầm chậm mở mắt ra, nơi đây tất cả đều mĩ lệ khiến người ta lưu luyến, cảnh sắc hoàn toàn khiến nàng mê đắm, quanh mình là một biển hoa trắng muốt, gió nhẹ mang theo mùi hương thơm ngát, ánh nắng ấm áp bao trùm khắp nơi, trên không trung véo von tiếng chim hót, nàng bất giác cảm thán: “Đây là đâu? Đẹp quá.”
Liễu Dật đã sớm định thần lại, niềm quyến luyến của Thất Nguyệt lúc này đã bị kí ức che phủ, đúng, đây là Nhân gian giới, Phiêu tuyết Hoa Hải ở Liên Hoa Trấn, nơi đây chàng có biết bao hồi ức, những hồi ức đó khiến chàng trầm tư.
Chàng thuận miệng trả lời: “Đây là Nhân gian.”
Diệp La Bách Hoa nhìn quanh, hình như rất cao hứng: “Mộng cảnh này thật là thần kì, tự nhiên lại đưa chúng ta đến Nhân gian, tôi chưa từng rời khỏi Minh giới, ở đây đẹp hơn chỗ chúng tôi cả ngàn lần...” Lúc này nàng nào chú ý đến Liễu Dật, đôi mắt xinh đẹp đang ngắm nghía tứ phía.
Từng nỗi bi thương dồn dập hiện về trong kí ức Liễu Dật: bao niềm hạnh phúc lúc niên thiếu, những ngọt ngào từng trải qua ở Hoa Hải đến hôm nay đã như sương sớm đọng trên hoa đàm, chia cách tận chân trời, không thể cùng với người yêu, câu trớ trú bi thương cứ liên tục nổi sóng đè nén chàng, song chàng biết mình phải chấp nhận.
Cùng lúc, một giọng nói từ bốn phương tám hướng vọng đến chỗ hai người, thanh âm thật dễ nghe, là giọng nói của Thiên nữ lúc còn trẻ, nghe những lời đó, Liễu Dật cảm thấy trong tim đau đớn như bị kim châm vào: “Thư sinh, nếu có một ngày Cát Lợi Nhi chết đi, xin chàng đừng bi thương... Hãy nhìn ánh dương quang ấm áp, bầu trời cao rộng, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương hoa trong gió. Thế giới vẫn tươi đẹp biết bao, vì Cát Lợi Nhi có ra đi cũng không mang theo cả thế giới của chàng, xin hãy chôn sâu Cát Lợi Nhi trong kí ức của chàng, có được không?”
Giọng nói thật rõ ràng, từ bốn phía vọng tới, Diệp La Bách Hoa lấy làm lạ: “Ai vậy?”
“Thê tử của tại hạ” Liễu Dật đáp.
Nhưng chàng vừa dứt lời, tả thủ nắm lấy chuôi kiếm vì chàng cảm giác được nguy hiểm, không biết nguy hiểm từ đâu đến nhưng rất rõ ràng. Chàng vội lên tiếng: “Cẩn thận, có nguy hiểm.”
Diệp La Bách Hoa lướt đến bên cạnh chàng, quả nhiên chàng nói dứt miệng thì một thân ảnh mơ hồ hiện lên trước mặt hai người, dần dần trở nên rõ ràng, sau cùng một lam y thư sinh xuất hiện.
Diệp La Bách Hoa bất giác đưa mắt nhìn thư sinh nọ, cảm giác sao mà quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó, có điều cảm giác quen thuộc này không thật rõ ràng nên nàng không nhớ được là ai? Trong đời mình, nàng giao thiệp qua lại với không ít người, nhưng vì sao lại không nhớ được?
Liễu Dật nhìn lam y thư sinh thốt lên: “Lam Ảnh.”
Một câu này của chàng khiến Diệp La Bách Hoa nhớ đến một chuyện, đúng vậy, người trước mắt này chính là đế quân của Minh giới, nhưng nàng chưa được trông thấy hình dạng lúc trưởng thành của y, đột nhiên mục quang của nàng lướt qua mặt Liễu Dật, lòng liền kinh ngạc, vì sao vẻ mặt chàng và Lam Ảnh lại có mấy phần giống nhau?
Lam Ảnh khe khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Ma chủ còn nhớ Lam mỗ, trí nhớ thật tuyệt.” Nói đoạn vẻ mặt y lộ ra nét cười tà dị.
Liễu Dật theo ý thức nắm lấy Bi Mộng Kiếm: “Ngươi đến ngăn cản ta sao?”
Lam Ảnh liền cười theo kiểu nghênh khách đáp: “Ma chủ đánh giá Lam mỗ quá cao rồi, Lam mỗ vì sao lại ngăn cản ma chủ, còn có người khác muốn giết ngài, mong ma chủ cẩn thận, ha ha.” Tiếng cười vang xa, vọng đi khắp bốn phía rồi dần dần biến mất, khuôn mặt tà dị của Lam Ảnh cũng từ từ biến mất...
/272
|