Ôn hòa là một thứ biểu hiện, hay có thể nói nó cũng là một thứ biến hóa. Nhưng đối với Liễu Dật, ôn hòa là một từ có nhiều hàm nghĩa, bởi vì hiện tại chàng có hắc ám chi tâm trong người. Minh Vương tái tạo ra chàng, ngầm theo đó là một giao dịch gắn với Vũ Trầm Tinh. Không cần biết ả đáng ghét như thế nào, khó ưa như thế nào, nhưng rốt cuộc Liễu Dật hồi sinh, có được sức mạnh, cũng liên quan gián tiếp với Vũ Trầm Tinh.
Liễu Dật không đi, không phải vì chàng mệt mỏi, mà vì, tiếp tục đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì. Chàng vốn đã đem sức mạnh của Quang long phân hóa và phóng xuất hết rồi, lại đem thần thức của mình phát tán, khi đó hàng trăm phi long sẽ có được tinh tức của Tử Long, chàng sẽ lập tức từ biệt ngay. Thật ra nó không thể rời khỏi sơn động, nên nếu Liễu Dật có thể tìm được một chỗ nào đó an tĩnh, thì nó nhất định sẽ ra.
Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật ngồi xuống, không kềm được nổi tò mò, cất giọng hỏi: 'Ê, ngươi làm sao vậy? Sao không đi nữa, không phải là nói muốn đi thu phục một con rồng ư?"
Liễu Dật ngẩng đầu nhẹ nhắm mặt lại, hưởng thụ ánh dương quang ấm áp đang thấm nhuần khắp người, hưởng thụ từng làn hương theo gió, mơ màng nói tiếp: "Ta sẽ biết nơi hạ lạc của con rồng đó nhanh thôi. Hiện giờ, hãy để ta nghỉ ngơi một chút cho thoải mái." Không hiểu vì sao, chàng muốn hưởng thụ an tĩnh tại nơi này. Có thể sau khi có được sức mạnh chân chính, chàng bắt đầu biết con đường mình đi không có cách gì quay lại, những ngày sau này không biết có còn thời gian để hưởng thụ thứ dương quang ấm áp thế này không? Chàng không biết. Do đó, hiện giờ chàng rất dễ trở nên lười nhác.
Vũ Trầm Tinh cũng nằm lên cây cổ thụ cạnh Liễu Dật, hỏi: "Ê, ngốc tử, ngươi đang nghĩ gì vậy, lần đầu mới thấy ngươi uể oải như vậy đó nghe. Có chuyện gì không vui à?"
Liễu Dật nghe xong, nhẹ giọng trả lời: "Có lý nào như vậy chứ? Ta đang muốn mọi chuyện càng kết thúc sớm càng tốt. Bây giờ chỉ muốn ở chỗ này hưởng thụ ánh thái dương một chút. Đã lâu rồi ta không được thoải mái như thế này, để nghĩ về hiện tại, nghĩ cho tương lai... Có lẽ, những ngày như thế này sẽ không bao giờ có nữa." Không biết vì sao mà chàng thốt lên những lời này, nhưng khi Liễu Dật có sức mạnh đó rồi, trong chốc lát liền có dự cảm không hay. Chàng phải đi trên con đường chống thiên hạ, do đó cả thiên hạ sẽ coi chàng là địch nhân ma quỷ.
Vũ Trầm Tinh cũng thoải mái dựa vào thân cây, nói: "Đúng rồi, có thể sưởi nắng như thế này cũng là một thứ hưởng thụ xa xỉ. Không biết sau này còn có cơ hội như thế này nữa không? Được rồi... chờ khi ngươi cứu được thê tử, ngươi định làm chuyện gì nữa?"
Liễu Dật đang rất an nhàn, nghe Vũ Trầm Tinh nói như vậy, không nhịn được nhíu mày hỏi: "Cái gì, ngươi cũng quan tâm đến chuyện này à?"
Vũ Trầm Tinh trầm ngâm một lúc rất lâu rồi mới nói tiếp: "Có thể ta không thích thê tử của ngươi, vì nàng ấy mang tâm hồn của ngươi đi hết, nhưng ta thực sự mong ngươi có thể cứu được nàng về, như thế ngươi sẽ yên tâm, đúng không? Chỉ cần ngươi vui vẻ, thì dù ta có không cao hứng cũng sẽ cố chịu. Ngươi sẽ cùng nàng ấy tìm một địa phương yên tĩnh mà sống chứ?"
Liễu Dật nghe được những lời này, lòng chợt quặn đau. Hai người có thể tiếp tục tình ái bảy nghìn năm, luân hồi ba kiếp mà không quên. Nhưng khi sắp đạt được kết quả rồi, ái tình kia lại biến mất, huống chi là hy vọng cùng nàng sống yên vui trọn đời. Thời khắc này, cuối cùng chàng cũng biết giữa hiện thực và mộng tưởng khác biệt rất xa, khi rơi vào ái tình, chính là lúc vướng vào vòng khổ lụy.
Vũ Trầm Tinh nghĩ rằng chàng không nói là mặc nhận, liền mỉm cười: "Sao, không còn lời gì phải không? Đến lúc đó, ta nhất định sẽ quay về gặp hai người, ngươi không được cản ta đó." Dứt lời, đột nhiên im bặt, không biết vì sao khi nghĩ đến điều đó, Vũ Trầm Tinh tự nhiên thấy mình ngu xuẩn đến tội nghiệp, rốt cuộc là mình đang nghĩ gì vậy.
Đột nhiên, Liễu Dật đáp: "Hỏi cô chuyện này nhé? Cô có nghĩ là khi Thiên Nữ quay về Thần giới rồi, chúng ta còn ở chung với nhau sao?" Trong lòng chàng vốn đã sớm có đáp án, nhưng không biết vì sao lại muốn biết ý nghĩ của người khác.
Vũ Trầm Tinh không biết Liễu Dật nói thế là có ý gì, nhưng khi nghĩ kỹ lại, nàng hỏi ngược lại: "Vì sao mà không thể ở chung một chỗ."
Liễu Dật nói tiếp: "Tại sao cô có thể nhẫn nhịn để ta và Thiên nữ cùng sống chung?" Lời này xem ra không có mối quan hệ gì đến vấn đề trên, nhưng chàng vẫn cứ nói ra.
Vũ Trầm Tinh càng không hiểu ý, đột nhiên bật cười đáp: "Hắc, ngươi nói chuyện đó làm gì, chuyện của ngươi và Thiên nữ đâu có dính dáng gì đến ta. Người ta thích là ngươi, đâu có quan hệ gì tới nàng ấy. Chỉ cần ngươi vui, thì ta dựa vào cái gì mà phá các ngươi chứ?" Nói ra được những lời này, nhưng trong lòng Vũ Trầm Tinh có cảm giác chua xót.
Liễu Dật nhẹ gật đầu, đáp: "Đúng rồi, cái gì nàng cũng rõ cả. Còn ta, hàng nghìn năm gột rửa giờ mới hiểu, buông bỏ ái tình, cũng chính là tình. Ngươi yêu một người, đương nhiên hi vọng người đó vui vẻ, đúng không? Nhưng nếu thứ ái tình đó biến thành thống khổ, thì làm thế nào? Tình yêu của ngươi chỉ tổ khiến người ta đau lòng, chi bằng buông bỏ là hơn? Đừng nói ta không chung thủy, đó là vì từ yêu mà ta học cách buông bỏ tình yêu." Thanh âm của Liễu Dật vô cùg bình tĩnh, từng chữ từng lời nói ra tựa hồ đã thông tỏ.
Vũ Trầm Tinh đâu phải người kém thông minh mà không hiểu ý tứ của Liễu Dật. Nghe chàng nói ra những lời đó, nàng vội chuyển thân, nắm chặt vai chàng, lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói gì? Muốn bỏ hết à.... Sao lại thế được, hai ngươi đã trải qua nhiêu chuyện, chịu khổ hàng ngàn vạn năm, luân hồi chuyển thế biết bao nhiêu lần, không thể buông bỏ như thế này được. Ngươi quên mất ngươi từng nói gì rồi à? Yêu người mình yêu, vì cái gì mà ngươi từ bỏ nó." Vũ Trầm Tinh vừa nói, sắc mặt vừa rất khó coi nhìn chàng chằm chằm.
Liễu Dật khẽ lắc đầu, nhưng không hề mở mắt, đáp: "Những chuyện liên quan đến cố sự đã kết thúc rồi, khắc cốt ghi tâm gì cũng có hết rồi, nếu yêu là đau khổ, thì cần phải giải thoát cho tình yêu đó. Ta cuối cùng rồi cũng bước đi trên con đường trở thành địch nhân của thiên hạ, chúng thần có tha thứ cho ta không. Ta là ma, cô có hiểu không? Ta chỉ hi vọng Thiên nữ vui sướng, nếu chúng ta tiếp tục mối lương duyên, sau khi ta cứu nàng ấy ra thì sẽ như thế nào? Không biết có còn tiếp tục chịu nổi thống khổ như vậy nữa không?"
Vũ Trầm Tinh vùng đứng dậy, hét to: "Không, ta không hiểu, mưa mưa gió gió hàng vạn năm mà các người còn vượt qua được, trong tim các người còn yêu lẫn nhau, sao lại nói bỏ qua là bỏ qua cho được? Nàng ấy vì sao mà thống khổ, chính là vì có thần ngăn cản, chúng nhân ếm chú. Ngươi là nam nhân, ngươi có trách nhiệm. Nếu đã yêu, mãi mãi không được hối hận."
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không buông bỏ. Ta yêu người đó, chính là niềm hạnh phúc của đời ta. Nếu ai dám cản trở hạnh phúc của ta, ta sẽ kết thúc hắn, kết thúc mọi thứ cản trở sinh mệnh của ta. Yêu người ta yêu, ta không có gì sai. Sai chính là những con người vô tri, vì cái gì mà phân thành các chủng tộc, thành những thân phận khác nhau."
"Chỉ vì vậy mà ngươi buông bỏ, ngươi có nghĩ cho thê tử của ngươi không? Nàng không sợ ngươi liên lụy đến nàng. Nếu nàng sợ, nàng sẽ không quyết định luân hồi. Yêu phải có hai ngươi. Đau cũng là giữa hai ngươi. Ngươi không thể tự mình nghĩ cho mình, mà phải nghĩ đến chuyện khi ngươi buông bỏ thì nàng sẽ vui sướng không? Ngươi hiểu không? Ngươi đối với nàng ấy như vậy, còn tàn nhẫn hơn chịu khổ nạn gấp trăm, gấp nghìn lần!"
Không hiểu sao Vũ Trầm Tinh lại nói nhiều như thế chỉ bằng một hơi. Liễu Dật tuy nghe nhưng lại đau ở trong lòng. Đúng rồi! Nàng nói đúng! Nếu không yêu, thì còn có thể? Nhưng mà, chàng còn có lựa chọn nào nữa không? Nếu chọn ái tình, Minh Vương đã không cứu chàng, hiện giờ chàng có thể đã trở thành người chết hoặc một kẻ xấu ra rồi. Nếu chọn không yêu, chàng có thể chân chính hoàn thành mọi chuyện của mình. Điều đó rất khổ, rất đau, nhưng ái tình có thể dìm sâu trong tâm tưởng, nó sống, nó vĩnh viễn không chết. Tương lai chàng phải cưới Vũ Trầm Tinh làm vợ, chỉ cần cho mình một lý do, thì có thể nói mình không yêu rồi.
Liễu Dật từ từ mở mắt, khẽ mỉm cười: "Cô nói đúng lắm, nhưng ta tự có cách của mình." Dứt lời, vươn người đứng dậy.
Vũ Trầm Tinh không biết vì sao mà Liễu Dật lại biến đổi nhanh đến vậy, không biết vì chàng sợ không muốn vì yêu mà tiếp tục liên lụy đến Thiên nữ chăng? Bất quản nàng đoán như thế nào, cũng không ngờ là người mà Liễu Dật muốn cưới sau này lại chính là nàng.
Trong lúc Vũ Trầm Tinh và Liễu Dật nói chuyện với nhau, một con tiểu quang long màu trắng nhanh chóng bay đến cạnh Liễu Dật. Liễu Dật đưa tay đón lấy con quang long đó, nó nhanh chóng dung hợp vào trong thân thể chàng, biến mất không hình không ảnh. Liễu Dật đột nhiên mỉm cười: "Chúng ta đi thôi, đã phát hiện ra vị trí của Tử Long rồi." Dứt lời, chàng quyết tâm nắm chặt kiếm trong tay.
Vũ Trầm Tinh đột nhiên đem bao nhiêu tâm tư vừa rồi quên sạch hết, nói tiếp: "Ê, ngốc tử, nói thật coi, ngươi có thể đối phó con rồng đó không? Nhìn nó có vẻ rất lợi hại đấy." Nàng vừa nói dứt, đưa mắt nhìn vào nhãn tình của Liễu Dật, muốn từ đó tìm được đáp án.
Liễu Dật mỉm cười, đưa tay ra nói: "Nắm tay ta, nếu không tin lời ta, cô cứ ở lại đây, sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào đâu." Dứt lời, cỡi găng tay trái.
Vũ Trầm Tinh nhìn gương mặt tươi cười của Liễu Dật, môi dẫu ra, nói: "Nếu ngươi không có nụ cười mê nhân đó, không biết ai sợ ai à?" Dứt lời, liền nắm chặt tay trái chàng. Liễu Dật không hề do dự, thân thể chợt tà tà bay lên, lực hắc ám nhanh chóng dung hợp toàn thân, tiếp đó bắn ra một đạo hắc sắc quang mang, hai người đã lập lờ trong tầng mây trên không, dùng tốc độ cực nhanh ngược gió phi hành, nhắm hướng mặt trời mà đi. Vũ Trầm Tinh cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, rời khỏi mặt đất. Sau đó, gió tốc vào hai tai nàng, hai người đã xuyên qua giữa những tầng mây, không gian chợt mênh mông khoáng đạt, nào là mây trắng, trời cao, không hề có cảm giác sợ sệt khi phi hành gì cả, mà ngược lại lại cảm thấy tâm tình tràn đầy sung sướng.
Cảm giác phiêu phất nhẹ nhàng này không biết duy trì được bao lâu, cũng không biết hai người đã đi được bao xa, chỉ biết, Liễu Dật chợt động thân, hóa thành một đạo hắc sắc quang mang, nhanh chóng phóng xuống đất. Khi hai người đặt chân xuống đất, phát hiện ra chỗ này không có gì khác lạ, chỉ có cổ thụ là không ngừng hướng lên trời những cánh hoa màu tím, hình dạng rất kỳ quái, chu vi rộng rãi.
Vũ Trầm Tinh không do dự tiếp cận Liễu Dật, lần trước hai người gặp Tử Long, nó có sức mạnh rất cường đại. Tuy lần này Liễu Dật cố ý tìm kiếm nó, nhưng Vũ Trầm Tinh lúc này vẫn còn sợ, hỏi: 'Chỗ này không có gì, con Tử Long đó có ở đây không?"
Liễu Dật gật gật đầu, cười nói: "Ta giao thủ với nó không phải mới lần đầu, nó thiện nghề ẩn tàng, còn ta giờ có thể cảm giác rõ khí tức của nó. Nó hiện giờ đang giấu mình ở gần đây, có thể... đã biết rõ chúng ta đến rồi, chỉ còn chưa hiện thân thôi."
Vũ Trầm Tinh vừa quan sát xung quanh, vừa hỏi: "Vậy thì làm sao? Hiện nó đang trong tối, còn chúng ta ngoài sáng, sẽ rất dễ bị tập kích."
Liễu Dật không khỏi cười lạnh một tiếng, đáp: "Nếu nó dám rời khỏi chỗ nắp, ta sẽ khiến nó không có cách gì ẩn thân." Dứt lời, tay phải nhẹ hạ xuống, biến thành trảo, ngay sau đó, chu vi không gian xung quanh liền có từng luồng hắc khí xoáy thành những vòng trôn óc, ngưng tụ ở giữa bàn tay chàng.
Tiếp theo đó, chàng hét lớn, lạnh lùng nói: "Bằng Hắc ám chi tâm, chân ma chi lực, điều dụng hắc ám vô tận, biến trời cao thành lao lý, đem tất cả sinh mạng trong thế giới giam lại một chỗ." Tiếp đó, tay phải chàng nâng lên, những vòng xoáy hắc khí nhanh chóng bắn lên không trung, tiếp đó là một tiếng nổ nhỏ, một đạo bạch sắc nhanh chóng rơi xuống, toàn bộ không gian lấy đầu Liễu Dật làm trung tâm, bắt đầu biến thành hắc ám, nhìn không rõ một chút vân vụ nào, do chu vi chung quanh trong chốc lát đã bị hắc ám khí tức kéo về dầy đặc.
Chỉ trong chớp mắt, chu vi xung quanh biến thành hắc ám, không nhìn rõ được thứ gì. Vũ Trầm Tinh buộc miệng hỏi: "Cái này là gì, chúng ta đang ở đâu?" Nàng đột nhiên cảm giác mình đã đến một thế giới nào khác, xung quanh không có gì, quơ tay ra chỉ toàn hắc ám vô tận.
Liễu Dật cười đáp: "Chúng ta vẫn còn ở thế giới cũ, bất quá hiện giờ mọi thứ đều bị sức mạnh của ta bao vậy hết. Ta có thể biết rõ vị trí của con Tử Long đó, nàng cũng có thể nhìn thấy." Quả nhiên, khi Liễu Dật dứt lời, cách ba mươi trượng ở bên cạnh có một con cự long đang vùng vụt phóng lên, toàn thân phủ một lớp vảy lân màu tím, mang đầy điện quang màu tử sắc. Lúc này, nó đang tức giận nhìn Liễu Dật.
Chàng từ từ bước lên trước một bước, nói: "Không ngờ thế sự lại biến đổi nhanh như thế. Vừa chia tay trước đây, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Xem ra trời bắt chúng ta ở chung cùng một chỗ vậy." Nói dứt, mục quang lạnh lùng dò xét con Tử Long ở trước mặt.
Không biết vì sao lúc này Tử Long không có cách gì phát tán sát khí lăng lệ vốn có của nó. Ngược lại, trong mắt nó ẩn chứa cái nhìn sợ sệt, không khỏi khiến Vũ Trầm Tinh kinh ngạc, tự hỏi không biết con vật to lớn này có thật sự sợ Liễu Dật hay không. Lần gặp này so với lần gặp trước quả là khác biệt một trời một vực.
Thanh âm trầm trầm lạnh lùng của Tử Long truyền tới, bảo: "Không thể giết ngươi, đó coi như thất bại của ta. Không ngờ bây giờ ta muốn trốn cũng trốn không được. Ta sớm biết ngươi sẽ thành ma, chỉ mong đem chút sức lực cản trở ngươi. Nếu sớm biết như vậy, lúc đầu đã thả Minh Vương rồi, nếu thế thì không có ngươi như ngày hôm nay đâu." Trong lời nói có ẩn chứa chút hối hận. Còn Vũ Trầm Tinh khi nghe nói đến chuyện thành ma, trong lòng liền thất kinh, tự hỏi không biết Liễu Dật có phải đã thành ma thật sự hay không?
Liễu Dật lạnh lùng cười hỏi: "Ngươi không phải tự coi mình là thần sao? Ngươi có thể dự kiến tương lai à? Nếu có thể, thì cái thế giới này còn tồn tại để làm gì? Ngươi vĩnh viễn không có cách nào dự kiến được tương lại. Nếu không thì chắc sẽ biết rõ mình sẽ có ngày này rồi. Do đó, ngươi không cần hối hận, bỏ qua tất cả những thứ đang hỗ trợ cho ngươi, biến chúng ta thành bằng hữu, ta sẽ nhường cho ngươi kiêu ngạo trong ma giới."
Tử sắc điện quang quanh thân thể của Tử Long không ngừng gia tăng, cùng lúc đó, thứ sát khí thực chất bắt đầu lấn ra từ từ. Nó hét to: 'Ta muốn có thế giới của mình, đối với ma giới của ngươi, ta không hề hứng thú."
Liễu Dật không ngừng lắc lắc đầu. Sau đó, hồng quang lóe lên trong mắt, lạnh lùng nói: "Xem ra đã nhiều năm rồi, ngươi đã quên sứ mệnh chân chính của mình rồi. Quả nhiên ngươi đã có dục vọng, dã tâm, còn nữa, ngươi còn bị tịnh hóa, ngươi biết mà.... Để ta động thủ, hay là để ngươi tự giải quyết mình?" Lời nói xem ra rất nhẹ nhàng, lúc này chàng tựa hồ không thèm để Tử Long vào mắt, nhưng sát khí của Tử Long lúc này không thể động đến chàng chút xíu nào.
Ánh mắt của Tử Long lúc này đã bị phẫn nộ che khuất. Vũ Trầm Tinh vội lùi về sau một bộ, vô hình sát khí tựa hồ không áp được quá khí tức của nàng, Liễu Dật tựa hồ cảm thấy Vũ Trầm Tinh có gì không ổn, bèn ôn hòa cười nói: "Không cần sợ, có ta ở đây bảo hộ cho cô, con rồng vừa già vừa mập này sẽ sớm bị ta thịt cho cô coi."
Lúc này Tử Long đã tức giận đến điện cuồng, nghe lời của Liễu Dật như vậy, nó nổi giận đùng đùng đáp: "Có thật là ngươi sẽ sớm thu thập ta không?" ớgt lời, long thủ mãnh liệt xòe ra, ngay lập tức, mười hai đạo bạch sắc hình cầu mang theo điện quang bắn thẳng đến Liễu Dật. Cùng lúc đó, chúng phân ra thành nhiều hướng khác nhau, rồi dùng góc độ, phương hướng, lực đạo khác nhau cùng tập kích.
Vũ Trầm Tinh vừa nhìn thấy, sợ Liễu Dật không nhận ra được, bèn vội kêu lên: "Cẩn thận, phía sau ngươi." Liễu Dật không hề quay đầu, dùng ý thức gia tăng lực tay phải đang nắm chặt trường kiếm, vụt chuyển thân mình, tay phải nhanh chóng đánh ra một kiếm ảnh màu đen, tiếp theo đó là hắc sắc quang mang lập lòe. Trường kiếm trong tay Liễu Dật tung bay và xuất ra ba đóa hoa kiếm, lại giữ tàn ảnh trong không trung, theo tiếng thét "Vô Thức Quy Kiếm", "choang", hắc sắc trường kiếm đã nhanh chóng tra vào bao.
Cùng lúc đó, mười hai đạo kiếm quang màu đen nhanh chóng xuất hiện tại mười hai khối bạch sắc quang cầu, vừa chớp mắt đã tan biến, 13 quang cầu đột nhiên giảm tốc độ, nhưng không tan biến. Thanh âm của Tử Long đột nhiều cười lớn nói lại: "Mười hai lànđiện quang cầu này vô hình vô chất, ngươi vì cái gì mà có thể ngăn trở chúng được?" Dứt lời, liền bật cười hăng hắc.
Trong lúc nó đang cười ha hả như thế, thanh âm lạnh lùng của Liễu Dật chợt như ma quỷ từ địa ngục mới về: "Có thể, nếu ta nói cho ngươi biết rằng, tốc độ ra kiếm của ta còn nhanh hơn tốc độ điện quang của ngươi thì thế nào? Không cần biết nó hữu hình hay vô hình, hữu chất hay vô chất, ta cũng phải đánh nát cho bằng được." "Soạt" một tiếng, Liệu Dật vừa nói hết lời thì mười hai quang cầu ở trong không trung đồng thời bị nổ tung. Lam bạch sắc trong không gian u ám đó sau khi lóe lên những ánh sáng tạm thời, cũng nhanh chóng tiêu tan.
Lời của Liễu Dật tựa hồ khiến cho Tử Long vô cùng sợ hại. Nó biết chân ma lợi hại như thế nào, nhưng lại không ngờ kiếm của chân ma lại nhanh và không nhường chút dư địa nào như vậy. Trong lúc kinh động, thân người của nó chợt động mạnh, ngẩng mặt lên trời hú dài, hai đạo lam sắc và bạch sắc quang điện từ trong mắt hắn bắn ra, mục tiêu không phải Liễu Dật, mà nhắm lên trời.
Khi Tử Long bắt đầu động tác đó thì Liễu Dật đã bế kính mắt, thần thức cùng lúc khuếch tán, liền đột nhiên phát hiện hai đạo điện quang lúc này hạ lạc rất gần chỗ Vũ Trầm Tinh. Chàng mở mắt ra, lắc người đến bên cạnh Vũ Trầm Tinh. Đồng thời, tay phải biến thành trảo, nhanh chóng ngưng tụ hắc ám chi lực tạo thành một thuẫn bài trong suốt bảo vệ Vũ Trầm Tinh.
"Keng..." một tiếng, Vũ Trầm Tinh biết Tử Long sẽ động thân rồi, Liễu Dật cũng động theo. Sau đó bầu trời trên đầu phát ra tiếng nổ lớn, lại chớp nháy quang mang màu lam và trắng hết sức đẹp mắt. Trong lúc kinh hoảng và sợ sệt, Vũ Trầm Tinh từ tiềm thức nhớ được một động tác, bèn nhanh chóng ôm chặt thân thể của Liễu Dật. Chàng cúi đầu nhìn nàng, lại nhìn Tử Long, cười lạnh nói: "Nếu ngươi không sớm biết điều, thì hôm nay ta buộc phải thu thập ngươi."
Liễu Dật không đi, không phải vì chàng mệt mỏi, mà vì, tiếp tục đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì. Chàng vốn đã đem sức mạnh của Quang long phân hóa và phóng xuất hết rồi, lại đem thần thức của mình phát tán, khi đó hàng trăm phi long sẽ có được tinh tức của Tử Long, chàng sẽ lập tức từ biệt ngay. Thật ra nó không thể rời khỏi sơn động, nên nếu Liễu Dật có thể tìm được một chỗ nào đó an tĩnh, thì nó nhất định sẽ ra.
Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật ngồi xuống, không kềm được nổi tò mò, cất giọng hỏi: 'Ê, ngươi làm sao vậy? Sao không đi nữa, không phải là nói muốn đi thu phục một con rồng ư?"
Liễu Dật ngẩng đầu nhẹ nhắm mặt lại, hưởng thụ ánh dương quang ấm áp đang thấm nhuần khắp người, hưởng thụ từng làn hương theo gió, mơ màng nói tiếp: "Ta sẽ biết nơi hạ lạc của con rồng đó nhanh thôi. Hiện giờ, hãy để ta nghỉ ngơi một chút cho thoải mái." Không hiểu vì sao, chàng muốn hưởng thụ an tĩnh tại nơi này. Có thể sau khi có được sức mạnh chân chính, chàng bắt đầu biết con đường mình đi không có cách gì quay lại, những ngày sau này không biết có còn thời gian để hưởng thụ thứ dương quang ấm áp thế này không? Chàng không biết. Do đó, hiện giờ chàng rất dễ trở nên lười nhác.
Vũ Trầm Tinh cũng nằm lên cây cổ thụ cạnh Liễu Dật, hỏi: "Ê, ngốc tử, ngươi đang nghĩ gì vậy, lần đầu mới thấy ngươi uể oải như vậy đó nghe. Có chuyện gì không vui à?"
Liễu Dật nghe xong, nhẹ giọng trả lời: "Có lý nào như vậy chứ? Ta đang muốn mọi chuyện càng kết thúc sớm càng tốt. Bây giờ chỉ muốn ở chỗ này hưởng thụ ánh thái dương một chút. Đã lâu rồi ta không được thoải mái như thế này, để nghĩ về hiện tại, nghĩ cho tương lai... Có lẽ, những ngày như thế này sẽ không bao giờ có nữa." Không biết vì sao mà chàng thốt lên những lời này, nhưng khi Liễu Dật có sức mạnh đó rồi, trong chốc lát liền có dự cảm không hay. Chàng phải đi trên con đường chống thiên hạ, do đó cả thiên hạ sẽ coi chàng là địch nhân ma quỷ.
Vũ Trầm Tinh cũng thoải mái dựa vào thân cây, nói: "Đúng rồi, có thể sưởi nắng như thế này cũng là một thứ hưởng thụ xa xỉ. Không biết sau này còn có cơ hội như thế này nữa không? Được rồi... chờ khi ngươi cứu được thê tử, ngươi định làm chuyện gì nữa?"
Liễu Dật đang rất an nhàn, nghe Vũ Trầm Tinh nói như vậy, không nhịn được nhíu mày hỏi: "Cái gì, ngươi cũng quan tâm đến chuyện này à?"
Vũ Trầm Tinh trầm ngâm một lúc rất lâu rồi mới nói tiếp: "Có thể ta không thích thê tử của ngươi, vì nàng ấy mang tâm hồn của ngươi đi hết, nhưng ta thực sự mong ngươi có thể cứu được nàng về, như thế ngươi sẽ yên tâm, đúng không? Chỉ cần ngươi vui vẻ, thì dù ta có không cao hứng cũng sẽ cố chịu. Ngươi sẽ cùng nàng ấy tìm một địa phương yên tĩnh mà sống chứ?"
Liễu Dật nghe được những lời này, lòng chợt quặn đau. Hai người có thể tiếp tục tình ái bảy nghìn năm, luân hồi ba kiếp mà không quên. Nhưng khi sắp đạt được kết quả rồi, ái tình kia lại biến mất, huống chi là hy vọng cùng nàng sống yên vui trọn đời. Thời khắc này, cuối cùng chàng cũng biết giữa hiện thực và mộng tưởng khác biệt rất xa, khi rơi vào ái tình, chính là lúc vướng vào vòng khổ lụy.
Vũ Trầm Tinh nghĩ rằng chàng không nói là mặc nhận, liền mỉm cười: "Sao, không còn lời gì phải không? Đến lúc đó, ta nhất định sẽ quay về gặp hai người, ngươi không được cản ta đó." Dứt lời, đột nhiên im bặt, không biết vì sao khi nghĩ đến điều đó, Vũ Trầm Tinh tự nhiên thấy mình ngu xuẩn đến tội nghiệp, rốt cuộc là mình đang nghĩ gì vậy.
Đột nhiên, Liễu Dật đáp: "Hỏi cô chuyện này nhé? Cô có nghĩ là khi Thiên Nữ quay về Thần giới rồi, chúng ta còn ở chung với nhau sao?" Trong lòng chàng vốn đã sớm có đáp án, nhưng không biết vì sao lại muốn biết ý nghĩ của người khác.
Vũ Trầm Tinh không biết Liễu Dật nói thế là có ý gì, nhưng khi nghĩ kỹ lại, nàng hỏi ngược lại: "Vì sao mà không thể ở chung một chỗ."
Liễu Dật nói tiếp: "Tại sao cô có thể nhẫn nhịn để ta và Thiên nữ cùng sống chung?" Lời này xem ra không có mối quan hệ gì đến vấn đề trên, nhưng chàng vẫn cứ nói ra.
Vũ Trầm Tinh càng không hiểu ý, đột nhiên bật cười đáp: "Hắc, ngươi nói chuyện đó làm gì, chuyện của ngươi và Thiên nữ đâu có dính dáng gì đến ta. Người ta thích là ngươi, đâu có quan hệ gì tới nàng ấy. Chỉ cần ngươi vui, thì ta dựa vào cái gì mà phá các ngươi chứ?" Nói ra được những lời này, nhưng trong lòng Vũ Trầm Tinh có cảm giác chua xót.
Liễu Dật nhẹ gật đầu, đáp: "Đúng rồi, cái gì nàng cũng rõ cả. Còn ta, hàng nghìn năm gột rửa giờ mới hiểu, buông bỏ ái tình, cũng chính là tình. Ngươi yêu một người, đương nhiên hi vọng người đó vui vẻ, đúng không? Nhưng nếu thứ ái tình đó biến thành thống khổ, thì làm thế nào? Tình yêu của ngươi chỉ tổ khiến người ta đau lòng, chi bằng buông bỏ là hơn? Đừng nói ta không chung thủy, đó là vì từ yêu mà ta học cách buông bỏ tình yêu." Thanh âm của Liễu Dật vô cùg bình tĩnh, từng chữ từng lời nói ra tựa hồ đã thông tỏ.
Vũ Trầm Tinh đâu phải người kém thông minh mà không hiểu ý tứ của Liễu Dật. Nghe chàng nói ra những lời đó, nàng vội chuyển thân, nắm chặt vai chàng, lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói gì? Muốn bỏ hết à.... Sao lại thế được, hai ngươi đã trải qua nhiêu chuyện, chịu khổ hàng ngàn vạn năm, luân hồi chuyển thế biết bao nhiêu lần, không thể buông bỏ như thế này được. Ngươi quên mất ngươi từng nói gì rồi à? Yêu người mình yêu, vì cái gì mà ngươi từ bỏ nó." Vũ Trầm Tinh vừa nói, sắc mặt vừa rất khó coi nhìn chàng chằm chằm.
Liễu Dật khẽ lắc đầu, nhưng không hề mở mắt, đáp: "Những chuyện liên quan đến cố sự đã kết thúc rồi, khắc cốt ghi tâm gì cũng có hết rồi, nếu yêu là đau khổ, thì cần phải giải thoát cho tình yêu đó. Ta cuối cùng rồi cũng bước đi trên con đường trở thành địch nhân của thiên hạ, chúng thần có tha thứ cho ta không. Ta là ma, cô có hiểu không? Ta chỉ hi vọng Thiên nữ vui sướng, nếu chúng ta tiếp tục mối lương duyên, sau khi ta cứu nàng ấy ra thì sẽ như thế nào? Không biết có còn tiếp tục chịu nổi thống khổ như vậy nữa không?"
Vũ Trầm Tinh vùng đứng dậy, hét to: "Không, ta không hiểu, mưa mưa gió gió hàng vạn năm mà các người còn vượt qua được, trong tim các người còn yêu lẫn nhau, sao lại nói bỏ qua là bỏ qua cho được? Nàng ấy vì sao mà thống khổ, chính là vì có thần ngăn cản, chúng nhân ếm chú. Ngươi là nam nhân, ngươi có trách nhiệm. Nếu đã yêu, mãi mãi không được hối hận."
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không buông bỏ. Ta yêu người đó, chính là niềm hạnh phúc của đời ta. Nếu ai dám cản trở hạnh phúc của ta, ta sẽ kết thúc hắn, kết thúc mọi thứ cản trở sinh mệnh của ta. Yêu người ta yêu, ta không có gì sai. Sai chính là những con người vô tri, vì cái gì mà phân thành các chủng tộc, thành những thân phận khác nhau."
"Chỉ vì vậy mà ngươi buông bỏ, ngươi có nghĩ cho thê tử của ngươi không? Nàng không sợ ngươi liên lụy đến nàng. Nếu nàng sợ, nàng sẽ không quyết định luân hồi. Yêu phải có hai ngươi. Đau cũng là giữa hai ngươi. Ngươi không thể tự mình nghĩ cho mình, mà phải nghĩ đến chuyện khi ngươi buông bỏ thì nàng sẽ vui sướng không? Ngươi hiểu không? Ngươi đối với nàng ấy như vậy, còn tàn nhẫn hơn chịu khổ nạn gấp trăm, gấp nghìn lần!"
Không hiểu sao Vũ Trầm Tinh lại nói nhiều như thế chỉ bằng một hơi. Liễu Dật tuy nghe nhưng lại đau ở trong lòng. Đúng rồi! Nàng nói đúng! Nếu không yêu, thì còn có thể? Nhưng mà, chàng còn có lựa chọn nào nữa không? Nếu chọn ái tình, Minh Vương đã không cứu chàng, hiện giờ chàng có thể đã trở thành người chết hoặc một kẻ xấu ra rồi. Nếu chọn không yêu, chàng có thể chân chính hoàn thành mọi chuyện của mình. Điều đó rất khổ, rất đau, nhưng ái tình có thể dìm sâu trong tâm tưởng, nó sống, nó vĩnh viễn không chết. Tương lai chàng phải cưới Vũ Trầm Tinh làm vợ, chỉ cần cho mình một lý do, thì có thể nói mình không yêu rồi.
Liễu Dật từ từ mở mắt, khẽ mỉm cười: "Cô nói đúng lắm, nhưng ta tự có cách của mình." Dứt lời, vươn người đứng dậy.
Vũ Trầm Tinh không biết vì sao mà Liễu Dật lại biến đổi nhanh đến vậy, không biết vì chàng sợ không muốn vì yêu mà tiếp tục liên lụy đến Thiên nữ chăng? Bất quản nàng đoán như thế nào, cũng không ngờ là người mà Liễu Dật muốn cưới sau này lại chính là nàng.
Trong lúc Vũ Trầm Tinh và Liễu Dật nói chuyện với nhau, một con tiểu quang long màu trắng nhanh chóng bay đến cạnh Liễu Dật. Liễu Dật đưa tay đón lấy con quang long đó, nó nhanh chóng dung hợp vào trong thân thể chàng, biến mất không hình không ảnh. Liễu Dật đột nhiên mỉm cười: "Chúng ta đi thôi, đã phát hiện ra vị trí của Tử Long rồi." Dứt lời, chàng quyết tâm nắm chặt kiếm trong tay.
Vũ Trầm Tinh đột nhiên đem bao nhiêu tâm tư vừa rồi quên sạch hết, nói tiếp: "Ê, ngốc tử, nói thật coi, ngươi có thể đối phó con rồng đó không? Nhìn nó có vẻ rất lợi hại đấy." Nàng vừa nói dứt, đưa mắt nhìn vào nhãn tình của Liễu Dật, muốn từ đó tìm được đáp án.
Liễu Dật mỉm cười, đưa tay ra nói: "Nắm tay ta, nếu không tin lời ta, cô cứ ở lại đây, sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào đâu." Dứt lời, cỡi găng tay trái.
Vũ Trầm Tinh nhìn gương mặt tươi cười của Liễu Dật, môi dẫu ra, nói: "Nếu ngươi không có nụ cười mê nhân đó, không biết ai sợ ai à?" Dứt lời, liền nắm chặt tay trái chàng. Liễu Dật không hề do dự, thân thể chợt tà tà bay lên, lực hắc ám nhanh chóng dung hợp toàn thân, tiếp đó bắn ra một đạo hắc sắc quang mang, hai người đã lập lờ trong tầng mây trên không, dùng tốc độ cực nhanh ngược gió phi hành, nhắm hướng mặt trời mà đi. Vũ Trầm Tinh cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, rời khỏi mặt đất. Sau đó, gió tốc vào hai tai nàng, hai người đã xuyên qua giữa những tầng mây, không gian chợt mênh mông khoáng đạt, nào là mây trắng, trời cao, không hề có cảm giác sợ sệt khi phi hành gì cả, mà ngược lại lại cảm thấy tâm tình tràn đầy sung sướng.
Cảm giác phiêu phất nhẹ nhàng này không biết duy trì được bao lâu, cũng không biết hai người đã đi được bao xa, chỉ biết, Liễu Dật chợt động thân, hóa thành một đạo hắc sắc quang mang, nhanh chóng phóng xuống đất. Khi hai người đặt chân xuống đất, phát hiện ra chỗ này không có gì khác lạ, chỉ có cổ thụ là không ngừng hướng lên trời những cánh hoa màu tím, hình dạng rất kỳ quái, chu vi rộng rãi.
Vũ Trầm Tinh không do dự tiếp cận Liễu Dật, lần trước hai người gặp Tử Long, nó có sức mạnh rất cường đại. Tuy lần này Liễu Dật cố ý tìm kiếm nó, nhưng Vũ Trầm Tinh lúc này vẫn còn sợ, hỏi: 'Chỗ này không có gì, con Tử Long đó có ở đây không?"
Liễu Dật gật gật đầu, cười nói: "Ta giao thủ với nó không phải mới lần đầu, nó thiện nghề ẩn tàng, còn ta giờ có thể cảm giác rõ khí tức của nó. Nó hiện giờ đang giấu mình ở gần đây, có thể... đã biết rõ chúng ta đến rồi, chỉ còn chưa hiện thân thôi."
Vũ Trầm Tinh vừa quan sát xung quanh, vừa hỏi: "Vậy thì làm sao? Hiện nó đang trong tối, còn chúng ta ngoài sáng, sẽ rất dễ bị tập kích."
Liễu Dật không khỏi cười lạnh một tiếng, đáp: "Nếu nó dám rời khỏi chỗ nắp, ta sẽ khiến nó không có cách gì ẩn thân." Dứt lời, tay phải nhẹ hạ xuống, biến thành trảo, ngay sau đó, chu vi không gian xung quanh liền có từng luồng hắc khí xoáy thành những vòng trôn óc, ngưng tụ ở giữa bàn tay chàng.
Tiếp theo đó, chàng hét lớn, lạnh lùng nói: "Bằng Hắc ám chi tâm, chân ma chi lực, điều dụng hắc ám vô tận, biến trời cao thành lao lý, đem tất cả sinh mạng trong thế giới giam lại một chỗ." Tiếp đó, tay phải chàng nâng lên, những vòng xoáy hắc khí nhanh chóng bắn lên không trung, tiếp đó là một tiếng nổ nhỏ, một đạo bạch sắc nhanh chóng rơi xuống, toàn bộ không gian lấy đầu Liễu Dật làm trung tâm, bắt đầu biến thành hắc ám, nhìn không rõ một chút vân vụ nào, do chu vi chung quanh trong chốc lát đã bị hắc ám khí tức kéo về dầy đặc.
Chỉ trong chớp mắt, chu vi xung quanh biến thành hắc ám, không nhìn rõ được thứ gì. Vũ Trầm Tinh buộc miệng hỏi: "Cái này là gì, chúng ta đang ở đâu?" Nàng đột nhiên cảm giác mình đã đến một thế giới nào khác, xung quanh không có gì, quơ tay ra chỉ toàn hắc ám vô tận.
Liễu Dật cười đáp: "Chúng ta vẫn còn ở thế giới cũ, bất quá hiện giờ mọi thứ đều bị sức mạnh của ta bao vậy hết. Ta có thể biết rõ vị trí của con Tử Long đó, nàng cũng có thể nhìn thấy." Quả nhiên, khi Liễu Dật dứt lời, cách ba mươi trượng ở bên cạnh có một con cự long đang vùng vụt phóng lên, toàn thân phủ một lớp vảy lân màu tím, mang đầy điện quang màu tử sắc. Lúc này, nó đang tức giận nhìn Liễu Dật.
Chàng từ từ bước lên trước một bước, nói: "Không ngờ thế sự lại biến đổi nhanh như thế. Vừa chia tay trước đây, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Xem ra trời bắt chúng ta ở chung cùng một chỗ vậy." Nói dứt, mục quang lạnh lùng dò xét con Tử Long ở trước mặt.
Không biết vì sao lúc này Tử Long không có cách gì phát tán sát khí lăng lệ vốn có của nó. Ngược lại, trong mắt nó ẩn chứa cái nhìn sợ sệt, không khỏi khiến Vũ Trầm Tinh kinh ngạc, tự hỏi không biết con vật to lớn này có thật sự sợ Liễu Dật hay không. Lần gặp này so với lần gặp trước quả là khác biệt một trời một vực.
Thanh âm trầm trầm lạnh lùng của Tử Long truyền tới, bảo: "Không thể giết ngươi, đó coi như thất bại của ta. Không ngờ bây giờ ta muốn trốn cũng trốn không được. Ta sớm biết ngươi sẽ thành ma, chỉ mong đem chút sức lực cản trở ngươi. Nếu sớm biết như vậy, lúc đầu đã thả Minh Vương rồi, nếu thế thì không có ngươi như ngày hôm nay đâu." Trong lời nói có ẩn chứa chút hối hận. Còn Vũ Trầm Tinh khi nghe nói đến chuyện thành ma, trong lòng liền thất kinh, tự hỏi không biết Liễu Dật có phải đã thành ma thật sự hay không?
Liễu Dật lạnh lùng cười hỏi: "Ngươi không phải tự coi mình là thần sao? Ngươi có thể dự kiến tương lai à? Nếu có thể, thì cái thế giới này còn tồn tại để làm gì? Ngươi vĩnh viễn không có cách nào dự kiến được tương lại. Nếu không thì chắc sẽ biết rõ mình sẽ có ngày này rồi. Do đó, ngươi không cần hối hận, bỏ qua tất cả những thứ đang hỗ trợ cho ngươi, biến chúng ta thành bằng hữu, ta sẽ nhường cho ngươi kiêu ngạo trong ma giới."
Tử sắc điện quang quanh thân thể của Tử Long không ngừng gia tăng, cùng lúc đó, thứ sát khí thực chất bắt đầu lấn ra từ từ. Nó hét to: 'Ta muốn có thế giới của mình, đối với ma giới của ngươi, ta không hề hứng thú."
Liễu Dật không ngừng lắc lắc đầu. Sau đó, hồng quang lóe lên trong mắt, lạnh lùng nói: "Xem ra đã nhiều năm rồi, ngươi đã quên sứ mệnh chân chính của mình rồi. Quả nhiên ngươi đã có dục vọng, dã tâm, còn nữa, ngươi còn bị tịnh hóa, ngươi biết mà.... Để ta động thủ, hay là để ngươi tự giải quyết mình?" Lời nói xem ra rất nhẹ nhàng, lúc này chàng tựa hồ không thèm để Tử Long vào mắt, nhưng sát khí của Tử Long lúc này không thể động đến chàng chút xíu nào.
Ánh mắt của Tử Long lúc này đã bị phẫn nộ che khuất. Vũ Trầm Tinh vội lùi về sau một bộ, vô hình sát khí tựa hồ không áp được quá khí tức của nàng, Liễu Dật tựa hồ cảm thấy Vũ Trầm Tinh có gì không ổn, bèn ôn hòa cười nói: "Không cần sợ, có ta ở đây bảo hộ cho cô, con rồng vừa già vừa mập này sẽ sớm bị ta thịt cho cô coi."
Lúc này Tử Long đã tức giận đến điện cuồng, nghe lời của Liễu Dật như vậy, nó nổi giận đùng đùng đáp: "Có thật là ngươi sẽ sớm thu thập ta không?" ớgt lời, long thủ mãnh liệt xòe ra, ngay lập tức, mười hai đạo bạch sắc hình cầu mang theo điện quang bắn thẳng đến Liễu Dật. Cùng lúc đó, chúng phân ra thành nhiều hướng khác nhau, rồi dùng góc độ, phương hướng, lực đạo khác nhau cùng tập kích.
Vũ Trầm Tinh vừa nhìn thấy, sợ Liễu Dật không nhận ra được, bèn vội kêu lên: "Cẩn thận, phía sau ngươi." Liễu Dật không hề quay đầu, dùng ý thức gia tăng lực tay phải đang nắm chặt trường kiếm, vụt chuyển thân mình, tay phải nhanh chóng đánh ra một kiếm ảnh màu đen, tiếp theo đó là hắc sắc quang mang lập lòe. Trường kiếm trong tay Liễu Dật tung bay và xuất ra ba đóa hoa kiếm, lại giữ tàn ảnh trong không trung, theo tiếng thét "Vô Thức Quy Kiếm", "choang", hắc sắc trường kiếm đã nhanh chóng tra vào bao.
Cùng lúc đó, mười hai đạo kiếm quang màu đen nhanh chóng xuất hiện tại mười hai khối bạch sắc quang cầu, vừa chớp mắt đã tan biến, 13 quang cầu đột nhiên giảm tốc độ, nhưng không tan biến. Thanh âm của Tử Long đột nhiều cười lớn nói lại: "Mười hai lànđiện quang cầu này vô hình vô chất, ngươi vì cái gì mà có thể ngăn trở chúng được?" Dứt lời, liền bật cười hăng hắc.
Trong lúc nó đang cười ha hả như thế, thanh âm lạnh lùng của Liễu Dật chợt như ma quỷ từ địa ngục mới về: "Có thể, nếu ta nói cho ngươi biết rằng, tốc độ ra kiếm của ta còn nhanh hơn tốc độ điện quang của ngươi thì thế nào? Không cần biết nó hữu hình hay vô hình, hữu chất hay vô chất, ta cũng phải đánh nát cho bằng được." "Soạt" một tiếng, Liệu Dật vừa nói hết lời thì mười hai quang cầu ở trong không trung đồng thời bị nổ tung. Lam bạch sắc trong không gian u ám đó sau khi lóe lên những ánh sáng tạm thời, cũng nhanh chóng tiêu tan.
Lời của Liễu Dật tựa hồ khiến cho Tử Long vô cùng sợ hại. Nó biết chân ma lợi hại như thế nào, nhưng lại không ngờ kiếm của chân ma lại nhanh và không nhường chút dư địa nào như vậy. Trong lúc kinh động, thân người của nó chợt động mạnh, ngẩng mặt lên trời hú dài, hai đạo lam sắc và bạch sắc quang điện từ trong mắt hắn bắn ra, mục tiêu không phải Liễu Dật, mà nhắm lên trời.
Khi Tử Long bắt đầu động tác đó thì Liễu Dật đã bế kính mắt, thần thức cùng lúc khuếch tán, liền đột nhiên phát hiện hai đạo điện quang lúc này hạ lạc rất gần chỗ Vũ Trầm Tinh. Chàng mở mắt ra, lắc người đến bên cạnh Vũ Trầm Tinh. Đồng thời, tay phải biến thành trảo, nhanh chóng ngưng tụ hắc ám chi lực tạo thành một thuẫn bài trong suốt bảo vệ Vũ Trầm Tinh.
"Keng..." một tiếng, Vũ Trầm Tinh biết Tử Long sẽ động thân rồi, Liễu Dật cũng động theo. Sau đó bầu trời trên đầu phát ra tiếng nổ lớn, lại chớp nháy quang mang màu lam và trắng hết sức đẹp mắt. Trong lúc kinh hoảng và sợ sệt, Vũ Trầm Tinh từ tiềm thức nhớ được một động tác, bèn nhanh chóng ôm chặt thân thể của Liễu Dật. Chàng cúi đầu nhìn nàng, lại nhìn Tử Long, cười lạnh nói: "Nếu ngươi không sớm biết điều, thì hôm nay ta buộc phải thu thập ngươi."
/272
|